Chương 82
Hạ Mạc bị con Hus – bôi keo da chó – ky quấn đến mức bó tay, đành phải đồng ý giúp nó. Con Husky này khi còn sống được chủ chăm sóc rất tốt, lớp lông trên người óng mượt như nước, kích cỡ cũng to hơn những con khác. Chủ của nó đặt cho nó cái tên rất kêu, Hades, nhũ danh là Husky, chủ của nó thường gọi nhũ danh, so với tên thật khó đọc, nó thích nhũ danh của mình hơn.
Sau khi Husky chết đi, chủ nhân không nhìn thấy nó, tất cả những động vật khác đều sợ nên không chịu để ý tới nó, đã qua một khoảng thời gian rất dài không ai nói chuyện cùng, nó sắp nghẹn chết rồi. Bây giờ vất vả lắm mới tóm được một người có thể nghe hiểu nó nói gì, Husky chỉ hận không thể gâu gâu hết những lời trong bụng ra mới được.
Theo lời Husky, từ khi sinh ra nó đã không giống mấy con chó khác, thậm chí nó còn thông minh hơn mấy anh chị em cùng sinh với mình.
Husky tung tăng đi theo Hạ Mạc vào phòng, Hạ Mạc cầm quần áo sạch vào phòng tắm rửa, Husky bèn ngồi xổm ngoài phòng tắm, nghiêm túc gâu gâu khoác lác: “Tôi vừa sinh ra đã có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ là những người kia quá ngu ngốc, bọn họ không hiểu tôi nói gì. Tôi tốt bụng dạy bọn họ tiếng chó, bọn họ nghe không hiểu thì thôi, còn chê tôi lắm mồm.” Suy nghĩ của Husky rất đa dạng, nó tủi thân nói: “Chủ của tôi cũng hay chê tôi ồn, tôi chỉ muốn tâm sự với chị ấy thôi, chị ấy lúc nào cũng bận, không có thời gian chơi với tôi. Đại ca, có phải tôi ồn lắm không?”
Hạ Mạc đang thay quần áo ướt, thuận miệng nói: “Cũng tạm.” Cậu cởi quần áo, cúi đầu nhìn phần vai vừa bị sét đánh trúng, cậu dùng Đinh Hoằng Nhất chắn một nhát, tia sét đánh vào người cậu yếu đi hơn nửa, nơi bị đánh trúng hơi đỏ lên, không bị trầy da, nhưng không biết vì sao cảm giác tê dại khi bị sét đánh trúng vẫn không mất đi, hơn nữa còn không ngừng nhức nhối. Hạ Mạc dùng tay ấn vào chỗ đau, giật giật bả vai, đau đớn càng thêm rõ ràng, nhưng với kinh nghiệm của mình, cậu xác định không bị thương đến gân cốt, cơn đau còn nằm trong phạm vi chịu được.
Chắc chỉ là chút chuyện vặt mà thôi.
Chỉ tiếc Đinh Hoằng Nhất đã hồn bay phách tán, bằng không không chừng còn có thể tìm ra ít manh mối từ chỗ hắn. Nhớ đến món pháp khí thần bí trong tay mình, Hạ Mạc liền vứt nỗi tiếc nuối nho nhỏ này ra sau đầu, cậu xoa xoa bả vai, bật vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.
Bên ngoài phòng, Husky vừa nghe thấy Hạ Mạc không chê mình ồn, lập tức vui vẻ đến mức vẫy đuôi như chong chóng, hưng phấn áu áu vài tiếng, tiếp tục sủa: “Tôi cũng thấy vậy. Chỉ tiếc tôi bị người xấu hại chết, bằng không tôi chắc chắn sẽ biến thành yêu giống đại ca Khổng, sống được rất lâu. Đại ca, chú chó thông minh như tôi nhất định có thể biến thành yêu đúng không?”
Tâm trạng Hạ Mạc không tồi, khó có khi kiên nhẫn nói: “Cũng có thể.” Con Husky này tuy hơi tăng động, nhưng quả thật chỉ số thông minh của nó cao hơn chó bình thường, nếu có cơ duyên sẽ có khả năng mở linh trí, lột xác thành yêu. Nhưng nó đã chết, nói tiếp sẽ nhàm chán, Hạ Mạc hỏi nó: “Sao mày chết?”
Nhắc tới điều này, Husky như quả pháo châm ngòi nổ tung: “Đại ca, cậu không biết tên xấu xa kia hư hỏng biết bao nhiêu đâu, gã dám bỏ độc vào cánh gà nướng tôi thích ăn nhất, tôi vừa ăn đã trúng độc chết. Gã còn lừa chủ của tôi rằng tôi ăn phải thuốc diệt chuột trong vườn hoa tiểu khu, rõ ràng là gã lừa tôi ăn cánh gà có độc. Tôi thích nhất là cánh gà nướng vị New Orléans, nhưng bây giờ tôi rất ám ảnh với cánh gà nướng, đại ca, cậu có thể bảo tử đằng làm cho tôi một phần xương sườn nướng vị New Orléans không? Cậu cứ ăn đi, tôi chỉ ngửi thôi là được rồi, được không?”
Dù sao cũng chỉ là việc thuận tay, Hạ Mạc thuận miệng đáp: “Được.”
“Đại ca, cậu tốt quá, chẳng trách tôi vừa nhìn thấy đã không nhịn được thích cậu.” Husky nghiêm túc nói: “Chỉ tiếc tôi là chó đã có chủ, đại ca, chủ nhân đối xử với tôi tốt lắm, chị ấy bla bla bla…”
Husky nhanh mồm nhanh miệng nói chủ nó tốt như thế nào, nó nói lạc sang chủ đề khác, bảo thức ăn chủ nhân chọn cho nó đều là loại nó thích, nói xong nó lại quay về nói tiếp chủ của nó tốt ra sao.
Hạ Mạc muốn ngắt lời nó mấy lần mà không thành công, mãi tới khi Hạ Mạc tắm rửa xong đi ra, nó còn đang nói lần trước chủ nhân chọn cho nó món đồ chơi nào đó, chơi rất vui.
Hạ Mạc chưa bao giờ gặp con vật nào ồn ào như thế, không còn chút kiên nhẫn nào nghe nó sủa, huống gì Hạ Mạc không được tính là loại kiên nhẫn, cậu lại ngắt lời Husky, nói: “Mày muốn tao giúp chủ mày làm gì?”
Trên khuôn mặt nghiêm túc đầy lông của Husky hiện lên chút ủ rũ, chỉ lo nói chuyện, suýt nữa quên mất việc chính. Husky nhuận giọng kể từ khi chủ nhân nuôi nó đến lúc nó lớn lên bên cạnh chủ, trong lúc đó còn không quên uốn lưỡi khen chủ, lải nhải hồi lâu mới đi vào vấn đề chính.
Theo miêu tả của Husky, hoàn cảnh gia đình của người chủ hẳn rất khá, dù sao có thể ở cùng một tiểu khu với ảnh đế đang nổi như Đinh Hoằng Nhất tất nhiên phải thuộc dạng giàu không phải vừa. Lược bớt lịch sử trưởng thành dài dòng đi, bây giờ chủ nó đã tốt nghiệp đại học mấy năm, hợp tác với bạn mở công ty, số tiền kiếm được cũng không ít, điều kiện trong nhà rất tốt, là một phú bà không hơn không kém.
Nói được một nửa, Husky vô cùng tiếc nuối: “Đại ca, nếu cậu lớn hơn mấy tuổi thì tốt rồi, vừa hay có thể thành đôi với chị chủ nhà tôi, có tôi tác hợp, đảm bảo sẽ đâu ra đó.”
Chuột Con không nhịn nổi nữa, nhìn Husky bằng ánh mắt hình viên đạn, tức muốn hộc máu: “Hừ, đại ca không thèm chủ nhà cậu đâu!”
Husky không cam lòng yếu thế, vừa định nói thay cho chủ lại bị Hạ Mạc cắt lời: “Bớt cãi nhau đi, Husky, nói trọng điểm, rốt cuộc mày muốn tao làm gì.”
Husky lẩm bẩm nói: “Chủ nhà tôi ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà vừa mắt một tên xấu xa, là cái tên đã độc chết tôi, quá tệ mạt, đại ca, cậu có thể đuổi tên xấu xa kia khỏi chủ nhân không?” Husky không dám nói cho Hạ Mạc biết trước khi chết nó đã dùng đủ mọi cách, không những không thể đuổi được tên xấu xa kia đi mà còn mất tong cái mạng.
Chuột Con nói nhỏ: “Mắt nhìn của chủ cậu cũng chẳng ra gì.”
Husky thẹn quá hóa giận, nhe răng với Chuột Con: “Không phải chủ nhà tôi không có mắt nhìn, là do tên xấu xa kia, tên xấu xa kia…” Husky vắt hết óc mới nghĩ ra được một từ chính xác: “Rất quỷ dị.”
Quỷ dị đến mức độ nào? Quỷ dị đến mức chân đạp mấy thuyền, thuyền không những lật mà còn có thể kết lại thành một đoàn thuyền đồng hành với nhau, cực kỳ hòa thuận.
Husky lớn lên cùng chủ, bố mẹ cô chủ mặn nồng, gia đình hòa thuận, trưởng thành trong gia đình như vậy, chủ nhân từng nói với nó rất nhiều lần rằng về sau phải tìm một người đàn ông vừa chung tình vừa bền lòng như bố cô, nhưng từ sau khi cô quen gã đàn ông tên Diệp Tẫn Hoan thì hoàn toàn thay đổi. Trong đôi mắt từ trước tới nay không lọt nổi hạt cát của cô lại say mê một người đàn ông đã có bạn gái.
Diệp Tẫn Hoan không chỉ có một người bạn gái, số bạn gái hắn tán lên tới sáu bảy người, còn quan hệ mập mờ thì không chỉ có từng đó.
Thân là một con chó ngoài cuộc, Husky không hiểu nổi những cô gái này, bao gồm cả chủ nó rốt cuộc thích gã ở điểm nào.
Nói đẹp thì không đẹp, không xứng xách giày cho Hạ Mạc, có đi trên đường cũng không được tính là người qua đường làm nền Giáp. Cụ thể làm gì, Husky không nói được, nó chỉ biết Diệp Tẫn Hoan rất hào phóng, giống hệt một tên nhà giàu sổi, thích giả nghèo sau đó lấy giàu vả mặt người ta. Luận về nhân phẩm… Một gã đàn ông chân đạp mười mấy chiếc thuyền, vừa thấy gái đẹp là tít cả mắt, còn động tay động chân muốn sàm sỡ chủ nó thì trông cậy gì vào nhân phẩm đây? Nếu muốn Husky nói, thì đó chính là một tên rác rưởi không hơn không kém.
Thế nhưng cô chủ của nó lại trầm mê một kẻ cặn bã tới như vậy.
Đây không phải bị quỷ ám thì là gì?
Thân là một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, Hạ Mạc nghe xong cũng thấy không tưởng tượng nổi. Trừ một ít cảm xúc chủ quan của Husky, chỉ nói Diệp Tẫn Hoan có thể được nhiều người phụ nữ cùng thích như vậy, còn có thể khiến những cô gái đó không màng người khác mà khăng khăng đi theo gã, người này quả rất quỷ dị.
Phụ nữ hiện đại mà tóm được bạn trai mình đi vụng trộm đã không chịu được rồi, có thể thờ chung một chồng với những người phụ nữ khác, nằm mơ đúng không? Đương nhiên tình huống phía sau cũng không phải không có, nhưng đó đều là vì bòn tiền, những người phụ nữ khác Hạ Mạc khó mà nói, nhưng hoàn cảnh gia đình cô chủ Husky rất khá, vốn không thiếu chút tiền ấy, tùy tiện tìm một người môn đăng hộ đối cũng giàu hơn Diệp Tẫn Hoan, vậy cô ấy có ý đồ gì?
Chuyện bất thường tất có yêu.
Chỉ sợ bất thường nằm trên người Diệp Tẫn Hoan.
Ăn bữa sáng xong, Hạ Mạc bảo Khổng Tô theo Husky đi thăm dò Diệp Tẫn Hoan. Tuy Husky là quỷ hồn, nhưng chủ Husky hàng năm đều quyên tiền cho các tổ chức cứu trợ động vật dưới danh nghĩa của nó, coi như tích ít công đức cho Husky, hơn nữa Husky trời sinh thông minh, suýt nữa có thể thành yêu, tuy bị người ta hại chết nhưng cũng không có nhiều oán khí, không đi đầu thai chỉ vì lo cho chủ, cho nên khác với quỷ hồn bình thường khác, Husky không sợ ánh mặt trời. Dù ban ngày ban mặt chạy ra chỗ sáng, hồn thể nó hơi khó chịu, nhưng sẽ không bị ánh mặt trời làm hồn thể bị thương như những quỷ hồn khác.
Husky dẫn Khổng Tô tung tăng chạy vào những nơi dễ tìm, nhưng mãi mà không tìm được Diệp Tẫn Hoan. Cuối cùng Husky đưa nó tìm đến chỗ ở của chủ nhân, Husky xuyên tường đi vào, một lát sau, Husky vọt ra như lửa cháy tới mông, không ngừng tru lên: “Chết rồi chết rồi, cô chủ cắt cổ tay tự sát! Làm sao đây? Làm sao đây?”
Khổng Tô sủa lớn: “Đừng hoảng, cậu đi xem cô chủ của cậu còn thở không, tôi tìm cách dẫn người tới cứu cô ấy.” Cho tới nay Khổng Tô vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình không thể cứu được chủ, sự việc lại lần nữa xảy ra, ngoài mặt nó rất bình tĩnh, trong lòng lại hoảng hốt.
Husky quay đầu chạy về nhà, nó nghe thấy hơi thở mỏng manh của chủ, cuối cùng trái tim treo trên cổ họng cũng hạ xuống một chút. Nhưng không đợi tim nó về lại chỗ cũ, chủ của nó dần trượt xuống bồn tắm đầy nước, mắt thấy máu loãng sắp dâng lên tận mũi cô chủ, Husky sốt ruột đến mức sắp khóc, nó cố gắng cắn tóc chủ muốn kéo ra, nhưng hồn thể của nó lại xuyên qua cơ thể chủ nhân.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Ngay khi Husky đang sốt ruột muốn chết, Khổng Tô đã dẫn người bên bất động sản tới, sau một hồi vật lộn đã kịp thời đưa chủ của Husky vào bệnh viện cấp cứu. Sau một hồi chữa trị, các chỉ số cơ thể cô quay về bình thường, nhưng người vẫn không tỉnh lại.
Sau khi Husky chết đi, chủ nhân không nhìn thấy nó, tất cả những động vật khác đều sợ nên không chịu để ý tới nó, đã qua một khoảng thời gian rất dài không ai nói chuyện cùng, nó sắp nghẹn chết rồi. Bây giờ vất vả lắm mới tóm được một người có thể nghe hiểu nó nói gì, Husky chỉ hận không thể gâu gâu hết những lời trong bụng ra mới được.
Theo lời Husky, từ khi sinh ra nó đã không giống mấy con chó khác, thậm chí nó còn thông minh hơn mấy anh chị em cùng sinh với mình.
Husky tung tăng đi theo Hạ Mạc vào phòng, Hạ Mạc cầm quần áo sạch vào phòng tắm rửa, Husky bèn ngồi xổm ngoài phòng tắm, nghiêm túc gâu gâu khoác lác: “Tôi vừa sinh ra đã có thể nghe hiểu tiếng người, chỉ là những người kia quá ngu ngốc, bọn họ không hiểu tôi nói gì. Tôi tốt bụng dạy bọn họ tiếng chó, bọn họ nghe không hiểu thì thôi, còn chê tôi lắm mồm.” Suy nghĩ của Husky rất đa dạng, nó tủi thân nói: “Chủ của tôi cũng hay chê tôi ồn, tôi chỉ muốn tâm sự với chị ấy thôi, chị ấy lúc nào cũng bận, không có thời gian chơi với tôi. Đại ca, có phải tôi ồn lắm không?”
Hạ Mạc đang thay quần áo ướt, thuận miệng nói: “Cũng tạm.” Cậu cởi quần áo, cúi đầu nhìn phần vai vừa bị sét đánh trúng, cậu dùng Đinh Hoằng Nhất chắn một nhát, tia sét đánh vào người cậu yếu đi hơn nửa, nơi bị đánh trúng hơi đỏ lên, không bị trầy da, nhưng không biết vì sao cảm giác tê dại khi bị sét đánh trúng vẫn không mất đi, hơn nữa còn không ngừng nhức nhối. Hạ Mạc dùng tay ấn vào chỗ đau, giật giật bả vai, đau đớn càng thêm rõ ràng, nhưng với kinh nghiệm của mình, cậu xác định không bị thương đến gân cốt, cơn đau còn nằm trong phạm vi chịu được.
Chắc chỉ là chút chuyện vặt mà thôi.
Chỉ tiếc Đinh Hoằng Nhất đã hồn bay phách tán, bằng không không chừng còn có thể tìm ra ít manh mối từ chỗ hắn. Nhớ đến món pháp khí thần bí trong tay mình, Hạ Mạc liền vứt nỗi tiếc nuối nho nhỏ này ra sau đầu, cậu xoa xoa bả vai, bật vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa.
Bên ngoài phòng, Husky vừa nghe thấy Hạ Mạc không chê mình ồn, lập tức vui vẻ đến mức vẫy đuôi như chong chóng, hưng phấn áu áu vài tiếng, tiếp tục sủa: “Tôi cũng thấy vậy. Chỉ tiếc tôi bị người xấu hại chết, bằng không tôi chắc chắn sẽ biến thành yêu giống đại ca Khổng, sống được rất lâu. Đại ca, chú chó thông minh như tôi nhất định có thể biến thành yêu đúng không?”
Tâm trạng Hạ Mạc không tồi, khó có khi kiên nhẫn nói: “Cũng có thể.” Con Husky này tuy hơi tăng động, nhưng quả thật chỉ số thông minh của nó cao hơn chó bình thường, nếu có cơ duyên sẽ có khả năng mở linh trí, lột xác thành yêu. Nhưng nó đã chết, nói tiếp sẽ nhàm chán, Hạ Mạc hỏi nó: “Sao mày chết?”
Nhắc tới điều này, Husky như quả pháo châm ngòi nổ tung: “Đại ca, cậu không biết tên xấu xa kia hư hỏng biết bao nhiêu đâu, gã dám bỏ độc vào cánh gà nướng tôi thích ăn nhất, tôi vừa ăn đã trúng độc chết. Gã còn lừa chủ của tôi rằng tôi ăn phải thuốc diệt chuột trong vườn hoa tiểu khu, rõ ràng là gã lừa tôi ăn cánh gà có độc. Tôi thích nhất là cánh gà nướng vị New Orléans, nhưng bây giờ tôi rất ám ảnh với cánh gà nướng, đại ca, cậu có thể bảo tử đằng làm cho tôi một phần xương sườn nướng vị New Orléans không? Cậu cứ ăn đi, tôi chỉ ngửi thôi là được rồi, được không?”
Dù sao cũng chỉ là việc thuận tay, Hạ Mạc thuận miệng đáp: “Được.”
“Đại ca, cậu tốt quá, chẳng trách tôi vừa nhìn thấy đã không nhịn được thích cậu.” Husky nghiêm túc nói: “Chỉ tiếc tôi là chó đã có chủ, đại ca, chủ nhân đối xử với tôi tốt lắm, chị ấy bla bla bla…”
Husky nhanh mồm nhanh miệng nói chủ nó tốt như thế nào, nó nói lạc sang chủ đề khác, bảo thức ăn chủ nhân chọn cho nó đều là loại nó thích, nói xong nó lại quay về nói tiếp chủ của nó tốt ra sao.
Hạ Mạc muốn ngắt lời nó mấy lần mà không thành công, mãi tới khi Hạ Mạc tắm rửa xong đi ra, nó còn đang nói lần trước chủ nhân chọn cho nó món đồ chơi nào đó, chơi rất vui.
Hạ Mạc chưa bao giờ gặp con vật nào ồn ào như thế, không còn chút kiên nhẫn nào nghe nó sủa, huống gì Hạ Mạc không được tính là loại kiên nhẫn, cậu lại ngắt lời Husky, nói: “Mày muốn tao giúp chủ mày làm gì?”
Trên khuôn mặt nghiêm túc đầy lông của Husky hiện lên chút ủ rũ, chỉ lo nói chuyện, suýt nữa quên mất việc chính. Husky nhuận giọng kể từ khi chủ nhân nuôi nó đến lúc nó lớn lên bên cạnh chủ, trong lúc đó còn không quên uốn lưỡi khen chủ, lải nhải hồi lâu mới đi vào vấn đề chính.
Theo miêu tả của Husky, hoàn cảnh gia đình của người chủ hẳn rất khá, dù sao có thể ở cùng một tiểu khu với ảnh đế đang nổi như Đinh Hoằng Nhất tất nhiên phải thuộc dạng giàu không phải vừa. Lược bớt lịch sử trưởng thành dài dòng đi, bây giờ chủ nó đã tốt nghiệp đại học mấy năm, hợp tác với bạn mở công ty, số tiền kiếm được cũng không ít, điều kiện trong nhà rất tốt, là một phú bà không hơn không kém.
Nói được một nửa, Husky vô cùng tiếc nuối: “Đại ca, nếu cậu lớn hơn mấy tuổi thì tốt rồi, vừa hay có thể thành đôi với chị chủ nhà tôi, có tôi tác hợp, đảm bảo sẽ đâu ra đó.”
Chuột Con không nhịn nổi nữa, nhìn Husky bằng ánh mắt hình viên đạn, tức muốn hộc máu: “Hừ, đại ca không thèm chủ nhà cậu đâu!”
Husky không cam lòng yếu thế, vừa định nói thay cho chủ lại bị Hạ Mạc cắt lời: “Bớt cãi nhau đi, Husky, nói trọng điểm, rốt cuộc mày muốn tao làm gì.”
Husky lẩm bẩm nói: “Chủ nhà tôi ăn phải bùa mê thuốc lú gì mà vừa mắt một tên xấu xa, là cái tên đã độc chết tôi, quá tệ mạt, đại ca, cậu có thể đuổi tên xấu xa kia khỏi chủ nhân không?” Husky không dám nói cho Hạ Mạc biết trước khi chết nó đã dùng đủ mọi cách, không những không thể đuổi được tên xấu xa kia đi mà còn mất tong cái mạng.
Chuột Con nói nhỏ: “Mắt nhìn của chủ cậu cũng chẳng ra gì.”
Husky thẹn quá hóa giận, nhe răng với Chuột Con: “Không phải chủ nhà tôi không có mắt nhìn, là do tên xấu xa kia, tên xấu xa kia…” Husky vắt hết óc mới nghĩ ra được một từ chính xác: “Rất quỷ dị.”
Quỷ dị đến mức độ nào? Quỷ dị đến mức chân đạp mấy thuyền, thuyền không những lật mà còn có thể kết lại thành một đoàn thuyền đồng hành với nhau, cực kỳ hòa thuận.
Husky lớn lên cùng chủ, bố mẹ cô chủ mặn nồng, gia đình hòa thuận, trưởng thành trong gia đình như vậy, chủ nhân từng nói với nó rất nhiều lần rằng về sau phải tìm một người đàn ông vừa chung tình vừa bền lòng như bố cô, nhưng từ sau khi cô quen gã đàn ông tên Diệp Tẫn Hoan thì hoàn toàn thay đổi. Trong đôi mắt từ trước tới nay không lọt nổi hạt cát của cô lại say mê một người đàn ông đã có bạn gái.
Diệp Tẫn Hoan không chỉ có một người bạn gái, số bạn gái hắn tán lên tới sáu bảy người, còn quan hệ mập mờ thì không chỉ có từng đó.
Thân là một con chó ngoài cuộc, Husky không hiểu nổi những cô gái này, bao gồm cả chủ nó rốt cuộc thích gã ở điểm nào.
Nói đẹp thì không đẹp, không xứng xách giày cho Hạ Mạc, có đi trên đường cũng không được tính là người qua đường làm nền Giáp. Cụ thể làm gì, Husky không nói được, nó chỉ biết Diệp Tẫn Hoan rất hào phóng, giống hệt một tên nhà giàu sổi, thích giả nghèo sau đó lấy giàu vả mặt người ta. Luận về nhân phẩm… Một gã đàn ông chân đạp mười mấy chiếc thuyền, vừa thấy gái đẹp là tít cả mắt, còn động tay động chân muốn sàm sỡ chủ nó thì trông cậy gì vào nhân phẩm đây? Nếu muốn Husky nói, thì đó chính là một tên rác rưởi không hơn không kém.
Thế nhưng cô chủ của nó lại trầm mê một kẻ cặn bã tới như vậy.
Đây không phải bị quỷ ám thì là gì?
Thân là một người xa lạ chưa bao giờ gặp mặt, Hạ Mạc nghe xong cũng thấy không tưởng tượng nổi. Trừ một ít cảm xúc chủ quan của Husky, chỉ nói Diệp Tẫn Hoan có thể được nhiều người phụ nữ cùng thích như vậy, còn có thể khiến những cô gái đó không màng người khác mà khăng khăng đi theo gã, người này quả rất quỷ dị.
Phụ nữ hiện đại mà tóm được bạn trai mình đi vụng trộm đã không chịu được rồi, có thể thờ chung một chồng với những người phụ nữ khác, nằm mơ đúng không? Đương nhiên tình huống phía sau cũng không phải không có, nhưng đó đều là vì bòn tiền, những người phụ nữ khác Hạ Mạc khó mà nói, nhưng hoàn cảnh gia đình cô chủ Husky rất khá, vốn không thiếu chút tiền ấy, tùy tiện tìm một người môn đăng hộ đối cũng giàu hơn Diệp Tẫn Hoan, vậy cô ấy có ý đồ gì?
Chuyện bất thường tất có yêu.
Chỉ sợ bất thường nằm trên người Diệp Tẫn Hoan.
Ăn bữa sáng xong, Hạ Mạc bảo Khổng Tô theo Husky đi thăm dò Diệp Tẫn Hoan. Tuy Husky là quỷ hồn, nhưng chủ Husky hàng năm đều quyên tiền cho các tổ chức cứu trợ động vật dưới danh nghĩa của nó, coi như tích ít công đức cho Husky, hơn nữa Husky trời sinh thông minh, suýt nữa có thể thành yêu, tuy bị người ta hại chết nhưng cũng không có nhiều oán khí, không đi đầu thai chỉ vì lo cho chủ, cho nên khác với quỷ hồn bình thường khác, Husky không sợ ánh mặt trời. Dù ban ngày ban mặt chạy ra chỗ sáng, hồn thể nó hơi khó chịu, nhưng sẽ không bị ánh mặt trời làm hồn thể bị thương như những quỷ hồn khác.
Husky dẫn Khổng Tô tung tăng chạy vào những nơi dễ tìm, nhưng mãi mà không tìm được Diệp Tẫn Hoan. Cuối cùng Husky đưa nó tìm đến chỗ ở của chủ nhân, Husky xuyên tường đi vào, một lát sau, Husky vọt ra như lửa cháy tới mông, không ngừng tru lên: “Chết rồi chết rồi, cô chủ cắt cổ tay tự sát! Làm sao đây? Làm sao đây?”
Khổng Tô sủa lớn: “Đừng hoảng, cậu đi xem cô chủ của cậu còn thở không, tôi tìm cách dẫn người tới cứu cô ấy.” Cho tới nay Khổng Tô vẫn canh cánh trong lòng chuyện mình không thể cứu được chủ, sự việc lại lần nữa xảy ra, ngoài mặt nó rất bình tĩnh, trong lòng lại hoảng hốt.
Husky quay đầu chạy về nhà, nó nghe thấy hơi thở mỏng manh của chủ, cuối cùng trái tim treo trên cổ họng cũng hạ xuống một chút. Nhưng không đợi tim nó về lại chỗ cũ, chủ của nó dần trượt xuống bồn tắm đầy nước, mắt thấy máu loãng sắp dâng lên tận mũi cô chủ, Husky sốt ruột đến mức sắp khóc, nó cố gắng cắn tóc chủ muốn kéo ra, nhưng hồn thể của nó lại xuyên qua cơ thể chủ nhân.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Ngay khi Husky đang sốt ruột muốn chết, Khổng Tô đã dẫn người bên bất động sản tới, sau một hồi vật lộn đã kịp thời đưa chủ của Husky vào bệnh viện cấp cứu. Sau một hồi chữa trị, các chỉ số cơ thể cô quay về bình thường, nhưng người vẫn không tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất