Chương 83
Lục Nghiên mơ thấy một giấc mộng rất kỳ lạ.
Cô biết mình đang mơ nhưng không thể tỉnh lại được. Trong mơ cô như một người đứng ngoài, có ý thức của bản thân nhưng không có cơ thể, trong mơ còn có một người trông giống hệt cô cũng tên Lục Nghiên, cũng nuôi một con chó bự vừa ồn ào vừa nghịch ngợm tên Hades.
Ngay từ lúc bắt đầu, Lục Nghiên vẫn là một cô bé, vừa mắt một con Husky bụ bẫm trong cửa hàng thú cưng. Mẹ cô ngại Husky cứng đầu, muốn mua cho cô một con Ragdoll ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng cô bé kia chỉ thích chú chó con dường như có thể nghe hiểu cô nói gì, cô năn nỉ ỉ ôi, tốn hết nước bọt, cuối cùng vất vả thuyết phục được bố đồng ý mua con cún này cho cô.
Đúng như mẹ nói, con cún này nghịch ngợm phá phách còn ồn ào, hay tru lên không ngừng, ồn ào đến mức khiến người ta đau cả đầu. Nhưng cún con rất thông minh, dường như có thể nghe hiểu bọn họ nói, dạy nó điều gì cũng học là biết ngay. Ngậm giày tới cho chủ, tỏ ra đáng yêu khiến chủ vui vẻ mỗi lần không vui, quấn lấy chủ làm nũng, lúc gây chuyện sẽ giả bộ vô tội, giả bộ không được liền chơi xấu, không chơi xấu được nữa mới ngoan ngoãn hơn một chút.
Không thể không nói đây là một con chó khiến người ta yêu thích, ngay cả người mẹ ban đầu không muốn nuôi nó cũng nhanh chóng bị Husky chinh phục. Mẹ nói Nghiên Nghiên là con gái bà, Husky là con trai bà, con gái là áo bông nhỏ, con trai là hạt dẻ cười. Husky mang đến rất nhiều tiếng cười cho gia đình.
Thời gian trôi đi, Lục Nghiên từ một cô bé biến thành một cô gái, từ học sinh biến thành bà chủ, nhoáng cái đã đến tuổi dựng vợ gả chồng. Cô là con gái duy nhất trong nhà, bố mẹ cô gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng lập gia nghiệp to như vậy, Lục Nghiên là người thừa kế duy nhất, vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ cần lấy tiền tiêu vặt mở công ty cũng đã đủ để làm ăn phát đạt, người theo đuổi cô có rất nhiều. Điều kiện Lục Nghiên như thế, tất nhiên yêu cầu về nửa còn lại sẽ cao hơn, đàn ông bình thường vốn không lọt nổi mắt cô. Bố mẹ cũng mặc kệ, bọn họ chỉ hi vọng cô có thể tìm được một người mình thích.
Trong một buổi tiệc sinh nhật, Lục Nghiên đã gặp một chuyện kỳ lạ.
Bữa tiệc này do một ông trùm tài phiệt ở thành phố B tổ chức lễ trưởng thành cho con gái, những người tham gia đều ăn diện đồ vest đầm dạ hội lộng lẫy, nhưng có người lại cố tình chơi trội, mặc áo thun đi giày thể thao bẩn thỉu tới, dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người, người đàn ông mặt mũi bình thường tặng chủ bữa tiệc một bó hoa hồng đỏ thật lớn. Lúc ấy chủ bữa tiệc lập tức tỏ ra say mê e thẹn, cố gắng giữ gã lại, gã chỉ phất tay nghênh ngang rời đi. Làm trò trước mặt nhiều khách khứa như vậy, mặt bố mẹ chủ tiệc đều tái mét.
Lục Nghiên và chủ nhà này không quá thân, sau khi cô chọn một vị trí đứng khá ổn, vốn tưởng có thể tùy tiện quan sát màn kịch kia, không ngờ khi gã đàn ông kia đi qua cạnh cô lại dừng bước, quan sát cô vài lần, trong mắt lóe lên tia háo sắc, nhưng gã lại tỏ ra như đang suy tư gì đó, thần thần bí bí nói: “Người đẹp, tôi thấy đêm nay em gặp nạn đổ máu, buối tối lúc quay về nên cẩn thận hơn.”
“Đồ thần kinh.” Lục Nghiên nổi giận.
Gã đàn ông nhếch nửa miệng, nở nụ cười tự cho là đẹp trai, không thèm quay đầu lại mà đi mất.
Đúng là tên dở hơi.
Ý thức của Lục Nghiên kia và Lục Nghiên trong mơ đều tỏ ra chán ghét, Lục Nghiên vừa quay lại đã thấy chủ tiệc tức giận lườm mình, trong đôi mắt của cô gái vừa thành niên không hề che giấu vẻ ghen tuông.
Ra ngoài không xem lịch, gặp toàn chuyện ẩm ương.
Lục Nghiên trong trạng thái ý thức dường như có thể nghe thấy tiếng nói thầm trong lòng Lục Nghiên.
Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau.
Khúc nhạc đệm này trôi qua, bữa tiệc sinh nhật đầu voi đuôi chuột làm qua loa cho xong, khi Lục Nghiên định rời đi, cô nàng chủ tiệc lại chạy tới, lặng lẽ cảnh cáo cô: “Cô cách xa Diệp Tẫn Hoan của tôi chút, đừng ỷ vào có tí nhan sắc mà muốn quyến rũ anh ấy. Diệp Tẫn Hoan là của tôi, là của tôi! Các người đừng hòng quyến rũ anh ấy! Đừng hòng!”
Lục Nghiên bị cô ta chọc tức quá bật cười, nhịn không được trả lời một cách đầy mỉa mai: “Yên tâm đi, dù gã ưng ý vẻ đẹp của tôi, tôi cũng ngứa mắt gã.”
Cô gái kia như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm: “Ngứa mắt? Cô vậy mà dám nói Diệp Tẫn Hoan ngứa mắt? Không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của Diệp Tẫn Hoan…” Cô ta nói xong lại cười khanh khách: “Ngứa mắt càng tốt, nếu các cô đều không thích anh ấy thì tốt rồi.”
Chắc cô bé này đầu óc có tật đúng không? Cô ta cho rằng Diệp Tẫn Hoan là ai? Dù là nhân dân tệ cũng chưa chắc ai cũng thích, dù sao vẫn có người coi tiền như rác.
Ra khỏi khách sạn rồi, Lục Nghiên cảm thấy không khí tươi mát hơn hẳn. Trên đường về nhà cô thấy hơi đói bụng, cho nên ngừng xe bên đường, định ăn ít đồ ăn khuya mới quay về. Khi cô bước xuống xe chưa được vài bước thì vấp ngã trên đất bằng, đầu gối xui xẻo đập thẳng vào một mảnh thủy tinh vỡ, máu chảy ròng ròng, đau đến mức một lúc lâu sau cô vẫn chưa ngồi dậy được. Đúng vào lúc này, Diệp Tẫn Hoan không biết xông từ đâu ra, không nói hai lời liền bế cô lên.
Bắt đầu từ giây phút này, ý thức của cô lập tức phát hiện bất thường.
Cô rất ghét cái tên Diệp Tẫn Hoan kỳ lạ này, Lục Nghiên trong mơ vốn cũng ghét gã, Diệp Tẫn Hoan đột nhiên chạy vụt ra bế cô lên khỏi đất khiến cô có cảm giác bị xúc phạm, Lục Nghiên trong mơ bắt đầu điên cuồng giãy giụa, hiển nhiên đã xem Diệp Tẫn Hoan trở thành tên yêu râu xanh nhân cơ hội sàm sỡ mình.
“Đừng quậy.” Diệp Tẫn Hoan không nặng không nhẹ vỗ vỗ Lục Nghiên, cũng nhìn cô một cách áp bức. Lục Nghiên bốn mắt nhìn nhau với gã, ánh mắt hơi hoảng hốt, ý thức vẫn luôn đứng ngoài quan sát bỗng bị một sức mạnh kỳ lạ hấp dẫn, bay vào trong cơ thể Lục Nghiên.
Lục Nghiên cảm giác mình như phân liệt thành hai nhân cách. Một nhân cách như bị u mê, cảm thấy Diệp Tẫn Hoan ngập tràn hương vị đàn ông, dường như khuôn mặt phổ thông của gã cũng sinh động hẳn lên, đặc biệt là mắt gã ngập tràn cuốn hút. Một nhân cách khác ghét Diệp Tẫn Hoan từ tận đáy lòng, nhưng nó chỉ là một tia ý thức, không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt để Diệp Tẫn Hoan đưa mình tới bệnh viện.
Suốt một đường đi, Diệp Tẫn Hoan cố ý trò chuyện rất nhiều với Lục Nghiên, nhân cách chủ thấy ánh mắt Diệp Tẫn Hoan độc đáo, nói chuyện hài hước, lời lẽ sắc bén, là một người rất thú vị. Ý thức lại cảm thấy Diệp Tẫn Hoan cố ý làm màu, giả ngầu, tầm mắt còn trộm liếc qua ngực cô, trên người để lộ cảm giác dầu mỡ, ghê tởm muốn chết.
Chờ tới bệnh viện, Diệp Tẫn Hoan rất nhiệt tình giúp đỡ chạy trước chạy sau, ấn tượng của nhân cách chủ đối với gã thay đổi rất nhiều, hai người chủ động trao đổi số điện thoại. Về sau Lục Nghiên ở nhà dưỡng thương, cả hai không liên lạc với nhau, ý thức có thể cảm nhận rõ hảo cảm của Lục Nghiên dành cho Diệp Tẫn Hoan đang dần hạ thấp. Nhưng Lục Nghiên chưa kịp hoàn toàn quên mất Diệp Tẫn Hoan, cô lại gặp chuyện xui xẻo, đi đường bị người ta giật túi xách, trong túi có một bản hợp đồng rất quan trọng, Lục Nghiên chỉ có thể liều mình đuổi theo người giật túi. Người còn chưa đuổi được, gót giày bỗng bị gãy, cô ngã mạnh xuống đất, khuỷu tay bị rách một mảng da rất lớn, đau đến mức cô suýt khóc thành tiếng.
Lúc này Diệp Tẫn Hoan đột nhiên xuất hiện, đỡ Lục Nghiên đứng dậy, còn giúp cô đuổi theo lấy túi xách về. Sau đó Diệp Tẫn Hoan lại dẫn cô tìm tới một tiệm thuốc gần đó, cẩn thận xử lý miệng vết thương giúp cô.
“Anh đã cứu tôi hai lần, tôi chưa kịp cảm ơn anh, nếu anh không bận gì thì chúng ta đi uống ly cafe được không?” Lục Nghiên khách sáo nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tới quán cafe, hai người nói hết chủ đề nọ sang chủ đề khác, trong lúc nói chuyện, ý thức phát hiện dường như chỉ cần Diệp Tẫn Hoan ngồi đối diện với Lục Nghiên, Lục Nghiên sẽ không khống chế được sinh ra hảo cảm với gã, trong lúc vô tình, hàng phòng bị trong lòng Lục Nghiên đã hạ xuống mức thấp nhất. Chờ uống sắp hết cafe, Diệp Tẫn Hoan bỗng lộ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng gã như hạ quyết tâm, nói với Lục Nghiên: “Tôi xem ấn đường em biến thành màu đen, chỉ sợ sắp tới sẽ xảy ra nhiều chuyện xấu ngoài ý muốn, em nhớ cẩn thận chút. Nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì gọi cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp em.”
Diệp Tẫn Hoan bỏ lại câu không đầu không đuôi như vậy rồi đi mất, Lục Nghiên không tin mấy thứ thần quỷ như vậy, cho nên không để trong lòng.
Nhưng từ sau ngày kia, cô luôn gặp phải xui xẻo.
Uống miếng nước có thể sặc gần chết, đi ăn ở nhà hàng sang trọng cũng gặp phải ruồi bọ, lái xe luôn gặp phải sự cố lớn lớn bé bé, đi dưới tầng gặp phải đồ rớt từ trên xuống, suýt nữa đập chết mình… Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mọi sự xui xẻo suốt nửa đời sau như tìm đến tận cửa.
Lục Nghiên thật sự bó tay, đành phải bán tín bán nghi gọi điện cho Diệp Tẫn Hoan, hẹn gã ra ngoài, kể lại toàn bộ những việc xui xẻo gần đây cho gã nghe.
Lúc này Diệp Tẫn Hoan cũng lòi đuôi, nói: “Thầy tôi là một thiên sư, tôi đi theo ông ấy học được chút ngón nghề, nếu cô Lục không ngại thì nói ngày sinh tháng đẻ của em ra, tôi sẽ giúp em.”
Lục Nghiên thật thà nói ngày sinh tháng đẻ của mình cho gã.
Sau một hồi bấm đốt ngón tay, Diệp Tẫn Hoan nói với Lục Nghiên rằng mệnh cô phạm Thái Tuế, năm nay sẽ gặp xui xẻo, nhưng mà không thành vấn đề, chờ gã về đến chỗ thầy xin một lá bùa hộ mệnh cho cô, chỉ cần cô đeo theo mình hàng ngày, đảm bảo mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió.
Sang hôm sau, Diệp Tẫn Hoan đưa một lá bùa hộ mệnh cho Lục Nghiên, từ sau khi Lục Nghiên đeo lá bùa hộ mệnh này lên, quả nhiên không còn gặp chuyện xui xẻo nữa. Nhưng cũng từ đó về sau, cô hoàn toàn rung động trước Diệp Tẫn Hoan. Không biết từ lúc nào, cô đã biến thành kẻ ngu xuẩn mình từng khinh bỉ nhất, trong lòng chỉ toàn hình bóng của Diệp Tẫn Hoan.
Cô chủ động tỏ tình với Diệp Tẫn Hoan, gã nói gã cũng thích cô, nhưng gã đã có bạn gái, nếu cô muốn đến được với gã thì phải chấp nhận những người phụ nữ ở bên gã, bởi vì gã cũng yêu những cô gái kia.
Ý thức bám trên người Lục Nghiên chỉ hận không thể một tát đánh chết Diệp Tẫn Hoan, đương nhiên bây giờ cô càng muốn giết chết nhân cách chủ, bởi vì cô nhẫn nhịn cơn ghen ghét mà đồng ý với gã.
Cả hai trước hoa dưới trăng tâm sự với nhau, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, Husky nhảy đến trước mặt một con thú nhỏ vòi voi, mắt tê giác, đuôi trâu, chân hổ, lớp lông vàng óng, trên lưng có mấy vệt hoa văn đen, gâu gâu nói: “Đại ca, cậu có biết chuyện gì không?”
Thú non cuộn tròn trong ngực một người cực kỳ đẹp trai, dường như vẫn chưa thể chấp nhận hình dáng hiện tại của mình, uể oải nói: “Bỏ bùa. Cô chủ của mày bị Diệp Tẫn Hoan bỏ bùa rồi.”
******************
Cô biết mình đang mơ nhưng không thể tỉnh lại được. Trong mơ cô như một người đứng ngoài, có ý thức của bản thân nhưng không có cơ thể, trong mơ còn có một người trông giống hệt cô cũng tên Lục Nghiên, cũng nuôi một con chó bự vừa ồn ào vừa nghịch ngợm tên Hades.
Ngay từ lúc bắt đầu, Lục Nghiên vẫn là một cô bé, vừa mắt một con Husky bụ bẫm trong cửa hàng thú cưng. Mẹ cô ngại Husky cứng đầu, muốn mua cho cô một con Ragdoll ngoan ngoãn hiểu chuyện. Nhưng cô bé kia chỉ thích chú chó con dường như có thể nghe hiểu cô nói gì, cô năn nỉ ỉ ôi, tốn hết nước bọt, cuối cùng vất vả thuyết phục được bố đồng ý mua con cún này cho cô.
Đúng như mẹ nói, con cún này nghịch ngợm phá phách còn ồn ào, hay tru lên không ngừng, ồn ào đến mức khiến người ta đau cả đầu. Nhưng cún con rất thông minh, dường như có thể nghe hiểu bọn họ nói, dạy nó điều gì cũng học là biết ngay. Ngậm giày tới cho chủ, tỏ ra đáng yêu khiến chủ vui vẻ mỗi lần không vui, quấn lấy chủ làm nũng, lúc gây chuyện sẽ giả bộ vô tội, giả bộ không được liền chơi xấu, không chơi xấu được nữa mới ngoan ngoãn hơn một chút.
Không thể không nói đây là một con chó khiến người ta yêu thích, ngay cả người mẹ ban đầu không muốn nuôi nó cũng nhanh chóng bị Husky chinh phục. Mẹ nói Nghiên Nghiên là con gái bà, Husky là con trai bà, con gái là áo bông nhỏ, con trai là hạt dẻ cười. Husky mang đến rất nhiều tiếng cười cho gia đình.
Thời gian trôi đi, Lục Nghiên từ một cô bé biến thành một cô gái, từ học sinh biến thành bà chủ, nhoáng cái đã đến tuổi dựng vợ gả chồng. Cô là con gái duy nhất trong nhà, bố mẹ cô gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, sáng lập gia nghiệp to như vậy, Lục Nghiên là người thừa kế duy nhất, vẻ ngoài xinh đẹp, chỉ cần lấy tiền tiêu vặt mở công ty cũng đã đủ để làm ăn phát đạt, người theo đuổi cô có rất nhiều. Điều kiện Lục Nghiên như thế, tất nhiên yêu cầu về nửa còn lại sẽ cao hơn, đàn ông bình thường vốn không lọt nổi mắt cô. Bố mẹ cũng mặc kệ, bọn họ chỉ hi vọng cô có thể tìm được một người mình thích.
Trong một buổi tiệc sinh nhật, Lục Nghiên đã gặp một chuyện kỳ lạ.
Bữa tiệc này do một ông trùm tài phiệt ở thành phố B tổ chức lễ trưởng thành cho con gái, những người tham gia đều ăn diện đồ vest đầm dạ hội lộng lẫy, nhưng có người lại cố tình chơi trội, mặc áo thun đi giày thể thao bẩn thỉu tới, dưới cái nhìn đầy ngạc nhiên của mọi người, người đàn ông mặt mũi bình thường tặng chủ bữa tiệc một bó hoa hồng đỏ thật lớn. Lúc ấy chủ bữa tiệc lập tức tỏ ra say mê e thẹn, cố gắng giữ gã lại, gã chỉ phất tay nghênh ngang rời đi. Làm trò trước mặt nhiều khách khứa như vậy, mặt bố mẹ chủ tiệc đều tái mét.
Lục Nghiên và chủ nhà này không quá thân, sau khi cô chọn một vị trí đứng khá ổn, vốn tưởng có thể tùy tiện quan sát màn kịch kia, không ngờ khi gã đàn ông kia đi qua cạnh cô lại dừng bước, quan sát cô vài lần, trong mắt lóe lên tia háo sắc, nhưng gã lại tỏ ra như đang suy tư gì đó, thần thần bí bí nói: “Người đẹp, tôi thấy đêm nay em gặp nạn đổ máu, buối tối lúc quay về nên cẩn thận hơn.”
“Đồ thần kinh.” Lục Nghiên nổi giận.
Gã đàn ông nhếch nửa miệng, nở nụ cười tự cho là đẹp trai, không thèm quay đầu lại mà đi mất.
Đúng là tên dở hơi.
Ý thức của Lục Nghiên kia và Lục Nghiên trong mơ đều tỏ ra chán ghét, Lục Nghiên vừa quay lại đã thấy chủ tiệc tức giận lườm mình, trong đôi mắt của cô gái vừa thành niên không hề che giấu vẻ ghen tuông.
Ra ngoài không xem lịch, gặp toàn chuyện ẩm ương.
Lục Nghiên trong trạng thái ý thức dường như có thể nghe thấy tiếng nói thầm trong lòng Lục Nghiên.
Chuyện kỳ lạ hơn còn ở phía sau.
Khúc nhạc đệm này trôi qua, bữa tiệc sinh nhật đầu voi đuôi chuột làm qua loa cho xong, khi Lục Nghiên định rời đi, cô nàng chủ tiệc lại chạy tới, lặng lẽ cảnh cáo cô: “Cô cách xa Diệp Tẫn Hoan của tôi chút, đừng ỷ vào có tí nhan sắc mà muốn quyến rũ anh ấy. Diệp Tẫn Hoan là của tôi, là của tôi! Các người đừng hòng quyến rũ anh ấy! Đừng hòng!”
Lục Nghiên bị cô ta chọc tức quá bật cười, nhịn không được trả lời một cách đầy mỉa mai: “Yên tâm đi, dù gã ưng ý vẻ đẹp của tôi, tôi cũng ngứa mắt gã.”
Cô gái kia như nghe thấy chuyện gì hài hước lắm: “Ngứa mắt? Cô vậy mà dám nói Diệp Tẫn Hoan ngứa mắt? Không có người phụ nữ nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của Diệp Tẫn Hoan…” Cô ta nói xong lại cười khanh khách: “Ngứa mắt càng tốt, nếu các cô đều không thích anh ấy thì tốt rồi.”
Chắc cô bé này đầu óc có tật đúng không? Cô ta cho rằng Diệp Tẫn Hoan là ai? Dù là nhân dân tệ cũng chưa chắc ai cũng thích, dù sao vẫn có người coi tiền như rác.
Ra khỏi khách sạn rồi, Lục Nghiên cảm thấy không khí tươi mát hơn hẳn. Trên đường về nhà cô thấy hơi đói bụng, cho nên ngừng xe bên đường, định ăn ít đồ ăn khuya mới quay về. Khi cô bước xuống xe chưa được vài bước thì vấp ngã trên đất bằng, đầu gối xui xẻo đập thẳng vào một mảnh thủy tinh vỡ, máu chảy ròng ròng, đau đến mức một lúc lâu sau cô vẫn chưa ngồi dậy được. Đúng vào lúc này, Diệp Tẫn Hoan không biết xông từ đâu ra, không nói hai lời liền bế cô lên.
Bắt đầu từ giây phút này, ý thức của cô lập tức phát hiện bất thường.
Cô rất ghét cái tên Diệp Tẫn Hoan kỳ lạ này, Lục Nghiên trong mơ vốn cũng ghét gã, Diệp Tẫn Hoan đột nhiên chạy vụt ra bế cô lên khỏi đất khiến cô có cảm giác bị xúc phạm, Lục Nghiên trong mơ bắt đầu điên cuồng giãy giụa, hiển nhiên đã xem Diệp Tẫn Hoan trở thành tên yêu râu xanh nhân cơ hội sàm sỡ mình.
“Đừng quậy.” Diệp Tẫn Hoan không nặng không nhẹ vỗ vỗ Lục Nghiên, cũng nhìn cô một cách áp bức. Lục Nghiên bốn mắt nhìn nhau với gã, ánh mắt hơi hoảng hốt, ý thức vẫn luôn đứng ngoài quan sát bỗng bị một sức mạnh kỳ lạ hấp dẫn, bay vào trong cơ thể Lục Nghiên.
Lục Nghiên cảm giác mình như phân liệt thành hai nhân cách. Một nhân cách như bị u mê, cảm thấy Diệp Tẫn Hoan ngập tràn hương vị đàn ông, dường như khuôn mặt phổ thông của gã cũng sinh động hẳn lên, đặc biệt là mắt gã ngập tràn cuốn hút. Một nhân cách khác ghét Diệp Tẫn Hoan từ tận đáy lòng, nhưng nó chỉ là một tia ý thức, không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt để Diệp Tẫn Hoan đưa mình tới bệnh viện.
Suốt một đường đi, Diệp Tẫn Hoan cố ý trò chuyện rất nhiều với Lục Nghiên, nhân cách chủ thấy ánh mắt Diệp Tẫn Hoan độc đáo, nói chuyện hài hước, lời lẽ sắc bén, là một người rất thú vị. Ý thức lại cảm thấy Diệp Tẫn Hoan cố ý làm màu, giả ngầu, tầm mắt còn trộm liếc qua ngực cô, trên người để lộ cảm giác dầu mỡ, ghê tởm muốn chết.
Chờ tới bệnh viện, Diệp Tẫn Hoan rất nhiệt tình giúp đỡ chạy trước chạy sau, ấn tượng của nhân cách chủ đối với gã thay đổi rất nhiều, hai người chủ động trao đổi số điện thoại. Về sau Lục Nghiên ở nhà dưỡng thương, cả hai không liên lạc với nhau, ý thức có thể cảm nhận rõ hảo cảm của Lục Nghiên dành cho Diệp Tẫn Hoan đang dần hạ thấp. Nhưng Lục Nghiên chưa kịp hoàn toàn quên mất Diệp Tẫn Hoan, cô lại gặp chuyện xui xẻo, đi đường bị người ta giật túi xách, trong túi có một bản hợp đồng rất quan trọng, Lục Nghiên chỉ có thể liều mình đuổi theo người giật túi. Người còn chưa đuổi được, gót giày bỗng bị gãy, cô ngã mạnh xuống đất, khuỷu tay bị rách một mảng da rất lớn, đau đến mức cô suýt khóc thành tiếng.
Lúc này Diệp Tẫn Hoan đột nhiên xuất hiện, đỡ Lục Nghiên đứng dậy, còn giúp cô đuổi theo lấy túi xách về. Sau đó Diệp Tẫn Hoan lại dẫn cô tìm tới một tiệm thuốc gần đó, cẩn thận xử lý miệng vết thương giúp cô.
“Anh đã cứu tôi hai lần, tôi chưa kịp cảm ơn anh, nếu anh không bận gì thì chúng ta đi uống ly cafe được không?” Lục Nghiên khách sáo nói.
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tới quán cafe, hai người nói hết chủ đề nọ sang chủ đề khác, trong lúc nói chuyện, ý thức phát hiện dường như chỉ cần Diệp Tẫn Hoan ngồi đối diện với Lục Nghiên, Lục Nghiên sẽ không khống chế được sinh ra hảo cảm với gã, trong lúc vô tình, hàng phòng bị trong lòng Lục Nghiên đã hạ xuống mức thấp nhất. Chờ uống sắp hết cafe, Diệp Tẫn Hoan bỗng lộ vẻ muốn nói lại thôi, cuối cùng gã như hạ quyết tâm, nói với Lục Nghiên: “Tôi xem ấn đường em biến thành màu đen, chỉ sợ sắp tới sẽ xảy ra nhiều chuyện xấu ngoài ý muốn, em nhớ cẩn thận chút. Nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết thì gọi cho tôi, có lẽ tôi có thể giúp em.”
Diệp Tẫn Hoan bỏ lại câu không đầu không đuôi như vậy rồi đi mất, Lục Nghiên không tin mấy thứ thần quỷ như vậy, cho nên không để trong lòng.
Nhưng từ sau ngày kia, cô luôn gặp phải xui xẻo.
Uống miếng nước có thể sặc gần chết, đi ăn ở nhà hàng sang trọng cũng gặp phải ruồi bọ, lái xe luôn gặp phải sự cố lớn lớn bé bé, đi dưới tầng gặp phải đồ rớt từ trên xuống, suýt nữa đập chết mình… Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, mọi sự xui xẻo suốt nửa đời sau như tìm đến tận cửa.
Lục Nghiên thật sự bó tay, đành phải bán tín bán nghi gọi điện cho Diệp Tẫn Hoan, hẹn gã ra ngoài, kể lại toàn bộ những việc xui xẻo gần đây cho gã nghe.
Lúc này Diệp Tẫn Hoan cũng lòi đuôi, nói: “Thầy tôi là một thiên sư, tôi đi theo ông ấy học được chút ngón nghề, nếu cô Lục không ngại thì nói ngày sinh tháng đẻ của em ra, tôi sẽ giúp em.”
Lục Nghiên thật thà nói ngày sinh tháng đẻ của mình cho gã.
Sau một hồi bấm đốt ngón tay, Diệp Tẫn Hoan nói với Lục Nghiên rằng mệnh cô phạm Thái Tuế, năm nay sẽ gặp xui xẻo, nhưng mà không thành vấn đề, chờ gã về đến chỗ thầy xin một lá bùa hộ mệnh cho cô, chỉ cần cô đeo theo mình hàng ngày, đảm bảo mọi thứ sẽ thuận buồm xuôi gió.
Sang hôm sau, Diệp Tẫn Hoan đưa một lá bùa hộ mệnh cho Lục Nghiên, từ sau khi Lục Nghiên đeo lá bùa hộ mệnh này lên, quả nhiên không còn gặp chuyện xui xẻo nữa. Nhưng cũng từ đó về sau, cô hoàn toàn rung động trước Diệp Tẫn Hoan. Không biết từ lúc nào, cô đã biến thành kẻ ngu xuẩn mình từng khinh bỉ nhất, trong lòng chỉ toàn hình bóng của Diệp Tẫn Hoan.
Cô chủ động tỏ tình với Diệp Tẫn Hoan, gã nói gã cũng thích cô, nhưng gã đã có bạn gái, nếu cô muốn đến được với gã thì phải chấp nhận những người phụ nữ ở bên gã, bởi vì gã cũng yêu những cô gái kia.
Ý thức bám trên người Lục Nghiên chỉ hận không thể một tát đánh chết Diệp Tẫn Hoan, đương nhiên bây giờ cô càng muốn giết chết nhân cách chủ, bởi vì cô nhẫn nhịn cơn ghen ghét mà đồng ý với gã.
Cả hai trước hoa dưới trăng tâm sự với nhau, ở nơi bọn họ không nhìn thấy, Husky nhảy đến trước mặt một con thú nhỏ vòi voi, mắt tê giác, đuôi trâu, chân hổ, lớp lông vàng óng, trên lưng có mấy vệt hoa văn đen, gâu gâu nói: “Đại ca, cậu có biết chuyện gì không?”
Thú non cuộn tròn trong ngực một người cực kỳ đẹp trai, dường như vẫn chưa thể chấp nhận hình dáng hiện tại của mình, uể oải nói: “Bỏ bùa. Cô chủ của mày bị Diệp Tẫn Hoan bỏ bùa rồi.”
******************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất