Dựa Vào Mặt Ăn Cơm

Quyển 1 Chương 12: HOA THỐ TI

Trước Sau
"Mày ở đâu, đang ở với ai."

Lời nói chất vấn của Vương Sâm từ trong điện thoại di động truyền ra, có thể nghe ra người này sắp tới biên giới nổi khùng.

Thẩm Miên cũng đoán được, một nam sinh cấp ba không có chút phòng bị nào bị cậu vô tình cố ý thả thính gần một tháng rất có thể là phản ứng này.

Thẩm Miên nhướng mày, ánh mắt nghiền ngẫm liếc người thanh niên bên cạnh, khéo léo trả lời: "Nhất Hàn, mình đi với Nhất Hàn."

Lục Nhất Hàn: "..."

Đồng đội là dùng để bán hả?

Thẩm Miên nói với hắn bằng đôi mắt của mình —— đúng thế.

Hiển nhiên Vương Sâm bị lời nói thân mật "Nhất Hàn" từ trong miệng Thẩm Miên kích thích không nhẹ, hắn cắn răng hỏi: "Giờ mày đang ở đâu?"

Thẩm Miên nhìn thoáng qua xung quanh, quán nét này có môi trường khá tốt, sạch sẽ, không quá ồn ào và không có mùi khói rõ ràng.

Có lẽ là quán net mà Lục Nhất Hàn thường đến.

Dựa vào mức độ hiểu rõ của Vương Sâm với Lục Nhất Hàn, hẳn là biết nơi này.

Thẩm Miên rũ mi xuống có một chút gì đó nhẹ nhàng trong giọng nói của cậu: "Trong quán nét, Nhất Hàn dạy mình chơi game."

Vương Sâm bỗng dưng nắm chặt tay lại, cố gắng giữ bình tĩnh cơn tức giận trong lòng, tuy tức nhưng hắn vẫn chú ý đến vì sợ làm cho vật nhỏ rụt rè ở đầu dây bên kia sợ hãi.

Cuối cùng hắn nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhất: "Chờ tôi ở đó, đừng đi đâu hết."

"... Được."

Thẩm Miên cúp điện thoại và nói với Lục Nhất Hàn: "Thừa dịp cậu ta chưa đến, chúng ta chơi thêm một bàn."

Lục Nhất Hàn bị đôi mắt ngây thơ đó nhìn chăm chú gần như vô thức gật đầu nói "Ok".

Hắn bị chọc tức đến cười lên: "Cậu đang cố tình xúi giục Vương Sâm, muốn cho tôi với cậu ta chém giết lẫn nhau, đúng không?"

Thẩm Miên nghiêng đầu cười một tiếng, thờ ơ hỏi: "Cậu giận rồi hả?"

Lục Nhất Hàn nhíu mày lại.

Không.

Đổi lại bình thường bị người đùa giỡn như thế này, hắn nhất định sẽ làm cho kiếp này của người đó không dám xuất hiện trước mặt hắn.

Nhưng kỳ lạ là đối mặt với người thiếu niên trước mặt này, ngay cả khi biết mục tiêu của trò đùa là mình, vậy mà hắn cũng không tức nổi.

Hắn nhếch môi nói: "Tôi giận cũng không được, tôi mang cậu đi ra ngoài thì sẽ không sợ Vương Sâm tìm tới."

Hắn giơ tay lên, nhéo cằm của Thẩm Miên nói: "Tôi chỉ ngạc nhiên thôi, cậu tệ hơn tôi nghĩ đấy."



Thẩm Miên đập móng vuốt của hắn xuống, giơ tay lại bắt đầu một trò chơi khác nói: "Đừng đơn giản đánh giá một người bằng 'tốt hay xấu', mỗi người đều có phương pháp để sinh tồn, không phải sao. Thời gian sắp hết rồi, nhanh đi."

Lục Nhất Hàn nhìn dáng vẻ của người bên cạnh, thanh tú và đẹp như bình thường nhưng cởi bỏ ngụy trang yếu ớt và nhút nhát bình thường thì cả người như được phủ đầy một lớp lạnh lùng kiêu ngạo.

Hắn chợt nghĩ, có lẽ, đây mới là bộ dáng vốn có của cậu.

***

Lúc Vương Sâm chạy đến, Lục Nhất Hàn đang đại sát tứ phương trong trò chơi.

Còn vật nhỏ hắn đặt ở trong lòng đang nghiêng đầu, tập trung tinh thần chăm chú quan sát ở một bên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp ánh lên ánh sáng sùng bái.

Vương Sâm bước tới, kéo ghế ngồi bên cạnh Lục Nhất Hàn, hào sảng ngồi xuống, sau đó kéo Thẩm Miên lên đùi mình.

Thiếu niên hoảng sợ vùng vẫy cố gắng thoát thân nhưng vì không đủ sức nên không thoát được.

Vương Sâm hừ cười một tiếng rồi nói: "Yên tĩnh cho tao, nhúc nhích nữa tao sẽ hôn mày."

Thẩm Miên cúi đầu, cắn môi hồng, nói nhỏ: "Cậu, cậu không dám, cha nói sẽ không để cho người khác bắt nạt mình."

Vương Sâm hai mắt tối sầm lại, hắn thật đúng là không dám.

Ông chú nhà họ Thẩm kia không dễ chọc.

Hóa ra có người làm chỗ dựa rồi thì chẳng trách hôm nay cậu lại dám đi trước một mình.

Hắn ghé vào tai Thẩm Miên, thấp giọng đe dọa: "Mày cảm thấy, cha mày sẽ bảo vệ mày được bao lâu? Từ nhỏ đến lớn, mày chịu khổ chịu đựng rồi lúc bị bắt nạt thì ông ta ở đâu, từng quan tâm đến mày sao, bây giờ tự dưng đối xử tốt với mày thì ai biết đang có mưu mô gì."

"Chờ đến khi mày bị lợi dụng xong liền sẽ bị chúng đá bay một cái ra ngoài, lúc đó, ai sẽ bảo vệ mày?"

Lưng thiếu niên trong lòng khẽ run lên, hàng mi dài và rậm phủ bóng thật mỏng manh giống như một con búp bê gốm sứ tinh xảo, xinh đẹp lại dễ vỡ.

Vương Sâm âm thầm khoanh tay lại, lúc đó chính là lúc hắn chính thức nhận vật nhỏ này.

Lục Nhất Hàn giải quyết xong đối thủ, quay đầu lại liền thấy Thẩm Miên ngồi ở trên chân Vương Sâm, thân hình cậu mảnh mai dễ dàng bị khảm vào trong lòng Vương Sâm tựa vật sở hữu của Vương Sâm.

Trên mặt Vương Sâm là nụ cười dịu dàng chưa từng thấy, hắn ghé vào tai thiếu niên thì thầm điều gì đó.

Mà thiếu niên sắc bén như một lưỡi dao trước mặt hắn thì ở trước mặt Vương Sâm đã giấu kỹ sắc nhọn.

Cậu ngoan ngoãn, yếu ớt như một hoa thố ti (*) chỉ có thể dựa vào người khác sinh tồn bị cây lớn ôm lấy chơi đùa, không dám có chút phản kháng.

(*) 菟絲花: thố ti hoa là hai loài cây cỏ tương tự như dương xỉ, thường sống nhờ trên các cây khác trong rừng.

Rốt cuộc cậu muốn làm gì.

Ánh mắt của Vương Sâm nhìn Lục Nhất Hàn lộ ra nụ cười khiêu khích, đó là tự tin của kiên quyết phải đạt được người.

Lục Nhất Hàn nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy rất buồn cười.

Vương Sâm tưởng mình đang bế một con thỏ trắng nhỏ trên tay nhưng thực ra đó là một con sói, mà những chiếc năng của nó đang nhắm vào mệnh môn (*) của hắn.



(*) Mệnh môn là chỗ thành lập ra sinh mệnh con người, là cội gốc cho sự sinh sản và là nơi phát nguồn của tạng phủ

Lục Nhất Hàn bỏ qua khó chịu trong lòng, mỉm cười nói: "Hôm nay chỉ có thế thôi, A Thanh, lần sau mình sẽ dạy cậu cách chơi game."

Thẩm Miên gật đầu, trong mắt hiện lên một chút ngưỡng mộ, nói khẽ: "Được, cảm ơn cậu, Nhất Hàn."

Lục Nhất Hàn lắc đầu.

Hắn đã từng nhìn thấy những ánh mắt tương tự trong mắt rất nhiều người nhưng chưa có ai chạm đến trái tim hắn nhiều như vậy.

Chưa có lần nào làm hắn cảm thấy uất nghẹn như lần này.

Bởi vì hắn biết đó là giả.

Có lẽ đây là cái mà Thẩm Thanh gọi là 'Phương pháp sinh tồn", để đạt được một mục đích nào đó thì tất cả những người có thể lợi dụng đều có thể sử dụng.

Như hắn đã từng làm.

Thế nhưng vào lúc này, chẳng hiểu tại sao, hắn lại cảm thấy rất khó chịu.

Lục Nhất Hàn cầm cặp sách lên, sải bước đi ra ngoài.

Đôi mắt của Thẩm Miên dõi theo hắn cho đến khi bóng lưng của Lục Nhất Hàn biến mất trước cửa quán net.

"Không nỡ?"

Trong mắt của Vương Sâm hiện lên cơn bão nhưng giọng điệu của hắn nghe vào rất bình thản, hắn nói: "Mày thích Lục Nhất Hàn?"

Sắc mặt thiếu niên trong lòng trắng nhợt, cậu cắn môi rồi lắc đầu nguầy nguậy.

"Không, không có... Sao mình dám, Nhất Hàn thông minh như vậy lại biết chơi game, nhân duyên lại tốt, mà mình, mình đần như thế lại vừa xấu vừa vô dụng, làm sao xứng với cậu ấy được."

Vương Sâm nghe đến đây thì cơn nóng giận chỉ tăng chứ không giảm.

Hắn chế nhạo nói: "Mày nói đúng, mày không xứng với nó nên mày sớm chấm dứt suy nghĩ này càng sớm càng tốt, nếu như mày không thể thì tao sẽ dùng phương pháp của tao giúp mày."

Thẩm Miên khẽ nhắm mắt lại, che giấu cười trong mắt, cậu thì thào nói: "Mình biết rồi."

Khổ sở trong lúc lơ đãng cậu tiết lộ ra đều biến thành gai nhọn, đâm toàn bộ vào ngực Vương Sâm.

Nhìn hắn đau khổ lại giả vờ cứng rắn, Thẩm Miên hiếm thấy nổi lên lòng cảm thông nên hôm nay bỏ qua cho hắn trước vậy.

Dù sao còn rất nhiều thời gian.

"Mình muốn về nhà." Cậu nói.

Vương Sâm hít một hơi thật sâu, đứng dậy, nắm tay thiếu niên bước nhanh ra khỏi quán nét.

Bây giờ hắn dù có cáu kỉnh đến đâu thì động tác của hắn cũng vẫn luôn cẩn thận, cứ như thiếu niên mà hắn đang dắt trong tay là một thứ gì đó quý giá đến không thể chạm tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau