Dựa Vào Mặt Ăn Cơm

Quyển 1 Chương 5: NHIỆM VỤ PHỤ

Trước Sau
Tạ Chỉ Thiên có EQ rất cao.

Cô biết rất rõ rằng liệu một người có quan tâm đến người khác hay không sẽ để lộ dấu vết từ ánh mắt, biểu cảm và thậm chí là những cử động nhỏ nhất.

Trước đây Thẩm Diễm nhìn có vẻ khắc nghiệt với Thẩm Thanh, nhưng thật ra hắn là một người thờ ơ.

Hắn đã mất kiên nhẫn với đứa con vừa hèn vừa bất tài này, dù có làm tròn bổn phận của một người cha nhưng hắn cũng chẳng dành nhiều tình cảm. Chữa trị mỗi tuần đa phần là làm qua loa cho có.

Bệnh tình Thẩm Thanh có tốt xấu, hắn có quan tâm đâu?

Thật ra cũng có thể hiểu được loại đại gia tộc này, không thiếu nhất chính là người thừa kế, Thẩm Thanh cũng không phải là lựa chọn duy nhất.

Thậm chí, cô còn hoài nghi không biết Thẩm Thanh có phải là con ruột của Thẩm Diễm hay không.

Nhưng mà nhận thức này đã bị đảo lộn vào lúc này.

Người đàn ông luôn lãnh đạm, xa cách, nắm lấy cổ tay gầy guộc của con trai, cảm xúc trong mắt hắn không thể nhận ra, nhưng không phải là sự thờ ơ trước đây.

Một vết thương nhỏ như vậy, không, thậm chí không phải là một vết thương, nhưng hắn quan tâm.

Điều này nói rõ cái gì?

Trong mắt có hắn, bắt đầu có đứa bé này rồi.

Tạ Chỉ Thiên có tham vọng của riêng mình, nói chính xác hơn - cô muốn trở thành bà Thẩm, vợ của Thẩm Diễm. Một người đàn ông như vậy, dù là sức hút của bản thân hay những thế lực phía sau đều có sức hút khó cưỡng đối với phụ nữ.

Vì mục đích này thì Thẩm Thanh chắc chắn là một công cụ lợi dụng rất hữu ích.

Mà sau khi sử dụng, rất dễ dàng xử lý.

Nhưng cô không ngờ một ngày nào đó, một thứ đồ phế thải vốn định bỏ đi cũng sẽ có một ngày bị chủ nhân để ý tới.

Tạ Chỉ Thiên chưa bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ luôn giấu mình trong bóng tối lại có khuôn mặt khiến cô không khỏi ghen tị.

Khuôn mặt này, thật sự quá mức xinh đẹp rồi.

Cô cố nén lo lắng trong lòng, bước nhanh về phía trước hỏi: "Vết thương có cần xử lý không? Tôi có một hộp thuốc ở đây."

Cô chỉ lịch sự hỏi han, rốt cuộc sẽ không có ai đặc biệt xử lí một vết thương nhỏ.

Nhưng mà...

"Ừ, phiền cô rồi."

Giọng nói của người đàn ông vẫn lạnh lùng, nhưng mắt hắn không rời khỏi lòng bàn tay của cậu bé từ đầu đến cuối.

Tạ Chỉ Thiên ngạc nhiên mấy giây, xoay người lại lấy hộp thuốc.

Giải quyết khó khăn hơn cô tưởng.

Thẩm Miên nhướng mày, thu mình thành một quả bóng nhỏ hơn, để cho người đàn ông nắm cổ tay mình, dùng bông tẩm cồn lau sạch vết thương.

Ngay từ khi vào cửa, cậu đã cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.

Thế nhưng muốn lợi dụng cậu? Còn non lắm.

Dù là đồng bọn cùng dụ dỗ đàn ông nhưng ngành nghề nào cũng có đạo đức nghề nghiệp.

Lợi dụng một đứa trẻ bệnh tật, lương tâm sẽ không đau?

Người ta còn là em bé đó.

Nhưng... khi cồn chạm vào vết thương thật sự rất đau.

Lông mày cậu hơi nhíu lại, người đàn ông có vẻ mẫn cảm, dừng tay lại, hỏi: "Đau?"



Thẩm Miên do dự một lúc, cậu khẽ gật đầu. Rồi như sợ bị trách móc, cậu lặng lẽ lùi về phía sau.

Bộ dáng rụt rè ấy thật đáng thương và dễ thương.

Anh mắt Tạ Chỉ Thiên đặc biệt phức tạp.

Không chỉ Tạ Chỉ Thiên mà ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ một đứa trẻ mà hắn bỏ rơi hơn chục năm lại khiến hắn quan tâm như vậy.

Nhưng hắn trung thành với ý chí của mình.

Cậu nhìn cậu bé như một con chim sợ hãi, hết sức làm chậm lại giọng điệu, nói: "Nếu con không thích ở đây, cha sẽ không đến nữa."

Dù hơi gượng gạo nhưng ý trấn an không cần nói cũng biết.

Thẩm Miên ngạc nhiên.

Dù sợ bị OCC nhưng cậu vẫn cẩn thận từng li từng tí thận trọng hỏi: "Thật không?"

Người đàn ông gật đầu.

Tạ Chỉ Thiên âm thầm lo lắng, ở một bên khuyên nhủ: "Ngài Thẩm, bệnh của A Thanh..."

Thẩm Diễm ngắt lời nói: "Từ nay xin làm phiền bác sĩ Tạ, mỗi tuần đến nhà Thẩm một lần, trao đổi với thư ký Lý về thù lao."

Tạ Chỉ Thiên đương nhiên không có ý kiến ​​gì, khẽ cười nói: "Cũng được, điều trị tại nhà cũng có thể giảm bớt căng thẳng, nếu đỡ thì tốt hơn rồi."

Thẩm Diễm nắm tay Thẩm Miên, dẫn cậu ra khỏi phòng khám.

***

Thẩm Miên rất giận.

"Đây chính là dẫn sói vào nhà." Cậu nói.

Hệ thống nói: [Cậu cũng là sói.]

Thẩm Miên nghẹn ngào, cậu dự định lợi dụng Thẩm Diễm, dù sao cũng đã gọi là cha rồi, thu lãi không phải là chuyện đương nhiên sao.

Nào có chuyện phí công làm con trai của hắn?

Cậu liếc nhìn phòng livestream, đạn mạc trôi trên màn hình:

- - Gọi cha dĩ nhiên không phải gọi cho có, hehe

- - He he he

- - He he he he

Thẩm Miên nhíu mày, không biết tại sao, luôn cảm thấy có một luồng khí tức hèn mọn xông ra màn hình.

Thấy cậu cau mày, người đàn ông hỏi: "Còn khó chịu à?"

Sau một giây Thẩm Miên biến thành một chú thỏ nhỏ, lắc đầu nguầy nguậy, nhỏ giọng nói: "Cha, cảm ơn cha."

Thẩm Diễm nhướng mày, một đôi mắt đen bình tĩnh, không chút gợn sóng, nhìn thẳng vào đôi môi hồng đang hé mở của thiếu niên, vẻ mặt không rõ hỏi: "Cám ơn cái gì."

Thẩm Miên cắn môi, rụt rè nói: "Giúp con, xử lý vết thương, không cần tới bệnh viện, tất cả mọi chuyện con đều cảm ơn."

Giọng nói của cậu bé mềm như sáp, Thẩm Diễm nghe, vậy mà trong miệng có hơi ngọt ngào.

Khóe môi hắn lộ ra một đường cong khó hiểu, nói: "Không cần cảm ơn."

Một ngày nào đó phải trả lại đấy.



***

Xe không chạy tới nhà Thẩm, mà là hướng thẳng tới tập đoàn Thẩm thị.

Thẩm Diễm xuống xe, dừng lại một lát, sau đó xoay người gõ cửa kính xe hai lần, hai chân tay thiếu niên trong xe luống cuống, thật lâu sau mới thuận lợi mở cửa.

Nếu như trước đây, có lẽ hắn sẽ không kiên nhân vì sự đần đồn chậm chạp của đứa nhỏ.

Nhưng bây giờ, hắn sinh ra một loại suy nghĩ, ở với đứa nhỏ ngốc nghếch này còn thú vị hơn là giải quyết công việc.

"Cha ơi?"

Thẩm Diễm nói: "Cha đi làm, nhờ tài xế đưa con về."

Cậu bé chớp mắt, như không hiểu lắm, vẫn ngoan ngoãn gật đầu nói: "Được rồi, thưa cha."

Thẩm Diễm nhìn cậu một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.

Thẩm Miên tựa vào trên cửa sổ xe, từ phía sau nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông cao, đầu óc mơ hồ.

Cái quỷ gì?

Một câu vô nghĩa.

Tài xế là cựu nhân viên của nhà họ Thẩm, luôn cảm thấy đau lòng với Thẩm Thanh, vừa nhìn thấy liền nở nụ cười: "Ngày ấy đang quan tâm đến cậu chủ đó."

Thẩm Miên ra vẻ ngạc nhiên cười.

Tài xế ngừng nói, lái xe đến nhà Thẩm.

"A a, thiên mệnh chi tử ở đâu, 007, bạn là hệ thống thông minh ngoại trừ hố người thì không chức năng thực dụng nào khác à."

Hệ thống im lặng một lát, nói: [Có.]

"Cái gì?"

Hệ thống nói: [Trung tâm mua sắm.]

Màn hình ánh sáng trắng trước mặt Thẩm Miên lóe lên, nhảy sang một giao diện, là một biểu tượng tương tự như siêu thị, nhưng màu xám.

"Đợi mở khóa?"

[Có nhiều đạo cụ chức năng khác nhau trong trung tâm mua sắm của hệ thống, có thể đổi lấy V xu mà khán giả thưởng, nhưng điều kiện để mở khóa là số lượng người theo dõi trong phòng livestream vượt qua 10.000.]. Tiên Hiệp Hay

Thẩm Miên ha ha -- quỷ mới tin bạn.

Cậu lạnh lùng nói: "Người mới không có fan hâm mộ cũng không có V xu, chẳng lẽ cứ ngồi chờ chết sao?"

Hệ thống nói: [Là như vậy, chúng tôi là một ứng dụng livestream được nhân tính hóa, rất thân thiện với người mới, streamer có thể chọn thực hiện các nhiệm vụ phụ, nhận gói quà cho người mới và quà tặng là các công cụ đặc biệt có giá trị, có thể nhanh chóng xác định mục tiêu công lược.]

"Sao bạn không nói sơm!" Thẩm Miên tức giận không kềm được.

Một khung hình viên đạn nhảy ra trước mặt.

[Kí chủ có chấp nhận nhiệm vụ phụ hay không, vui lòng chọn một trong hai tùy chọn sau:]

- - A: Có.

- - B: Không.

Thẩm Miên trực tiếp chọn A.

Hệ thống đing đong đưa ra một lời nhắc nhở: [Kí chủ đã nhận nhiệm vụ phụ: Nhìn trộm cha tắm rửa, thời gian hoàn thành: ba ngày.]

Thẩm Miên: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau