Quyển 2 Chương 10: Nếu cậu buông tay, thì đừng hòng nắm lại
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 42: Nếu cậu buông tay, thì đừng hòng nắm lại.
Ánh dương quang len lỏi qua lớp rèm xanh chui vào phòng, rải lên mặt thảm những tia sáng li ti tựa như những đoá hoa vàng nhạt nở rộ trong nắng sớm. Liễu Minh nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má của Trần Nhạc, vô cùng hạnh phúc nhìn người đang ngủ say trong lòng mình. Còn gì vui sướng hơn khi buổi sáng mở mắt ra, người nằm trong lòng ngực mình lại chính là người mà mình yêu.
Đêm qua Trần Nhạc đã hơi hơi hạ sốt, đến bây giờ thì cũng chỉ còn chút sốt nhẹ, nếu đêm qua hắn không hạ sốt, cậu nhất định sẽ bế hắn đến bệnh viện. Liễu Minh vuốt ve vầng trán của hắn, lại khẽ hôn một cái rồi mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường. Cậu cần chuẩn bị đồ ăn sáng và đưa Hà Thư đến trường, song còn phải nhanh chóng trở về chăm sóc cho hắn. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Lúc mặt trời lên cao thì Liễu Minh mới trở về nhà, ban đầu cậu còn muốn về sớm nhưng trong quán lại xảy ra chút chuyện, bắt buộc cậu phải đi qua xem sao, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện thì trời cũng đã gần trưa rồi.
Liễu Minh đi vào phòng ngủ nhưng không thấy Trần Nhạc đâu, đi vào phòng bếp cũng không có, cậu suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía căn phòng kế bên phòng ngủ, là căn phòng duy nhất có cửa gỗ màu xanh nhạt, đây là căn phòng dành riêng cho hắn, chỉ riêng Trần Nhạc.
Liễu Minh không dám vội mở, cậu đưa tay lên gõ cửa, thử gọi: "Nhạc? Anh có ở trong đó không?"
Đợi một lúc, bên trong mới truyền ra một tiếng thật nhẹ: "Vào đi."
Nghe vậy Liễu Minh ngẩn cả ra, sau đó là sự vui sướng lan tràn trên từng tế bào, cậu không ngờ Trần Nhạc sẽ bảo cậu vào đi, vào một nơi riêng tư đến như thế, có phải hắn đã mở lòng với cậu không? Giọng nói ấy nhẹ nhàng làm sao, dễ nghe làm sao, khiến bàn tay đang gõ cửa của cậu cũng không nhịn được run lên, rất muốn ôm hắn vào lòng, hôn hắn, rất rất muốn.
Liễu Minh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngập sáng, màu nắng vàng ươm, nắng từ bên ngoài thông qua cửa sổ đi vào, mạ lên những đồ vật ngổn ngang một tầng vàng nhạt. Trần Nhạc ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông mềm, đôi tay hoạt động liên tục trên giấy, tia nắng rọi vào một bên sườn mặt của hắn như phủ lên một lớp mật ong ngọt ngào, tê tái đến tận đầu quả tim của Liễu Minh.
Vì là phòng vẽ nên căn phòng có chút bừa bộn, những giá tranh được đặt lộn xộn, vết màu nước loang lổ trên mặt tường, cả tấm thảm lông cũng không tránh khỏi, thật khó nghĩ đến khi đây là căn phòng của Trần Nhạc, một người vô cùng yêu thích sự ngăn nắp như hắn.
Nhưng mà thật sự nó là của hắn, là nơi mà những khi tâm trạng không tốt hắn sẽ đi vào, vừa vẽ vừa sắp xếp lại những suy nghĩ không rõ ràng. Nó rất ít khi được mở ra vì ai, từ khi xây dựng đến bây giờ người được phép đặt chân vào cũng chỉ có hắn cùng Hà Thư. Nhưng mà hôm nay, khi nghe thấy tiếng gọi của Liễu Minh, hai tiếng "vào đi" ấy lại bất giác bật thốt ra, bằng một cách rất tự nhiên, không chút gượng gạo.
Có phải chăng là vì hắn đã sớm thói quen với Liễu Minh, quen thuộc với những yêu thương trân trọng của cậu, quen thuộc với việc cậu xông vào thế giới của hắn hết lần này đến lần khác, quen thuộc với cả những chiếc hôn, những cái ôm dịu dàng. Có phải hay không, là vì hắn đã xiêu lòng?
Trần Nhạc ngẩn ngơ suy nghĩ, cho đến khi một cái hôn dừng lại trên vầng trán hắn, thì hắn mới bừng tỉnh. Đập vào mắt là gương mặt tươi cười dịu dàng của Liễu Minh: "Có còn khó chịu không?"
Trần Nhạc rũ mắt, lông mi chớp động nhẹ nhàng, như là cánh bướm phất qua trái tim của Liễu Minh, ngứa ngáy. Cậu nghe hắn ôn hòa đáp lại: "Không khó chịu! Buổi sáng đã uống thuốc rồi."
Liễu Minh mỉm cười, nâng mặt hắn lên hôn một cái thật vang: "Ngoan quá!"
"Đừng hôn." Trần Nhạc cau mày, đưa tay đẩy khuôn mặt của Liễu Minh ra.
Liễu Minh ngồi ở phía sau Trần Nhạc, ôm hắn vào lòng, tựa cằm lên đầu vai hắn, âm thanh rầu rĩ: "Vì sao? Anh không thích em hôn anh sao?"
Tay Trần Nhạc đột nhiên run lên, một vết màu đỏ tươi loang ra tờ giấy trắng tinh, tựa như mặt hồ yên ả bỗng nhiên lại rơi xuống một cơn mưa nặng hạt. Theo bản năng Trần Nhạc dựa về phía sau, vào nơi lồng ngực rộng lớn cùng ấm áp, vị trí mà hắn đã yếu ớt tựa vào không biết bao lần.
Thấy Trần Nhạc im lặng không đáp, Liễu Minh cũng không hỏi tiếp, ngày hôm nay được bước vào căn phòng này đã đủ làm cậu hài lòng rồi, huống chi hiện tại cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải nói với hắn.
Liễu Minh lấy tấm hình trong túi ra, đưa đến trước mặt Trần Nhạc: "Anh có biết người này không?"
Trần Nhạc liếc qua tấm ảnh, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Liễu Minh, đôi mắt trợn tròn xoe, đáng yêu đến Liễu Minh lại không nhịn được mà hôn xuống đôi mắt ấy: "Anh biết bà ấy à?"
"Biết chứ! Làm sao mà không biết cho được. Đây là người tình của cha tôi cơ mà." Trần Nhạc cười khẽ, mỉa mai nói.
"Người tình?" Liễu Minh nhíu chặt mày, trong lòng lại âm thầm cười khinh. Thì ra bà ta bỏ đi mười năm chỉ để làm người thứ ba, một kẻ đáng khinh phá hoại gia đình của người khác, thật buồn cười làm sao.
Vốn chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu, nhưng người bà ấy tổn thương là Trần Nhạc, người mà cậu muốn thương yêu chở che đến suốt cuộc đời này, một chút đau đớn cũng không muốn hắn phải nếm trải. Cậu không biết phải nói với Trần Nhạc như thế nào, làm sao để nói rằng người đàn bà này là mẹ của cậu đây?
Nhìn vẻ mặt trầm trọng của Liễu Minh, Trần Nhạc khó hiểu ngước mắt nhìn cậu: "Có chuyện gì sao?"
"Nhạc, anh còn nhớ không... về mẹ của em ấy...?" Liễu Minh trốn tránh ánh mắt hắn, chần chờ hỏi.
"Nhớ, sao lại nhắc tới bà ấy?" Chẳng hiểu vì sao một chút thương cảm bỗng tràn vào trong lòng hắn, là đau lòng vì Liễu Minh sao? Thật ra người đàn ông này cũng đã từng chịu rất nhiều đau khổ, không kém hắn bao nhiêu.
"Sao vậy? Xót cho em hả?" Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Trần Nhạc, mọi sự chần chờ dường như đều tan biến, quả nhiên cậu vẫn không muốn giấu hắn. Liễu Minh ôm siết lấy Trần Nhạc, hôn nhẹ lên má hắn, rồi nói: "Người trong ảnh là bà ấy, là mẹ em, người đã bỏ gia đình em đi từ mười năm trước..."
Liễu Minh dừng lại, hai mắt chăm chú nhìn Trần Nhạc, chờ đợi hắn lên tiếng.
"Liễu Minh, bà ta... đã tổn thương cả hai chúng ta." Qua một lúc sau, Trần Nhạc mới chầm chậm mở miệng. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, Liễu Minh biết, hắn, đang tức giận.
Liễu Minh mân mê mái tóc hắn, thật nhẹ mà nói: "Xin lỗi."
Trần Nhạc lập tức quay đầu nhìn cậu: "Vì sao?"
"Vì những thương tổn mà anh đã chịu. Trần Nhạc, hãy để em dùng cả đời này để bồi thường cho anh nhé?" Liễu Minh xoay người Trần Nhạc lại, để hắn đối mặt với cậu, nghiêm túc mà nói ra từng câu từng chữ.
Trán hai người tựa vào nhau, chớp mũi kề chớp mũi, vành tai chạm tóc mai. Ánh mắt Liễu Minh ngập một tầng nhu tình, tựa như cơn thủy triều dâng lên nhấn chìm mọi thứ, bao gồm cả hắn, Trần Nhạc.
Nếu là lúc trước, có thể Trần Nhạc sẽ né đi ánh mắt ấy, nhưng lúc này hắn không muốn trốn tránh nữa, hắn muốn đối mặt với tình cảm của mình, với tình cảm mà Liễu Minh đã dành cho hắn. Hắn không hiểu yêu, không hiểu một người tại sao lại có thể vì một người mà điên cuồng đến như thế, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, hắn bị Liễu Minh đánh động, trái tim hắn rung động, vì Liễu Minh, vì người đàn ông này.
Hắn luyến tiếc sự dịu dàng của cậu, luyến tiếc hơi ấm của cậu, luyến tiếc tất cả yêu thương của cậu, mà nhiều nhất là sự 'bầu bạn'. Không biết từ bao giờ, Liễu Minh đã chiếm một phần quá quan trọng với hắn, hắn có thể thỏa sức khóc cười, biểu hiện ra những cảm xúc chân thật nhất của mình trước cậu.
Và không có ai lại hết lần này đến lần khác để một người mà mình không thích ôm, hôn mình cả.
Hắn chớp mắt, khẽ mỉm cười, ý cười loang ra đáy mắt, sáng rực rỡ như những ngôi sao hiện trên bầu trời đêm. Trần Nhạc nhìn Liễu Minh, sự mềm mại hiện ra trên gương mặt xinh đẹp, hắn nói: "Nếu một ngày cậu buông tay, đừng hòng nắm nó thêm một lần nào nữa!"
Mọi thứ như vỡ oà, thương thầm tám năm, giờ đây khi nhận được câu trả lời Liễu Minh lại như kẻ đần độn, không biết nên làm như thế nào, phản ứng ra sao, sự vui sướng đã lấn áp tất cả lý trí của cậu.
Trần Nhạc bật cười, chọt chọt má cậu: "Ngu rồi à?"
Bị vẻ mặt dễ thương của hắn làm bừng tỉnh, Liễu Minh cũng nở nụ cười, áp sát lại hôn lên khóe môi vẫn còn đang cong lên một cách xinh xắn nọ. Ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ, như chuồn chuồn phớt qua làn nước, sau đó mới dần nặng nề, mút hôn, khẽ cắn. Liễu Minh giữ lấy sau gáy Trần Nhạc, đẩy ra cánh môi hắn, rồi chen đầu lưỡi vào, như một con rắn luồn lách khắp nơi, lướt qua từng kẻ răng, cuốn lấy đầu lưỡi hắn cùng nhảy múa.
Khi hai người tách ra, một sợi chỉ bạc theo khóe môi kéo dài, như là một thứ gì đó vô hình kết nối hai trái tim lại với nhau, đấy là khi một sự gắn kết được hình thành.
Trần Nhạc dựa vào lồng ngực Liễu Minh liên tục thở dốc, vì quá kích thích mà nước mắt sinh lý vẫn còn treo trên hàng mi cong dài, đuôi mắt cũng đỏ ửng cả lên.
Liễu Minh thỏa mãn ôm người thương trong lòng, vuốt ve mái tóc hắn, lời nói ra lại vừa dịu dàng vừa sắc bén: "Cả đời này anh cũng đừng hòng chạy thoát!"
Lời tác giả: Đã yêu nheo rồi nhé ~(≧▽≦)/~
Chương 42: Nếu cậu buông tay, thì đừng hòng nắm lại.
Ánh dương quang len lỏi qua lớp rèm xanh chui vào phòng, rải lên mặt thảm những tia sáng li ti tựa như những đoá hoa vàng nhạt nở rộ trong nắng sớm. Liễu Minh nghiêng đầu hôn nhẹ lên gò má của Trần Nhạc, vô cùng hạnh phúc nhìn người đang ngủ say trong lòng mình. Còn gì vui sướng hơn khi buổi sáng mở mắt ra, người nằm trong lòng ngực mình lại chính là người mà mình yêu.
Đêm qua Trần Nhạc đã hơi hơi hạ sốt, đến bây giờ thì cũng chỉ còn chút sốt nhẹ, nếu đêm qua hắn không hạ sốt, cậu nhất định sẽ bế hắn đến bệnh viện. Liễu Minh vuốt ve vầng trán của hắn, lại khẽ hôn một cái rồi mới nhẹ tay nhẹ chân xuống giường. Cậu cần chuẩn bị đồ ăn sáng và đưa Hà Thư đến trường, song còn phải nhanh chóng trở về chăm sóc cho hắn. .
||||| Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn |||||
Lúc mặt trời lên cao thì Liễu Minh mới trở về nhà, ban đầu cậu còn muốn về sớm nhưng trong quán lại xảy ra chút chuyện, bắt buộc cậu phải đi qua xem sao, đợi đến khi giải quyết xong mọi chuyện thì trời cũng đã gần trưa rồi.
Liễu Minh đi vào phòng ngủ nhưng không thấy Trần Nhạc đâu, đi vào phòng bếp cũng không có, cậu suy nghĩ một lúc rồi nhìn về phía căn phòng kế bên phòng ngủ, là căn phòng duy nhất có cửa gỗ màu xanh nhạt, đây là căn phòng dành riêng cho hắn, chỉ riêng Trần Nhạc.
Liễu Minh không dám vội mở, cậu đưa tay lên gõ cửa, thử gọi: "Nhạc? Anh có ở trong đó không?"
Đợi một lúc, bên trong mới truyền ra một tiếng thật nhẹ: "Vào đi."
Nghe vậy Liễu Minh ngẩn cả ra, sau đó là sự vui sướng lan tràn trên từng tế bào, cậu không ngờ Trần Nhạc sẽ bảo cậu vào đi, vào một nơi riêng tư đến như thế, có phải hắn đã mở lòng với cậu không? Giọng nói ấy nhẹ nhàng làm sao, dễ nghe làm sao, khiến bàn tay đang gõ cửa của cậu cũng không nhịn được run lên, rất muốn ôm hắn vào lòng, hôn hắn, rất rất muốn.
Liễu Minh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng ngập sáng, màu nắng vàng ươm, nắng từ bên ngoài thông qua cửa sổ đi vào, mạ lên những đồ vật ngổn ngang một tầng vàng nhạt. Trần Nhạc ngồi xếp bằng trên tấm thảm lông mềm, đôi tay hoạt động liên tục trên giấy, tia nắng rọi vào một bên sườn mặt của hắn như phủ lên một lớp mật ong ngọt ngào, tê tái đến tận đầu quả tim của Liễu Minh.
Vì là phòng vẽ nên căn phòng có chút bừa bộn, những giá tranh được đặt lộn xộn, vết màu nước loang lổ trên mặt tường, cả tấm thảm lông cũng không tránh khỏi, thật khó nghĩ đến khi đây là căn phòng của Trần Nhạc, một người vô cùng yêu thích sự ngăn nắp như hắn.
Nhưng mà thật sự nó là của hắn, là nơi mà những khi tâm trạng không tốt hắn sẽ đi vào, vừa vẽ vừa sắp xếp lại những suy nghĩ không rõ ràng. Nó rất ít khi được mở ra vì ai, từ khi xây dựng đến bây giờ người được phép đặt chân vào cũng chỉ có hắn cùng Hà Thư. Nhưng mà hôm nay, khi nghe thấy tiếng gọi của Liễu Minh, hai tiếng "vào đi" ấy lại bất giác bật thốt ra, bằng một cách rất tự nhiên, không chút gượng gạo.
Có phải chăng là vì hắn đã sớm thói quen với Liễu Minh, quen thuộc với những yêu thương trân trọng của cậu, quen thuộc với việc cậu xông vào thế giới của hắn hết lần này đến lần khác, quen thuộc với cả những chiếc hôn, những cái ôm dịu dàng. Có phải hay không, là vì hắn đã xiêu lòng?
Trần Nhạc ngẩn ngơ suy nghĩ, cho đến khi một cái hôn dừng lại trên vầng trán hắn, thì hắn mới bừng tỉnh. Đập vào mắt là gương mặt tươi cười dịu dàng của Liễu Minh: "Có còn khó chịu không?"
Trần Nhạc rũ mắt, lông mi chớp động nhẹ nhàng, như là cánh bướm phất qua trái tim của Liễu Minh, ngứa ngáy. Cậu nghe hắn ôn hòa đáp lại: "Không khó chịu! Buổi sáng đã uống thuốc rồi."
Liễu Minh mỉm cười, nâng mặt hắn lên hôn một cái thật vang: "Ngoan quá!"
"Đừng hôn." Trần Nhạc cau mày, đưa tay đẩy khuôn mặt của Liễu Minh ra.
Liễu Minh ngồi ở phía sau Trần Nhạc, ôm hắn vào lòng, tựa cằm lên đầu vai hắn, âm thanh rầu rĩ: "Vì sao? Anh không thích em hôn anh sao?"
Tay Trần Nhạc đột nhiên run lên, một vết màu đỏ tươi loang ra tờ giấy trắng tinh, tựa như mặt hồ yên ả bỗng nhiên lại rơi xuống một cơn mưa nặng hạt. Theo bản năng Trần Nhạc dựa về phía sau, vào nơi lồng ngực rộng lớn cùng ấm áp, vị trí mà hắn đã yếu ớt tựa vào không biết bao lần.
Thấy Trần Nhạc im lặng không đáp, Liễu Minh cũng không hỏi tiếp, ngày hôm nay được bước vào căn phòng này đã đủ làm cậu hài lòng rồi, huống chi hiện tại cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải nói với hắn.
Liễu Minh lấy tấm hình trong túi ra, đưa đến trước mặt Trần Nhạc: "Anh có biết người này không?"
Trần Nhạc liếc qua tấm ảnh, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Liễu Minh, đôi mắt trợn tròn xoe, đáng yêu đến Liễu Minh lại không nhịn được mà hôn xuống đôi mắt ấy: "Anh biết bà ấy à?"
"Biết chứ! Làm sao mà không biết cho được. Đây là người tình của cha tôi cơ mà." Trần Nhạc cười khẽ, mỉa mai nói.
"Người tình?" Liễu Minh nhíu chặt mày, trong lòng lại âm thầm cười khinh. Thì ra bà ta bỏ đi mười năm chỉ để làm người thứ ba, một kẻ đáng khinh phá hoại gia đình của người khác, thật buồn cười làm sao.
Vốn chuyện này cũng không liên quan gì đến cậu, nhưng người bà ấy tổn thương là Trần Nhạc, người mà cậu muốn thương yêu chở che đến suốt cuộc đời này, một chút đau đớn cũng không muốn hắn phải nếm trải. Cậu không biết phải nói với Trần Nhạc như thế nào, làm sao để nói rằng người đàn bà này là mẹ của cậu đây?
Nhìn vẻ mặt trầm trọng của Liễu Minh, Trần Nhạc khó hiểu ngước mắt nhìn cậu: "Có chuyện gì sao?"
"Nhạc, anh còn nhớ không... về mẹ của em ấy...?" Liễu Minh trốn tránh ánh mắt hắn, chần chờ hỏi.
"Nhớ, sao lại nhắc tới bà ấy?" Chẳng hiểu vì sao một chút thương cảm bỗng tràn vào trong lòng hắn, là đau lòng vì Liễu Minh sao? Thật ra người đàn ông này cũng đã từng chịu rất nhiều đau khổ, không kém hắn bao nhiêu.
"Sao vậy? Xót cho em hả?" Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Trần Nhạc, mọi sự chần chờ dường như đều tan biến, quả nhiên cậu vẫn không muốn giấu hắn. Liễu Minh ôm siết lấy Trần Nhạc, hôn nhẹ lên má hắn, rồi nói: "Người trong ảnh là bà ấy, là mẹ em, người đã bỏ gia đình em đi từ mười năm trước..."
Liễu Minh dừng lại, hai mắt chăm chú nhìn Trần Nhạc, chờ đợi hắn lên tiếng.
"Liễu Minh, bà ta... đã tổn thương cả hai chúng ta." Qua một lúc sau, Trần Nhạc mới chầm chậm mở miệng. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, Liễu Minh biết, hắn, đang tức giận.
Liễu Minh mân mê mái tóc hắn, thật nhẹ mà nói: "Xin lỗi."
Trần Nhạc lập tức quay đầu nhìn cậu: "Vì sao?"
"Vì những thương tổn mà anh đã chịu. Trần Nhạc, hãy để em dùng cả đời này để bồi thường cho anh nhé?" Liễu Minh xoay người Trần Nhạc lại, để hắn đối mặt với cậu, nghiêm túc mà nói ra từng câu từng chữ.
Trán hai người tựa vào nhau, chớp mũi kề chớp mũi, vành tai chạm tóc mai. Ánh mắt Liễu Minh ngập một tầng nhu tình, tựa như cơn thủy triều dâng lên nhấn chìm mọi thứ, bao gồm cả hắn, Trần Nhạc.
Nếu là lúc trước, có thể Trần Nhạc sẽ né đi ánh mắt ấy, nhưng lúc này hắn không muốn trốn tránh nữa, hắn muốn đối mặt với tình cảm của mình, với tình cảm mà Liễu Minh đã dành cho hắn. Hắn không hiểu yêu, không hiểu một người tại sao lại có thể vì một người mà điên cuồng đến như thế, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng, hắn bị Liễu Minh đánh động, trái tim hắn rung động, vì Liễu Minh, vì người đàn ông này.
Hắn luyến tiếc sự dịu dàng của cậu, luyến tiếc hơi ấm của cậu, luyến tiếc tất cả yêu thương của cậu, mà nhiều nhất là sự 'bầu bạn'. Không biết từ bao giờ, Liễu Minh đã chiếm một phần quá quan trọng với hắn, hắn có thể thỏa sức khóc cười, biểu hiện ra những cảm xúc chân thật nhất của mình trước cậu.
Và không có ai lại hết lần này đến lần khác để một người mà mình không thích ôm, hôn mình cả.
Hắn chớp mắt, khẽ mỉm cười, ý cười loang ra đáy mắt, sáng rực rỡ như những ngôi sao hiện trên bầu trời đêm. Trần Nhạc nhìn Liễu Minh, sự mềm mại hiện ra trên gương mặt xinh đẹp, hắn nói: "Nếu một ngày cậu buông tay, đừng hòng nắm nó thêm một lần nào nữa!"
Mọi thứ như vỡ oà, thương thầm tám năm, giờ đây khi nhận được câu trả lời Liễu Minh lại như kẻ đần độn, không biết nên làm như thế nào, phản ứng ra sao, sự vui sướng đã lấn áp tất cả lý trí của cậu.
Trần Nhạc bật cười, chọt chọt má cậu: "Ngu rồi à?"
Bị vẻ mặt dễ thương của hắn làm bừng tỉnh, Liễu Minh cũng nở nụ cười, áp sát lại hôn lên khóe môi vẫn còn đang cong lên một cách xinh xắn nọ. Ban đầu chỉ là cái chạm nhẹ, như chuồn chuồn phớt qua làn nước, sau đó mới dần nặng nề, mút hôn, khẽ cắn. Liễu Minh giữ lấy sau gáy Trần Nhạc, đẩy ra cánh môi hắn, rồi chen đầu lưỡi vào, như một con rắn luồn lách khắp nơi, lướt qua từng kẻ răng, cuốn lấy đầu lưỡi hắn cùng nhảy múa.
Khi hai người tách ra, một sợi chỉ bạc theo khóe môi kéo dài, như là một thứ gì đó vô hình kết nối hai trái tim lại với nhau, đấy là khi một sự gắn kết được hình thành.
Trần Nhạc dựa vào lồng ngực Liễu Minh liên tục thở dốc, vì quá kích thích mà nước mắt sinh lý vẫn còn treo trên hàng mi cong dài, đuôi mắt cũng đỏ ửng cả lên.
Liễu Minh thỏa mãn ôm người thương trong lòng, vuốt ve mái tóc hắn, lời nói ra lại vừa dịu dàng vừa sắc bén: "Cả đời này anh cũng đừng hòng chạy thoát!"
Lời tác giả: Đã yêu nheo rồi nhé ~(≧▽≦)/~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất