Quyển 2 Chương 16: Ước mơ thuở thiếu thời
Tác giả: Tiểu Vũ
Chương 48: Ước mơ thuở thiếu thời
Cuối năm, khí lạnh tràn về, nhiệt độ miền Bắc chỉ nằm trong khoảng từ 20°C trở xuống. Tết gần đến, ai nấy đều trở nên hết sức bận rộn, sau khi tiếp quản công ty của Ngọc Tú, Liễu Minh chưa từng được nghỉ ngơi, Trần Nhạc thì suốt ngày làm phẫu thuật ở bệnh viện, hai người đã hơn một tháng rồi không cùng nhau ăn một bữa cơm. Gặp được nhau cũng là lúc màn đêm đã buông xuống, hai người mệt mỏi nằm trên giường, đi vào giấc ngủ.
Liễu Minh vì việc này mà tâm trạng vô cùng xuống dốc, tính tình cũng trở nên dễ nổi nóng, người trong công ty lo lắng sợ hãi, không dám để xảy ra bất cứ một sai lầm nào.
Tình trạng như thế xảy ra trong suốt hai tháng, cuối cùng giải quyết tất cả là một cuộc điện thoại đến từ Kiều Khả. Với nội dung là hẹn ước tới, có tin tức của Tiểu Nhã cùng với Bao Hỉ.
Nghe được tin tức này, Liễu Minh mặc kệ tất cả chạy đến bệnh viện tìm Trần Nhạc, kể cho hắn nghe.
Bảy năm trôi qua, sáu người, mỗi người một ngã, Trần Nhạc đi mất, Tiểu Nhã cùng Bao Hỉ không có tin tức. Một nhóm người chỉ còn lại Liễu Minh, Kiều Khả và Mộc Gia Hoạ, họ luôn cố gắng tìm kiếm tin tức của bạn mình, nhưng tất cả chỉ là con số không. Cho đến khi Trần Nhạc trở về, cô độc và mất mát trong họ mới tiêu tán đi không ít, họ tìm lại hi vọng và tin rằng sẽ gặp lại nhau vào một ngày không xa.
Cũng là bảy năm trước, bọn họ cho nhau một cái hẹn, một cái hẹn của thanh xuân. Vào ngày cuối cùng của tháng mười hai bảy năm sau, cùng nhau trở về trường, đào lên chiếc rương. Trong chiếc rương ấy là tất cả mơ ước thuở thiếu thời của bọn họ, là hi vọng và cũng là bản thân sau này mà họ mong muốn được trở thành.
Trần Nhạc từ trong phòng cấp cứu đi ra, khẩu trang che lại khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại chẳng che đi được đôi mắt nhuốm phải sự mỏi mệt. Hắn nhìn về phía hàng ghế trước phòng phẫu thuật, ngạc nhiên khi người đàn ông mình đã luôn nhớ mong đã ở đấy, ánh mắt của hắn cũng bất giác đong đầy ý cười.
Liễu Minh lập tức đứng dậy, chạy lại trước mặt hắn, lo lắng hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
Cậu rất muốn ôm lấy hắn để xoá bớt đi những nhung nhớ trong lòng, nhưng cậu biết lúc này đây Trần Nhạc sẽ không cho cậu ôm hắn, bởi vì hắn còn chưa thay đồ.
Trần Nhạc đi về phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng đáp lại: "Vẫn chưa."
Liễu Minh sóng vai đi cùng hắn: "Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?"
"Được." Khi Trần Nhạc trả lời cũng là lúc hai người đi tới phòng làm việc của hắn. Hắn gỡ khẩu trang xuống, thay đổi một bộ đồ khác, rồi nhìn về phía Liễu Minh: "Đi thôi."
Chỉ đợi như thế, Liễu Minh lập tức ôm lấy hắn, cúi người hôn xuống. Đôi môi đã lâu không chạm đến nhưng vẫn cứ ngọt ngào như thế, ấm áp như vậy. Trần Nhạc cũng chậm rãi nhắm mắt lại, cùng cậu hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.
Qua một lúc sau Liễu Minh mới tách khỏi môi của Trần Nhạc, đôi môi hồng hào trở nên ướt át và mê người hơn rất nhiều. Liễu Minh đưa tay vuốt ve cánh môi của hắn, xoá đi vệt nước còn vương trên khoé môi.
Trán cậu đỡ lấy cái trán của hắn, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn, thật lâu sau mới không ức chế được mà đem nỗi nhớ trần trụi phơi bày ra: "Em rất nhớ anh..."
Trần Nhạc khẽ cười, đáp: "Anh biết..." Hắn hơi dừng lại một chút, rồi mới ngượng nghịu nói: "Anh cũng nhớ em."
Xác định tình cảm chưa bao lâu lại phải xa cách lâu như thế, hai người làm sao chịu nổi, ai nấy đều hết sức nhớ nhung đối phương.
Lại hôn một cái lên vầng trán của hắn, Liễu Minh mới chịu dắt tay người ta rời khỏi bệnh viện. Cậu còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Trần Nhạc.
Ngồi ở trên xe, Liễu Minh mới mở miệng: "Anh, có tin tức của Tiểu Nhã rồi."
Giật mình, Trần Nhạc nhìn sang cậu: "Nó sao rồi?"
"Lúc năm hai đại học Tiểu Nhã đột nhiên biến mất tăm, gọi không nghe, tìm không thấy, nhà không có ai. Cái này chắc anh có nghe em nói rồi đúng không?"
Trần Nhạc gật đầu, tiếp tục im lặng nghe Liễu Minh nói: "Hồi sáng Kiều Khả gọi cho em, nói là nghe được một chút tin tức của Tiểu Nhã. Năm đó lý do mà Tiểu Nhã biến mất là vì nó có thai, người đàn ông kia không chịu nhận và đưa tiền cho nó đi phá, nhưng nó không nghe. Về nhà nó không dám đối mặt với cha mẹ nên trốn đi, một mình lưu lạc đầu đường xó chợ, tìm kiếm việc làm để nuôi con. Đến đây thì Kiều Khả không nói nữa, nó chỉ nói, hẹn ước tới rồi, chúng ta nên về trường, đến lúc đó có thể sẽ gặp lại nhau."
Nghe hết câu chuyện, Trần Nhạc chỉ có thể buông một tiếng thở dài: "Thói đời..."
"Đúng vậy."
Đời, khó lường.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, trời rét đậm, nhưng bầu trời lại vô cùng trong xanh. Mây trắng theo gió bay đi, mang theo mơ ước của tuổi trẻ, lướt qua cảnh non sông, đi khắp mọi miền tổ quốc.
Ba người xách hành lý ra sân bay, một lần nữa trở về.
Lên máy bay, không mất bao lâu bọn họ đã tới. Liễu Minh dẫn Trần Nhạc cùng Hà Thư trở về căn nhà cũ, cậu chưa từng có ý định bán nơi đây. Bởi vì tất cả kỷ niệm của hai người đều được lưu giữ ở căn nhà này.
Sắp xếp xong hành lý, ba người dạo bước trên con đường mòn quen thuộc, đến trường.
Hà Thư đang chạy nhảy ở phía trước thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Daddy, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Coi chừng té đó." Trần Nhạc nhẹ giọng nhắc nhở, rồi mới trả lời: "Đến trường của daddy."
Hà Thư làm như không nghe thấy câu trước, sau khi nhận được câu trả lời mong muốn thì tiếp tục tung tăng nhảy nhót.
Thấy vậy Liễu Minh vội đi tới vài bước, nắm cô bé lại: "Con không thấy xe cộ sao?"
Cô nhóc bĩu môi, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn để Liễu Minh dắt tay.
Đi vào sân trường, bảy năm, nhưng cũng không thay đổi gì mấy, vẫn cứ là hình ảnh của năm đó. Liễu Minh cứ ngỡ như là nhìn thấy bọn họ của lúc trước, không chút bi thương, rạng rỡ nở nụ cười. Đó là khi hồn nhiên và non nớt nhất, chẳng phải chịu sự mài giũa đến từ xã hội, cũng chẳng phải chịu sự vùi dập của cuộc đời.
Trong lúc hai người ngơ ngẩn, cổng trường truyền đến tiếng xe. Liễu Minh dắt theo Trần Nhạc đi ra, rồi nhìn thấy một người phụ nữ bước xuống từ trên chiếc xe kia. Chiếc kính đen che đi hầu hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm thon gầy, theo sau cô nàng còn có một bé trai tầm năm tuổi.
"Nhã..." Trần Nhạc nhấp môi, muốn gọi ra nhưng rồi âm thanh lại nghẹn ngào kẹt trong yết hầu.
Người phụ nữ đi tới trước mặt bọn họ, gỡ chiếc kính trên mặt xuống, hốc mắt cô đỏ bừng: "Minh, Nhạc. Tao về rồi!"
Bọn họ ôm chầm lấy nhau, Trần Nhạc vỗ vỗ lưng cho cô, nhẹ giọng nói: "Về là tốt rồi."
Rốt cuộc những giọt nước mắt không kìm chế được nữa mà rơi xuống, lăn dài trên đôi má hồng. Tiểu Nhã vừa khóc vừa không ngừng kể lể, cô kể ra những uất ức khổ đau cô đã chịu trong suốt những năm qua. Từ khi đi xa xứ, cô chưa một lần khóc, kiên cường từng ngày từng ngày, làm việc, nuôi con, rồi cả đến khi thành công cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Một cô gái yếu ớt như cô đã bị cuộc đời buộc phải kiên cường, buộc phải gai góc. Nhưng lúc này, không cần nữa, cô đã về nhà, về cái nơi mà mình có thể thoả sức yếu mềm. Bởi vì cô biết rằng, có những người sẽ che chở và bảo vệ cô.
Cho đến tận khi Kiều Khả cùng Mộc Gia Hoạ tới thì Tiểu Nhã vẫn còn khóc thút thít. Kiều Khả ôm lấy Tiểu Nhã, hai người lại tiếp tục khóc.
Liễu Minh nghe đến mức phiền: "Được rồi, nín hết đi, bao lớn rồi hả?"
Trần Nhạc giật nhẹ tay áo của cậu, ý bảo đừng nói chuyện.
"Bọn họ quá ồn ào!" Liễu Minh thò đầu tới hôn hắn một cái.
Ngượng ngùng đẩy cậu ra, Trần Nhạc đi tới ngồi xổm xuống trước mặt bé trai, hỏi: "Con tên gì?"
Bé trai vô cùng ngoan ngoãn: "Con tên Khánh ạ." Sau đó lại ngượng nghịu bảo: "Chú đẹp quá!"
Liễu Minh nhíu máy, gõ đầu cậu bé một phát: "Nhóc con, đây là vợ của chú mày!"
Nói rồi kéo Trần Nhạc lên ôm vào lòng, quay sang bảo con gái: "Sun, con chơi cùng anh đi."
"Dạ." Hà Thư vui vẻ đáp, rồi đi tới làm quen với anh nhỏ đẹp trai.
Kiều Khả đã sớm ổn định lại tâm trạng, thấy vậy lập tức tặc lưỡi bảo: "Không miếng liêm sỉ."
"Thế nào? Ý kiến không?" Liễu Minh nhướng mày.
"Gì? Muốn đánh nhau à?" Kiều Khả bắt đầu xắn tay áo.
Mộc Gia Hoạ vội lôi cô nàng lại, dịu giọng bảo: "Thôi đừng gây chuyện."
Kiều Khả khẽ hừ một tiếng: "Được rồi, nghe anh vậy."
Tiểu Nhã đứng xem từ đầu tới cuối, hơi lắc lắc đầu bật cười, thực tốt. Vẫn cứ như vậy, không thay đổi, dù năm tháng có trôi, thế gian có đổi thay thì khi ở bên nhau, bọn họ vẫn sẽ chỉ là một đứa trẻ.
"Này, tao đến rồi nè!" Một tiếng kêu vang dội, một giọng nói quen thuộc, và một khuôn mặt không lẫn đi đâu được. Dù ốm đi, gầy gò hơn, thì khuôn mặt ấy vẫn chỉ thuộc về một mình Bao Hỉ.
Tụ hợp, hẹn ước, bọn họ đều đã thực hiện được.
Đến gốc cây ấy, Bao Hỉ nhận việc đào lên. Thời gian trôi qua tần ấy năm nhưng vẫn thế, nằm im dưới lòng đất, lưu trữ ước mơ của bọn họ.
"Hi vọng có thể có thật nhiều tiền!" - Tiểu Nhã.
Cô cười, thực hiện được rồi. Dù có hơi khó khăn một chút, hơi đau khổ một ít.
"Mở thật nhiều quán cơm Việt Nam ở nước ngoài" - Bảo Hỉ.
Một đám người bật cười nhưng vẫn ồn ào hỏi Bao Hỉ là đã làm được chưa.
Cậu ta cười, bảo, được rồi. Dù là phải luôn xa cách quê hương, bôn ba khắp nơi.
"Cưới được một người chồng hiền huệ!" - Kiều Khả.
Mọi người ồ lên. Kiều Khả hơi ngượng, nhưng vẫn ôm lấy gáy của Mộc Gia Hoạ hôn lên. Được rồi!
"Ba không ngoại tình nữa, ba mẹ đừng ly dị." - Mộc Gia Hoạ.
Mộc Gia Hoạ khẽ cười, lúc trước non nớt, chỉ nghĩ được như thế. Sau này mới biết, ly dị mới là giải thoát.
Kiều Khả lại hôn một cái an ủi cậu.
"Theo đuổi được Nghiêu Nhạc." - Liễu Minh.
Liễu Minh không nói gì, chỉ ôm lấy Trần Nhạc tặng cho hắn một cái hôn sâu: "Nhạc, em yêu anh."
Trần Nhạc khẽ cười hôn đáp lại cậu.
Cảm ơn anh vì đã tặng cho em một thanh xuân. Liễu Minh cười cười, nghĩ.
"Sửa họ!!!" - Nghiêu Nhạc.
Trần Nhạc cười rộ lên, như mặt trời lúc nắng ban trưa.
Thuở thiếu thời, ước mơ là chân thật nhất.
Nếu thực hiện được thì thật tốt, còn không thực hiện được, thì hi vọng rằng ai nấy đều sẽ nhận được một cái kết đẹp như Mộc Gia Hoạ.
Liễu Minh dắt tay Trần Nhạc, ôm trên tay Hà Thư, cùng những người khác nhìn về phương xa. Nhìn ngắm hoàng hồn chìm vào núi đồi, nhường chỗ cho trời đêm đầy sao.
KẾT THÚC
27/12/2020
Chương 48: Ước mơ thuở thiếu thời
Cuối năm, khí lạnh tràn về, nhiệt độ miền Bắc chỉ nằm trong khoảng từ 20°C trở xuống. Tết gần đến, ai nấy đều trở nên hết sức bận rộn, sau khi tiếp quản công ty của Ngọc Tú, Liễu Minh chưa từng được nghỉ ngơi, Trần Nhạc thì suốt ngày làm phẫu thuật ở bệnh viện, hai người đã hơn một tháng rồi không cùng nhau ăn một bữa cơm. Gặp được nhau cũng là lúc màn đêm đã buông xuống, hai người mệt mỏi nằm trên giường, đi vào giấc ngủ.
Liễu Minh vì việc này mà tâm trạng vô cùng xuống dốc, tính tình cũng trở nên dễ nổi nóng, người trong công ty lo lắng sợ hãi, không dám để xảy ra bất cứ một sai lầm nào.
Tình trạng như thế xảy ra trong suốt hai tháng, cuối cùng giải quyết tất cả là một cuộc điện thoại đến từ Kiều Khả. Với nội dung là hẹn ước tới, có tin tức của Tiểu Nhã cùng với Bao Hỉ.
Nghe được tin tức này, Liễu Minh mặc kệ tất cả chạy đến bệnh viện tìm Trần Nhạc, kể cho hắn nghe.
Bảy năm trôi qua, sáu người, mỗi người một ngã, Trần Nhạc đi mất, Tiểu Nhã cùng Bao Hỉ không có tin tức. Một nhóm người chỉ còn lại Liễu Minh, Kiều Khả và Mộc Gia Hoạ, họ luôn cố gắng tìm kiếm tin tức của bạn mình, nhưng tất cả chỉ là con số không. Cho đến khi Trần Nhạc trở về, cô độc và mất mát trong họ mới tiêu tán đi không ít, họ tìm lại hi vọng và tin rằng sẽ gặp lại nhau vào một ngày không xa.
Cũng là bảy năm trước, bọn họ cho nhau một cái hẹn, một cái hẹn của thanh xuân. Vào ngày cuối cùng của tháng mười hai bảy năm sau, cùng nhau trở về trường, đào lên chiếc rương. Trong chiếc rương ấy là tất cả mơ ước thuở thiếu thời của bọn họ, là hi vọng và cũng là bản thân sau này mà họ mong muốn được trở thành.
Trần Nhạc từ trong phòng cấp cứu đi ra, khẩu trang che lại khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lại chẳng che đi được đôi mắt nhuốm phải sự mỏi mệt. Hắn nhìn về phía hàng ghế trước phòng phẫu thuật, ngạc nhiên khi người đàn ông mình đã luôn nhớ mong đã ở đấy, ánh mắt của hắn cũng bất giác đong đầy ý cười.
Liễu Minh lập tức đứng dậy, chạy lại trước mặt hắn, lo lắng hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
Cậu rất muốn ôm lấy hắn để xoá bớt đi những nhung nhớ trong lòng, nhưng cậu biết lúc này đây Trần Nhạc sẽ không cho cậu ôm hắn, bởi vì hắn còn chưa thay đồ.
Trần Nhạc đi về phòng làm việc của mình, nhẹ nhàng đáp lại: "Vẫn chưa."
Liễu Minh sóng vai đi cùng hắn: "Vậy chúng ta cùng nhau đi ăn cơm được không?"
"Được." Khi Trần Nhạc trả lời cũng là lúc hai người đi tới phòng làm việc của hắn. Hắn gỡ khẩu trang xuống, thay đổi một bộ đồ khác, rồi nhìn về phía Liễu Minh: "Đi thôi."
Chỉ đợi như thế, Liễu Minh lập tức ôm lấy hắn, cúi người hôn xuống. Đôi môi đã lâu không chạm đến nhưng vẫn cứ ngọt ngào như thế, ấm áp như vậy. Trần Nhạc cũng chậm rãi nhắm mắt lại, cùng cậu hưởng thụ thời khắc tốt đẹp này.
Qua một lúc sau Liễu Minh mới tách khỏi môi của Trần Nhạc, đôi môi hồng hào trở nên ướt át và mê người hơn rất nhiều. Liễu Minh đưa tay vuốt ve cánh môi của hắn, xoá đi vệt nước còn vương trên khoé môi.
Trán cậu đỡ lấy cái trán của hắn, ánh mắt nhìn chăm chú vào hắn, thật lâu sau mới không ức chế được mà đem nỗi nhớ trần trụi phơi bày ra: "Em rất nhớ anh..."
Trần Nhạc khẽ cười, đáp: "Anh biết..." Hắn hơi dừng lại một chút, rồi mới ngượng nghịu nói: "Anh cũng nhớ em."
Xác định tình cảm chưa bao lâu lại phải xa cách lâu như thế, hai người làm sao chịu nổi, ai nấy đều hết sức nhớ nhung đối phương.
Lại hôn một cái lên vầng trán của hắn, Liễu Minh mới chịu dắt tay người ta rời khỏi bệnh viện. Cậu còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với Trần Nhạc.
Ngồi ở trên xe, Liễu Minh mới mở miệng: "Anh, có tin tức của Tiểu Nhã rồi."
Giật mình, Trần Nhạc nhìn sang cậu: "Nó sao rồi?"
"Lúc năm hai đại học Tiểu Nhã đột nhiên biến mất tăm, gọi không nghe, tìm không thấy, nhà không có ai. Cái này chắc anh có nghe em nói rồi đúng không?"
Trần Nhạc gật đầu, tiếp tục im lặng nghe Liễu Minh nói: "Hồi sáng Kiều Khả gọi cho em, nói là nghe được một chút tin tức của Tiểu Nhã. Năm đó lý do mà Tiểu Nhã biến mất là vì nó có thai, người đàn ông kia không chịu nhận và đưa tiền cho nó đi phá, nhưng nó không nghe. Về nhà nó không dám đối mặt với cha mẹ nên trốn đi, một mình lưu lạc đầu đường xó chợ, tìm kiếm việc làm để nuôi con. Đến đây thì Kiều Khả không nói nữa, nó chỉ nói, hẹn ước tới rồi, chúng ta nên về trường, đến lúc đó có thể sẽ gặp lại nhau."
Nghe hết câu chuyện, Trần Nhạc chỉ có thể buông một tiếng thở dài: "Thói đời..."
"Đúng vậy."
Đời, khó lường.
Ngày cuối cùng của tháng mười hai, trời rét đậm, nhưng bầu trời lại vô cùng trong xanh. Mây trắng theo gió bay đi, mang theo mơ ước của tuổi trẻ, lướt qua cảnh non sông, đi khắp mọi miền tổ quốc.
Ba người xách hành lý ra sân bay, một lần nữa trở về.
Lên máy bay, không mất bao lâu bọn họ đã tới. Liễu Minh dẫn Trần Nhạc cùng Hà Thư trở về căn nhà cũ, cậu chưa từng có ý định bán nơi đây. Bởi vì tất cả kỷ niệm của hai người đều được lưu giữ ở căn nhà này.
Sắp xếp xong hành lý, ba người dạo bước trên con đường mòn quen thuộc, đến trường.
Hà Thư đang chạy nhảy ở phía trước thì đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Daddy, chúng ta đi đâu vậy ạ?"
"Coi chừng té đó." Trần Nhạc nhẹ giọng nhắc nhở, rồi mới trả lời: "Đến trường của daddy."
Hà Thư làm như không nghe thấy câu trước, sau khi nhận được câu trả lời mong muốn thì tiếp tục tung tăng nhảy nhót.
Thấy vậy Liễu Minh vội đi tới vài bước, nắm cô bé lại: "Con không thấy xe cộ sao?"
Cô nhóc bĩu môi, nhưng rồi vẫn ngoan ngoãn để Liễu Minh dắt tay.
Đi vào sân trường, bảy năm, nhưng cũng không thay đổi gì mấy, vẫn cứ là hình ảnh của năm đó. Liễu Minh cứ ngỡ như là nhìn thấy bọn họ của lúc trước, không chút bi thương, rạng rỡ nở nụ cười. Đó là khi hồn nhiên và non nớt nhất, chẳng phải chịu sự mài giũa đến từ xã hội, cũng chẳng phải chịu sự vùi dập của cuộc đời.
Trong lúc hai người ngơ ngẩn, cổng trường truyền đến tiếng xe. Liễu Minh dắt theo Trần Nhạc đi ra, rồi nhìn thấy một người phụ nữ bước xuống từ trên chiếc xe kia. Chiếc kính đen che đi hầu hết khuôn mặt, chỉ để lộ chiếc cằm thon gầy, theo sau cô nàng còn có một bé trai tầm năm tuổi.
"Nhã..." Trần Nhạc nhấp môi, muốn gọi ra nhưng rồi âm thanh lại nghẹn ngào kẹt trong yết hầu.
Người phụ nữ đi tới trước mặt bọn họ, gỡ chiếc kính trên mặt xuống, hốc mắt cô đỏ bừng: "Minh, Nhạc. Tao về rồi!"
Bọn họ ôm chầm lấy nhau, Trần Nhạc vỗ vỗ lưng cho cô, nhẹ giọng nói: "Về là tốt rồi."
Rốt cuộc những giọt nước mắt không kìm chế được nữa mà rơi xuống, lăn dài trên đôi má hồng. Tiểu Nhã vừa khóc vừa không ngừng kể lể, cô kể ra những uất ức khổ đau cô đã chịu trong suốt những năm qua. Từ khi đi xa xứ, cô chưa một lần khóc, kiên cường từng ngày từng ngày, làm việc, nuôi con, rồi cả đến khi thành công cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Một cô gái yếu ớt như cô đã bị cuộc đời buộc phải kiên cường, buộc phải gai góc. Nhưng lúc này, không cần nữa, cô đã về nhà, về cái nơi mà mình có thể thoả sức yếu mềm. Bởi vì cô biết rằng, có những người sẽ che chở và bảo vệ cô.
Cho đến tận khi Kiều Khả cùng Mộc Gia Hoạ tới thì Tiểu Nhã vẫn còn khóc thút thít. Kiều Khả ôm lấy Tiểu Nhã, hai người lại tiếp tục khóc.
Liễu Minh nghe đến mức phiền: "Được rồi, nín hết đi, bao lớn rồi hả?"
Trần Nhạc giật nhẹ tay áo của cậu, ý bảo đừng nói chuyện.
"Bọn họ quá ồn ào!" Liễu Minh thò đầu tới hôn hắn một cái.
Ngượng ngùng đẩy cậu ra, Trần Nhạc đi tới ngồi xổm xuống trước mặt bé trai, hỏi: "Con tên gì?"
Bé trai vô cùng ngoan ngoãn: "Con tên Khánh ạ." Sau đó lại ngượng nghịu bảo: "Chú đẹp quá!"
Liễu Minh nhíu máy, gõ đầu cậu bé một phát: "Nhóc con, đây là vợ của chú mày!"
Nói rồi kéo Trần Nhạc lên ôm vào lòng, quay sang bảo con gái: "Sun, con chơi cùng anh đi."
"Dạ." Hà Thư vui vẻ đáp, rồi đi tới làm quen với anh nhỏ đẹp trai.
Kiều Khả đã sớm ổn định lại tâm trạng, thấy vậy lập tức tặc lưỡi bảo: "Không miếng liêm sỉ."
"Thế nào? Ý kiến không?" Liễu Minh nhướng mày.
"Gì? Muốn đánh nhau à?" Kiều Khả bắt đầu xắn tay áo.
Mộc Gia Hoạ vội lôi cô nàng lại, dịu giọng bảo: "Thôi đừng gây chuyện."
Kiều Khả khẽ hừ một tiếng: "Được rồi, nghe anh vậy."
Tiểu Nhã đứng xem từ đầu tới cuối, hơi lắc lắc đầu bật cười, thực tốt. Vẫn cứ như vậy, không thay đổi, dù năm tháng có trôi, thế gian có đổi thay thì khi ở bên nhau, bọn họ vẫn sẽ chỉ là một đứa trẻ.
"Này, tao đến rồi nè!" Một tiếng kêu vang dội, một giọng nói quen thuộc, và một khuôn mặt không lẫn đi đâu được. Dù ốm đi, gầy gò hơn, thì khuôn mặt ấy vẫn chỉ thuộc về một mình Bao Hỉ.
Tụ hợp, hẹn ước, bọn họ đều đã thực hiện được.
Đến gốc cây ấy, Bao Hỉ nhận việc đào lên. Thời gian trôi qua tần ấy năm nhưng vẫn thế, nằm im dưới lòng đất, lưu trữ ước mơ của bọn họ.
"Hi vọng có thể có thật nhiều tiền!" - Tiểu Nhã.
Cô cười, thực hiện được rồi. Dù có hơi khó khăn một chút, hơi đau khổ một ít.
"Mở thật nhiều quán cơm Việt Nam ở nước ngoài" - Bảo Hỉ.
Một đám người bật cười nhưng vẫn ồn ào hỏi Bao Hỉ là đã làm được chưa.
Cậu ta cười, bảo, được rồi. Dù là phải luôn xa cách quê hương, bôn ba khắp nơi.
"Cưới được một người chồng hiền huệ!" - Kiều Khả.
Mọi người ồ lên. Kiều Khả hơi ngượng, nhưng vẫn ôm lấy gáy của Mộc Gia Hoạ hôn lên. Được rồi!
"Ba không ngoại tình nữa, ba mẹ đừng ly dị." - Mộc Gia Hoạ.
Mộc Gia Hoạ khẽ cười, lúc trước non nớt, chỉ nghĩ được như thế. Sau này mới biết, ly dị mới là giải thoát.
Kiều Khả lại hôn một cái an ủi cậu.
"Theo đuổi được Nghiêu Nhạc." - Liễu Minh.
Liễu Minh không nói gì, chỉ ôm lấy Trần Nhạc tặng cho hắn một cái hôn sâu: "Nhạc, em yêu anh."
Trần Nhạc khẽ cười hôn đáp lại cậu.
Cảm ơn anh vì đã tặng cho em một thanh xuân. Liễu Minh cười cười, nghĩ.
"Sửa họ!!!" - Nghiêu Nhạc.
Trần Nhạc cười rộ lên, như mặt trời lúc nắng ban trưa.
Thuở thiếu thời, ước mơ là chân thật nhất.
Nếu thực hiện được thì thật tốt, còn không thực hiện được, thì hi vọng rằng ai nấy đều sẽ nhận được một cái kết đẹp như Mộc Gia Hoạ.
Liễu Minh dắt tay Trần Nhạc, ôm trên tay Hà Thư, cùng những người khác nhìn về phương xa. Nhìn ngắm hoàng hồn chìm vào núi đồi, nhường chỗ cho trời đêm đầy sao.
KẾT THÚC
27/12/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất