Chương 1
Buổi sáng mùa đông phủ đầy sương mù, quanh thành phố thỉnh thoảng còn xuất hiện vài làn khói trắng rất dễ thấy, chúng tựa như những vận động viên chạy phía trước đua nhau về đích. Trên một tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố có một cậu thanh niên đang đứng đó, gương mặt của cậu thanh niên rất trắng, trắng đến mức gần như trong suốt, người đó tựa như tuyết trên đất, vừa trắng vừa lạnh vừa yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi cũng có thể tan biến.
Thanh niên nhìn về nơi xa, biểu cảm của cậu tĩnh lặng như nước, nhưng ánh mắt lại tản ra một thứ cảm xúc cố chấp nóng rực, tựa như đang làm một nghi thức trang trọng về phía người nào đó hoặc thứ gì đó.
“Đi.”
Thanh niên chậm rãi nói ra hai chữ này, sau đó cậu nhắm mắt lại bước về phía trước một bước nhỏ, tiếp theo bóng dáng cậu thanh niên lập tức biến mất trên nóc nhà.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong buổi sáng yên tĩnh, âm thanh ngắn ngủi chỉ kéo dài một giây là biến mất, ngay cả tiếng vang cũng không có, bầu không khí tĩnh lặng vẫn bao quanh thành phố như trước, không ai phát hiện ra âm thanh này cũng không ai phát hiện vừa có một sinh mệnh tươi đẹp biến mất.
Tôi đặt viên cờ đen cuối cùng trong tay xuống, năm chấm đen nối liền thành một đường thẳng, quỷ sai đối diện nhíu mày trừng mắt nhìn tôi, tôi thấy tâm trạng anh ta không vui lắm thì phải, ngược lại tâm trạng của tôi lại hiếm khi vui vẻ.
“Được rồi nhóc con này.”
“Đừng nói vậy chứ, chính anh cho tôi đi mà.”
Quỷ sai nhẹ nhàng thổi bàn cờ trước mắt, bàn cờ lập tức hóa thành tro bụi rơi trên mặt đất: “Cậu học được cách khiêm tốn từ khi nào thế?”
Tôi ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trời sắp sáng rồi: “Tôi vẫn luôn khiêm tốn.”
“Haha, tế bào hài hước của cậu nhiều đấy.”
“Cảm ơn…” Tôi đứng lên hít sâu một hơi, giờ đây tôi không còn ngửi thấy mùi không khí nữa rồi, nhớ mùi hương kia thật…
Thấy tôi đứng dậy nhìn đồng hồ, quỷ sai liền nói: “Thời gian lại đến?”
“Ừm.” Tuy rằng đã trải qua cảm giác đau đớn này rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn mãi không cách nào quen được, chẳng những không cách nào quen, hông những không quen được mà mỗi lúc càng đau hơn, đau đến mức tôi mong muốn mình không đến thế giới này: “Quỷ sai, tôi đang suy nghĩ một chuyện.”
“Nói nghe thử.” Gương mặt quỷ sai nhăn nhó như một cuộn giấy vệ sinh bị ngâm nước trong một thời gian dài, đã nhợt nhạt lại còn nhăn nheo, từ đầu đến cuối tôi không thích gương mặt của anh ta chút nào, quá xấu xí.
“Nếu tôi có thể trực tiếp trùng sinh như trong tiểu thuyết thì tốt biết bao.”
Quỷ sai thở dài: “Những thứ đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan của con người thôi.”
“…” Tôi quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía thành phố quen thuộc mà xa lạ này, ký ức quá nhiều, đầu óc không thể chứa được. Mỗi lần tôi ném họ ra ngoài là không bao lâu sau họ lại chen vào, chúng không ngừng chui vào linh hồn tôi như mái tóc mọc ngược.
Âm thanh quỷ sai truyền đến từ phía sau tôi: “Người tự sát phạm phải tội sát sinh, ở dưới âm phủ đây là trọng tội, ngay cả đi đầu thai còn rất khó thì sao có thể trùng sinh đây? Nhóc con xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.”
“Anh không thể nói dễ nghe chút để an ủi an tôi được à?” Khi bầu trời sáng hơn, đôi chân của tôi cũng xuất hiện nhưng tôi biết chúng không thuộc về tôi mà chúng sẽ đưa tôi đến bóng tối.
Quỷ sai cũng đứng lên đi tới bên cạnh tôi: “Xin lỗi, không đâu.”
“Anh vẫn đáng ghét như cũ.” Đôi chân của tôi bắt đầu từ từ đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở rìa của mái nhà, tôi không cần phải cúi đầu cũng biết bên dưới là gì, bởi vì ngày nào cứ đúng thời gian này là tôi phải làm chuyện này.
Quỷ sai vỗ bả vai tôi nói: “Xíu chơi thêm ván nữa không?”
“Được.”
“Vậy tôi chờ cậu.”
“Ừ.”
Tôi cảm thấy “khối băng” trên vai tôi đã biến mất, sau đó chân phải của tôi bước ra ngoài.
Tầm mắt của tôi bắt đầu nhanh chóng nhìn xuống, trước mặt là làn gió lạnh băng thổi làm làn da của tôi đau đớn, tôi nhớ rõ ràng tôi có da nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau? Hahahaha, sao tôi lại quên cơ chứ, cũng chỉ có lúc này tôi mới cảm nhận được, tôi từng là con người, từng là con người sống sờ sờ ra đấy.
Mặt đất màu xám phía dưới càng ngày càng gần tôi, dường như tôi lại ngửi thấy mùi máu tươi, vừa tanh vừa mặn, đôi khi tôi còn rất tận hưởng mùi hương này, xem ra tôi chút M đấy.
“Rầm!”
Lại là thanh âm quen thuộc, đau đớn quen thuộc, cảm giác này trừ khi uống canh Mạnh Bà, nếu không cả đời này tôi khó mà quên được.
Sau khi tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh lẽo, tôi có thể cảm nhận rõ mỗi miếng thịt của cơ thể đang đau đớn, âm thanh xương gãy quanh quẩn bên tai, quá đau đớn, mỗi lần chịu đựng nỗi đau này, tôi đều tự hỏi liệu mẹ tôi có đau như vậy khi sinh ra tôi hay không.
Máu chậm rãi chảy ra từ cơ thể tôi, tôi ghét thứ cảm giác này nhất, có nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới khi chảy máu cũng sẽ đau như vậy, tựa như vô số con sâu đột nhiên bò từ trong cơ thể ra, đã thế còn thuận tiện mang theo cả linh hồn tôi đi. Sự thù hận và oán giận với những người đó lại tràn ngập tâm trí tôi, chúng lại thắt chặt nút thắt trong trái tim tôi một lần nữa.
Cảm giác đau đớn chết tiệt này có thể chỉ có vài giây, nhưng với tôi dường như đã trải qua nhiều thế kỷ, không biết qua bao lâu tầm mắt tôi càng ngày càng tối, tất cả mọi thứ xung quanh dần trở nên vặn vẹo trừu tượng, mãi đến khi tôi không còn thấy bất cứ thứ gì nữa thì hình phạt ngày hôm nay cuối cùng cũng đã qua.
Quỷ sai thổi về phía vừa rồi bàn cờ biến mất, tro bụi rải rác tụ lại một lần nữa, bàn cờ vừa mới biến mất lại xuất hiện.
Quỷ sai nhớ lại ván cờ vừa rồi, lẩm bẩm: “Chậc, rốt cuộc lúc nãy thua kém ở chỗ nào chứ? Rõ ràng mỗi bước đi mình đều nhìn chằm chằm…”
Quỷ sai suy nghĩ một lát liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng gió lạnh, anh ta ngẩng đầu để lộ nụ cười khó coi với tôi: “Quay lại rồi.”
Tôi chậm rãi ngồi xuống, đôi chân đã hoàn toàn biến mất, tuy rằng cơ thể rất nhẹ, nhưng vẫn mệt mỏi, trái tim mệt mỏi.
Tôi nằm bẹp trên bàn cờ như một vũng bùn: “Tại sao tôi phải leo cầu thang lên chứ? Không thể đi thang máy à?”
Quỷ sai đặt cờ đen bên tay phải ta nói: “Đây là hình phạt bổ sung, cậu chỉ có thể chịu.”
Tôi đứng dậy mở hộp quân cờ ra, cờ đen yên lặng nằm bên trong, tôi nhìn chúng nó nhàn rỗi nằm im lại muốn kêu khổ, lúc này sự hối hận hoàn toàn có thể ngang bằng với nỗi đau vừa rồi: “Tại sao tôi phải tự sát nhỉ?”
“Có thời gian mà hối hận thì chi bằng đánh ván cờ năm quân với tôi.”
“Nếu trên đời thật sự có thuốc hối hận thì tốt biết bao.”
“Cho dù có thuốc này, khi cậu uống rồi cùng lắm là không hối hận nữa nhưng vẫn phải gánh chịu đau đớn.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Tôi ghét anh.”
Quỷ sai đã đặt cờ trắng xuống, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm của anh ta vẫn khiến người ta ghét như cũ.
“Đến cậu.”
Thanh niên nhìn về nơi xa, biểu cảm của cậu tĩnh lặng như nước, nhưng ánh mắt lại tản ra một thứ cảm xúc cố chấp nóng rực, tựa như đang làm một nghi thức trang trọng về phía người nào đó hoặc thứ gì đó.
“Đi.”
Thanh niên chậm rãi nói ra hai chữ này, sau đó cậu nhắm mắt lại bước về phía trước một bước nhỏ, tiếp theo bóng dáng cậu thanh niên lập tức biến mất trên nóc nhà.
Một tiếng nổ lớn vang lên trong buổi sáng yên tĩnh, âm thanh ngắn ngủi chỉ kéo dài một giây là biến mất, ngay cả tiếng vang cũng không có, bầu không khí tĩnh lặng vẫn bao quanh thành phố như trước, không ai phát hiện ra âm thanh này cũng không ai phát hiện vừa có một sinh mệnh tươi đẹp biến mất.
Tôi đặt viên cờ đen cuối cùng trong tay xuống, năm chấm đen nối liền thành một đường thẳng, quỷ sai đối diện nhíu mày trừng mắt nhìn tôi, tôi thấy tâm trạng anh ta không vui lắm thì phải, ngược lại tâm trạng của tôi lại hiếm khi vui vẻ.
“Được rồi nhóc con này.”
“Đừng nói vậy chứ, chính anh cho tôi đi mà.”
Quỷ sai nhẹ nhàng thổi bàn cờ trước mắt, bàn cờ lập tức hóa thành tro bụi rơi trên mặt đất: “Cậu học được cách khiêm tốn từ khi nào thế?”
Tôi ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trời sắp sáng rồi: “Tôi vẫn luôn khiêm tốn.”
“Haha, tế bào hài hước của cậu nhiều đấy.”
“Cảm ơn…” Tôi đứng lên hít sâu một hơi, giờ đây tôi không còn ngửi thấy mùi không khí nữa rồi, nhớ mùi hương kia thật…
Thấy tôi đứng dậy nhìn đồng hồ, quỷ sai liền nói: “Thời gian lại đến?”
“Ừm.” Tuy rằng đã trải qua cảm giác đau đớn này rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn mãi không cách nào quen được, chẳng những không cách nào quen, hông những không quen được mà mỗi lúc càng đau hơn, đau đến mức tôi mong muốn mình không đến thế giới này: “Quỷ sai, tôi đang suy nghĩ một chuyện.”
“Nói nghe thử.” Gương mặt quỷ sai nhăn nhó như một cuộn giấy vệ sinh bị ngâm nước trong một thời gian dài, đã nhợt nhạt lại còn nhăn nheo, từ đầu đến cuối tôi không thích gương mặt của anh ta chút nào, quá xấu xí.
“Nếu tôi có thể trực tiếp trùng sinh như trong tiểu thuyết thì tốt biết bao.”
Quỷ sai thở dài: “Những thứ đó chẳng qua chỉ là suy nghĩ chủ quan của con người thôi.”
“…” Tôi quay đầu lại tiếp tục nhìn về phía thành phố quen thuộc mà xa lạ này, ký ức quá nhiều, đầu óc không thể chứa được. Mỗi lần tôi ném họ ra ngoài là không bao lâu sau họ lại chen vào, chúng không ngừng chui vào linh hồn tôi như mái tóc mọc ngược.
Âm thanh quỷ sai truyền đến từ phía sau tôi: “Người tự sát phạm phải tội sát sinh, ở dưới âm phủ đây là trọng tội, ngay cả đi đầu thai còn rất khó thì sao có thể trùng sinh đây? Nhóc con xem nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy.”
“Anh không thể nói dễ nghe chút để an ủi an tôi được à?” Khi bầu trời sáng hơn, đôi chân của tôi cũng xuất hiện nhưng tôi biết chúng không thuộc về tôi mà chúng sẽ đưa tôi đến bóng tối.
Quỷ sai cũng đứng lên đi tới bên cạnh tôi: “Xin lỗi, không đâu.”
“Anh vẫn đáng ghét như cũ.” Đôi chân của tôi bắt đầu từ từ đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở rìa của mái nhà, tôi không cần phải cúi đầu cũng biết bên dưới là gì, bởi vì ngày nào cứ đúng thời gian này là tôi phải làm chuyện này.
Quỷ sai vỗ bả vai tôi nói: “Xíu chơi thêm ván nữa không?”
“Được.”
“Vậy tôi chờ cậu.”
“Ừ.”
Tôi cảm thấy “khối băng” trên vai tôi đã biến mất, sau đó chân phải của tôi bước ra ngoài.
Tầm mắt của tôi bắt đầu nhanh chóng nhìn xuống, trước mặt là làn gió lạnh băng thổi làm làn da của tôi đau đớn, tôi nhớ rõ ràng tôi có da nhưng tại sao tôi lại cảm thấy đau? Hahahaha, sao tôi lại quên cơ chứ, cũng chỉ có lúc này tôi mới cảm nhận được, tôi từng là con người, từng là con người sống sờ sờ ra đấy.
Mặt đất màu xám phía dưới càng ngày càng gần tôi, dường như tôi lại ngửi thấy mùi máu tươi, vừa tanh vừa mặn, đôi khi tôi còn rất tận hưởng mùi hương này, xem ra tôi chút M đấy.
“Rầm!”
Lại là thanh âm quen thuộc, đau đớn quen thuộc, cảm giác này trừ khi uống canh Mạnh Bà, nếu không cả đời này tôi khó mà quên được.
Sau khi tiếp xúc thân mật với mặt đất lạnh lẽo, tôi có thể cảm nhận rõ mỗi miếng thịt của cơ thể đang đau đớn, âm thanh xương gãy quanh quẩn bên tai, quá đau đớn, mỗi lần chịu đựng nỗi đau này, tôi đều tự hỏi liệu mẹ tôi có đau như vậy khi sinh ra tôi hay không.
Máu chậm rãi chảy ra từ cơ thể tôi, tôi ghét thứ cảm giác này nhất, có nằm mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới khi chảy máu cũng sẽ đau như vậy, tựa như vô số con sâu đột nhiên bò từ trong cơ thể ra, đã thế còn thuận tiện mang theo cả linh hồn tôi đi. Sự thù hận và oán giận với những người đó lại tràn ngập tâm trí tôi, chúng lại thắt chặt nút thắt trong trái tim tôi một lần nữa.
Cảm giác đau đớn chết tiệt này có thể chỉ có vài giây, nhưng với tôi dường như đã trải qua nhiều thế kỷ, không biết qua bao lâu tầm mắt tôi càng ngày càng tối, tất cả mọi thứ xung quanh dần trở nên vặn vẹo trừu tượng, mãi đến khi tôi không còn thấy bất cứ thứ gì nữa thì hình phạt ngày hôm nay cuối cùng cũng đã qua.
Quỷ sai thổi về phía vừa rồi bàn cờ biến mất, tro bụi rải rác tụ lại một lần nữa, bàn cờ vừa mới biến mất lại xuất hiện.
Quỷ sai nhớ lại ván cờ vừa rồi, lẩm bẩm: “Chậc, rốt cuộc lúc nãy thua kém ở chỗ nào chứ? Rõ ràng mỗi bước đi mình đều nhìn chằm chằm…”
Quỷ sai suy nghĩ một lát liền cảm thấy trên đỉnh đầu có một luồng gió lạnh, anh ta ngẩng đầu để lộ nụ cười khó coi với tôi: “Quay lại rồi.”
Tôi chậm rãi ngồi xuống, đôi chân đã hoàn toàn biến mất, tuy rằng cơ thể rất nhẹ, nhưng vẫn mệt mỏi, trái tim mệt mỏi.
Tôi nằm bẹp trên bàn cờ như một vũng bùn: “Tại sao tôi phải leo cầu thang lên chứ? Không thể đi thang máy à?”
Quỷ sai đặt cờ đen bên tay phải ta nói: “Đây là hình phạt bổ sung, cậu chỉ có thể chịu.”
Tôi đứng dậy mở hộp quân cờ ra, cờ đen yên lặng nằm bên trong, tôi nhìn chúng nó nhàn rỗi nằm im lại muốn kêu khổ, lúc này sự hối hận hoàn toàn có thể ngang bằng với nỗi đau vừa rồi: “Tại sao tôi phải tự sát nhỉ?”
“Có thời gian mà hối hận thì chi bằng đánh ván cờ năm quân với tôi.”
“Nếu trên đời thật sự có thuốc hối hận thì tốt biết bao.”
“Cho dù có thuốc này, khi cậu uống rồi cùng lắm là không hối hận nữa nhưng vẫn phải gánh chịu đau đớn.”
Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nói: “Tôi ghét anh.”
Quỷ sai đã đặt cờ trắng xuống, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm của anh ta vẫn khiến người ta ghét như cũ.
“Đến cậu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất