Đừng Có Giả Nghèo Với Tôi

Chương 2: Tạm biệt

Trước Sau
Khách quan mà nói, gương mặt đối diện này nếu thật sự treo biển hành nghề thì chắc sẽ rất đáng giá.

Làn da rất trắng, màu tóc hơi nhạt, mũi cao mi thâm, là tướng mạo có chứa tính công kích, nhưng cố tình trời sinh mắt cười đào hoa, vì thế lúc lười biếng cười cười, ngay cả nốt ruồi nhỏ bên phải chóp mũi cũng hiện ra một loại cảm giác mời gọi.

Thoạt nhìn rất dễ gây họa cho mấy cô gái.

Chỉ là đầu óc hình như không được bình thường cho lắm.

Tống Yếm lười vô nghĩa với đồ ngốc, cầm ô, quay đầu rời đi.

Lại bị đồ ngốc kia lấy tay đè lên bả vai, đè thấp âm thanh áp sát bên tai cười khẽ: "Bạn học nhỏ xinh đẹp này có thể giúp ta một việc được không nhỉ?"

Nói xong, một bà lão đầu tóc hoa râm từ đầu kia của ngõ nhỏ tập tễnh đuổi lại đây: "Tiểu Dã, bà nghe thấy đám người kia hình như lại tới nữa hả? Con có phải lại đánh nhau với bọn họ hay không?"

Nhìn qua nếu như Hạ Chi Dã thật sự đánh nhau thì bà có thể phát bệnh tim ngay tại chỗ.

Hạ Chi Dã thuận thế câu lấy vai Tống Yếm, quay lại, cười lười biếng: "Không ạ, hai tụi con ở chỗ này thảo luận về lực tương tác."

"?" Bà lão thật thà hỏi, "Thích học tập vậy à?"

Hạ Chi Dã mặt không đổi sắc: "Vâng, học tập vì sự phát triển của Trung Hoa."

Tống Yếm: "..."

Bệnh tâm thần.

Bà lão lại hỏi: "Vậy đây là?"

Hạ Chi Dã mắt cũng không thèm chớp: "Bạn con, học siêu giỏi. Không tin bà cứ hỏi cậu ấy xem?"

Bà lão nhìn về phía Tống Yếm.

Tống Yếm cũng nhìn về phía bà lão.

Đối chất ngắn ngủi.

Tống Yếm mặt không biểu tình: "Vâng."

Bà lão cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Nếu là bạn của tiểu Dã thì vào nhà ngồi chút nhé?"

Tống Yếm lạnh nhạt bẻ cánh tay mà Hạ Chi Dã đang gác lên vai mình xuống: "Không cần."

Bà lão lo lắng nói: "Nhưng tóc con ướt hết cả rồi, không lau nhanh thì lúc về sẽ bị cảm đấy."

"Không cần."

"Sao mà lại không cần, con xem tóc con ướt rồi này, nghe bà nội, nhanh."

"Thật sự không..."

"Ai da, bà già như tôi nhọc lòng muốn chết, đau tim quá, đau tim quá trời ơi."

"..."

Nhìn bà lão ra sức diễn kịch Hạ Chi Dã cười cười, một lần nữa câu lấy cổ Tống Yếm: "Đi thôi, cậu vĩnh viễn không thể đánh bại một bà lão có ý muốn quan tâm mình đâu."

Tống Yếm: "..."

Rốt cuộc lúc đầu vì sao cậu lại muốn xen vào việc của người khác vậy hở.

Nhà bà Lưu ở tít bên trong ngõ nhỏ.

Tống Yếm dù thế nào cũng không đến mức phát giận với một bà lão, lạnh mặt để Hạ Chi Dã kề vai sát cánh mang đi.

Cửa vừa mở ra, một cục bột nếp tí hon đầu tóc tán loạn chạy từng bước ra, ôm chặt đầu gối Hạ Chi Dã, ngẩng mặt, vừa giòn vừa ngọt kêu lên một tiếng: "Anh Dã ơi."

Hạ Chi Dã một tay bồng cô nhóc: "Lên đây, tiểu Mạt Chược, giới thiệu với em một anh trai xinh đẹp."

Con mẹ nó ai là anh trai xinh đẹp.

Tống Yếm: "Tôi tên..."

"Anh xinh đẹp ơi!"

"Không phải anh xinh đẹp, là..."

"Ôi, đứa nhỏ này còn đứng đó làm gì, mau lau tóc đi con!"

"..."

Sau khi hai lần tự giới thiệu bị cắt ngang, Tống Yếm lựa chọn câm miệng, đi vào phòng trong cất dù.

Con ngươi đen nhánh quét một vòng, dằn xuống sự cáu kỉnh.

Cả căn nhà nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay, cách bày biện trang hoàng cùng với vật dụng hằng ngày đều lộ ra sự túng quẫn, nhưng từ trong ra ngoài đều được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, cây hoa quế ngoài hiên cũng thoang thoảng hương thơm.

Bà Lưu rất nhanh lấy ra hai cái khăn lông khô ráo và hai ly nước ấm: "Mau lau đi, lau xong thì uống nước ấm để làm ấm mình, đỡ phải bị cảm."

Lúc đưa nước cho Tống Yếm lại cười nói thêm: "Yên tâm, tuy cũ nhưng đều rất sạch, không dơ."

Tống Yếm vốn dĩ không khát, nghe câu nói này nên đành phải lựa chọn nhận lấy cái ly: "Cảm ơn ạ."

Khách khí mà lạnh lùng.

Hạ Chi Dã thì tùy ý hơn nhiều, xoay chân ngồi xuống ghế, xách tiểu Mạt Chược qua rồi lập tức bắt đầu xử quả đầu xù lông của cô nhóc.

Đầu tóc bé gái ba tuổi vừa mềm vừa ít, tay Hạ Chi Dã lại vừa dài vừa to. Tống Yếm luôn cảm thấy chỉ cần hắn dùng chút lực thì tiểu Mạt Chược có thể chào hỏi Statham ngay lập tức.

*Jason Statham là một nam diễn viên điện ảnh và thợ lặn người Anh, ừm, và quả đầu ông ấy khá là mịn màng.

Kết quả chẳng những không trọc mà hai cái sừng dê được tết rất gọn gàng, cuối cùng Hạ Chi Dã thậm chí còn móc ra một cái kẹp từ trong túi kẹp lên tóc cho cô nhóc: "Không tồi, đẹp."

Cô nhóc lập tức tung ta tung tăng chạy vào buồng trong soi gương, ngay sau đó lại truyền đến một tiếng nói ngọt ngào: "Thật là đẹp mắt! Cảm ơn anh Dã ạ!"

Tống Yếm chính mắt chứng kiến cái kẹp tóc hình con bướm màu hồng baby siêu to khổng lồ được cài giữa đầu cô nhóc như thế nào: "..."

Loại đồ vật trừu tượng như thẩm mỹ đại khái chính là trên làm bậy dưới ắt loạn.

Bản thân nhân vật chính lại chẳng cảm thấy có gì sai, lười biếng mà nằm lên lưng ghế: "Vậy lần sau anh Dã lại cho cho tiểu Mạt Chược một cái màu đỏ rực, mỗi bên một cái, cùng nhau đeo."

Tống Yếm não bổ một chút, có hơi kinh khủng.



"Một cô bé như thế tại sao lại gọi là tiểu Mạt Chược?"

"Ồ, cái này à." Hạ Chi Dã dựa lưng vào ghế, tiện tay mở TV, CCTV6 vừa lúc chiếu đến đoạn nhặt được lính mới của bộ phim <Chim cánh cụt đến từ Madagascar>, "Bởi vì con bé là do tôi nhặt được trước cửa tiệm mạt chược."

Giọng điệu lơ lỏng bình thường, nội dung lại bất ngờ ngoài ý muốn.

Tống Yếm vừa định nói xin lỗi.

Hạ Chi Dã đã quay đầu nhìn về phía cậu, vẻ mặt nghiêm túc: "Nhưng mà tôi vẫn luôn cảm thấy con bé là công chúa hoàng thất đánh rơi, sau này nhất định sẽ mang lại phú quý cho tôi, cậu thấy thế nào?"

Tống Yếm: "..."

Tôi cảm thấy đầu óc của cậu có vấn đề.

Lạnh nhạt nhắc nhở: "Quốc gia của chúng ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa độc tài dân chủ nhân dân."

"A, đáng tiếc." Hạ Chi Dã nói, "Vậy cậu nhìn xem con bé có khả năng mang huyết thống Thái Lan hay không."

Tống Yếm không nhịn được: "Tôi thấy cậu có khả năng bị bệnh nhè nhẹ."

"... Không tồi, cậu rất đặc biệt." Sau khi Hạ Chi Dã đánh giá khách quan xong, hỏi, "Cho nên cậu tên là gì?"

"Tống Yếm."

"Chữ 'yan' nào?"

"Yếm trong chán ghét."

"..."

Im lặng quỷ dị.

Hạ Chi Dã lễ phép khích lệ: “Rất độc đáo.”

Tống Yếm trào phúng đáp lễ: "Cũng giống tiểu Mạt Chược thôi."

Tên của cậu từ nhỏ đã bị không ít người chỉ trích, người khác đều nói ba mẹ lẩn quẩn trong lòng bao nhiêu mới cỏ thể đặt cho con trai mình cái tên này. Khi còn nhỏ thậm chí cậu còn vì việc này mà khóc lóc một trận.

Chờ sau này trưởng thành một chút, mới biết thì ra lúc Tống Minh Hải lấy cho cậu cái tên này thật sự lẩn quẩn trong lòng.

Mà sau này lớn thêm chút nữa, lại phát hiện cái tên này thật ra rất đỉnh, quả thật có thể khái quát toàn bộ tình cảm cả đời mà ba cậu dành cho cậu, cho nên cũng tạm dùng đỡ.

Nhưng mà hiển nhiên Hạ Chi Dã chẳng thích chút nào, đầu ngón tay đặt trên tay vịn bằng gỗ đã có hơi nứt nẻ, nhẹ gõ hai lần, giọng điệu lười biếng trầm thấp: "Cái tên này của cậu không thuận miệng xíu nào. Hơn nữa cậu nhìn con người mình xem, lớn lên đẹp trai, tính cách lại tốt, còn rất khiến người ta yêu thích, cho nên..."

"?"

"Cho nên không bằng sau này kêu cậu là Tống Đại Hỉ đi."

Tống Yếm: "..."

Tống Đại Hỉ con mẹ cưng.

Vì cái gì mà sau khi nghe được loại lời nói 'khởi nghiệp treo biển hành nghề' mà cậu còn trông cậy người này có thể nói ra mấy lời đứng đắn.

Vẻ mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng không thể hoàn toàn áp chế được nữa, buông ly ra: "Yên tâm, không có sau này."

Nói xong xách cái ô trong góc, chuẩn bị chạy lấy người.

Vừa lúc đụng phải bà Lưu mới vừa ra khỏi phòng bếp: "Tại sao lại đi rồi? Không ở lại ăn cơm trưa hả con?"

Tống Yếm cảm thấy nói thẳng ra nguyên nhân chân thật 'Bởi vì con cảm thấy đầu óc của cháu trai bà có chút vấn đề' có hơi không lễ phép, thay đổi cách nói khác: "Vâng, trễ chuyến bay, thời gian không còn kịp nữa ạ."

"Sắp khai giảng rồi mà, bây giờ con ngồi máy bay đi đâu?" Lòng hiếu học của bà lão còn rất mạnh.

Tống Yếm chưa quen với việc nói dối, nhất thời câm nín.

Hạ Chi Dã hữu nghị nhắc nhở: "Madagascar."

Tống Yếm: "Vâng, Mada..."

'Đa' mới một nửa mới phản ứng lại, 'ma' bố cưng chứ 'đa'.

Bà Lưu cũng đã truy hỏi: "Ma cái gì cơ?"

Tống Yếm căng da đầu: "Madagascar."

"Đa cái gì thế?"

"Madagascar."

"Ma đa gì cơ?"

"..."

Hạ Chi Dã một bên xem kịch rốt cuộc không nhịn được, bật cười thành tiếng: "Được rồi, bà nội, bà không hiểu đâu, cũng đừng hỏi, nếu không bỏ lỡ chuyến bay, tốn hơn cả vạn tệ."

"Ồ ồ. Vậy bà cũng không làm chậm trễ thời gian của con nữa, con cứ bận việc của mình đi, lúc đến chỗ ma đa gì đó thì nhớ báo bình an với tiểu Dã nhé."

Mặt bà đầy vẻ nghiêm túc.

Tống Yếm không nói chuyện, bung dù ra, che lại gương mặt như quan tài của mình, lập tức đi về phía cửa.

Cậu sợ chỉ ở lại thêm một giây, nơi này sẽ xảy ra cảnh tượng bạo lực máu me.

Nhưng mà giọng nói thiếu đánh từ trong cửa lại không biết tốt đuổi theo: "Ồ, đúng rồi, đi Madagascar hẳn là sẽ đi ngang qua cửa ký túc xá Tam trung, nhớ rõ lúc quẹo trái vào ngõ nhỏ đầu tiên ngàn vạn lần đừng đi đứng đến cuối, nếu không sẽ lạc đường đó. Gặp lại sau."

"..."

Tống Yếm cảm thấy sau này vẫn là đừng gặp lại, nếu không đến lúc đó một trong hai người bọn họ sẽ không còn tồn tại.

Tuy rằng không biết Hạ Chi Dã làm cách nào mà biết mình muốn đến ký túc xá Tam trung, nhưng nhờ hắn nhắc nhở, lần này Tống Yếm rất mau tìm được nơi đó.

Sau khi làm xong thủ tục lấy chìa khóa, dì quản lý ký túc xá vui vẻ cười rạng rỡ: "Dì nói con nghe này, con lần này vận khí tốt được phân đến ký túc xá một người ở, nam sinh kia còn siêu thích sạch sẽ."

Tống Yếm dựa theo số trên chìa khóa mà tìm được cửa căn phòng ở tận cùng tầng sáu, đẩy ra, phát hiện quả nhiên sạch sẽ hơn nhiều với ký túc xá nam sinh trong tưởng tượng của cậu.

Phía bên phải là ngăn tủ và bàn để sách.

Bên trái là hai cái giường tầng.

Một trong số đó chất đầy hành lý giày bóng rổ và một cây đàn ghi ta bằng gỗ trông khá ngăn nắp. Cái còn lại chỉ trải một cái chiếu đơn bằng phẳng, chăn gấp vuông vắn, tầng bên trên lại rỗng tuếch.

Tống Yếm không muốn động vào đồ cảu người khác, đành chọn giường tầng trên.



Sau khi dọn dẹp qua loa xong, chụp bức ảnh gửi cho Đàm Thanh báo bình an.

Rất nhanh đã nhận được trả lời.

Dì Đàm: Dọn dẹp xong thì mau đi ăn cơm, đừng quên hai giờ chiều đến trường nhé. Thủ tục đều đã xong xuôi, đến chỗ chỉ nhiệm lớp báo danh là được.

Dì Đàm: Nghe chủ nhiệm Lưu nói chủ nhiệm các con lần này là một cô giáo trẻ tuổi, lớn lên xinh đẹp lại còn tốt tính, con chớ chóc người ta tức giận."

Tống Yếm suy nghĩ cậu từ trước đến nay đều là 'người không phạm ta, ta không phạm người', có thể chọc người ta tức giận như thế nào được?

Dựa vào tên à?

Nhưng mà Lưu Đức Thanh cũng chẳng phải nói dối.

Chủ nhiệm lớp mới lần này quả thật là trẻ tuổi xinh đẹp tính tình tốt bụng, mặt baby, mắt to, cười rộ lên có hai lúm đồng tiền: "Cô là Nguyễn Điềm, là giáo viên tiếng Anh của lớp 11-1, cũng là chủ nhiệm lớp các em. Nghe nói em chuyển tới từ Bắc Kinh?"

"Vâng." Tống Yếm đứng ở cửa phòng học, câu lấy quai đeo cặp sách, rũ mi, đáp.

Cũng không phải cậu không lễ phép.

Chỉ là cậu cao 1m81, Nguyễn Điềm 1m58, nếu không làm vậy thì không nhìn thấy cô.

Nguyễn Điềm ngẩng cổ: "Cô biết trường của các em, tỷ lệ đạt chuẩn đến 98%, thành tích của em vẫn luôn không tồi, nhưng hình như học kỳ một có một nửa thời gian không đi học phải không?"

"Bị bệnh."

"Ò... Như vậy à..."

Nguyễn Điềm hình như có hơi lo lắng.

Tống Yếm không có cảm xúc mà nói thêm một câu: "Vẫn đuổi kịp tiến độ."

Vẻ mặt lo lắng của Nguyễn Điềm nháy mắt biến mất, cười tươi sáng: "Ừm, cô tin em nhất định có thể, cho nên cứ ngồi chỗ kia đi."

Cô chỉ một ghế dựa vào cửa sổ cuối phòng học: "Vừa lúc có thể tạo thành tổ nhỏ giúp đỡ kèm nhau học với bạn cùng bàn của em, cùng nhau tiến bộ."

Khác với bàn đơn một người ở trường học cũ, tam trung lại dùng loại hai người một người.

Tống Yếm vừa không thích loại quan hệ gần gũi như bạn cùng bàn, cũng không thích loại quan hệ ngu ngốc của tổ nhỏ giúp đỡ kèm nhau học, nhưng lại chẳng có biện pháp không chút cố kỵ nói thẳng ra trước nụ cười đặc trưng giống nữ chính trong bộ phim chiếu lúc sáng của Nguyễn Điềm, vì thế đành đeo cặp sách trầm mặc về chỗ.

Coi như không nghe thấy iếng náo động và tiếng xì xào bàn tán trong lớp, nhét cặp sách vào hộc bàn bên cạnh cửa sổ, mang tai nghe, ghé vào trên bàn bắt đầu ngủ bù.

Di động lại vang lên tiếng leng keng không chịu để yên.

Tống Yếm bực bội ngồi dậy, lấy điện thoại ra coi một chút, liền thấy tên ngốc Thẩm Gia Ngôn không ngừng nhảy disco trên màn hình.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Onl?

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Thôi, ai quản mày có onl hay không.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Là anh em tốt nhất của mày, hôm nay tao có chuyện muốn nói. Con người mày tính tình thật sự quá kém, suốt ngày trưng cái mặt như người chết ra, còn vô cơ thích cúp điện thoại của người ta, ngôn ngữ khiêu khích, coi thường không thèm để ý, ở bên ngoài một giây sẽ bị người đánh chết."

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Cho nên tao cầm bát tự của mày tìm đại sư tính toán, sau đó phát hiện mày quả nhiên ở Nam Vụ mệnh phạm Thái Tuế, sắp gặp nạn lớn, nhẹ thì thể xác và tinh thần đều chịu nhục nhã, nặng thì mất tự do.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Bởi vì suy nghĩ đến an nguy của mày, người anh em tốt nhất của mày là tao đây đã vận dụng tất cả tri thức trên internet thu thập được danh sách các nhân vật nguy hiểm của Tam trung Nam Vụ, xin mày cần phải cách xa bọn họ, tồn tại trở về thủ đô vĩ đại của chúng ta.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Nhân vật mục tiêu.xsl

"..."

Vì cớ gì mà luôn có người muốn đổi mới nhận thức của cậu đối với đồ ngốc vậy.

Ôm tâm lý muốn nhìn xem Thẩm Gia Ngôn có thể làm được cái gì, Tống Yếm thuận tay click mở bảng biểu.

Nhân vật nguy hiểm số 1: Lưu Việt, nghe nói là ủy viên thể dục, còn là một mãnh nam cơ bắp, mẹ nó rất thích đánh nhau, danh tiếng cực kém.

Nhân vật nguy hiểm số 2: Lâm Nghi Linh, nghe nói là một người đẹp, thích hút thuốc uống rượu uốn tóc trốn học cùng với đùa bỡ tình cảm của thiếu niên.

Nhân vật nguy hiểm số 3:...

Chưa kịp xem xong, tin nhắn mới của Thẩm Gia Ngôn lại gửi tới nữa.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Bảng biểu kia mày xem xong chưa?

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Chưa xem xong cũng không sao, nhấn mạnh là phải xem cái cuối cùng là được, là cái tên thiếu niên bất lương, lăn lộn nhiều năm trong xã hội ấy.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Nghe nói cậu ta là một mãnh nam cao gần 2m, từng có chiến tích quang vinh khi một chọi sáu mà đánh tất cả đối phương đến nhập viện, được người ta gọi là tiểu bá vương trường tam trung, còn là một tên hải vương siêu vô địch. Trên Teiba có ít nhất bốn mươi mấy người là bạn gái của cậu ta, quả thật khiến người giận sôi!

*Hải vương: Mấy tên khốn thích tán tỉnh bắt cá nhiều tay.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Nhưng mà tên gọi của cậu ta là gì nhỉ, mày chờ chút để tao tìm.

Không chờ Thẩm Gia Ngôn tìm ra tên người nọ, Tống Yếm đã cảm giác trước người tối sầm lại, như thể bị bao phỉ bởi một cái bóng.

Ngẩng đầu nhìn lên.

Thấy Nguyễn Điềm cùng với một người khác mà hiện tại cậu không muốn nhìn thấy nhất đang vai kề vai đứng trước mặt bàn của cậu.

"Tống Yếm, đây là bạn cùng bàn mới của em, cũng là CP trong tổ nhỏ của em nốt. Hai em sau này nhất định phải vui vẻ ở chung, cùng nhau tiến bộ nhá."

Nguyễn Điềm nói xong liền dẫm lên đôi giày cao gót cộp cộp rời đi.

Để lại bạn cùng bàn mới của cậu đứng dưới bóng đèn dây tóc, môi hồng răng trắng, mặt mày hơi cong, lúc cười lên đẹp đến chói lọi: "Bạn học Tống Đại Hỉ đến từ Madagascar nè, đã lâu không gặp."

Bạn học Tống Đại Hỉ đến từ Madagascar chết lặng mà nhìn hắn, lại chết lặng mà liếc mắt nhìn tin nhắn mà Thẩm Gia Ngôn mới gửi: Tiểu Yếm, tao tra ra rồi, cái tên hải vương mãnh nam cao 2m tên là Hạ Chi Dã, mày nhớ cái tên này rồi cách xa cậu ta càng xa càng tốt! Nghe chưa!

Sau đó mặt không biểu tình gõ ra một hàng chữ.

YAN: Chắc là cách không được.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian:?

YAN: Tao với cậu ta rất nhanh sẽ có một người biến mất.

Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian:???

Hết chương 2.

Tác giả có lời muốn nói:

Internet là một sợi dây, hãy trên trọng cơ duyên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau