Chương 44: Vui chơi
Đồng hồ khi trước Tống Yếm nhờ Thẩm Gia Ngôn bán giúp vừa lúc là một cái đồng hồ Omega.
Mấy ngày hôm trước vừa mới bán đi, hôm nay Hạ Chi Dã đã nhận được một cái đồng hồ cũng thương hiệu, cho dù không biết nói kỳ quái ở đâu, nhưng mà Tống Yếm vẫn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng.
Mở điện thoại, nhấn vào avatar Wechat của Thẩm Gia Ngôn, hỏi: Cái đồng hồ lúc trước tao nhờ mày bán hộ ấy, người mua là ai.
Thẩm Gia Ngôn trả lời rất nhanh: Mày chờ tao xem thông tin người nhận cái đã.
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Là một người đàn ông họ Cố.
YAN: Địa chỉ nhận ở đâu?
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Thượng Hải, sao vậy?
Ngài Cố đến từ Thượng Hải, họ tên và địa chỉ đều không khớp, hẳn chỉ là trùng hợp.
Nhưng chị gái phú bà này đang êm đẹp mà sao lại mua cho Hạ Chi Dã một món quà quý như thế?
Em nợ chị định lấy cái gì trả?
Chị ta muốn Hạ Chi Dã lấy cái gì trả? Hạ Chi Dã có cái gì ngoại trừ vẻ đẹp mã miễn cưỡng có thể lên sân khấu chứ? Chị ta không biết Hạ Chi Dã vẫn còn là học sinh cấp ba à?
Tống Yếm càng nghĩ càng bực bội, trực tiếp lên tiếng: "Hạ Chi Dã, cậu ra đây một chút."
Hạ Chi Dã đang ở trong bếp cắt dưa chuột, ngẩng đầu nhìn ra từ cửa sổ: "Sao thế?"
"Không sao cả, cậu ra đây trước đã."
Tống Yếm cầm bưu kiện, đứng ở trong sân, vẻ mặt như muốn tính sổ.
Hạ Chi Dã đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên cũng không biết là bị lật xe chuyện nào, cứ đơn giản lợn chết không sợ nước sôi, thong thả ung dung rửa tay, lau khô mới đi ra ngoài, hỏi: "Yếm cưa có gì phân phó?"
Tống Yếm ném món đồ trên tay xuống bàn: "Đây là cái gì?"
Hạ Chi Dã nhìn theo phương hướng ngón tay của cậu, dự cảm chết chóc nháy mắt giật nảy trong lòng.
Sau khi hắn biết chuyện Tống Yếm định bán đồng hồ thì lập tức lên 2taobao lượn một vòng, liếc mắt một cái đã phát hiện gian hàng có ID bé dâu tươi ngọt ngào của người nào đó.
Đồng hồ Omega màu xanh rong biển trên dưới hai mươi vạn, còn mới 95% mà năm vạn đã bán, nói một câu ngốc nghếch lắm tiền cũng chẳng quá mức.
Hạ Chi Dã không muốn Tống Yếm chịu thiệt như vậy, càng không muốn trên người đại thiếu gia không có tiền tiêu, vì thế mới nhờ Hạ Du dùng danh nghĩa của chồng cô mua.
Chờ sau này lừa Tống Yếm về tới tay, tình cảm ổn định, Tống Yếm không thể mưu sát chồng nữa mới giao nộp cái đồng hồ này ra, một muốn thẳng thắn, hai tạo bất ngờ, đẹp cả đôi đường.
Nhưng không ngờ rằng Hạ Du lại gửi cái đồng hồ này tới đây cho hắn, còn đúng lúc bị Tống Yếm bắt tại trận.
Nhớ đến lời nói muốn ám sát hắn rất thật lòng khi uống say của Tống Yếm lúc trước, Hạ Chi Dã bắt đầu nhanh chóng tự hỏi nên tình ý chân thành bày tỏ như thế nào trước khi chết mới có thể khiến Tống Yếm để hắn giữ được toàn thây.
Nhưng mà Tống Yếm lại mở miệng trước một bước: "Cậu như vậy là có ý gì?"
Sự chất vấn bộc lộ hết ra ngoài.
Hạ Chi Dã cảm thấy biện pháp giải quyết tốt nhất ngay lúc này chính là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cân nhắc để giảm hình phạt, vì thế thấp giọng giải thích: "Tôi cũng là vì đau lòng cho cậu, thấy cậu đưa hết tiền cho Thương Hoài, cho nên..."
"Cho nên cậu mới đi trêu chọc phú bà?"
Hạ Chi Dã: "?"
"Tôi biết cậu sẽ không làm ra loại chuyện vượt qua điểm mấu chốt, nhưng mà cậu có thể đảm bảo người khác cũng không có tâm tư này à? Tôi hỏi cậu nếu thật sự nhận mấy món quà đắt đỏ của người ta như thế thì cậu định lấy gì để trả? Khởi nghiệp treo biển hành nghề hay là làm cún con cho người ta?"
Trong giọng nói của Tống Yếm đè nặng sự bất mãn và bực bội cực kỳ rõ ràng, âm lượng lại giữ ở mức rất thấp, hẳn là sợ bà nội và tiểu Mạt Chược nghe được.
Hạ Chi Dã đột nhiên cảm thấy thứ Tống Yếm đang nói hình như không giống với chuyện mà hắn đang tưởng.
Quả nhiên Tống Yếm lại tỏ vẻ lạnh nhạt nói tiếp: "Vốn dĩ có lời tôi không muốn làm rõ, nhưng mà vì tiểu Mạt Chược, tôi cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở cậu một câu, bớt dính dáng vào mấy người không hiểu rõ đó đi. Nếu cậu thiếu cái gì thì cứ nói với tôi, dù tôi có mượn bao nhiêu tiền ở bên ngoài đi nữa thì cũng sẽ không thiếu một phần nào cho cậu, tóm lại là không hề thua kém gì với đám bạn nữ quen qua mạng chẳng biết đang toan tính gì của cậu đâu."
Hạ Chi Dã xem như hoàn toàn hiểu rõ Tống Yếm đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được cười nói: "Cho nên Yếm cưa của chúng ta làm sao biết được người tặng quà cho tôi là bạn nữ quen qua mạng?"
Chữ 'mạng' nhấn hơi mạnh, lúc này Tống Yếm mới nhận ra Hạ Chi Dã còn chưa biết chuyện mình đã biết chuyện hắn cùng chơi game với phú bà.
Vì để che giấu acc clone tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền của mình, chỉ có thể lạnh mặt nói: "Lúc trước chơi game với bọn Thương Hoài nên đoán thế."
"Ồ, thế à." Hạ Chi Dã gật gật đầu, "Cơ mà đoán mò cũng không nhất định sẽ đúng. Dù sao đầu năm nay, sau lưng tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền rốt cuộc là nữ hay là nam thì khó mà nói."
Tống Yếm nâng mắt lên ngay lập tức.
Hạ Chi Dã nhìn đôi mắt nho nhỏ bỗng trở nên cảnh giác của Tống Yếm, khẽ cười một tiếng: "Người tôi nói là Thẩm Gia Ngôn. Hôm đó tôi phát hiện bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian là cậu ấy."
Tống Yếm cũng nhận da biểu hiện của mình chột dạ quá mức, xụ mặt: "Dù sao mặc kệ là nam hay nữ, cậu đều phải tránh xa một chút."
"Được. Cơ mà cậu nói sau này nếu tôi có thiếu cái gì thì cứ trực tiếp tìm cậu, là thật hay giả?"
"Thật."
"Tôi có thể lắm miệng hỏi một câu được không?"
"Có rắm mau phóng."
"Mấy bạn nữ quen trên mạng tặng quà cho tôi là có mưu đồ nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần, còn anh Yếm của chúng ta giúp tôi là muốn mưu toan cái gì vậy, hửm?" Hạ Chi Dã cười nhìn Tống Yếm.
Tống Yếm quay mặt đi, dời mắt, giọng điệu lạnh băng: "Không mưu cầu gì cả, chỉ đơn thuần là thấy bà nội lớn tuổi, tiểu Mạt Chược còn nhỏ, ba mẹ cậu lại qua đời, cảm thấy cậu cũng chẳng hề dễ dàng."
"Chỉ bởi vì điều này?"
"Chỉ bởi vì điều này."
"Chậc." Hạ Chi Dã tiếc nuối thở dài, "Tôi còn tưởng là cậu đang ham muốn sắc đẹp của tôi chứ."
Tống Yếm tức giận nói: "Một thằng con trai như tôi thì ham muốn sắc đẹp của cậu cái đít."
"Sao con trai không thể ham muốn sắc đẹp của con trai chứ, đâu phải cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy. Dù sao nếu cậu ham muốn sắc đẹp của tôi thì tôi cũng không ngại." Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm, mặt mày hơi cong, cười như không cười, "Cho nên Yếm cưa của chúng ta có muốn suy xét một chút không hả?"
Trong nháy mắt đó, Tống Yếm thế mà cảm thấy ý cười trong mắt của Hạ Chi Dã hình như cũng không hoàn toàn là sự trêu đùa không đứng đắn, thế nên ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt kia, nhịp tim của cậu bỗng đập trật nửa nhịp.
Chờ đến lúc nhận ra, trực tiếp dùng chân đá văng Hạ Chi Dã: "Mẹ nó đừng có cái gì cũng lấy đùa giỡn, lần sau nếu cậu còn nói mấy lời nhảm nhí thế này thì đừng trách tôi đánh cậu."
Nói xong thì chạy trối chết vào phòng trong, hoàn toàn quên mất việc ban đầu mình muốn tính sổ chuyện gì với Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã cười cười cầm lấy đồng hồ, chậm rãi lắc lư trở về phòng của mình, bỏ vào tầng trên cùng của ngăn kéo rồi khóa kỹ.
Đánh là thương, mắng là yêu, Tống Yếm yêu hắn như vậy, chứng tỏ cái đồng hồ này sớm muộn gì cũng có ngày nhìn thấy ánh mặt trời.
Mà Tống Yếm chỉ cảm thấy Hạ Chi Dã có thói xấu, cả buổi trưa cũng chẳng thèm cho hắn sắc mặt tốt.
Ăn cơm xong xuôi thì nằm trên sofa bắt đầu ngủ trưa, không muốn nhiều lời với hắn dù chỉ một chữ.
Nhưng mà bạn càng chán ghét người nào đó, người nào đó sẽ càng âm hồn bất tán.
Tống Yếm ngủ một hồi, mơ mơ màng màng bắt đầu quay lại giấc mộng vào buổi tối ngày hôm ấy.
Trong mơ cậu vẫn gắt gao quấn lấy người nọ y như cũ, khát cầu độ ấm và mùi hương trên người hắn, hơn nữa một bên tỉnh táo ý thức được làm như vậy là rất vô sỉ, một bên lại tham lam phóng túng bản thân. Mà người nọ cũng bắt đầu dịu dàng đáp lại cậu, trong ánh sáng chậm rãi quay người lại.
Ánh nắng ban trưa cứ vừa dịu dàng vừa lưu luyến như vậy rơi xuống từ ô cửa số, từng chút từng chút chiếu rõ bộ dáng của người nọ, mi sâu, mắt cạn, mắt chứa ý cười đa tình, tô điểm thêm nốt ruồi trên chóp mũi.
Trong mơ, Tống Yếm tựa như cũng không ngoài ý muốn việc người trước mắt là ai, cũng không quyết định đẩy người ra, chỉ lựa chọn nhắm mắt lại, giao phó toàn bộ cảm quan không tồn tại và hư vô ở trong mơ cho đối phương.
Chờ đến khi tỉnh lại, trên lưng đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đợi cho ý thức hoàn toàn quay lại, cảm nhận được sự biến hóa của nơi nào đó, Tống Yếm mới nhận ra bản thân mình đã làm cái gì ở trong mơ.
Đứng dậy vọt vào phòng tắm, khóa trái cửa, vặn vòi nước, chỉnh nhiệt độ của nước xuống mức thấp, cởi sạch quần áo đứng dưới vòi hoa sen, bực bội xoa tóc.
Đệt, mẹ nó đây là chuyện gì vậy.
Nếu là buổi sáng thì cậu có thể hiểu là do phản ứng sinh lý bình thường của nam sinh, còn phản ứng lúc 3, 4 giờ chiều thì tính sao đây?
Hơn nữa tại sao cậu lại mơ thấy loại giấc mộng này chứ, cho dù hormone của nam sinh tuổi dậy thì rất tràn đầy không chỗ phát tiết, thế thì đối tượng cũng không thể là Hạ Chi Dã được.
Nhất định là do tên chó Hạ Chi Dã suốt ngày không chịu đứng đắn, hết nói dối rồi nói bậy, khiến cho bọn tiểu Béo thật sự cho rằng hai người bọn họ có cái gì đó, tâm lý của mình cũng bị ảnh hưởng mới ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Cho nên nguồn gốc của mọi điều xấu xa chính là cái miệng không biết giữ cửa của Hạ Chi Dã.
Sau khi Tống Yếm đưa ra kết luận, cả người cũng bình tĩnh lại, tắt vòi nước rồi mới phát hiện bản thân không mang theo quần áo để thay, mà áo hoodie đã bị mồ hôi làm ướt sũng, vốn không mặc được nữa, vì thế lấy điện thoại ra nhắn tin Wechat cho Hạ Chi Dã: Lấy cho tôi một bộ đồ.
Tên siêu ngốc:?
YAN: Nhà tắm.
Một phút sau, cửa phòng tắm bị gõ vang, Tống Yếm mở hé ra một cái khe, duỗi tay nhận lấy quần áo, sau đó 'rầm' một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Hạ Chi Dã đứng ở bên ngoài, có chút tò mò: "Giữa trưa mà cậu tắm làm gì vậy?"
Tống Yếm tức giận nói: "Tôi thích, bộ sài nước nhà cậu à?"
Hạ Chi Dã: "..."
Tống Yếm: "..."
Hình như quả thật là sài nước nhà hắn.
Sau một hồi im lặng xấu hổ, Tống Yếm dù chết vẫn cố giữ mặt mũi: "Tiền nước tôi sẽ chuyển cho cậu."
Nói xong, điện thoại Hạ Chi Dã bỗng kêu một tiếng.
Cầm lên nhìn, nhận được số tiền chuyển khoản 2.00 tệ của Tống Đại Hỉ.
Ghi chú: Tiền chơi trai.
*Phiêu tư: Trả tiền sau khi chơi mại dâm.
Tiền chơi trai?
Tống Yếm chơi hắn hồi nào?
Hạ Chi Dã khó hiểu nhướng mày. Tống Yếm ở phía trong cất điện thoại, thay quần áo, mở cửa ra.
Với biểu hiện kiểu này của Hạ Chi Dã ở trong mơ, cho dù có tính thêm tiền nước, hai tệ mà cậu chuyển cho hắn cũng đủ để thanh toán xong xuôi.
Hạ Chi Dã lại không hề hay biết khuôn mặt này của mình lần đầu tiên khởi nghiệp treo biển hành nghề chỉ đáng giá có hai đồng tiền.
Chỉ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Yếm mới vừa tắm xong hương thơm ngào ngạt, thuận thế đặt tay lên bả vai của Tống Yếm, thương lượng: "Nếu không tôi chuyển cho cậu hai tệ, cậu lại chơi tôi thêm lần nữa nhé?"
Tống Yếm mặt không cảm xúc: "Cho cậu thời gian ba giây để lấy cái móng vuốt này xuống."
"Đừng mà."
"Ba."
"Ôm một chút thì làm sao."
"Hai."
"Trên người của cậu thơm quá, dùng sữa tắm của tôi à?"
"Một."
"Á ---"
Hạ Chi Dã cực kỳ khoa trương làm màu hút một ngụm khí lạnh.
Trên tay Tống Yếm vốn dĩ không có dùng lực, nhưng nghe thấy tiếng Hạ Chi Dã hít khí lạnh, vẫn buông lỏng tay ra, tức giận nói: "Biết đau thì lần sau chú ý ngôn hành cử chỉ của mình một chút."
Hạ Chi Dã hoạt động lại cổ tay vừa mới bị Tống Yếm bắt chéo sau lưng của mình: "Sao vậy."
"Không sao cả, chỉ là cảm thấy cần phải tránh hiềm nghi."
"?"
Tống Yếm nâng mắt: "Hay là cậu thấy chuyện cậu suốt ngày nói bừa nói bậy động tay động chân câu kết làm bậy sau đó bị người khác hiểu lầm hai đứa là gay rất thú vị?"
Hạ Chi Dã: "..."
Hắn không biết có nên nhắc nhở Tống Yếm hay không, đôi khi một bàn tay không làm nên tiếng vỗ, chẳng hạn như chuyện giờ khắc này Tống Yếm đang ngồi trên sofa nhà hắn còn mặc chiếc áo hoodie size lớn nhất của hắn cũng đã cực kỳ khiến người ta mơ màng.
Nhưng xuất phát từ tu dưỡng cơ bản của người gãi tai, hắn vẫn gật đầu: "Cậu nói đúng. Cho nên tối nay chúng ta có đến công viên giải trí nữa không?"
Tống Yếm vừa định nói không đi, đã thấy tiểu Mạt Chược đã mặc xong váy hoa thắt bím sừng dê đang rình mò nhìn vào trong phòng.
Đôi mắt vốn vừa tròn vừa to của cô bé lúc này vô cùng đáng thương chớp chớp, đối với một người mạnh miệng mềm lòng mà bói, lực sát thương có thể sánh với vũ khí hạt nhân.
Tống Yếm trầm mặc ba giây: "Đi."
"Tuyệt quá!" Tiểu Mạt Chược phi lên, từ cửa phòng khách trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực của Tống Yếm, "Em thích Yếm cưa cưa nhất, Yếm cưa cưa xinh đẹp nhất tốt bụng nhất đáng yêu nhất trên thế giới!"
Không hổ là em gái do chính tay mình nhặt từ đống rác, gu thẩm mỹ không khác gì mình.
Hạ Chi Dã cực kỳ vừa lòng với biểu hiện của nhóc công cụ này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm lý âm u vì ghen ghét tiểu Mạt Chược có thể ôm Tống Yếm cọ tới cọ lui, mà dùng một tay xách cô bé xuống dưới từ trên người của Tống Yếm.
"Được rồi, đừng làm nũng, tự mình đi thu dọn cặp sách nhỏ của em đi, chờ anh thay quần áo xong sẽ xuất phát."
Tống Yếm nhìn cái áo len hắn đang mặc trên người: "Không có việc gì mà thay đồ làm chi?"
"Thay một bộ đồ nên mặc khi đến công viên giải trí."
"?"
Cái gọi là bộ đồ nên mặc khi đến công viên giải trí của Hạ Chi Dã chính là một cái áo hoodie Iron Man cùng thương hiệu với Marvel.
Chờ đến khi hắn thay xong, Tống Yếm mới phát hiện trên người mình đang mặc một cái áo Captain America cùng kiểu.
Dùng lời của Hạ Chi Dã mà nói chính là đi công viên giải trí phải có bộ dáng của công viên giải trí. Tống Yếm cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, dù sao mặc cái gì cũng vậy, trực tiếp gọi xe, dẫn theo tiểu Mạt Chược đi về phía ngoại thành.
Công viên giải trí này mới vừa khai trương không lâu, xem như là khu vui chơi có diện tích lớn nhất và đông khách nhất hiện giờ của Nam Vụ.
Nhưng tiểu Mạt Chược thật sự quá nhỏ, rất nhiều hạng mục trò chơi đều không thể tham gia, ngoại trừ một số cơ sở được thiết kế chuyên môn cho trẻ em trong khu vui chơi gia đình thì cũng chỉ có chương trình biểu diễn du hành của các nhân vật hoạt hình được đóng giả và buổi biểu diễn pháo hóa mà thôi.
Cho nên bọn họ lúc bọn họ xuất phát chẳng sớm lắm, chờ đến khi tới công viên giải trí cũng đã gần chạng vạng, vừa lúc diễn ra chọc thi tương tác có thưởng trong khu vui chơi gia đình, trong ngoài vây quanh một đám đông phụ huynh và trẻ em.
Tống Yếm không có hứng thú với đám củ cải nhỏ chưa cao đến chân này, hai tay cắm túi, tùy tiện tản bộ. Tiểu Mạt Chược lại hưng phấn muốn bay, mặc váy hoa chạy tán loạn khắp nơi.
Vóc dáng cô bé vừa thấp vừa nhỏ, chỗ nào cũng có thể chui vào, chỉ mới lơ đãng là đã không thấy bóng dáng, cuối cùng thật sự không có cách, Hạ Chi Dã chỉ có thể dùng tay xách cô bé lên ôm vào trong lồng ngực, một tay khác tóm lấy cổ tay Tống Yếm, đề phòng việc bạn lớn đang xụ mặt nào đó cũng không cẩn thận đi lạc.
Tống Yếm đột nhiên bị tóm, vừa chuẩn bị kêu Hạ Chi Dã buông ra, tiểu Mạt Chược dựa vào tầm nhìn ưu việt khi ngồi trong tay của Hạ Chi Dã mà nhìn vào giữa đám người rồi vô cùng hưng phấn 'oa' lên một tiếng: "Anh ơi! Anh ơi! Có lâu đài công chúa! Lâu đài công chúa bư ơi là bự!"
Vừa dứt lời, nhân viên công tác bên cạnh đã cầm tờ đơn tiến lên cười nói: "Bạn nhỏ có muốn sở hữu lâu đài công chúa không hả?"
Tiểu Mạt Chược không hề nghĩ ngợi gật đầu thật mạnh, nhưng mới vừa gật một chút, lại bĩu môi lắc lắc đầu: "Tiểu Mạt Chược không muốn đâu ạ."
Có lẽ là lần đầu gặp được một đứa bé như thế này, nhân viên công tác có chút kinh ngạc, sau đó kiên nhẫn ôn hòa hỏi: "Tại sao bạn nhỏ lại không muốn thế."
Tiểu Mạt Chược nhỏ giọng lầu bầu nói: "Bởi vì nhất định nó rất đắt ạ, tiểu Mạt Chược không muốn khiến bà nội tốn nhiều tiền."
Nhân viên công tác lập tức cười càng thêm dịu dàng: "Không sao cả, bạn nhỏ, lâu đài công chúa không cần phải mua, chỉ cần tham gia cuộc thi của bọn chị, giành được hạng nhất là có thể đem về nhà rồi."
Đôi mắt của tiểu Mạt Chược bỗng chốc sáng rực: "Chị ơi, thật sự không cần tiêu tiền ạ?"
Nhân viên công tác cười gật đầu: “Ừm, thật sự không cần.”
Nói xong đưa tờ đơn đang cầm trong tay qua: "Dùng vé vào cửa là có thể báo danh tham gia cuộc thi tương tác gia đình của bọn chị, chỉ cần hai vị phụ huynh và một bạn nhỏ thôi. Phàm là tham gia báo danh thì bọn chi sẽ đưa cho mỗi thành viên trong gia đình dự thi một cái móc khóa, sau đó bọn chị cũng thiết lập sáu mức giải thưởng từ mức một đến mức sáu, giải nhất chính là nguyên một bộ mô hình lâu đài và công chúa Barbie."
Hạ Chi Dã nhìn lướt qua những hạng mục thi đấu trên tờ đơn, rồi nhìn các cặp vợ chồng trẻ dẫn theo con mình ở xung quanh, lại nhìn thoáng qua Tống Yếm vẻ mặt lạnh nhạt viết đầy mấy chữ 'cậu dám kêu ông đây tham gia thì ông đây sẽ giết cả nhà của cậu', trong lòng có tính toán.
"Hoạt động rất thú vị, nhưng chúng em chỉ có một vị phụ huynh thôi."
"Hai em không phải là hai anh của bé à?"
Nhân viên công tác chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ Tống Yếm.
"Cậu ấy chỉ là bạn học của em."
"Không sao đâu, bọn chị cũng đâu có tra hộ khẩu, miễn là người lớn đi cùng với bé đủ 16 tuổi là được."
"Không cần ạ, bạn học của em tương đối hướng nội, không thích tham gia mấy hoạt động giống thế này."
Nhân viên công tác phát ra một tiếng tiếc hận: "A, thế à, tiếc thật đấy. Bạn học này thật sự không muốn tham gia hả?"
Nhân viên công tác nhìn về phía Tống Yếm, Tống Yếm vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối, tiểu Mạt Chược đã cực kỳ đáng thương rũ đầu xuống: "Tiểu Mạt Chược thật sự rất muốn."
Lời từ chối của Tống Yếm đã đến bên miệng cũng đành phải nuốt xuống, đổi thành một câu khác: "Lâu đài công chúa này có thể mua luôn được không ạ?"
Nhân viên công tác lắc lắc đầu: "Không thể đâu, phần thưởng thì không thể mua."
Đầu của tiểu Mạt Chược tức khắc cúi xuống càng sâu hơn, rồi lại ôm một chút hy vọng: "Anh Yếm thật sự không thể tham gia ạ."
Hạ Chi Dã nghiêng đầu nhìn Tống Yếm.
Tống Yếm: "..."
Hạ Chi Dã an ủi: "Không sao cả, không muốn tham gia cũng không sao, không cần miễn cưỡng bản thân, lúc về tôi sẽ nhận nhiều đơn chơi game chung mua cho con bé một cái gần giống là được."
Vừa dứt lời, tiểu Mạt Chược lại coi như thật, vội vàng lắc đầu: "Tiểu Mạt Chược không cần anh Dã tiêu tiền lung tung, tiểu Mạt Chược không cần lâu đài công chúa nữa."
Hạ Chi Dã xoa đâu cô bé: "Không có gì, anh Dã có tiền, mua cho em một cái siêu bự có được không hả."
"Không cần, tiểu Mạt Chược có búp bê vải bà nội làm rồi, xinh lắm luôn á."
"Thật sự không cần?"
"... Dạ." Tiểu Mạt Chược vùi đầu vào cổ Hạ Chi Dã, không thèm nhìn lâu đài công chúa nữa, rầu rĩ nói, "Tiểu Mạt Chược thật sự không cần, anh Dã ơi, chúng ta đi đến chỗ khác chơi được không ạ?"
Hạ Chi Dã cũng không ngờ rằng tiểu Mạt Chược nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện như thế, suy nghĩ lúc về sẽ mua cho cô bé một cái xịn hơn, nên ôm cô bé xoay người chuẩn bị đi.
Nhưng mà vừa mới xoay người, phía sau đã truyền đến một tiếng nói lạnh lùng: "Chờ một chút."
Quay đầu lại, Tống Yếm đang mặt không biểu tình nhìn hắn: "Chuyện xảy ra tối hôm nay nếu có người thứ hai ở trường Tam trung biết được, tôi sẽ không để yên cho cậu."
"..."
Hạ Chi Dã nhìn người nào đó đầy mặt cáu kỉnh không chút kiên nhẫn nhưng tay lại thành thành thật thật nhận lấy đơn báo cánh, cười đáp, "Được."
Vì thế nửa tiếng sau, tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu chơi suốt một ngày đã kiệt hết sức định nghỉ ngơi một lát, mỗi người cầm một cây kem ốc quế, ngồi trong ngôi nhà kỳ diệu của Mickey, nhìn hai nam sinh cấp ba đẹp trai bừng bừng mặc đồ tình nhân màu đỏ xanh cùng nhau nắm tay một cô bé trông cực kỳ không hợp giữa một đám cha mẹ trẻ tuổi ân ân ái ái trên đài cao ở bên ngoài mà trợn mắt há hốc mồm.
Khuôn mặt của tiểu Béo dại ra: "Là tôi hoa mắt à?"
Hai mắt của Khổng Hiểu Hiểu nhìn vào hư vô: "Nếu cậu cũng hỏi câu này, vậy thì chứng tỏ không có."
"Cho nên bọn họ ngay cả con gái cũng có rồi à?"
"Hẳn là vậy."
"..."
"Thế giới thật là kỳ diệu."
Hết chương 42.
Mấy ngày hôm trước vừa mới bán đi, hôm nay Hạ Chi Dã đã nhận được một cái đồng hồ cũng thương hiệu, cho dù không biết nói kỳ quái ở đâu, nhưng mà Tống Yếm vẫn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng.
Mở điện thoại, nhấn vào avatar Wechat của Thẩm Gia Ngôn, hỏi: Cái đồng hồ lúc trước tao nhờ mày bán hộ ấy, người mua là ai.
Thẩm Gia Ngôn trả lời rất nhanh: Mày chờ tao xem thông tin người nhận cái đã.
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Là một người đàn ông họ Cố.
YAN: Địa chỉ nhận ở đâu?
Bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian: Thượng Hải, sao vậy?
Ngài Cố đến từ Thượng Hải, họ tên và địa chỉ đều không khớp, hẳn chỉ là trùng hợp.
Nhưng chị gái phú bà này đang êm đẹp mà sao lại mua cho Hạ Chi Dã một món quà quý như thế?
Em nợ chị định lấy cái gì trả?
Chị ta muốn Hạ Chi Dã lấy cái gì trả? Hạ Chi Dã có cái gì ngoại trừ vẻ đẹp mã miễn cưỡng có thể lên sân khấu chứ? Chị ta không biết Hạ Chi Dã vẫn còn là học sinh cấp ba à?
Tống Yếm càng nghĩ càng bực bội, trực tiếp lên tiếng: "Hạ Chi Dã, cậu ra đây một chút."
Hạ Chi Dã đang ở trong bếp cắt dưa chuột, ngẩng đầu nhìn ra từ cửa sổ: "Sao thế?"
"Không sao cả, cậu ra đây trước đã."
Tống Yếm cầm bưu kiện, đứng ở trong sân, vẻ mặt như muốn tính sổ.
Hạ Chi Dã đã làm quá nhiều chuyện trái với lương tâm, nên cũng không biết là bị lật xe chuyện nào, cứ đơn giản lợn chết không sợ nước sôi, thong thả ung dung rửa tay, lau khô mới đi ra ngoài, hỏi: "Yếm cưa có gì phân phó?"
Tống Yếm ném món đồ trên tay xuống bàn: "Đây là cái gì?"
Hạ Chi Dã nhìn theo phương hướng ngón tay của cậu, dự cảm chết chóc nháy mắt giật nảy trong lòng.
Sau khi hắn biết chuyện Tống Yếm định bán đồng hồ thì lập tức lên 2taobao lượn một vòng, liếc mắt một cái đã phát hiện gian hàng có ID bé dâu tươi ngọt ngào của người nào đó.
Đồng hồ Omega màu xanh rong biển trên dưới hai mươi vạn, còn mới 95% mà năm vạn đã bán, nói một câu ngốc nghếch lắm tiền cũng chẳng quá mức.
Hạ Chi Dã không muốn Tống Yếm chịu thiệt như vậy, càng không muốn trên người đại thiếu gia không có tiền tiêu, vì thế mới nhờ Hạ Du dùng danh nghĩa của chồng cô mua.
Chờ sau này lừa Tống Yếm về tới tay, tình cảm ổn định, Tống Yếm không thể mưu sát chồng nữa mới giao nộp cái đồng hồ này ra, một muốn thẳng thắn, hai tạo bất ngờ, đẹp cả đôi đường.
Nhưng không ngờ rằng Hạ Du lại gửi cái đồng hồ này tới đây cho hắn, còn đúng lúc bị Tống Yếm bắt tại trận.
Nhớ đến lời nói muốn ám sát hắn rất thật lòng khi uống say của Tống Yếm lúc trước, Hạ Chi Dã bắt đầu nhanh chóng tự hỏi nên tình ý chân thành bày tỏ như thế nào trước khi chết mới có thể khiến Tống Yếm để hắn giữ được toàn thây.
Nhưng mà Tống Yếm lại mở miệng trước một bước: "Cậu như vậy là có ý gì?"
Sự chất vấn bộc lộ hết ra ngoài.
Hạ Chi Dã cảm thấy biện pháp giải quyết tốt nhất ngay lúc này chính là thẳng thắn sẽ được khoan hồng, cân nhắc để giảm hình phạt, vì thế thấp giọng giải thích: "Tôi cũng là vì đau lòng cho cậu, thấy cậu đưa hết tiền cho Thương Hoài, cho nên..."
"Cho nên cậu mới đi trêu chọc phú bà?"
Hạ Chi Dã: "?"
"Tôi biết cậu sẽ không làm ra loại chuyện vượt qua điểm mấu chốt, nhưng mà cậu có thể đảm bảo người khác cũng không có tâm tư này à? Tôi hỏi cậu nếu thật sự nhận mấy món quà đắt đỏ của người ta như thế thì cậu định lấy gì để trả? Khởi nghiệp treo biển hành nghề hay là làm cún con cho người ta?"
Trong giọng nói của Tống Yếm đè nặng sự bất mãn và bực bội cực kỳ rõ ràng, âm lượng lại giữ ở mức rất thấp, hẳn là sợ bà nội và tiểu Mạt Chược nghe được.
Hạ Chi Dã đột nhiên cảm thấy thứ Tống Yếm đang nói hình như không giống với chuyện mà hắn đang tưởng.
Quả nhiên Tống Yếm lại tỏ vẻ lạnh nhạt nói tiếp: "Vốn dĩ có lời tôi không muốn làm rõ, nhưng mà vì tiểu Mạt Chược, tôi cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở cậu một câu, bớt dính dáng vào mấy người không hiểu rõ đó đi. Nếu cậu thiếu cái gì thì cứ nói với tôi, dù tôi có mượn bao nhiêu tiền ở bên ngoài đi nữa thì cũng sẽ không thiếu một phần nào cho cậu, tóm lại là không hề thua kém gì với đám bạn nữ quen qua mạng chẳng biết đang toan tính gì của cậu đâu."
Hạ Chi Dã xem như hoàn toàn hiểu rõ Tống Yếm đang suy nghĩ cái gì, nhịn không được cười nói: "Cho nên Yếm cưa của chúng ta làm sao biết được người tặng quà cho tôi là bạn nữ quen qua mạng?"
Chữ 'mạng' nhấn hơi mạnh, lúc này Tống Yếm mới nhận ra Hạ Chi Dã còn chưa biết chuyện mình đã biết chuyện hắn cùng chơi game với phú bà.
Vì để che giấu acc clone tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền của mình, chỉ có thể lạnh mặt nói: "Lúc trước chơi game với bọn Thương Hoài nên đoán thế."
"Ồ, thế à." Hạ Chi Dã gật gật đầu, "Cơ mà đoán mò cũng không nhất định sẽ đúng. Dù sao đầu năm nay, sau lưng tiểu phú bà xinh đẹp nhiều tiền rốt cuộc là nữ hay là nam thì khó mà nói."
Tống Yếm nâng mắt lên ngay lập tức.
Hạ Chi Dã nhìn đôi mắt nho nhỏ bỗng trở nên cảnh giác của Tống Yếm, khẽ cười một tiếng: "Người tôi nói là Thẩm Gia Ngôn. Hôm đó tôi phát hiện bé dâu tươi ngọt ngào nhất thế gian là cậu ấy."
Tống Yếm cũng nhận da biểu hiện của mình chột dạ quá mức, xụ mặt: "Dù sao mặc kệ là nam hay nữ, cậu đều phải tránh xa một chút."
"Được. Cơ mà cậu nói sau này nếu tôi có thiếu cái gì thì cứ trực tiếp tìm cậu, là thật hay giả?"
"Thật."
"Tôi có thể lắm miệng hỏi một câu được không?"
"Có rắm mau phóng."
"Mấy bạn nữ quen trên mạng tặng quà cho tôi là có mưu đồ nam sinh cấp ba xinh đẹp thanh thuần, còn anh Yếm của chúng ta giúp tôi là muốn mưu toan cái gì vậy, hửm?" Hạ Chi Dã cười nhìn Tống Yếm.
Tống Yếm quay mặt đi, dời mắt, giọng điệu lạnh băng: "Không mưu cầu gì cả, chỉ đơn thuần là thấy bà nội lớn tuổi, tiểu Mạt Chược còn nhỏ, ba mẹ cậu lại qua đời, cảm thấy cậu cũng chẳng hề dễ dàng."
"Chỉ bởi vì điều này?"
"Chỉ bởi vì điều này."
"Chậc." Hạ Chi Dã tiếc nuối thở dài, "Tôi còn tưởng là cậu đang ham muốn sắc đẹp của tôi chứ."
Tống Yếm tức giận nói: "Một thằng con trai như tôi thì ham muốn sắc đẹp của cậu cái đít."
"Sao con trai không thể ham muốn sắc đẹp của con trai chứ, đâu phải cậu chưa từng tận mắt nhìn thấy. Dù sao nếu cậu ham muốn sắc đẹp của tôi thì tôi cũng không ngại." Hạ Chi Dã nhìn Tống Yếm, mặt mày hơi cong, cười như không cười, "Cho nên Yếm cưa của chúng ta có muốn suy xét một chút không hả?"
Trong nháy mắt đó, Tống Yếm thế mà cảm thấy ý cười trong mắt của Hạ Chi Dã hình như cũng không hoàn toàn là sự trêu đùa không đứng đắn, thế nên ngay khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt kia, nhịp tim của cậu bỗng đập trật nửa nhịp.
Chờ đến lúc nhận ra, trực tiếp dùng chân đá văng Hạ Chi Dã: "Mẹ nó đừng có cái gì cũng lấy đùa giỡn, lần sau nếu cậu còn nói mấy lời nhảm nhí thế này thì đừng trách tôi đánh cậu."
Nói xong thì chạy trối chết vào phòng trong, hoàn toàn quên mất việc ban đầu mình muốn tính sổ chuyện gì với Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã cười cười cầm lấy đồng hồ, chậm rãi lắc lư trở về phòng của mình, bỏ vào tầng trên cùng của ngăn kéo rồi khóa kỹ.
Đánh là thương, mắng là yêu, Tống Yếm yêu hắn như vậy, chứng tỏ cái đồng hồ này sớm muộn gì cũng có ngày nhìn thấy ánh mặt trời.
Mà Tống Yếm chỉ cảm thấy Hạ Chi Dã có thói xấu, cả buổi trưa cũng chẳng thèm cho hắn sắc mặt tốt.
Ăn cơm xong xuôi thì nằm trên sofa bắt đầu ngủ trưa, không muốn nhiều lời với hắn dù chỉ một chữ.
Nhưng mà bạn càng chán ghét người nào đó, người nào đó sẽ càng âm hồn bất tán.
Tống Yếm ngủ một hồi, mơ mơ màng màng bắt đầu quay lại giấc mộng vào buổi tối ngày hôm ấy.
Trong mơ cậu vẫn gắt gao quấn lấy người nọ y như cũ, khát cầu độ ấm và mùi hương trên người hắn, hơn nữa một bên tỉnh táo ý thức được làm như vậy là rất vô sỉ, một bên lại tham lam phóng túng bản thân. Mà người nọ cũng bắt đầu dịu dàng đáp lại cậu, trong ánh sáng chậm rãi quay người lại.
Ánh nắng ban trưa cứ vừa dịu dàng vừa lưu luyến như vậy rơi xuống từ ô cửa số, từng chút từng chút chiếu rõ bộ dáng của người nọ, mi sâu, mắt cạn, mắt chứa ý cười đa tình, tô điểm thêm nốt ruồi trên chóp mũi.
Trong mơ, Tống Yếm tựa như cũng không ngoài ý muốn việc người trước mắt là ai, cũng không quyết định đẩy người ra, chỉ lựa chọn nhắm mắt lại, giao phó toàn bộ cảm quan không tồn tại và hư vô ở trong mơ cho đối phương.
Chờ đến khi tỉnh lại, trên lưng đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Đợi cho ý thức hoàn toàn quay lại, cảm nhận được sự biến hóa của nơi nào đó, Tống Yếm mới nhận ra bản thân mình đã làm cái gì ở trong mơ.
Đứng dậy vọt vào phòng tắm, khóa trái cửa, vặn vòi nước, chỉnh nhiệt độ của nước xuống mức thấp, cởi sạch quần áo đứng dưới vòi hoa sen, bực bội xoa tóc.
Đệt, mẹ nó đây là chuyện gì vậy.
Nếu là buổi sáng thì cậu có thể hiểu là do phản ứng sinh lý bình thường của nam sinh, còn phản ứng lúc 3, 4 giờ chiều thì tính sao đây?
Hơn nữa tại sao cậu lại mơ thấy loại giấc mộng này chứ, cho dù hormone của nam sinh tuổi dậy thì rất tràn đầy không chỗ phát tiết, thế thì đối tượng cũng không thể là Hạ Chi Dã được.
Nhất định là do tên chó Hạ Chi Dã suốt ngày không chịu đứng đắn, hết nói dối rồi nói bậy, khiến cho bọn tiểu Béo thật sự cho rằng hai người bọn họ có cái gì đó, tâm lý của mình cũng bị ảnh hưởng mới ban ngày nghĩ cái gì ban đêm mơ thấy cái đó.
Cho nên nguồn gốc của mọi điều xấu xa chính là cái miệng không biết giữ cửa của Hạ Chi Dã.
Sau khi Tống Yếm đưa ra kết luận, cả người cũng bình tĩnh lại, tắt vòi nước rồi mới phát hiện bản thân không mang theo quần áo để thay, mà áo hoodie đã bị mồ hôi làm ướt sũng, vốn không mặc được nữa, vì thế lấy điện thoại ra nhắn tin Wechat cho Hạ Chi Dã: Lấy cho tôi một bộ đồ.
Tên siêu ngốc:?
YAN: Nhà tắm.
Một phút sau, cửa phòng tắm bị gõ vang, Tống Yếm mở hé ra một cái khe, duỗi tay nhận lấy quần áo, sau đó 'rầm' một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Hạ Chi Dã đứng ở bên ngoài, có chút tò mò: "Giữa trưa mà cậu tắm làm gì vậy?"
Tống Yếm tức giận nói: "Tôi thích, bộ sài nước nhà cậu à?"
Hạ Chi Dã: "..."
Tống Yếm: "..."
Hình như quả thật là sài nước nhà hắn.
Sau một hồi im lặng xấu hổ, Tống Yếm dù chết vẫn cố giữ mặt mũi: "Tiền nước tôi sẽ chuyển cho cậu."
Nói xong, điện thoại Hạ Chi Dã bỗng kêu một tiếng.
Cầm lên nhìn, nhận được số tiền chuyển khoản 2.00 tệ của Tống Đại Hỉ.
Ghi chú: Tiền chơi trai.
*Phiêu tư: Trả tiền sau khi chơi mại dâm.
Tiền chơi trai?
Tống Yếm chơi hắn hồi nào?
Hạ Chi Dã khó hiểu nhướng mày. Tống Yếm ở phía trong cất điện thoại, thay quần áo, mở cửa ra.
Với biểu hiện kiểu này của Hạ Chi Dã ở trong mơ, cho dù có tính thêm tiền nước, hai tệ mà cậu chuyển cho hắn cũng đủ để thanh toán xong xuôi.
Hạ Chi Dã lại không hề hay biết khuôn mặt này của mình lần đầu tiên khởi nghiệp treo biển hành nghề chỉ đáng giá có hai đồng tiền.
Chỉ vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Tống Yếm mới vừa tắm xong hương thơm ngào ngạt, thuận thế đặt tay lên bả vai của Tống Yếm, thương lượng: "Nếu không tôi chuyển cho cậu hai tệ, cậu lại chơi tôi thêm lần nữa nhé?"
Tống Yếm mặt không cảm xúc: "Cho cậu thời gian ba giây để lấy cái móng vuốt này xuống."
"Đừng mà."
"Ba."
"Ôm một chút thì làm sao."
"Hai."
"Trên người của cậu thơm quá, dùng sữa tắm của tôi à?"
"Một."
"Á ---"
Hạ Chi Dã cực kỳ khoa trương làm màu hút một ngụm khí lạnh.
Trên tay Tống Yếm vốn dĩ không có dùng lực, nhưng nghe thấy tiếng Hạ Chi Dã hít khí lạnh, vẫn buông lỏng tay ra, tức giận nói: "Biết đau thì lần sau chú ý ngôn hành cử chỉ của mình một chút."
Hạ Chi Dã hoạt động lại cổ tay vừa mới bị Tống Yếm bắt chéo sau lưng của mình: "Sao vậy."
"Không sao cả, chỉ là cảm thấy cần phải tránh hiềm nghi."
"?"
Tống Yếm nâng mắt: "Hay là cậu thấy chuyện cậu suốt ngày nói bừa nói bậy động tay động chân câu kết làm bậy sau đó bị người khác hiểu lầm hai đứa là gay rất thú vị?"
Hạ Chi Dã: "..."
Hắn không biết có nên nhắc nhở Tống Yếm hay không, đôi khi một bàn tay không làm nên tiếng vỗ, chẳng hạn như chuyện giờ khắc này Tống Yếm đang ngồi trên sofa nhà hắn còn mặc chiếc áo hoodie size lớn nhất của hắn cũng đã cực kỳ khiến người ta mơ màng.
Nhưng xuất phát từ tu dưỡng cơ bản của người gãi tai, hắn vẫn gật đầu: "Cậu nói đúng. Cho nên tối nay chúng ta có đến công viên giải trí nữa không?"
Tống Yếm vừa định nói không đi, đã thấy tiểu Mạt Chược đã mặc xong váy hoa thắt bím sừng dê đang rình mò nhìn vào trong phòng.
Đôi mắt vốn vừa tròn vừa to của cô bé lúc này vô cùng đáng thương chớp chớp, đối với một người mạnh miệng mềm lòng mà bói, lực sát thương có thể sánh với vũ khí hạt nhân.
Tống Yếm trầm mặc ba giây: "Đi."
"Tuyệt quá!" Tiểu Mạt Chược phi lên, từ cửa phòng khách trực tiếp nhảy vào trong lồng ngực của Tống Yếm, "Em thích Yếm cưa cưa nhất, Yếm cưa cưa xinh đẹp nhất tốt bụng nhất đáng yêu nhất trên thế giới!"
Không hổ là em gái do chính tay mình nhặt từ đống rác, gu thẩm mỹ không khác gì mình.
Hạ Chi Dã cực kỳ vừa lòng với biểu hiện của nhóc công cụ này, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến tâm lý âm u vì ghen ghét tiểu Mạt Chược có thể ôm Tống Yếm cọ tới cọ lui, mà dùng một tay xách cô bé xuống dưới từ trên người của Tống Yếm.
"Được rồi, đừng làm nũng, tự mình đi thu dọn cặp sách nhỏ của em đi, chờ anh thay quần áo xong sẽ xuất phát."
Tống Yếm nhìn cái áo len hắn đang mặc trên người: "Không có việc gì mà thay đồ làm chi?"
"Thay một bộ đồ nên mặc khi đến công viên giải trí."
"?"
Cái gọi là bộ đồ nên mặc khi đến công viên giải trí của Hạ Chi Dã chính là một cái áo hoodie Iron Man cùng thương hiệu với Marvel.
Chờ đến khi hắn thay xong, Tống Yếm mới phát hiện trên người mình đang mặc một cái áo Captain America cùng kiểu.
Dùng lời của Hạ Chi Dã mà nói chính là đi công viên giải trí phải có bộ dáng của công viên giải trí. Tống Yếm cũng lười nói lời vô nghĩa với hắn, dù sao mặc cái gì cũng vậy, trực tiếp gọi xe, dẫn theo tiểu Mạt Chược đi về phía ngoại thành.
Công viên giải trí này mới vừa khai trương không lâu, xem như là khu vui chơi có diện tích lớn nhất và đông khách nhất hiện giờ của Nam Vụ.
Nhưng tiểu Mạt Chược thật sự quá nhỏ, rất nhiều hạng mục trò chơi đều không thể tham gia, ngoại trừ một số cơ sở được thiết kế chuyên môn cho trẻ em trong khu vui chơi gia đình thì cũng chỉ có chương trình biểu diễn du hành của các nhân vật hoạt hình được đóng giả và buổi biểu diễn pháo hóa mà thôi.
Cho nên bọn họ lúc bọn họ xuất phát chẳng sớm lắm, chờ đến khi tới công viên giải trí cũng đã gần chạng vạng, vừa lúc diễn ra chọc thi tương tác có thưởng trong khu vui chơi gia đình, trong ngoài vây quanh một đám đông phụ huynh và trẻ em.
Tống Yếm không có hứng thú với đám củ cải nhỏ chưa cao đến chân này, hai tay cắm túi, tùy tiện tản bộ. Tiểu Mạt Chược lại hưng phấn muốn bay, mặc váy hoa chạy tán loạn khắp nơi.
Vóc dáng cô bé vừa thấp vừa nhỏ, chỗ nào cũng có thể chui vào, chỉ mới lơ đãng là đã không thấy bóng dáng, cuối cùng thật sự không có cách, Hạ Chi Dã chỉ có thể dùng tay xách cô bé lên ôm vào trong lồng ngực, một tay khác tóm lấy cổ tay Tống Yếm, đề phòng việc bạn lớn đang xụ mặt nào đó cũng không cẩn thận đi lạc.
Tống Yếm đột nhiên bị tóm, vừa chuẩn bị kêu Hạ Chi Dã buông ra, tiểu Mạt Chược dựa vào tầm nhìn ưu việt khi ngồi trong tay của Hạ Chi Dã mà nhìn vào giữa đám người rồi vô cùng hưng phấn 'oa' lên một tiếng: "Anh ơi! Anh ơi! Có lâu đài công chúa! Lâu đài công chúa bư ơi là bự!"
Vừa dứt lời, nhân viên công tác bên cạnh đã cầm tờ đơn tiến lên cười nói: "Bạn nhỏ có muốn sở hữu lâu đài công chúa không hả?"
Tiểu Mạt Chược không hề nghĩ ngợi gật đầu thật mạnh, nhưng mới vừa gật một chút, lại bĩu môi lắc lắc đầu: "Tiểu Mạt Chược không muốn đâu ạ."
Có lẽ là lần đầu gặp được một đứa bé như thế này, nhân viên công tác có chút kinh ngạc, sau đó kiên nhẫn ôn hòa hỏi: "Tại sao bạn nhỏ lại không muốn thế."
Tiểu Mạt Chược nhỏ giọng lầu bầu nói: "Bởi vì nhất định nó rất đắt ạ, tiểu Mạt Chược không muốn khiến bà nội tốn nhiều tiền."
Nhân viên công tác lập tức cười càng thêm dịu dàng: "Không sao cả, bạn nhỏ, lâu đài công chúa không cần phải mua, chỉ cần tham gia cuộc thi của bọn chị, giành được hạng nhất là có thể đem về nhà rồi."
Đôi mắt của tiểu Mạt Chược bỗng chốc sáng rực: "Chị ơi, thật sự không cần tiêu tiền ạ?"
Nhân viên công tác cười gật đầu: “Ừm, thật sự không cần.”
Nói xong đưa tờ đơn đang cầm trong tay qua: "Dùng vé vào cửa là có thể báo danh tham gia cuộc thi tương tác gia đình của bọn chị, chỉ cần hai vị phụ huynh và một bạn nhỏ thôi. Phàm là tham gia báo danh thì bọn chi sẽ đưa cho mỗi thành viên trong gia đình dự thi một cái móc khóa, sau đó bọn chị cũng thiết lập sáu mức giải thưởng từ mức một đến mức sáu, giải nhất chính là nguyên một bộ mô hình lâu đài và công chúa Barbie."
Hạ Chi Dã nhìn lướt qua những hạng mục thi đấu trên tờ đơn, rồi nhìn các cặp vợ chồng trẻ dẫn theo con mình ở xung quanh, lại nhìn thoáng qua Tống Yếm vẻ mặt lạnh nhạt viết đầy mấy chữ 'cậu dám kêu ông đây tham gia thì ông đây sẽ giết cả nhà của cậu', trong lòng có tính toán.
"Hoạt động rất thú vị, nhưng chúng em chỉ có một vị phụ huynh thôi."
"Hai em không phải là hai anh của bé à?"
Nhân viên công tác chỉ chỉ hắn, lại chỉ chỉ Tống Yếm.
"Cậu ấy chỉ là bạn học của em."
"Không sao đâu, bọn chị cũng đâu có tra hộ khẩu, miễn là người lớn đi cùng với bé đủ 16 tuổi là được."
"Không cần ạ, bạn học của em tương đối hướng nội, không thích tham gia mấy hoạt động giống thế này."
Nhân viên công tác phát ra một tiếng tiếc hận: "A, thế à, tiếc thật đấy. Bạn học này thật sự không muốn tham gia hả?"
Nhân viên công tác nhìn về phía Tống Yếm, Tống Yếm vừa mới chuẩn bị mở miệng từ chối, tiểu Mạt Chược đã cực kỳ đáng thương rũ đầu xuống: "Tiểu Mạt Chược thật sự rất muốn."
Lời từ chối của Tống Yếm đã đến bên miệng cũng đành phải nuốt xuống, đổi thành một câu khác: "Lâu đài công chúa này có thể mua luôn được không ạ?"
Nhân viên công tác lắc lắc đầu: "Không thể đâu, phần thưởng thì không thể mua."
Đầu của tiểu Mạt Chược tức khắc cúi xuống càng sâu hơn, rồi lại ôm một chút hy vọng: "Anh Yếm thật sự không thể tham gia ạ."
Hạ Chi Dã nghiêng đầu nhìn Tống Yếm.
Tống Yếm: "..."
Hạ Chi Dã an ủi: "Không sao cả, không muốn tham gia cũng không sao, không cần miễn cưỡng bản thân, lúc về tôi sẽ nhận nhiều đơn chơi game chung mua cho con bé một cái gần giống là được."
Vừa dứt lời, tiểu Mạt Chược lại coi như thật, vội vàng lắc đầu: "Tiểu Mạt Chược không cần anh Dã tiêu tiền lung tung, tiểu Mạt Chược không cần lâu đài công chúa nữa."
Hạ Chi Dã xoa đâu cô bé: "Không có gì, anh Dã có tiền, mua cho em một cái siêu bự có được không hả."
"Không cần, tiểu Mạt Chược có búp bê vải bà nội làm rồi, xinh lắm luôn á."
"Thật sự không cần?"
"... Dạ." Tiểu Mạt Chược vùi đầu vào cổ Hạ Chi Dã, không thèm nhìn lâu đài công chúa nữa, rầu rĩ nói, "Tiểu Mạt Chược thật sự không cần, anh Dã ơi, chúng ta đi đến chỗ khác chơi được không ạ?"
Hạ Chi Dã cũng không ngờ rằng tiểu Mạt Chược nhỏ tuổi mà đã hiểu chuyện như thế, suy nghĩ lúc về sẽ mua cho cô bé một cái xịn hơn, nên ôm cô bé xoay người chuẩn bị đi.
Nhưng mà vừa mới xoay người, phía sau đã truyền đến một tiếng nói lạnh lùng: "Chờ một chút."
Quay đầu lại, Tống Yếm đang mặt không biểu tình nhìn hắn: "Chuyện xảy ra tối hôm nay nếu có người thứ hai ở trường Tam trung biết được, tôi sẽ không để yên cho cậu."
"..."
Hạ Chi Dã nhìn người nào đó đầy mặt cáu kỉnh không chút kiên nhẫn nhưng tay lại thành thành thật thật nhận lấy đơn báo cánh, cười đáp, "Được."
Vì thế nửa tiếng sau, tiểu Béo và Khổng Hiểu Hiểu chơi suốt một ngày đã kiệt hết sức định nghỉ ngơi một lát, mỗi người cầm một cây kem ốc quế, ngồi trong ngôi nhà kỳ diệu của Mickey, nhìn hai nam sinh cấp ba đẹp trai bừng bừng mặc đồ tình nhân màu đỏ xanh cùng nhau nắm tay một cô bé trông cực kỳ không hợp giữa một đám cha mẹ trẻ tuổi ân ân ái ái trên đài cao ở bên ngoài mà trợn mắt há hốc mồm.
Khuôn mặt của tiểu Béo dại ra: "Là tôi hoa mắt à?"
Hai mắt của Khổng Hiểu Hiểu nhìn vào hư vô: "Nếu cậu cũng hỏi câu này, vậy thì chứng tỏ không có."
"Cho nên bọn họ ngay cả con gái cũng có rồi à?"
"Hẳn là vậy."
"..."
"Thế giới thật là kỳ diệu."
Hết chương 42.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất