Chương 51: Hạng nhất
Giờ nghỉ trưa ăn cơm, tiểu Béo và Triệu Duệ Văn bị Tống Yếm nhắn tin Wechat gọi ra cổng trường.
Sau khi nhìn thấy hai thùng giữ nhiệt đựng đầy trà sữa và một cái túi kiểu Nhật Bản mà chỉ cần nhìn bao bì thôi là đã biết rất đắt tiền, rơi vào trầm tư.
Tống Yếm nhẹ nhàng bâng quơ: "Cả lớp ai cũng có."
Tiểu Béo và Triệu Duệ Văn lập tức lanh tay lẹ mắt mỗi người khiêng một thùng: "Được, cảm ơn ba."
Chờ đến khi đã phát hết trà sữa cho cả lớp, Tống Yếm bỗng có con cháu đầy đàn, nhưng mỗi đời con cháu lại chẳng có bóng dáng của Hạ Chi Dã.
"Hạ Chi Dã đâu." Tống Yếm tùy tiện hỏi một người đang đứng bên cạnh.
Người nọ nhai thịt quả, hàm hồ nói: “Vừa rồi có một đàn chị khối 12 tặng trà sữa nên cậu ấy đi theo rồi, chắc là lên trên căng tin ở lầu ba ăn cơm đó."
Tiếng nói vừa dứt, tiểu Béo vốn đang hạnh phúc ăn đồ xào uống trà sữa ở căng tin bỗng chợt cảm nhận được áp suất không khí xung quanh mình giảm xuống tận đáy với tốc độ chết chóc chỉ trong một giây.
"..."
Xong rồi.
Nhớ lại cảnh tượng thê thảm của mình nửa ngày nay khi hai người chiến tranh lạnh, tiểu Béo vội vàng bịt miệng người nọ lại: "Nói bừa gì đó, anh Dã của chúng ta là loại người nhiw thế hả? Hơn nữa trà sữa mà đàn chị khối trên mua sao có thể ngon hơn anh Yếm của chúng ta được chứ? Mắc cười."
Sau đó vội vàng không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm: "Yếm cưa, cậu phải tin anh Dã, nhất định cậu ấy vẫn còn đang ở sân thể dục, nếu không tôi đi kêu cậu ấy giúp cậu nhé?"
"Không cần." Tống Yếm đứng lên, đẩy cái túi kiểu Nhật Bản qua đó, lãnh đạm nói, "Đưa cái này cho cậu ấy, cậu ấy thích ăn thì ăn, không ăn thì vứt."
Nói xong thì xách áo khoác rồi bước ra ngoài căng tin.
Tiểu Béo vội gọi cậu: "Anh Yếm, cậu đi đâu thế?"
Tống Yếm thuận miệng để lại một câu: "Lấy đồ ăn."
"?"
Còn có cả đồ ăn?
Tống Yếm có dự định sử dụng nỗ lực của bản thân để thúc đẩy sự phát triển GDP của toàn bộ khu vực xung quanh trường Tam trung đấy à?
Tiểu Béo một bên cằn nhằn chửi rủa một bên cầm lấy cái túi kiểu Nhật Bản.
Vốn dĩ chỉ tò mò muốn mở ra nhìn một chút, lại nhìn thấy tấm phiếu nhỏ được dán ở trên.
Trên phiếu viết:
Cơm cá chình bổ dưỡng (gọi món lúc nào là làm cá ngay lúc ấy)×1, 388 tệ.
Trứng cá muối chưng×1, 198 tệ.
Thịt bò nướng Wagyu×1, 588 tệ.
Sushi gan ngỗng×2, 136 tệ.
Tổng cộng: 1310 tệ.
"..."
Tiểu Béo khựng đứng ba giây, sau đó yên lặng đặt cái túi trở lại nguyên vẹn.
Tình yêu của Yếm cưa quả nhiên không phải thứ mà bạn và những phàm nhân có thể chịu nổi.
Hơn nữa với cái thực đơn này, cậu ấy định bồi bổ anh Dã thành một con trâu hay gì?
Quả nhiên là tuổi tác như lang tựa hổ.
Tiểu Béo tấm tắc hai tiếng, tựa như cảm khái ngàn vạn.
Mà Hạ Chi Dã quả thật có đi theo Lâm Nghi Linh, nhưng không phải cùng nhau đi ăn cơm, cũng không có nhận ly trà sữa chị đưa.
Chỉ là do Lâm Nghi Linh là bộ trưởng đời trước của bộ thể thao thuộc hội học sinh, có quen biết với người bộ thể thao, cho nên hắn mới làm phiền chị nói với thư ký bộ thể thao vài câu về chuyện dời phần thi 800 mét nữ lên trước 1000 mét nam, như thế thì có thể dành ra khoảng 30 đến 40 phút để điều chỉnh việc nghỉ ngơi.
Bản thân quá trình thi đấu của hội thể thao đã rất tùy ý, chỉ đổi trình tự thi đấu một chút thì hoàn toàn không có ảnh hưởng. Hơn nữa các cán bộ của lớp khác cũng chẳng có ý kiến gì, chuyện này rất nhanh đã sắp xếp xong xuôi.
Hạ Chi Dã cũng uyển chuyển từ chối lời mời đến căng tin ở tầng ba ăn cơm của đàn chị, một mình đi đến căng tin lầu hai.
Nhưng mà bởi vì đến quá muộn, đồ ăn ở căng tin lầu hai đã gần như hết sạch sẽ, ngay cả một miếng rau xanh cũng không còn, trong căng tin cũng chẳng có bóng dáng của nhóc con hay xụ mặt, xem ra do kế hoạch chiến tranh lạnh 21 ngày mà người nào đó cũng chả thèm gọi một phần cơm giúp mình nữa.
Nhóc con không có lương tâm.
Hạ Chi Dã chậm rãi móc điện thoại ra, đang định gọi cơm hộp ăn đỡ, đã nghe thấy một tiếng kêu của ai đó đang ngồi trong góc: "Hạ gia! Bên này!"
Quay đầu nhìn lại, tiểu Béo đang cực ký quý trọng ôm một cái túi ngồi trong góc vẫy tay về phía hắn.
Đi qua đó ngồi xuống: "Sao vậy."
Tiểu Béo đẩy túi cơm hộp và ly nước nho nhiều thịt đến trước mặt hắn: "Anh Yếm mua cho cậu."
Tống Yếm mua cho mình?
Xem ra nhóc con vô lương tâm cũng không phải quá vô lương tâm.
Khóe môi của Hạ Chi Dã bỗng chợt gợi lên chút ý cười.
Nhận lấy cái túi, sau khi nhìn thấy cái phiếu nhỏ và ly trà được ghi chú thêm hai cục phô mai, ý cười trên khóe môi càng sâu.
Bảo sao trên đường hắn tới đây lại thấy mấy người lớp một ai cũng hai tay đều bưng trà sữa, hóa ra là có một nhóc ngạo kiều muốn mua cho mình, lại không thể vứt hết mặt mũi mua cho hắn được, thế nên mới có lợi cho đám người Muggle kia.
*Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter, dùng để chỉ người bình thường không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Hơn nữa cũng không phải là không muốn giúp múc cơm giúp hắn, chỉ là thấy đau lòng do hôm nay mình quá tiêu hao thể lực, cho nên mới mua cơm riêng bồi bổ cho mình.
Cơ mà cảm động thì cảm động, người nào đó thật đúng là lành sẹo thì quên đau.
Bộ dạng thảm thương làm nũng khóc lóc nói bản thân không có tiền, ngay cả quần áo cũng không thể giặc, gan ngỗng cũng chẳng ăn nổi khi uống say lúc trước mới qua có mấy ngày, bây giờ đã bắt đầu ăn xài phung phí nữa rồi.
Nếu không phải hắn nhờ Hạ Du tốn năm vạn tệ mua đồng hồ giúp Tống Yếm thì với ý thức tiêu xài phá của của đại thiếu gia này mà nói, cuộc sống thường ngày phải trải qua như thế nào đây chứ.
Nhưng mà phá của thì cứ phá của thôi, bạn trai tốt như vậy phá của một chút thì có làm sao, cũng đâu phải hắn nuôi không nổi.
Hạ Chi Dã nghĩ thế, trong lòng đã vẽ xong cảnh tượng bản thân kiếm tiền nuôi Tống Yếm xinh đẹp như hoa ân ái cả đời.
Mà tiểu Béo thấy Hạ Chi Dã nhìn chằm chằm hộp thức ăn Nhật Bản và ly trà kia với ý cười cưng chiều dung túng treo trên mặt thì thở dài một hơi.
Xong rồi.
Hạ gia một đời anh danh vũ dũng bất phàm cả IQ lẫn EQ đều cao của bạn đã hoàn toàn xong rồi.
Có lẽ đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng dù anh hùng khó qua ải mỹ nhân thì hắn cũng là anh hùng.
Nếu không phải năm đó Hạ Chi Dã chủ đông làm việc tốt thì có lẽ tiểu Béo vẫn con đang tự ti vì dáng người của bản thân mà không dám kết bạn.
Cho nên mặc dù bạn chịu không nổi con đường lấy danh nghĩa cãi nhau để tú ân ái ngược cẩu của hai người, nhưng tiểu Béo vẫn quyết định trợ giúp Hạ gia bảo vệ tình yêu không giống bình thường của bọn họ.
Vì thế, sau khi ăn uống no nê với Hạ Chi Dã rồi tiêu thực trở về điểm xuất phát của đường đua 3000 mét, tiểu Béo duỗi tay tóm lấy lưng quần của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã đập tay bạn một cái để bạn buông ra: "Đừng động tay động chân, tôi còn muốn thủ thân như ngọc vì Yếm cưa của cậu đó."
"Tôi đang giúp cậu thủ thân như ngọc đấy." Tiểu Béo sốt ruột giải thích.
Hạ Chi Dã: "?"
"Anh Yếm ghét bỏ việc cậu nhảy cao khiến eo lộ ra quá lẳng lơ, bảo tôi chuyển lời với cậu là nhớ phải nhét áo vào trong lưng quần sau đó dùng dùng thun buộc chặt lại."
"..." Hạ Chi Dã não bổ hình ảnh kia một chút. "Nói thật, có hơi quê mùa."
Tiểu Béo gật đầu: "Anh Yếm cảm thấy chuyện cậu khoa tay múa chân hôn gió cũng rất quê mùa."
Hạ Chi Dã: "..."
"Cho nên là muốn giữ hình tượng hay là muốn Yếm cưa."
"Yếm cưa."
"Chốt đơn!"
Nghe thấy lời này, tiểu Béo lanh lẹ nhét áo thun đen của bạn học Hạ Chi Dã đẹp trai nhất trường vào trong lưng quần vận động màu xám, sau đó kéo quần lên tận eo, nắm hai đầu dây thun, dùng sức lôi thật mạnh, gắt gao thắt nút.
Đôi chân dài quá mức và vòng eo săn chắc tức khắc lộ ra bên ngoài không thể ngờ.
Nhưng mà vẫn không thể che giấu tạo hình quê mùa này.
Mấy nữ sinh vây xem vốn đã tổ chức đội hình xong xuôi chuẩn bị hô 'Hạ Chi Dã cố lên Hạ Chi Dã đẹp tria nhất' nhìn thấy sự thay đổi tạo hình bất thình lình này mà bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Sau đó không hẹn mà cùng nhau quay đầu hướng về một mục tiêu khác, múa may lightstick trong tay, lớn tiếng hò hét: "Chu Tử Thu đẹp trai nhất! Chu Tử Thu cố lên! Chu Tử Thu cậu là người tuyệt nhất!"
Lâm trận phản chiến đến nỗi cực kỳ không có chút áp lực đạo đức nào cả.
Chu Tử Thu nhịn không được cười nói: "Hạ gia của chúng ta đây là vì một cái cây mà từ bỏ cả một khu rừng à."
"Mày không hiểu."
Trong giọng nói của Hạ Chi Dã chẳng hiểu ra sao mà lại mang theo một loại kiêu ngạo của người đã kết hôn.
Chu Tử Thu vô cùng ghét bỏ: "Trai thẳng như tụi tao quả thật không hiểu, vậy cái cây của mày đâu rồi?"
Trong đám quần chúng vây xem xung quanh sân thể dục và trên khán đài đều không có bóng dáng cái cây của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã xoay cổ tay, không sao cả: "Có lẽ là đang ở chỗ nào đó phơi nắng chuẩn bị nở hoa rồi."
Chu Tử Thu khẽ cười một tiếng: "Không thành công được đâu, cái cây của nhà mày ấy, tao nhìn thấy giống cây vạn tuế lắm."
Tống Yếm đang đứng ở cổng trường nhịn không được hắt xì một hơi.
Đang êm đẹp, ai nói xấu về cậu đó.
Cơ mà quả thật cậu đang đứng phơi nắng.
Cửa hàng mà cậu đặt đồ ăn lần này có cách Tam trung hơi xa, còn là do người chạy vặt đi giao hàng, trùng hợp là nhân viên giao hàng lại không thông thạo địa hình của Tam trung Nam Vụ cho lắm, mà Tam trung Nam Vụ lại là nơi có địa hình huyền ảo nhất Nam Vụ.
Vì thế cậu cứ trơ mắt nhìn khoảng cách trước mặt của nhân viên giao hàng từ 800m biến thành 2km, rồi từ 2km biến thành 800m, sau đó lại từ 800m biến thành 2km.
Cứ như vậy đứng chờ ở cổng trường gần một tiếng, chờ đến nỗi tâm phiền ý loạn, nhưng khi nhìn thấy nhân viên giao hàng trẻ tuổi khẩn trương bất an đổ mồ hôi đầm đìa dù tiết trời đã vào đông, vẫn nhấp môi nói một tiếng 'cảm ơn', nhấn khen ngợi.
Sau đó mới xách cái túi cơm hộp cậu cố ý đặt ở nơi cách đây 15km, nhanh chóng đi về phía sân thể dục.
Cho dù đã đi rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước, chờ đến khi tới sân thể dục, cuộc thi chạy đường dài 3000 mét đã gần đến hồi kết thúc.
Đứng ở phía sau đám người, xa xa nhìn thấy Hạ Chi Dã dẫn đầu, xông pha một đường về vạch đích, đón nhận lễ rửa tội đầy tiếng hoan hô của mọi người, ở trong đám đông trong rất lóa mắt và bắt mắt.
Ngay cả mái tóc bị gió thổi loạn và quần áo bị mồ hôi tẩm ướt cũng chỉ có khí phách hăng hái, phóng khoáng bừa bãi của thiếu niên.
Nếu không phải áo thun được nhét trong quần cạp cao thì quả thật đây sẽ là hình ảnh có thể được đưa vào phim thần tượng thanh xuân vườn trường.
Nhưng mà cái cách tác phong này thật sự quá quê mùa.
Tống Yếm không ngờ rằng Hạ Chi Dã thế mà thật sự bằng lòng, nhìn tạo hình quần áo càng thêm kỳ quái bởi vì động tác cúi người chống đầu gối thở dốc của Hạ Chi Dã, Tống Yếm nhịn không được cong môi cười.
Kết quả không sớm cũng không muộn, chỉ trong khoảnh khắc Tống Yếm cong môi lên, Hạ Chi Dã cứ như là cảm ứng được gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Tầm mắt đối diện, hơi dừng lại, Tống Yếm vội vàng dùng nắm tay chống chóp mũi, không dám cúi đầu, ho khan hai tiếng, định che giấu.
Lần này đến phiên Hạ Chi Dã cong môi cười.
Tiểu Béo vừa thấy nụ cười này thì theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên trông thấy Tống Yếm lúng ta lúng túng qua khe hở giữa đám đông.
Thật đúng là chẳng chút người ý muốn.
Tiểu Béo không tiếng động mà thở dài, cực kỳ tự giác bước qua đó: "Anh Yếm, có điều gì cần tôi hỗ trợ chuyển lời cho anh Dã không?"
Tống Yếm đưa cái túi trong tay cho bạn: "Bên trong có chuối, nước ép rau quả bổ dưỡng được pha chế chuyên nghiệp, đồ uống điện giải, nước đường glucose, thanh năng lượng, cậu đưa cho cậu ấy ăn đi."
Con người sua khi vận động kịch liệt sẽ tiết ra một lượng lớn axit lactic, thức ăn nước uống có tính kiềm có thể nhanh chóng trung hòa rồi cân bằng lượng axit trong máu, hơn nữa việc bổ sung nước và chất điện giải có thể sẽ có lợi cho việc nhanh chóng làm giảm sự mệt mỏi.
Với tấm lòng và sự sẵn lòng nỗ lực này, rõ ràng là rất để ý, còn giả vờ chiến tranh lạnh làm gì.
"Anh Yếm, cậu tự đưa cho cậu ấy đi, tôi muốn đi xem tốp thứ hai thi đấu." Tiểu Béo vô cùng thức thời để lại một câu, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
Tống Yếm ngay cả cản cũng chẳng kịp cản.
Nhưng ngoại trừ tiểu Béo và Hạ Chi Dã thì cậu không quá thân với mấy người trong lớp một, hơn nữa cuộc thi của tốp hai đã bắt đầu rồi, mọi người ai cũng muốn đi xem, cậu cũng không thể mở miệng làm phiền người khác được.
Chỉ có thể tự mình đi đến trước mặt Hạ Chi Dã, đưa cái túi cho hắn.
Hạ Chi Dã ngồi ở hàng đầu của khán đài, nhận lấy cái túi, cầm lấy một cái nước điện giải, mở thử, sau đó ngẩng đầu lên: "Yếm cưa cưa, tôi mở không được."
Tống Yếm mặt không cảm xúc nhận lấy chai nước, sau khi vặn nắp bình ra mới đưa cho hắn một lần nữa.
Hạ Chi Dã thong thả ung dung uống xong, lại lấy thêm một trái chuối đưa đến trước mặt Tống Yếm: "Yếm cưa cưa, tôi lột không được."
Tống Yếm: "?"
Hạ Chi Dã: "Tôi mảnh mai lắm."
"...*
Tống Yếm cảm thấy Hạ Chi Dã không phải lột không được mà là lẩn quẩn trong lòng.
Mới vừa vung nắm tay, Hạ Chi Dã đã chớp chớp mắt: "Sau khi chạy 3000 mét xong tôi còn phải chạy thêm 1000 mét nữa, mệt mỏi quá à."
Tống Yếm: "..."
Đệt.
Tại sao cậu có thể bị Hạ Chi Dã ép buộc đạo đức mãi thế.
Mà dù có biết rõ đây là kịch bản của Hạ Chi Dã, Tống Yếm vẫn cắn răng, nhận lấy quả chuối, thành thạo lột vỏ, giơ đến trước mặt của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hai tay thành thành thật thật cắm vào trong túi áo, ngửa đầu: "Tay tôi mỏi lắm."
Tống Yếm: "???"
Mắt thấy Tống Yếm sắp bùng nổi, Hạ Chi Dã lại chớp chớp hai mắt: "Tôi chạy 3000 mét xong còn phải chạy thêm 1000 mét, tôi rất... Ưm."
Không đợi hắn bán thảm xong xuôi, Tống Yếm đã đen mặt nhét quả chuối vào miệng hắn.
Hạ Chi Dã cười cắn một miếng, thong thả ung dung nuốt xuống cổ họng, cực kỳ vừa lòng: "Ngọt ghê."
Vô nghĩa, ông đây mua loại đắt nhất đấy.
Có thể không ngọt à.
Đây là mùi vị của nhân dân tệ.
Tống Yếm dựa vào cảm giác tội lỗi và áy náy còn có một chút đau lòng mới ngăn được xúc động nguyên thủy muốn đánh người cảu bản thân, đen mặt đút Hạ Chi Dã ăn hết một quả chuối.
Sau đó đứng im tại chỗ không thèm nhúc nhích, cứ như đang chờ xem cái tên giáo bá mảnh mai của trường Tam trung còn có thể làm ra chuyện xấu gì nữa.
Giận như vậy rồi mà vẫn không mắng người ta,
Nhưng mà ba ngày sau thì hắn sẽ không được gặp Tống Yếm trong một thời gian rất dài, cho nên mấy hôm nay phải nghe Tống Yếm nói chuyện nhiều hơn mới được.
Vì thế Hạ Chi Dã quyết định chịu thua trước: "Được rồi, Yếm cưa, tôi sai rồi, đừng có không thèm nói chuyện với tôi có được không? Thật sự không được đau, Yếm cưa cưa? Yếm cục cưng? Bảo bối nhỏ Đại Hỉ?"
Hạ Chi Dã gọi hết một lượt mấy cái xưng hô cực buồn nôn cũng chẳng làm được chuyện gì, Tống Yếm chỉ kéo khóa kéo áo khoác lên trên cao, giấu cằm vào cổ áo, lại kéo vành nón xuống che khuất hai mắt, sau đó không chút nhúc nhích cũng chẳng nói một lời.
Thật sự rất có cốt khí.
"Thật sự không để ý đến tôi à? Mấy ngày nữa tôi phải..."
Hạ Chi Dã còn muốn nói gì đó, nhưng mà đã có người cầm loa gọi: "Các bạn học dự thi chạy 1000 mét khối 11 nhanh đến bục chủ tịch đăng ký, để hiểu rõ những việc cần làm của từng hạng mục thi đấu, không được lề mề, không được tới trễ."
Vì thế chỉ đành từ bỏ.
Duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tống Yếm: "Thôi, không có gì, thi xong rồi nói sau."
Nói xong thì đứng lên, chậm rãi lắc lư đi đến chỗ đăng ký.
Mất ngày nữa làm sao cơ?
Hạ Chi Dã có chuyện gì chưa kịp nói với mình à?
Tống Yếm đột nhiên phát hiện hóa ra bản thân không hay thường xuyên chủ động hỏi Hạ Chi Dã mấy vấn đề mà hắn không có trực tiếp bày ra trước mặt cậu, thế nên khi hắn đột ngột nói như vậy, thế mà cậu lại không có đầu mối.
Tống Yếm hơi mím môi, tựa như đang hồi tưởng, lại như đang ngẫm nghĩ, ẩn ẩn có chút bất mãn với bản thân và bất an với việc cậu không biết.
Biếng nhác ngồi trên hàng đầu tiên cảu khán đài, cúi đầu thẩn thơ, chẳng chút hợp cạ với không khí nhiệt huyết sôi trào của sân vận động.
Khổng Hiểu Hiểu đang bắt lính nơi vừa liếc mắt đã phát hiện ra cậu, vội vàng bước dài xông lên tóm lấy cánh tay của cậu: "Anh Yếm, đảng và nhân dân muốn giao cho cậu một sứ mệnh quanh vinh hạng nhất, cậu có bằng lòng tiếp nhận không?"
Tống Yếm đột nhiên bị kéo hồn ra từ mớ suy nghĩ lung ting, còn có hơi ngơ ngác: "Sứ mệnh gì cơ?"
Khổng Hiểu Hiểu cực kỳ trịnh trọng: "Đọc bản thảo cổ vũ."
"..."
Nghĩ đến bộ dáng ngốc nghếch khi ngồi trên bục cầm microphone đọc mấy bài viết cổ vũ màu mè phù hoa kia, Tống Yếm khôi phục lý trí, lãnh khốc vô tình đẩy tay Khổng Hiểu Hiểu ra, "Thật xin lỗi, tôi không xứng."
Khổng Hiểu Hiểu nắm cổ tay của cậu, vẻ mặt thâm tình: "Không, Yếm cưa, cậu xứng mà! Thậm chí ngoài cậu ra thì người khác đều không xứng!"
Tống Yếm: "?"
"Toàn bộ khối mình còn có thể tìm ra người nói tiếng phổ thông chuẩn hơn cậu à? Toàn bộ khối mình còn có thể tìm ra người hy vọng anh Dã sẽ thắng hơn cậu à? Quan trọng nhất chính là toàn bộ khối mình còn có thể tìm ra người rãnh rỗi hơn cậu được à?!"
"..."
Quả thật không có.
Ba câu chí mạng, Tống Yếm không có sức lực phán bác.
Hơn nữa bởi vì ý thức đạo đức quá mạnh mẽ, mà rơi vào sự im lặng tội lỗi khi khiến khối lượng công việc của người khác tăng lên chỉ vì thương tích của mình.
Vì thế chờ đến khi hoàn hồn thì cậu đã bị Khổng Hiểu Hiểu ấn ngồi trên bục.
Nhìn đám Muggle mênh mông ở phía dưới, Tống Yếm từ bỏ đấu tranh, mặt không cảm xú đảm đương việc làm một cỗ máy đọc bản thảo không có cảm xúc.
Nam Vụ là khu vực có tiếng địa phương rất nặng, chẳng phân biệt được giọng mũi bên và giọng mũi trước sau là hiện tượng rất phổ biến, cho nên tiếng phổ thông của một đứa trẻ từ nhỏ đã sống ở phương bác như Tống Yếm có vẻ cực đạt tiêu chuẩn, cũng cực kỳ không có cảm xúc.
Không có cảm xúc đến nỗi khiến một câu 'nhìn xem, vạch đích đang ở ngay trước mặt cậu kìa' vốn êm đẹp bỗng trở nên có cảm giác như là 'nhìn xem, kết thúc của cuộc đời đang ở ngay trước mắt cưng đấy' vậy.
Những lời cổ vũ vôn đầy nhịp đđiệu lại dõng dạc hùng hồn vô cùng nhiệt huyết chợt trở nên kỳ quái đáng sợ.
Thư ký bộ thể thao chết lặng nhìn về phía Khổng Hiểu Hiểu.
Khổng Hiểu Hiểu: "... Khá tốt mà! Cái này gọi là dung giọng nói thanh lãnh như nước để gột rửa đi sự khô hanh sau giờ trưa của mùa hè, quá tuyệt vời!"
Thư ký bộ thể thao mặt không biểu tình: "Ừ, nhưng mà hiện giờ trời đã là lập động rồi."
"..." Khổng Hiểu Hiểu, "Thật xin lỗi, tôi đi nhắc nhở cậu ấy chút đây."
Nói xong thì đi đến bên cạnh Tống Yếm, tắt mic, nhỏ giọng nói: "Anh Yên, cậu có thể có chút tình cảm của con người được không?"
Tống Yếm nhìn cô nàng.
Cô nàng nhìn Tống Yếm.
“..."
Khổng Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy bản thân như đang nói chuyện với AI vậy á.
Cũng may một tiếng của MC đã phá vỡ sự xấu hổ này đi: "Tuyển thủ dự thi chạy 1000 mét nam, mỗi người bước vào vị trí của mình, chuẩn bị --- chạy!"
Khổng Hiểu Hiểu bỗng chốc có linh cảm, duỗi ngón tay ra: "Nào, Yếm cưa, cậu nhìn theo hướng tôi chỉ này, nhìn thấy Hạ gia không, cảm nhận được tâm tình muốn hò hét cổ vũ trợ lực cho cậu ấy không? Cảm nhận được thì cứ dùng cảm xúc đó rồi lớn tiếng đọc hết mấy bản thảo cổ vũ này đi nhé!"
Tống Yếm nhìn qua hướng đó.
Hạ Chi Dã vừa mới nghỉ ngơi được nửa tiếng thoạt nhìn đã khôi phục sức lực, lúc chạy xuất phát thì không có vấn đề gì cả, nhưng tốc độ lại chậm hơn nhiều so với sự ưu thế xa xa dẫn đầu đè bẹp đối thủ trong lần thi trước, ổn định ở vị trí thứ năm thứ sau gì đó, duy trì một khoảng cách không ngắn không dài với ba người đằng trước.
Cậu biết đây là chiến lược tụt lại phía sau của Hạ Chi Dã.
Dù sao vừa rồi hắn mới chạy xong một quãng đương dài 3000 mét, cho dù sức lực khôi phục nhanh chóng nhưng vẫn kém hơn so với các tuyển thủ khác được nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên việc giành hạng nhất là chuyện không mấy thực tế. Nhưng mà bây giờ giữ gìn sức lực, chờ đến đoạn chạy nước rút cuối cùng thì dừng sức xông lên giành hạng ba, đạt được tám điểm trở lên cũng không phải không có hy vọng.
Chỉ là bước chân chả Hạ Chi Dã rõ ràng nặng nề hơn trước rất nhiều.
Có phải hắn thật sự rất mệt đúng không.
(Có khi nào hắn thật sự rất mệt hay không.)
Nhìn ra sự lo lắng của Tống Yếm, Khổng Hiểu Hiểu tận dụng mọi thời cơ nhét tờ bản thảo cổ vũ cho cậu: "Nào nào nào, thừa dịp cảm xúc đúng chỗ, cứ làm một phát trước đã."
Thuận thế mở mic.
Tống Yếm cũng không nghĩ nhiều, thu hồi tầm mắt, tiếp tục không có cảm xúc đọc lên nội dung ghi trên bản thảo cỗ vũ.
"Bạn học Hạ Chi Dã lớp 11-1, trong sân nhảy cao có dáng người vai rộng eo thon hoàn mỹ của cậu, trên đường băng điền kinh thì có đôi chân dài hoàn hảo không gì sánh kịp của cậu, trong tiếng hoan hô của mọi người lại có tên họ dễ nghe cực kỳ hoàn mỹ của cậu. Mà đối mặt với hành trình từ tốn, một người hoàn hảo như cậu lại lựa chọn việc mặc kệ vạt áo ướt nhẹp mồ hôi, mặc cho mệt nhọc cuốn lấy toàn thân, vẫn như cũ không chịu vứt bỏ buông tay, dũng cảm đấu tranh, kiên trì đến cùng, chỉ vì cậu có một mục tiêu và niềm tin kiên định không đổi, đó chính là Tống..."
Đại Hỉ?
Mới đọc chữ Tống được một nửa, Tống Yếm hung hăng cắn răng, sau đó làm lơ nội dung trên giấy, chẳng thèm ngừng mà nói một câu: "Dành cho lớp 11-1 một sự vinh dự chí cao vô thượng, cho nên hãy cố gắng đấu tranh, chúng tôi vĩnh viễn hò hét vì cậu."
Sau khi đọc xong, che mic lại, quay đầu nhìn về phía Khổng Hiểu Hiểu, ánh mắt lạnh nhạt sắc bén: "Nói thật, bản thảo cổ vũ này lấy ở đâu ra?"
Khổng Hiểu Hiểu bị cậu nhìn mà sợ, lập tức nhận tội: "Trước khi thi đấu Hạ gia tự tay cầm đao, cũng là cậu ấy đích thân chỉ định cậu lên đây đọc!"
"..."
Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi.
Bảo sao cậu lại thấy chữ viết này nhìn quen thế.
Cậu đã bảo là đang yên đang lành thì Hạ Chi Dã lại kêu mình lên đọc bản thảo cỗ với chả vũ.
Thật không hổ là ngôi sao sáng Hạ Chi Dã của nền văn học, hồ yêu tu luyện một ngàn năm không tắm rửa cũng không lẳng lơ bằng hắn.
Tống Yếm vừa mới chuẩn bị bỏ gánh chạy lấy người, vừa xoay người đã nhìn thấy Hạ Chi Dã vốn đã chạy xong một vòng rưỡi nhưng bây giờ đã tụt xuống vị trí thứ tám.
Bước chân nặng nề đến nỗi mắt thường có thể thấy được, cúi đầu, ngực và lưng phập phồng kịch kiệt, dáng vẻ thoạt nhìn trông cực kỳ khó chịu bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực.
Trong nháy mắt ấy, trong lòng Tống Yếm chợt căng thẳng, muốn bước lên giữ chặt Hạ Chi Dã để hắn đừng chạy nữa.
Nhưng mà cậu hiểu Hạ Chi Dã, đây là một người nếu đã hứa hẹn với người khác thì nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực để hoàn thành, trừ phi thật sự đã vượt qua giới hạn khả năng tối đa của hắn, nếu không sẽ tuyệt đối không chịu bỏ cuộc.
Hắn đã nói bản thân sẽ giành được hạng ba thì sẽ nỗ lực giành cho bằng được.
Đây là sự kiêu ngạo tản mạn bắt mắt vốn có và thứ khiến người khác an tâm của Hạ Chi Dã.
Tống Yếm cố nén xúc động muốn đi lên kéo Hạ Chi Dã xuống, cầm mic, giả vờ nhìn trăng giấy trắng trước mặt, thì thầm: "Bạn học Hạ Chi Dã lớp 11-1, không cần biết cậu có giành được thứ hạng cao hoặc có lấy về nhiều điểm cho cả lớp được hay không thì ở trong lòng tôi, cậu vẫn luôn là người đàn ông có trách nhiệm và biết giữ lời hứa nhất. Cho nên không cần sợ hãi, không cần lo lắng, không cần miễn cưỡng bản thân, cho dù cậu có như thế nào đi chăng nữa thì cậu vĩnh viễn là Hạ Chi Dã ưu tú nhất Tam trung Nam Vụ."
Nói xong, thu dọn tờ giấy trắng rồi nhét vào túi quần, đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hạ Chi Dã đang ở nơi xa.
Khổng Hiểu Hiểu đứng bên cạnh lại chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi: "Từ từ? Anh Yếm? Trên giấy có ghi chữ à?"
Tống Yếm mặt không đổi sắc: “Có.”
Đứng đắn thản nhiên đến mức chẳng giống như đang nói dối chút nào cả.
Khổng Hiểu Hiểu bắt đầu hoài nghi việc bản thân có lẽ thật sự bị mù.
Những người khác cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Chỉ có Hạ Chi Dã cả người đau nhức mỏi mệt không thôi là yên lặng mỉm cười.
Loại bản thảo cổ vũ kiểu này, ngoại trừ Tống Yếm thì ai viết nữa chứ?
Xem ra người nào đó dù có cốt khí đến mấy cũng không chịu nổi việc đau lòng cho hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Chi Dã vốn đang mệt mỏi không ngừng bỗng nhiên cảm thấy bản thân có thể làm được.
Hắn điều chỉnh hô hấp, lấy hơi một mạch, tăng tốc khi chỉ còn 300 mét cuối cùng, xông lên, cố gắng đuổi theo những người phía trước.
Vì thế chỉ trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi, mọi người cứ trơ mắt nhìn hắn liên tục lội ngược dòng lên vị trí thứ bảy, thứ sáu, thứ năm, thứ tư.
Chỉ cần vượt qua một người nữa thôi là hắn có thể thực hiện mục tiêu đã đồng ý với Tống Yếm, hạng ba lấy được tám điểm.
Nhưng mà lại cách người thứ ba một khoảng không ngắn, mà sức lực của bản thân hắn cũng chẳng còn, vừa rồi tăng tốc nên hao phí rất nhiều năng lượng, cơ bắp cả người đều đau nhức mệt mỏi cứ như không còn là của mình, mỗi lần hô hấp thì lồng ngực đau nhức giống như bị đục khoét.
Bốn người sắp tới khúc cua cuối cùng, nếu không thể vượt qua thì Hạ Chi Dã gần như hoàn toàn tạm biệt hạng ba.
Toàn bộ người trong lớp một cũng bắt đầu điên cuồng hò hét: "Anh Dã xông lên! Anh Dã cố lên! Anh Dã trâu bò nhất! Anh Dã nhất định có thể làm được!"
Niềm hy vọng và tiếng cỗ vũ cực lớn cũng biến thành áp lực to bự đè lên trên người của Hạ Chi Dã.
Tống Yếm đứng trên bục nên gần như có thể dùng mắt thường nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng nghiêm nghị và bước chân càng ngày càng nặng nề của Hạ Chi Dã, cậu thật sự rất muốn lao xuống ôm chặt Hạ Chi Dã, để đám người kia đừng hò hét nữa.
Nhưng cậu không làm.
Bởi vì Hạ Chi Dã sẽ không thích cách xử lý như vậy.
Vì thế cậu cũng không rảnh lo lắng sự giận dỗi ba ngày không thèm nói chuyện với Hạ Chi Dã như gà con tiểu học, tóm lấy một cái loa nằm trên bục rồi nhảy xuống.
Sau đó đứng sau vạch đích, cầm loa, nói: "Hạ Chi Dã, tôi ở chỗ này chờ cậu."
Không cần biết cậu đạt thứ hạng nào, không cần biết khi nào thì cậu chạy đến, cho dù cậu muốn cà lơ phất phơ không chút đứng đắn lắc lư đi qua đây như ngày thường cũng được, dù sao thì tôi vẫn đứng ở chỗ này chờ cậu.
Đó là một câu nói mà chỉ có Hạ Chi Dã mới nghe hiểu, đột nhiên hắn cảm thấy bước chân cũng không có nặng nề như thế, bởi vì không phải do một mình hắn tốn công vô ích lao về phía trước.
Vì thế hắn mỉm cười một cách thoải mái, nhấc chân nện bước nhanh hơn, vượt qua tất cả mệt mỏi và quãng đường dài dằng dặc rồi tận lực chạy về phía vạch đích.
Ngay khi hắn vượt qua người thứ ba xông về đích, hắn chống đầu gối thở phì phò hổn hển, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Yếm, cười nói: "Làm sao đây, lần này tôi không phải là người về nhất."
Tống Yếm đè thấp vành nón, giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ trẻ con biệt nữu không thèm nói đạo lý: "Dù sao tôi cũng đâu có nhìn hạng nhất với hạng hai."
Cho nên cậu chính là hạng nhất của tôi.
Sau khi nhìn thấy hai thùng giữ nhiệt đựng đầy trà sữa và một cái túi kiểu Nhật Bản mà chỉ cần nhìn bao bì thôi là đã biết rất đắt tiền, rơi vào trầm tư.
Tống Yếm nhẹ nhàng bâng quơ: "Cả lớp ai cũng có."
Tiểu Béo và Triệu Duệ Văn lập tức lanh tay lẹ mắt mỗi người khiêng một thùng: "Được, cảm ơn ba."
Chờ đến khi đã phát hết trà sữa cho cả lớp, Tống Yếm bỗng có con cháu đầy đàn, nhưng mỗi đời con cháu lại chẳng có bóng dáng của Hạ Chi Dã.
"Hạ Chi Dã đâu." Tống Yếm tùy tiện hỏi một người đang đứng bên cạnh.
Người nọ nhai thịt quả, hàm hồ nói: “Vừa rồi có một đàn chị khối 12 tặng trà sữa nên cậu ấy đi theo rồi, chắc là lên trên căng tin ở lầu ba ăn cơm đó."
Tiếng nói vừa dứt, tiểu Béo vốn đang hạnh phúc ăn đồ xào uống trà sữa ở căng tin bỗng chợt cảm nhận được áp suất không khí xung quanh mình giảm xuống tận đáy với tốc độ chết chóc chỉ trong một giây.
"..."
Xong rồi.
Nhớ lại cảnh tượng thê thảm của mình nửa ngày nay khi hai người chiến tranh lạnh, tiểu Béo vội vàng bịt miệng người nọ lại: "Nói bừa gì đó, anh Dã của chúng ta là loại người nhiw thế hả? Hơn nữa trà sữa mà đàn chị khối trên mua sao có thể ngon hơn anh Yếm của chúng ta được chứ? Mắc cười."
Sau đó vội vàng không ngừng nghiêng đầu nhìn về phía Tống Yếm: "Yếm cưa, cậu phải tin anh Dã, nhất định cậu ấy vẫn còn đang ở sân thể dục, nếu không tôi đi kêu cậu ấy giúp cậu nhé?"
"Không cần." Tống Yếm đứng lên, đẩy cái túi kiểu Nhật Bản qua đó, lãnh đạm nói, "Đưa cái này cho cậu ấy, cậu ấy thích ăn thì ăn, không ăn thì vứt."
Nói xong thì xách áo khoác rồi bước ra ngoài căng tin.
Tiểu Béo vội gọi cậu: "Anh Yếm, cậu đi đâu thế?"
Tống Yếm thuận miệng để lại một câu: "Lấy đồ ăn."
"?"
Còn có cả đồ ăn?
Tống Yếm có dự định sử dụng nỗ lực của bản thân để thúc đẩy sự phát triển GDP của toàn bộ khu vực xung quanh trường Tam trung đấy à?
Tiểu Béo một bên cằn nhằn chửi rủa một bên cầm lấy cái túi kiểu Nhật Bản.
Vốn dĩ chỉ tò mò muốn mở ra nhìn một chút, lại nhìn thấy tấm phiếu nhỏ được dán ở trên.
Trên phiếu viết:
Cơm cá chình bổ dưỡng (gọi món lúc nào là làm cá ngay lúc ấy)×1, 388 tệ.
Trứng cá muối chưng×1, 198 tệ.
Thịt bò nướng Wagyu×1, 588 tệ.
Sushi gan ngỗng×2, 136 tệ.
Tổng cộng: 1310 tệ.
"..."
Tiểu Béo khựng đứng ba giây, sau đó yên lặng đặt cái túi trở lại nguyên vẹn.
Tình yêu của Yếm cưa quả nhiên không phải thứ mà bạn và những phàm nhân có thể chịu nổi.
Hơn nữa với cái thực đơn này, cậu ấy định bồi bổ anh Dã thành một con trâu hay gì?
Quả nhiên là tuổi tác như lang tựa hổ.
Tiểu Béo tấm tắc hai tiếng, tựa như cảm khái ngàn vạn.
Mà Hạ Chi Dã quả thật có đi theo Lâm Nghi Linh, nhưng không phải cùng nhau đi ăn cơm, cũng không có nhận ly trà sữa chị đưa.
Chỉ là do Lâm Nghi Linh là bộ trưởng đời trước của bộ thể thao thuộc hội học sinh, có quen biết với người bộ thể thao, cho nên hắn mới làm phiền chị nói với thư ký bộ thể thao vài câu về chuyện dời phần thi 800 mét nữ lên trước 1000 mét nam, như thế thì có thể dành ra khoảng 30 đến 40 phút để điều chỉnh việc nghỉ ngơi.
Bản thân quá trình thi đấu của hội thể thao đã rất tùy ý, chỉ đổi trình tự thi đấu một chút thì hoàn toàn không có ảnh hưởng. Hơn nữa các cán bộ của lớp khác cũng chẳng có ý kiến gì, chuyện này rất nhanh đã sắp xếp xong xuôi.
Hạ Chi Dã cũng uyển chuyển từ chối lời mời đến căng tin ở tầng ba ăn cơm của đàn chị, một mình đi đến căng tin lầu hai.
Nhưng mà bởi vì đến quá muộn, đồ ăn ở căng tin lầu hai đã gần như hết sạch sẽ, ngay cả một miếng rau xanh cũng không còn, trong căng tin cũng chẳng có bóng dáng của nhóc con hay xụ mặt, xem ra do kế hoạch chiến tranh lạnh 21 ngày mà người nào đó cũng chả thèm gọi một phần cơm giúp mình nữa.
Nhóc con không có lương tâm.
Hạ Chi Dã chậm rãi móc điện thoại ra, đang định gọi cơm hộp ăn đỡ, đã nghe thấy một tiếng kêu của ai đó đang ngồi trong góc: "Hạ gia! Bên này!"
Quay đầu nhìn lại, tiểu Béo đang cực ký quý trọng ôm một cái túi ngồi trong góc vẫy tay về phía hắn.
Đi qua đó ngồi xuống: "Sao vậy."
Tiểu Béo đẩy túi cơm hộp và ly nước nho nhiều thịt đến trước mặt hắn: "Anh Yếm mua cho cậu."
Tống Yếm mua cho mình?
Xem ra nhóc con vô lương tâm cũng không phải quá vô lương tâm.
Khóe môi của Hạ Chi Dã bỗng chợt gợi lên chút ý cười.
Nhận lấy cái túi, sau khi nhìn thấy cái phiếu nhỏ và ly trà được ghi chú thêm hai cục phô mai, ý cười trên khóe môi càng sâu.
Bảo sao trên đường hắn tới đây lại thấy mấy người lớp một ai cũng hai tay đều bưng trà sữa, hóa ra là có một nhóc ngạo kiều muốn mua cho mình, lại không thể vứt hết mặt mũi mua cho hắn được, thế nên mới có lợi cho đám người Muggle kia.
*Muggle là một từ được dùng trong bộ truyện Harry Potter, dùng để chỉ người bình thường không có khả năng sử dụng pháp thuật và không được sinh ra trong thế giới phù thủy.
Hơn nữa cũng không phải là không muốn giúp múc cơm giúp hắn, chỉ là thấy đau lòng do hôm nay mình quá tiêu hao thể lực, cho nên mới mua cơm riêng bồi bổ cho mình.
Cơ mà cảm động thì cảm động, người nào đó thật đúng là lành sẹo thì quên đau.
Bộ dạng thảm thương làm nũng khóc lóc nói bản thân không có tiền, ngay cả quần áo cũng không thể giặc, gan ngỗng cũng chẳng ăn nổi khi uống say lúc trước mới qua có mấy ngày, bây giờ đã bắt đầu ăn xài phung phí nữa rồi.
Nếu không phải hắn nhờ Hạ Du tốn năm vạn tệ mua đồng hồ giúp Tống Yếm thì với ý thức tiêu xài phá của của đại thiếu gia này mà nói, cuộc sống thường ngày phải trải qua như thế nào đây chứ.
Nhưng mà phá của thì cứ phá của thôi, bạn trai tốt như vậy phá của một chút thì có làm sao, cũng đâu phải hắn nuôi không nổi.
Hạ Chi Dã nghĩ thế, trong lòng đã vẽ xong cảnh tượng bản thân kiếm tiền nuôi Tống Yếm xinh đẹp như hoa ân ái cả đời.
Mà tiểu Béo thấy Hạ Chi Dã nhìn chằm chằm hộp thức ăn Nhật Bản và ly trà kia với ý cười cưng chiều dung túng treo trên mặt thì thở dài một hơi.
Xong rồi.
Hạ gia một đời anh danh vũ dũng bất phàm cả IQ lẫn EQ đều cao của bạn đã hoàn toàn xong rồi.
Có lẽ đây chính là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Nhưng dù anh hùng khó qua ải mỹ nhân thì hắn cũng là anh hùng.
Nếu không phải năm đó Hạ Chi Dã chủ đông làm việc tốt thì có lẽ tiểu Béo vẫn con đang tự ti vì dáng người của bản thân mà không dám kết bạn.
Cho nên mặc dù bạn chịu không nổi con đường lấy danh nghĩa cãi nhau để tú ân ái ngược cẩu của hai người, nhưng tiểu Béo vẫn quyết định trợ giúp Hạ gia bảo vệ tình yêu không giống bình thường của bọn họ.
Vì thế, sau khi ăn uống no nê với Hạ Chi Dã rồi tiêu thực trở về điểm xuất phát của đường đua 3000 mét, tiểu Béo duỗi tay tóm lấy lưng quần của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã đập tay bạn một cái để bạn buông ra: "Đừng động tay động chân, tôi còn muốn thủ thân như ngọc vì Yếm cưa của cậu đó."
"Tôi đang giúp cậu thủ thân như ngọc đấy." Tiểu Béo sốt ruột giải thích.
Hạ Chi Dã: "?"
"Anh Yếm ghét bỏ việc cậu nhảy cao khiến eo lộ ra quá lẳng lơ, bảo tôi chuyển lời với cậu là nhớ phải nhét áo vào trong lưng quần sau đó dùng dùng thun buộc chặt lại."
"..." Hạ Chi Dã não bổ hình ảnh kia một chút. "Nói thật, có hơi quê mùa."
Tiểu Béo gật đầu: "Anh Yếm cảm thấy chuyện cậu khoa tay múa chân hôn gió cũng rất quê mùa."
Hạ Chi Dã: "..."
"Cho nên là muốn giữ hình tượng hay là muốn Yếm cưa."
"Yếm cưa."
"Chốt đơn!"
Nghe thấy lời này, tiểu Béo lanh lẹ nhét áo thun đen của bạn học Hạ Chi Dã đẹp trai nhất trường vào trong lưng quần vận động màu xám, sau đó kéo quần lên tận eo, nắm hai đầu dây thun, dùng sức lôi thật mạnh, gắt gao thắt nút.
Đôi chân dài quá mức và vòng eo săn chắc tức khắc lộ ra bên ngoài không thể ngờ.
Nhưng mà vẫn không thể che giấu tạo hình quê mùa này.
Mấy nữ sinh vây xem vốn đã tổ chức đội hình xong xuôi chuẩn bị hô 'Hạ Chi Dã cố lên Hạ Chi Dã đẹp tria nhất' nhìn thấy sự thay đổi tạo hình bất thình lình này mà bỗng chốc rơi vào trầm tư.
Sau đó không hẹn mà cùng nhau quay đầu hướng về một mục tiêu khác, múa may lightstick trong tay, lớn tiếng hò hét: "Chu Tử Thu đẹp trai nhất! Chu Tử Thu cố lên! Chu Tử Thu cậu là người tuyệt nhất!"
Lâm trận phản chiến đến nỗi cực kỳ không có chút áp lực đạo đức nào cả.
Chu Tử Thu nhịn không được cười nói: "Hạ gia của chúng ta đây là vì một cái cây mà từ bỏ cả một khu rừng à."
"Mày không hiểu."
Trong giọng nói của Hạ Chi Dã chẳng hiểu ra sao mà lại mang theo một loại kiêu ngạo của người đã kết hôn.
Chu Tử Thu vô cùng ghét bỏ: "Trai thẳng như tụi tao quả thật không hiểu, vậy cái cây của mày đâu rồi?"
Trong đám quần chúng vây xem xung quanh sân thể dục và trên khán đài đều không có bóng dáng cái cây của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã xoay cổ tay, không sao cả: "Có lẽ là đang ở chỗ nào đó phơi nắng chuẩn bị nở hoa rồi."
Chu Tử Thu khẽ cười một tiếng: "Không thành công được đâu, cái cây của nhà mày ấy, tao nhìn thấy giống cây vạn tuế lắm."
Tống Yếm đang đứng ở cổng trường nhịn không được hắt xì một hơi.
Đang êm đẹp, ai nói xấu về cậu đó.
Cơ mà quả thật cậu đang đứng phơi nắng.
Cửa hàng mà cậu đặt đồ ăn lần này có cách Tam trung hơi xa, còn là do người chạy vặt đi giao hàng, trùng hợp là nhân viên giao hàng lại không thông thạo địa hình của Tam trung Nam Vụ cho lắm, mà Tam trung Nam Vụ lại là nơi có địa hình huyền ảo nhất Nam Vụ.
Vì thế cậu cứ trơ mắt nhìn khoảng cách trước mặt của nhân viên giao hàng từ 800m biến thành 2km, rồi từ 2km biến thành 800m, sau đó lại từ 800m biến thành 2km.
Cứ như vậy đứng chờ ở cổng trường gần một tiếng, chờ đến nỗi tâm phiền ý loạn, nhưng khi nhìn thấy nhân viên giao hàng trẻ tuổi khẩn trương bất an đổ mồ hôi đầm đìa dù tiết trời đã vào đông, vẫn nhấp môi nói một tiếng 'cảm ơn', nhấn khen ngợi.
Sau đó mới xách cái túi cơm hộp cậu cố ý đặt ở nơi cách đây 15km, nhanh chóng đi về phía sân thể dục.
Cho dù đã đi rất nhanh nhưng vẫn chậm một bước, chờ đến khi tới sân thể dục, cuộc thi chạy đường dài 3000 mét đã gần đến hồi kết thúc.
Đứng ở phía sau đám người, xa xa nhìn thấy Hạ Chi Dã dẫn đầu, xông pha một đường về vạch đích, đón nhận lễ rửa tội đầy tiếng hoan hô của mọi người, ở trong đám đông trong rất lóa mắt và bắt mắt.
Ngay cả mái tóc bị gió thổi loạn và quần áo bị mồ hôi tẩm ướt cũng chỉ có khí phách hăng hái, phóng khoáng bừa bãi của thiếu niên.
Nếu không phải áo thun được nhét trong quần cạp cao thì quả thật đây sẽ là hình ảnh có thể được đưa vào phim thần tượng thanh xuân vườn trường.
Nhưng mà cái cách tác phong này thật sự quá quê mùa.
Tống Yếm không ngờ rằng Hạ Chi Dã thế mà thật sự bằng lòng, nhìn tạo hình quần áo càng thêm kỳ quái bởi vì động tác cúi người chống đầu gối thở dốc của Hạ Chi Dã, Tống Yếm nhịn không được cong môi cười.
Kết quả không sớm cũng không muộn, chỉ trong khoảnh khắc Tống Yếm cong môi lên, Hạ Chi Dã cứ như là cảm ứng được gì đó nên ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu.
Tầm mắt đối diện, hơi dừng lại, Tống Yếm vội vàng dùng nắm tay chống chóp mũi, không dám cúi đầu, ho khan hai tiếng, định che giấu.
Lần này đến phiên Hạ Chi Dã cong môi cười.
Tiểu Béo vừa thấy nụ cười này thì theo tầm mắt của hắn nhìn qua, quả nhiên trông thấy Tống Yếm lúng ta lúng túng qua khe hở giữa đám đông.
Thật đúng là chẳng chút người ý muốn.
Tiểu Béo không tiếng động mà thở dài, cực kỳ tự giác bước qua đó: "Anh Yếm, có điều gì cần tôi hỗ trợ chuyển lời cho anh Dã không?"
Tống Yếm đưa cái túi trong tay cho bạn: "Bên trong có chuối, nước ép rau quả bổ dưỡng được pha chế chuyên nghiệp, đồ uống điện giải, nước đường glucose, thanh năng lượng, cậu đưa cho cậu ấy ăn đi."
Con người sua khi vận động kịch liệt sẽ tiết ra một lượng lớn axit lactic, thức ăn nước uống có tính kiềm có thể nhanh chóng trung hòa rồi cân bằng lượng axit trong máu, hơn nữa việc bổ sung nước và chất điện giải có thể sẽ có lợi cho việc nhanh chóng làm giảm sự mệt mỏi.
Với tấm lòng và sự sẵn lòng nỗ lực này, rõ ràng là rất để ý, còn giả vờ chiến tranh lạnh làm gì.
"Anh Yếm, cậu tự đưa cho cậu ấy đi, tôi muốn đi xem tốp thứ hai thi đấu." Tiểu Béo vô cùng thức thời để lại một câu, sau đó chạy đi nhanh như chớp.
Tống Yếm ngay cả cản cũng chẳng kịp cản.
Nhưng ngoại trừ tiểu Béo và Hạ Chi Dã thì cậu không quá thân với mấy người trong lớp một, hơn nữa cuộc thi của tốp hai đã bắt đầu rồi, mọi người ai cũng muốn đi xem, cậu cũng không thể mở miệng làm phiền người khác được.
Chỉ có thể tự mình đi đến trước mặt Hạ Chi Dã, đưa cái túi cho hắn.
Hạ Chi Dã ngồi ở hàng đầu của khán đài, nhận lấy cái túi, cầm lấy một cái nước điện giải, mở thử, sau đó ngẩng đầu lên: "Yếm cưa cưa, tôi mở không được."
Tống Yếm mặt không cảm xúc nhận lấy chai nước, sau khi vặn nắp bình ra mới đưa cho hắn một lần nữa.
Hạ Chi Dã thong thả ung dung uống xong, lại lấy thêm một trái chuối đưa đến trước mặt Tống Yếm: "Yếm cưa cưa, tôi lột không được."
Tống Yếm: "?"
Hạ Chi Dã: "Tôi mảnh mai lắm."
"...*
Tống Yếm cảm thấy Hạ Chi Dã không phải lột không được mà là lẩn quẩn trong lòng.
Mới vừa vung nắm tay, Hạ Chi Dã đã chớp chớp mắt: "Sau khi chạy 3000 mét xong tôi còn phải chạy thêm 1000 mét nữa, mệt mỏi quá à."
Tống Yếm: "..."
Đệt.
Tại sao cậu có thể bị Hạ Chi Dã ép buộc đạo đức mãi thế.
Mà dù có biết rõ đây là kịch bản của Hạ Chi Dã, Tống Yếm vẫn cắn răng, nhận lấy quả chuối, thành thạo lột vỏ, giơ đến trước mặt của Hạ Chi Dã.
Hạ Chi Dã được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, hai tay thành thành thật thật cắm vào trong túi áo, ngửa đầu: "Tay tôi mỏi lắm."
Tống Yếm: "???"
Mắt thấy Tống Yếm sắp bùng nổi, Hạ Chi Dã lại chớp chớp hai mắt: "Tôi chạy 3000 mét xong còn phải chạy thêm 1000 mét, tôi rất... Ưm."
Không đợi hắn bán thảm xong xuôi, Tống Yếm đã đen mặt nhét quả chuối vào miệng hắn.
Hạ Chi Dã cười cắn một miếng, thong thả ung dung nuốt xuống cổ họng, cực kỳ vừa lòng: "Ngọt ghê."
Vô nghĩa, ông đây mua loại đắt nhất đấy.
Có thể không ngọt à.
Đây là mùi vị của nhân dân tệ.
Tống Yếm dựa vào cảm giác tội lỗi và áy náy còn có một chút đau lòng mới ngăn được xúc động nguyên thủy muốn đánh người cảu bản thân, đen mặt đút Hạ Chi Dã ăn hết một quả chuối.
Sau đó đứng im tại chỗ không thèm nhúc nhích, cứ như đang chờ xem cái tên giáo bá mảnh mai của trường Tam trung còn có thể làm ra chuyện xấu gì nữa.
Giận như vậy rồi mà vẫn không mắng người ta,
Nhưng mà ba ngày sau thì hắn sẽ không được gặp Tống Yếm trong một thời gian rất dài, cho nên mấy hôm nay phải nghe Tống Yếm nói chuyện nhiều hơn mới được.
Vì thế Hạ Chi Dã quyết định chịu thua trước: "Được rồi, Yếm cưa, tôi sai rồi, đừng có không thèm nói chuyện với tôi có được không? Thật sự không được đau, Yếm cưa cưa? Yếm cục cưng? Bảo bối nhỏ Đại Hỉ?"
Hạ Chi Dã gọi hết một lượt mấy cái xưng hô cực buồn nôn cũng chẳng làm được chuyện gì, Tống Yếm chỉ kéo khóa kéo áo khoác lên trên cao, giấu cằm vào cổ áo, lại kéo vành nón xuống che khuất hai mắt, sau đó không chút nhúc nhích cũng chẳng nói một lời.
Thật sự rất có cốt khí.
"Thật sự không để ý đến tôi à? Mấy ngày nữa tôi phải..."
Hạ Chi Dã còn muốn nói gì đó, nhưng mà đã có người cầm loa gọi: "Các bạn học dự thi chạy 1000 mét khối 11 nhanh đến bục chủ tịch đăng ký, để hiểu rõ những việc cần làm của từng hạng mục thi đấu, không được lề mề, không được tới trễ."
Vì thế chỉ đành từ bỏ.
Duỗi tay nhẹ nhàng xoa đầu của Tống Yếm: "Thôi, không có gì, thi xong rồi nói sau."
Nói xong thì đứng lên, chậm rãi lắc lư đi đến chỗ đăng ký.
Mất ngày nữa làm sao cơ?
Hạ Chi Dã có chuyện gì chưa kịp nói với mình à?
Tống Yếm đột nhiên phát hiện hóa ra bản thân không hay thường xuyên chủ động hỏi Hạ Chi Dã mấy vấn đề mà hắn không có trực tiếp bày ra trước mặt cậu, thế nên khi hắn đột ngột nói như vậy, thế mà cậu lại không có đầu mối.
Tống Yếm hơi mím môi, tựa như đang hồi tưởng, lại như đang ngẫm nghĩ, ẩn ẩn có chút bất mãn với bản thân và bất an với việc cậu không biết.
Biếng nhác ngồi trên hàng đầu tiên cảu khán đài, cúi đầu thẩn thơ, chẳng chút hợp cạ với không khí nhiệt huyết sôi trào của sân vận động.
Khổng Hiểu Hiểu đang bắt lính nơi vừa liếc mắt đã phát hiện ra cậu, vội vàng bước dài xông lên tóm lấy cánh tay của cậu: "Anh Yếm, đảng và nhân dân muốn giao cho cậu một sứ mệnh quanh vinh hạng nhất, cậu có bằng lòng tiếp nhận không?"
Tống Yếm đột nhiên bị kéo hồn ra từ mớ suy nghĩ lung ting, còn có hơi ngơ ngác: "Sứ mệnh gì cơ?"
Khổng Hiểu Hiểu cực kỳ trịnh trọng: "Đọc bản thảo cổ vũ."
"..."
Nghĩ đến bộ dáng ngốc nghếch khi ngồi trên bục cầm microphone đọc mấy bài viết cổ vũ màu mè phù hoa kia, Tống Yếm khôi phục lý trí, lãnh khốc vô tình đẩy tay Khổng Hiểu Hiểu ra, "Thật xin lỗi, tôi không xứng."
Khổng Hiểu Hiểu nắm cổ tay của cậu, vẻ mặt thâm tình: "Không, Yếm cưa, cậu xứng mà! Thậm chí ngoài cậu ra thì người khác đều không xứng!"
Tống Yếm: "?"
"Toàn bộ khối mình còn có thể tìm ra người nói tiếng phổ thông chuẩn hơn cậu à? Toàn bộ khối mình còn có thể tìm ra người hy vọng anh Dã sẽ thắng hơn cậu à? Quan trọng nhất chính là toàn bộ khối mình còn có thể tìm ra người rãnh rỗi hơn cậu được à?!"
"..."
Quả thật không có.
Ba câu chí mạng, Tống Yếm không có sức lực phán bác.
Hơn nữa bởi vì ý thức đạo đức quá mạnh mẽ, mà rơi vào sự im lặng tội lỗi khi khiến khối lượng công việc của người khác tăng lên chỉ vì thương tích của mình.
Vì thế chờ đến khi hoàn hồn thì cậu đã bị Khổng Hiểu Hiểu ấn ngồi trên bục.
Nhìn đám Muggle mênh mông ở phía dưới, Tống Yếm từ bỏ đấu tranh, mặt không cảm xú đảm đương việc làm một cỗ máy đọc bản thảo không có cảm xúc.
Nam Vụ là khu vực có tiếng địa phương rất nặng, chẳng phân biệt được giọng mũi bên và giọng mũi trước sau là hiện tượng rất phổ biến, cho nên tiếng phổ thông của một đứa trẻ từ nhỏ đã sống ở phương bác như Tống Yếm có vẻ cực đạt tiêu chuẩn, cũng cực kỳ không có cảm xúc.
Không có cảm xúc đến nỗi khiến một câu 'nhìn xem, vạch đích đang ở ngay trước mặt cậu kìa' vốn êm đẹp bỗng trở nên có cảm giác như là 'nhìn xem, kết thúc của cuộc đời đang ở ngay trước mắt cưng đấy' vậy.
Những lời cổ vũ vôn đầy nhịp đđiệu lại dõng dạc hùng hồn vô cùng nhiệt huyết chợt trở nên kỳ quái đáng sợ.
Thư ký bộ thể thao chết lặng nhìn về phía Khổng Hiểu Hiểu.
Khổng Hiểu Hiểu: "... Khá tốt mà! Cái này gọi là dung giọng nói thanh lãnh như nước để gột rửa đi sự khô hanh sau giờ trưa của mùa hè, quá tuyệt vời!"
Thư ký bộ thể thao mặt không biểu tình: "Ừ, nhưng mà hiện giờ trời đã là lập động rồi."
"..." Khổng Hiểu Hiểu, "Thật xin lỗi, tôi đi nhắc nhở cậu ấy chút đây."
Nói xong thì đi đến bên cạnh Tống Yếm, tắt mic, nhỏ giọng nói: "Anh Yên, cậu có thể có chút tình cảm của con người được không?"
Tống Yếm nhìn cô nàng.
Cô nàng nhìn Tống Yếm.
“..."
Khổng Hiểu Hiểu đột nhiên cảm thấy bản thân như đang nói chuyện với AI vậy á.
Cũng may một tiếng của MC đã phá vỡ sự xấu hổ này đi: "Tuyển thủ dự thi chạy 1000 mét nam, mỗi người bước vào vị trí của mình, chuẩn bị --- chạy!"
Khổng Hiểu Hiểu bỗng chốc có linh cảm, duỗi ngón tay ra: "Nào, Yếm cưa, cậu nhìn theo hướng tôi chỉ này, nhìn thấy Hạ gia không, cảm nhận được tâm tình muốn hò hét cổ vũ trợ lực cho cậu ấy không? Cảm nhận được thì cứ dùng cảm xúc đó rồi lớn tiếng đọc hết mấy bản thảo cổ vũ này đi nhé!"
Tống Yếm nhìn qua hướng đó.
Hạ Chi Dã vừa mới nghỉ ngơi được nửa tiếng thoạt nhìn đã khôi phục sức lực, lúc chạy xuất phát thì không có vấn đề gì cả, nhưng tốc độ lại chậm hơn nhiều so với sự ưu thế xa xa dẫn đầu đè bẹp đối thủ trong lần thi trước, ổn định ở vị trí thứ năm thứ sau gì đó, duy trì một khoảng cách không ngắn không dài với ba người đằng trước.
Cậu biết đây là chiến lược tụt lại phía sau của Hạ Chi Dã.
Dù sao vừa rồi hắn mới chạy xong một quãng đương dài 3000 mét, cho dù sức lực khôi phục nhanh chóng nhưng vẫn kém hơn so với các tuyển thủ khác được nghỉ ngơi đầy đủ, cho nên việc giành hạng nhất là chuyện không mấy thực tế. Nhưng mà bây giờ giữ gìn sức lực, chờ đến đoạn chạy nước rút cuối cùng thì dừng sức xông lên giành hạng ba, đạt được tám điểm trở lên cũng không phải không có hy vọng.
Chỉ là bước chân chả Hạ Chi Dã rõ ràng nặng nề hơn trước rất nhiều.
Có phải hắn thật sự rất mệt đúng không.
(Có khi nào hắn thật sự rất mệt hay không.)
Nhìn ra sự lo lắng của Tống Yếm, Khổng Hiểu Hiểu tận dụng mọi thời cơ nhét tờ bản thảo cổ vũ cho cậu: "Nào nào nào, thừa dịp cảm xúc đúng chỗ, cứ làm một phát trước đã."
Thuận thế mở mic.
Tống Yếm cũng không nghĩ nhiều, thu hồi tầm mắt, tiếp tục không có cảm xúc đọc lên nội dung ghi trên bản thảo cỗ vũ.
"Bạn học Hạ Chi Dã lớp 11-1, trong sân nhảy cao có dáng người vai rộng eo thon hoàn mỹ của cậu, trên đường băng điền kinh thì có đôi chân dài hoàn hảo không gì sánh kịp của cậu, trong tiếng hoan hô của mọi người lại có tên họ dễ nghe cực kỳ hoàn mỹ của cậu. Mà đối mặt với hành trình từ tốn, một người hoàn hảo như cậu lại lựa chọn việc mặc kệ vạt áo ướt nhẹp mồ hôi, mặc cho mệt nhọc cuốn lấy toàn thân, vẫn như cũ không chịu vứt bỏ buông tay, dũng cảm đấu tranh, kiên trì đến cùng, chỉ vì cậu có một mục tiêu và niềm tin kiên định không đổi, đó chính là Tống..."
Đại Hỉ?
Mới đọc chữ Tống được một nửa, Tống Yếm hung hăng cắn răng, sau đó làm lơ nội dung trên giấy, chẳng thèm ngừng mà nói một câu: "Dành cho lớp 11-1 một sự vinh dự chí cao vô thượng, cho nên hãy cố gắng đấu tranh, chúng tôi vĩnh viễn hò hét vì cậu."
Sau khi đọc xong, che mic lại, quay đầu nhìn về phía Khổng Hiểu Hiểu, ánh mắt lạnh nhạt sắc bén: "Nói thật, bản thảo cổ vũ này lấy ở đâu ra?"
Khổng Hiểu Hiểu bị cậu nhìn mà sợ, lập tức nhận tội: "Trước khi thi đấu Hạ gia tự tay cầm đao, cũng là cậu ấy đích thân chỉ định cậu lên đây đọc!"
"..."
Tống Yếm nghiến răng nghiến lợi.
Bảo sao cậu lại thấy chữ viết này nhìn quen thế.
Cậu đã bảo là đang yên đang lành thì Hạ Chi Dã lại kêu mình lên đọc bản thảo cỗ với chả vũ.
Thật không hổ là ngôi sao sáng Hạ Chi Dã của nền văn học, hồ yêu tu luyện một ngàn năm không tắm rửa cũng không lẳng lơ bằng hắn.
Tống Yếm vừa mới chuẩn bị bỏ gánh chạy lấy người, vừa xoay người đã nhìn thấy Hạ Chi Dã vốn đã chạy xong một vòng rưỡi nhưng bây giờ đã tụt xuống vị trí thứ tám.
Bước chân nặng nề đến nỗi mắt thường có thể thấy được, cúi đầu, ngực và lưng phập phồng kịch kiệt, dáng vẻ thoạt nhìn trông cực kỳ khó chịu bởi vì tiêu hao quá nhiều thể lực.
Trong nháy mắt ấy, trong lòng Tống Yếm chợt căng thẳng, muốn bước lên giữ chặt Hạ Chi Dã để hắn đừng chạy nữa.
Nhưng mà cậu hiểu Hạ Chi Dã, đây là một người nếu đã hứa hẹn với người khác thì nhất định sẽ dùng toàn bộ sức lực để hoàn thành, trừ phi thật sự đã vượt qua giới hạn khả năng tối đa của hắn, nếu không sẽ tuyệt đối không chịu bỏ cuộc.
Hắn đã nói bản thân sẽ giành được hạng ba thì sẽ nỗ lực giành cho bằng được.
Đây là sự kiêu ngạo tản mạn bắt mắt vốn có và thứ khiến người khác an tâm của Hạ Chi Dã.
Tống Yếm cố nén xúc động muốn đi lên kéo Hạ Chi Dã xuống, cầm mic, giả vờ nhìn trăng giấy trắng trước mặt, thì thầm: "Bạn học Hạ Chi Dã lớp 11-1, không cần biết cậu có giành được thứ hạng cao hoặc có lấy về nhiều điểm cho cả lớp được hay không thì ở trong lòng tôi, cậu vẫn luôn là người đàn ông có trách nhiệm và biết giữ lời hứa nhất. Cho nên không cần sợ hãi, không cần lo lắng, không cần miễn cưỡng bản thân, cho dù cậu có như thế nào đi chăng nữa thì cậu vĩnh viễn là Hạ Chi Dã ưu tú nhất Tam trung Nam Vụ."
Nói xong, thu dọn tờ giấy trắng rồi nhét vào túi quần, đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía Hạ Chi Dã đang ở nơi xa.
Khổng Hiểu Hiểu đứng bên cạnh lại chậm rãi bật ra một dấu chấm hỏi: "Từ từ? Anh Yếm? Trên giấy có ghi chữ à?"
Tống Yếm mặt không đổi sắc: “Có.”
Đứng đắn thản nhiên đến mức chẳng giống như đang nói dối chút nào cả.
Khổng Hiểu Hiểu bắt đầu hoài nghi việc bản thân có lẽ thật sự bị mù.
Những người khác cũng chẳng phát hiện điều gì bất thường.
Chỉ có Hạ Chi Dã cả người đau nhức mỏi mệt không thôi là yên lặng mỉm cười.
Loại bản thảo cổ vũ kiểu này, ngoại trừ Tống Yếm thì ai viết nữa chứ?
Xem ra người nào đó dù có cốt khí đến mấy cũng không chịu nổi việc đau lòng cho hắn.
Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Chi Dã vốn đang mệt mỏi không ngừng bỗng nhiên cảm thấy bản thân có thể làm được.
Hắn điều chỉnh hô hấp, lấy hơi một mạch, tăng tốc khi chỉ còn 300 mét cuối cùng, xông lên, cố gắng đuổi theo những người phía trước.
Vì thế chỉ trong thời gian mười mấy giây ngắn ngủi, mọi người cứ trơ mắt nhìn hắn liên tục lội ngược dòng lên vị trí thứ bảy, thứ sáu, thứ năm, thứ tư.
Chỉ cần vượt qua một người nữa thôi là hắn có thể thực hiện mục tiêu đã đồng ý với Tống Yếm, hạng ba lấy được tám điểm.
Nhưng mà lại cách người thứ ba một khoảng không ngắn, mà sức lực của bản thân hắn cũng chẳng còn, vừa rồi tăng tốc nên hao phí rất nhiều năng lượng, cơ bắp cả người đều đau nhức mệt mỏi cứ như không còn là của mình, mỗi lần hô hấp thì lồng ngực đau nhức giống như bị đục khoét.
Bốn người sắp tới khúc cua cuối cùng, nếu không thể vượt qua thì Hạ Chi Dã gần như hoàn toàn tạm biệt hạng ba.
Toàn bộ người trong lớp một cũng bắt đầu điên cuồng hò hét: "Anh Dã xông lên! Anh Dã cố lên! Anh Dã trâu bò nhất! Anh Dã nhất định có thể làm được!"
Niềm hy vọng và tiếng cỗ vũ cực lớn cũng biến thành áp lực to bự đè lên trên người của Hạ Chi Dã.
Tống Yếm đứng trên bục nên gần như có thể dùng mắt thường nhìn thấy vẻ mặt càng ngày càng nghiêm nghị và bước chân càng ngày càng nặng nề của Hạ Chi Dã, cậu thật sự rất muốn lao xuống ôm chặt Hạ Chi Dã, để đám người kia đừng hò hét nữa.
Nhưng cậu không làm.
Bởi vì Hạ Chi Dã sẽ không thích cách xử lý như vậy.
Vì thế cậu cũng không rảnh lo lắng sự giận dỗi ba ngày không thèm nói chuyện với Hạ Chi Dã như gà con tiểu học, tóm lấy một cái loa nằm trên bục rồi nhảy xuống.
Sau đó đứng sau vạch đích, cầm loa, nói: "Hạ Chi Dã, tôi ở chỗ này chờ cậu."
Không cần biết cậu đạt thứ hạng nào, không cần biết khi nào thì cậu chạy đến, cho dù cậu muốn cà lơ phất phơ không chút đứng đắn lắc lư đi qua đây như ngày thường cũng được, dù sao thì tôi vẫn đứng ở chỗ này chờ cậu.
Đó là một câu nói mà chỉ có Hạ Chi Dã mới nghe hiểu, đột nhiên hắn cảm thấy bước chân cũng không có nặng nề như thế, bởi vì không phải do một mình hắn tốn công vô ích lao về phía trước.
Vì thế hắn mỉm cười một cách thoải mái, nhấc chân nện bước nhanh hơn, vượt qua tất cả mệt mỏi và quãng đường dài dằng dặc rồi tận lực chạy về phía vạch đích.
Ngay khi hắn vượt qua người thứ ba xông về đích, hắn chống đầu gối thở phì phò hổn hển, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tống Yếm, cười nói: "Làm sao đây, lần này tôi không phải là người về nhất."
Tống Yếm đè thấp vành nón, giọng nói lạnh lùng lộ ra vẻ trẻ con biệt nữu không thèm nói đạo lý: "Dù sao tôi cũng đâu có nhìn hạng nhất với hạng hai."
Cho nên cậu chính là hạng nhất của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất