Chương 35
Hiện giờ bị ác quỷ vây quanh, gã đương nhiên không thể giả bộ nổi nữa.
Gã nhìn Lâm Uyển Ương với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Sao ngươi có thể xóa bỏ cấm chế của ta, điều này không thể nào, chẳng lẽ ngươi là...”
Ngô lão tam gã nói được một nửa, những ác quỷ kia đang cắn xé da thịt của gã, gã đau đến mức kêu to thành tiếng, bật dậy khỏi mắng đất mắng to: “Ta là chủ nhân, sao các ngươi dám! Ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán!”
Những bóng quỷ kia không hề dừng tay, ngược lại lệ khí còn mạnh hơn so với ban nãy.
Ngô lão tam chạy đi, một đường kêu thảm thiết biến mất trong bóng đêm.
Tạ Văn Dĩnh thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút hỏi: “Cứ để gã đi như vậy không sao chứ?”
Lâm Uyển Ương cười lạnh một tiếng: “Để gã đi đi, người của đạo môn không thể trực tiếp hại tính mạng người khác, khí số của gã đã hết, nhiều nhất sống không quá một tháng, lại bị ác quỷ quấn thân, kéo dài hơi tàn cũng chỉ là sống không bằng chết, tự mình chuốc lấy.”
Những ác quỷ kia bởi vì Ngô lão tam mà sinh ra, một khi đối phương chết oán khí cũng tiêu tán, tự nhiên sẽ đến địa phủ báo cáo.
Phán quan sẽ căn cứ vào nhân phẩm của đối phương khi còn sống mà tiến hành thưởng phạt.
Lâm Uyển Ương nhìn thi đan trên mặt đất, kích thước bằng ngón út phát ra ánh sáng đỏ, thứ này không thể ở lại chỗ này, nếu như bị oan hồn gần đó nuốt sẽ hóa thành ác quỷ, trở thành phiền phức.
Thi đan tu luyện mấy chục năm khó có được, nói không chừng về sau sẽ hữu dụng.
Lâm Uyển Ương nhìn Diêu Mộ, mở miệng hỏi: “Tôi nhớ anh có mang theo khăn tay, cho tôi mượn một chút.”
Diêu Mộ “ồ” một tiếng, lấy khăn tay của anh ấy ra đưa cho cô, Lâm Uyển Ương dùng khăn tay nhặt thi đan dưới đất lên, sau đó cho vào trong túi.
Diêu Mộ sửng sốt, anh ấy cho rằng đối phương dùng để lau mặt! Ngẫm nghĩ lại thôi bỏ đi, coi như tặng khăn cho người ta vậy.
Chẳng qua thứ là phiên bản giới hạn nên tương đối khó mua.
Hiện giờ lão đạo bị diệt, trong lòng Diêu Mộ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần sống nơm nớp lo sợ nữa.
Lần này nếu tính mạng đã không đáng lo, thì cần phải trở về tính sổ với người kia, là ai ở sau lưng giở trò quỷ Diêu Mộ tự nhiên rõ ràng, chỉ là lo lắng “ra quân chưa thắng người đã mất”, cho nên mới tạm thời ẩn nhẫn.
Lâm Uyển Ương nhặt tấm gương kia lên, chuẩn bị gói lại.
Chế tác của gương đồng này lộ ra vài phần cổ xưa, mặt trên có hoa văn Thao Thiết, giống như một món đồ cổ.
Diêu Mộ giật mình nói: “Đồ của lão đạo này tốt nhất là đừng lấy, quá tà môn.”
Lâm Uyển Ương hờ hững: “Lời xưa có nói ‘Gương là kim thủy chi tinh, gương cổ như kiếm cổ, nếu có thần linh, có thể tránh tà mị trừ ngỗ ác’, pháp khí không phân biệt tốt xấu, vậy phải xem người dùng nó như thế nào, chúng ta không lấy thì phí, vừa hay cho cái gương này cơ hội lấy công chuộc tội.”
Diêu Mộ gật đầu: “... Cô nói có lý.”
Vừa rồi bảo kiếm của cô ra sức đánh cho nó một trận, giờ còn cho người ta cơ hội lấy công chuộc tội...
Lâm Uyển Ương vẫn cố gắng chống đỡ, lúc này nguy cơ đã giải trừ tinh thần thả lỏng, chân mềm nhũn muốn ngã xuống.
Tạ Văn Dĩnh đỡ lấy cô, sốt ruột hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”
Lâm Uyển Ương: “Tôi không sao, chỉ là cảm thấy mệt thôi.”
Lần này thật sự gặp phiền phức lớn, bùa lôi tích cóp gần một năm đều dùng hết, cô cảm giác như bị móc rỗng thân thể.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Gã nhìn Lâm Uyển Ương với vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: “Sao ngươi có thể xóa bỏ cấm chế của ta, điều này không thể nào, chẳng lẽ ngươi là...”
Ngô lão tam gã nói được một nửa, những ác quỷ kia đang cắn xé da thịt của gã, gã đau đến mức kêu to thành tiếng, bật dậy khỏi mắng đất mắng to: “Ta là chủ nhân, sao các ngươi dám! Ta sẽ khiến các ngươi hồn bay phách tán!”
Những bóng quỷ kia không hề dừng tay, ngược lại lệ khí còn mạnh hơn so với ban nãy.
Ngô lão tam chạy đi, một đường kêu thảm thiết biến mất trong bóng đêm.
Tạ Văn Dĩnh thu hồi tầm mắt, suy nghĩ một chút hỏi: “Cứ để gã đi như vậy không sao chứ?”
Lâm Uyển Ương cười lạnh một tiếng: “Để gã đi đi, người của đạo môn không thể trực tiếp hại tính mạng người khác, khí số của gã đã hết, nhiều nhất sống không quá một tháng, lại bị ác quỷ quấn thân, kéo dài hơi tàn cũng chỉ là sống không bằng chết, tự mình chuốc lấy.”
Những ác quỷ kia bởi vì Ngô lão tam mà sinh ra, một khi đối phương chết oán khí cũng tiêu tán, tự nhiên sẽ đến địa phủ báo cáo.
Phán quan sẽ căn cứ vào nhân phẩm của đối phương khi còn sống mà tiến hành thưởng phạt.
Lâm Uyển Ương nhìn thi đan trên mặt đất, kích thước bằng ngón út phát ra ánh sáng đỏ, thứ này không thể ở lại chỗ này, nếu như bị oan hồn gần đó nuốt sẽ hóa thành ác quỷ, trở thành phiền phức.
Thi đan tu luyện mấy chục năm khó có được, nói không chừng về sau sẽ hữu dụng.
Lâm Uyển Ương nhìn Diêu Mộ, mở miệng hỏi: “Tôi nhớ anh có mang theo khăn tay, cho tôi mượn một chút.”
Diêu Mộ “ồ” một tiếng, lấy khăn tay của anh ấy ra đưa cho cô, Lâm Uyển Ương dùng khăn tay nhặt thi đan dưới đất lên, sau đó cho vào trong túi.
Diêu Mộ sửng sốt, anh ấy cho rằng đối phương dùng để lau mặt! Ngẫm nghĩ lại thôi bỏ đi, coi như tặng khăn cho người ta vậy.
Chẳng qua thứ là phiên bản giới hạn nên tương đối khó mua.
Hiện giờ lão đạo bị diệt, trong lòng Diêu Mộ thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc không cần sống nơm nớp lo sợ nữa.
Lần này nếu tính mạng đã không đáng lo, thì cần phải trở về tính sổ với người kia, là ai ở sau lưng giở trò quỷ Diêu Mộ tự nhiên rõ ràng, chỉ là lo lắng “ra quân chưa thắng người đã mất”, cho nên mới tạm thời ẩn nhẫn.
Lâm Uyển Ương nhặt tấm gương kia lên, chuẩn bị gói lại.
Chế tác của gương đồng này lộ ra vài phần cổ xưa, mặt trên có hoa văn Thao Thiết, giống như một món đồ cổ.
Diêu Mộ giật mình nói: “Đồ của lão đạo này tốt nhất là đừng lấy, quá tà môn.”
Lâm Uyển Ương hờ hững: “Lời xưa có nói ‘Gương là kim thủy chi tinh, gương cổ như kiếm cổ, nếu có thần linh, có thể tránh tà mị trừ ngỗ ác’, pháp khí không phân biệt tốt xấu, vậy phải xem người dùng nó như thế nào, chúng ta không lấy thì phí, vừa hay cho cái gương này cơ hội lấy công chuộc tội.”
Diêu Mộ gật đầu: “... Cô nói có lý.”
Vừa rồi bảo kiếm của cô ra sức đánh cho nó một trận, giờ còn cho người ta cơ hội lấy công chuộc tội...
Lâm Uyển Ương vẫn cố gắng chống đỡ, lúc này nguy cơ đã giải trừ tinh thần thả lỏng, chân mềm nhũn muốn ngã xuống.
Tạ Văn Dĩnh đỡ lấy cô, sốt ruột hỏi: “Cô vẫn ổn chứ?”
Lâm Uyển Ương: “Tôi không sao, chỉ là cảm thấy mệt thôi.”
Lần này thật sự gặp phiền phức lớn, bùa lôi tích cóp gần một năm đều dùng hết, cô cảm giác như bị móc rỗng thân thể.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất