Đừng Hỏi – Du Ngư

Chương 21: Đứa trẻ hư 1

Trước Sau
Đám mây dày nặng cách mặt đất cực thấp. Như thể sợ bị tầng mây D2481 phát hiện, khu phố số một không có một tia sáng. Sắc trời ảm đạm, Lâm Gia đóng cửa xe, đi vào phạm vi khu phố số một bị tầng mây bao trùm.

Đường xá thành phố bị tầng mây đen xì bao bọc, trông chẳng khác nào sương mù dày đặc ban đêm.

Sương mù dày làm mờ tầm mắt, hình dáng kiến trúc thành phố bị bóp méo, các giác quan bị tước đoạt, từ sắc bén đến trì độn, cuối cùng biến mất.

Hình như có tiếng sóng biển từ bốn phương tám hướng vọt tới, vỗ mạnh vào rặng đá ngầm cứng rắn. Lâm Gia và Mèo nghe thấy thanh âm, ngẩng đầu, sương mù dày đặc dần tan đi, không còn diện mạo thành phố phồn hoa, mà là một màu lam mênh mông bát ngát.

Trong quá trình đi vào bong bóng cá, sợ bị lạc Lâm Gia, mèo nhảy lên vai cậu. Mặt đồng hồ treo trên cổ lắc lư đập vô cằm với mũi, mèo ăn đau gào một tiếng.

Lâm Gia không chút thương tình con mèo, lạnh nhạt nói: “Đề nghị mày kêu giống tiếng mèo trước khi hoàn toàn tiến vào bong bóng cá.”

Nếu sự việc ngoài ý muốn mà boss Chu nói trở thành sự thật, trong bong bóng cá không chỉ có phó trưởng Trần mà còn nhiều thêm một ‘ôn thần’. Mấy người bị gọi là ‘ôn thần’ rất giỏi phá hỏng kế hoạch của người khác.

Vốn Diêm Tục không tin mèo nhào lên người phó trưởng Trần là ngoài ý muốn. Nếu tiếng mèo rú khó nghe này bị hắn nghe thấy, không chừng sẽ xảy ra chuyện.

Mèo ngẫm lại thấy đúng, hắng giọng: “Meo ô~”

Nhìn từ biểu cảm níu mày của Lâm Gia, tiếng kêu này thật sự chẳng ra gì. Mèo đổi cách kêu, bóp giọng kêu nhẹ nhàng: “Mẻo?”

Lâm Gia như cũ không nói. Mèo vội hỏi: “Thế nào? Kêu như này giống hay chưa?”

Lâm Gia cúi đầu: “Mày vẫn nên câm miệng đi.”

Trong lúc mèo học kêu, mặt đất dưới chân có biến hóa. Giống như gió lốc tụ tập đêm trước, mặt đất nâu đen dưới chân thi thoảng xẹt tia lửa điện màu tím, sáng lên chốt lát rồi quay về tĩnh mịch.

Chậm rãi, gió lốc tan đi, mặt đất lộ ra màu sắc thật… Gạch men in hoa màu nâu thẫm.

Mây quanh mình loãng hẳn, càng ngày càng mỏng, lộ ra cảnh tượng bị giấu sau tầng mây thấp.

Mèo đảm đương nhân viên thông báo: “Vào rồi.”

Lâm Gia ngẩng đầu, thấy một hành lang dài. Hành lang lát gạch men hoa văn màu nâu thẫm, mỗi bốn ô gạch hợp thành một đóa hoa màu đen có bốn cánh hoa.

Gạch men cũ không đạt tiêu chuẩn, có vài ô gạch bị nứt, nhưng có thể coi là sạch sẽ.

Hiện tại cậu đang đứng trên lầu của một tòa kiến trúc cũ kỹ, không biết bề ngoài kiến trúc trông như thế nào, có bao nhiêu tầng, ở địa phương nào.

“Lâm Gia!”

Đang lúc Lâm Gia chuẩn bị đi xem tình huống xung quanh, phía sau có người gọi cậu.

Mèo vội vàng ngậm miệng. Lâm Gia quay đầu lại, thấy đầu húi cua vào bong bóng cá sớm hơn cậu một bước.

Đầu húi cua có một cái tên không hợp người – Tiếu Dao, cùng tuổi Lâm Gia, năm nay cũng 23 tuổi. Tay phải hắn còn quấn băng gạc, cho nên đồ cầm theo vào bong bóng cá xách bằng tay trái.

Bong bóng cá 13 người không biết tốn bao lâu, Tiếu Dao chuẩn bị chút đồ ăn cho hắn, Lâm Gia và cả phó trưởng Trần… Hắn tưởng Lâm Gia vào bong bóng cá là vì bán nhân tình cho phó trưởng Trần.

“Chúng ta vào sớm nhất, những người khác còn chưa tới.” Tiếu Dao nhìn khắp nơi xung quanh, “Mẹ nó. Mấy thứ này cầm không tiện, tôi phải tìm chỗ cất giấu.”

Nói xong, Tiếu Dao liền tìm được một vị trí phù hợp giấu đồ. Một bên hàng lang có hàng loạt cửa sổ. Có vài cánh cửa sổ đang mở, cành cây mọc rậm rạp bên ngoài chui vào.

Tiếu Dao đẩy cánh cửa sổ hết cỡ, dẫm lên khung cửa sổ, cất bước nhảy lên thân cây. Đứng vững rồi, hắn cột túi đồ ăn trên nhánh cây, lợi dụng bóng râm che khuất tầm mắt người khác.

Giấu đồ xong, Tiếu Dao nhanh chóng xoay người nhảy về.

Lâm Gia hỏi: “Thế nào?”

Tiếu Dao vừa mới ra ngoài, có thể quan sát một chút hình dạng kiến trúc.

Tiếu Dao có thấy, hắn nói: “Tòa nhà ba tầng, có hình dạng khăn trùm đầu, cửa ra vào hướng ra cổng. Từ tòa nhà đến cổng có một bãi đất trống, tôi thấy giống sân thể dục.”

Tiếu Dao tổng kết: “Chắc là trường học.”

Lâm Gia không tiếp lời. Cậu duỗi tay gõ lên một cửa phòng.

Trên cửa không có bảng tên phân chia lớp học trường học, nơi này không phải trường học.

Lâm Gia như cũ định đi ra ngoài coi một chút. Mức độ hiểu biết về địa hình có thể quyết định rất nhiều thứ.

Cậu và Tiếu Dao chia làm hai đường.

Lâm Gia tìm được cầu thang hành lang. Cậu đi xuống, Tiếu Dao đi lên trên.

Cậu đi thẳng một đường ra bên ngoài.

Hình dạng kiến trúc không sai biệt mấy so với lời tả của Tiếu Dao. Lâm Gia đi thẳng tới cổng lớn. Nói như vậy, bên ngoài cổng lớn sẽ có dấu hiệu rõ ràng chứng minh nơi này là chỗ nào.

Quả nhiên, chỗ bên trái cổng lớn dán bảng tên: Viện phúc lợi Nghi Nhạc.



Mèo ngồi xổm trên vai Lâm Gia, đọc mấy chữ này.

Lâm Gia nhấc mèo khỏi bả vai, gỡ đồng hồ điện thoại trên cổ nó xuống.

Con mèo này quá ngu, có cả đống sơ hở chờ người ta phát hiện nó không bình thường. Nếu để nó đeo đồng hồ điện thoại sẽ chỉ khiến người khác càng chú ý hơn.

Hiện tại về đối ngoại cậu đang là chủ của con mèo, cũng sẽ bị vướn vào phiền toái không cần thiết.

Mèo có hơi luyến tiếc: “Đừng làm mất.”

Lâm Gia: “Câm miệng.”

Trong lúc cậu thăm dò địa hình, lục tục có người tiến vào bong bóng cá. Địa điểm bọn họ xuất hiện không giống nhau, Lâm Gia và Tiếu Dao xuất hiện bên trong kiến trúc, mà đa số người xuất hiện ở bãi đất trống sân thể dục.

Lâm Gia và Mèo nhìn về phía những người này, có người mới hoang mang sợ hãi, cũng có người cũ chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng không nhìn thấy phó trưởng Trần.

Mèo vươn móng vuốt gãi gãi đầu vai Lâm Gia. Cảm nhận được Mèo nôn nóng, Lâm Gia nhàn nhạt: “Không phải nói mười ba người à, mới có vài người.”

Mèo hạ giọng mà nói: “Tôi sợ bản thể của tôi không dễ trúng kế. Cậu nghĩ đi, bản thể của tôi là phó trưởng phòng, chắc chắn không tầm thường.”

Lâm Gia không bình luận.

Bãi đất trống sân thể dục không ngừng xuất hiện người. Tiếu Dao chạy một vòng sơ sơ trong tòa kiến trúc cũng tới bãi đất trống. Hắn thấy Lâm Gia đứng xa xa quan sát những người khác, biết Lâm Gia đang đợi phó trưởng Trần. Hắn đi tới, run run hộp thuốc, nửa điếu thuốc lá thò ra khỏi hộp.

Nói: “Yên tâm, phó trưởng Trần chắc chắn vào.”

Lâm Gia: “Không hút.”

Tiếu Dao liền ngậm điếu thuốc này, châm lửa, nói: “Nuyên nhân các trưởng phòng khác đấu không lại phó trưởng Trần chính là Diêm Tục. Bọn họ muốn đẩy ngã phó trưởng Trần thì phải xử Diêm Tục trước. Người tên Diêm Tục này làm việc không có kết cấu, nhưng bọn họ mãi không tìm được chứng cứ công kích Diêm Tục.”

Lâm Gia nghe hiểu: “Boss Chu bịa đặt chứng cứ, hẹn Diêm Tục và phó trưởng Trần giao dịch tại khu phố số một.”

Tiếu Dao cười khẽ: “Bịa đặt không gạt được phó trưởng Trần. Trong tay boss thực sự có chứng cứ, vốn là át chủ bài của chúng tôi, vì cậu nên mới lấy ra.”

Lâm Gia cười lạnh, không nhận cái mũ Tiếu Dao chụp lên đầu cậu.

Cậu không quan tâm Boss Chu dụ phó trưởng Trần tiến vào bong bóng cá như thế nào. Nếu Tiếu Dao bảo đảm phó trưởng Trần sẽ vào, chờ là được.

Người đứng trên bãi đất trống sân thể dục càng ngày càng nhiều, người xuất hiện trong tòa kiến trúc cũng đi tới sân thể dục. Lâm Gia nhìn thấy phân chia đoàn đội rõ ràng, mở miệng hỏi: “Đó là người của các anh?”

Tiếu Dao cũng liếc hướng những người đó, ngoài miệng lại nói: “Đã đến đủ.”

Lâm Gia không tiếng động chỉ vào mình, rồi chỉ vào Tiếu Dao.

Tiếu Dao nhìn mèo trên vai Lâm Gia: “Không phải còn một con mèo hả?”

“Tên là gì?” Tiếu Dao và mèo xem như là người quen, “Bánh… bánh mì gối?”

Lâm Gia lạnh nhạt: “Không có mèo càng tốt.”

Mèo không vui lại không thể cãi, bẹp bẹp miệng.

“Chịu thôi.” Tiếu Dao ném đầu lọc thuốc, dẫm nghiền, “Những người khác còn kém, vào tầng mây hai sao hơi quá sức. Boss thì bó tay, căn cứ cần boss tọa trấn. À đúng rồi, cậu biết tên đoàn đội chúng tôi không?”

Lâm Gia: “Không muốn biết.”

Nhưng Tiếu Dao muốn nói: “Đao nhọn. Chúng tôi còn có khẩu hiệu: Oan gia ngõ hẹp dũng giả thắng*.”

Lâm Gia: “…”

Mèo: “…”

Tiếu Dao khinh miệt mà nhìn những người khác: Cậu, tôi và mèo, đối phó những người đó, dư dả.”

Tiếu Dao phát hiện Lâm Gia không nói gì, hắn nhìn theo ánh mắt Lâm Gia, cơ thể khựng một chút.

Cách đó không xa là phó trưởng Trần mà Lâm Gia muốn tìm, và… Diêm Tục.

“Cái đệt.” Tiếu Dao trợn mắt há hốc mồm: “Tại sao có Diêm Tục?!”

Hiển nhiên Tiếu Dao và Boss Chu bị mất liên lạc, nhưng Lâm Gia không để ý. Cậu nhìn nơi xa, bên ngoài tòa kiến trúc trồng một hàng cây, phó trưởng Trần và Diêm Tục đứng dưới bóng cây. Lá cây sàn sạt thổi tan tiếng nói chuyện, chỉ có thể thấy phó trưởng Trần nói cái gì đó với Diêm Tục, Diêm Tục lười nhác dựa vào thân cây, cặp chân dài không dứng ngay ngắn, ngón trỏ ngoắc vào khẩu súng lục chất bạc. So với những người khác vào bong bóng cá, người này nhàn nhã y như khách du lịch.

Phó trưởng Trần nhíu mày: “Cất vào.”

Diêm Tục thay đổi tư thế dựa cây: “Nếu tôi cất vào sớm quá, lỡ có ai không biết tôi có vũ khí, sinh ra tâm tư không tốt đối với chúng ta thì sao.”

Nói xong, Diêm Tục nhìn mấy người đã vào tầng mây D2481.

Mọi người đều mang biểu cảm nghiêm trọng. Trừ cái người ăn mặc bảnh bao trên vai có mèo như thể chuẩn bị đi hẹn hò.



Hù được nhát gan, không hù được gan lớn, mà nhát gan căn bản không cần dùng súng để dọa.

Lúc này Diêm Tục mới đứng thẳng người, lề mề cất vũ khí có tác dụng uy hiếp: “Tuân lệnh chỉ thị cấp trên.”

Phó trưởng Trần đi tới chỗ đám người, Diêm Tục đi tụt phía sau hắn một bức.

Tầng mây D2481 được dự đoán có 13 người, lúc này nhân số có đủ.

Ánh mắt mọi người tập trung trên người hai người họ. Tầm mắt phó trưởng Trần đảo qua từng người, hơi dừng lại ở con mèo trên vai Lâm Gia, hắn mở miệng, trước tiên tiêm một mũi dự phòng: “Toàn bộ cá linh thuộc về mọi người. Tôi mặc kệ mọi người phân chia như thế nào, nhưng không được nổi tâm tư hãm hại đồng đội.”

Không ai hé răng, chỉ có Diêm Tục đứng phía sau phó trưởng Trần mở miệng: “Ý phó trưởng Trần là, từ giây phút này, mọi người xem nhau là đồng đội, cấm hãm hại nhau, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Đoàn thể kéo bè kéo cánh bị chỉ ra, mọi người đành phải cứng đờ gật đầu.

Phó trưởng Trần hướng mọi người: “Ai lần đầu vào bong bóng cá thì giơ tay.”

Trừ hắn và Diêm Tục, có bốn người trong mười một người do dự giơ tay. Biết Diêm Tục không thích phân đoạn giải thích cho người mới, phó trưởng Trần giới thiệu đơn giản về bong bóng cá.

Do giữ chức cao nhiều năm, giọng của hắn rất vững giữa gió biển: “

Đại khái là hàng năm thân ở thượng vị, hắn thanh âm ở gió biển trung vững vàng rơi xuống đất: “Mỗi ngày chỉ được hỏi Người cá ba câu hỏi, hỏi nhiều hơn sẽ xảy ra chuyện. Tôi đề nghị bốn người không nên hỏi Người cá.”

Nói xong nhìn về phía những người khác, “Cũng không đề nghị mấy người lén lút hỏi. Muốn hỏi cái gì, mọi người có thể thảo luận chung.”

Lãnh đạo ban quản lý vào bong bóng cá, đã thế còn có tận hai người, mọi người có thể làm gì chứ, đành gật đầu đồng ý.

Tiếu Dao nhỏ giọng nói với Lâm Gia: “Không ngờ Diêm Tục cũng đi theo, lần này không dễ làm. Nếu muốn bán nhân tình cho phó trưởng Trần, cần dụ Diêm Tục đi chỗ khác. Nghĩ được biện pháp nào không.”

Lâm Gia: “Anh có thể lớn tiếng hơn một chút.”

Lâm Gia vừa dứt lời, nghe được Diêm Tục thanh âm lại lần nữa vang lên: “Nhân lúc Người cá chưa xuất hiện, chúng ta tìm hiểu lẫn nhau đi. Tôi là Diêm Tục, ‘Diêm’ thượng tam vây quanh, ‘Tục’ liên tiếp chi ý.”

Nói tới đây, hắn nhướng mày, hình như có liếc Lâm Gia một cái, “Vũ khí là súng, ổ súng còn thừa năm viên đạn, hy vọng khi rời khỏi bong bóng cá số lượng viên đạn bất biến.”

Tiếu Dao ngậm miệng, không biết Diêm Tục có nghe thấy hắn nhỏ giọng bàn luận cùng Lâm Gia hay không.

Phân đoạn tự giới thiệu căn bản không cần thiết, người cũ vào bong bóng cá chẳng quan tâm họ tên những người khác. Nhưng Diêm Tục chỉ bừa vào một người, bắt người ta tự giới thiệu.

Không có biện pháp, mọi người đành lần lượt tự giới thiệu.

Tới khi Tiếu Dao kết thúc tự giới thiệu đến phiên Lâm Gia, ánh mắt Diêm Tục liền quang minh chính đại hướng đến.

Lâm Gia mở miệng: “Lâm Gia.”

Hết.

“Thế thôi?” Diêm Tục gãi đầu, “Không nói thêm cái gì khác à?”

Lâm Gia nhìn hắn: “Ví dụ như?”

“Ví dụ như nói về…” Diêm Tục cười một cái, “Nguyên nhân mang thú cưng vào bong bóng cá? Thuộc đoàn thể nào? Có biết một người tên là Chu Chính Hành không?”

Bên cạnh, sắc mặt Tiếu Dao trong phút chốc trở nên xám trắng.

Chu Chính Hành, tên của Boss Chu.

Mèo trên vai khẩn trương mà dùng móng bấu Lâm Gia. Lâm Gia không biến sắc, nhàn nhạt: “Tôi thích, người tự do, không quen biết.”

Diêm Tục còn muốn nói tiếp, phó trưởng Trần ngắt lời: “Được rồi, Người cá xuất hiện.”

Vị trí Người cá xuất hiện là tại bãi đất trống sân thể dục, không khác lắm so với Người cá mà Lâm Gia từng thấy ở chung cư Nghi Nhạc – bù nhìn cắm trên mặt đất, chỉ khác ở cách ăn mặc. Người cá này mặc quần áo xanh lục giống bóng cây.

Người cá xuất hiện sẽ tuyên đọc nước mì, mọi người đi tới gần.

Tiếu Dao cố tình đi tụt lại một bước, hỏi Lâm Gia: “Anh… anh ta không biết đâu nhỉ?”

Lâm Gia nhấc chân: “Biết cái gì?”

Tiếu Dao: “Hại phó trưởng Trần vào bong bóng cá.”

“Còn nữa…” Tiếu Dao nhịn không được lo lắng, “Con mẹ nó, boss không xảy ra chuyện gì chứ.”

Lâm Gia không đáp, đi đến trước mặt Người cá.

Người cá nhếch môi, lộ ra khoang miệng rậm rạp hàm răng: “Nó là bé gái hư, nó không thể ngủ.”

••••••••

*Người Trung Quốc xưa có câu “Hiệp lộ tương phùng dũng giả thắng”, nghĩa là hai đối thủ gặp nhau trên con đường độc đạo, người dũng cảm sẽ chiến thắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau