Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 334: Cuộc chiến sinh tồn – tuyệt địa cầu sinh
“Cảnh báo! Cảnh báo!”
“Người dị năng bỏ trốn! Người dị năng bỏ trốn! Điều động đội canh gác, đội canh gác—”
Loa phóng thanh im bặt, sau đó bị thay thế bằng một giai điệu Quốc tế ca hùng tráng.
Một bài ca quen thuộc đến mức khiến người ta nghe thấy cũng không nhịn được cười.
Chui ra từ lớp cửa kính to là một hành lang thật dài không có cửa sổ, cũng là con đường duy nhất để đi ra ngoài. Trên hành lang chằng chịt mười mấy căn phòng, trong phòng cũng không có cửa sổ để ra vào.
Sau khi xác nhận hai mươi mấy gã nhân viên kỹ thuật đều bị quật ngã, thiếu nữ có sức lực vô cùng lớn kia xuyên qua hành lang, xác nhận tất cả mọi người đã tìm được nơi trú ẩn, liền đạp một cước để phá tung cửa điện từ: “Đây là cái gì, ai lên đi!”
Trong chớp mắt, một thiếu niên có dị năng điều khiển được sắt dùng tay chặp vào nhau, tất cả kim loại bằng sắt liền trở nên vặn vẹo, chắp vá thành một tấm lá chắn cực lớn, bay ra khỏi ván cửa.
Trong nháy mắt, ngay ván cửa có vô số đạn bắn vào tấm lá chắn khiến nó lõm xuống.
May nhờ có tấm lá chắn này nên thiếu nữ đá tung cửa có thể lắc mình tránh né, tránh được kiếp nạn.
Thiếu niên điều khiển sắt bị chảy máu mũi, sau khi lau máu, cậu lắc mình trốn vào một gian phòng rồi hô to: “Đây là đạn chì! Em không có cách nào điều khiển!”
Trì Tiểu Trì trả lời: “Sẽ có cách thôi!”
Bảy mươi lăm loại dị năng, cộng thêm cậu, tổng cộng bảy mươi sáu loại.
Rồi sẽ có cách.
“Đan Song!” Trì Tiểu Trì gọi.
Đan Song hít sâu một hơi: “Vâng!”
Đan Song nhô đầu ra từ một gian phòng, vội vàng nhìn lướt một loạt cảnh vệ ở bên ngoài, ánh mắt chỉ vẩy một cái thì tất cả súng ống trong tay bọn họ liền rơi xuống đất!
Khi cảnh vệ bị nhũn tay, súng ống tuột xuống thì một luồng lửa nóng rực từ trong hành lang hừng hực tuôn ra, tựa như hỏa long phun lửa!
Đội cảnh vệ vốn đã rối loạn nhân tâm, lúc này triệt để bị tách ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên xung quanh, có người bị lửa bén lên thân, lăn lộn đầy đất, đau đớn thê thảm.
Một cô gái biết điều khiển lửa đứng trong hành lang, đầu ngón tay, tóc tai và trước ngực đều rực lửa.
Hai tay của cô ép xuống một chút, thay mọi người để lộ ra một con đường không có lửa: “Đi thôi!”
Thời điểm lúc này là chạng vạng, đã là thời gian tan tầm theo quy định, những người dị năng đã ngủ rất sớm, nằm trong những khoang thuyền con nhộng, thần sắc gần như bình yên mà chết lặng.
Rất nhiều người dị năng vừa tiến vào mộng đẹp thì đèn báo động màu đỏ thẫm đột nhiên vang lên, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang vọng—
“Có người dị năng bỏ trốn!”
“Tổng cộng 76 người dị năng!”
“Có lệnh điều động người dị năng! Truy bắt phần tử phản loạn!”
Khu ký túc xá như tổ ong bị quấy rối, không ít người dị năng theo bản năng mà tuân theo mệnh lệnh, ngồi dậy từ trên giường, chờ đợi phòng tập thể mở ra, đồng thời cũng có những người dị năng trao đổi với nhau, hỏi han rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ở đây, các gian phòng không tồn tại vách tường.
Làm như vậy là vì phòng ngừa đồ cấm xuất hiện, cơ quan cổ vũ những người dị năng giám sát và mật báo lẫn nhau.
Một khi mật báo thành công, người tố cáo sẽ nhận được một lần cơ hội thăm người thân, đây có thể coi là phần thưởng rất tốt.
Một người dị năng ngồi dậy từ trên giường, cách lan can nhìn về phía gian phòng đối diện.
Gian phòng đối diện trống không, người dị năng mới nhớ người trong gian phòng đó tên là Lục Thanh Thụ, cứ suốt ngày lật xem một quyển truyện tranh siêu anh hùng, còn nói bây giờ đã có năng lực siêu anh hùng nhưng chỉ có thể làm một con chuột trong cống ngầm.
Hai ngày trước, anh ấy chấp hành nhiệm vụ thất bại, bị chết oan.
Nhân viên mới vẫn chưa được bổ sung vào, hai ngày này cơ quan cũng rất bận rộn, bởi vậy di vật của Lục Thanh Thụ vẫn còn đặt trên giường, chưa được thu dọn.
Trên bìa quyển truyện tranh siêu anh hùng đang lóe lên ánh sáng báo động khác thường.
Người dị năng nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên nhắm mắt lại, một lần nữa ngã xuống giường.
Người bên cạnh phòng thấy anh ta như vậy thì liền bắt chuyện: “Lão Lý…he he! Lão Lý, anh làm gì vậy, không muốn sống nữa chăng?”
Người dị năng được gọi là Lão Lý phát ra tiếng ngáy nặng nề.
Người dị năng bắt chuyện với Lão Lý dường như hiểu ra điều gì, dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm anh ta trong phút chốc, sau đó cũng rút lui về trên giường, trầm mặc cả buổi, ngã đầu liền ngủ.
“Người quản lý” vội vàng đến kiểm kê nhân số, chuẩn bị lập đội, phát hiện hai người này vẫn chưa rời giường, liền lấy côn sắt đánh mạnh lên lan can: “Làm gì vậy? Tỉnh dậy! Không nghe thấy chuông cảnh báo sao?”
Hai người nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, tiếng ngáy như sấm.
“Người quản lý” lập tức khởi động dòng điện cấp độ nhẹ, xem như nhắc nhở.
Người dị năng ở phòng bên cạnh vẫn chịu đựng, Lão Lý thì lại giật mình, bò dậy từ trên giường.
“Người quản lý” quơ quào, kêu gào bên ngoài: “Nghe không hiểu tiếng người có phải không? Ngồi dậy!”
Lão Lý yên lặng nhìn chăm chú vào người quản lý, hơi vung mạnh tay, cánh tay của anh ta liền như cao su mà bay ra ngoài, quấn lấy vài vòng trên cổ người quản lý, vung vẩy vài lần, cái trán của người quản lý liền đập lên lan can sắt, máu chảy ồ ạt, lập tức ngất xỉu.
Lão Lý nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Người dị năng ở cách vách gào thét: “Anh điên rồi hả?! Không bắt đám người dị năng kia, nếu bọn họ đem chuyện mà chúng ta làm ở đây đi công bố với toàn dân thì chúng ta coi như tiêu đời! Chúng ta sẽ trở thành kẻ mang tội giết người! Chúng ta—-”
Lão Lý siết chặt nắm đấm.
Bảy mươi sáu người dị năng…
Nếu như bọn họ có thể trốn ra ngoài…
Nếu như bọn họ có thể đem tất cả những chuyện xảy ra ở nơi này công bố với dân chúng…
Lão Lý trợn tròn mắt, gằn từng chữ một: “Tôi tình nguyện ngồi tù ở bên ngoài, ngồi bốn trăm năm cũng được, tử hình cũng được. Ít nhất so với ở đây…thì vẫn còn sống như một con người.”
Không chỉ Lão Lý.
Không ít nơi đã xảy ra tình trạng bạo loạn tương tự, người dị năng và người quản lý không ngừng va chạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gào thét và tiếng rên rỉ vì bị điện giật.
Mà người quản lý không dám dễ dàng khởi động gây mê và tiêm thuốc độc.
Những người này chỉ là tiêu cực biếng nhác, vẫn chưa tới mức nghiêm trọng làm trái với điều lệ, nếu như giết thì không có cách nào bàn giao, nếu như gây mê thì xem như tự giảm sức chiến đấu.
Ở khu ký túc xá cách đó không xa, tổng phụ trách nhóm “người quản lý” gào thét với bộ đàm: “Mở ra một cửa khác! Hiện tại cảm xúc của bọn họ rất bất ổn!”
Điện thoại bên kia vang lên tiếng nôn nóng của bộ trưởng bộ xử lý khẩn cấp: “Không mở cửa, lẽ nào để những người dị năng kia chạy mất?!”
“Mở cửa, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người dị năng sẽ tạo phản! Nếu bên này cũng rơi vào bạo loạn thì coi như xong!”
Tiếng gào thét run rẩy của bộ trưởng cũng thay đổi: “Vậy mặc kệ đám người kia tháo chạy? Để bọn họ chạy trốn thì chúng ta cũng gặp rắc rối lớn đó!”
Giằng co không lối thoát, tổng phụ trách cúp máy, ánh mắt quét về từng gương mặt trong lồng sắt.
Có người nằm trên giường chợp mắt, vừa nhìn liền biết căn bản không nguyện ý ra ngoài.
Có người nhìn người khác bạo loạn, vẻ mặt chỉ tê dại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Có người thoạt nhìn như thật sự phẫn nộ, xung phong nhận việc, muốn đi bắt người trốn thoát, nhưng ai biết được đây có thể là cơ hội để bọn họ cũng bỏ trốn?
Từng khuôn mặt kia thoạt nhìn đều vô cùng khả nghi.
Tổng phụ trách vô cùng đau đầu, buồn bực nắm tóc gãi tai.
Thả hay không thả?
Sau vài lần do dự, thời cơ tốt nhất đã mất.
Ông ta giống như bùng nổ mà phẫn nộ giẫm chân vài lần, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài bất lực.
…Xong rồi.
Lúc này, có lẽ thật sự phải ra khỏi cái sọt lớn rồi.
Ở một bên khác, những người dị năng hòa theo tiếng quốc tế ca lao ra ngoài, dọc đường đi liên tục tảo thanh tất cả cảnh vệ của cơ quan.
Tình cờ đụng phải tiểu phân đội người dị năng thì cũng bị dòng lũ bảy mươi lăm người này san bằng.
…Không có đấng cứu thế, cũng không có ngọc hoàng thượng đế.
Khi câu hát này được cất lên, một người dị năng canh giữ bên cửa sổ bị không khí của Trì Tiểu Trì ép ngã xuống đất.
Cửa sổ bị phá nát, những người dị năng nối đuôi nhau, lần lượt chui ra.
Thời tiết bên ngoài rất xấu, mưa to như trút nước, bầu trời như bị xé nát, tia chớp bắn ra, màu trắng và tím rực rỡ chớp nhoáng, trông thật sự kinh hồn bạt vía.
Không giống như thế giới giả lập kia, bầu trời không một gợn mây, một năm bốn mùa, luôn xanh mát trong vắt, giả đến mức khiến người ta buồn nôn.
Những người dị năng đạp chân vào nước bùn, gấp rút chạy về phía trước như bay.
Nước mưa rót vào miệng.
Người thiếu niên có thể điều khiển máy phát thanh đã chuyển quốc tế ca thành một ca khúc tên là Fearless, âm điệu hơi ngột ngạt, nhịp điệu gấp gáp, cũng hài hòa với bước chân thần tốc của bọn họ.
Trong cơn mưa như trút nước, Trì Tiểu Trì cõng lấy Triệu Nhu vẫn còn đang hôn mê, giương giọng hỏi Lâu Ảnh: “Công năng định vị của vòng cổ vẫn còn chứ?”
Lâu Ảnh nói với Trì Tiểu Trì: “Em yên tâm! Những vòng cổ này khác với vòng cổ của những người tham gia cơ quan chính thức, chưa được phê duyệt, chỉ có…những người dị năng còn sống mới có thể được trình báo đăng ký lên chính phủ, sau đó đổi thành vòng cổ chính thức của cơ quan, trở thành nô lệ của bọn họ. Còn những vòng cổ mà mọi người đang đeo chỉ có thể sử dụng trong cơ quan, không có cách nào tiến hành điều khiển từ xa! Chỉ cần rời khỏi phạm vi nơi này thì sẽ vô tác dụng!”
Trì Tiểu Trì bị nước mưa thấm ướt toàn thân, chỉ cảm thấy khoan khoái, mấy ngày qua ngột ngạt, phẫn nộ, u ám, tất cả đều bị nước mưa dập tắt!!
Khoảng cách tự do của bọn họ chỉ có một lớp lưới điện cao bằng hai tầng lầu!!
Những nhân loại bình thường canh giữ lưới điện đứng phía trên, cầm súng trong tay, nỗ lực bắn xuống.
Đan Song bước ra, hơi ngồi xổm xuống, phẫn nộ quát một tiếng, súng trong tay bọn họ lần lượt rơi xuống, một người nắm giữ dị năng ngắt điện liền nắm lấy lưới điện, thúc giục năng lực, dòng điện trong phạm vi gần 10 mét liền bị ngắt đứt, thiếu nữ có năng lực sức mạnh liền dùng hai tay bảo hộ trước mặt, mạnh mẽ tông về phía trước—-
Ầm ầm một tiếng, lưới điện bị xuyên thành một lỗ to.
Mọi người lũ lượt tiến lên, chạy về phía lỗ to để bỏ trốn.
Cũng có người chưa lập tức bỏ chạy.
Có chừng mười người đưa mắt nhìn pho tượng khổng lồ ở cách đó không xa.
Đó là pho tượng của cơ quan.
Một vị thần cầm cán cân công lý, đại biểu phán quyết công chính liêm minh.
Mỗi người khi bị đưa vào trong cơ quan đều tuyệt vọng giãy dụa và gào thét, tất cả đều nhìn thấy pho tượng này.
Pho tượng này đặt ở tất cả mọi nơi trong cơ quan. Trong “Khoang thuyền con nhộng” có hình pho tượng lượn lờ, trong phòng hình phạt cũng có pho tượng thu nhỏ, ở giữa sân lại có pho tượng to lớn.
Là vị thần tượng trưng cho giáo dục và sự công bằng đang lạnh lùng ngắm nhìn bọn họ, chưa bao giờ đưa tay cứu giúp viện trợ bọn họ.
…Thật giống như bọn họ vốn là kẻ có tội.
Trong giọng nữ đang ngân nga ca khúc Fearless, pho tượng lớn kia bị hơn mười người dị năng phẫn nộ lật đổ xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Trong đó có cô gái điều khiển lửa.
Lửa cháy trên người cô gái, mặc cho mưa như trút nước cũng khó có thể dập tắt.
Cô giẫm lên cái đầu đã vỡ vụn của pho tượng, cúi mắt xuống, lạnh lùng nhìn trong chốc lát, sau đó đá văng cái đầu bay ra ngoài.
Còn Trì Tiểu Trì sau khi chui ra khỏi lưới điện, lấy ra Tỏa Linh Bình chứa vô số hồn phách vỡ vụn.
Trong tiếng mưa rơi như trút nước, cậu nhẹ giọng nói: “Quay về đi.”
“Quay về thăm người thân, giết kẻ thù, hay làm gì cũng được. Các bạn muốn thông tin nào thì tôi đều có, tôi đều sẽ cho các bạn.”
“Nhưng chuyện mà các bạn có thể làm đều rất ít. Các bạn chỉ còn dư lại một phần năng lượng, cũng không có khả năng gánh chịu thân thể, có thể ở giữa đường sẽ tiêu tan. Làm chuyện đáng giá mình nên làm, đừng lãng phí thời gian cuối cùng của các bạn.”
Dứt lời, cậu mở ra chiếc bình.
Vô số linh hồn vỡ nát như đom đóm giãy dụa bay ra khỏi bình, như phù du mà thuận theo gió tung bay.
Có linh hồn vừa gặp phải mưa lạnh liền tán loạn hoàn toàn, có linh hồn lại như sao băng, thoáng một chút liền biến mất, còn có linh hồn thậm chí hóa ra hình người, vội vàng lạy Trì Tiểu Trì một cái rồi tiêu tan trong gió.
Ít nhất, bọn họ chết trên cõi đời này.
“Người dị năng bỏ trốn! Người dị năng bỏ trốn! Điều động đội canh gác, đội canh gác—”
Loa phóng thanh im bặt, sau đó bị thay thế bằng một giai điệu Quốc tế ca hùng tráng.
Một bài ca quen thuộc đến mức khiến người ta nghe thấy cũng không nhịn được cười.
Chui ra từ lớp cửa kính to là một hành lang thật dài không có cửa sổ, cũng là con đường duy nhất để đi ra ngoài. Trên hành lang chằng chịt mười mấy căn phòng, trong phòng cũng không có cửa sổ để ra vào.
Sau khi xác nhận hai mươi mấy gã nhân viên kỹ thuật đều bị quật ngã, thiếu nữ có sức lực vô cùng lớn kia xuyên qua hành lang, xác nhận tất cả mọi người đã tìm được nơi trú ẩn, liền đạp một cước để phá tung cửa điện từ: “Đây là cái gì, ai lên đi!”
Trong chớp mắt, một thiếu niên có dị năng điều khiển được sắt dùng tay chặp vào nhau, tất cả kim loại bằng sắt liền trở nên vặn vẹo, chắp vá thành một tấm lá chắn cực lớn, bay ra khỏi ván cửa.
Trong nháy mắt, ngay ván cửa có vô số đạn bắn vào tấm lá chắn khiến nó lõm xuống.
May nhờ có tấm lá chắn này nên thiếu nữ đá tung cửa có thể lắc mình tránh né, tránh được kiếp nạn.
Thiếu niên điều khiển sắt bị chảy máu mũi, sau khi lau máu, cậu lắc mình trốn vào một gian phòng rồi hô to: “Đây là đạn chì! Em không có cách nào điều khiển!”
Trì Tiểu Trì trả lời: “Sẽ có cách thôi!”
Bảy mươi lăm loại dị năng, cộng thêm cậu, tổng cộng bảy mươi sáu loại.
Rồi sẽ có cách.
“Đan Song!” Trì Tiểu Trì gọi.
Đan Song hít sâu một hơi: “Vâng!”
Đan Song nhô đầu ra từ một gian phòng, vội vàng nhìn lướt một loạt cảnh vệ ở bên ngoài, ánh mắt chỉ vẩy một cái thì tất cả súng ống trong tay bọn họ liền rơi xuống đất!
Khi cảnh vệ bị nhũn tay, súng ống tuột xuống thì một luồng lửa nóng rực từ trong hành lang hừng hực tuôn ra, tựa như hỏa long phun lửa!
Đội cảnh vệ vốn đã rối loạn nhân tâm, lúc này triệt để bị tách ra, tiếng kêu thảm thiết vang lên xung quanh, có người bị lửa bén lên thân, lăn lộn đầy đất, đau đớn thê thảm.
Một cô gái biết điều khiển lửa đứng trong hành lang, đầu ngón tay, tóc tai và trước ngực đều rực lửa.
Hai tay của cô ép xuống một chút, thay mọi người để lộ ra một con đường không có lửa: “Đi thôi!”
Thời điểm lúc này là chạng vạng, đã là thời gian tan tầm theo quy định, những người dị năng đã ngủ rất sớm, nằm trong những khoang thuyền con nhộng, thần sắc gần như bình yên mà chết lặng.
Rất nhiều người dị năng vừa tiến vào mộng đẹp thì đèn báo động màu đỏ thẫm đột nhiên vang lên, tiếng chuông cảnh báo chói tai vang vọng—
“Có người dị năng bỏ trốn!”
“Tổng cộng 76 người dị năng!”
“Có lệnh điều động người dị năng! Truy bắt phần tử phản loạn!”
Khu ký túc xá như tổ ong bị quấy rối, không ít người dị năng theo bản năng mà tuân theo mệnh lệnh, ngồi dậy từ trên giường, chờ đợi phòng tập thể mở ra, đồng thời cũng có những người dị năng trao đổi với nhau, hỏi han rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Ở đây, các gian phòng không tồn tại vách tường.
Làm như vậy là vì phòng ngừa đồ cấm xuất hiện, cơ quan cổ vũ những người dị năng giám sát và mật báo lẫn nhau.
Một khi mật báo thành công, người tố cáo sẽ nhận được một lần cơ hội thăm người thân, đây có thể coi là phần thưởng rất tốt.
Một người dị năng ngồi dậy từ trên giường, cách lan can nhìn về phía gian phòng đối diện.
Gian phòng đối diện trống không, người dị năng mới nhớ người trong gian phòng đó tên là Lục Thanh Thụ, cứ suốt ngày lật xem một quyển truyện tranh siêu anh hùng, còn nói bây giờ đã có năng lực siêu anh hùng nhưng chỉ có thể làm một con chuột trong cống ngầm.
Hai ngày trước, anh ấy chấp hành nhiệm vụ thất bại, bị chết oan.
Nhân viên mới vẫn chưa được bổ sung vào, hai ngày này cơ quan cũng rất bận rộn, bởi vậy di vật của Lục Thanh Thụ vẫn còn đặt trên giường, chưa được thu dọn.
Trên bìa quyển truyện tranh siêu anh hùng đang lóe lên ánh sáng báo động khác thường.
Người dị năng nhìn nó trong chốc lát, đột nhiên nhắm mắt lại, một lần nữa ngã xuống giường.
Người bên cạnh phòng thấy anh ta như vậy thì liền bắt chuyện: “Lão Lý…he he! Lão Lý, anh làm gì vậy, không muốn sống nữa chăng?”
Người dị năng được gọi là Lão Lý phát ra tiếng ngáy nặng nề.
Người dị năng bắt chuyện với Lão Lý dường như hiểu ra điều gì, dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm anh ta trong phút chốc, sau đó cũng rút lui về trên giường, trầm mặc cả buổi, ngã đầu liền ngủ.
“Người quản lý” vội vàng đến kiểm kê nhân số, chuẩn bị lập đội, phát hiện hai người này vẫn chưa rời giường, liền lấy côn sắt đánh mạnh lên lan can: “Làm gì vậy? Tỉnh dậy! Không nghe thấy chuông cảnh báo sao?”
Hai người nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, tiếng ngáy như sấm.
“Người quản lý” lập tức khởi động dòng điện cấp độ nhẹ, xem như nhắc nhở.
Người dị năng ở phòng bên cạnh vẫn chịu đựng, Lão Lý thì lại giật mình, bò dậy từ trên giường.
“Người quản lý” quơ quào, kêu gào bên ngoài: “Nghe không hiểu tiếng người có phải không? Ngồi dậy!”
Lão Lý yên lặng nhìn chăm chú vào người quản lý, hơi vung mạnh tay, cánh tay của anh ta liền như cao su mà bay ra ngoài, quấn lấy vài vòng trên cổ người quản lý, vung vẩy vài lần, cái trán của người quản lý liền đập lên lan can sắt, máu chảy ồ ạt, lập tức ngất xỉu.
Lão Lý nằm xuống, tiếp tục ngủ.
Người dị năng ở cách vách gào thét: “Anh điên rồi hả?! Không bắt đám người dị năng kia, nếu bọn họ đem chuyện mà chúng ta làm ở đây đi công bố với toàn dân thì chúng ta coi như tiêu đời! Chúng ta sẽ trở thành kẻ mang tội giết người! Chúng ta—-”
Lão Lý siết chặt nắm đấm.
Bảy mươi sáu người dị năng…
Nếu như bọn họ có thể trốn ra ngoài…
Nếu như bọn họ có thể đem tất cả những chuyện xảy ra ở nơi này công bố với dân chúng…
Lão Lý trợn tròn mắt, gằn từng chữ một: “Tôi tình nguyện ngồi tù ở bên ngoài, ngồi bốn trăm năm cũng được, tử hình cũng được. Ít nhất so với ở đây…thì vẫn còn sống như một con người.”
Không chỉ Lão Lý.
Không ít nơi đã xảy ra tình trạng bạo loạn tương tự, người dị năng và người quản lý không ngừng va chạm, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gào thét và tiếng rên rỉ vì bị điện giật.
Mà người quản lý không dám dễ dàng khởi động gây mê và tiêm thuốc độc.
Những người này chỉ là tiêu cực biếng nhác, vẫn chưa tới mức nghiêm trọng làm trái với điều lệ, nếu như giết thì không có cách nào bàn giao, nếu như gây mê thì xem như tự giảm sức chiến đấu.
Ở khu ký túc xá cách đó không xa, tổng phụ trách nhóm “người quản lý” gào thét với bộ đàm: “Mở ra một cửa khác! Hiện tại cảm xúc của bọn họ rất bất ổn!”
Điện thoại bên kia vang lên tiếng nôn nóng của bộ trưởng bộ xử lý khẩn cấp: “Không mở cửa, lẽ nào để những người dị năng kia chạy mất?!”
“Mở cửa, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người dị năng sẽ tạo phản! Nếu bên này cũng rơi vào bạo loạn thì coi như xong!”
Tiếng gào thét run rẩy của bộ trưởng cũng thay đổi: “Vậy mặc kệ đám người kia tháo chạy? Để bọn họ chạy trốn thì chúng ta cũng gặp rắc rối lớn đó!”
Giằng co không lối thoát, tổng phụ trách cúp máy, ánh mắt quét về từng gương mặt trong lồng sắt.
Có người nằm trên giường chợp mắt, vừa nhìn liền biết căn bản không nguyện ý ra ngoài.
Có người nhìn người khác bạo loạn, vẻ mặt chỉ tê dại, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Có người thoạt nhìn như thật sự phẫn nộ, xung phong nhận việc, muốn đi bắt người trốn thoát, nhưng ai biết được đây có thể là cơ hội để bọn họ cũng bỏ trốn?
Từng khuôn mặt kia thoạt nhìn đều vô cùng khả nghi.
Tổng phụ trách vô cùng đau đầu, buồn bực nắm tóc gãi tai.
Thả hay không thả?
Sau vài lần do dự, thời cơ tốt nhất đã mất.
Ông ta giống như bùng nổ mà phẫn nộ giẫm chân vài lần, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài bất lực.
…Xong rồi.
Lúc này, có lẽ thật sự phải ra khỏi cái sọt lớn rồi.
Ở một bên khác, những người dị năng hòa theo tiếng quốc tế ca lao ra ngoài, dọc đường đi liên tục tảo thanh tất cả cảnh vệ của cơ quan.
Tình cờ đụng phải tiểu phân đội người dị năng thì cũng bị dòng lũ bảy mươi lăm người này san bằng.
…Không có đấng cứu thế, cũng không có ngọc hoàng thượng đế.
Khi câu hát này được cất lên, một người dị năng canh giữ bên cửa sổ bị không khí của Trì Tiểu Trì ép ngã xuống đất.
Cửa sổ bị phá nát, những người dị năng nối đuôi nhau, lần lượt chui ra.
Thời tiết bên ngoài rất xấu, mưa to như trút nước, bầu trời như bị xé nát, tia chớp bắn ra, màu trắng và tím rực rỡ chớp nhoáng, trông thật sự kinh hồn bạt vía.
Không giống như thế giới giả lập kia, bầu trời không một gợn mây, một năm bốn mùa, luôn xanh mát trong vắt, giả đến mức khiến người ta buồn nôn.
Những người dị năng đạp chân vào nước bùn, gấp rút chạy về phía trước như bay.
Nước mưa rót vào miệng.
Người thiếu niên có thể điều khiển máy phát thanh đã chuyển quốc tế ca thành một ca khúc tên là Fearless, âm điệu hơi ngột ngạt, nhịp điệu gấp gáp, cũng hài hòa với bước chân thần tốc của bọn họ.
Trong cơn mưa như trút nước, Trì Tiểu Trì cõng lấy Triệu Nhu vẫn còn đang hôn mê, giương giọng hỏi Lâu Ảnh: “Công năng định vị của vòng cổ vẫn còn chứ?”
Lâu Ảnh nói với Trì Tiểu Trì: “Em yên tâm! Những vòng cổ này khác với vòng cổ của những người tham gia cơ quan chính thức, chưa được phê duyệt, chỉ có…những người dị năng còn sống mới có thể được trình báo đăng ký lên chính phủ, sau đó đổi thành vòng cổ chính thức của cơ quan, trở thành nô lệ của bọn họ. Còn những vòng cổ mà mọi người đang đeo chỉ có thể sử dụng trong cơ quan, không có cách nào tiến hành điều khiển từ xa! Chỉ cần rời khỏi phạm vi nơi này thì sẽ vô tác dụng!”
Trì Tiểu Trì bị nước mưa thấm ướt toàn thân, chỉ cảm thấy khoan khoái, mấy ngày qua ngột ngạt, phẫn nộ, u ám, tất cả đều bị nước mưa dập tắt!!
Khoảng cách tự do của bọn họ chỉ có một lớp lưới điện cao bằng hai tầng lầu!!
Những nhân loại bình thường canh giữ lưới điện đứng phía trên, cầm súng trong tay, nỗ lực bắn xuống.
Đan Song bước ra, hơi ngồi xổm xuống, phẫn nộ quát một tiếng, súng trong tay bọn họ lần lượt rơi xuống, một người nắm giữ dị năng ngắt điện liền nắm lấy lưới điện, thúc giục năng lực, dòng điện trong phạm vi gần 10 mét liền bị ngắt đứt, thiếu nữ có năng lực sức mạnh liền dùng hai tay bảo hộ trước mặt, mạnh mẽ tông về phía trước—-
Ầm ầm một tiếng, lưới điện bị xuyên thành một lỗ to.
Mọi người lũ lượt tiến lên, chạy về phía lỗ to để bỏ trốn.
Cũng có người chưa lập tức bỏ chạy.
Có chừng mười người đưa mắt nhìn pho tượng khổng lồ ở cách đó không xa.
Đó là pho tượng của cơ quan.
Một vị thần cầm cán cân công lý, đại biểu phán quyết công chính liêm minh.
Mỗi người khi bị đưa vào trong cơ quan đều tuyệt vọng giãy dụa và gào thét, tất cả đều nhìn thấy pho tượng này.
Pho tượng này đặt ở tất cả mọi nơi trong cơ quan. Trong “Khoang thuyền con nhộng” có hình pho tượng lượn lờ, trong phòng hình phạt cũng có pho tượng thu nhỏ, ở giữa sân lại có pho tượng to lớn.
Là vị thần tượng trưng cho giáo dục và sự công bằng đang lạnh lùng ngắm nhìn bọn họ, chưa bao giờ đưa tay cứu giúp viện trợ bọn họ.
…Thật giống như bọn họ vốn là kẻ có tội.
Trong giọng nữ đang ngân nga ca khúc Fearless, pho tượng lớn kia bị hơn mười người dị năng phẫn nộ lật đổ xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Trong đó có cô gái điều khiển lửa.
Lửa cháy trên người cô gái, mặc cho mưa như trút nước cũng khó có thể dập tắt.
Cô giẫm lên cái đầu đã vỡ vụn của pho tượng, cúi mắt xuống, lạnh lùng nhìn trong chốc lát, sau đó đá văng cái đầu bay ra ngoài.
Còn Trì Tiểu Trì sau khi chui ra khỏi lưới điện, lấy ra Tỏa Linh Bình chứa vô số hồn phách vỡ vụn.
Trong tiếng mưa rơi như trút nước, cậu nhẹ giọng nói: “Quay về đi.”
“Quay về thăm người thân, giết kẻ thù, hay làm gì cũng được. Các bạn muốn thông tin nào thì tôi đều có, tôi đều sẽ cho các bạn.”
“Nhưng chuyện mà các bạn có thể làm đều rất ít. Các bạn chỉ còn dư lại một phần năng lượng, cũng không có khả năng gánh chịu thân thể, có thể ở giữa đường sẽ tiêu tan. Làm chuyện đáng giá mình nên làm, đừng lãng phí thời gian cuối cùng của các bạn.”
Dứt lời, cậu mở ra chiếc bình.
Vô số linh hồn vỡ nát như đom đóm giãy dụa bay ra khỏi bình, như phù du mà thuận theo gió tung bay.
Có linh hồn vừa gặp phải mưa lạnh liền tán loạn hoàn toàn, có linh hồn lại như sao băng, thoáng một chút liền biến mất, còn có linh hồn thậm chí hóa ra hình người, vội vàng lạy Trì Tiểu Trì một cái rồi tiêu tan trong gió.
Ít nhất, bọn họ chết trên cõi đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất