Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 337: Cuộc chiến sinh tồn – tuyệt địa cầu sinh

Trước Sau
Khi những tia nắng ban mai vừa mới ló dạng, những người dị năng vẫn chưa tỉnh dậy, còn nằm ngổn ngang mà say giấc nồng.

*Bạch An Ức* giải quyết hai Cá Nheo muốn giết bọn họ vào khoảng ba tiếng trước.

Sáng sớm, rừng rậm giăng kín sương mù, không khí như màu sữa bò, màn sương mù dày đặc như có thực thể, thậm chí có thể dùng đầu ngón tay dẫn dắt nó uốn lượn.

*Bạch An Ức* canh giữ trên gian phòng nhỏ ở nóc nhà, nhìn con sóc ở đằng xa đang nhảy tới nhảy lui trên ngọn cây.

Không bao lâu sau, một người lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh cậu.

Người có thể làm được chuyện này không nhiều lắm, huống chi giờ khắc này *Bạch An Ức* đang ở trạng thái tinh thần đề phòng mức cao nhất, bởi vậy *Bạch An Ức* cảm thấy kinh ngạc nhiều hơn so với sát ý.

Trong trí nhớ của *Bạch An Ức*, người này không phải bất kỳ ai trong đám người dị năng trốn thoát.

Cũng may người đến có vẻ ngoài và khí chất đều không mang tính chất công kích, nhìn qua cực kỳ yếu ớt, một tay ôm trước ngực, khóe môi hơi trắng bệch, những manh mối này khiến *Bạch An Ức* nhịn không được mà nghĩ đến một người.

Cậu thử thăm dò: “…Trì Giang Vũ?”

Người đến khẽ gật đầu: “Ừm. Có chuyện muốn nói với cậu.”

*Bạch An Ức* ngồi xếp bằng, hiếu kỳ quan sát anh: “Bề ngoài của anh thực tế là vậy sao?”

“Sao vậy?”

*Bạch An Ức* nở nụ cười: “Rất được, Trì Tiểu Trì không thiệt thòi, rất xứng. Tài hoa mỹ mạo.”

“Cám ơn.” Lâu Ảnh mím mím môi, “Tôi đến là vì muốn cùng cậu nói một chút chuyện của cậu ấy.”

Dữ liệu thân thể của Lâu Ảnh vẫn chưa chữa trị hoàn toàn, lần thứ hai hóa thành thực thể nên khó tránh khỏi tiêu hao năng lượng, bởi vậy khi anh nói chuyện khó nén được mệt mỏi.

Nhưng anh vẫn cảm thấy mình cần thiết phải đến chuyến này: “Tôi muốn mời cậu nói lời xin lỗi với Tiểu Trì.”

*Bạch An Ức* cũng là người thông minh, rũ mắt xuống, đôi con ngươi chuyển động hai lần liền hiểu rõ: “Bởi vì bên bờ hồ tôi nói cậu ấy là máu lạnh? Anh cũng nghe thấy?”

Lâu Ảnh gật gật đầu.

*Bạch An Ức* nói: “Lúc đó là tôi an ủi cậu ấy.”

Lâu Ảnh bật cười: “Có kiểu an ủi như vậy sao?”

*Bạch An Ức* ung dung nói: “Có chứ.”

Lâu Ảnh không nói tiếp, chờ lời giải thích của cậu.

“Anh có biết làm người đau khổ nhất là chuyện gì không?” *Bạch An Ức* dựng thẳng hai ngón tay, “Có hai chuyện, muốn làm người xấu nhưng lại mang lòng tốt, muốn làm người tốt nhưng lại mưu cầu tư lợi.”

“Hai chuyện không dính dáng nhau, người đau khổ không phải người khác mà là chình mình.” *Bạch An Ức* nói, “Người có máu lạnh sẽ không lo lắng khi có tổn thất, cũng sẽ không khó chịu vì chuyện mình làm không đạt kết quả tốt nhất. Trong tình huống lúc đó, tôi…”

Lâu Ảnh không nói lời nào, chỉ nhìn cậu.

*Bạch An Ức* cũng nhìn ra ý tứ trong sự trầm mặc của Lâu Ảnh, không giải thích gì thêm nữa: “Ừm. Tôi sai rồi. Tôi sẽ nói với cậu ấy.”

Lâu Ảnh khách khí: “Cám ơn.”

Suy nghĩ của *Bạch An Ức* rất rõ ràng: “Không cần cám ơn. Con người của tôi từ khi có ý thức đã ở cùng tiểu Bạch. Tôi không cần người khác sống chung, cũng không cân nhắc đến việc muốn sống chung với người khác. Hai người các anh là người thứ hai mà tôi nói nhiều nhất ngoại trừ tiểu Bạch. Tôi còn phải cám ơn anh đã vạch ra vấn đề của tôi, nếu không, sau này có hối hận cũng không biết phải đi đâu để tìm các anh.”

Lâu Ảnh xuất hiện, vốn chỉ muốn *Bạch An Ức* xin lỗi Trì Tiểu Trì, nhưng sau khi nghe *Bạch An Ức* nói thì anh cũng không vội vàng quay về: “Sau này cậu và cậu ấy có tính toán gì?”

“À…Đúng rồi, nhiệm vụ của các anh hoàn thành, chờ tích đủ điểm hối hận thì sẽ rời đi.”

*Bạch An Ức* gật gật đầu, sắp xếp ngắn gọn cuộc sống sau này: “Mặc dù chúng ta trốn thoát nhưng cũng không có cách nào sống ở nơi đây được nữa, khả năng tốt nhất chính là mượn con đường được các anh dọn sẵn, lợi dụng video Cuộc Chiến Sinh Tồn để xin tị nạn chính trị bên nước ngoài, đến một quốc gia tương đối cởi mở đón chào người dị năng, sau khi đặt chân ở nơi đó thì sẽ để cho tiểu Bạch làm một ít chuyện mà cậu ấy thích.”

*Bạch An Ức* từ đầu đến cuối nói ra những lời này rất bình tĩnh, không hề mang tâm tình nóng nảy.

Nhưng Lâu Ảnh từng đọc ký ức của cậu, biết rõ cậu ở trước mặt Bạch An Ức chân chính sẽ có bộ dáng gì.

Ôn hòa, kiên trì, có chừng mực, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói.

Điều này không thể giả vờ được.

*Bạch An Ức* biết rõ nên làm thế nào mới tốt nhất, chỉ là không có kiên nhẫn đối với người khác mà thôi.

Lâu Ảnh hỏi: “Còn cậu thì sao?”

“Tôi à?” *Bạch An Ức* nói, “Tôi có thể giết người vì cậu ấy, cũng có thể vì cậu ấy mà không giết người. Trái tim rộng lượng như vậy cũng đều nằm trên người cậu ấy, đương nhiên là tiểu Bạch đi đâu thì tôi sẽ đến đó.”

Nói xong, cậu cảm thấy có chút phiền muộn: “Nhưng mà tôi từng giết người trước mặt tiểu Bạch, cũng không biết cậu ất sẽ nghĩ thế nào về tôi.”

Lâu Ảnh: “Tôi từng đọc một vài quyển sách liên quan đến tâm lý, trong đó có nói hai nhân cách ra đời đa số là vì chủ nhân có nhu cầu tinh thần đối với một chuyện gì đó.”

*Bạch An Ức*: “Cho nên?”



Lâu Ảnh: “Cho nên cậu là người mà Bạch An Ức hy vọng tồn tại trong tiềm thức của cậu ấy. Cậu có năng lực, lại không lạm sát kẻ vô tội, chỉ dựa vào điểm này đã rất khá.”

*Bạch An Ức* nhìn anh: “Cám ơn. Anh rất biết An Ủi người khác đấy.”

Lâu Ảnh đang muốn nói tiếp, đột nhiên sắc mặt thay đổi, vội vàng nói tiếng xin lỗi rồi thân hình liền hòa vào trong sương mù.

Khi anh quay trở lại thân thể Trì Tiểu Trì thì Trì Tiểu Trì đang dùng nước mưa hứng đêm qua để súc miệng.

Lâu Ảnh tính toán thời gian một chút.

Mọi người dừng chân ở gian phòng nhỏ vào khuya hôm qua, Trì Tiểu Trì ngủ lúc hai giờ rưỡi, bốn giờ rưỡi tỉnh một lần, hiện tại sáu giờ thức giấc.

…Tính ra ngủ chưa tới bốn tiếng.

Lâu Ảnh có chút đau lòng: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

Trì Tiểu Trì nói: “Dậy được một lúc rồi. Thị trường chứng khoán mở cửa, hiện tại đỏ sàn.”

Người khác không hiểu cậu đang nói cái gì nhưng Lâu Ảnh đương nhiên biết.

Anh nhìn giá trị tiến độ, kinh ngạc nói: “78 điểm? Trị giá hối hận của Tiêu Thanh Quang di chuyển nhanh đến vậy?”

“Nhìn thấy tin tức.” Trì Tiểu Trì nói, “…Cậu ta rời giường rất sớm đấy.”

Bạn trai cũ bị cậu ta tự tay đưa vào cơ quan giam giữ, đột nhiên một đêm trở thành tội phạm truy nã dẫn đầu bảy mươi sáu người dị năng vượt ngục, nhiều sự kiện tử vong dị thường cũng xuất hiện, chỉ cần đem hai chuyện này đặt chung một chỗ để suy nghĩ, Tiêu Thanh Quang không hoảng sợ mới là lạ.

“Chúng ta có thẻ dịch chuyển tức thời.” Lâu Ảnh đề nghị, “Hiện tại cũng không bị nhiều người nhìn chằm chằm, không bằng trực tiếp đến nhà của cậu ta, hù dọa một chút?”

Trì Tiểu Trì hơi kinh ngạc: “Anh, anh học từ ai vậy?”

Lâu Ảnh: “Anh thích tự học.”

Trì Tiểu Trì vạch trần Lâu Ảnh, cười nói: “Ăn trộm.”

Lâu Ảnh rất biết nghe lời: “Vậy có thể trộm luôn thầy Trì được không?”

Đùa thì đùa nhưng Lâu Ảnh vẫn có tính toán trong lòng.

Trước kia bọn họ bị nhốt ở thế giới giả lập, căn bản không thể tiếp cận Tiêu Thanh Quang, hiện tại trốn ra được, anh chỉ hy vọng có thể nhanh chóng tập hợp trị giá hối hận để rời khỏi thế giới này.

Ở thế giới này, đối với ý chí con người, tinh thần và sự an toàn tính mạng đều là thử thách rất lớn.

Cho dù công bố video thì bọn họ cũng không thể xác định cơ quan có tìm tới bọn họ trong thời gian ngắn hay không, không thể xác định đám người dị năng trước mắt xem như nghe lời có thể sinh ra ý đồ xấu hay không, cũng không biết bọn họ có thể quy hoạch theo kế hoạch của *Bạch An Ức* xin tị nạn thuận lợi hay không.

Ngày tháng trốn đằng Đông nấp đằng Tây như vậy, thật sự là Lâu Ảnh không muốn Trì Tiểu Trì phải chịu khổ.

Trong lúc nói đùa, Trì Tiểu Trì đi ra căn nhà gỗ, đạp lên bùn đất lầy lội, đi qua đi lại, nhìn giữa không trung, không biết đang nhìn gì.

Lâu Ảnh nói: “Anh và *Bạch An Ức* cùng giám sát, tạm thời không có ai đuổi theo.”

Anh muốn cho Trì Tiểu Trì ngủ thêm một chút nữa.

Trì Tiểu Trì đáp: “Ừm, các anh làm việc thì em rất an tâm.”

Nghe qua có vẻ rất qua loa.

Lâu Ảnh nhịn không được mà than: “Em đang suy nghĩ gì?”

Trì Tiểu Trì trả lời quả nhiên không ngoài suy đoán của anh: “Em đang nghĩ, vì sao lại xuất hiện người dị năng.”

Sau khi Lâu Ảnh khôi phục năng lực truy cập mạng lưới thì liền tải xuống tất cả gần ba mươi ngàn luận văn cấp bậc SCI liên quan đến người dị năng.

Từ người có năng lực đặc biệt xuất hiện đến nay đã qua năm năm, giả thuyết về virus, giả thuyết về bệnh truyền nhiễm đều được đưa ra, sau đó lại bị dồn dập phủ nhận.

Hiện tại các nhân viên nghiên cứu khoa học ở các quốc gia vẫn còn đang thảo luận vấn đề về nguồn gốc của người dị năng.

Giới học thuật vẫn chưa đưa ra kết luận rõ ràng.

Lời đối thoại ban nãy với *Bạch An Ức* vẫn còn văng vẳng bên tai, Lâu Ảnh có chút muốn gõ trán Trì Tiểu Trì, hận không thể thay cậu thả lỏng một chút: “Đám người chuyên nghiệp kia cũng không tìm thấy nguyên nhân, em có thể à?”

Trì Tiểu Trì ung dung thong thả: “Nói không chừng em có thể đấy.”

Lâu Ảnh ngậm miệng trong chốc lát, bất chợt nhận ra được điều gì đó: “Có phải em đang nghĩ đến chuyện gì?”

“Mỗi lần sử dụng dị năng thì đều biểu hiện chỉ số huyết thanh loại A tăng vọt, những chủng loại dị năng xuất hiện cũng rất kỳ lạ.”

Trì Tiểu Trì bắt tay giơ lên giữa không trung, nhẹ nhàng đụng vào những hạt phân tử bụi mà chỉ có cậu có thể nhìn thấy: “Anh còn nhớ Lục Thanh Thụ không?”

Đương nhiên Lâu Ảnh nhớ rõ, là Cá Nheo có cô con gái nhỏ.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Anh có nhớ dị năng của anh ấy là gì không?”

Lâu Ảnh: “Tốc độ chạy của anh ấy rất nhanh.”



Trì Tiểu Trì nghiêng đầu hỏi *Bạch An Ức* đang ngồi trên nóc nhà: “Nhân vật siêu anh hùng trong quyển truyện tranh của cô con gái Lục Thanh Thụ có phải có tốc độ cực nhanh không?”

Trước đó câu hỏi này đã được Trì Tiểu Trì hỏi khi *Bạch An Ức* vừa quay lại.

*Bạch An Ức* có đầu óc như máy tính, tuy rằng chỉ lật vài tờ nhưng tình cờ quét đến hình ảnh và lời thoại trong truyện cũng đủ để cậu thu được một ít tin tức có giá trị.

Lúc trước, mặc dù không biết mục đích Trì Tiểu Trì hỏi để làm gì, nhưng cậu vẫn thành thực đáp lại.

Bây giờ bị hỏi lần nữa, cậu không hề do dự mà giương giọng đáp: “Đúng vậy.”

Lâu Ảnh suy nghĩ một chút: “Chuyện này không thể làm chứng cứ.”

“Đúng vậy.” Trì Tiểu Trì nói, “Quả thật không thể làm chứng cứ. Mọi người thường sẽ nghĩ nếu như mình có thể có một loại siêu năng lực hoặc dị năng thì sẽ chọn loại nào. Chẳng hạn như học sinh muốn có năng lực nhìn xuyên thấu để gian lận, chính khách muốn có năng lực nhìn thấu tất cả, có người muốn ẩn thân, có người muốn bay lượn, có người muốn dự đoán tương lai, có người muốn vô số loại năng lực để bản thân sử dụng làm chuyện ác, có người muốn hòa bình thế giới, không còn vũ khí…Suy nghĩ của từng người đều khác nhau, còn có thể thay đổi, cho nên rất khó dự đoán.”

“Nhưng mà…Bạch An Ức là trường hợp đặc biệt.”

“Cậu ấy là lĩnh vực học thuật, dị năng là khống chế công thức, bởi vì ngoại trừ học thuật thì Bạch An Ức không có lĩnh vực am hiểu khác cũng như không có sở thích đặc biệt nào khác. Cậu ấy yêu thích thiên văn và khủng long, yêu thích thăm dò khoa học, cho nên dị năng của cậu ấy mới đặc biệt như vậy…Mà càng đặc biệt chính là trong cơ thể Bạch An Ức còn một nhân cách khác, một loại ý thức khác, kỳ lạ là sau khi có thể tiến hóa thì nhân cách kia cũng có thân thể của riêng mình, điều này rất khác biệt.”

Lâu Ảnh vốn thông minh, trải qua vài câu của Trì Tiểu Trì thì liền hiểu rõ: “Anh hiểu ý của em. Em muốn nói dị năng xuất hiện là căn cứ theo nhu cầu của từng người, tự nhiên diễn ra. Nhưng mà…đây cũng chỉ là suy đoán, có liên quan đến nguồn gốc dị năng không? Chẳng lẽ dị năng là duy tâm?”

“Không biết.” Trì Tiểu Trì lập tức bác bỏ suy nghĩ này, “Nếu thật sự là duy tâm thì đám fan hâm mộ cuồng nhiệt những người dị năng đã sớm thực hiện được tâm nguyện của mình.”

Lâu Ảnh trầm ngâm: “Em cho rằng là do một thời cơ đặc biệt nào đó dẫn đến một bộ phận nhân loại bị kéo theo mà trở thành người dị năng?”

Trì Tiểu Trì: “Ừm hửm.”

“Đồ ăn thức uống có lẽ không phải con đường lây lan.” Lâu Ảnh nói, “Khắp nơi trên thế giới đều có người dị năng xuất hiện, thói quen ẩm thực của người dị năng và nguồn nước hoàn toàn khác nhau. Khi người dị năng vừa xuất hiện, lúc đó số người chưa nhiều thì đã có chuyên gia điều tra ẩm thực của bọn họ, mỗi ngày lấy mẫu, sau đó số người dị năng tăng lên, đám chuyên gia phát hiện không tìm được quy luật, loại điều tra này trở nên vô nghĩa.”

Trì Tiểu Trì nói: “Còn không khí thì sao?”

Lâu Ảnh nói: “Trong cơ thể người dị năng không kiểm tra được có virus, vì vậy lây qua đường không khí cũng không được xác nhận.”

Ánh mắt của Trì Tiểu Trì hơi thay đổi.

Lâu Ảnh bị ánh mắt của cậu làm cho bừng tỉnh: “…Ý của em là nguồn gốc dẫn đến dị biến là một loại vật chất nào đó trong không khí?”

“Mọi người ăn những món khác nhau, nước uống cũng không giống nhau.” Trì Tiểu Trì nhún vai, “Nhưng hô hấp đều cùng một bầu không khí.”

“Quả thật là vậy, có người cũng từng đưa ra suy đoán tương tự.” Lâu Ảnh tinh tế tra xét luận văn, “Nhưng trải qua việc lấy mẫu điều tra thì trong không khí không có vật chất đặc biệt gì cả.”

“Đó là bọn họ lấy mẫu điều tra, chỉ có thể thu thập một vài thứ đặc biệt thôi.” Trì Tiểu Trì nói, “Trước tiên để em thử 200 mét khối không khí xem thế nào.”

Đêm qua có mưa, nước mưa hấp thụ trong phân tử không khí, rơi vào bùn đất, bây giờ đã tạnh mưa, liền nổi lên sương mù, một vài phân tử hấp thu trong đất được tách ra, vừa vặn để cậu thuận tiện điều tra.

Trì Tiểu Trì chia ra những hạt phân tử trong không khí, tinh tế điều tra.

Oxy, hydro, heli, clo, các hạt phân tử không khí và nước đều được cậu phân loại và đánh ký hiệu.

Đây là ảnh hưởng của thói quen đam mê sưu tầm nhiều năm.

Cấp bậc dị năng tăng cao nên năng lực điều khiển không khí của cậu cũng rất mạnh, thậm chí có thể làm chậm lại luồng lưu thông của không khí trong phạm vi điều khiển.

Vì vậy Trì Tiểu Trì trực tiếp làm đọng lại bầu không khí trong 200 mét khối ở khu vực rừng núi, kiên nhẫn tìm kiếm, không loại bỏ bất kỳ tính khả thi nào.

Cậu chiết xuất tất cả vật chất tồn tại trong không khí ở thế giới này.

Đến cuối cùng, quả thật bị cậu bắt được một vật kỳ lạ.

Bầu không khí bị dọn dẹp sạch sẽ chỉ còn lại hai phân tử nho nhỏ màu đỏ nhạt trôi nổi giữa không trung, cùng nhau đảo quanh, tựa như hạt bồ công anh không có chỗ để quay về.

Nó không có họ tên, không thuộc về bất kỳ vật chất nào trong kho tài liệu của trái đất này, xem hình thái tựa như bào tử phấn của một loại thực vật nào đó, đường kính hạt nhân chỉ khoảng ba nano.

Trong không khí 200 mét khối chỉ có hai hạt.

Trì Tiểu Trì đặt hai viên bào tử phấn vào trong lòng bàn tay, khều nhẹ: “Đây là cái gì?”

Lâu Ảnh phân tích đơn giản: “Là hạt nhân đơn sống trong cơ thể sinh vật, có chứa chất phóng xạ, nhưng chất phòng xạ này…không tồn tại trong kiến thức hiện có của trái đất.”

Trì Tiểu Trì đưa ra suy đoán: “Ngoài không gian?”

“Không loại trừ khả năng này. Nhưng cũng có thể là một loại mới nào đó được sinh ra trên địa cầu.” Lâu Ảnh nói chuyện khá cẩn thận, “Số lượng hạt nhân này rất ít, mật độ cũng không cao, hơn nữa rất nhẹ, tính di chuyển cực mạnh, đo lường không được cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà tại sao hạt nhân này lại xuất hiện?”

Trì Tiểu Trì cau mày, lấy đầu ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với hai hạt nhân nho nhỏ.

Lâu Ảnh hỏi: “Đang suy nghĩ chuyện gì?”

“Em đang nghĩ, người dị năng xuất hiện có lẽ không phải lây nhiễm cũng không phải bệnh tật.” Trì Tiểu Trì nói ra một câu kinh người, “Có thể là….một sự tiến hóa lịch sử không thể tránh khỏi?”

…..

Ps: Cuối tuần này F có việc nha mn, hẹn gặp lại thứ 2 tiếp tục nha <3.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau