Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Chương 375: Thế giới mới hoàn mỹ
Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì cưỡi xe đạp đi thị trấn kế bên mua vé chuẩn bị xem phim.
Cách giờ chiếu phim còn khoảng một tiếng, bọn họ tiến vào một quán nước để nghỉ ngơi.
Lâu Ảnh cầm thực đơn, nghiêm túc chọn lựa.
Cô nhân viên trẻ tuổi của cửa tiệm vừa nhìn Lâu Ảnh thì đôi mắt không thể dời đi, nhiệt tình đề cử: “Anh chàng đẹp trai, cửa tiệm chúng tôi nổi tiếng nhất là món đá bào xoài bảy màu, có muốn thử một phần hay không?”
Lâu Ảnh không ngẩng đầu, ôn hòa đáp: “Không cần, em ấy không ăn xoài, tôi muốn một phần trứng hấp sữa dừa và một phần đá bào bạc hà nho.”
Nhân viên cửa tiệm vẫn chưa mất nhiệt tình: “Thật sự không muốn sao? Mua hai ly đá bào xoài bảy màu sẽ tặng một phần bắp rang bơ miễn phí của rạp chiếu phim đấy.”
Lâu Ảnh lễ phép từ chối: “Cám ơn rất nhiều nhưng không cần. Chúng tôi mua những gì mà mình muốn thôi.”
Nhưng nhân viên cửa tiệm vẫn không từ bỏ ý định.
Trì Tiểu Trì vẫn luôn chú ý ánh mắt của nhân viên cửa tiệm luôn nhìn chằm chằm Lâu Ảnh, cậu nhíu mày, chui ra từ sau lưng Lâu Ảnh, mỉm cười làm nũng: “Chị ơi, em không đẹp trai à?”
Sau khi thấy rõ mặt Trì Tiểu Trì, nhân viên cửa tiệm nhịn không được mà hít nhẹ một hơi, có chút khó nói nên lời.
Lâu Ảnh muốn nhấn cậu trở lại: “Đi tìm chỗ ngồi đi.”
Trì Tiểu Trì lại không chịu nghe lời, cằm gối lên bả vai của Lâu Ảnh, nhanh chóng lướt nhìn tờ thực đơn, đến khi ngẩng đầu thì đôi mắt cười đã trở nên lấp lánh: “Chị gái, em và anh trai chọn hai món đồng giá với đá bào xoài bảy màu, có thể cho bọn em một phiếu miễn phí bắp rang bơ không?”
Vừa nói cậu vừa nghiêm túc chắp tay: “Nhé chị!”
Lâu Ảnh bắt lấy con khổng tước nhỏ đang xòe đuôi khắp nơi này đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Trì Tiểu Trì ngồi dối diện anh, cầm phiếu tặng bắp rang bơ quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Lâu Ảnh cũng chẳng làm gì được cậu, không thể làm gì khác hơn là vươn tay xoa tóc cậu, cũng tịch thu công cụ dùng để khoe khoang mị lực của cậu.
Trì Tiểu Trì nằm nhoài lên cánh tay rồi nhìn Lâu Ảnh: “Anh, làm sao biết em không thích ăn xoài?”
Lâu Ảnh nhìn cậu, liệt kê rõ ràng: “Chương trình giải trí Chuyến Du Lịch Nông Thôn mùa 1 tập 3, em làm khách mời đặc biệt, xuyên suốt 52 phút em và một nghệ sĩ thường trú của chương trình cùng đi hái xoài. Em đã nói ăn xoài khiến cổ họng khó chịu.”
Khi nói chuyện, thức uống bọn họ gọi được mang lên.
Trì Tiểu Trì kéo trứng hấp sữa dừa đến trước mặt mình, bất bình nói: “Vậy mà em chẳng biết tí gì về anh cả.”
Lâu Ảnh đẩy ly đá bào bạc hà nho về phía trước một chút, dùng muỗng múc cho Trì Tiểu Trì, dịu dàng nói: “Ầy, đây chẳng phải là cơ hội để biết sao?”
Trì Tiểu Trì há miệng ra: “A.”
Lâu Ảnh bất đắc dĩ cười: “Có người kìa.”
Trì Tiểu Trì: “A.”
Cậu cũng chỉ thuận miệng há mồm, không ngờ Lâu Ảnh thật sự múc một muỗng, tự mình ăn một nửa, nửa còn lại đưa đến bên môi Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì sửng sốt một lúc, vòng tới bên mặt muỗng chưa bị Lâu Ảnh chạm vào, lén mở miệng nhỏ ăn một miếng, sau đó lập tức rụt trở về, cúi đầu múc trứng hấp sữa của mình, thỏa mãn nhét vào một muỗng to.
Lâu Ảnh cầm muỗng, ngây ngốc nhìn Trì Tiểu Trì, vừa bực mình vừa buồn cười.
Anh cảm thấy các ban ngành liên quan cần phải ra một dự luật quản lý Trì Tiểu Trì, trừng phạt hành vi ác ý trêu chọc mà không chịu trách nhiệm này.
Trì Tiểu Trì yên tĩnh ăn xong phần trứng hấp sữa của mình, rồi cùng Lâu Ảnh vào rạp chiếu phim.
Khi lấy phiếu đổi bắp rang bơ, nhân viên quầy hàng xin lỗi, chỉ vào máy làm bắp: “Quá nhiều người lấy bắp rang bơ, hiện tại đã hết, mới vừa làm mẻ mới nhưng vài phút cũng đã đổi hết phiếu, bây giờ chỉ có thể đưa size nhỏ. Còn muốn size vừa thì phải chờ thêm khoảng mười phút nữa.”
Lâu Ảnh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là phim bắt đầu.
Anh trưng cầu ý kiến của Trì Tiểu Trì: “Có muốn không?”
Trì Tiểu Trì: “Lấy size nhỏ đi.”
Hai người vừa vào rạp chiếu phim thì một cơn gió lạnh thổi ùa đến khiến Trì Tiểu Trì rùng mình.
Máy điều hòa ở rạp chiếu phim này vừa được làm mới, hơi lạnh có chút quá mức.
Bắp rang bơ nóng hổi trên tay bọn họ lại trở thành nguồn nhiệt duy nhất.
Sau khi ngồi xuống, Lâu Ảnh lấy áo khoác từ trong kho hàng, đắp một cái lên đùi Trì Tiểu Trì, một cái khoác lên người, vừa cẩn thận điều chỉnh thân nhiệt của cậu.
Những đôi tình nhân nhỏ trong rạp ngồi run lập cập vì lạnh, còn hai người có trải nghiệm khá hài lòng.
Đây là một bộ phim hình cảnh Hồng Kông, tình tiết rất cũ, vừa nhìn đã biết boss là lão đại cục cảnh sát, cũng may những màn truy đuổi trên xe và đánh nhau rất khá, cũng rất thích hợp để giết thời gian.
Trì Tiểu Trì đã lâu không vào rạp chiếu bóng xem phim, trải nghiệm như vậy khá là mới mẻ, chẳng qua mùi vị bắp rang bơ không quá ngon, vị đường hóa học quá nồng, ăn vài miếng là không muốn ăn nữa.
Cậu bèn đưa tay chôn vào hộp bắp rang để sưởi ấm
Chẳng biết từ lúc nào tay của Lâu Ảnh cũng đặt ở trong đó.
Nam nữ chính trên màn ảnh bắt đầu nói chuyện yêu đương, tán gẫu nhân sinh, bên ngoài màn hình Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh rảnh rỗi đến tẻ nhạt, bắt đầu nắm tay trong hộp bắp rang để chơi trò đè ngón tay cái.
Trì Tiểu Trì chơi trò nào cũng luôn bị yếu thế, không bao lâu thì ngón tay cái đã bị Lâu Ảnh đè ngã, không thể động đậy.
Trì Tiểu Trì chơi thua, phẫn nộ mà rút tay về, nhưng ngón tay lại bị Lâu Ảnh giữ chặt.
Cậu nhỏ giọng gọi: “Anh?”
“Bên ngoài không thể nắm.” Lâu Ảnh nhỏ giọng đáp, “Hiện tại có thể lén lút nắm một chút không?”
Trì Tiểu Trì không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh chặt một chút.
Sau khi phim kết thúc, bàn tay của hai người nồng nặc mùi bơ.
Bây giờ là nghỉ hè, học sinh đến xem phim không ít, bởi vậy khi hết phim, bọn học sinh ùa ra từng đợt, chen vai sát cánh, sóng đôi ra ngoài, hai đứa bé trai lén lút nắm tay nhau cũng khó tránh khỏi quá gây chú ý.
Mà cứng rắn chen thì hai người sẽ dễ dàng bị chen tách ra.
Lâu Ảnh chỉ vào dây đeo túi xách của mình, Trì Tiểu Trì hiểu ý, nắm lấy.
Hai người cũng không ai hỏi ai, tại sao không chờ đám đông đi ra trước rồi mình hẵng ra.
Một người đi trước, một người nắm quai túi xách ngoan ngoãn theo đuôi, lần lượt cùng đám đông đi ra ngoài.
Sắc trời đã tối, cái nóng tản đi không ít, Lâu Ảnh mua cho Trì Tiểu Trì một phần bánh trứng non để cậu gặm, rồi chậm rãi đạp xe chở cậu về.
Anh nói: “Ngày mai chúng ta đi trượt băng đi.”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Xế chiều đi đánh bi-a.”
Lâu Ảnh cười: “Ừm, đã nhớ.”
Ánh nắng chiều dần dần rơi xuống hướng tây, kéo thật dài chiếc bóng của hai thiếu niên.
….
Một đầu khác.
Chu Thủ Thành thật sự bị dằn vặt ở bệnh viện.
Giấc mộng kia tạo thành tổn thương thật sự không nhỏ, ông trở về phòng không lâu thì bị thổ tả và nôn mửa, động tĩnh có thể nói là kinh thiên động địa, liên tục chạy đến nhà xí, khiến hàng xóm sợ hãi phải kêu xe cứu thương.
Trải qua chẩn đoán, là bị viêm dạ dày cấp.
Bà Trì không ngờ Chu Thủ Thành không phải thoái thác mà thật sự mắc bệnh, lại nhớ đến việc mình tọc mạch với hàng xóm thì cảm thấy hơi ngượng ngùng một chút, còn đặc biệt mua hoa quả dẫn Trì Tiểu Trì đến bệnh viện thăm bệnh.
Trì Tiểu Trì không chỉ ngoan ngoãn đi theo mà còn ngọt ngào ở trước giường bệnh gọi “Thầy Chu”, luôn mồm luôn miệng mong ông mau khỏi bệnh.
Tối hôm đó Chu Thủ Thành lại nằm mơ thấy ác mộng, tuy rằng không liên quan đến Trì Tiểu Trì nhưng khi ông hét to tỉnh lại, bệnh tình vừa mới khởi sắc một chút lại trở nặng, lại là một đêm quay cuồng dằn vặt.
Bà Trì thấy sắc mặt tiều tụy của Chu Thủ Thành, cuối cùng đành từ bỏ việc yêu cầu ông phụ đạo cho Trì Tiểu Trì.
Ngắm tới ngắm lui, bà liền liếc tới Lâu Ảnh.
Sau khi Lâu Ảnh làm rõ chuyện đồn đãi trước kia, công khai náo loạn một trận, trong chung cư không ai dám hó hé nói xấu Lâu Ảnh nữa, mà quay sang bàn tán chuyện dì Sở làm xấu mặt trước đông đảo mọi người, thỉnh thoảng có thảo luận Lâu Ảnh nhưng cũng chỉ nói chua vài câu “Nói hai câu cũng không rớt miếng thịt, cần gì phải động tay động chân”, “Vậy rốt cục nó có ăn cắp hay không?”, “Ai mà biết, dì Sở cũng không dám báo cảnh sát, có lẽ là không”, cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi qua.
Bà Trì mời Lâu Ảnh đến nhà dùng cơm tối, cũng là một bàn thức ăn ngon, cũng là kiểu cách nịnh nọt khen ngợi anh học giỏi, mục đích là muốn nhờ Lâu Ảnh phụ đạo miễn phí cho Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh lễ phép gật đầu với bà Trì, cũng không vội đồng ý mà quay đầu hỏi Trì Tiểu Trì: “Em có đồng ý không?”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc nói: “Để em xem lại đã.”
Trước đây bà Trì không ít lần nói xấu Lâu Ảnh, còn lo lắng chuyện này không làm được, không dễ dàng gì mới đợi được anh mở miệng, bà vốn đang thở phào nhẹ nhõm, không ngờ con trai không bớt lo, còn ra vẻ làm bộ làm tịch, chắc là muốn nhân cơ hội lười biếng, bà bèn liếc Trì Tiểu Trì một cái, sau đó quay sang cười nói với Lâu Ảnh: “Đứa nhỏ này đang nói đùa thôi. Nó rất thích được con phụ đạo, bình thường cũng ở trước mặt dì nói lời hay về con…”
Lâu Ảnh nhìn Trì Tiểu Trì, dịu dàng cười nói: “Phải không?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu xới cơm.
Bà Trì cười nói: “Thằng nhóc này còn biết thẹn thùng nữa.”
Ở chỗ mà bà không nhìn thấy, dép lê của Trì Tiểu Trì nghiêm túc đặt dưới băng ghế, còn môi đôi chân trần lại đạp lên bàn chân của Lâu Ảnh, đạp như thể đang giẫm, muốn quan sát vẻ mặt biến hóa của anh.
Không ngờ lưng của Lâu Ảnh vẫn thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Trì Tiểu Trì không khỏi thất vọng, khi định rút chân về thì chân phải lại bị Lâu Ảnh dùng cả hai chân quấn lấy, kẹp chặt.
Mặt của Trì Tiểu Trì hơi ửng đỏ, muốn rút về nhưng Lâu Ảnh không chịu thả ra, mãi đến khi dùng xong cơm, bà Trì đứng dậy dọn đồ ăn thì Trì Tiểu Trì mới hoảng loạn mà mang dép vào, lườm anh một cái, lại thấy anh dịu dàng nhìn mình cười, bộ dáng vô cùng đường hoàng, cậu chỉ đành lom khom thu dọn chén bát.
Một mùa hè cứ như vậy mà vội vã trôi qua.
Cách giờ chiếu phim còn khoảng một tiếng, bọn họ tiến vào một quán nước để nghỉ ngơi.
Lâu Ảnh cầm thực đơn, nghiêm túc chọn lựa.
Cô nhân viên trẻ tuổi của cửa tiệm vừa nhìn Lâu Ảnh thì đôi mắt không thể dời đi, nhiệt tình đề cử: “Anh chàng đẹp trai, cửa tiệm chúng tôi nổi tiếng nhất là món đá bào xoài bảy màu, có muốn thử một phần hay không?”
Lâu Ảnh không ngẩng đầu, ôn hòa đáp: “Không cần, em ấy không ăn xoài, tôi muốn một phần trứng hấp sữa dừa và một phần đá bào bạc hà nho.”
Nhân viên cửa tiệm vẫn chưa mất nhiệt tình: “Thật sự không muốn sao? Mua hai ly đá bào xoài bảy màu sẽ tặng một phần bắp rang bơ miễn phí của rạp chiếu phim đấy.”
Lâu Ảnh lễ phép từ chối: “Cám ơn rất nhiều nhưng không cần. Chúng tôi mua những gì mà mình muốn thôi.”
Nhưng nhân viên cửa tiệm vẫn không từ bỏ ý định.
Trì Tiểu Trì vẫn luôn chú ý ánh mắt của nhân viên cửa tiệm luôn nhìn chằm chằm Lâu Ảnh, cậu nhíu mày, chui ra từ sau lưng Lâu Ảnh, mỉm cười làm nũng: “Chị ơi, em không đẹp trai à?”
Sau khi thấy rõ mặt Trì Tiểu Trì, nhân viên cửa tiệm nhịn không được mà hít nhẹ một hơi, có chút khó nói nên lời.
Lâu Ảnh muốn nhấn cậu trở lại: “Đi tìm chỗ ngồi đi.”
Trì Tiểu Trì lại không chịu nghe lời, cằm gối lên bả vai của Lâu Ảnh, nhanh chóng lướt nhìn tờ thực đơn, đến khi ngẩng đầu thì đôi mắt cười đã trở nên lấp lánh: “Chị gái, em và anh trai chọn hai món đồng giá với đá bào xoài bảy màu, có thể cho bọn em một phiếu miễn phí bắp rang bơ không?”
Vừa nói cậu vừa nghiêm túc chắp tay: “Nhé chị!”
Lâu Ảnh bắt lấy con khổng tước nhỏ đang xòe đuôi khắp nơi này đến bên cửa sổ rồi ngồi xuống.
Trì Tiểu Trì ngồi dối diện anh, cầm phiếu tặng bắp rang bơ quơ qua quơ lại trước mặt anh.
Lâu Ảnh cũng chẳng làm gì được cậu, không thể làm gì khác hơn là vươn tay xoa tóc cậu, cũng tịch thu công cụ dùng để khoe khoang mị lực của cậu.
Trì Tiểu Trì nằm nhoài lên cánh tay rồi nhìn Lâu Ảnh: “Anh, làm sao biết em không thích ăn xoài?”
Lâu Ảnh nhìn cậu, liệt kê rõ ràng: “Chương trình giải trí Chuyến Du Lịch Nông Thôn mùa 1 tập 3, em làm khách mời đặc biệt, xuyên suốt 52 phút em và một nghệ sĩ thường trú của chương trình cùng đi hái xoài. Em đã nói ăn xoài khiến cổ họng khó chịu.”
Khi nói chuyện, thức uống bọn họ gọi được mang lên.
Trì Tiểu Trì kéo trứng hấp sữa dừa đến trước mặt mình, bất bình nói: “Vậy mà em chẳng biết tí gì về anh cả.”
Lâu Ảnh đẩy ly đá bào bạc hà nho về phía trước một chút, dùng muỗng múc cho Trì Tiểu Trì, dịu dàng nói: “Ầy, đây chẳng phải là cơ hội để biết sao?”
Trì Tiểu Trì há miệng ra: “A.”
Lâu Ảnh bất đắc dĩ cười: “Có người kìa.”
Trì Tiểu Trì: “A.”
Cậu cũng chỉ thuận miệng há mồm, không ngờ Lâu Ảnh thật sự múc một muỗng, tự mình ăn một nửa, nửa còn lại đưa đến bên môi Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì sửng sốt một lúc, vòng tới bên mặt muỗng chưa bị Lâu Ảnh chạm vào, lén mở miệng nhỏ ăn một miếng, sau đó lập tức rụt trở về, cúi đầu múc trứng hấp sữa của mình, thỏa mãn nhét vào một muỗng to.
Lâu Ảnh cầm muỗng, ngây ngốc nhìn Trì Tiểu Trì, vừa bực mình vừa buồn cười.
Anh cảm thấy các ban ngành liên quan cần phải ra một dự luật quản lý Trì Tiểu Trì, trừng phạt hành vi ác ý trêu chọc mà không chịu trách nhiệm này.
Trì Tiểu Trì yên tĩnh ăn xong phần trứng hấp sữa của mình, rồi cùng Lâu Ảnh vào rạp chiếu phim.
Khi lấy phiếu đổi bắp rang bơ, nhân viên quầy hàng xin lỗi, chỉ vào máy làm bắp: “Quá nhiều người lấy bắp rang bơ, hiện tại đã hết, mới vừa làm mẻ mới nhưng vài phút cũng đã đổi hết phiếu, bây giờ chỉ có thể đưa size nhỏ. Còn muốn size vừa thì phải chờ thêm khoảng mười phút nữa.”
Lâu Ảnh nâng cổ tay nhìn đồng hồ, còn năm phút nữa là phim bắt đầu.
Anh trưng cầu ý kiến của Trì Tiểu Trì: “Có muốn không?”
Trì Tiểu Trì: “Lấy size nhỏ đi.”
Hai người vừa vào rạp chiếu phim thì một cơn gió lạnh thổi ùa đến khiến Trì Tiểu Trì rùng mình.
Máy điều hòa ở rạp chiếu phim này vừa được làm mới, hơi lạnh có chút quá mức.
Bắp rang bơ nóng hổi trên tay bọn họ lại trở thành nguồn nhiệt duy nhất.
Sau khi ngồi xuống, Lâu Ảnh lấy áo khoác từ trong kho hàng, đắp một cái lên đùi Trì Tiểu Trì, một cái khoác lên người, vừa cẩn thận điều chỉnh thân nhiệt của cậu.
Những đôi tình nhân nhỏ trong rạp ngồi run lập cập vì lạnh, còn hai người có trải nghiệm khá hài lòng.
Đây là một bộ phim hình cảnh Hồng Kông, tình tiết rất cũ, vừa nhìn đã biết boss là lão đại cục cảnh sát, cũng may những màn truy đuổi trên xe và đánh nhau rất khá, cũng rất thích hợp để giết thời gian.
Trì Tiểu Trì đã lâu không vào rạp chiếu bóng xem phim, trải nghiệm như vậy khá là mới mẻ, chẳng qua mùi vị bắp rang bơ không quá ngon, vị đường hóa học quá nồng, ăn vài miếng là không muốn ăn nữa.
Cậu bèn đưa tay chôn vào hộp bắp rang để sưởi ấm
Chẳng biết từ lúc nào tay của Lâu Ảnh cũng đặt ở trong đó.
Nam nữ chính trên màn ảnh bắt đầu nói chuyện yêu đương, tán gẫu nhân sinh, bên ngoài màn hình Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh rảnh rỗi đến tẻ nhạt, bắt đầu nắm tay trong hộp bắp rang để chơi trò đè ngón tay cái.
Trì Tiểu Trì chơi trò nào cũng luôn bị yếu thế, không bao lâu thì ngón tay cái đã bị Lâu Ảnh đè ngã, không thể động đậy.
Trì Tiểu Trì chơi thua, phẫn nộ mà rút tay về, nhưng ngón tay lại bị Lâu Ảnh giữ chặt.
Cậu nhỏ giọng gọi: “Anh?”
“Bên ngoài không thể nắm.” Lâu Ảnh nhỏ giọng đáp, “Hiện tại có thể lén lút nắm một chút không?”
Trì Tiểu Trì không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh chặt một chút.
Sau khi phim kết thúc, bàn tay của hai người nồng nặc mùi bơ.
Bây giờ là nghỉ hè, học sinh đến xem phim không ít, bởi vậy khi hết phim, bọn học sinh ùa ra từng đợt, chen vai sát cánh, sóng đôi ra ngoài, hai đứa bé trai lén lút nắm tay nhau cũng khó tránh khỏi quá gây chú ý.
Mà cứng rắn chen thì hai người sẽ dễ dàng bị chen tách ra.
Lâu Ảnh chỉ vào dây đeo túi xách của mình, Trì Tiểu Trì hiểu ý, nắm lấy.
Hai người cũng không ai hỏi ai, tại sao không chờ đám đông đi ra trước rồi mình hẵng ra.
Một người đi trước, một người nắm quai túi xách ngoan ngoãn theo đuôi, lần lượt cùng đám đông đi ra ngoài.
Sắc trời đã tối, cái nóng tản đi không ít, Lâu Ảnh mua cho Trì Tiểu Trì một phần bánh trứng non để cậu gặm, rồi chậm rãi đạp xe chở cậu về.
Anh nói: “Ngày mai chúng ta đi trượt băng đi.”
Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Xế chiều đi đánh bi-a.”
Lâu Ảnh cười: “Ừm, đã nhớ.”
Ánh nắng chiều dần dần rơi xuống hướng tây, kéo thật dài chiếc bóng của hai thiếu niên.
….
Một đầu khác.
Chu Thủ Thành thật sự bị dằn vặt ở bệnh viện.
Giấc mộng kia tạo thành tổn thương thật sự không nhỏ, ông trở về phòng không lâu thì bị thổ tả và nôn mửa, động tĩnh có thể nói là kinh thiên động địa, liên tục chạy đến nhà xí, khiến hàng xóm sợ hãi phải kêu xe cứu thương.
Trải qua chẩn đoán, là bị viêm dạ dày cấp.
Bà Trì không ngờ Chu Thủ Thành không phải thoái thác mà thật sự mắc bệnh, lại nhớ đến việc mình tọc mạch với hàng xóm thì cảm thấy hơi ngượng ngùng một chút, còn đặc biệt mua hoa quả dẫn Trì Tiểu Trì đến bệnh viện thăm bệnh.
Trì Tiểu Trì không chỉ ngoan ngoãn đi theo mà còn ngọt ngào ở trước giường bệnh gọi “Thầy Chu”, luôn mồm luôn miệng mong ông mau khỏi bệnh.
Tối hôm đó Chu Thủ Thành lại nằm mơ thấy ác mộng, tuy rằng không liên quan đến Trì Tiểu Trì nhưng khi ông hét to tỉnh lại, bệnh tình vừa mới khởi sắc một chút lại trở nặng, lại là một đêm quay cuồng dằn vặt.
Bà Trì thấy sắc mặt tiều tụy của Chu Thủ Thành, cuối cùng đành từ bỏ việc yêu cầu ông phụ đạo cho Trì Tiểu Trì.
Ngắm tới ngắm lui, bà liền liếc tới Lâu Ảnh.
Sau khi Lâu Ảnh làm rõ chuyện đồn đãi trước kia, công khai náo loạn một trận, trong chung cư không ai dám hó hé nói xấu Lâu Ảnh nữa, mà quay sang bàn tán chuyện dì Sở làm xấu mặt trước đông đảo mọi người, thỉnh thoảng có thảo luận Lâu Ảnh nhưng cũng chỉ nói chua vài câu “Nói hai câu cũng không rớt miếng thịt, cần gì phải động tay động chân”, “Vậy rốt cục nó có ăn cắp hay không?”, “Ai mà biết, dì Sở cũng không dám báo cảnh sát, có lẽ là không”, cứ như vậy mà nhẹ nhàng trôi qua.
Bà Trì mời Lâu Ảnh đến nhà dùng cơm tối, cũng là một bàn thức ăn ngon, cũng là kiểu cách nịnh nọt khen ngợi anh học giỏi, mục đích là muốn nhờ Lâu Ảnh phụ đạo miễn phí cho Trì Tiểu Trì.
Lâu Ảnh lễ phép gật đầu với bà Trì, cũng không vội đồng ý mà quay đầu hỏi Trì Tiểu Trì: “Em có đồng ý không?”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc nói: “Để em xem lại đã.”
Trước đây bà Trì không ít lần nói xấu Lâu Ảnh, còn lo lắng chuyện này không làm được, không dễ dàng gì mới đợi được anh mở miệng, bà vốn đang thở phào nhẹ nhõm, không ngờ con trai không bớt lo, còn ra vẻ làm bộ làm tịch, chắc là muốn nhân cơ hội lười biếng, bà bèn liếc Trì Tiểu Trì một cái, sau đó quay sang cười nói với Lâu Ảnh: “Đứa nhỏ này đang nói đùa thôi. Nó rất thích được con phụ đạo, bình thường cũng ở trước mặt dì nói lời hay về con…”
Lâu Ảnh nhìn Trì Tiểu Trì, dịu dàng cười nói: “Phải không?”
Trì Tiểu Trì cúi đầu xới cơm.
Bà Trì cười nói: “Thằng nhóc này còn biết thẹn thùng nữa.”
Ở chỗ mà bà không nhìn thấy, dép lê của Trì Tiểu Trì nghiêm túc đặt dưới băng ghế, còn môi đôi chân trần lại đạp lên bàn chân của Lâu Ảnh, đạp như thể đang giẫm, muốn quan sát vẻ mặt biến hóa của anh.
Không ngờ lưng của Lâu Ảnh vẫn thẳng tắp, vẻ mặt bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn.
Trì Tiểu Trì không khỏi thất vọng, khi định rút chân về thì chân phải lại bị Lâu Ảnh dùng cả hai chân quấn lấy, kẹp chặt.
Mặt của Trì Tiểu Trì hơi ửng đỏ, muốn rút về nhưng Lâu Ảnh không chịu thả ra, mãi đến khi dùng xong cơm, bà Trì đứng dậy dọn đồ ăn thì Trì Tiểu Trì mới hoảng loạn mà mang dép vào, lườm anh một cái, lại thấy anh dịu dàng nhìn mình cười, bộ dáng vô cùng đường hoàng, cậu chỉ đành lom khom thu dọn chén bát.
Một mùa hè cứ như vậy mà vội vã trôi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất