Dùng Kỹ Năng Sinh Tồn Thời Mạt Thế, Ta Huấn Luyện Đỉnh Lưu Hot Toàn Mạng
Chương 33:
Nhưng đến sân huấn luyện, Tiêu Hòa lại không có ở đó.
Chỉ có lính nằm la liệt trên đất, mỗi người đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển như thể mất nửa cái mạng.
Nhìn là biết vừa huấn luyện xong.
Quá tàn nhẫn.
Thấy cậu ta, trung đội trưởng run rẩy đôi chân đi tới giải thích: "Tiêu Hòa về công ty ăn cơm rồi."
"Về công ty?"
Hoắc An có chút kinh ngạc.
Cơm hộp đoàn phim cung cấp khá ngon, hơn nữa doanh trại cũng có căng tin, nhà ăn công ty rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến chị ấy chạy xa như vậy để về?
Đang nghĩ, những người lính khác nhìn thấy Hoắc An liền vây quanh lại.
"Cậu chính là Hoắc An?"
"Ngôi sao mà Tiêu Hòa dẫn theo chính là cậu?"
"Bình thường cô ấy cũng huấn luyện cậu như vậy sao?"
Hoắc An nhìn đám lính chật vật, lặng lẽ gật đầu.
"Đúng vậy, tôi là Hoắc An."
Nhận được câu trả lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên như thể đột nhiên tìm thấy tổ chức, nắm chặt tay cậu ta.
Chỉ hận gặp nhau muộn.
"Cậu vất vả rồi."
"Cậu đã vượt qua thời gian kia như thế nào? Chúng tôi mới mấy ngày đã chịu không nổi rồi."
Hoắc An rưng rưng nước mắt nói: "Những gì các anh huấn luyện thực ra còn chưa bằng một phần mười những gì tôi đã trải qua."
Con chuột hamster lớn kia còn chưa xuất hiện, đó mới là sự tàn phá đối với cả thể chất và tinh thần của Hoắc An.
Nếu không thì tại sao thể chất đến ông nội cậu ta cũng không có cách nào thay đổi, làm sao có thể chỉ trong vòng nửa tháng đã lột xác, thay da đổi thịt?
Nghe vậy, mấy người lại giật mình, ánh mắt nhìn Hoắc An càng thêm đau lòng.
"Cô ấy tra tấn... không phải, huấn luyện cậu như thế nào?"
Hoắc An thở dài, thân thiết ôm lấy trung đội trưởng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã nhanh chóng xây dựng tình bạn cách mạng với họ.
"Đi, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Nói xong, một đám người đi về phía nhà ăn.
Tiêu Hòa mấy ngày nay vẫn luôn ăn ở nhà ăn công ty, mỗi ngày không quản ngại vất vả chạy từ doanh trại về ăn liền ba bát cơm, sau đó mới mãn nguyện rời đi.
Lúc cô trở về doanh trại chuẩn bị tiếp tục huấn luyện thì phát hiện mọi người đều ngồi vây thành một vòng, Hoắc An đang ngồi ở giữa, không biết đang nói gì mà trên mặt buồn rười rượi.
Cô vừa mới đi tới, mấy người lính nhìn thấy liền đứng dậy, đi ngang qua cô còn thở dài nói:
"Tiêu Hòa, cô đối xử tốt với Hoắc An một chút đi."
"Cậu ta khổ quá."
"Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn không nổi nữa."
Tiêu Hòa: "?"
Trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Cô tìm Hoắc An, nghi hoặc hỏi: "Lời bọn họ nói có ý gì?"
Hoắc An lắc đầu.
"Mọi người đều cho rằng em không phải là minh tinh, em chỉ đang ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự."
Người khác ở giới giải trí kiếm tiền, làm minh tinh.
Còn cậu ta ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự.
Nghĩ thôi cũng thấy chua xót.
Tiêu Hòa hiểu ra, cô nhẹ nhàng gật đầu an ủi cậu ta: "Đừng nghĩ lung tung, cường độ huấn luyện của lính không cao bằng cậu đâu."
Hoắc An còn tưởng cô muốn quan tâm mình, nghe xong nghẹn họng, cả người đều không ổn, mơ mơ màng màng quay người rời đi.
Lúc này công việc quay phim của cậu ta đã gần kết thúc.
Thời lượng lên hình chưa đầy hai tập, chưa đến một tuần đã quay xong toàn bộ.
Ngày rời đi, đạo diễn Tôn cẩn thận kiểm tra kịch bản và những đoạn đã quay, sau khi xác định không có vấn đề gì liền thông báo Hoắc An đóng máy.
Chỉ có lính nằm la liệt trên đất, mỗi người đều mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển như thể mất nửa cái mạng.
Nhìn là biết vừa huấn luyện xong.
Quá tàn nhẫn.
Thấy cậu ta, trung đội trưởng run rẩy đôi chân đi tới giải thích: "Tiêu Hòa về công ty ăn cơm rồi."
"Về công ty?"
Hoắc An có chút kinh ngạc.
Cơm hộp đoàn phim cung cấp khá ngon, hơn nữa doanh trại cũng có căng tin, nhà ăn công ty rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến chị ấy chạy xa như vậy để về?
Đang nghĩ, những người lính khác nhìn thấy Hoắc An liền vây quanh lại.
"Cậu chính là Hoắc An?"
"Ngôi sao mà Tiêu Hòa dẫn theo chính là cậu?"
"Bình thường cô ấy cũng huấn luyện cậu như vậy sao?"
Hoắc An nhìn đám lính chật vật, lặng lẽ gật đầu.
"Đúng vậy, tôi là Hoắc An."
Nhận được câu trả lời này, ánh mắt của tất cả mọi người đều sáng lên như thể đột nhiên tìm thấy tổ chức, nắm chặt tay cậu ta.
Chỉ hận gặp nhau muộn.
"Cậu vất vả rồi."
"Cậu đã vượt qua thời gian kia như thế nào? Chúng tôi mới mấy ngày đã chịu không nổi rồi."
Hoắc An rưng rưng nước mắt nói: "Những gì các anh huấn luyện thực ra còn chưa bằng một phần mười những gì tôi đã trải qua."
Con chuột hamster lớn kia còn chưa xuất hiện, đó mới là sự tàn phá đối với cả thể chất và tinh thần của Hoắc An.
Nếu không thì tại sao thể chất đến ông nội cậu ta cũng không có cách nào thay đổi, làm sao có thể chỉ trong vòng nửa tháng đã lột xác, thay da đổi thịt?
Nghe vậy, mấy người lại giật mình, ánh mắt nhìn Hoắc An càng thêm đau lòng.
"Cô ấy tra tấn... không phải, huấn luyện cậu như thế nào?"
Hoắc An thở dài, thân thiết ôm lấy trung đội trưởng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã nhanh chóng xây dựng tình bạn cách mạng với họ.
"Đi, chúng ta vừa ăn vừa nói."
Nói xong, một đám người đi về phía nhà ăn.
Tiêu Hòa mấy ngày nay vẫn luôn ăn ở nhà ăn công ty, mỗi ngày không quản ngại vất vả chạy từ doanh trại về ăn liền ba bát cơm, sau đó mới mãn nguyện rời đi.
Lúc cô trở về doanh trại chuẩn bị tiếp tục huấn luyện thì phát hiện mọi người đều ngồi vây thành một vòng, Hoắc An đang ngồi ở giữa, không biết đang nói gì mà trên mặt buồn rười rượi.
Cô vừa mới đi tới, mấy người lính nhìn thấy liền đứng dậy, đi ngang qua cô còn thở dài nói:
"Tiêu Hòa, cô đối xử tốt với Hoắc An một chút đi."
"Cậu ta khổ quá."
"Đúng vậy, chúng tôi đều nhìn không nổi nữa."
Tiêu Hòa: "?"
Trên mặt lộ vẻ khó hiểu.
Cô tìm Hoắc An, nghi hoặc hỏi: "Lời bọn họ nói có ý gì?"
Hoắc An lắc đầu.
"Mọi người đều cho rằng em không phải là minh tinh, em chỉ đang ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự."
Người khác ở giới giải trí kiếm tiền, làm minh tinh.
Còn cậu ta ở giới giải trí đi nghĩa vụ quân sự.
Nghĩ thôi cũng thấy chua xót.
Tiêu Hòa hiểu ra, cô nhẹ nhàng gật đầu an ủi cậu ta: "Đừng nghĩ lung tung, cường độ huấn luyện của lính không cao bằng cậu đâu."
Hoắc An còn tưởng cô muốn quan tâm mình, nghe xong nghẹn họng, cả người đều không ổn, mơ mơ màng màng quay người rời đi.
Lúc này công việc quay phim của cậu ta đã gần kết thúc.
Thời lượng lên hình chưa đầy hai tập, chưa đến một tuần đã quay xong toàn bộ.
Ngày rời đi, đạo diễn Tôn cẩn thận kiểm tra kịch bản và những đoạn đã quay, sau khi xác định không có vấn đề gì liền thông báo Hoắc An đóng máy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất