Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 102

Trước Sau
Tin tức lúa mọc trong tuyết dần dần có một số ý kiến khác trên mạng, có người nói là chủ nông trường cố ý làm giả, cũng có người nói đây là cây lúa nông nghiệp trái mùa của một trung tâm nghiên cứu nào đó, cho dù cư dân mạng tin tưởng ý kiến nào, dù sao cũng không ai tin tưởng cây lúa có thể vàng rực rỡ trong tuyết được, nhiều lắm cũng chỉ coi như việc thú vị lên mạng trêu đùa vài câu là xong.

Internet càng phát triển, tốc độ đổi mới tin tức trên mạng ngày càng nhanh, có đôi khi mấy ngày không lên mạng đã không hiểu được ngôn ngữ mạng lưu hành nhất hiện nay có ý gì. Tin tức này còn không hấp dẫn bằng tin vị minh tinh nào đó lộ ra chuyện xấu, cho nên cư dân mạng rất nhanh chóng quăng chuyện này ra đằng sau đầu.

Cư dân mạng xem náo nhiệt sẽ quên đi, không đại diện cho một số ban ngành cao cấp có liên quan nào đó cũng quên đi. Dân chúng coi trọng lương thực như trời, ai mà không coi trọng loại năng lực thần kỳ như thế này? Tất cả mọi người đang đợi kết quả điều tra của Trang Khanh, còn cố ý tỏ rõ, trong quá trình điều tra có gì khó khăn có thể nói ra, các ban ngành liên quan nhất định sẽ cố gắng phối hợp.

Ai biết bọn họ đợi mấy ngày, cũng không thấy phía bên Trang Khanh có tin tức gì truyền tới. Trang Khanh trước giờ luôn làm việc có hiệu suất rất cao nhưng bây giờ còn chưa có kết quả, điều này làm cho mọi người có chút bất ngờ.

Ở trong lòng bọn họ, Trang Khanh có địa vị rất đặc biệt, tuy rằng bình thường khi họp, mọi người đều ngang hàng với nhau. Nhưng bởi vì rồng trong lòng người dân cả nước có địa vị cao thượng lại thần bí, cho nên trong xương mọi người, đã tồn tại ba phần kính sợ với Trang Khanh.

Bởi vì chưa nhận được kết quả, mọi người có chút đứng ngồi không yên, lại không tiện chạy tới trước mặt Trang Khanh hỏi anh, cuối cùng chỉ có thể lấy danh nghĩa họp thông báo Trang Khanh nhất định phải có mặt.

Cuộc họp chín giờ hơn mới bắt đầu, chưa tới chín giờ mọi người đã có mặt đủ, chỉ có vị trí của Trang Khanh vẫn còn trống.

Chín giờ hai mươi phút, Trang Khanh cuối cùng cũng xuất hiện ở phòng họp dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, đằng sau anh còn có một thanh niên mặc âu phục. Có người nhận ra Phù Ly, nhớ tới việc cậu đã cản lại mấy lần đại yêu công kích, trên mặt lộ ra vẻ tôn kính.

“Xin lỗi, tôi tới muộn.” Trang Khanh kéo ghế ra, Phù Ly lấy thân phận trợ lý kiêm thư ký xuất hiện ở đây, ngồi ở ghế dựa tường đằng sau Trang Khanh. Mấy người ngồi tương đối gần cậu đều quay đầu mỉm cười thân thiện với cậu.

Phù Ly cũng cười lại, lấy quyển sổ ghi chép cuộc họp của mình ra, vô cùng có dáng vẻ của thư ký.

“Nếu người đã tới đầy đủ rồi, cuộc họp chính thức bắt đầu.” Người nói chuyện tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn, nhưng khí thế trên người không vì tuổi già mà yếu đi chút nào.

Phù Ly có vài phần thiện cảm với những người đang ngồi đây, bởi vì giữa trán bọn họ đều mang theo hai màu tím vàng của ánh sáng công đức. Ổn định thời thế cứu người, tạo phúc một phương, xứng với những công đức kia.

Nội dung cuộc họp đối với Phù Ly mà nói, phần lớn đều khó hiểu, cậu lén nhìn mấy vị thư ký ngồi bên trái bên phải mình múa bút như bay, nhận thức của cậu về năng lực của con người lại thêm một tầng cao mới.

Khó khăn ghi lại phần lớn nội dung, cuộc họp đã tiến hành hơn phân nửa, Phù Ly nghe được ông lão ngồi ở phía trên cùng bàn hội nghị nói: “Trưởng ban Trang, chuyện dư luận trên mạng về sự kiện cây lúa cậu xử lý rất tốt. Không biết là loại sinh vật nào tạo thành loại dị tượng thế này, lại có thể tạo nên nhiều lương thực chín như thế trong vòng một đêm?”

“Số lượng đại yêu thời kỳ thượng cổ rất lớn, năng lực cũng khác nhau, mấy nghìn năm gần đây đại yêu biến mất không để lại dấu vết, muốn tra ra thân phận của hắn vô cùng khó khăn.” Vẻ mặt Trang Khanh bình tĩnh nói, “Tu chân giới hiện tại và thời kỳ thượng cổ có một khoảng thời gian đứt đoạn văn hóa, cho nên chỉ dựa vào một loại hiện tượng kỳ lạ đột nhiên xuất hiện, không thể tra ra được thân phận của đại yêu.”

“Không tra được thì bỏ đi.” Những người đang ngồi ở đây rất lý trí, hiểu được chuyện này không thể cưỡng cầu, cưỡng cầu không nhất định mang lại kết quả tốt, cũng may là mấy năm nay kinh tế phát triển, cho dù ngẫu nhiên có nơi nào đó xảy ra thiên tai cũng không cần lo lắng xảy ra chuyện người dân bị đói chết.

“Cũng không biết vị yêu quái vô danh này có bản tính thế nào, nếu như……….” Ông lớn của ngành an toàn tuy chưa nói xong lời, nhưng ý của ông mọi người đều hiểu cả. Cho dù không có loại năng lực thần kỳ này, mọi người cũng có thể sống tốt qua ngày, nhiều lắm cũng chỉ có chút tiếc nuối mà thôi. Nếu như đại yêu lợi hại như vậy mà không hữu nghị với con người, thì đó chính là chuyện lớn.

Lần trước bàn tay đứng sau chuyện của Phì Di vẫn chưa lộ diện, trong lòng mọi người đều căng như dây đàn. Bọn họ nhét tất cả các đối tượng hoài nghi, bao gồm cả một số thế lực đối địch ở nước ngoài vào trong danh sách đề phòng.

“Chuyện này không cần lo lắng, ở thời kỳ thượng cổ, nếu như là yêu tu có thể mang lại sự sống đều là thụy thú bẩm sinh, trước đây được hưởng sự tế bái của vạn dân, bọn họ đều rất lương thiện với tất cả các sinh vật, bao gồm cả con người.” Trang Khanh nói: “Yêu quái này có thể làm cho cây lúa mọc ra dưới tuyết, có thể nói rõ yêu quái này không phải là yêu quái hung ác.”

“Vậy thì tốt.” Sau khi vấn đề lo lắng nhất được giải quyết, bầu không khí trong phòng họp được thả lỏng, boss lớn của ngành an toàn thậm chí còn có tâm tư nói đùa, “Nhưng mà những yêu tu trước kia quả thực là xuất thân quyết định địa vị, giây phút sinh ra lập trường của bọn họ đã được xác định, có phải là quá đơn giản, quá thô bạo không?”

“Có lẽ là bởi vì tâm tư của yêu tu tương đối đơn giản?” Trang Khanh đáp lại một câu không cứng không mềm.

Boss lớn ngành an toàn lập tức ngậm miệng, ý trong lời này của Trang Khanh chính là chỉ tâm tư của con người các ông phức tạp sao.

Trang Khanh đại diện cho tu chân giới, trong trường hợp thế này đương nhiên phải che chở tu chân giới vài phần, bình thường bọn họ họp trực tuyến nói đùa mấy câu cũng không sao, nhưng trong cuộc họp chính thức, lập trường của Trang Khanh sẽ không mềm đi nửa phần.

Quá mức quyết liệt chính là cực đoan, quá mức tùy ý chính là mềm yếu, anh muốn bảo vệ cả tu chân giới, sẽ không qua loa ở phương diện này.

Cuộc họp kết thúc, khi mọi người nói tạm biệt Trang Khanh, còn đặc biệt bắt tay với Phù Ly, thái đội hữu nghị gần như nhiệt tình, thậm chí Phù Ly còn nghi ngờ, bọn họ muốn nhổ một sợi tóc trên đầu cậu về làm vật kỷ niệm.

Trang Khanh nhìn Phù Ly bị những người này vây quanh, vươn cánh tay kéo Phù Ly từ trong đám người ra, vẫy vẫy tay với mọi người: “Ban quản lý tu chân giới còn có rất nhiều chuyện đợi chúng tôi quay lại xử lý, chúng tôi đi trước.”

Mọi người nhìn theo Trang Khanh dẫn Phù Ly bước nhanh ra khỏi phòng họp, có chút tiếc nuối.

Đây chính là con thỏ yêu có thể đánh bại Ôn Thần, Toan Dữ còn có thể đánh ngang cơ với Côn Bằng, pháp lực cao cường như vậy chắc chắn là thụy thú, bắt tay với cậu khẳng định không chịu thiệt.

“Đó đều là một đám cáo già, cậu không cần phải bí mật liên hệ gì với bọn họ, nếu không, bị bọn họ bán đi còn giúp bọn họ đếm tiền.” Trang Khanh kéo cửa xe ra ngồi vào trong, nói với Phù Ly ngồi ở vị trí phó lái, “Tuy rằng thọ mệnh của con người chỉ ngắn ngủi trăm năm, nhưng mà trí tuệ của bọn họ lại cao và xa hơn yêu quái sống hơn bốn nghìn năm như cậu.”

Phù Ly bĩu môi: “Nếu như không phải tôi biết anh có lòng tốt nhắc nhở, tôi sẽ cảm thấy anh đang cố ý chế nhạo tôi.”

“Không, cậu không hiểu sai đâu, tôi đúng là đang cố ý chế nhạo cậu đấy.” Trang Khanh khởi động xe, không liếc nhìn cậu lấy một cái.

“Anh còn có tình cảm đồng nghiệp sao?” Phù Ly tự thắt đai an toàn cho mình, hừ một tiếng, “Bây giờ tôi là yêu nhị đại, dùng nhiều não để làm gì?”

Trang Khanh nghiêng đầu nhìn Phù Ly một cái, trong mắt hiện lên sự dịu dàng, nhưng nhanh chóng che dấu nơi đáy mắt: “Tình đồng nghiệp? Cậu nghĩ nhiều rồi, căn bản không có thứ đó.”

Phù Ly: “………..”

“Trang Tiểu Long, tôi cảm thấy mấy ngày gần đây hình như anh đối xử với tôi không được tốt.” Phù Ly hoài nghi nhìn chằm chằm Trang Khanh rất lâu, “Không phải anh căm thù người giàu chứ, ngưỡng mộ thân phận yêu nhị đại của tôi?”

“Câm miệng!” Trang Khanh đạp phanh, tái mặt nói, “Cậu đã hại tôi đâm xe một lần, đừng hại tôi một lần nữa.”



Phù Ly cười thuần khiết, ánh mắt vô cùng vô tội.

Nửa tiếng sau, hai người bị kẹt xe trên đường, nhìn dòng xe thong thả di chuyển trước mặt, Phù Ly bỗng nhiên quay đầu cười với Trang Khanh: “Trang Tiểu Long, cảm ơn anh.”

“Hôm nay anh không nói ra thân phận của Cương Liệp đại vương, có phải là anh không muốn mang phiền phức cho ngài ấy không?” Phù Ly chỉ không muốn nghĩ nhiều chứ không phải là ngốc. Nguyên nhân Cương Liệp đại vương che dấu thân phận còn chưa làm rõ ràng, nếu như để con người biết Cương Liệp đại vương là thụy thú có thể mang tới mùa màng bội thu, không biết sẽ gặp phải bao nhiêu chuyện rắc rối.

“Cậu đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ không muốn thêm phiền phức cho chính mình mà thôi.” Vành tai Trang Khanh có chút nóng, “Nếu như cậu thật lòng muốn cảm ơn tôi, ngày mai tới bộ phận thông tin xử lý sự kiện thần quái ở nhân gian.”

“Được.” Phù Ly cười đồng ý.

Dòng xe cộ vẫn di chuyển chập chạp như trước, xe vừa đi vừa dừng vô cùng tốn xăng, nhưng tâm tình Trang Khanh vẫn rất tốt. Anh mở radio trên xe lên, nghe người dẫn chương trình dùng ngữ khí thổi phồng quảng cáo, hình như đang nói là công ty nhà đất nào đang bắt đầu phiên giao dịch, khu vực đang xanh hóa tốt thế nào, giá cả thực tế như thế nào.

“Khi tôi vừa mới tới nhân gian, chính là làm công nhân của công ty bất động sản này.” Phù Ly đột nhiên phấn chấn tinh thần, “Không ngờ rằng đã bắt đầu bán nhà rồi.”

Nghĩ tới trong thành quả có mình tham dự, trong sự hưng phấn của Phù Ly còn mang theo vài phần đắc ý nho nhỏ.

Thật sự là yêu nhị đại bị đại yêu cưng chiều, khuân vác thôi cũng làm cậu cảm thấy vui vẻ. Trang Khanh muốn mở miệng châm chọc mấy câu, nhưng nhìn thấy nhìn thấy Phù Ly cười cong cong đuôi mắt, anh không thể nói ra một tiếng.

Chẳng trách con người thích nói, tình yêu làm cho con người trở nên ngu ngốc, anh không chỉ ngốc mà còn trở nên sợ hãi.

Không tiền đồ!

“Hay là tôi mua nhà ở đó tặng cho cậu?” Trang Khanh cảm thấy, bản thân mình còn không có tiền đồ hơn trong tưởng tượng.

“Vậy ngại lắm, nghe nói nhà ở của con người rất có giá trị.” Phù Ly không có chấp niệm gì với nhà ở cả, ngược lại đối với yêu quái chỗ nào cũng có thể ở.

“Những bảo thạch mà cậu tặng cho tôi, cả đan dược, bây giờ cũng vô cùng có giá trị ở thế giới hiện tại, tại sao lại tặng cho tôi?”

“Bởi vì tôi thích.” Phù Ly cho là đương nhiên, “Anh thích, tôi đương nhiên tặng cho anh.”

Trang Khanh lẳng lặng nhìn qua: “Tôi tặng nhà ở cho cậu, cũng vì cậu từng cống hiến công sức cho nơi đó. Thứ như tiền đối với yêu tu chúng ta, chẳng qua cũng chỉ để cho chúng ta thuận tiện ở thế giới con người hơn mà thôi, tôi tặng cậu thì có làm sao?”

“Hình như anh nói cũng có lý.” Phù Ly bị Trang Khanh thuyết phục, “Vậy anh mua cho tôi một căn cũng được.”

Trang Khanh cong cong khóe môi: “Được, vậy bây giờ chúng ta đi luôn.”

Tới trung tâm tiêu thụ của công ty bất động sản, nhân viên bán nhà ở tiến lên tiếp đãi hai người, khi dẫn hai người nhìn mô hình lập thể của tòa nhà chung cư cao tầng, Trang Khanh nói thẳng: “Không xem chung cư, dẫn chúng tôi đi xem biệt tự hoặc Bungalow (1).”

Nhân viên bán nhà vừa nghe thấy, thái độ càng thêm nhiệt tình, cũng không dẫn Trang Khanh và Phù Ly đi xem Bungalow gì nữa mà trực tiếp dẫn hai người tới xem khu mô hình biệt thự, nói với Trang Khanh một đống lời gì mà lấy ánh sáng, kiểu nhà, xanh hóa, dịch vụ, Trang Khanh quay đầu hỏi Phù Ly, “Cậu thích căn nào?”

Phù Ly nhìn khu mô hình mấy lần, tùy tay chỉ một căn: “Căn này đi.” Tuy rằng nhìn cũng rất nhỏ nhưng miễn cưỡng thông qua.

Lúc này nhân viên bán nhà mới hiểu ra, thì ra chính chủ là người này. Anh nhìn dáng vẻ hai người sóng vai ở bên nhau, đột nhiên bừng tỉnh, thì ra hai người này có quan hệ ấy. Anh lập tức cười nói: “Chúc mừng hai anh đã mua được nhà mới, không biết hai anh trả trước một phần hay là trả hết luôn?”

“Trả hết luôn.” Trang Khanh đặt tay lên vai Phù Ly.

Phù Ly đưa tay ôm lại vai Trang Khanh, tự cảm thấy dáng vẻ này của cậu và Trang Khanh có thể là nhân vật đại biểu cho tình bạn thân toàn quốc.

Nội tâm nhân viên bán nhà mừng rỡ, dẫn bọn họ tới phòng dành cho khách quý nghỉ ngơi, anh đi lấy hợp đồng mua nhà.

Anh thích loại khách hàng thổ hào rộng rãi thế này, ba phút là có thể quyết định mua căn biệt thự lớn nhất. Anh mang tới hai loại hợp đồng, một loại là trả trước một phần, một loại là trả toàn bộ.

Sau khi đặt hợp đồng xuống, hai vị khách quả nhiên là dạng như trong dự đoán của anh, trực tiếp trả toàn bộ. Điều duy nhất làm cho anh cảm thấy bất ngờ đó chính là người đứng tên căn nhà lại là người họ Phù, người trả tiền lại là vị còn lại.

Bất động sản giá trị mấy chục triệu nói tặng là tặng, tình yêu thật vĩ đại.

Sau khi ký hợp đồng xong, Phù Ly dùng khăn ướt lau khô ngón tay cái vừa lấy vân tay, nói với Trang Khanh: “Nơi này cách nơi chúng ta làm việc có hơi xa.”

“Không sao, cũng không nhất định phải ở đây.” Trang Khanh nâng tách trà lên uống một ngụm, “Về sau những trưởng bối trong nhà tới đây, cũng cần phải có một nơi để nghỉ ngơi.”

Lúc này Phù Ly mới hiểu ra, tại sao Trang Tiểu Long lại đột nhiên quyết định tặng nhà cho cậu. Nếu như hai nghìn năm trước, cậu sẽ không cảm tháy chuyện này có gì quan trọng. Nhưng sau khi cậu tới nhân gian, tiếp xúc với rất nhiều yêu quái và con người, đã hiểu rõ được ý tốt này có giá trị như thế nào.

“Trang Tiểu Long, cảm ơn anh.” Phù Ly nghĩ, may là sau khi cậu tới nhân gian, quen được Trang Khanh, làm cho cảm giác trôi nổi trong lòng cậu dần dần biến mất.

Từ khi núi Vụ Ảnh bị hủy, cậu không kết thêm bạn bè, trừ việc trốn trong rừng sâu tu luyện, nằm ngủ, cũng không có thứ gì quan trọng nữa.

Trang Khanh, có thể là người anh em tốt mà cậu chân chính làm bạn trong hai nghìn năm này.

“Nếu như hôm nay cậu nói cảm ơn thêm một lần nữa, thì đừng nói chuyện cùng tôi.” Trang Khanh đứng dậy, “Đi, đi ăn cơm trưa, buổi chiều còn phải quay lại làm.”



“Ừ.” Phù Ly cầm lấy hợp đồng nhà và hóa đơn, đi theo Trang Khanh ra khỏi tòa trung tâm tiêu thụ. Đợi khi lên xe rồi, cậu mới bỏ gói hợp đồng cùng hóa đơn vào trong túi Càn Khôn.

Để chỗ nào cũng không thấy an toàn, để trong túi Càn Khôn vẫn yên tâm nhất.

Trang Khanh chú ý tới động tác này của cậu, tâm tình anh lại vui vẻ, còn chuyện trong tài khoản của mình mất đi một món tiền lớn chỉ là chuyện nhỏ, anh cũng không quan tâm như vậy.

Buổi chiều khi tới làm, mọi người thấy Phù Ly lại hái quả Châu Ngọc cho lão đại, vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ.

“Thật ngưỡng mộ lão đại, có loại quả quý báu như vậy để ăn, cây Lang Can còn không để cho tôi chạm vào một chút.” Trương Kha nằm bò ra bàn, nhìn có vài phần tuyệt vọng.

“Đợi cậu lợi hại như lão đại rồi, còn đẹp trai như lão đại, còn có thể có một người bạn trai lợi hại như anh Phù thì hãy nói sau.” Từ Viện dùng tập tài liệu vỗ vỗ lên đầu cậu ta, “Đừng có nghĩ linh tinh, nghiêm túc chỉnh lý lại tài liệu đi.”

“Lúc trước người nhìn thấy anh Phù đầu tiên là hai người chúng ta, không ngờ rằng cuối cùng anh ấy lại ở bên lão đại.” Trương Kha ôm tập tài liệu, thở dài, “Đó chính là mệnh.”

“Nếu tính như vậy, người đầu tiên nhìn thấy anh Phù chính là mấy yêu quái già chiếm giữ văn phòng Yêu Minh, còn có cả con vịt đầu xanh làm chủ thầu kia nữa, đâu tới lân cậu.” Từ Viện liếc mắt nhìn đầy xem thường, “Quan trọng hơn chính là, có gan thì cậu nói những lời này trước mặt lão đại xem.”

Trương Kha: “……………..”

Cậu không có gan.

“Trang Tiểu Long, cho anh quả Châu Ngọc.” Phù Ly đặt đĩa hoa quả tới trước mặt Trang Khanh, “Yên tâm đi, tôi đã rửa rồi.”

Trang Khanh ngẩng đầu lên nhìn, vừa định bảo Phù Ly ở lại ăn cùng mình, Phù Ly quăng lại một câu, “Tôi đi làm” rồi chạy ra ngoài.

Anh nhìn quả Châu Ngọc vẫn còn vương vài giọt nước trong đĩa, khẽ cười ra tiếng.

Quả Châu Ngọc rất thơm rất ngọt, Trang Khanh ăn từng miếng từng miếng, sau khi ăn thịt quả xong, để hạt của quả lại, rửa sạch rồi đặt vào trong nhẫn thu nhận của mình.

Phù Ly ngâm nga giai điệu dân gian ở thời thượng cổ, cậu trở lại bàn làm việc trong khu văn phòng chung của mình, cầm lấy báo cáo đã sắp xếp của bộ phận thông tin về những sự kiện thần bí, lựa chọn một vụ án khả nghi nhất bên trong.

Lật lật chọn chọn, Phù Ly chọn ra được “sự kiện nhà ma”.

Xã hội hiện đại, rất nhiều căn phòng được cho rằng có ma đều chỉ là do truyền thông bịp bợm, hoặc là con người tự mình dọa mình, trong một trăm căn nhà ma, căn nhà thực sự có ma không tới một phần trăm.

Những con người này cũng không suy nghĩ một chút, ma tiêu chuẩn cũng muốn tới Minh Giới phát triển sự nghiệp, xếp hàng đầu thai, ở lại nhân gian có ý nghĩa gì, không thể ăn, không thể uống, cũng không có con ma nào nói chuyện, bọn họ định làm gì?

Oán quỷ, lệ quỷ càn không thể ở trong căn phòng rách nát không ai ở, không phù hợp với dã tâm muốn mưu hại nhân gian của bọn họ.

Thứ duy nhất có thể ở lại bên trong chính là phược linh, bởi vì oán khí trước khi chết của bọn họ, cộng thêm âm sai ở Minh Giới làm việc sơ xuất, làm cho bọn họ không thể rời đi nơi tử vong, chỉ có thể hằng ngày lặp đi lặp lại tuyệt vọng và đau đớn khi chết.

Nhưng nơi hình thành phược linh có rất nhiều điều kiện, tùy tiện căn nhà được coi là nhà ma nào cũng có sự tồn tại của phược linh thì lương của âm sai địa phủ đã sớm bị trừ sạch rồi.

“Anh Phù.” Trương Kha đang sửa lại tài liêu vô cùng nhàm chán, nghe thấy bài hát mà Phù Ly ngâm nga, cảm thấy tinh thần và thể xác vô cùng thoải mái, có chút tò mò hỏi, “Anh đang hát bài hát gì vậy? Em nghe cảm thấy linh khí thông thấu toàn cơ thể?”

“Đây là bài hát của yêu giới, tôi học được ở Bạch Dương trưởng lão trong núi, không biết là gì.” Phù Ly cho rằng Trương Kha muốn học, “Đây là ngôn ngữ của yêu giới, cậu không học được đâu.”

Trương Kha biết Phù Ly nói thật, cho nên cũng sẽ không cho rằng Phù Ly cố ý không dạy cho mình, ngược lại tò mò hỏi: “Bài hát ấy có ý nghĩa gì?”

“Đại khái chính có ý cảm ơn trời xanh, đất lớn, sông chảy, chúc phúc vạn vật.” Phù Ly chọn toàn bộ tư liệu về sự kiện nhà ma ra, “Tôi hát không hay, khi Bạch Dương trưởng lão hát, yêu tu cả ngọn núi đều dừng bước chân, im lặng lắng nghe ngài hát. Đáng tiếc là ngài ấy lười, lười nói chuyện, lười hát, lười làm tất cả mọi việc, trong khoảng thời gian hơn hai nghìn năm trước, tôi cũng chỉ học được ba bài hát.”

Sở Dư ngồi bên kia lén nghe Phù Ly ngâm nga bài hát thầm nghĩ, những trưởng bối nhà anh Phù tính cách thật sự vô cùng kỳ quặc. Có chim đỏ Trục Nguyệt ra tay hào phóng lại cảm thấy quà tặng không đủ tốt, còn có Bạch Dương vô cùng lười biếng, anh Phù không bị bọn họ nuôi ra lệch lạc quả thật chính là một chuyện vô cùng may mắn của yêu giới.

“Anh Phù, hôm nay hình như tâm tình của anh vô cùng tốt, anh nhặt được bảo bối sao?” Sở Dư tò mò hỏi.

“Không nhặt được bảo bối, nhưng tôi có nhà rồi.” Phù Ly vui vẻ mở miệng.

“Anh mua nhà rồi?” Tất cả đồng nghiệp trong phòng đều ngạc nhiên, tuy rằng trên người anh Phù nhiều bảo vật kỳ lạ, nhưng cũng không có nhiều tiền lưu thông ở nhân gian, Kinh Đô là nơi tấc đất tấc vàng, anh Phù lại có thể mua được nhà?

Lẽ nào anh ấy bán dược liệu ở nhân gian?

Tác giả có lời muốn nói:

Đồng nghiệp: Thế giới đáng xấu hồ tràn ngập giao dịch tiền bạc này!

Trang Tiểu Long: Long tộc nhà tôi chính là rộng rãi và giàu có như thế.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

(1) Bungalow là kiểu nhà một tầng có xuất xứ từ Ấn Độ, bắt đầu xuất hiện từ thế kỷ XVII. Các bungalow thường được thiết kế nằm riêng biệt, diện tích nhỏ và có kết cấu khá đơn giản. Ban đầu, kiểu nhà này được xây dựng để làm nơi cư trú cho các thủy thủ đến từ Anh. Sau đó, bungalow trở thành loại nhà dành cho tầng lớp lao động bình dân với những gia đình 1 thế hệ ở Ấn Độ.

Khi trở nên phổ biến ở các nước Bắc Mỹ, Anh, kiểu nhà bungalow được xây dựng với diện tích lớn hơn dành cho những gia đình mở rộng. Thuật ngữ này không lâu sau cũng dần phổ biến ở các nước châu Phi, châu Á.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau