Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 125: Có bồ?

Trước Sau
“Lão Tinh Tinh.” Khang Cốc nhìn thấy Tinh Tinh đứng đằng sau cánh cổng vòm, bước mấy bước lớn đi tới bên cạnh Tinh Tinh, vui vẻ nói: “Ngươi không sao chứ?”

Lúc trước khi thiên kiếp giáng xuống, Lão Tinh Tinh là người bị sét đánh biến mất đầu tiên, bọn họ ở nhân gian thời gian dài như vậy, cũng không tìm được tung tích của lão Tinh Tinh. Bây giờ thấy hắn vẫn còn sống, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được buông xuống.

Tinh Tinh quen biết với Khang Cốc sớm nhất, tính cách Khang Cốc đơn thuần, dễ tin người, thường thường dễ bị những tiểu yêu quái khác lừa. Sau khi quen biết Tinh Tinh, Khang Cốc mới thoát khỏi vận mệnh thường xuyên bị lừa. Tốc độ của Tinh Tinh rất nhanh, nhưng không giỏi về pháp thuật không kích, cộng thêm việc thịt của hắn đối với yêu tu là thứ đại bổ, cho nên khi gặp được yêu thú quá mức hung hãn, hắn thường thường trốn là thượng sách, sau đó gặp được Phong Thụy Trọng và Khang Cốc, cuối cùng mới yên ổn lại.

Khang Cốc và Phong Thụy Trọng không thích động não, Tình Tinh lại là yêu quái làm việc tương đối ổn thỏa cẩn thận, sau khi tụ tập ở chung với nhau, tính cách bổ sung lẫn nhau. Bây giờ thấy hai người nói ra những lời không có đầu óc, Tinh Tinh bất đắc dĩ, nhưng lại không bất ngờ chút nào.

“Ta lo lắng những kẻ không có đầu óc như mấy người, không có ta sẽ bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền, chỉ có thể sống thôi.” Tinh Tinh cười lên, vươn tay vỗ vai Phong Thụy Trọng và Khang Cốc, tất cả cảm xúc đều giấu trong im lặng.

Bạch Trạch bước từ trong phòng ra, nhìn thấy Tinh Tinh đang đứng cùng với Khang Cốc và Phong Thụy Trọng, tháo kính xuống đi tới cạnh ba người, cười ôn hòa: “Quay về rồi?”

“Đã về rồi.”

“Chúng ta đi thôi.” Phù Ly túm lấy tay áo Trang Khanh, nháy mắt ra hiệu với anh.

Hai hậu bối vòng qua các trưởng bối, đi tới vườn hoa đằng sau. Phù Ly kéo Trang Khanh ngồi xuống, lấy từ trong túi Càn Khôn ra đồ ăn đồ uống, nói với Trang Khanh: “Tình cảm của các trưởng bối rất tốt, trước đây bọn họ thường tụ tập uống trà uống rượu, luận đạo tu luyện, bây giờ có thể gặp nhau, chắc chắn bọn họ có nhiều lời muốn nói.”

Cho dù là trưởng bối hay là tiểu bối, đầu có bí mật của riêng mình, Phù Ly cảm thấy bản thân nên cho trưởng bối không gian riêng tư.

Trang Khanh xách đồ ăn vặt lên, còn lấy khẩu vị mà Phù Ly thích nhất, Phù Ly nhìn chằm chằm túi đồ ăn vặt trong tay anh, xoa cằm cố gắng làm cho bản thân mình thoạt nhìn vô cùng hào phóng, không hề để ý.

“Ăn đi.” Trang Khanh bóc gói ra, đưa tới bên miệng Phù Ly.

“Anh không giận tôi sao?” Phù Ly nhìn chằm chằm đồ ăn vặt, không dám ăn.

“Tôi mà giận thì cậu không dám ăn nữa sao?” Trang Khanh nhíu mày.

Phù Ly cúi đầu cắn một cái: “Dám ăn, đồ mà anh đút tôi tôi đều dám ăn.”

Hình người của Phù Ly vô cùng làm người khác yêu thích, dáng vẻ cúi đầu ăn đồ ăn trong mắt Trang Khanh cũng vô cùng đáng yêu. Anh đưa tay vuốt gáy Phù Ly, thở dài một hơi, thích một yêu quái không tim không phổi thế này, trừ việc đối tốt với cậu ra, còn có cách nào khác sao?

“Tôi về phòng thay quần áo.” Trang Khanh vứt vỏ gói đồ ăn vặt vào trong thùng rác, đứng dậy, “Hôm nay tôi gặp Võng Lượng, dính xui xẻo trên người hắn.”

Phù Ly hơi sững sờ, yêu quái tối tăm như Võng Lượng, không phải đã sớm bị phong ấn lại rồi sao, sao còn có thể chạy tới nhân gian làm việc ác? Phù Ly nhìn chằm chằm bóng lưng của Trang Khanh, lén lút lấy điện thoại ra.

Bởi vì mọi người đã biết tên trên mạng của cậu, cho nên lần này cậu cố ý chọn phương thức nặc danh, mới chạy tới diễn đàn đưa ra câu hỏi.

[Cư dân mạng vô danh]: Đặt câu hỏi. Nếu như có kiếp trước, kiếp này. Kiếp trước bạn trai thích bạn, làm rất nhiều chuyện vì bạn, nhưng bạn lại không thích anh ta. Kiếp này cuối cùng hai người cũng thành một đôi, khi ở bên nhau, bạn trai biết kiếp trước có người rất thích bạn, bạn nói không hề có tình cảm gì với kiếp trước trước mặt bạn trai. Nhưng bây giờ bạn trai đột nhiên biết được, người kiếp trước lại chính là mình, còn hỏi bạn, bạn không có một chút tình cảm nào với kiếp trước thật sao, bạn phải trả lời thế nào mới làm cho bạn trai vui vẻ?

[Đậu phụ của Đậu Đậu]: Chủ thớt, ít xem mấy tác phẩm hệ liệt thần thoại đi, không tốt với chỉ số thông minh của thớt đâu.

[Rượu Thanh Khoa]: Tầng trên nói hơi quá rồi, chủ thớt nói là nếu như, tuy rằng trên đời này căn bản không có nếu như. Nhìn bề ngoài thì vấn đề này rất dễ giải quyết, kiếp trước kiếp này đều có dây dưa, đây chính là duyên phận. Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại, đây kỳ thực là một câu hỏi mất mạng. Nếu như chủ thớt nói có cảm tình với kiếp trước của bạn trai, bạn trai sẽ cảm thấy chủ thớt coi mình như thế thân. Nhưng nếu chủ thớt nói không có cảm tình, bạn trai sẽ cảm thấy, kiếp trước vì chủ thớt mà trả giá nhiều như vậy, chủ thớt lại vô tình, rốt cuộc là có phải thực sự yêu bạn trai hay không. Tôi nghĩ rất cẩn thận, chủ thớt vẫn nên làm nũng với bạn trai, hỏi lại anh ta rằng em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai.

[Cư dân mạng vô danh]: Mẹ bạn trai đã qua đời rồi, tôi là đàn ông, không biết làm nũng.

[Đậu phụ của Đậu Đậu]: Thì ra chủ thớt là gay.

[Quả táo hai hào rưỡi]: Chủ thớt đừng để ý tới tên đậu phụ kia, nhưng mà tôi cảm thấy đầu óc của chủ thớt nghĩ rất rộng, còn có thể nhập chuyện này vào người mình. Tuy rằng loại chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra, nhưng nhìn các anh đồng tính ở bên nhau cũng không dễ dàng, tôi đành giúp chủ thớt trả lời vấn đề chẳng hề logic này. Đầu tiên, không có gì mà phịch phịch phịch không thể giải quyết cả, nếu như không thể, vậy lại phịch phịch phịch thêm lần nữa. Người mà, phải sống cho ngày mai, để chuyện hư vô mờ mịt của kiếp trước làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của kiếp này, đó chình là chuyện đồ ngốc mới làm.

[Cư dân mạng vô danh]: Phịch phịch phịch là gì, một loại trò chơi sao?

[Rượu Thanh Khoa]: Chủ thớt đáng yêu tới nỗi làm cho người ta muốn làm chuyện quấy rối với cậu.

[Cư dân mạng vô danh]: Tôi kiến nghị anh không nên làm vậy, anh không đánh lại tôi.

[Gió mạnh thổi qua]: Lâu chủ nghiêm trang quá đáng yêu, phịch phịch phịch là một trò chơi vận động, là loại vận động hài hòa nhất của con người, lợi quốc lợi dân, thậm chí còn có cống hiến rất lớn đối với sinh sôi nảy nở của chủng tộc.

Phù Ly nhìn đoạn giải thích này, cả yêu đều cảm thấy, con người nhất định là chủng tộc nói giao phối một cách uyển chuyển nhất.

Nhưng mà giao phối…..



Trang Khanh thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy Phù Ly đang cầm điện thoại chơi, vươn tay gõ gõ mặt bàn: “Đừng nghịch điện thoại nữa, đi tới nhà bếp nấu cơm với tôi.”

Anh mặc quần dài màu đen, bên trên mặc sơ mi trắng, tay áo hơi xắn lên, cả người có loại cảm giác của người đàn ông đẹp trai lười nhác. Phù Ly liếm khóe môi, bỗng nhiên có chút chờ mong với loại vận động hài hòa chủng tộc này.

“Đói rồi?” Thấy cậu liếm môi, Trang Khanh thở dài, “Thôi bỏ đi, cậu ngồi đây ăn vặt, tôi đi nấu cơm.”

Thây Trang Khanh muốn đi, Phù Ly đứng dậy ôm lấy thắt lưng Trang Khanh: “Trang Tiểu Long.”

“Sao thế?” Trang Khanh vỗ vỗ bàn tay ôm lấy eo mình của cậu, “Đừng nghịch, có ăn cơm nữa hay không?”

“Chúng ta là yêu tu, không ăn một bữa cũng không sao.” Phù Ly nói nhỏ bên tai anh, “Chúng ta giao phối đi.”

Trang Khanh sững sờ, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn cậu: “Bởi vì cậu áy náy chuyện kiếp trước sao?”

Phù Ly: “…..”

Tại sao vẫn còn có thể kéo tới chuyện kiếp trước?

“Cậu….” Trang Khanh lại bất đắc dĩ thở dài, ôm Phù Ly hôn lên trán cậu, “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi không giận, cũng không thể trách cậu, tôi đi nấu cơm, cậu ngồi đây một lát trước đi, rất nhanh sẽ xong thôi.”

Phù Ly: “…..”

[Cư dân mạng vô danh]: Đã thử rồi, bạn trai nói là bạn trai không giận, không trách tôi, nhưng mà vẫn không bằng lòng phịch phịch phịch với tôi.

[Rượu Thanh Khoa]: Chân tướng của sự việc chỉ có một, bạn trai cậu có bồ bên ngoài rồi.

[Quả táo hai hào năm]: Ngay cả phịch phịch phịch cũng không bằng lòng, nếu như bạn trai chủ thớt không giận thì chính là bên ngoài có nuôi người phụ nữ hoặc đàn ông nào khác, chủ thớt, cậu….phải chú ý chút.

[Đậu phụ của Đậu Đậu]: Mấy tầng trên không bệnh đấy chứ, bài post xanh này mà mấy người còn trả lời?

[Cư dân mạng vô danh]: Cái gì mà xanh, rõ ràng là tôi dùng chữ màu đen.

[Đậu phụ của Đậu Đậu]: Trong thôn chủ thớt vừa mới nối mạng sao, còn ra vẻ thuần khiết, cậu không biết post xanh là có ý gì sao?

[Gió mạnh thổi qua]: Chủ thớt, ý của Đậu phụ là cậu đang post bài lừa người.

[Cư dân mạng vô danh]: Tôi nói đều là thật, tại sao mọi người đều nói anh ấy có người khác ở bên ngoài, tôi ngày ngày đều ở bên cạnh anh ấy, không phát hiện ra có chỗ nào không đúng cả.

[Đậu phụ của Đậu Đậu]: Chủ thớt bị ngu sao, người đàn ông muốn ngoại tình, cho dù có ở bên cạnh hai tư giờ, anh ta đều có thể tìm ra cách để ngoại tình.

Bài post liên quan tới ngoại tình, yêu đương vụng trộm vốn sẽ không có bao nhiêu người trả lời, bỗng nhiên sôi nổi hẳn lên. Rất nhiều cư dân mạng hiện thân nói chuyện, nói bản thân mình đã phát hiện ra bạn đời ngoại tình thế nào, để Phù Ly mở rộng tầm mắt.

Sinh mệnh của con người ngắn ngủi như vậy, lại có thể đi được thật xa, rất xa trên con đường bất trung với bạn đời.

Cuối cùng bài post này rút ra một kết luận, bạn trai của chủ thớt rõ ràng là kiếm chuyện, ngoại tình ở bên ngoài, còn dùng lý do vừa buồn cười vừa hoang đường thế này để lên án chủ thớt, quả thực chính là tra nam vô địch toàn thế giới. Chủ thớt cũng là dạng não tàn, còn có thể tin tưởng những lời này, coi bạn trai nhặt từ thùng rác như bảo bối, quả thực là hèn hạ.

Phù Ly: “…..”

Rốt cuộc là sao sự tình lại phát triển tới mức này?

Cậu thu điện thoại lại, đi tới phòng bếp. Trang Khanh đang giết cá, lát cá trong suốt được bày chỉnh tề trên lá đặt trên bàn, vô cùng đẹp mắt. Phù Ly cọ bên người Trang Khanh: “Thực sự không muốn tôi giúp sao?”

Trang Khanh nhét một miếng cá rán nhỏ vào trong miệng Phù Ly, anh buông dao xuống: “Không sao, sắp xong rồi.”

“Ừa.” Phù Ly bưng một bát cá chiên chạy tới bên ngoài bậc thang ngồi xuống, nghe tiếng thái rau, tiếng xào rau truyền tới từ căn phòng dằng sau, nghĩ tới cư dân mạng nói có thể Trang Khanh đã ngoại tình ở bên ngoài, cá chiên trong miệng nháy mắt trở nên vô vị.

Trang Khanh nấu xong đồ ăn đi ra, thấy bát cá trên tay Phù Ly dường như không có thay đổi gì, cảm thấy có chút bất ngờ: “Sao lại không ăn?”

Phù Ly nhét bát lại vào tay Trang Khanh: “Lạnh rồi, không ngon.”



“Nghịch điện thoại nên quên hả?” Trang Khanh đổi một bát khác, đổ cá mới chiên vào bát cho cậu, “Nào, nhân lúc còn nóng thì ăn đi.”

Phù Ly nhận lấy bát, giày cọ cọ bên cạnh bậc thang mấy cái: “Trang Tiểu Long, anh có bồ ở bên ngoài hả?”

“Cái gì?” Trang Khanh không nghe rõ.

“Tôi nói, có phải anh có bồ ở bên ngoài không!” Đế giày cọ càng nhanh hơn.

Trang Khanh không ngờ rằng Phù Ly lại sẽ hiểu lầm thế này: “Đầu óc cậu chứa thứ gì vậy, một mình cậu có thể đấu lại một trăm bồ nhí. Phù Ly, cậu không nên suy nghĩ linh tinh như vậy, tôi thích cậu, chỉ một mình cậu thôi. Trước đây là vậy, bây giờ vẫn thế, tương lai không đổi.”

“Nếu như anh không có bồ bên ngoài, vậy tại sao lại không giao phối với tôi?” Phù Ly cầm bát để xuống đất, hùng hổ nói, “Tôi không tin.”

Trang Khanh bỏ tay áo xắn lên xuống, nghiêm mặt nhìn dáng vẻ cố tình gây sự của Phù Ly: “Cậu học thế này từ ai?”

Trong bộ phim truyền hình cẩu huyết tối qua, khi nữ chính cãi nhau cùng với bạn trai hình như cũng có dáng vẻ này?

“Đây là phẫn nộ xuất phát từ nội tâm của tôi!” Phù Ly chọc chọc thắt lưng Trang Khanh, “Hiểu không, phẫn nộ.”

“Tôi hiểu rồi.” Trang Khanh gỡ tạp dề bên hông xuống, làm một kết giới giữ ấm trong nhà bếp, xoay người khiêng Phù Ly lên, đi về phía phòng ngủ.

“Tại sao phải khiêng, không thoải mái.”

“Chúng ta đang đi giao phối sao?”

“Câm miệng!”

“Vậy đổi cách nói khác, chúng ta đi phịch phịch phịch sao?”

“…..”

Trang Khanh đá văng cửa, ném Phù Ly lên trên giường, kéo áo sơ mi trên người xuống.

“Đợi đã, hình như tôi không biết làm lắm, anh có biết không?” Phù Ly ngồi từ giường dậy, cau mày, thoạt nhìn vô cùng lo lắng: “Trang Tiểu Long, hay là chúng ta nên tra một ít tài liệu trước đã?”

Trang Khanh cười lạnh, tới giờ này rồi còn cần tra tư liệu gì?

Mặt trời buổi chiều chiếu qua song cửa sổ, ánh sáng vàng xuyên qua khe hở, gió xuân khẽ thổi, nhánh cây trong vườn nhẹ nhàng lay động, phát ra tiếng kêu soàn soạt.

Một chút lại một chút, dường như không thể dừng lại.

“Trời tối rồi.” Khang Cốc đang buôn chuyện say sưa ngẩng đầu lên, “Sao hôm nay không thấy có nữ hậu gọi chúng ta ra ăn cơm?”

Bạch Trạch: “Có lẽ Tiểu Trang và Phù Ly có việc bận, chúng ta tới phòng bếp xem thử.” Hắn nhìn về phương hướng phòng ngủ, có chút đăm chiêu.

Buổi tối ngày hôm nay, cho tới khi mấy vị trưởng bối lấy đồ ăn trong nhà bếp ra, cơm nước xong xuôi cũng không đợi được Phù Ly và Trang Khanh xuất hiện.

“Tiểu Trang và Tiểu Ly sẽ không cãi nhau đấy chứ.” Khang Cốc vô cùng lo lắng, “Sớm biết rằng Tiểu Trang sẽ nhìn thấy những chuyện kiếp trước của Tiểu Ly, ta nên bảo Lão Phượng Hoàng tắt gương đi.”

Phong Thụy Trọng ngồi bên cạnh bàn, có chút buồn bã ỉu xìu.

“Chẳng trách ta vừa mới trở về, các ngươi lại nói với Tiểu Trang cái gì mà Phù Ly không có cảm tình gì với Bá Liêm.” Tinh Tinh thở dài, cảm giác đầu mình to lên, “Nhưng mà các ngươi có biết chuyện kiếp trước của Trang Khanh là Bá Liêm hay không.”

“Cái gì?” Khang Cốc và Phong Thụy Trọng đồng loạt kinh hãi, ngay cả Bạch Trạch cũng lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn có chút không dám tin, “Trang Khanh là Bá Liêm?”

Nếu như Trang Khanh chính là Bá Liêm, với nguyên tắc làm việc của Thiên Đạo, sao có thể để cho Phù Ly và Trang Khanh gặp nhau?

“Ta đã nhìn thấy quá khứ của Tiểu Trang, đời trước nó chính là Bá Liêm.” Tinh Tinh im lặng một lát, ngữ khí vô cùng phức tạp, “Vì phần tình cảm này, Trang Khanh trả giá quá lớn.”

Tuy rằng không thể xem hết quá khứ của Trang Khanh, nhưng đối với một yêu quái nhỏ mà nói, những thứ mà Trang Khanh gặp được ở kiếp này đều là đau khổ.

Nếu như kiếp trước không nán lại địa phủ tám mươi năm, kiếp này Trang Khanh có thể gặp được những thứ kia sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau