Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 133: Trở về

Trước Sau
Thế giới tràn ngập thù hận trong mắt của Phù Ly chính là thế giới đỏ và đen, dường như khắp nơi đều là sự ghê tởm không thể chịu đựng. Dân chúng của cậu, vô số yêu tộc đang vùng vẫy trong ghê tởm, giống như con kiến bị lũ lụt cuốn đi, giống như nước chảy bèo trôi trong vận mệnh, cuối cùng chìm xuống đáy nước.

“Phù Ly!”

“Phù Ly!”

Phù Ly dừng bước chân đang đi vào tâm trận, xoay người nhìn người đàn ông đang chạy về phía mình, trong thế giới chỉ có đỏ và đen này, vậy mà trên người đàn ông lại có ánh sáng màu vàng, ánh sáng này trong đầy trời đỏ và đen không quá rõ ràng, nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của Phù Ly. Cậu xòe bàn tay ra, nhìn thấy bàn tay tái nhợt, năm ngón tay mở ra chỉ cần hơi dùng sức, con rồng nhỏ tản ra ánh sáng vàng này sẽ biết mất ngay trước mắt cậu.

Nhưng không biết vì sao, thân thể cậu dường như mất đi tri giác, mạch đập hỗn loạn, đầu óc mạnh mẽ kháng cự mệnh lệnh này.

Cậu cau mày, đưa tay sau lưng, tùy ý để con rồng biến thành người đàn ông nắm lấy tay mình. Trên người cậu có năng lực ăn mòn mạnh mẽ, trong nháy mắt khi người đàn ông chạm vào cậu, cậu ngửi được mùi của da thịt cháy, điều làm cậu khó hiểu chính là, mặc dù như vậy, nhưng người đàn ông kia vẫn không buông lỏng tay ra.

Cậu nhíu mày càng sâu, vô thức khống chế năng lực của bản thân mình, thu hồi thiên tính ăn mòn: “Ngươi muốn làm gì?”

“Phù Ly, em đã từng nói em muốn thi đại học, thi công chức. Còn có….em đã đồng ý với kiếp trước của anh, em nói muốn thay anh nhìn ngắm thế giới này, em đều quên rồi sao?” Trang Khanh cảm giác được Phù Ly đã thu hồi năng lực ăn mòn, lòng chợt vui vẻ, cho dù đã bị trận triệu hồi ảnh hưởng nhưng Phù Ly vẫn không nỡ làm tổn thương anh.

“Công chức?” Trong đầu Phù Ly có nhận thức rõ ràng về công chức, cậu cười chế giễu: “Chẳng qua là công việc thấp hèn của con người, tại sao ta lại phải đi làm? Cậu đá văng Trang Khanh, từ trên cao nhìn xuống anh, “Con rồng này cút sang một bên, nếu không ta sẽ giết ngươi.”

“Nếu như để em đi vào trong tâm trận, anh thà rằng giết em rồi tự sát.” Trang Khanh vươn  tay, kiếm bị anh quăng một góc bay vào trong tay anh, “Phù Ly, em đã từng nói với anh, con người rất thú vị, bọn họ có năng lực sáng tạo mạnh mẽ, còn có rất nhiều nhân cách thú vị, em quên rồi sao?”

“Nhưng con người cũng có rất nhiều thói quen làm cho kẻ khác chán ghét, tham lam, ích kỷ, ghen tị…” Phù Ly cười lạnh, “Nước bị bọn họ làm ô nhiễm, cây bị bọn họ chặt phát, ngay cả thủy tộc các ngươi sinh tồn ở biển lớn cũng bị bọn họ đổ vào đủ loại vật bẩn, loại sinh vật ghê tởm thế này, biến mất trên mặt đất không phải tốt lắm sao?”

Mây giông trên trời vẫn cuồn cuộn, ánh sáng chớp nháy, chiếu sáng cả không trung, nhưng khi ánh chớp biến mất, cả bầu trời lại đen kìn kịt, dường như có một lỗ hổng màu đen vô cùng lớn, dường như mặt trời, mặt trăng, sao sớm sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Trang Khanh ngẩng đầu lên nhìn trời, nơi đó đặc biệt an tĩnh, anh tĩnh tới nỗi làm người khác bất an. Nơi đó đang ẩn chứa thứ gì, là mây kiếp mạnh mẽ không thể sánh nổi? Hay là sự bất mãn của Thiên Đạo với một chủng tộc nào đó?

“Ngươi chĩa kiếm vào ta, là muốn giết ta sao?” Phù Ly cười ra tiếng, trong tiếng cười tràn đầy trào phúng với Trang Khanh, là đang cười Trang Khanh suy nghĩ viển vông, hay là đang cười nhạo sự nhát gan của các yêu tu khác.

Cậu hất cằm, mỗi động tác và ánh mắt, đều biểu đạt sự miệt thị những yêu tu đang có mặt ở đây.

“Bạch Trạch, Côn Bằng, Nhai Tí, Công Phúc….” Ánh mắt đảo qua những yêu tu khác trong ban quản lý, Phù Ly còn lười gọi tên bọn họ, “Các ngươi đều sợ hãi ta, hay tận sâu trong lòng mình lại chờ mong ta hủy diệt thế giới này, để cho yêu tộc giành được vinh quang?”

Bạch Trạch bước lên trước mấy bước, nhìn Phù Ly xa lạ, nhắm mắt lại. Năm đó khi Tinh Tinh và Đương Khang mang Phù Ly về, hắn không tán thành việc nuôi hung thú tính tính bất ổn này, nhưng lời phản đối của hắn còn chưa nói ra miệng, đã đối diện với ánh mắt đen láy tràn ngập nước của Phù Ly.

Khi đó Phù Ly vô cùng nhỏ, toàn thân là lông trắng, thân thể còn chưa to bằng con chuột, khi đôi mắt đen láy kia nhìn chằm chằm hắn, hắn có một loại cảm giác sai lệch như tiếng hít thở của mình hơi to thôi cũng là một loại tội lỗi.

Rất nhiều hung thú khi còn nhỏ vô cùng yếu ớt, một phần trong số bọn họ vì để bản thân mình có thể thành công sống sót, sẽ lớn lên thành hình dạng vô cùng xấu xí, toàn thân đều là lông nhọn hoặc dao sắc bén, còn có một số yêu quái vô cùng dễ thương xinh đẹp, mê hoặc tâm trí của các sinh vật khác.

Trong lòng Bạch Trạch rất rõ ràng, nhưng khi nhìn thấy Phù Ly yếu ớt bất lực trong lòng hắn nghĩ, tạm thời đợi xem đã, nếu như yêu thú này làm ra chuyện gì xấu xa, sẽ xử lý nó sau. Chờ một cái, là chờ hơn bốn nghìn năm, trong thời gian chờ đợi, hắn luyện thế đan dược cho nhóc yêu thú này, kể chuyện, mặt quần áo, đút cơm, dạy nó vẽ phù văn, khi nhóc yêu thú gây rối không nghe lời, cũng chỉ xách tai nó lên, dọa một trận, còn chưa từng đánh nó một lần.

Bị nhóc yêu thú tự tay mình nuôi lớn dùng ánh mắt này nhìn mình, Bạch Trạch cảm thấy trái tim mình giống như thung lũng trống vắng, bên trong có gió lạnh như băng thổi qua, lạnh tới đau nhói.

“Vạn vật thế gian đều có quy luật hưng thịnh suy vong của mình, cho dù con giết tất cả nhân loại, cũng sẽ có sinh vật khác thay thế.” Bạch Trạch đi rất chậm, mỗi một bước đều rất ổn định, “Con người làm ô nhiễm môi trường, lãng phí tài nguyên thiên nhiên, có một ngày sẽ phải ăn quả đắng, đây chính là sự luân chuyển của vận mệnh, nhưng người trừng phạt bọn họ không phải là con, mà là sự lựa chọn của Thiên Đạo.”

So sánh với chủng tộc đã từng rất hưng thịnh khác, có lẽ con người là giống loài hưng thịnh nhất, nhưng như cách sống của bọn họ hiện tại, có lẽ cũng chính là chủng tộc diệt vong nhanh nhất.

“Yêu tộc suy yếu, cả thế giới bước vào thời đại mạt pháp, không phải vì có con người, mà bởi vì yêu tộc không kiêng nể gì sử dụng sức mạnh của mình, dời núi lấp biển, tùy ý sát hại những sinh vật khác.” Bạch Trạch chỉ lên trời, “Vạn vật có giới hạn, mỗi chủng tộc làm gì, trời xanh đều đang nhìn, nếu như phạm sai lầm quá nhiều, kết cục cuối cùng chính là trời phạt.”

“Yêu tộc đã sai, lẽ nào con lại muốn mắc thêm sai lầm?” Bạch Trạch dừng lại ở dưới bậc thang, hắn ngẩng đầu nhìn Phù Ly ở trên bậc thang, “Không cam lòng cũng được, oán hận cũng thế, yêu tộc nên buông tay. Thời gian vĩnh viễn không thể quay trở lại, yêu tộc cũng không vì giết chóc mà giành được vinh quang. Chỉ cần còn sống, sống tốt sẽ có hi vọng, nếu như cố ý đi ngược lại với Thiên Đạo, thứ yêu tộc chúng ta chờ đợi, chỉ có diệt vong.”

Phù Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, cười lạnh: “Kẻ mạnh sống, kẻ yếu chết, những yêu tộc phế vật vô dụng, chết thì chết, sống còn có tác dụng gì?”

Nghe thấy như vậy, Trang Khanh nhìn chằm chằm vào mắt Phù Ly, con ngươi đen lộ ra ánh đỏ vô cùng xinh đẹp, trên thế gian này không có bảo thạch nào có thể đẹp hơn đôi mắt này cả. Nhưng đôi mắt này chết, bên trong không có cảm tình, cũng không có anh.

“Ngô hoàng, người nói đúng, những yêu tu vô dụng, chết thì chết, thế gian này không cần những sinh vật yếu đuối hèn nhát.” Đằng sau trận triệu hoán, sinh vật quái dị chín đầu chui lên từ khe hở dưới đất, quái vậy này giống rắn giống giao, răng nanh bén nhọn, âm thanh cười rộ lên giống như tiếng trẻ con khóc nỉ non. Những yêu tu tu vi hơn nghìn năm như Sở Dư, Ninh Hiên không thể chống đỡ lại tiếng cười của hắn, ôm tai phun ra máu.

Công Phúc lập kết giới xung quanh bọn họ, đầu óc bọn họ mới dễ chịu một chút. Nhìn quái thú chín đầu đột nhiên xuất hiện, trong lòng bọn họ vô cùng khó chịu, bọn họ cũng được coi như người xuất sắc ở tu chân giới, nhưng khi chân chính tiếp xúc loại đại yêu này, đừng nói là chiến đấu, cho dù ngay cả tiếng cười của nó bọn họ cũng không chịu đựng được.

Thực lực cách biệt quá lớn, bọn họ nhìn bầu trời đen như mực, trong lòng càng thêm lo lắng.

“Tống Ngữ, quái vật chín đầu kia là thứ gì?” Sở Dư hỏi Tống Ngữ ở bên cạnh, Tống Ngữ là yêu tu sống từ thời kỳ thượng cổ, chắc chắn là biết thân phận của quái thú kia.

“Không phải là chín đầu, mà là một đầu.” Môi Tống Ngữ sợ hãi trắng bệch, âm thanh khi nói chuyện run rẩy, “Yêu thú kia, tên là Cửu Anh.”

Cửu Anh mọc ra chính đầu, tu hai đạo thủy hỏa, tu vi cao thâm, giỏi mưu kế, là tà thú vô cùng nổi tiếng thời thượng cổ.

Giọng nói của Tống Ngữ vừa dứt, quái thú chín đầu đã bước qua, chín cái đầu cực lớn nhìn từng yêu tu có mặt ở đây, sau khi hóa thành hình người, hắn đi tới trước mặt Phù Ly, quỳ xuống dưới đất: “Thần Cửu Anh, bái kiến bệ hạ.”

“Ngươi là thứ gì?” Phù Ly cúi đầu nhìn người đàn ông đang quỳ xuống dưới chân mình, khẽ nhíu mày.

“Thần là yêu đã triệu hoán người, là thuộc hạ trung thành của người.” Cửu Anh hành lễ với Phù Ly.

Nhai Tí đứng bên người Công Phúc tức giận tới mức ngũ quan vặn vẹo, “Ban đầu khi hắn đi nhờ vả ta, cũng nói như vậy.”

Quả nhiên yêu quái có chín đầu thì không cần mặt mũi, bởi vì quá nhiều mặt, có thể tùy tiện vứt đi một cái.

“Thuộc hạ của ngươi trộm long khí của ngươi, còn dùng long khí này để bày trận pháp.” Vẻ mặt Công Phúc ngưng trọng, trong ánh mắt nhìn Nhai Tí tràn ngập thương hại cùng bất đắc dĩ, “Tốt nhất là ngươi nên cầu Phù Ly thực sự hủy giệt nhân gian, bằng không….”

Bằng không khi Thiên Đạo tính toán, Nhai Tí không chạy được.

Mặt Nhai Tí tối sầm, hận không thể bổ một rừu chém chết Cửu Anh, nhưng khi nhìn thấy Cửu Anh đứng trước mặt Phù Ly, nháy mắt hắn bình tĩnh lại.

Có vấn đề gì không thể từ từ nói, cớ gì phải dùng tới vũ lực? Cho dù đã từng có được danh hiệu chiến thần trong yêu tộc, Nhai Tí cũng hiểu được cái gì gọi là co được dãn được, mưu tính kỹ càng mới hành động.

“Hạ thần?” Phù Ly cười nhạo một tiếng, hất cằm lên, lạnh giọng nói: “Cút, ta không thuộc hạ vừa xấu vừa không có lông.”

Cho dù đầu óc cậu bị oán hận từ bốn phương tám hướng xông tới áp chế, nhưng trong bản năng thân thể vẫn mang cảm xúc chán ghét với yêu tu trông giống như rắn.

Cửu Anh không ngờ rằng yêu hoàng mình triệu hoán ra lại có tính tình cổ quái như vậy, nhưng nghĩ tới việc yêu hoàng sắp hủy diệt thế giới này, hắn cung kính hành lễ rồi lùi sang một bên.

Phù Ly cũng chẳng thèm nhìn hắn, bước chân tiến về phía tâm trận, nụ cười trên mặt Cửu Anh gần như không thể che giấu, cuối cùng….cuối cùng có thể báo được nỗi nhục bao nhiêu năm nay.

Một vạn năm trước, hắn bị một con người đánh bị thương, vẫn luôn bị trấn áp dưới pháp khí, nhận hết nỗi khổ của ngũ hành. Khi đó hắn đã thề trong lòng, nếu như một ngày nào đó thoát ra, cho dù là phải trả giá nhiều tới mức nào, hắn nhất định sẽ giết sạch nhân loại, để bồi thường nỗi khố vạn năm của hắn.

“Phù Ly, em không thể đi.” Trang Khanh không nghĩ ngợi gì túm lấy cánh tay Phù Ly, oán khí ở tâm trận càng ngày càng mạnh, vô số âm thanh kêu rên từ bên trong truyền ra, vang vọng giữa núi rừng.

“Tiểu bối vô tri, mau buông tay của bệ hạ ra.” Cửu Anh hận Trang Khanh quấy rồi này, hóa thành nguyên hình, há miệng to cắn về phía Trang Khanh.

“Cút!” Phù Ly một roi quất bay Cửu Anh, không thèm nhìn hắn một cái, “Ta đã từng nói, sinh vật không lông xấu xí, cách xa ta ra một chút!”

Sở Dư và Tống Ngữ trốn đằng sau kết giới, đồng loạt lui về sau mấy bước.

“Buông tay!” Phù Ly nhìn bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, nhíu mày lại, “Ngươi muốn chết sao?”

“Nếu như chết có thể cản được em đi vào nơi đó, anh tình nguyện chết.” Quần áo trên người Trang Khanh bị oán khí thổi bay phấp phới, anh bước thêm một bậc thang, “Phù Ly, về với anh có được không?”

Gáy Phù Ly có chút đau đớn, cậu muốn giết con rồng cản trở này, nhưng mỗi khi giơ tay lên, thân thể cậu trở nên không thể khống chế, trong lòng cậu có chút phiền, đẩy Trang Khanh ra, lập kết giới giữa hai người họ, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Bạch Trạch: “Phong ấn mà các ngươi hạ trên người ta, làm ta sống như một ấu trùng không biết gì, chuyện này ta nhất định sẽ thanh toán rõ ràng với ngươi.”

Bạch Trạch im lặng không nói, lẳng lặng đứng im tại chỗ.

Từ khi Phù Ly tỉnh lại tới bây giờ, cho dù từng câu nói vừa vô tình vừa tàn nhẫn, nhưng mà từ đầu tới cuối, cậu đều không thực sự muốn giết bọn họ.

Không phải muốn hủy diệt thế giới sao? Tại sao lại coi như không thấy những yêu tu thân cận con người như bọn họ. Cảm xúc tiêu cực của bốn biển trời đất có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của Phù Ly, nhưng mà thứ gì đó ở sâu trong tâm hồn cậu, lại không thể xóa đi được.

Phù Ly bước nửa bước chân vào trong tâm trận, nháy mắt gió mây biến đổi, cả giang sơn đều như run rẩy.

Một tin lại một tin khẩn cấp được báo đên tổng bộ các ban ngành liên quan, những người phụ trách các ban ngành nhìn bầu trời đen bất thường, đều có dự cảm không lành.

“Quỹ đạo của dòng hải dương không thể dự đoán trước.”

“Số liệu của vệ tinh theo dõi truyền tới bị nhiễu, không thể có được số liệu chính xác.”

“Không thể kiểm tra được nguyên nhân.”

“Mực nước các bờ biển dâng lên, có cần phải khởi động cơ chế di tản khẩn cấp không, xin chỉ thị.”

“Nhiều nơi xuất hiện ánh địa quang, phun nước, phun dầu, nước ngầm có trạng thái bất thường, cục địa chất nghi ngờ, đây chính là dấu hiệu của động đất.”

“Ban quản lý tu chân có tin tức gì không?”

“Tất cả những nhân viên trong ban quản lý đều đã đi công tác, nhưng vẫn chưa có tin tức cụ thể truyền tới.”

“Ngay cả trưởng ban Trang.”

“Không thể liên lạc….”

“Bắt đầu….cơ chế lánh nạn khẩn cấp, cố gắng giảm thương vong tới mức tối thiểu.”

Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, người phụ trách các ban ngành đưa ra vô số chỉ đạo, nhưng nội tâm lại không hề có dự tính tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Những năm nay, khoa học kỹ thuật phát triển càng ngày càng nhanh, con người trở nên lên trời xuống biển không gì không làm được, nhưng khi cả môi trường đều trở nên hỗn loạn quỷ dị, bọn họ mới phát hiện, con người lại nhỏ bé như thế.



Bọn họ không phải là không gì không thể, lại càng không phải người thống trị cả trời đất.

Trên mạng, cư dân mạng còn đang hi hi ha ha nói về sao, phim điện ảnh, còn có người đang oán giận hôm nay thời tiết tồi tệ, tín hiệu mạng cũng không ổn, có phải là hacker nước ngoài quấy rối hay không.

Đứa trẻ con không thể đi vào giấc ngủ đang khóc oa oa, đôi vợ chồng trẻ tuổi đang cãi nhau vì ai rửa bát trước, những nhân viên tăng ca đang do dự, rốt cuộc có nên gọi một phần đồ ăn khuya không, nhưng lại lo lắng cho cân nặng của mình, nghĩ tới nghĩ lui vẫn gọi một phần đồ ăn, đợi sau khi đồ ăn tới rồi, chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, tự gọi mình là “thánh ăn”. Gửi vào trong vòng bạn bè xong, ăn hai miếng lại chê lắm mỡ, sau đó ném cả hộp đồ ăn vào trong thùng rác.

Ngã tư đường, mấy người đàn ông đang vừa ăn vừa chém gió ở quán ven đường, vừa chém bản thân mình làm ăn lớn cỡ nào, vừa âm thầm nghĩ, rốt cuộc làm thế nào mới không phải trả hết tiền lại không mang tiếng keo kiệt. Ông chủ quán ven đường đang đảo đồ ăn nhiều dầu mỡ trong nồi, dùng khăn mặt bụi bặm lau mồ hôi trên trán, lấy một khay lớn, đổ toàn bộ đồ ăn trong nồi ra khay, cũng không chú trọng khay có đẹp hay không, xoay người nhét khay cho người vợ mập mạp của mình, người vợ mập mạp mang khay đặt lên trên bàn của khách, xoay người dùng tạp dề dính dầu mỡ lau tay.

Mọi người vui vẻ huyên náo ở đầu đường, không ai quan tâm tới trăng sao trên bầu trời, cho dù trời có tối hơn thế nữa, bọn họ cũng có thể biến ban đêm thành ban ngày, ánh sáng nhỏ bé của trăng sao đối với con người có cũng được mà không có cũng không sao. Chỉ có người nhàm chán, đôi tình nhân đang yêu, mới ngẫu nhiên nhớ tới việc dùng nó để biểu đạt một chút tâm tình.

Vốn là nhân gian ồn ào náo nhiệt, căn bản không ai phát hiện ngũ hành hỗn loạn thế nào, càng không biết ở một nơi mà bọn họ không nhìn thấy đang xảy ra chuyện gì.

Linh khí và oán hận trong tâm trận tràn đầy lực hấp dẫn với Phù Ly, thời khắc khi cậu chạm vào tâm trận, vô số lực lượng vọt vào người cậu, làm dịu từng kinh mạch, từng thớ bắp thịt trên người cậu.

Chỉ cần nhảy vào đó, chỉ cần nhảy vào tâm trận, cậu sẽ có thể nhận được lực lượng mà vô số yêu tu đã tích lũy, làm chúa tể của thế giới này.

“Phù Ly!” Tay cậu lại bị giữ chặt, trừ tay cậu ra, cả cơ thể của cậu đều đã bước vào trong tâm trận. Ngũ hành hỗn loạn và oán khí vô cùng lớn khiến cho con rồng mang công đức này tựa như vô cùng đau đớn, Phù Ly nhìn thấy được da thịt trên cổ tay đối phương toàn bộ rách ra, từng giọt, từng giọt máu tươi rơi vào trong tâm trận.

Không ngờ con rồng này có thể phá vỡ kết giới mà cậu đã lập.

“Vô ích thôi, vô ích thôi.” Nhìn thấy Phù Ly đi vào trong tâm trận, Cửu Anh điên cuồng cười lớn, “Đây chính là yêu hoàng ra đời trong sự chờ mong của vạn yêu, thời khắc khi trận thành, trận pháp sẽ không thể dừng lại nữa.”

“Thiên Đạo!” Cửu Anh chỉ vào trời xanh, “Nếu như ngươi đã bất công, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy, kết cục của những con người này.”

“Bạch Trạch đại nhân, lời này có ý gì?” Sắc mặt của Công Phúc đã vô cùng khó coi.

“Vạn yêu triều bái, yêu hoàng sinh ra, không thể hóa giải.” Sắc mặt Bạch Trạch không tốt hơn Công Phúc là bao, “Cho dù Phù Ly không đi vào trong tâm trận, cũng không thể cản trở được trận pháp tiếp tục.”

Cho nên hắn mới không cản Phù Ly đi vào trong tâm trận, bởi vì đều là phí công. Cửu Anh quá điên cuồng, không ngờ lại thu thập được nhiều oán khí của yêu tu như vậy, lấy lục địa làm trận, làm ra hành vi trái với trời đất này.

Công Phúc nhìn cỏ cây héo rũ xung quanh: “Nhưng nếu là trận pháp không thể giải, không chỉ có con người, những sinh vật khác cũng không thể may mắn thoát khỏi, lẽ nào thực sự không có một cách nào sao?”

“Đã từng có.” Bạch Trạch ho khan vài tiếng, sắc mặt tái nhợt dường như đã mất đi sinh mệnh, “Tứ đại thần thú trấn thủ bốn phương trời đất, có bọn họ ở đây, sẽ không thể xuất hiện tình huống thế này.”

Công Phúc và Nhai Tí đều im lặng, phụ thân bọn họ là một trong bốn thần thú, nhưng phụ thân bọn họ đã tiêu tán từ năm nghìn năm trước, làm sao có thể tập hợp đủ tứ thần thú?

“Thanh Thương Long tiêu tán, Bạch Hổ và Huyền vũ không rõ tung tích, Chu Tước….”

Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hai tiếng chim hót, Chu Tước đỏ rực cùng với Phượng Hoàng đủ màu sắc giáng từ trên trời xuống, yêu tu trong ban quản lý đều sợ ngây người.

Đây, đây chính là Phượng Hoàng và Chu Tước còn sống?

Sau khi Chu Tước và Phượng Hoàng biến thành hình người, bọn họ càng kinh ngạc hơn, đây không phải là hai vị trưởng bối trong nhà anh Phù sao, không ngờ rằng bọn họ lại là…Phượng Hoàng và Chu Tước?!

Câu đầu tiên mà Trục Nguyệt biến thành hình người nói là hỏi: “Phù Ly sao rồi?”

Bạch Trạch lắc đầu.

“Tinh Tinh và Đương Khang đi đâu rồi?” Bạch Trạch nhìn phía sau bọn họ một cái, dựa vào mức độ xem trọng của Lão Khang và Tinh Tinh với Phù Ly, lúc này đáng lẽ ra đã không nhịn được mà vội vàng tới đây rồi.

“Mực nước ở bờ biển dâng cao, Tinh Tinh và Đương Khang đang dẫn một số yêu tu tới đó.” Trục Nguyệt nhìn trận “vạn yêu triều bái trong núi”, lạnh giọng nói, “Là ai làm?”

Cô đảo mắt qua một vòng, phát hiện Cửu Anh đang quỳ ở bên ngoài, ghét bỏ nói: “Cửu Anh?” Cô nhấc kiếm muốn giết Cửu Anh, nhưng lại bị Bạch Trạch cản lại: “Hắn là yêu quái mở trận, chúng ta không thể làm gì hắn.”

Đối với yêu hoàng mà nói, yêu quái triệu hồi chính là một tên nô bộc trung thành, trừ khi yêu hoàng tự mình ra tay, nếu như những yêu quái khác giết hắn sẽ nhận được thương tích giống y như hắn, nếu không Bạch Trạch cũng không để Cửu Anh sống tới giờ.

Nhưng bây giờ Phù Ly căn bản đã mất đi lý trí như bình thường, làm sao có thể giết Cửu Anh đây?

“Bệ hạ, con rồng ghê tởm này luôn ngăn cản đại nghiệp của người, xin hãy để hạ thần trừ….”

Cửu Anh còn chưa nói xong, Phù Ly đã vung roi đánh đứt tám cái đầu của Cửu Anh, lạnh giọng nói: “Ta đã nói qua hai lần rồi, yêu tu xấu xí phải tránh xa ta một chút, nếu như ngươi còn không hiểu, cũng đừng cần đến cái đầu cuối cùng nữa.”

Cửu Anh bị mất đi tám cái đầu liên tục lui về sau, biến thành hình người dứt khoát trốn vào một góc, không dám để Phù Ly nhìn thấy hắn nữa. Tới giờ phút này hắn mới chân chính hiểu được mình đã triệu hồi được thứ gì.

Ở tâm trận, Phù Ly nhìn Trang Khanh đã lộ ra xương trắng nhưng vẫn không chịu buông lỏng tay, cảm giác đau đớn trong đầu càng lúc càng mạnh, cậu chỉ cần vung tay một cái, có lẽ bàn tay của con rồng này sẽ không còn.

Nhưng rõ ràng năng lượng mê hoặc ở tâm trận lớn như vậy, nhưng cậu lại không thể đẩy tay của con rồng này ra, rốt cuộc là thân thể này đã trải qua những gì mới có thứ tình cảm nhàm chán như thế.

“Lẽ nào…ngươi muốn nhảy vào trong với ta sao?” Phù Ly đột nhiên dựa vào gần Trang Khanh, âm thanh khàn khàn, “Đáng tiếc toàn thân ngươi dày đặc kim quang công đức, sợ rằng những yêu tu phía dưới sẽ không hoan nghênh ngươi.”

“Ta ngửi được mùi của ta trên người ngươi.” Phù Ly khẽ chạm lên mu bàn tay Trang Khanh, bàn tay vốn chỉ còn lại xương trắng lại một lần nữa được bao phủ đầy da thịt, cậu đẩy Trang Khanh ra, “Cút đi, ta không giết ngươi.”

“Em thật sự không nhớ nổi bản thân mình trước đây sao?” Trang Khanh từ từ rút kiếm ra khỏi vỏ, “Nếu như để em quên đi anh, để em làm hại cả thiên hạ này, không bằng bây giờ giết em đi.”

Phù Ly nhìn bàn tay cầm kiếm khẽ run rẩy, cười nhẹ một tiếng: “Muốn giết ta?”

Trang Khanh nhìn vào mắt của Phù Ly, đôi mắt này…không phải là của Phù Ly. Anh nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên cười lên: “Anh muốn bảo vệ yêu giới và nhân giới, đương nhiên cũng sẽ không để em làm loạn. Nhưng anh lại là người yêu của em, đương nhiên cũng sẽ không phản bội em. Anh giết em, sau đó sẽ cùng em biến mất ở thế giới này, có được không?”

Tiếng gào rống ở dưới trận càng ngày càng mạnh, dường như lập tức sẽ phá vỡ tâm trận, đi vào thế gian này.

Rõ ràng là con rồng này đang cười, nhưng nội tâm của cậu lại nói với cậu, con rồng này không   lừa cậu.

“Hỉ đường ở Phi Cung đã chuẩn bị xong, cả tu chân giới đều biết hai chúng ta sắp tổ chức đại lễ kết đạo, hỉ phục của chúng ta đẹp nhất tu chân giới.” Nụ cười trên mặt Trang Khanh nhạt dần, “Nhưng nếu như em không cần những thứ này, vậy anh cũng không cần!”

“Phù Ly, Trang Khanh anh đây không hề sợ chết.”

Đại lễ kết đạo, hỉ phục….

Phù Ly cúi đầu nhìn những bộ xương trắng vong linh của yêu tộc bò ra từ tâm trận, giẫm nát người vong linh, vong linh kêu thảm một tiếng, hóa thành mây khói.

Rõ ràng cậu nên thả vong linh đi, nhưng phản ứng đầu tiên lại là hủy đi nó.

Phù Ly nhìn bàn chân không mấy nghe lời của mình, nháy mắt khi ngẩng đầu lên, bỗng nhiên có vài giọt tanh nóng rơi xuống phù văn trên trán cậu.

Đây….đây là máu tim rồng.

Đau, đau đớn vô hạn, mỗi hơn thở đều làm cho cậu đau không chịu nổi. Cậu mở to đôi mắt đỏ máu, không ngờ rằng con rồng này lại ám toán cậu, không thể như vậy….

Nhưng phải thế nào, tại sao cậu lại cảm thấy con rồng này sẽ không có bất cứ uy hiếp nào với cậu?

Chu Tước trấn thủ phương Nam đất trời, sự xuất hiện của cô, đã trấn áp một phần lực lượng của trận pháp, cũng nhân lúc này, Trang Khanh thử đánh thức Phù Ly.

Anh không chỉ là rồng vua của thủy tộc mà còn là rồng quốc vận, là con rồng nhận được kế thừa của Thanh Thương Long, tương đương với thế hệ thần thú phương Đông mới, nhưng trời đất đã không cần thần thú nữa, cho nên không hề có yêu tu nào chú ý tới điểm này.

Máu tim là thứ máu tươi quý báu nhất của yêu tu, nếu như vẫn không thể đánh thức Phù Ly….vậy thi anh sẽ nhảy vào tâm trận này cùng với cậu.

“Đây là….năng lượng của phụ thân.” Nhai Tí đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Trang Khanh, “Tại sao trên người hắn lại có lực lượng của phụ thân?!”

Công Phúc cũng không ngờ rằng Trang Khanh lại kế thừa lực lượng của phụ thân mình, quay đầu nói với Phong Thụy trọng: “Ngươi giao truyền thừa của phụ thân cho Trang Khanh?!”

Phong Thụy Trọng: “……”

Chuyện này thực là ngoài ý muốn, nhưng nói ra lời này liệu có ai tin?

“Đã tới lúc này rồi, các ngươi còn lo lắng cho truyền thừa!” Hỗn Độn nhịn thật lâu không nhịn nổi nữa lên tiếng, “Thụy thú như mấy ngươi đúng là lề mà lề mề, làm chút việc mà cũng nghĩ trước nghĩ sau, ai nói phải đủ bốn thần thú mới có thể áp chế trận này?! Rõ ràng chỉ cần yêu hoàng….”

“Im miệng!” Phong Thụy Trọng lạnh lùng trừng Hỗn Độn, mắt như kiếm.

Hỗn Độn mang sự sợ hãi trời sinh với Phượng Hoàng, bị Phong Thụy Trọng trừng như vậy, không dám nói ra những lời còn lại.

Tống Ngữ nhìn Phong Thụy Trọng, lại nhìn Hỗn Độn, trong lòng thoáng đoán ra được điều gì đó, hắn lén lút nhìn về phía Phù Ly một cái, cúi đầu không nói gì.

Trục Nguyệt không ngừng truyền linh lực giữa đất trời, nhưng thần lực của cô chủ yếu dùng để trấn thủ vùng đất phương Nam, cho nên trừ ngũ hành của phương Nam dần dần khôi phục bình thường ra, ba hướng còn lại vẫn bất thường.

Khi giờ Tý tới, nhân gian sẽ nghênh đón một ngày hồng thủy ngập trời, động đất liên miên, đất đá mù trời, âm dương hỗn loạn.

Trong các ban ngành quan trọng, tất cả nhân viên đều đang ở trong phòng họp, nhân viên trực điện thoại không ngừng nhận tin báo, không có thời gian rảnh để uống một miếng nước.

“Ban quản lý có tin tức gì không?”

“Ban quản lý gửi cảnh báo nguy cấp tới đây. Chúng ta ở bờ biển quan sát được có dị thú xuất hiện, sau khi bọn chúng xuất hiện, mực nước biển không ngừng nâng lên đã dừng lại rồi.”

Giây phút này, chưởng môn và trưởng lão phái Điền Viên đang ngồi trên pháp bảo phi hành giữa không trung, ngẫu nhiên gặp chưởng môn, trưởng lão phái Thanh Tiêu, người hai phái liếc mắt nhìn nhau, không hỏi đường đi cùng suy nghĩ, tiếp tục đi về phía trước, sau đó lại gặp được yêu tu, nhân tu từ bốn phương tám hướng vội vàng tới đây.

Người bình thường cũng có trách nhiệm với sự hưng vong của quốc gia, huống hồ thời khắc này còn liên quan tới sống chết của nhân gian, nếu như bọn họ còn không đứng ra, còn ai có thể ngăn cản xảy ra hủy diệt?

“Nếu như yêu hoàng bằng lòng trấn áp trận pháp này, cũng có thể ngăn chặn được sự hủy diệt.” Giọng Bạch Trạch run rẩy, “Một khi yêu hoàng phản bội thần dân của mình, sẽ phải chịu phản phệ, cuối cùng….người chết đạo tiêu.”

“Bạch Trạch!” Phong Thụy Trọng cao giọng, “Ngươi điên sao?!”



Bạch Trạch cười khổ, hóa thành nguyên hình, trên người tỏa ra bạch quang ấm áp, xua tan oán khí xung quanh.

Là một thụy thú, sinh ra để xua tan tà ác, bảo hộ sinh linh của trời đất. Cho dù con người có quên hắn, hắn cũng sẽ không thể quên thiên chức của mình.

Ánh sáng cát tường chiếu sáng cây cối, chiếu sáng hoa cỏ, chim muông, côn trùng, tôm cá, cuối cùng sáng lên người Phù Ly.

“Mọi người lấy tên gì cho con ạ?”

“Phù Ly.”

“Phù Ly có ý nghĩa là gì?”

“Phù chính là dấu hiệu của điềm lành….”

Phù Ly đang rơi vào trong đau đớn đột nhiên mở mắt ra, nhìn Trang Khanh ngực còn chảy máu, nhếch miệng cười, lấy từ trong túi Càn Khôn ra một viên Bổ Nguyên Đan: “Đừng có động một chút lại chích máu được không.”

“Phù Ly, em tỉnh rồi?” Trang Khanh không quan tâm tới viên Bổ Nguyên Đan trong miệng, chưa kịp nhai đã nuốt vào trong miệng, anh kéo Phù Ly ra ngoài trận, “Em mau ra đây.”

Phù Ly không nhúc nhích, ngược lại kéo Trang Khanh qua hôn lên mặt anh một cái. Trang Khanh bị động tác bất thình lình của cậu dọa ngây người, khuôn mặt đẹp trai thoạt nhìn có chút ngốc ngốc.

“Thì ra Hống còn uy vũ hùng tráng hơn so với tưởng tượng của em, em rất vừa lòng.” Phù Ly cười híp mắt vỗ vỗ ngực Trang Khanh, “Anh có biết tại sao em lại họ Phù không?”

Trang Khanh nắm chặt tay Phù Ly, không nói gì.

“Bởi vì Phù là dấu hiệu của điềm lành.” Phù Ly nghiêng đầu cười, nhìn Bạch Trạch, Trục Nguyệt, Phong Thụy Trọng đằng sau Trang Khanh, “Trên núi Vụ Ảnh chúng ta, không có hung thú, chỉ có thụy thú.”

Cậu vỗ lên ngực Trang Khanh, dùng sức rất mạnh, cả người Trang Khanh rơi vào người Bạch Trạch. Ánh sáng trên người Bạch Trạch đột nhiên ngừng chiếu, Trang Khanh ngã trên người Bạch Trạch đứng dậy, nhìn thấy Phù Ly hóa thành nguyên hình, rít gào ở tâm trận.

Lông tơ trắng như tuyết, đôi đồng tử vàng đồng, còn có cái đuôi khẽ lay động.

Trong khoảnh khắc ấy, núi sông ngừng lại, mây tan ra, trăng sao xuất hiện.

Theo trận pháp dần biến mất, bầu trời tối đen dần dần xuất hiện ánh sao. Ánh sao rất yếu ớt, cũng rất đẹp.

Buổi tối ngày hôm ấy, có rất nhiều người nghe thấy một tiếng rít gào đau đớn, có người nói là rồng, có người nói là hổ, còn có người nói là sư tử.

Nhưng những thảo luận này nhanh chóng bị cư dân mạng lãng quên, bởi vì bọn họ vội vàng quan tâm tin mới, vội chú ý minh tinh mới, vội rảnh rỗi nghĩ nhiều.

Chẳng qua buổi sáng ngày hôm đó, khi mọi người kéo rèm cửa ra, nhìn thấy mặt trời rực rỡ bên ngoài, cảm thấy được mặt trời dường như chói hơn bình thường, có một số người ghét bỏ kéo rèm lại.

Còn có một số người mở ti vi lên, phát hiện tin tức buổi sáng đột nhiên bắt đầu cường điệu bảo vệ môi trường, phải hạn chế khai phá tài nguyên, các quốc gia quyết định họp bảo vệ môi trường vào một ngày nào đó ở một nơi nào đó. Nhưng khẩu hiệu này mọi người thực sự đã nghe quá nhiều rồi, gần như chẳng mấy người coi là thật.

Cho tới khi từng chính sách hoàn toàn thực hiện, chất lượng không khí càng ngày càng tốt, mọi người mới phát hiện, thì ra bảo vệ môi trường không phải chỉ là khẩu hiệu.

Có rất nhiều việc con người cũng không biết, bọn họ luôn bận rộn, đến lại đi, vì một chút chuyện cỏn con mà cãi nhau ầm ĩ.

Bọn họ không biết, một ngọn núi nào đó đã biến mất từ hai nghìn năm trước, được một sinh vật nào đó đưa trở lại.

Bọn họ không biết, một đại lễ vô cùng quan trọng nào đó vào ngày mười tám tháng nào đó đã bị hủy bỏ.

Bọn họ cũng không biết, không gian trong tiểu thuyết thực sự tồn tại.

Hoa trong biệt thự của Trang Khanh nở rồi, đủ mọi màu sắc vô cùng xinh đẹp, anh ngồi trên bậc thang, nhìn những đóa hoa nở rộ trong tuyết, tùy ý để tuyết rơi xuống mái đầu.

Qua nửa đêm, trước mặt anh có thêm một người tuyết, người tuyết có hơi mập, nằm ra đất giống như một con thỏ, lại giống như một con chó.

Trang Khanh ngồi bên cạnh đống tuyết vừa giống chó vừa giống thỏ cả một đêm, mùa xuân năm nay, không có Niên Thú xuất hiện. Anh nhìn cánh cổng biệt thự, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

“Lão đại.” Sở Dư và những nhân viên khác xách theo túi lớn túi nhỏ, đứng ở ngoài cửa vẫy tay, “Năm mới vui vẻ!”

Trang Khanh đứng dậy, lúc này mới phát hiện đầu vai nặng trịch đầy tuyết đọng, anh phủi tuyết xuống, mở cửa để  bọn họ vào trong.

“Lão đại, mồng một năm mới bọn em đã tới tặng đồ rồi, năm nay anh nhất định sẽ tiền vào như nước, chuyện tốt liên miên.” Sở Dư mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào trong biệt thự, nhìn dấu chân thật sâu ở trước cửa, còn cả tượng tuyết sống động như thật, bước chân khựng lại.

Những nhân viên đi sau cậu nhìn thấy người tuyết này, bọn họ như vịt bị mắc nghẹn, không thể nói một chữ.

“Đứng ở đó làm gì, vào cả đi.” Mặt Trang Khanh vẫn không có cảm xúc, “Đi làm thì ai cũng ủ rũ ỉu xìu, nghỉ một cái là sinh khí dồi dào, khi các cậu đi làm mà có tinh thần thế này, ban quản lý chúng ta cũng không cần mấy năm lại tuyển người mới.”

Sở Dư là người đầu tiên tỉnh táo lại, cười đùa chen vào cửa. Những người khác cũng nói cười đi vào trong biệt thự, nhưng tất cả mọi người đều cẩn thận né tránh tượng tuyết kia, không dám nhìn nhiều thêm một cái.

Buổi trưa, tuyết vẫn chưa dừng, Từ Viện và Sở Dư nấu cơm xong, đang chuẩn bị gọi Trang Khanh vào ăn cơm, nhưng thấy Trang Khanh đang đứng bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.

Từ Viện dừng bước chân, làm thế nào cũng không thể mở miệng. Cô lén lút nhìn ra bên ngoài một cái, nửa người của tượng tuyết kia đã bị vùi vào trong tuyết, còn có thể thoáng thấy nửa cái đầu, nhưng đã không còn quá giống…..

Không còn giống nguyên hình của anh Phù.

Trong Đông Hải, Côn Bằng nhàn nhã bắt cá ăn, tâm tình cũng không tồi. Mấy năm gần đây hình như con người đã đổi tính, bắt đầu mạnh mẽ xử lý ô nhiễm nước, dẫn tới việc những con cá trong biển cũng trở nên ngon miệng hơn.

Khi bơi qua cung Thanh Long, nhìn thấy dáng vẻ mấy nhóc rồng con run rẩy, tâm tình Côn Bằng càng tốt hơn. Nhưng hắn còn chưa bơi đi xa, loáng thoáng nghe được một âm thanh, âm thanh này có chút quen tai.

Hắn xuyên qua mặt biển, ngửi được linh khí dày đặc, là Bạch Trạch, Đương Khang đang câu cá trên biển.

“Mùa đông còn ra biển câu cá, quả thực có bệnh!” Côn Bằng vẫy đuôi, quay đầu chui vào trong nước biển.

Đường phố huyên náo, có thể nhìn thấy người đi chơi ở khắp nơi, cực kỳ náo nhiệt ấm áp.

Người đàn ông trẻ tuổi gặp gỡ cô gái tóc dài qua vai ở đầu phố.

“Xuân Nhất, đã lâu không gặp.”

“Lâu rồi không gặp, linh khí của nhân gian năm nay hình như vô cùng đầy đủ, cho nên ta lại thức dậy rồi.”

“Vậy tốt thật.”

“Đúng thế.” Sơ Nhất cười vừa vui vẻ vừa dịu dàng, “Tại sao ngươi chỉ ở đây có một mình?”

“Tôi đã đi tới một nơi xa, vừa mới quay lại. Nhìn thấy cô, nên chạy qua đây chào hỏi.”

“Thì ra là như thế, năm mới vui vẻ nhé.”

“Năm mới vui vẻ, cảm ơn ngọc xuân mà cô đã tặng cho tôi, nó đã giúp tôi một việc lớn.”

“Thật sao?” Sơ Nhất cười vui vẻ, lúc đưa cho người đàn ông trẻ tuổi viên ngọc xuân này, cô không hề nghĩ nhiều, chẳng qua có một ý niệm đột nhiên xuất hiện làm cô cảm thấy có lẽ đối phương có thể dùng tới thì sao?

Không ngờ dự cảm thành thật, nghĩ tới đây, Sơ Nhất càng thêm vui vẻ.

“Thật.” Người đàn ông trẻ tuổi cười cong mi, đôi mắt như trăng khuyết, “Cảm ơn cô.”

“Không cần khách khí, ngươi mau về nhà đi, người thân ở nhà chắc chắn đang đợi ngươi trở về.”

“Tạm biệt.”

Người đàn ông trẻ tuổi dừng lại bên ngoài cánh cửa khắc hoa ở biệt thự, mỉm cười nhìn hoa văn trạm trổ quen thuộc trên cánh cửa.

“Cậu Phù, cậu về rồi?” Bảo vệ đi ngang qua, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi, trên mặt lộ ra vài phần ngạc nhiên, sau đó lại chào hỏi cậu.”

“Đúng thế, tôi về rồi.”

Người đàn ông trẻ tuổi cười với bảo vệ, vươn tay ấn chuông cửa.

Tượng tuyết ngoài cửa đã bị tuyết vùi lấp toàn bộ, Trang Khanh nghe thấy tiếng chuông cửa reo, quay đầu nhìn đồng nghiệp đang ăn ăn, uống uống bên bàn ăn, anh kéo cánh cửa đi ra ngoài.

Khi đi xuống cầu thang, anh cúi đầu nhìn dưới chân mình, khom người bới tượng tuyết đã bị vùi lấp ra, nhưng tượng tuyết đã hòa lẫn với tuyết, cho dù đào được ra cũng không còn giống nữa.

Trang Khanh bưng tuyết trong tay, từng chút từng chút lau đi tuyết thừa trên đầu tượng, quay đầu nhìn về phía cổng.

Bên ngoài cửa sắt chạm khắc, người đàn ông trẻ tuổi đối diện với tầm mắt của anh, cười sáng lạn như mặt trời, vô cùng ấm áp.

“Trang Tiểu Long, anh ngốc rồi hả?”

Cậu cười híp mắt nghiêng đầu nhìn anh.

Trong mắt cậu là những ngôi sao đẹp đẽ nhất trên thế giới này.

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo còn một số phiên ngoại, hẹn mọi người năm sau, nghỉ ngơi sớm đi ~~

~~~~~~~~~~~~~~~

Cửu Anh: Một trong những hung thú thời kỳ thương cổ, xuất hiện trong Hoài Nam Tử. Là yêu quái thủy hỏa, vừa có thể phun nước vừa có thể phun lửa, tiếng kêu của nó như trẻ con khóc, có chín đầu. Thời vua Nghiêu, nó xuất hiện làm hại nhân gian, bị Hậu Nghệ bắn chết trong dòng nước hung Bắc Địch (Nguồn: Baike)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau