Đừng Kỳ Thị Giống Loài

Chương 45

Trước Sau
Trang Khanh đi ra khỏi văn phòng nhìn thấy nhân viên cả phòng đang ngồi ăn đồ ăn vặt, nhìn thấy anh đi ra, những nhân viên này còn muốn giấu đồ ăn vặt đi. Cũng không nghĩ thử xem miệng bọn họ đầy dầu, còn mùi hương bay đầy phòng, nếu như anh không biết bọn họ đang làm gì mới là lạ.

Giả vờ như không nhìn thấy động tác mờ ám của bọn họ, Trang Khanh nhìn tìm khắp văn phòng một lượt: "Phù Ly lại chạy đi đâu rồi?"

"Lão đại, anh Phù đi thăm Côn Bằng rồi." Khi nhắc tới hai từ Côn Bằng này, Trương Kha hạ thấp giọng, "Không thì anh đợi anh Phù quay về tìm anh ấy sau đi?"

Trang Khanh xụ mặt không nói lời nào, lại quay người trở về văn phòng.

Phù Ly đi vào phòng Côn Bằng liền nhìn thấy một con chim béo rất to trong phòng, cậu gọi mấy tiếng, Côn Bằng không trả lời, cậu chỉ đánh đi lên trước túm lấy cánh của hắn, nhổ mấy cọng lông mới làm Côn Bằng thức giấc.

Côn Bằng hóa thành hình người, đứng dậy trên mặt đất: "Con thỏ, ngươi quay lại rồi?"

Phù Ly ngồi xuống trước mặt Côn Bằng: "Côn Bằng đại nhân, ngài nếm thử đặc sản mà tôi mang về xem." Nói xong, cậu lấy một đống đồ ra khỏi túi Càn Khôn, còn có cả que cay.

"Có đồ ăn mà không có rượu thì sao được." Côn Bằng hỏi Phù Ly, "Ngươi có mua rượu không, không mua thì ta dùng thuật dịch chuyển lấy rượu qua đây."

"Đại nhân, nếu như người bình thường phát hiện đồ của mình đột nhiên biến mất sẽ rất kinh ngạc." Phù Ly bắt đầu lục lọi trong túi Càn Khôn, "Hơn nữa trộm đồ vật là không đúng. Ở chỗ tôi có mấy bình rượu cũ từ nghìn năm trước, do yêu tu trong núi ủ được. Chẳng qua khi ấy tôi còn nhỏ, trưởng bối trên núi đều không cho tôi uống, tôi lén lút giấu mấy vò vào trong túi Càn Khôn, hôm nay mà ngài không nhắc, tôi cũng quên mất."

Rượu Phù Ly lấy ra rất bình thường, vò rượu dùng đất sét nặn thành trông rất xấu, còn chưa lau bùn đất bên ngoài, giống như vừa mới đào ra từ trong đất.

"Hùng yêu sao có thể không uống rượu?" Côn Bằng lật màn che vò rượu ra, hương rượu lành lạnh xông vào mũi, linh khí nhanh chóng phủ kín cả căn phòng. Hắn ném vò rượu cho Phù Ly, "Tới, hôm nay ta uống với ngươi."

Phù Ly nhận lấy vò rượu, nói: "Có thể được Côn Bằng đại nhân cùng uống, là chuyện may mắn của tiểu yêu tôi." Cậu nhấc vò rượu lên, uống một ngụm rượu trái cây cậu đã từng tò mò vô số lần.

Có chút lạnh nhưng mùi hương thơm mát cùng cảm giác ngọt lành càng nhiều hơn.

"Hào sảng!" Côn Bằng cũng nâng vò rượu lên uống một ngụm lớn, rượu vừa xuống họng, chỉ cảm thấy vui vẻ, thoải mái, bay bổng: "Rượu ngon! Rượu ngon! Tiền bối ở ngọn núi này có tay nghề thật giỏi, nếu như có cơ hội, ta nhất định sẽ tự mình tới kính thăm."

Phù Ly cười một tiếng, rượu thuận theo hầu kết chảy vào trong áo sơ mi: "Chẳng qua tiếc rằng núi đã không còn nữa, yêu quái lớn lớn nhỏ nhỏ trên núi cũng quá trăm nhưng chỉ còn lại mình tôi sống sót." Cậu vươn tay túm lấy vò rượu, chạm vò với Côn Bằng, "Những rượu này có thể để Côn Bằng đại nhân thưởng thức cũng là duyên phận của bọn nó."

Côn Bằng không ngờ rằng lại có chuyện như vậy, hắn vỗ vỗ vai Phù Ly: "Hôm nay có rượu hôm nay say, những chuyện đã qua thì không quay đầu lại, tới, uống."

Rượu của con người sản xuất đặc hơn, đối với yêu quái không hề dễ say tẹo nào. Nhưng rượu yêu quái ủ, tuy không đặc nhưng lại đễ dàng làm yêu quái say sưa.

Uống mấy vò rượu, Phù Ly chưa bao giờ uống linh tửu đã có chút say, cậu nghiêng người dựa trên tấm thảm mềm mại, một tay chống đầu, tay kia thì cầm vò rượu đổ vào miệng, đồng tử cũng biến thành màu vàng.

Côn Bằng chém gió với Phù Ly về chuyện ngày xưa hắn đã phong quang thế nào, kể về ân oán tình thù của các đại yêu.

"Chung Điêu cùng với Tranh trước giờ không hợp nhau, hai tên ngu xuẩn này chỉ gặp mặt là đánh nhau, tính tỉnh quái gở, một lời không hợp thôi sẽ ăn người, cũng không biết những năm này có còn sống sót hay không."

"Chết rồi." Phù Ly xua xua tay, chỉ ra khoảng không bên ngoài của sổ, "Cứ thế ầm một tiếng, bị sét đánh chết."

"Xem ra ông đây bị phong ấn dưới đáy biển vẫn còn nhặt lại được một cái mạng." Côn Bằng đẩy vò rượu rỗng bên cạnh ra xa, "Vậy Bạch Trạch và Đương Khang cũng coi như kẻ thù nhưng cũng là ân nhân của ta?"

"Phong ấn?" Phù Ly đầu óc mơ màng nhìn Côn Bằng.

"Ngươi nghe nhầm rồi." Côn Bằng tỉnh rượu hơn phân nửa, "Ta không nói như vậy, tới, tới, tới, uống rượu."

"Được, được, được." Phù Ly cúi đầu uống rượu trong vò, đột nhiên một tiếng nổ nhỏ vang lên, cậu biến thành một quả cầu lông chỉ to bằng bàn tay của người trưởng thành rơi vào trong vò rượu, chỉ còn lại đống quần áo trên đất.

"Sao đã say như thế rồi?" Côn Bằng lắc đầu, "Trẻ con chưa từng uống rượu quá yếu ớt."

Hắn đưa tay vào trong bình rượu mò, túm được đôi tai dài, thuận thay kéo ra. Hắn hơi híp mắt nhìn còn thỏ trong tay, răng của con thỏ này có phải hơi sắc nhọn chút không? Chỉ đáng tiếc bình rượu ngon như vậy lại biến thành nước tắm, thật lãng phí.

Côn Bằng thấy rượu trên người Phù Ly rơi tí tách xuống mặt đất, há miệng chuẩn bị thổi khô lông trên người Phù Ly.

"Côn Bằng đại........." Trang Khanh đi vào cửa, nhìn thấy Côn Bằng há to miệng, trên tay còn xách một con thỏ, mà trong phòng trừ một đống quần áo thì căn bản không có bóng dáng của Phù Ly, sắc mặt anh đại biến, rút kiếm bản mệnh của mình ra, trầm mặt nói, "Côn Bằng, bỏ cậu ấy xuống!"

Côn Bằng nhìn con thỏ trong tay mình, lại nhìn Trang Khanh toàn thân đầy sát ý, đầu óc còn men say chưa kịp phản ứng lại.

Thấy Côn Bằng không lỏng tay, Trang Khanh nắm chặt tay cầm kiếm, anh đi lên trước mấy bước, trán toát mồ hôi: "Côn Bằng, Phù Ly vẫn luôn thành tâm đối xử với ông, tại sao ông lại muốn ăn cậu ấy?" Nhìn thấy Phù Ly trong tay Côn Bằng không hề nhúc nhích, trên tay, trên mặt Trang Khanh bắt đầu nổi lên vảy rồng, long uy tản ra bốn phía.

"Lão Đại!" Toàn bộ thủy tộc ở ban quản lý đều nhảy dựng lên, đây chính là bản năng của bọn họ.

"Sở Dư, Lâm Quy, hai người làm sao thế?" Ninh Hiên thấy người mới rùa cổ vàng bên cạnh mình cũng đứng lên, quăng một nửa đầu thỏ đang ăn xuống, "Có phải chỗ lão đại đã xảy ra chuyện gì không?"

Ban nãy lão đại muốn đi tìm anh Phù nhưng anh Phù không ở trong văn phòng, được một lúc thì lão đại lại đi ra ngoài, lẽ nào....

"Côn Bằng?!" Vèo một tiếng Ninh Hiên biến thành phi kiếm, phá vỡ cửa sổ thủy tinh xông ra ngoài.

"Ngươi muốn động thủ với ta?" Côn Bằng cho rằng Trang Khanh muốn khiêu khích bản thân, hừ lạnh nói, "Chỉ là một con rồng vảy lộn xộn, cũng dám ra vẻ ta đây trước mặt ta." Hắn quăng Phù Ly đã biến về nguyên hình sang một bên, hai tay thành chưởng, đánh tới Phù Ly.

Trang Khanh nhìn Phù Ly bị quăng tới góc không hề nhúc nhích, trong lòng thở phào một hơi, ít nhất bây giờ Côn Bằng cũng không quan tâm tới việc ăn cậu.

Không có lòng tham chiến, Trang Khanh đổi một thanh kiếm khác, nặng nề đối chưởng với Côn Bằng, dựa vào chưởng phong của Côn Bằng, anh xoay người bay tới cạnh Phù Ly. Đảo mắt thấy Côn Bằng đang đánh lại đây, anh nhanh chóng nhét Phù Ly vào trong túi tây trang của mình, cắn răng tiếp chưởng.

"Thịch!"

Ánh sáng vàng quanh người Trang Khanh trải rộng, một chưởng dùng toàn lực nhưng chỉ đánh ngang ngửa với Côn Bằng, nhân cơ hội, anh lùi tới cửa, nói với đám người Ninh Hiên, Sở Dư đang vội vàng qua đây, "Đừng qua đây."

Thủy tộc trời sinh nghe lệnh long tộc, ánh sáng công đức và long uy bao phủ Trang Khanh, mọi người đều không dám lên trước.



Chỉ có Triều Vân mượn khí của nữ đế mà hóa hình, có thể không sợ ánh sáng công đức với long uy, bước tới gần Trang Khanh vài bước. Nhưng lúc này trong phòng yêu khí tràn ngập, cô phải vô cùng cố gắng mới duy trì được hình người.

"Triều Vân, đưa Phù Ly đi." Trang Khanh quăng thứ gì đó trong túi áo về phía Triều Vân, Triều Vân vội vàng đưa tay nhận lấy, nhanh chóng lùi về cùng đồng nghiệp đằng sau mới có dư tinh lực nhìn thứ trên tay mình là gì.

Con thỏ này?

Ban nãy hình như lão đại nói với cô bảo mang Phù Ly đi, lẽ nào..........

Triều Vân nhìn con thỏ có thể dễ dàng ôm trong lòng bàn tay, đây chính là bản thể của anh Phù?

"Con rồng nhà ngươi có bệnh sao?" Côn Bằng không ngờ rằng ánh sáng công đức trên người Phù Ly lại mạnh như vậy, nghĩ tới tính cách của thiên đạo động cái là đánh sét xuống, hắn không dám thực sự đánh với Trang Khanh, "Ta với con thỏ muốn vài ngụm rượu cũng không được sao?"

"Uống rượu?" Trang Khanh cười lạnh, "Uống rượu cần phải bỏ Phù Ly vào trong miệng sao?"

"Con thỏ nhỏ như thế còn không đủ nhét kẽ răng ta, ta ăn nó làm gì?" Tự nhiên lại phải đội cái nồi đen như thế, Côn Bằng tức giận thiếu chút nữa tức nổ phổi, "Hắn rơi vào trong bình rượu, ta vớt hắn lên thổi khô lông! Nơi này có một đống đồ ăn ngon không cần lại đi ăn một con thỏ đầy lông, trong mắt ngươi ta rất ngu sao?"

Lúc này Trang Khanh mới chú ý tới trên mặt đất có mấy vò rượu, vỏ túi đồ ăn vặt đã gần tràn ra khỏi thùng rác.

"Côn Bằng đại nhân thứ lỗi, tôi đã hiểu lầm ngài rồi." Trang Khanh thu kiếm lại, hành lễ với Côn Bằng.

Theo tính nết ngày xưa của Côn Bằng, hắn sẽ không quan tâm là có hiểu lầm hay không, tuyệt đối sẽ cho đối phương một trận. Nhưng nhìn con rồng lai trước mắt này không ổn, toàn thân lấp lánh công đức, còn tu vi cao thâm làm cho hắn quyết định lùi một bước.

"Hừ, nể mặt ngươi quan tâm tới Phù Ly, hôm nay ta không tính toán với ngươi nữa, sẽ không có lần sau." Côn Bằng hừ lạnh, "Ra ngoài đi, đừng làm phiền ta uống rượu."

Những yêu quái đi rồi, chỗ rượu này là của một hình hắn.

"Đa tạ Côn Bằng đại nhân khoan dung." Trang Khanh giúp Côn Bằng khép cửa lại, quay người đi về phía đồng nghiệp đang canh giữ ở cửa cầu thang.

"Lão đại, anh sao rồi?"

"Có cần bọn em đi Yêu Minh điều người tới giúp đỡ không?"

"Anh Phù bị sao vậy, Côn Bằng đã làm gì với anh ấy?" Trương Kha bình thường khi nhắc tới Côn Bằng cũng công giám lớn tiếng, lúc này đã tức giận đỏ mắt, "Tên súc sinh đó, anh Phù đối xử tốt với hắn ta như vậy, hắn ta còn........."

"Không sao, tôi đã hiểu lầm chút chuyện thôi." Trang Khanh đi tới cạnh Triều Vân, vươn tay thô lỗ túm lông trên người Phù Ly, "Mọi người tiếp tục trở về làm việc đi, Phù Ly giao cho tôi là được rồi."

"Lão đại......" Trương Kha muốn bảo Trang Khanh động tác nhẹ nhàng chút nhưng ánh mắt Trang Khanh lạnh lùng nhìn qua đây, cậu trưng ra khuôn mặt tươi cười, "Xách con thỏ như vậy, thỏ sẽ không thoải mái."

"Tôi biết." Trang Khanh quăng ra một câu, bước dài đi xa.

Trương Kha nhìn Triều Vân, nhỏ giọng nói: "Con thỏ ban nãy cô cầm thực sự là anh Phù hả?"

Triều Vân vẫn chưa hồi thần lại, nghe thấy Trương Kha hỏi, lắp bắp nói: "Có, có thể."

Tuy rằng đã sớm biết Phù Ly là thỏ yêu, nhưng do đối phương tu vi cao, bọn họ sao cũng không thể liên hệ giữa con thỏ và Phù Ly. Tới hôm nay, bọn họ mới thực sự tin, thì ra Phù Ly chính là con thỏ dài hơn hai mươi cm, lông xù vô hại.

Đợi đi tới chỗ không người, Trang Khanh nhìn về phía sau một cái, quăng Phù Ly lên cánh tay mình. Đi tới văn phòng lấy áo khoác vắt lên người con thỏ trên khuỷu tay, Trang Khanh lập kết giới, trực tiếp từ văn phòng trở về phòng của mình.

Đặt con thỏ lên sô pha, Trang Khanh đi vào phòng bếp rót trà cho mình, sau đó mở ti vi xem tiết mục giải trí nhàm chán. Xem một lát, anh cảm thấy con thỏ ngủ rất không thoải mái nên đặt một cái đệm nhỏ dưới đầu con thỏ.

Lại qua một lát, anh nhìn chiếc áo khoác rơi dưới đất cũng không thuận mắt, thế là nhặt áo lên vứt lên người con thỏ, thuận thay kéo để lộ ra đầu thỏ.

Dưới tình huống bình thường, tai thỏ nhọn đều hướng lên trên, mà cái tai xù lông của Phù Ly lại rũ xuống đầu, đầu tai nhọn nhọn, giống như đầu bút lông. Răng cửa cũng không hiện rõ mấy, nhưng ngược lại hai bên lại mọc ra răng nanh sắc nhọn, cái mũi không giống với con thỏ mà ngược lại giống chó con hơn. Chẳng trách cậu không thích nguyên hình, thì ra bản thể có chút biến dị.

Trang Khanh vươn tay đặt trước mũi cậu kiểm tra hô hấp, lại búng búng tai cậu, con thỏ nằm ngủ yên không hề phản ứng, không có chút phòng bị nào.

Con thỏ ngốc thế này, có thể sống được bốn nghìn năm, có lẽ toàn bộ đều dựa vào may mắn tu vi cao thâm cùng với những yêu quái thuần phác trên núi?

Tâm lý Trang Khanh có chút mất cân bằng, vươn tay chọc chọc vài cái lên cái bụng xù xù mềm mại của cậu. Xem ra những yêu quái kia nuôi thỏ rất được, dưới lông toàn là thịt.

Tiết mục giải trí trên ti vi đã kết thúc, bây giờ đang chiếu một chương trình ẩm thực, bên trong người chủ trì đang hướng dẫn mọi người làm món thỏ xào cay như thế nào. Trang Khanh nhìn con thỏ mập trên sô pha, lại nhìn nhìn thịt thỏ đang cuồn cuộn trong chảo dầu, lấy một túi đầu thỏ cay mà Phù Ly tặng ra, chậm rãi gặm.

Phù Ly cảm thấy bản thân mình giống như đã quay lại hai nghìn năm trước, cậu nói với Cương Liệt đại vương cậu là yêu quái đã thành niên, muốn rời khỏi núi xem xung quanh. Kết quả cậu vừa mới ra khỏi núi đã gặp được một con người đang bị thương, lần đầu tiên cậu nhìn thấy con người, cảm thấy có chút kỳ quái, liền cưỡi mây đạp gió mang con người này đi tìm đại phu, không ngờ rằng những đại phu kia sau khi nhìn thấy cậu thì bị dọa cho không thể nói thành lời.

Lần đầu tiên cậu tới thế giới của con người, chưa có kinh nghiệm, không mang gì trên người cả, cũng không biết biến thành hình người giao lưu với nhân loại. Cho nên cuối cùng chỉ đành mang con người kia về núi, tùy tiện tìm chút thuốc ở chỗ Cương Liệt đại vương cho người đó ăn.

Con người được cậu cứu không chỉ biết kể chuyện, còn biết viết chữ vẽ tranh, cậu cảm thấy tú vị nên cho con người này ở lại. Yêu tu trong núi cảm thấy cậu còn nhỏ tuổi, nuôi một con người làm vật cưng có thể giải sầu, cho nên không ai phản đối gì cả.

Phù Ly cũng không nhớ rõ mình đã nuôi con thú cưng này bao nhiêu năm, sau đó thú cưng chết đi, trước khi chết còn không cho cậu về sau nuôi một con thú cưng khác, cậu là một chủ nhân tốt, chỉ đành đồng ý yêu cầu của thú cưng.

Trở mình, Phù Ly cảm thấy bản thân mình dường như đã rơi vào trong một hố sâu, cậu mở mắt ra, phát hiện trên đầu mình đang đặt trên một chiếc gối sô pha khổng lồ, cậu thử duỗi chân, mới rút đầu ra được cái gối.

"Tỉnh rồi?"

Trang Khanh đi qua, đặt một cái đĩa trước mặt cậu, bên trên có ba cây cà rốt non mềm nhưng chưa cắt ra.

Phù Ly lắc lắc tai mới phát hiện ra hình như mình đã biến trở về nguyên hình. Cậu rụt lui vào sô pha, muốn che khuất cơ thể của chính mình.

"Đừng tốn sức trốn nữa, nguyên hình của cậu thế nào tôi đã nhìn rõ ràng rồi." Trang Khanh đẩy đĩa cà rốt tới trước mặt Phù Ly, "Loài nào cũng đều có thể xảy ra tình huống biến dị, loài thỏ cũng vậy. Dù sao........cũng rất dễ thương."



"Chúng tôi có lông." Phù Ly rung rung bộ lông xõa tung của mình, ghét bỏ đẩy đĩa cà rốt ra bên cạnh, "Tôi ghét ăn cà rốt."

"Con thỏ không ăn cà rốt thì còn gọi gì là thỏ?" Trang Khanh đẩy đĩa về lại vị trí ban đầu, "Ăn."

"Không ăn!" Phù Ly lại đẩy lại.

"Con thỏ còn kén chọn?" Lần này Trang Khanh không đẩy lại nữa, lấy cây cà rốt trong đĩa ra nhìn, cái này do ban nãy cậu nhìn thấy trên App mua sắm của tu chân giới, thực phẩm tươi ngon nhất mà phái Điền Viên trồng được, tại sao lại không ngon?

"Có tôm nõn không?" Cái tai Phù Ly run rẩy, đôi mắt màu vàng mang theo ánh nước sáng rực, "Trừ thịt thỏ ra tôi đều có thể ăn, tôi không kén ăn."

Nếu như lúc này Phù Ly duy trì hình người mà nói những lời này với Trang Khanh, Trang Khanh khẳng định sẽ không cần nghĩ mà nói không có. Nhưng bây giờ đối diện anh là một con thỏ, lại còn là một con thỏ trắng mập mạp, Trang Khanh trầm mặt: "Cậu đợi một lát."

Trang Khanh sống một mình gần hai nghìn năm nên nấu nướng rất ngon, anh nhanh chóng làm xong đồ ăn, Phù Ly duy trì nguyên hình nhẹ nhàng nhảy tới cửa phòng bếp, vừa ngửi mùi hương vừa khen Trang Khanh.

Phù Ly biến trở về nguyên hình giống như tìm về thiên tính, nói chuyện làm việc tùy ý hơn nhiều. Có lẽ là vì kéo rơi lớp da người nên không cần chú ý quá mức pháp luật với đạo đức của con người nữa.

Làm con thỏ, Phù Ly không thích ăn rau mà thích ăn thịt. Đặc biệt là tôm cá, khẩu vị này rất giống với Trang Khanh. Nghe âm thanh Phù Ly tách xương cá, Trang Khanh cảm thấy xương của mình cũng có chút tê dại, không nhịn được xoa vai, "Cậu uống rượu trong giờ làm việc, vi phạm quy định của nhân viên, tiền lương tháng này phải trừ đi hai trăm."

"A." Phù Ly đã có tiền, cũng không để tâm tới hai trăm nhỏ bé này.

Thấy đôi tai dài của cậu vẫy tới vẫy lui, Trang Khanh không nhịn được nói: "Cậu thực sự không định biến thành người ăn cơm sao?"

"Đã hai nghìn năm tôi chưa hề khôi phục bản thể." Phù Ly đạp đạp chân sau, "Để tôi hưởng thụ thêm một chút nữa."

Tuy rằng bản thể của cậu có hơi xấu, nhưng Trang Khanh cũng không phải là rồng thuần chủng, hai người không ai có thể chê bai người kia. Nhận ra điểm này, Phù Ly ăn cơm càng vui vẻ.

Trang Khanh nhẫn nhịn, im lặng nhắc nhở bản thân mình, còn nợ đối phương hỗn nguyên đan cùng với viên kim cương lớn, không thể tức giận.

Lấy đồ của người không được tức giận, lấy đồ của người không được tức giận, lấy đồ của người không được tức giận.

"Nhà của anh trang hoàng thật đẹp." Phù Ly ngửa bụng nằm trên ghế mềm, nhìn bảo thạch trên tường, còn đèn treo thạch anh tự nhiên trên nóc nhà, cậu ngoáy ngoáy tai móc ra một đống bảo thạch đủ màu sắc, "Dùng bảo thạch xếp thành cầu vồng trên tường, khẳng định rất xinh đẹp."

Kinh nghiệm từ một lần xuống núi không mang theo đồ đạc gì, từ đó về sau, Phù Ly có thói quen giấu túi Càn Khôn trong tai.

"Cầu vồng?" Trang Khanh cảm thấy thẩm mỹ của Phù Ly quả thực rất dung tục.

Phù Ly nói, "Trên núi chúng tôi có hươu bảy màu, dáng vẻ rất xinh đẹp." Nói xong, cậu vỗ lên đống bảo thạch, những bảo thạch này tự động bay lên không trung, xếp thành hình cầu vồng, dính sát lên trên tường, tản ra ánh sáng lộng lẫy.

"Thế nào, đẹp không?" Phù Ly vỗ vỗ hai chân trước, "Thẩm mỹ của các yêu quái trẻ tuổi vẫn còn khiếm khuyết một chút."

"Cậu khảm bảo thạch lên tường nhà tôi, cậu không cần nữa?" Trang Khanh nhìn dải cầu vồng đủ màu sắc trên tường, vẻ mặt không tả nổi.

"Không sao, lần sau tôi đến nhà anh thưởng thức là được." Phù Ly rất vừa lòng với tay nghề của mình, "Chúng ta làm yêu, không cần phải quá quan trọng vật ngoài thân, nói cho cùng chẳng qua cũng chỉ là một đống đá mà thôi."

Những thứ này trong túi Càn Khôn của cậu có thể xếp thành một đống lớn.

"Thôi bỏ đi, coi như tôi giữ giúp cậu." Trang Khanh thở dài, dường như cảm thấy Phù Ly tiêu tiền như nước, tương lai sẽ quần áo tả tơi, lưu lạc đầu đường.

"Tùy anh, anh vui là được rồi." Phù Ly phẩy phẩy cái tai, bay lên sô pha nằm. Tuy rằng cậu đã tỉnh rồi, nhưng vẫn chưa tiêu hết rượu, ăn cơm no xong lại mệt mỏi rã rời.

May là con rồng Trang Khanh này mặt lạnh tâm nóng, không đành lòng để cho một con yêu say rượu ở bên ngoài, cẩn thận chăm sóc cậu.

Tiểu yêu đều thích những thứ đồ sáng lấp lánh thế này, làm cầu vồng cho anh, cũng coi như đùa cho anh vui. Khi cậu còn nhỏ cũng từng thích những thứ lấp lánh, sau khi những yêu quái thành niên trên núi biết liền dùng bảo thạch xếp một dòng sông bạc xinh đẹp, cái cây biết phát sáng, hoặc là một con đường lấp lánh.

Cậu nhắm mắt lại, dường như lại nghe thấy tiếng vượn trắng lải nhải không dừng, còn có cả tiếng chim sẻ kêu líu ríu, còn có tiếng rống giận dữ của Cương Liệt đại vương chạy đằng sau cậu, bắt cậu ăn xong cơm.

Cương Liệt đại vương làm cơm vừa khó ăn vừa khó nhìn, còn muốn cậu ăn xong, có một dạo Phù Ly sợ ăn cơm nhất.

"Trưởng ban Trang, con thỏ này là thú cưng của ngươi hả, thật đáng yêu."

Phù Ly mở mắt, trừng mắt nhìn người vừa nói.

Hả?

Đây không phải là tộc Thanh Long sao? Lần trước tới bắt nạt Trang Khanh hình như cũng có hắn?

Hôm nay đuổi tới tận nhà, hắn muốn làm gì?

"Xem ra là Phù Ly mới vào ban quá mức giỏi giang, làm trưởng ban Trang của chúng ta còn có thời gian nhàn rỗi nuôi thú cưng." Thanh Diễn dời tầm mắt khỏi con thỏ, đối với hắn sinh vật yếu ớt như con thỏ này so với cái cốc trên bàn, cái đệm trên ghế sô pha cũng chẳng có gì khác biệt.

Hắn lộ ra nụ cười ôn hòa với Trang Khanh, "Ngươi thực sự không lo lắng Phù Ly có tâm tư xấu với ngươi chút nào sao?"

Trang Khanh cúi đầu nhìn con thỏ trên chiếc đệm: "..............."

Con thỏ im lặng bò về sau đệm sô pha, chỉ lộ ra một cái đuôi vừa ngắn vừa tròn.

Tác giả có lời muốn nói:

Rồng chưa thành niên: Giỏi giang?

Phù Ly: Tôi là Phù Ly, là một con thỏ kén ăn mang muối.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau