Chương 84
Nháy mắt khi nhìn thấy Phù Ly, trong đầu Bành Hàng chỉ có một câu: Sao lại là cậu ta?
Bây giờ thủy triều mới vừa rút, trên mặt đất còn vô cùng bẩn, để phòng tránh truyền nhiễm dịch bệnh, tất cả các công trường ở thành phố Lâm Hải tạm dừng hoạt động, trường học cũng tạm nghỉ, ban ngành liên quan cử nhân viên chuyên nghiệp tới tiêu độc và vệ sinh thành phố, cho nên người đi lại trên đường rất ít.
Bây giờ nhìn thấy đoàn người Phù Ly ăn mặc sạch sẽ đi trên đường, không mang găng tay hay khẩu trang, trên giày cũng không dính chút bùn đất nào, Bành Hàng đột nhiên cảm thấy đoàn người này giống như đi nhầm nơi, hoàn toàn không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi đám người Phù Ly ra khỏi biển, vốn định lập tức rời khỏi, nhưng lại nghĩ tới có lẽ thành phố Lâm Hải gặp phải sóng thần, bọn họ quyết định vào trong thành phố nhìn thử xem. Cơ bản sau khi nhìn xung quanh một vòng, bọn họ yên tâm không ít, nơi đây không có oán khí, cũng không xuất hiện nhân viên tử vong.
Cơ chế cứu viện của con người khi đối mặt với thiên tai rất mạnh mẽ, cũng rất coi trọng an toàn tới tính mạng của dân chúng bình thường, có thể coi như là một xã hội tiến bộ.
Thủy triều dâng cao, ngày hôm sau mặt trời đã ló rạng, trên đường phố vừa nóng vừa ẩm, quân nhân mặc quần áo rằn ri đẩy từng thùng, từng thùng rác lớn đi về phía xe rác, thỉnh thoảng lại có dân chúng bình thường cầm theo hoa quả với chai nước qua đó, muốn đưa cho những quân nhân đó nhưng lại bị từ chối.
Triều Vân nhìn thấy những người trẻ tuổi bị ánh nắng chiếu xuống chảy đầy mồ hôi, trong mắt lộ ra vẻ kính nể. Cô đã từng ở bên cạnh nữ đế, từ trước tới giờ luôn có thái độ tôn kính với những quân nhân thuần chất này.
"Cô gái, bên này nhiều bùn, cô đừng đi về phía đó." Một anh bạn trẻ tuổi đẩy xe đẩy nhỏ cười một cái lộ ra hàm răng trắng tinh, chỉ về ngõ nhỏ phía trước, "Mặt đường còn chưa xử lý sạch sẽ, mọi người tạm thời đừng ra ngoài nhiều."
"Cảm ơn." Triều Vân nhìn chiếc váy dài bó eo của mình, lại cúi đầu nhìn đôi giày cao cao gót màu đỏ sạch sẽ dưới chân mình, cảm kích cười với anh bạn kia một cái.
"Không cần khách khí." Anh bạn kia cũng không nhìn Triều Vân thêm nữa, đẩy xe vội vàng rời đi, giầy cao xu màu xanh dưới chân đính đầy bùn đất.
Sở Dư có chút xúc động: "Mỗi làn nhìn thấy cảnh tượng thế này đều sẽ làm cho em cảm động, phí bao nhiêu tinh thần, làm bao nhiêu việc như vậy đều đáng giá."
"Những người này thật dễ thương." Phù Ly nhìn những quân nhân bận rộn ở trên đường, quay đầu nhìn thấy một ông lão xúi giục đứa cháu gái chưa tới năm tuổi của mình đi đưa nước cho quân nhân, nếu như quân nhân không cần, cô cháu khóc lớn lên, khóc tới khi quân nhân được đưa nước đành phải dừng lại, mở chai nước ra uống mấy ngụm.
Ở một thời điểm nào đó, đứa trẻ hay khóc cũng có tác dụng.
Con người bình thường quả nhiên không có cách nào đối phó với trẻ con.
Có lẽ là "biện pháp tồi" của ông lão này mở ra một mở đầu xấu, rất nhanh có một số "đứa trẻ hư" còn chưa tới mười tuổi cầm theo nước hoặc hoa quả đi ra, sống chết bắt những quân nhân này uống chút nước, nghỉ ngơi một lát.
Còn có một số thanh niên trai tráng cũng cầm xẻng hoặc chổi ra hỗ trợ, nháy mắt đường phố trở nên vô cùng ồn ào.
Phù Ly gật đầu, tuy rằng luôn có những con người đáng ghét xuất hiện, nhưng vẫn còn rất nhiều những con người dễ thương.
"Cậu Phù Ly."
Phù Ly quay đầu, nhìn thấy một người mặc jacket, râu ria xồm xoàm đi về phía cậu, vẻ mặt của người đàn ông này có chút tiều tụy, dáng vẻ như không ngủ ngon. Cậu nhớ ra thân phận của người này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cảnh sát Bành, sao anh lại ở đây?"
Bành Hàng là cảnh sát ở Kinh Đô, tại sao lại xuất hiện ở thành phố Lâm Hải?
"Đi công tác." Bành Hàng không nói với Phù Ly nội dung công tác của mình, may là Phù Ly thức thời, cũng không hỏi tiếp nữa, nếu không không khí sẽ xấu hổ, anh sờ sờ bao thuốc, vẫn không khống chế được ham muốn hút thuốc, "Các vị đây định đi đâu vậy?"
"Bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi, tới.........đây để chơi." Phù Ly thuận miệng sửa thành lời nói dối, "Không ngờ rằng vừa mới tới chưa được hai ngày đã gặp phải chuyện này. Ông chủ của chúng tôi bảo chúng tôi ra ngoài, xem xem có nơi nào cần giúp đỡ hay không."
Bành Hàng nhìn lướt qua đám người Phù Ly một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trang Khanh, khẽ cười với anh: "Xin chào."
"Xin chào." Trang Khanh lịch sự gật đầu với Bành Hàng.
Tầm mắt Bành Hàng lại nhìn lên giày cao gót sạch sẽ của Triều Vân, nghịch bao thuốc trong tay: "Các ban ngành liên quan sắp xếp đội ngũ cứu viện chuyên nghiệp tới đây, mọi người có tâm ý là tốt, nhưng chất lượng không khí bên ngoài không quá tốt, mọi người vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."
"Cảnh sát tiên sinh nói đúng, chuyện chuyên nghiệp vẫn nên giao cho nhân viên chuyên nghiệp tới giải quyết thì hơn." Trang Khanh gật đầu, nói với đám người Phù Ly, "Chúng ta về thôi."
Phù Ly cười híp mắt chào tạm biệt Bành Hàng, Bành Hàng châm một điếu thuốc. Nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất ở cuối con đường, luôn cảm thấy khi Công ty Trường Long này tuyển người không chỉ xem trọng tài năng mà còn xem trọng tướng mạo. Nam thì khôi ngô, nữ thì xinh đẹp, không bình thường chút nào.
Nhả ra một ngụm khói, anh lấy điện thoại ra nhờ đồng nghiệp điều tra bản ghi chép xuất hành của Phù Ly, cùng với ghi chép ở khách sạn. Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy người tên Phù Ly này có chút không bình thường, làm việc càng không bình thường.
Bản ghi chép nhanh chóng được điều tra ra, hai ngày trước Phù Ly mua vé khoang hạng nhất của một hạng hàng không nào đó, bay từ Kinh Đô tới thành phố Lâm Hải, cũng có ghi chép về khách sạn nghỉ chân, không hề có bất cứ điểm bất thường nào.
Bành Hàng gãi gãi đầu, chẳng lẽ là anh mắc bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy người có hơi chút đặc biết đều cảm thấy có gì đó bất thường. Tuy rằng người tên Phù Ly này có lịch sử công tác rất ly kỳ nhưng tính cách lại rất tốt, làm không ít chuyện tốt. Nghĩ tới điểm này, Bành Hàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, bản thân mình không nên đoán già đoán non về một người dân không làm trái pháp luật, không loạn kỷ cương.
Bằng không....mấy người này thực sự là người của Bộ an toàn tới đây để phá án ở thành phố Lâm Hải?
"Anh Phù, em cảm thấy ánh mắt người cảnh sát kia nhìn anh có gì đó không thích hợp." Sở Dư nói, "Có phải anh đã lộ tẩy trước mặt anh ta không?"
"Có lẽ là không đâu." Phù Ly lắc đầu, "Người kia vừa nhìn đã có thể khẳng định chính là người theo chủ nghĩa duy vật, cho dù anh ta nhìn thấy chuyện ma quái trước mắt cũng sẽ tự động nghĩ ra các lý do giải thích khoa học."
Trang Khanh nghe Phù Ly và Sở Dư thảo luận chủ nghĩa duy vật và chuyện ma quỷ suốt quãng đường đi, thản nhiên mở miệng nói: "Cho dù anh ta phát hiện ra cũng không sao, một bùa chú làm mất trí nhớ là có thể giải quyết." Hơn nữa, lúc trước khi anh mang Phù Ly rời khỏi đồn công an, có dùng ký hiệu của Bộ an toàn, cảnh sát kia cũng biết. Theo như tính cách của viên cảnh sát kia, có thể tự động giúp bọn họ nghĩ ra một lý do hoàn mỹ.
"Anh nói đúng!" Phù Ly gật đầu, tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ ý kiến của Trang Khanh. Bỗng nhiên, nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất, ngẩng đầu lên nhìn một khu dân cư bị ngập nguyên cả tầng một: "Trong tòa nhà kia có người."
Sở Dư hít hít mũi, khẳng định nói: "Có mùi của con người, còn có......mùi của thuốc phiện."
"Thuốc phiện?" Sắc mặt Trang Khanh đột nhiên sầm xuống: "Cậu xác định?"
Sở Dụ gật đầu: "Chính là mùi này." Làm con cá hàng đầu của Đạo gia, cậu có thể chịu trách nhiệm với năng lực cảm ứng của mình.
Trong một căn nhà ở khu dân cư, mấy ông lớn đang ngồi xổm trên bàn hoặc trên giường, nhìn gia cụ trôi nổi khắp phòng. Bọn họ bắt cọc hai đứa trẻ tới thành phố Lâm Hải, không ngờ rằng chưa ở được mấy ngày đã gặp phải chuyện này.
Lão đại chậm chạp nhả một ngụm khói, trong phòng tràn ngập mùi thuốc phiện. Hắn nhìn hai đứa trẻ bị trói lại cùng nhau ngồi trên mặt tủ không dám khóc, không dám làm loạn, phủi phủi khói thuốc trên đầu chiếc tẩu: "Thủy triều đã bắt đầu rút rồi, đợi bên ngoài khôi phục trật tự bình thường, chúng ta sẽ nghĩ cách xử lý hai đứa trẻ này."
Nếu biết sớm rằng lần này sẽ bị cảnh sát ở Kinh Đô đuổi tới tận đây, hắn sẽ không nhận việc làm ăn này, bây giờ gặp phải phiền phức như vậy, không cẩn thận chút thôi anh em trong bang cũng sẽ đều phải vào tù cả.
"Lão đại, những cảnh sát từ Kinh Đô tới đây giám sát vô cùng chặt, em sợ việc lần này không dễ làm." Tên béo ngồi bên cạnh cố gắng hít cái mũi, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này thôi, hắn cũng đã cảm thấy có chút say mê. Xoa cái mũi để cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn một chút, "Cho dù thủy triều có rút, bên ngoài vẫn còn bao nhiêu quân nhân dọn dẹp thành phố, giúp đỡ dân chúng sửa sang lại nhà cửa, chúng ta cứ trốn ở đây mãi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện."
Lão đại hít mạnh một hơi thuốc, nhìn xuống nước đục ngầu phía dưới, đột nhiên ánh mắt trở nên tàn nhẫn: "Nếu như thủy triều lên, một hai đứa trẻ chết đi cũng là ngoài ý muốn." Nếu như món hàng này đã bị hủy trong tay mình, còn không bằng xử lý sớm một chút.
"Lão đại, ý của anh là..........."
"Nói với bên hợp tác, nói rằng hàng rơi rồi, lần sau mang cho hắn món tốt hơn." Lão đại đặt tẩu thuốc xuống, chỉ vào hai đứa trẻ, "Xử lý chúng."
Nhân dịp chỗ bọn họ thế đất thấp, còn chưa có ai đi qua, không bằng vứt hai đứa trẻ này xuống, để cho thủy triều cuốn bọn nó đi, tạo thành tử vong ngoài ý muốn. Lão đại hung ác, cho nên ra lệnh cho thủ hạ dưới tay mình đi làm chuyện này.
Tên béo tìm hai miếng băng dính, dán chặt miệng hai đứa trẻ lại, mỗi tay xách một đứa, giẫm lên nước chuẩn bị quăng hai đứa bé này ra ngoài cửa sổ. Nhưng chuyện quái dị xuất hiện, sau khi hai đứa trẻ này bị ném xuống dưới, không hề chìm vào trong nước, một con rùa cực lớn cõng hai đứa trẻ lên, nháy mắt bơi vào bờ.
Hắn cho rằng mắt mình xảy ra vấn đề, dùng sức dụi dụi, phát hiện ra hai đứa bé với con rùa lớn đã biến mất, bên bệ cửa sổ xuất hiện một con thỏ béo lông trắng.
"Béo, mày ngây người ra đó làm gì?" Lão đại thấy tên mập vẫn đứng ở bên cửa sổ không nhúc nhích, có chút không kiên nhẫn nói: "Mày muốn trơ mắt nhìn thấy bọn nó bị chết đuối hay sao?"
Không có chút nhân tính nào, ném cũng ném rồi, còn muốn nhìn thấy bọn nó bị chết đuối. Không giống như hắn, trời sinh mềm lòng, không nhìn nổi hình ảnh tàn nhẫn này.
"Lão, lão đại, con thỏ, có con thỏ." Tên béo nói lắp bắp, trong giọng nói còn mang theo mấy phần hoảng sợ.
Khi một người nào đó nhìn thấy một con rùa cực lớn, sau đó lại nhìn thấy một con thỏ quá mức sạch sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, đều sẽ cảm thấy được hình ảnh này quỷ dị.
"Con thỏ thì làm sao, con mẹ nó đời này mày chưa nhìn thấy con thỏ sao?" Lão đại chỉ chỉ tiểu đệ bên cạnh, "Bắt con thỏ về thêm bữa ăn." Vừa nói xong câu này, đã nghe thấy một tiếng phịch, tên béo nặng nề ngã xuống đất, bắn tung tóe nước bẩn lên.
"Chuyện gì thế này?" Lão đại lau đi nước bùn trên mặt, nhìn thấy con thỏ mập mạp lông mềm mượt đứng trên mặt tên mập, tên mập giãy giụa trong nước, nhưng làm thế nào cũng không bò được dậy.
Mấy người trong phòng nhìn thấy hình ảnh này có chút dựng tóc gáy, có người thậm chí còn sợ tới mức nuốt nước miếng, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng.
Sau đó bọn họ nhìn thấy, con thỏ........nhếch mép cười.
Nhếch mép cười!
A a a a a a, con thỏ sao có thể cười?!
Hai tiếng sau, Bành Hàng nhận được điện thoại của đồn công an thành phố Lâm Hải, nói rằng có vài người đàn ông ở trong một khu dân cư vừa kêu gào vừa khóc lóc, dẫn tới sự chú ý của nhân viên cứu hộ. Những người đàn ông này tự xưng mình là kẻ tình nghi bắt cóc ở Kinh Đô, muốn cảnh sát lập tức bắt bọn họ đi, bên phía thành phố Lâm Hải không rõ ràng lắm quá trình xảy ra vụ án, cho nên mời Bành Hàng tới xác nhận.
Bành Hàng:?
Có phải có chỗ nào đó sai sai?
Tác giả có lời muốn nói:
Con thỏ: Khẽ cười.
Kẻ bị tình nghi: Chú cảnh sát, cứu mạng! QAQ
Bây giờ thủy triều mới vừa rút, trên mặt đất còn vô cùng bẩn, để phòng tránh truyền nhiễm dịch bệnh, tất cả các công trường ở thành phố Lâm Hải tạm dừng hoạt động, trường học cũng tạm nghỉ, ban ngành liên quan cử nhân viên chuyên nghiệp tới tiêu độc và vệ sinh thành phố, cho nên người đi lại trên đường rất ít.
Bây giờ nhìn thấy đoàn người Phù Ly ăn mặc sạch sẽ đi trên đường, không mang găng tay hay khẩu trang, trên giày cũng không dính chút bùn đất nào, Bành Hàng đột nhiên cảm thấy đoàn người này giống như đi nhầm nơi, hoàn toàn không ăn nhập với hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi đám người Phù Ly ra khỏi biển, vốn định lập tức rời khỏi, nhưng lại nghĩ tới có lẽ thành phố Lâm Hải gặp phải sóng thần, bọn họ quyết định vào trong thành phố nhìn thử xem. Cơ bản sau khi nhìn xung quanh một vòng, bọn họ yên tâm không ít, nơi đây không có oán khí, cũng không xuất hiện nhân viên tử vong.
Cơ chế cứu viện của con người khi đối mặt với thiên tai rất mạnh mẽ, cũng rất coi trọng an toàn tới tính mạng của dân chúng bình thường, có thể coi như là một xã hội tiến bộ.
Thủy triều dâng cao, ngày hôm sau mặt trời đã ló rạng, trên đường phố vừa nóng vừa ẩm, quân nhân mặc quần áo rằn ri đẩy từng thùng, từng thùng rác lớn đi về phía xe rác, thỉnh thoảng lại có dân chúng bình thường cầm theo hoa quả với chai nước qua đó, muốn đưa cho những quân nhân đó nhưng lại bị từ chối.
Triều Vân nhìn thấy những người trẻ tuổi bị ánh nắng chiếu xuống chảy đầy mồ hôi, trong mắt lộ ra vẻ kính nể. Cô đã từng ở bên cạnh nữ đế, từ trước tới giờ luôn có thái độ tôn kính với những quân nhân thuần chất này.
"Cô gái, bên này nhiều bùn, cô đừng đi về phía đó." Một anh bạn trẻ tuổi đẩy xe đẩy nhỏ cười một cái lộ ra hàm răng trắng tinh, chỉ về ngõ nhỏ phía trước, "Mặt đường còn chưa xử lý sạch sẽ, mọi người tạm thời đừng ra ngoài nhiều."
"Cảm ơn." Triều Vân nhìn chiếc váy dài bó eo của mình, lại cúi đầu nhìn đôi giày cao cao gót màu đỏ sạch sẽ dưới chân mình, cảm kích cười với anh bạn kia một cái.
"Không cần khách khí." Anh bạn kia cũng không nhìn Triều Vân thêm nữa, đẩy xe vội vàng rời đi, giầy cao xu màu xanh dưới chân đính đầy bùn đất.
Sở Dư có chút xúc động: "Mỗi làn nhìn thấy cảnh tượng thế này đều sẽ làm cho em cảm động, phí bao nhiêu tinh thần, làm bao nhiêu việc như vậy đều đáng giá."
"Những người này thật dễ thương." Phù Ly nhìn những quân nhân bận rộn ở trên đường, quay đầu nhìn thấy một ông lão xúi giục đứa cháu gái chưa tới năm tuổi của mình đi đưa nước cho quân nhân, nếu như quân nhân không cần, cô cháu khóc lớn lên, khóc tới khi quân nhân được đưa nước đành phải dừng lại, mở chai nước ra uống mấy ngụm.
Ở một thời điểm nào đó, đứa trẻ hay khóc cũng có tác dụng.
Con người bình thường quả nhiên không có cách nào đối phó với trẻ con.
Có lẽ là "biện pháp tồi" của ông lão này mở ra một mở đầu xấu, rất nhanh có một số "đứa trẻ hư" còn chưa tới mười tuổi cầm theo nước hoặc hoa quả đi ra, sống chết bắt những quân nhân này uống chút nước, nghỉ ngơi một lát.
Còn có một số thanh niên trai tráng cũng cầm xẻng hoặc chổi ra hỗ trợ, nháy mắt đường phố trở nên vô cùng ồn ào.
Phù Ly gật đầu, tuy rằng luôn có những con người đáng ghét xuất hiện, nhưng vẫn còn rất nhiều những con người dễ thương.
"Cậu Phù Ly."
Phù Ly quay đầu, nhìn thấy một người mặc jacket, râu ria xồm xoàm đi về phía cậu, vẻ mặt của người đàn ông này có chút tiều tụy, dáng vẻ như không ngủ ngon. Cậu nhớ ra thân phận của người này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Cảnh sát Bành, sao anh lại ở đây?"
Bành Hàng là cảnh sát ở Kinh Đô, tại sao lại xuất hiện ở thành phố Lâm Hải?
"Đi công tác." Bành Hàng không nói với Phù Ly nội dung công tác của mình, may là Phù Ly thức thời, cũng không hỏi tiếp nữa, nếu không không khí sẽ xấu hổ, anh sờ sờ bao thuốc, vẫn không khống chế được ham muốn hút thuốc, "Các vị đây định đi đâu vậy?"
"Bọn họ đều là đồng nghiệp của tôi, tới.........đây để chơi." Phù Ly thuận miệng sửa thành lời nói dối, "Không ngờ rằng vừa mới tới chưa được hai ngày đã gặp phải chuyện này. Ông chủ của chúng tôi bảo chúng tôi ra ngoài, xem xem có nơi nào cần giúp đỡ hay không."
Bành Hàng nhìn lướt qua đám người Phù Ly một lần, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Trang Khanh, khẽ cười với anh: "Xin chào."
"Xin chào." Trang Khanh lịch sự gật đầu với Bành Hàng.
Tầm mắt Bành Hàng lại nhìn lên giày cao gót sạch sẽ của Triều Vân, nghịch bao thuốc trong tay: "Các ban ngành liên quan sắp xếp đội ngũ cứu viện chuyên nghiệp tới đây, mọi người có tâm ý là tốt, nhưng chất lượng không khí bên ngoài không quá tốt, mọi người vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi."
"Cảnh sát tiên sinh nói đúng, chuyện chuyên nghiệp vẫn nên giao cho nhân viên chuyên nghiệp tới giải quyết thì hơn." Trang Khanh gật đầu, nói với đám người Phù Ly, "Chúng ta về thôi."
Phù Ly cười híp mắt chào tạm biệt Bành Hàng, Bành Hàng châm một điếu thuốc. Nhìn theo bóng lưng của bọn họ biến mất ở cuối con đường, luôn cảm thấy khi Công ty Trường Long này tuyển người không chỉ xem trọng tài năng mà còn xem trọng tướng mạo. Nam thì khôi ngô, nữ thì xinh đẹp, không bình thường chút nào.
Nhả ra một ngụm khói, anh lấy điện thoại ra nhờ đồng nghiệp điều tra bản ghi chép xuất hành của Phù Ly, cùng với ghi chép ở khách sạn. Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy người tên Phù Ly này có chút không bình thường, làm việc càng không bình thường.
Bản ghi chép nhanh chóng được điều tra ra, hai ngày trước Phù Ly mua vé khoang hạng nhất của một hạng hàng không nào đó, bay từ Kinh Đô tới thành phố Lâm Hải, cũng có ghi chép về khách sạn nghỉ chân, không hề có bất cứ điểm bất thường nào.
Bành Hàng gãi gãi đầu, chẳng lẽ là anh mắc bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy người có hơi chút đặc biết đều cảm thấy có gì đó bất thường. Tuy rằng người tên Phù Ly này có lịch sử công tác rất ly kỳ nhưng tính cách lại rất tốt, làm không ít chuyện tốt. Nghĩ tới điểm này, Bành Hàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, bản thân mình không nên đoán già đoán non về một người dân không làm trái pháp luật, không loạn kỷ cương.
Bằng không....mấy người này thực sự là người của Bộ an toàn tới đây để phá án ở thành phố Lâm Hải?
"Anh Phù, em cảm thấy ánh mắt người cảnh sát kia nhìn anh có gì đó không thích hợp." Sở Dư nói, "Có phải anh đã lộ tẩy trước mặt anh ta không?"
"Có lẽ là không đâu." Phù Ly lắc đầu, "Người kia vừa nhìn đã có thể khẳng định chính là người theo chủ nghĩa duy vật, cho dù anh ta nhìn thấy chuyện ma quái trước mắt cũng sẽ tự động nghĩ ra các lý do giải thích khoa học."
Trang Khanh nghe Phù Ly và Sở Dư thảo luận chủ nghĩa duy vật và chuyện ma quỷ suốt quãng đường đi, thản nhiên mở miệng nói: "Cho dù anh ta phát hiện ra cũng không sao, một bùa chú làm mất trí nhớ là có thể giải quyết." Hơn nữa, lúc trước khi anh mang Phù Ly rời khỏi đồn công an, có dùng ký hiệu của Bộ an toàn, cảnh sát kia cũng biết. Theo như tính cách của viên cảnh sát kia, có thể tự động giúp bọn họ nghĩ ra một lý do hoàn mỹ.
"Anh nói đúng!" Phù Ly gật đầu, tỏ vẻ kiên quyết ủng hộ ý kiến của Trang Khanh. Bỗng nhiên, nụ cười trên khuôn mặt cậu biến mất, ngẩng đầu lên nhìn một khu dân cư bị ngập nguyên cả tầng một: "Trong tòa nhà kia có người."
Sở Dư hít hít mũi, khẳng định nói: "Có mùi của con người, còn có......mùi của thuốc phiện."
"Thuốc phiện?" Sắc mặt Trang Khanh đột nhiên sầm xuống: "Cậu xác định?"
Sở Dụ gật đầu: "Chính là mùi này." Làm con cá hàng đầu của Đạo gia, cậu có thể chịu trách nhiệm với năng lực cảm ứng của mình.
Trong một căn nhà ở khu dân cư, mấy ông lớn đang ngồi xổm trên bàn hoặc trên giường, nhìn gia cụ trôi nổi khắp phòng. Bọn họ bắt cọc hai đứa trẻ tới thành phố Lâm Hải, không ngờ rằng chưa ở được mấy ngày đã gặp phải chuyện này.
Lão đại chậm chạp nhả một ngụm khói, trong phòng tràn ngập mùi thuốc phiện. Hắn nhìn hai đứa trẻ bị trói lại cùng nhau ngồi trên mặt tủ không dám khóc, không dám làm loạn, phủi phủi khói thuốc trên đầu chiếc tẩu: "Thủy triều đã bắt đầu rút rồi, đợi bên ngoài khôi phục trật tự bình thường, chúng ta sẽ nghĩ cách xử lý hai đứa trẻ này."
Nếu biết sớm rằng lần này sẽ bị cảnh sát ở Kinh Đô đuổi tới tận đây, hắn sẽ không nhận việc làm ăn này, bây giờ gặp phải phiền phức như vậy, không cẩn thận chút thôi anh em trong bang cũng sẽ đều phải vào tù cả.
"Lão đại, những cảnh sát từ Kinh Đô tới đây giám sát vô cùng chặt, em sợ việc lần này không dễ làm." Tên béo ngồi bên cạnh cố gắng hít cái mũi, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này thôi, hắn cũng đã cảm thấy có chút say mê. Xoa cái mũi để cho bản thân trở nên tỉnh táo hơn một chút, "Cho dù thủy triều có rút, bên ngoài vẫn còn bao nhiêu quân nhân dọn dẹp thành phố, giúp đỡ dân chúng sửa sang lại nhà cửa, chúng ta cứ trốn ở đây mãi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện."
Lão đại hít mạnh một hơi thuốc, nhìn xuống nước đục ngầu phía dưới, đột nhiên ánh mắt trở nên tàn nhẫn: "Nếu như thủy triều lên, một hai đứa trẻ chết đi cũng là ngoài ý muốn." Nếu như món hàng này đã bị hủy trong tay mình, còn không bằng xử lý sớm một chút.
"Lão đại, ý của anh là..........."
"Nói với bên hợp tác, nói rằng hàng rơi rồi, lần sau mang cho hắn món tốt hơn." Lão đại đặt tẩu thuốc xuống, chỉ vào hai đứa trẻ, "Xử lý chúng."
Nhân dịp chỗ bọn họ thế đất thấp, còn chưa có ai đi qua, không bằng vứt hai đứa trẻ này xuống, để cho thủy triều cuốn bọn nó đi, tạo thành tử vong ngoài ý muốn. Lão đại hung ác, cho nên ra lệnh cho thủ hạ dưới tay mình đi làm chuyện này.
Tên béo tìm hai miếng băng dính, dán chặt miệng hai đứa trẻ lại, mỗi tay xách một đứa, giẫm lên nước chuẩn bị quăng hai đứa bé này ra ngoài cửa sổ. Nhưng chuyện quái dị xuất hiện, sau khi hai đứa trẻ này bị ném xuống dưới, không hề chìm vào trong nước, một con rùa cực lớn cõng hai đứa trẻ lên, nháy mắt bơi vào bờ.
Hắn cho rằng mắt mình xảy ra vấn đề, dùng sức dụi dụi, phát hiện ra hai đứa bé với con rùa lớn đã biến mất, bên bệ cửa sổ xuất hiện một con thỏ béo lông trắng.
"Béo, mày ngây người ra đó làm gì?" Lão đại thấy tên mập vẫn đứng ở bên cửa sổ không nhúc nhích, có chút không kiên nhẫn nói: "Mày muốn trơ mắt nhìn thấy bọn nó bị chết đuối hay sao?"
Không có chút nhân tính nào, ném cũng ném rồi, còn muốn nhìn thấy bọn nó bị chết đuối. Không giống như hắn, trời sinh mềm lòng, không nhìn nổi hình ảnh tàn nhẫn này.
"Lão, lão đại, con thỏ, có con thỏ." Tên béo nói lắp bắp, trong giọng nói còn mang theo mấy phần hoảng sợ.
Khi một người nào đó nhìn thấy một con rùa cực lớn, sau đó lại nhìn thấy một con thỏ quá mức sạch sẽ xuất hiện ở trước mặt mình, đều sẽ cảm thấy được hình ảnh này quỷ dị.
"Con thỏ thì làm sao, con mẹ nó đời này mày chưa nhìn thấy con thỏ sao?" Lão đại chỉ chỉ tiểu đệ bên cạnh, "Bắt con thỏ về thêm bữa ăn." Vừa nói xong câu này, đã nghe thấy một tiếng phịch, tên béo nặng nề ngã xuống đất, bắn tung tóe nước bẩn lên.
"Chuyện gì thế này?" Lão đại lau đi nước bùn trên mặt, nhìn thấy con thỏ mập mạp lông mềm mượt đứng trên mặt tên mập, tên mập giãy giụa trong nước, nhưng làm thế nào cũng không bò được dậy.
Mấy người trong phòng nhìn thấy hình ảnh này có chút dựng tóc gáy, có người thậm chí còn sợ tới mức nuốt nước miếng, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng nuốt nước miếng vô cùng rõ ràng.
Sau đó bọn họ nhìn thấy, con thỏ........nhếch mép cười.
Nhếch mép cười!
A a a a a a, con thỏ sao có thể cười?!
Hai tiếng sau, Bành Hàng nhận được điện thoại của đồn công an thành phố Lâm Hải, nói rằng có vài người đàn ông ở trong một khu dân cư vừa kêu gào vừa khóc lóc, dẫn tới sự chú ý của nhân viên cứu hộ. Những người đàn ông này tự xưng mình là kẻ tình nghi bắt cóc ở Kinh Đô, muốn cảnh sát lập tức bắt bọn họ đi, bên phía thành phố Lâm Hải không rõ ràng lắm quá trình xảy ra vụ án, cho nên mời Bành Hàng tới xác nhận.
Bành Hàng:?
Có phải có chỗ nào đó sai sai?
Tác giả có lời muốn nói:
Con thỏ: Khẽ cười.
Kẻ bị tình nghi: Chú cảnh sát, cứu mạng! QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất