Chương 1: Tui muốn về nhà
1.
Lục Ngôn và Lâm Thường cùng nhau thành lập công ty.
Một buổi chiều nọ sau giờ tan làm, Lâm Thường nhớ tới ngôi trường mà em trai mình đang học ở gần đây, anh muốn tới đón bé nó tan học. Anh quay sang hỏi ý Lục Ngôn, xem hắn có muốn đi cùng anh hay không?
Lục Ngôn không có ý kiến, ngược lại còn ở trên đường đi cảm thán vài câu – "Em trai ông có phải là cục bông nhỏ thích khóc nhè đó không? Nhanh thật, vậy mà đã trở thành học sinh cao trung rồi?"
Lâm Thường vừa chú ý đường đi phía trước, vừa cười cười tiếp lời – "Ông tốt nhất đừng có mà ở trước mặt nó nói mấy câu như vậy, người ta đã 17 tuổi rồi, sĩ diện lắm đó"
Lục Ngôn âm thầm tính toán lại một chút về khoảng cách tuổi tác giữa hắn và Lâm Cửu Cửu, lẩm ba lẩm bẩm – "Cách nhau tận chín tuổi cơ à, vậy thì vẫn còn nhỏ lắm"
Lâm Thường đậu xe ở bãi đỗ xe trước cổng trường, trường học tan học chưa bao lâu, anh đã nhìn thấy Lâm Cửu Cửu bước ra từ cổng lớn.
Dáng người của Lâm Cửu Cửu cao cao gầy gầy, khuôn mặt cũng thanh tú, lúc cười còn có lúm đồng tiền xinh xinh. Mặc dù ở trên người chỉ là đồng phục bình thường, bé nó vẫn có thể nổi bật lên giữa đám đông.
Lâm Thường bấm còi xe mấy cái liền, Lâm Cửu Cửu nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, vẫy vẫy tay, tủm tỉm cười mà chạy tới.
Lục Ngôn ngồi ở ghế phụ, lần đầu tiên hắn hiểu được thế nào là cổ thụ nở hoa, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn nhìn Lâm Cửu Cửu đang cười, cảm thấy nụ cười này chính là cười tới tận trong tim hắn luôn.
Lâm Cửu Cửu chạy tới phát hiện ra ghế phụ vậy mà đã có người ngồi, liếc qua anh trai mình một cái.
Lâm Thường giới thiệu – "Anh này là Lục Ngôn, lúc em còn nhỏ đã từng qua nhà chúng ta chơi"
Lâm Cửu Cửu nghĩ ngợi, đúng là có chút ấn tượng, cậu gọi ngọt một tiếng anh Lục Ngôn, sau đó xuống ghế sau ngồi.
"Anh ơi, sao hôm nay anh lại tới đón em vậy?" – Lâm Cửu Cửu ở phía sau cởi bỏ cặp sách.
Lâm Thường quay đầu lại – "Không có việc gì không thể tới đón em sao?"
Lâm Cửu Cửu lại cười, tựa mặt mình lên trên ghế của anh trai – "Không phải, chỉ là cảm thấy đã lâu không gặp anh. Công việc của anh hiện tại còn bận lắm không?"
Lục Ngôn từ trong kính chiếu hậu nhìn lén Lâm Cửu Cửu, hắn nghĩ ngợi khuôn mặt bé nó tại sao lại có thể căng mềm, phúng phính như vậy? Cứ như có thể véo ra được nước luôn ấy.
Khuôn mặt của hắn năm 17 tuổi hình như không giống vậy? Lục Ngôn hoàn toàn không để ý tới những gì mà Lâm Thường đang nói. Cho tới khi Lâm Cửu Cửu quay trở lại ghế ngồi, hắn mới chợt bừng tỉnh – "Em học tập chắc vất vả lắm?"
Lâm Cửu Cửu hơi hơi sững sờ một chút, lát sau mới nhận thức được hắn đang nói chuyện với mình – "Có một chút"
Lâm Thường thoáng nhìn qua Lục Ngôn bằng một ánh mắt kì lạ.
Nhưng Lục Ngôn vẫn chưa có ý định dừng lại – "Đi học có mệt không?"
"Không mệt, mọi người đều như vậy"
"Buổi tối có thường hay thức khuya không?"
"12 giờ đã ngủ rồi, cũng không tính là thức khuya"
"Ở trong trường có để ý tới ai chưa?"
Lâm Cửu Cửu ngạc nhiên tới mức ngẩn người, sau đó thì lắc đầu – "Chưa có nha"
Còn chưa có?
Lục Ngôn nhướng mày, lòng vui như trẩy hội, vẫn còn muốn hỏi tiếp.
Trong lúc đó ở phía sau, Lâm Cửu Cửu bị người lớn hỏi chuyện, lập tức biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi yên, ngay cả cử động nhỏ nhất cũng không dám làm.
Lâm Thường thấy vậy liền không nhịn được nữa, lên tiếng cướp lời của Lục Ngôn – "Nè nè, đây không phải là đang kiểm tra sổ hộ khẩu nha. Từ khi nào mà ông lại hứng thú với cuộc sống của học sinh cao trung vậy?"
Lục Ngôn ra vẻ bình tĩnh – "Không phải. Chỉ đang nhớ tới hồi cao trung, tôi không chịu học hành tử tế"
Lâm Thường lườm cho Lục Ngôn một cái, cái tên Lục Ngôn này, thành tích hồi cao trung của ổng hình như rất tốt mà.
"Dù sao cũng đừng hỏi nữa, ông cảm thấy em trai tôi như thế nào?"
Thấy được, rất ngoan, muốn ôm ôm, muốn xoa xoa, muốn nắn nắn. Trong lòng Lục Ngôn nghĩ vậy, vô thức lại bắt đầu nhìn vào kính chiếu hậu.
2.
Lúc Lục Ngôn không có việc gì đều đi tới trường đón Lâm Cửu Cửu tan học, bịa chuyện là tiện đường. Lâm Cửu Cửu không nghĩ nhiều, cậu đối với người bạn này của anh trai rất có cảm tình, ngoại trừ lần đầu tiên hỏi thăm chuyện học hành của cậu, những lần về sau thì không có hỏi nữa. Ngoài ra, Lục Ngôn còn dẫn cậu đi ăn đồ ngon, đôi lúc sẽ dẫn cậu đi chơi đó đây. Thậm chí, hắn còn có ý định đưa cậu đi tới công ty, để cậu nhìn thấy được dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của hắn.
Lần đưa đón này, đúng lúc Lâm Thường cũng đang có mặt tại công ty.
Anh vỗ vỗ bả vai của Lục Ngôn – "Mỗi ngày ông đều tan làm sớm, đi đón em trai của tôi là có ý đồ gì?"
Lục – vẻ mặt đứng đắn – Ngôn – "Em trai của ông không phải cũng là em trai của tôi sao?"
Lâm Thường liền mằng – "Mẹ kiếp ông, tại sao em trai của tôi lại trở thành em trai của ông hả?"
Dù là vậy, Lâm Thường vẫn luôn cảm thấy Lục Ngôn rất kì quái.
3.
Trải qua tiếp xúc lâu ngày, mối quan hệ giữa Lâm Cửu Cửu và Lục Ngôn càng lúc càng thân thiết, đồng thời cũng khiến cho Lâm Thường nhận ra được rốt cuộc Lục Ngôn có điểm nào kì quái.
Có một lần ở trong công ty, anh vô tình nhìn thấy được hình nền di động của Lục Ngôn, hình như là em trai anh.
Lục Ngôn bình tĩnh tắt đen màn hình di động – "Cậu nhìn nhầm rồi"
Lâm Thường giả vờ dụi dụi mắt, sau đó giật mạnh di động của Lục Ngôn về phía mình. Anh mở khóa màn hình sáng lên, cậu bé ở bên trong ảnh đang vẫy vẫy tay, khuôn mặt em ấy so với anh có nhiều nét tương đồng, đáng nói hơn, bức ảnh này vừa nhìn đã nhận ra chính là ảnh chụp lén.
Lâm Thường nhịn xuống tức giận – "Ông giải thích đi"
Lục Ngôn lại nhẹ giọng trả lời – "Giống như những gì ông nhìn thấy"
Lâm Thường – "?"
Lục Ngôn – "Tôi thích em trai ông"
Lâm Thường vậy là tuôn trào một dàn những câu từ mắng mỏ – "Mẹ nó, cái đồ trâu già muốn ngặm cỏ non này, ngay tới em trai tôi mà ông cũng xuống tay được à?"
Lục Ngôn thở dài, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng thiếu đánh – "Tình cảm phát sinh, đâu phải muốn là có thể khống chế được"
Lâm Thường nghe xong liền mỉa mai – "Này không phải là lý do để ông nhòm ngó em trai tôi, nó còn chưa có thành niên đâu"
Người bị mỉa tỏ vẻ không quan tâm – "Tôi nào đã làm gì, vẫn còn đang theo đuổi thôi"
Lâm Thường hoài nghi – "Em trai tôi đồng ý để cho ông theo đuổi nó?"
Lục Ngôn xua xua tay đứng dậy – "Bé nó còn chưa biết. Mà thôi đừng nói nữa, tới giờ em trai ông tan học rồi"
Lâm Thường –.......
Anh không cản hắn lại, chỉ lặng lẽ nhắn tin cho cậu em trai còn chưa ra khỏi lớp của mình, 'bóc phốt' những suy nghĩ xấu xa của tên lưu manh họ Lục kia.
4.
Lâm Cửu Cửu sau khi nhận được tin nhắn của anh trai, thời điểm cậu nhìn thấy Lục Ngôn đang ở trước cổng trưởng chờ mình, sắc mặt cậu có một chút không được tự nhiên.
Cậu nhịn không được mà nghĩ loạn – vì cái gì mà anh ấy vẫn muốn tới đây đón mình?
Lâm Cửu Cửu trong lúc miên man nghĩ ngợi đã vô thức bị Lục Ngôn dẫn lên xe.
Lục Ngôn cầm vô lăng hỏi – "Em muốn đi đâu ăn cơm?"
"A" – Lâm Cửu Cửu đột nhiên giật mình, gắt gao nắm chặt di động ở trong tay.
Lục Ngôn hiển nhiên nhận thức được tình hình, nhìn thoáng qua Lâm Cửu Cửu – "Anh trai em đã nói với em những gì?"
Hắn vừa dứt lời, Lâm Cửu Cửu liền như một con thỏ đế, rùng mình lắc đầu – "Không có! Anh trai chỉ nói đùa với em thôi!"
Câu trả lời không vào đúng trọng điểm, giọng điệu lại hỗn loạn.
Lục Ngôn cười một tiếng hỏi – "Em cùng anh trai nói đùa những gì?"
Khuôn mặt của Lâm Cửu Cửu bất ngờ ửng đỏ, ấp úng nói – "Anh trai em nói....nói anh thích em, đang theo đuổi em"
Lâm Cửu Cửu nói xong, cười khà khà vài tiếng – "Anh trai pha trò vui ghê"
Ai mà ngờ được, Lục Ngôn cũng cười hùa theo, thanh âm vừa trầm vừa thấp – "Anh trai em không nói đùa"
Lục Ngôn bất ngờ dừng xe, tay đặt trên vô lăng nhìn về phía Lâm Cửu Cửu – "Điều mà anh trai em nói là sự thật, anh đang theo đuổi em"
"A" – Lâm Cửu Cửu hoảng sợ không dám ngẩng đầu, siết chặt vạt áo trong tay mình.
Lục Ngôn hoàn toàn không để ý tới Lâm Cửu Cửu đang bị dọa, vẫn tiếp tục ép hỏi – "Hiện tại nên ở bên cạnh anh, hay là muốn anh tiếp tục theo đuổi em?"
Lâm Cửu Cửu có chút mịt mờ, lắp bắp hỏi – "Có khác....khác gì nhau?"
Lục Ngôn cười nhạt một tiếng, cùng Lâm Cửu Cửu phân tích – "Đương nhiên là khác rồi. Khác nhau ở chỗ, nếu như hiện tại em ở bên cạnh anh, chính là lấy thân phận của bạn trai cùng anh hẹn hò, nếu như vẫn muốn anh tiếp tục theo đuổi em, thì em sẽ tận hưởng được trọn vẹn hương vị ngọt ngào của việc đó"
Lục Ngôn thẳng thắn bày tỏ làm cho Lâm Cửu Cửu không dám nghĩ tới bản thân mình có thể tiếp thu được.
Hắn nới lỏng cà vạt, trông thấy Lâm Cửu Cửu nhích mình về phía cửa xe, thu người lại thành một quả bóng nhỏ, không tự chủ được mà vòng tay ôm chằm lấy cậu.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đang được ra sức phóng đại kia, Lâm Cửu Cửu có chút khó thở.
"Em quyết định thế nào? Là muốn hiện tại ở bên nhau, hay là chờ thêm chút nữa?"
Lâm Cửu Cửu cụp mắt xuống, hai hàng lông mi run rẩy – "Em....Em muốn về nhà"
Lục Ngôn bật cười, thôi thì tạm thời buông tha cho Lâm Cửu Cửu đáng thương này vậy.
Lục Ngôn và Lâm Thường cùng nhau thành lập công ty.
Một buổi chiều nọ sau giờ tan làm, Lâm Thường nhớ tới ngôi trường mà em trai mình đang học ở gần đây, anh muốn tới đón bé nó tan học. Anh quay sang hỏi ý Lục Ngôn, xem hắn có muốn đi cùng anh hay không?
Lục Ngôn không có ý kiến, ngược lại còn ở trên đường đi cảm thán vài câu – "Em trai ông có phải là cục bông nhỏ thích khóc nhè đó không? Nhanh thật, vậy mà đã trở thành học sinh cao trung rồi?"
Lâm Thường vừa chú ý đường đi phía trước, vừa cười cười tiếp lời – "Ông tốt nhất đừng có mà ở trước mặt nó nói mấy câu như vậy, người ta đã 17 tuổi rồi, sĩ diện lắm đó"
Lục Ngôn âm thầm tính toán lại một chút về khoảng cách tuổi tác giữa hắn và Lâm Cửu Cửu, lẩm ba lẩm bẩm – "Cách nhau tận chín tuổi cơ à, vậy thì vẫn còn nhỏ lắm"
Lâm Thường đậu xe ở bãi đỗ xe trước cổng trường, trường học tan học chưa bao lâu, anh đã nhìn thấy Lâm Cửu Cửu bước ra từ cổng lớn.
Dáng người của Lâm Cửu Cửu cao cao gầy gầy, khuôn mặt cũng thanh tú, lúc cười còn có lúm đồng tiền xinh xinh. Mặc dù ở trên người chỉ là đồng phục bình thường, bé nó vẫn có thể nổi bật lên giữa đám đông.
Lâm Thường bấm còi xe mấy cái liền, Lâm Cửu Cửu nhìn thấy bảng số xe quen thuộc, vẫy vẫy tay, tủm tỉm cười mà chạy tới.
Lục Ngôn ngồi ở ghế phụ, lần đầu tiên hắn hiểu được thế nào là cổ thụ nở hoa, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hắn nhìn Lâm Cửu Cửu đang cười, cảm thấy nụ cười này chính là cười tới tận trong tim hắn luôn.
Lâm Cửu Cửu chạy tới phát hiện ra ghế phụ vậy mà đã có người ngồi, liếc qua anh trai mình một cái.
Lâm Thường giới thiệu – "Anh này là Lục Ngôn, lúc em còn nhỏ đã từng qua nhà chúng ta chơi"
Lâm Cửu Cửu nghĩ ngợi, đúng là có chút ấn tượng, cậu gọi ngọt một tiếng anh Lục Ngôn, sau đó xuống ghế sau ngồi.
"Anh ơi, sao hôm nay anh lại tới đón em vậy?" – Lâm Cửu Cửu ở phía sau cởi bỏ cặp sách.
Lâm Thường quay đầu lại – "Không có việc gì không thể tới đón em sao?"
Lâm Cửu Cửu lại cười, tựa mặt mình lên trên ghế của anh trai – "Không phải, chỉ là cảm thấy đã lâu không gặp anh. Công việc của anh hiện tại còn bận lắm không?"
Lục Ngôn từ trong kính chiếu hậu nhìn lén Lâm Cửu Cửu, hắn nghĩ ngợi khuôn mặt bé nó tại sao lại có thể căng mềm, phúng phính như vậy? Cứ như có thể véo ra được nước luôn ấy.
Khuôn mặt của hắn năm 17 tuổi hình như không giống vậy? Lục Ngôn hoàn toàn không để ý tới những gì mà Lâm Thường đang nói. Cho tới khi Lâm Cửu Cửu quay trở lại ghế ngồi, hắn mới chợt bừng tỉnh – "Em học tập chắc vất vả lắm?"
Lâm Cửu Cửu hơi hơi sững sờ một chút, lát sau mới nhận thức được hắn đang nói chuyện với mình – "Có một chút"
Lâm Thường thoáng nhìn qua Lục Ngôn bằng một ánh mắt kì lạ.
Nhưng Lục Ngôn vẫn chưa có ý định dừng lại – "Đi học có mệt không?"
"Không mệt, mọi người đều như vậy"
"Buổi tối có thường hay thức khuya không?"
"12 giờ đã ngủ rồi, cũng không tính là thức khuya"
"Ở trong trường có để ý tới ai chưa?"
Lâm Cửu Cửu ngạc nhiên tới mức ngẩn người, sau đó thì lắc đầu – "Chưa có nha"
Còn chưa có?
Lục Ngôn nhướng mày, lòng vui như trẩy hội, vẫn còn muốn hỏi tiếp.
Trong lúc đó ở phía sau, Lâm Cửu Cửu bị người lớn hỏi chuyện, lập tức biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi yên, ngay cả cử động nhỏ nhất cũng không dám làm.
Lâm Thường thấy vậy liền không nhịn được nữa, lên tiếng cướp lời của Lục Ngôn – "Nè nè, đây không phải là đang kiểm tra sổ hộ khẩu nha. Từ khi nào mà ông lại hứng thú với cuộc sống của học sinh cao trung vậy?"
Lục Ngôn ra vẻ bình tĩnh – "Không phải. Chỉ đang nhớ tới hồi cao trung, tôi không chịu học hành tử tế"
Lâm Thường lườm cho Lục Ngôn một cái, cái tên Lục Ngôn này, thành tích hồi cao trung của ổng hình như rất tốt mà.
"Dù sao cũng đừng hỏi nữa, ông cảm thấy em trai tôi như thế nào?"
Thấy được, rất ngoan, muốn ôm ôm, muốn xoa xoa, muốn nắn nắn. Trong lòng Lục Ngôn nghĩ vậy, vô thức lại bắt đầu nhìn vào kính chiếu hậu.
2.
Lúc Lục Ngôn không có việc gì đều đi tới trường đón Lâm Cửu Cửu tan học, bịa chuyện là tiện đường. Lâm Cửu Cửu không nghĩ nhiều, cậu đối với người bạn này của anh trai rất có cảm tình, ngoại trừ lần đầu tiên hỏi thăm chuyện học hành của cậu, những lần về sau thì không có hỏi nữa. Ngoài ra, Lục Ngôn còn dẫn cậu đi ăn đồ ngon, đôi lúc sẽ dẫn cậu đi chơi đó đây. Thậm chí, hắn còn có ý định đưa cậu đi tới công ty, để cậu nhìn thấy được dáng vẻ nghiêm túc khi làm việc của hắn.
Lần đưa đón này, đúng lúc Lâm Thường cũng đang có mặt tại công ty.
Anh vỗ vỗ bả vai của Lục Ngôn – "Mỗi ngày ông đều tan làm sớm, đi đón em trai của tôi là có ý đồ gì?"
Lục – vẻ mặt đứng đắn – Ngôn – "Em trai của ông không phải cũng là em trai của tôi sao?"
Lâm Thường liền mằng – "Mẹ kiếp ông, tại sao em trai của tôi lại trở thành em trai của ông hả?"
Dù là vậy, Lâm Thường vẫn luôn cảm thấy Lục Ngôn rất kì quái.
3.
Trải qua tiếp xúc lâu ngày, mối quan hệ giữa Lâm Cửu Cửu và Lục Ngôn càng lúc càng thân thiết, đồng thời cũng khiến cho Lâm Thường nhận ra được rốt cuộc Lục Ngôn có điểm nào kì quái.
Có một lần ở trong công ty, anh vô tình nhìn thấy được hình nền di động của Lục Ngôn, hình như là em trai anh.
Lục Ngôn bình tĩnh tắt đen màn hình di động – "Cậu nhìn nhầm rồi"
Lâm Thường giả vờ dụi dụi mắt, sau đó giật mạnh di động của Lục Ngôn về phía mình. Anh mở khóa màn hình sáng lên, cậu bé ở bên trong ảnh đang vẫy vẫy tay, khuôn mặt em ấy so với anh có nhiều nét tương đồng, đáng nói hơn, bức ảnh này vừa nhìn đã nhận ra chính là ảnh chụp lén.
Lâm Thường nhịn xuống tức giận – "Ông giải thích đi"
Lục Ngôn lại nhẹ giọng trả lời – "Giống như những gì ông nhìn thấy"
Lâm Thường – "?"
Lục Ngôn – "Tôi thích em trai ông"
Lâm Thường vậy là tuôn trào một dàn những câu từ mắng mỏ – "Mẹ nó, cái đồ trâu già muốn ngặm cỏ non này, ngay tới em trai tôi mà ông cũng xuống tay được à?"
Lục Ngôn thở dài, bày ra bộ dạng bất đắc dĩ nhưng lại vô cùng thiếu đánh – "Tình cảm phát sinh, đâu phải muốn là có thể khống chế được"
Lâm Thường nghe xong liền mỉa mai – "Này không phải là lý do để ông nhòm ngó em trai tôi, nó còn chưa có thành niên đâu"
Người bị mỉa tỏ vẻ không quan tâm – "Tôi nào đã làm gì, vẫn còn đang theo đuổi thôi"
Lâm Thường hoài nghi – "Em trai tôi đồng ý để cho ông theo đuổi nó?"
Lục Ngôn xua xua tay đứng dậy – "Bé nó còn chưa biết. Mà thôi đừng nói nữa, tới giờ em trai ông tan học rồi"
Lâm Thường –.......
Anh không cản hắn lại, chỉ lặng lẽ nhắn tin cho cậu em trai còn chưa ra khỏi lớp của mình, 'bóc phốt' những suy nghĩ xấu xa của tên lưu manh họ Lục kia.
4.
Lâm Cửu Cửu sau khi nhận được tin nhắn của anh trai, thời điểm cậu nhìn thấy Lục Ngôn đang ở trước cổng trưởng chờ mình, sắc mặt cậu có một chút không được tự nhiên.
Cậu nhịn không được mà nghĩ loạn – vì cái gì mà anh ấy vẫn muốn tới đây đón mình?
Lâm Cửu Cửu trong lúc miên man nghĩ ngợi đã vô thức bị Lục Ngôn dẫn lên xe.
Lục Ngôn cầm vô lăng hỏi – "Em muốn đi đâu ăn cơm?"
"A" – Lâm Cửu Cửu đột nhiên giật mình, gắt gao nắm chặt di động ở trong tay.
Lục Ngôn hiển nhiên nhận thức được tình hình, nhìn thoáng qua Lâm Cửu Cửu – "Anh trai em đã nói với em những gì?"
Hắn vừa dứt lời, Lâm Cửu Cửu liền như một con thỏ đế, rùng mình lắc đầu – "Không có! Anh trai chỉ nói đùa với em thôi!"
Câu trả lời không vào đúng trọng điểm, giọng điệu lại hỗn loạn.
Lục Ngôn cười một tiếng hỏi – "Em cùng anh trai nói đùa những gì?"
Khuôn mặt của Lâm Cửu Cửu bất ngờ ửng đỏ, ấp úng nói – "Anh trai em nói....nói anh thích em, đang theo đuổi em"
Lâm Cửu Cửu nói xong, cười khà khà vài tiếng – "Anh trai pha trò vui ghê"
Ai mà ngờ được, Lục Ngôn cũng cười hùa theo, thanh âm vừa trầm vừa thấp – "Anh trai em không nói đùa"
Lục Ngôn bất ngờ dừng xe, tay đặt trên vô lăng nhìn về phía Lâm Cửu Cửu – "Điều mà anh trai em nói là sự thật, anh đang theo đuổi em"
"A" – Lâm Cửu Cửu hoảng sợ không dám ngẩng đầu, siết chặt vạt áo trong tay mình.
Lục Ngôn hoàn toàn không để ý tới Lâm Cửu Cửu đang bị dọa, vẫn tiếp tục ép hỏi – "Hiện tại nên ở bên cạnh anh, hay là muốn anh tiếp tục theo đuổi em?"
Lâm Cửu Cửu có chút mịt mờ, lắp bắp hỏi – "Có khác....khác gì nhau?"
Lục Ngôn cười nhạt một tiếng, cùng Lâm Cửu Cửu phân tích – "Đương nhiên là khác rồi. Khác nhau ở chỗ, nếu như hiện tại em ở bên cạnh anh, chính là lấy thân phận của bạn trai cùng anh hẹn hò, nếu như vẫn muốn anh tiếp tục theo đuổi em, thì em sẽ tận hưởng được trọn vẹn hương vị ngọt ngào của việc đó"
Lục Ngôn thẳng thắn bày tỏ làm cho Lâm Cửu Cửu không dám nghĩ tới bản thân mình có thể tiếp thu được.
Hắn nới lỏng cà vạt, trông thấy Lâm Cửu Cửu nhích mình về phía cửa xe, thu người lại thành một quả bóng nhỏ, không tự chủ được mà vòng tay ôm chằm lấy cậu.
Nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đang được ra sức phóng đại kia, Lâm Cửu Cửu có chút khó thở.
"Em quyết định thế nào? Là muốn hiện tại ở bên nhau, hay là chờ thêm chút nữa?"
Lâm Cửu Cửu cụp mắt xuống, hai hàng lông mi run rẩy – "Em....Em muốn về nhà"
Lục Ngôn bật cười, thôi thì tạm thời buông tha cho Lâm Cửu Cửu đáng thương này vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất