Chương 12: Muốn ăn lẩu
Thời điểm Lục Ngôn đi tắm, Lâm Cửu Cửu ngồi ngốc một mình ở trong phòng viết thư xin lỗi. Chau mày, hốc mắt đỏ ửng, tự biết bản thân đã trở thành người xấu, nên cậu rất chân thànhmà lá viết thư này.
Lúc Lục Ngôn tắm xong, hắn dùng khăn để lau khô tóc của mình, vô thức nhìn qua căn phòng nọ thấy một cái đầu nhỏ xinh ló ra, mắt chạm mắt cậu liền cúi đầu chạy ra.
"Làm sao vậy?" – Lục Ngôn xoa đầu cậu dò hỏi.
Lâm Cửu Cửu có chút ngượng ngùng, thấp giọng nhờ vã – "Anh Lục Ngôn, anh có thể xem thư xin lỗi này giúp em không?"
Lục Ngôn đáp ứng, dáng vẻ bình tĩnh đi theo Lâm Cửu Cửu vào phòng.
Cậu đem thư xin lỗi đưa tới bên tay Lục Ngôn, hắn ngồi ở giữa phòng, còn cậu lại đứng một bên nhìn như một học sinh làm sai bị phạt.
Lục Ngôn nhìn thôi cũng buồn cười, nâng cằm ra hiệu – "Bạn nhỏ, một là lấy ghế qua đây ngồi, hai là leo lên giường ngồi nha"
Lên....lên giường? Lâm Cửu Cửu căn bản không nghe vào tai nửa câu trước - "Lấy ghế qua đây ngồi", trong đầu chỉ có việc leo lên giường.
Lên giường làm gì a?
Lục....Lục Ngôn lưu manh quá đi!
Cậu ở một bên vô cớ đỏ mặt, giật lại lá thư xin lỗi trên tay Lục Ngôn, cất vào trong hộc bàn, nói với hắn – "Em không cho anh xem nữa đâu, em muốn đi ngủ"
Hắn nhướng mày, Lục – nam, 26 tuổi, mang tâm lý nổi loạn – Ngôn, online.
"Anh càng muốn xem"
Còn làm bộ lấy lại thư xin lỗi đang được Lâm Cửu Cửu giấu sau lưng.
"Không cho đâu!"
Tay của Lục Ngôn không cẩn thận chạm vào khuôn mặt Lâm Cửu Cửu, cậu liền như chim sợ cành cong, co lại thành một cục nắm nhỏ. Lục Ngôn nhìn xuống thấy được khóe mắt của Lâm Cửu Cửu đỏ ngầu.
Đây là?
Bị khi dễ rồi?
Chắc không phải đâu a?
"Bạn nhỏ, sao em ngây thơ quá vậy?"
Cậu bị trêu chọc càng thêm đáng thương, lắc lắc đầu, giọng nói cũng run run theo – "Anh đừng có mà khi dễ em"
Lục Ngôn –......
Lục Ngôn cười, muốn hút một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra, bởi vì hắn đang theo đuổi một em bé vị thành niên nên đã từ bỏ hút thuốc – "Quên đi, anh còn không biết sao? Anh khi dễ em cái gì? Thân mật với em, hay là cưỡng ép em? Cửu Cửu, là một người đàn ông 26 tuổi, anh biểu hiện mình đã rất lịch sự với em rồi, em còn không hài lòng sao?"
Mặt của Lâm Cửu Cửu đỏ bừng, cậu cúi thấp đầu, không tin được những gì mà Lục Ngôn nói ra.
Lục Ngôn thấy bé nó xấu hổ thẹn thùng cũng không giở trò trêu ghẹo nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy Lâm Cửu Cửu ngây thơ quá mức, dùng giọng điệu của một người từng trải giáo dục Lâm Cửu Cửu – "Cửu Cửu, về sau yêu đương không được phép như vậy nữa. Yêu đương mà còn như vậy, thì đừng nói là anh khi dễ em"
Lâm Cửu Cửu còn đang cúi đầu, ngoan cường cãi lại – "Anh khi dễ em mà, trước giờ chưa từng có ai khi dễ em cả"
Lục Ngôn bật cười.
Càng muốn làm tới. Nếu như mà hun hun một cái, có phải hai mắt sẽ rưng rưng hay không?
Lục Ngôn tự mắng chính mình – "Lão lưu manh"
"Không khi dễ em nữa, đừng thức khuya, nghỉ ngơi đi có biết không?" – Lục Ngôn đi phía trước tiện tay xoa đầu Lâm Cửu Cửu, cậu nhỏ giọng ừ một tiếng, chờ hắn đi rồi mới thở phào một hơi, ngồi xuống cái ghế mà hắn đã ngồi.
Nóng.
Lâm Cửu Cửu vỗ vỗ mặt mình, quá lưu manh, mình mới có 17 tuổi, 'anh Lục Ngôn' này lại suốt ngày suy nghĩ không đắn đứng.
Rõ ràng lúc trước còn cao hứng nói chờ cậu, cho cậu mặt mũi. Vậy mà, cậu vừa mới tới nhà ở nhờ, hắn đã lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Lẽ ra, cậu không nên tin tưởng 'anh Lục Ngôn' là một người tốt.
Rõ ràng, là một kẻ lưu manh mà.
Ngày hôm sau, 'kẻ lưu manh' nào đó vì Lâm Cửu Cửu mà dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng.
Hai quả trứng luộc, một miếng sandwich cùng một ly sữa bò.
Lâm Cửu Cửu nhìn thấy cơm nguội để trong tủ lạnh, cậu hỏi hắn – "Anh Lục Ngôn có biết làm cơm chiên trứng không?"
Lục Ngôn trả lời – "Nhìn chung, nhà ai có bếp đều sẽ biết làm"
Hai mắt Lâm Cửu Cửu sáng rực lên, đem trứng gà trước mặt đẩy đẩy – "Em muốn ăn cơm chiên!"
Lục Ngôn – "Cơm chiên trứng hơi nhiều dầu không thích hợp ăn sáng. Nếu em muốn ăn, tối nay anh làm cho em được không? Em còn muốn ăn gì không, anh đều làm cho em"
Mặt Lâm Cửu Cửu lại đỏ, mới sáng sớm đã bị mất tự nhiên.
Lục Ngôn muốn cậu đêm nay vẫn ở lại nhà hắn a!
Cậu trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi – "Lẩu thì sao? Em muốn ăn lẩu"
Lục Ngôn mỉm cười – "Chờ em tan học, anh với em đi mua một ít nguyên liệu, muốn ăn cái gì thì mua cái đó"
"Được"
"Thật sao?"
Lâm Cửu Cửu cúi đầu – "Để em suy nghĩ đã"
Lục Ngôn cười – "Nghĩ đi, buổi tối anh tới đón em là có thể trả lời"
Lâm Cửu Cửu càng ngượng ngùng.
Trước khi tới trường học, cậu đem thư xin lỗi đưa cho Lục Ngôn, nhờ hắn giao cho anh trai cậu.
"Trên lớp đừng cúp tiết có biết không?"
Lúc bị mời phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm đã nói với Lục Ngôn trong lớp học cậu thường xuyên cúp tiết.
Nhưng hiện tại thì hết rồi.
"Đã biết"
Thật ngoan.
Lục Ngôn nhìn bóng dáng Lâm Cửu Cửu càng lúc càng xa dần, đã lập tức nảy sinh ý định muốn ôm Lâm Cửu Cửu về nhà. Bạn nhỏ này vô cùng ngoan ngoãn, ở trường học chắc cũng có rất nhiều người theo đuổi đi?
Lục Ngôn thu hồi tầm mắt, dường như đang suy tư.
Lúc Lục Ngôn tắm xong, hắn dùng khăn để lau khô tóc của mình, vô thức nhìn qua căn phòng nọ thấy một cái đầu nhỏ xinh ló ra, mắt chạm mắt cậu liền cúi đầu chạy ra.
"Làm sao vậy?" – Lục Ngôn xoa đầu cậu dò hỏi.
Lâm Cửu Cửu có chút ngượng ngùng, thấp giọng nhờ vã – "Anh Lục Ngôn, anh có thể xem thư xin lỗi này giúp em không?"
Lục Ngôn đáp ứng, dáng vẻ bình tĩnh đi theo Lâm Cửu Cửu vào phòng.
Cậu đem thư xin lỗi đưa tới bên tay Lục Ngôn, hắn ngồi ở giữa phòng, còn cậu lại đứng một bên nhìn như một học sinh làm sai bị phạt.
Lục Ngôn nhìn thôi cũng buồn cười, nâng cằm ra hiệu – "Bạn nhỏ, một là lấy ghế qua đây ngồi, hai là leo lên giường ngồi nha"
Lên....lên giường? Lâm Cửu Cửu căn bản không nghe vào tai nửa câu trước - "Lấy ghế qua đây ngồi", trong đầu chỉ có việc leo lên giường.
Lên giường làm gì a?
Lục....Lục Ngôn lưu manh quá đi!
Cậu ở một bên vô cớ đỏ mặt, giật lại lá thư xin lỗi trên tay Lục Ngôn, cất vào trong hộc bàn, nói với hắn – "Em không cho anh xem nữa đâu, em muốn đi ngủ"
Hắn nhướng mày, Lục – nam, 26 tuổi, mang tâm lý nổi loạn – Ngôn, online.
"Anh càng muốn xem"
Còn làm bộ lấy lại thư xin lỗi đang được Lâm Cửu Cửu giấu sau lưng.
"Không cho đâu!"
Tay của Lục Ngôn không cẩn thận chạm vào khuôn mặt Lâm Cửu Cửu, cậu liền như chim sợ cành cong, co lại thành một cục nắm nhỏ. Lục Ngôn nhìn xuống thấy được khóe mắt của Lâm Cửu Cửu đỏ ngầu.
Đây là?
Bị khi dễ rồi?
Chắc không phải đâu a?
"Bạn nhỏ, sao em ngây thơ quá vậy?"
Cậu bị trêu chọc càng thêm đáng thương, lắc lắc đầu, giọng nói cũng run run theo – "Anh đừng có mà khi dễ em"
Lục Ngôn –......
Lục Ngôn cười, muốn hút một điếu thuốc, nhưng chợt nhớ ra, bởi vì hắn đang theo đuổi một em bé vị thành niên nên đã từ bỏ hút thuốc – "Quên đi, anh còn không biết sao? Anh khi dễ em cái gì? Thân mật với em, hay là cưỡng ép em? Cửu Cửu, là một người đàn ông 26 tuổi, anh biểu hiện mình đã rất lịch sự với em rồi, em còn không hài lòng sao?"
Mặt của Lâm Cửu Cửu đỏ bừng, cậu cúi thấp đầu, không tin được những gì mà Lục Ngôn nói ra.
Lục Ngôn thấy bé nó xấu hổ thẹn thùng cũng không giở trò trêu ghẹo nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy Lâm Cửu Cửu ngây thơ quá mức, dùng giọng điệu của một người từng trải giáo dục Lâm Cửu Cửu – "Cửu Cửu, về sau yêu đương không được phép như vậy nữa. Yêu đương mà còn như vậy, thì đừng nói là anh khi dễ em"
Lâm Cửu Cửu còn đang cúi đầu, ngoan cường cãi lại – "Anh khi dễ em mà, trước giờ chưa từng có ai khi dễ em cả"
Lục Ngôn bật cười.
Càng muốn làm tới. Nếu như mà hun hun một cái, có phải hai mắt sẽ rưng rưng hay không?
Lục Ngôn tự mắng chính mình – "Lão lưu manh"
"Không khi dễ em nữa, đừng thức khuya, nghỉ ngơi đi có biết không?" – Lục Ngôn đi phía trước tiện tay xoa đầu Lâm Cửu Cửu, cậu nhỏ giọng ừ một tiếng, chờ hắn đi rồi mới thở phào một hơi, ngồi xuống cái ghế mà hắn đã ngồi.
Nóng.
Lâm Cửu Cửu vỗ vỗ mặt mình, quá lưu manh, mình mới có 17 tuổi, 'anh Lục Ngôn' này lại suốt ngày suy nghĩ không đắn đứng.
Rõ ràng lúc trước còn cao hứng nói chờ cậu, cho cậu mặt mũi. Vậy mà, cậu vừa mới tới nhà ở nhờ, hắn đã lật mặt nhanh hơn lật bánh tráng.
Lẽ ra, cậu không nên tin tưởng 'anh Lục Ngôn' là một người tốt.
Rõ ràng, là một kẻ lưu manh mà.
Ngày hôm sau, 'kẻ lưu manh' nào đó vì Lâm Cửu Cửu mà dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng.
Hai quả trứng luộc, một miếng sandwich cùng một ly sữa bò.
Lâm Cửu Cửu nhìn thấy cơm nguội để trong tủ lạnh, cậu hỏi hắn – "Anh Lục Ngôn có biết làm cơm chiên trứng không?"
Lục Ngôn trả lời – "Nhìn chung, nhà ai có bếp đều sẽ biết làm"
Hai mắt Lâm Cửu Cửu sáng rực lên, đem trứng gà trước mặt đẩy đẩy – "Em muốn ăn cơm chiên!"
Lục Ngôn – "Cơm chiên trứng hơi nhiều dầu không thích hợp ăn sáng. Nếu em muốn ăn, tối nay anh làm cho em được không? Em còn muốn ăn gì không, anh đều làm cho em"
Mặt Lâm Cửu Cửu lại đỏ, mới sáng sớm đã bị mất tự nhiên.
Lục Ngôn muốn cậu đêm nay vẫn ở lại nhà hắn a!
Cậu trầm mặc một lát, nhỏ giọng hỏi – "Lẩu thì sao? Em muốn ăn lẩu"
Lục Ngôn mỉm cười – "Chờ em tan học, anh với em đi mua một ít nguyên liệu, muốn ăn cái gì thì mua cái đó"
"Được"
"Thật sao?"
Lâm Cửu Cửu cúi đầu – "Để em suy nghĩ đã"
Lục Ngôn cười – "Nghĩ đi, buổi tối anh tới đón em là có thể trả lời"
Lâm Cửu Cửu càng ngượng ngùng.
Trước khi tới trường học, cậu đem thư xin lỗi đưa cho Lục Ngôn, nhờ hắn giao cho anh trai cậu.
"Trên lớp đừng cúp tiết có biết không?"
Lúc bị mời phụ huynh, giáo viên chủ nhiệm đã nói với Lục Ngôn trong lớp học cậu thường xuyên cúp tiết.
Nhưng hiện tại thì hết rồi.
"Đã biết"
Thật ngoan.
Lục Ngôn nhìn bóng dáng Lâm Cửu Cửu càng lúc càng xa dần, đã lập tức nảy sinh ý định muốn ôm Lâm Cửu Cửu về nhà. Bạn nhỏ này vô cùng ngoan ngoãn, ở trường học chắc cũng có rất nhiều người theo đuổi đi?
Lục Ngôn thu hồi tầm mắt, dường như đang suy tư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất