Đừng Làm Phiền Tui

Chương 17: Phải ngủ chung mới biết

Trước Sau
Lục Ngôn rốt cuộc vẫn không hôn, hắn không đành lòng chiếm tiện nghi của bạn nhỏ, hắn đỡ Lâm Cửu Cửu đưa tới sô pha, suy nghĩ xem nên đưa cậu về nhà hay ở lại nhà hắn.

Lâm Cửu Cửu chau mày, không vui lắm.

"Anh không khen em!"

Bất thình lình xảy ra chất vấn.

"Khen em, khen em được chưa"

Lục Ngôn làm cho có lệ, hoàn toàn không biết Lâm Cửu Cửu muốn được khen cái gì.

Nhưng Lâm Cửu Cửu lại rất vui vẻ, tựa vào mép ghế sô pha, mí mắt nâng lên lại buông xuống lén nhìn Lục Ngôn, lúc bị Lục Ngôn phát hiện, thì thẹn thùng giấu mặt đi, giọng nói trầm xuống – "Em không cho phép anh nảy sinh mưu đồ xấu với em"

Dáng vẻ này, có đưa về nhà cũng không ai muốn chăm sóc. Lục Ngôn thở dài, về sau không bao giờ để Lâm Cửu Cửu uống nữa, trừ phi muốn có chút tình thú.

Cặp sách của Lâm Cửu Cửu vẫn còn ở trên ghế sô pha, coi bộ tối nay không thể làm bài tập được rồi.

"Con ma men mà cũng biết người ta có mưu đồ xấu với mình sao?" – Lục Ngôn bế Lâm Cửu Cửu đi vào căn phòng trẻ em mà tối hôm trước cậu ngủ lại, để cậu nghỉ ngơi. Lâm Cửu Cửu bị bế lên nhưng lại không đỏ mặt, đôi mắt mở to còn muốn cùng Lục Ngôn nói chuyện phiếm.

"Em biết! Nhưng em ngại nói ra thôi" – Lâm Cửu Cửu rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống như một con ma men.

Lục Ngôn mỉm cười, đặt Lâm Cửu Cửu lên giường, ngồi xổm trên mặt đất cởi giày ra cho cậu – "Uống say mà còn ngại? Lâm Cửu Cửu, em không thể cứ như vậy mà thẹn thùng được, có biết không?"

Lâm Cửu Cửu mang giày thể thao, dây giày thắt thành hình nơ bướm tinh tế, Lục Ngôn cởi xong giày, bên trong mang tất trắng, ngón chân còn lộn xộn cử động.

"Cởi tất luôn không bé?"

Lục Ngôn hỏi.

Lâm Cửu Cửu gật đầu, giống như một vị thiếu gia đang chờ được hầu hạ. Tất của thiếu gia cuối cùng cũng được cởi ra, để lộ một đôi bàn chân chưa từng ra nắng, trắng trắng mềm mềm.

"Sao chân của em đẹp vậy?" – Lục Ngôn trêu ghẹo.

Lâm Cửu Cửu say khướt duỗi chân nói – "Em cũng hổng biết nữa" – hợp tình hợp lý.

"Ngốc ghê" – Lục Ngôn lắc đầu, sửa sang tư thế cho Lâm Cửu Cửu, để cậu thoải mái đi ngủ.

Chăn bông trông thật là ấm áp, Lâm Cửu Cửu chậm rãi bò qua, một đường lăn vào, tay bắt lấy chăn, nhưng ánh mắt vẫn chưa muốn ngủ.

"Em chưa muốn ngủ!" – Lâm Cửu Cửu nghi hoặc – "Em không buồn ngủ tại sao lại bắt em đi ngủ?"

Thật đáng yêu muốn chết.

Lục Ngôn bị cậu moe tới xỉu ngang xỉu dọc.

Hắn vấn chăn lại cho Lâm Cửu Cửu – "Cửu Cửu không buồn ngủ thì muốn làm gì?"

Lâm Cửu Cửu lắc đầu – "Em cũng hổng biết nữa" – thêm một lần hợp tình hợp lý.



"Không biết thì ngủ đi"

Lâm Cửu Cửu không muốn vậy, nhích người sang một bên, sau đó nghiêng đầu kêu Lục Ngôn – "Vậy anh ngủ với em đi!"

Lục Ngôn –......

Muốn phạm pháp ghê ta ơi.

Hắn giả vờ không nghe thấy.

Lâm Cửu Cửu còn ở đó thúc giục – "Anh Lục Ngôn, ngủ với em được không nha?"

Làm nũng kìa.

Đây là đang muốn mạng người mà.

Lục Ngôn thở dài một hơi, khom lưng qua che mắt của Lâm Cửu Cửu lại – "Anh thực sự không thể ngủ chung với em. Nếu hôm sau em tỉnh dậy, phát hiện ra anh đang nằm cạnh em, em sẽ cảm thấy ủy khuất đó"

Lâm Cửu Cửu lắc đầu, lông mi liên tục chớp chớp, vệt vào lòng bàn tay của Lục Ngôn – "Sẽ không! Nếu anh ngủ cùng em, ngày mai em sẽ đồng ý cùng anh ở bên nhau"

Lục Ngôn sững sờ.

Đôi mắt của Lâm Cửu Cửu bị che lại, không thoải mái, cậu đẩy tay của Lục Ngôn ra, có chút buồn rầu – "Anh không ngủ cùng em thật hả, em còn nghĩ tới việc hai chúng ta ở bên nhau như thế nào. Chính là....."

Lâm Cửu Cửu kéo tay của Lục Ngôn, áp tay hắn dưới má mình.

Khuôn mặt cậu hơi nóng, tay của Lục Ngôn cũng ấm, nhưng so ra, mặt của Lâm Cửu Cửu ít nhiệt hơn.

Lục Ngôn đương nhiên nhìn về phía bàn tay đang được Lâm Cửu Cửu áp má.

"Chính là cái gì?"

Lâm Cửu Cửu tiếp tục buồn rầu – "Chính là nếu hai chúng ta không ở bên nhau, em sẽ trở thành một tên tra nam nha. Em mỗi ngày đều muốn ở bên cạnh anh, nhưng lại không muốn trở thành trách nhiệm của anh, như vậy đó"

Lục Ngôn kinh ngạc một giây mới ý thức được Lâm Cửu Cửu đang nói cái gì, ngăn lại nội tâm đang xao động, dịu dàng hỏi – "Mỗi ngày đều muốn ở bên cạnh anh?"

Lâm Cửu Cửu đã say, có gì nói đó, gật gật đầu, cọ mặt vào lòng bàn tay của Lục Ngôn tới nóng rực.

"Đúng vậy"

Lục Ngôn mỉm cười, véo má Lâm Cửu Cửu – "Vậy tại sao em lại không muốn trở thành trách nhiệm của anh"

Lâm Cửu Cửu ngước mắt lén nhìn Lục Ngôn, sau đó rũ mắt xuống, suy tư một hồi thì lắc đầu – "Em không biết"

Lục Ngôn nhướng mày – "Em không biết? Không biết tại sao không muốn là trách nhiệm của anh? Đã vậy, em còn muốn mỗi ngày đều ở bên cạnh nhau? Cửu Cửu, vậy là em thích anh rồi đó" – Lục Ngôn kéo dài âm cuối, dù cho trong đầu Lâm Cửu Cửu bây giờ chỉ toàn là hồ nhão, nghe tới đó vẫn biết đỏ mặt.

Lục Ngôn từ từ leo lên giường, ngồi xếp bằng, đối mặt với Lâm Cửu Cửu.

"Không phải!"



"Không phải cái gì?"

Lâm Cửu Cửu lại nằm sấp xuống, ủ rũ nói – "Em không biết"

Biệt nữu, thật biệt nữu.

Loại người này phải kiên trì theo đuổi nha. Bạn nhỏ kinh nghiệm yêu đương bằng không, cái gì cũng không biết, lại còn ngạo kiều muốn chết.

Đã như vậy rồi, mà vẫn không biết.

Lục Ngôn mỉm cười dỗ dành – "Thôi vậy, anh cũng không biết. Cửu Cửu đi ngủ thôi"

Lâm Cửu Cửu chui lại vào chăn, chừa chỗ để Lục Ngôn tới ngủ cùng.

"Cùng nhau ngủ sẽ biết!"

"Biết gì?"

"Biết em thích anh!"

Lâm Cửu Cửu thẹn thùng, nhỏ giọng nói.

Lục Ngôn bật cười, cởi bỏ giày chui chung vào chăn, hắn vừa mới vào, Lâm Cửu Cửu liền tiến tới ôm chặt lấy eo hắn, cánh tay áp vào bụng hắn dính sát không có kẽ hở, ngẩng đầu, đuôi mắt cong cong.

Lục Ngôn được cánh tay của Lâm Cửu Cửu ôm lấy, lão lưu manh bắt đầu xao động, đành phải nắm lấy tay cậu, giảm bớt kích động trong lòng.

"Lâm Cửu Cửu, em có biết, em làm như vậy là đang câu dẫn anh không?"

Lâm Cửu Cửu không biết, còn dựa đầu lên vai Lục Ngôn, phả hơi thở nhẹ nhàng vào cổ hắn.

Lục Ngôn –......

"Lâm Cửu Cửu, nếu ngày mai em dám quên hết, anh sẽ làm em khóc tới nhớ lại mới thôi" – Lục Ngôn thấp giọng cảnh báo Lâm Cửu Cửu.

Lâm Cửu Cửu nhắm mắt lại, không để lời uy hiếp của Lục Ngôn vào mắt – "Em muốn đi ngủ"

Lục Ngôn bản thân chật vật, còn bị Lâm Cửu Cửu cọ cọ đầu, hắn hạ giọng hỏi – "Thích anh không?"

"Thích!"

Lục Ngôn mỉm cười – "Thích nhiều không?"

"Nhiều lắm!"

"Ngoan"

Lâm Cửu Cửu cười lên khanh khách, khuôn mặt dán ở trên ngực Lục Ngôn, ra vẻ lạnh lùng – "Anh Lục Ngôn cũng ngoan lắm!"

'Anh Lục Ngôn' không ngoan đâu, nếu ngày mai Lâm Cửu Cửu quên hết, hắn điềm nhiên sẽ trở thành người xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau