Chương 22: Thú nhận
Tối thứ hai, Lâm Cửu Cửu lại bị Lục Ngôn dụ dỗ tới nhà hắn, cậu trước tiên đem quần lót lần trước đã lấy trộm mang theo, đợi tới lúc quỷ không biết thần không hay mà đem trả lại.
Thế nhưng, Lục Ngôn chỉ là đơn thuần hôn chúc ngủ ngon cậu vào buổi tối, chạm vào khuôn mặt cậu một xíu, cậu đã "hưng phấn" lên thêm lần nữa.
Cậu thức dậy vào lúc năm giờ sáng, quần lót lại ướt, đặc biệt khó chịu.
Lâm Cửu Cửu giương mắt nhìn, trong phòng ngủ một mảnh tối đen. Phía dưới ẩm ướt thực sự không thoải mái. Lâm Cửu Cửu đành phải mở đèn pin điện thoại, dùng ánh sáng yếu ớt đó soi đường đi vào phòng tắm.
Quần áo đang được phơi trên ban công, cậu có thể đem quần lót của mình "đục nước béo cò" phơi chung một chỗ. Chờ lúc Lục Ngôn đi làm bữa sáng, cậu lại đi vào phòng của hắn trộm một cái mới, miễn là hắn không ngủ hơn một tiếng là được.
Thế nhưng, Lâm Cửu Cửu dường như đã quá xem nhẹ mà bỏ qua một chuyện, Lục Ngôn có thể sẽ đi vào phòng vệ sinh trước.
Lâm Cửu Cửu để chân trần, đặt quần sang một bên, ngồi xổm trên mặt đất mà giặt đồ. Khi đèn trong phòng tắm được bật lên, Lâm Cửu Cửu tức thì biến thành bộ dạng thê lương, vô cùng xấu hổ.
Người ở phía sau khúc khích cười, giọng nói có chút khàn khàn – "Cửu Cửu, em xác định muốn ở lại nghe tiếng anh đi vệ sinh sao?"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, lập tức buông tay, cúi đầu chạy ra ngoài, thậm chí cả quần lót cũng không cần nữa, trực tiếp trở về phòng.
Quần còn ở phòng tắm, mà cậu thì lại trần trụi nằm trên giường, cậu tự hỏi khi trời sáng mình phải làm sao.
Nhưng Lâm Cửu Cửu còn chưa kịp suy nghĩ xong, cửa phòng đã bị gõ vang, cậu nhanh chóng đắp chăn lên, bịt kín đầu, cự tuyệt tiếp nhận tình huống hiện tại.
Cũng may Lục Ngôn tiến vào mà không mở đèn, hắn đặt ở trên đầu giường một món đồ, rồi rời đi.
Lâm Cửu Cửu nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, lập tức bò lên. Ở trên đầu giường ngoài đồng phục của cậu, còn có một cái.....
Lâm Cửu Cửu mất tự nhiên.
Một cái quần lót, theo kích cỡ của cậu
Xong rồi!
Đời này coi như bỏ!
Cậu không muốn yêu đương gì nữa hết!
*
Lục Ngôn làm xong bữa sáng thì gọi cậu xuống ăn. Lâm Cửu Cửu khuôn mặt đỏ hồng như máu, hai chân run rẩy. Một cái trứng gà, ăn tới nửa ngày cũng chưa xong, còn may đã uống hết sữa bò.
Vừa mới đứng dậy, Lâm Cửu Cửu đã bị vấp ngã. Thế nhưng, lần này trên mặt đất đã được trải một tấm thảm dày, ngã cũng không hề đau. Lục Ngôn đỡ bạn nhỏ đứng lên. Đang muốn mở miệng, Lâm Cửu Cửu lại lộ ra biểu tình đáng thương.
Thôi quên đi, bạn nhỏ sĩ diện như vậy, hắn tốt nhất vẫn cứ giả bộ như cái gì cũng không biết đi.
Tối hôm đó, Lâm Cửu Cửu thậm chí còn không dám gửi tin nhắn cho Lục Ngôn, tan học trực tiếp trèo tường ra ngoài, định bụng đón taxi về nhà, về nhà rồi hãy báo cho Lục Ngôn biết.
Hứa Văn đứng ở dưới nâng Lâm Cửu Cửu lên, mệt muốn đứt hơi.
"Cửu Cửu, cậu nhớ dùng sức nha!"
Lâm Cửu Cửu đã trèo tới đỉnh tường, nghe vậy liền ừ một tiếng
Hứa Văn thở phì phò nói – "Cửu Cửu! Cậu nói thiệt cho tớ nghe, cậu với anh đẹp trai đó cãi nhau có đúng không?"
Lâm Cửu Cửu lắc đầu – "Không có"
Nhưng mà đời cậu coi như đã bỏ, cậu ở phòng vệ sinh chưa kịp giặt sạch quần lót, buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại đã nhìn thấy cái quần lót đó phơi ở ngoài ban công.
Cho nên, chính là 'anh Lục Ngôn' đã giặt cho cậu.
Cậu đúng thật là biến thái!
Chỉ có bấy nhiêu thôi mà cũng cao hứng nổi!
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, hoàn toàn không biết Hứa Văn vừa mới nói cái gì.
"Cửu Cửu, cậu đừng cứ mãi ở đó phát ngốc nữa. Mệt chết tớ rồi" – Hứa Văn nỗ lực nâng Lâm Cửu Cửu lên.
Lâm Cửu Cửu đã ý thức trở lại, đưa mắt nhìn lên nhìn xuống, hai chân run run.
"A! Cửu Cửu, cậu đừng run, sắp ngã rồi!"
Lâm Cửu Cửu lại mất đi ý thức, bởi vì cậu nhìn thấy Lục Ngôn.
Lục Ngôn đứng ở phía dưới, ngẩng đầu, dang rộng vòng tay.
"Đừng sợ, tớ sẽ không sao"
Bạn học Hứa mệt tới chết đi sống lai, hoảng hốt nghe được tiếng người nói chuyện, còn chưa kịp định thần, Lâm Cửu Cửu bỗng nhiên nhảy xuống.
"Cửu Cửu! Tớ vẫn chưa mệt tới mức đó"
Lâm Cửu Cửu tự nhiên nhảy xuống hù cho Hứa Văn một phen chết khiếp.
Cậu được Lục Ngôn vững vàng tiếp lấy, choàng tay qua cổ hắn, cúi đầu đứng qua một bên.
Lục Ngôn bất lực – "Sao lại trèo tường?"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, nhỏ giọng nói – "Anh Lục Ngôn sao anh biết em ở đây?"
Lục Ngôn cười nói – "Anh trước kia cũng học ở đây. Ở trước cổng trường không thấy em, nên tới đây tìm thử"
Quả nhiên, là để hắn tìm được.
Dám giặt đồ, dám thẹn thùng, vậy mà lại trốn hắn.
Lục Ngôn cảm thấy không còn cách nào khác, Lâm Cửu Cửu lại đang căng thẳng. Hắn liền nắm lấy quyền chủ động – "Cửu Cửu, anh nghĩ rằng chúng ta nên yêu nhau đi"
Lâm Cửu Cửu đột nhiên ngẩng đầu, mặt đỏ bừng bừng.
"Vì....vì sao? Không phải anh đã nói......nói em không phải là tra nam mà?"
Lục Ngôn thở dài một hơi, đẩy Lâm Cửu Cửu vào tường, thấp giọng nói – "Từ lúc sáng anh đã muốn hôn em. Em đó, sáng sớm để chân trần, em có biết đối với một người đàn ông độc thân 26 tuồi như anh có bao nhiêu dụ hoặc hay không? Cửu Cửu, anh muốn giở trò lưu manh với em"
Lâm Cửu Cửu mặt đỏ như máu, lông mi chớp chớp, muốn mở miệng nói chuyện lại bị Lục Ngôn nâng cằm lên. Khuôn mặt đẹp trai được phóng đại hết cỡ khiến cho Lâm Cửu Cửu không thể nào hô hấp được nữa.
"Nhắm mắt lại"
Lâm Cửu Cửu run rẩy nhắm hai mắt lại.
Hơi thở dần dần tới gần, cảm xúc ấm áp đè ở trên môi. Không còn là khoảnh khắc lướt qua trong giây lát như tối hôm trước, mà là dùng đầu lưỡi cậy môi cậu ra.
Xong rôi!
Cậu không còn trong sạch nữa.
Lâm Cửu Cửu nức nở vài tiếng, trong ngõ vắng, tiếng nước bọt vang lên rõ ràng.
"Thở đi"
Lục Ngôn chậm chậm rời khỏi môi của Lâm Cửu Cửu, thấp giọng nói.
Lâm Cửu Cửu hé miệng để thở, Lục Ngôn cười nhẹ, giây tiếp theo, môi cậu lại bị lấp kín.
Trong lúc đơ đẫn, Lâm Cửu Cửu hình như đã nghe được tiếng của Hứa Văn.
"Không được trèo tường! Đã tan học rồi còn trèo tường cái gì? Nếu còn trèo tường tớ sẽ báo với giáo viên"
Là một giọng nói lạ.
"Đờ mờ. Đội sao đỏ (*) từ đâu xuất hiện vậy?"
(*) QT là đạo đức đội quân danh dự, tui thấy chức năng giống như sao đỏ ấy nên để là sao đỏ cho dễ hiểu
Hứa Văn khẳng định là đã biết.
Cậu bị 'anh Lục Ngôn' hôn.
Thấy Lâm Cửu Cửu vẫn còn ngây người, Lục Ngôn hôn càng lúc càng sâu, một lát sau hắn còn cắn môi của cậu.
Tươi đẹp ướt át, vừa nhìn liền biết không phải là môi của một chú cẩu độc thân.
Quá mềm mại.
Lão lưu manh nhìn chằm chằm vào môi Lâm Cửu Cửu, tâm tư hiển nhiên trở nên xấu xa. Bạn nhỏ lại hé miệng hô hấp, hắn có thể nhìn thấy một đầu lưỡi nhỏ bên trong. Khóe môi của Lục Ngôn cong lên, thật là một chút phòng vệ cũng không có.
Lâm Cửu Cửu lại bị hôn tới ngẩn người.
"Lưu....lưu manh"
Lão lưu manh cười cười, từ trong túi quần lấy ra một cái khẩu trang mới – "Anh thừa nhận, lần này anh giở trò lưu manh thật"
Nói xong, hắn đeo khẩu trang lên cho Lâm Cửu Cửu.
Sau đó, nghiêm túc nhìn Lâm Cửu Cửu nói – "Cửu Cửu, đừng sợ. Trước mắt cứ yêu nhau đi, về sau, nếu không thích sẽ....."
Lục Ngôn nửa nói nửa dừng, khuôn mặt Lâm Cửu Cửu hiện tại chỉ lộ ra một đôi mắt, hơi thở phả ra đằng sau lớp khẩu trang, cậu hỏi – "Sẽ như thế nào?"
Lục Ngôn cười – "Sẽ nghĩ cách để bạn nhỏ tiếp tục thích anh"
Dù sao đi nữa cũng sẽ không chia tay.
Lâm Cửu Cửu có chút mềm lòng trước sự thẳng thắn của Lục Ngôn, nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi tiếp – "Nếu em cùng anh yêu nhau, vậy chuyện xảy ra sáng nay, có thể quên đi không?"
Lục Ngôn xoa đầu Lâm Cửu Cửu, ừ một tiếng.
Lâm Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vẫn còn một chuyện. Cậu đã lấy trộm quần lót của 'anh Lục Ngôn'.
Cho nên, nếu như cậu cùng hắn ở bên nhau, có thể hay không xóa bỏ toàn bộ?
Lâm Cửu Cửu có chút nói lắp – "Vậy nếu như em lấy quần lót của anh, sau đó cùng anh yêu đương, anh có cảm thấy em biến thái không?"
Quần lót sao?
Lục Ngôn biết, cái quần lót mà hắn bị mất đêm trước tự nhiên xuất hiện. Hóa ra, bạn nhỏ còn nhận thức được bản thân mình có chút biến thái.
Lâm Cửu Cửu lại bổ sung một câu – "Là nếu như!"
Lục Ngôn nghẹn cười – "Bất quá cũng không hẳn là biến thái"
Lâm Cửu Cửu lại thở phào một hơi, nhưng vẫn không mở miệng.
Lục Ngôn lại rất kiên nhẫn, chờ qua một lúc, cậu mới nói – "Em....em muốn hôn"
Cậu kéo khẩu trang xuống, Lục Ngôn mỉm cười – "Không phải không hôn nữa, nhưng mà anh trai em đang ở cổng chính chờ em"
Lâm Cửu Cửu –......
A.
Hóa ra, đeo khẩu trang là để tránh cho cậu bị anh trai giáo huấn.
Thế nhưng, Lục Ngôn chỉ là đơn thuần hôn chúc ngủ ngon cậu vào buổi tối, chạm vào khuôn mặt cậu một xíu, cậu đã "hưng phấn" lên thêm lần nữa.
Cậu thức dậy vào lúc năm giờ sáng, quần lót lại ướt, đặc biệt khó chịu.
Lâm Cửu Cửu giương mắt nhìn, trong phòng ngủ một mảnh tối đen. Phía dưới ẩm ướt thực sự không thoải mái. Lâm Cửu Cửu đành phải mở đèn pin điện thoại, dùng ánh sáng yếu ớt đó soi đường đi vào phòng tắm.
Quần áo đang được phơi trên ban công, cậu có thể đem quần lót của mình "đục nước béo cò" phơi chung một chỗ. Chờ lúc Lục Ngôn đi làm bữa sáng, cậu lại đi vào phòng của hắn trộm một cái mới, miễn là hắn không ngủ hơn một tiếng là được.
Thế nhưng, Lâm Cửu Cửu dường như đã quá xem nhẹ mà bỏ qua một chuyện, Lục Ngôn có thể sẽ đi vào phòng vệ sinh trước.
Lâm Cửu Cửu để chân trần, đặt quần sang một bên, ngồi xổm trên mặt đất mà giặt đồ. Khi đèn trong phòng tắm được bật lên, Lâm Cửu Cửu tức thì biến thành bộ dạng thê lương, vô cùng xấu hổ.
Người ở phía sau khúc khích cười, giọng nói có chút khàn khàn – "Cửu Cửu, em xác định muốn ở lại nghe tiếng anh đi vệ sinh sao?"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, lập tức buông tay, cúi đầu chạy ra ngoài, thậm chí cả quần lót cũng không cần nữa, trực tiếp trở về phòng.
Quần còn ở phòng tắm, mà cậu thì lại trần trụi nằm trên giường, cậu tự hỏi khi trời sáng mình phải làm sao.
Nhưng Lâm Cửu Cửu còn chưa kịp suy nghĩ xong, cửa phòng đã bị gõ vang, cậu nhanh chóng đắp chăn lên, bịt kín đầu, cự tuyệt tiếp nhận tình huống hiện tại.
Cũng may Lục Ngôn tiến vào mà không mở đèn, hắn đặt ở trên đầu giường một món đồ, rồi rời đi.
Lâm Cửu Cửu nghe được tiếng cửa phòng đóng lại, lập tức bò lên. Ở trên đầu giường ngoài đồng phục của cậu, còn có một cái.....
Lâm Cửu Cửu mất tự nhiên.
Một cái quần lót, theo kích cỡ của cậu
Xong rồi!
Đời này coi như bỏ!
Cậu không muốn yêu đương gì nữa hết!
*
Lục Ngôn làm xong bữa sáng thì gọi cậu xuống ăn. Lâm Cửu Cửu khuôn mặt đỏ hồng như máu, hai chân run rẩy. Một cái trứng gà, ăn tới nửa ngày cũng chưa xong, còn may đã uống hết sữa bò.
Vừa mới đứng dậy, Lâm Cửu Cửu đã bị vấp ngã. Thế nhưng, lần này trên mặt đất đã được trải một tấm thảm dày, ngã cũng không hề đau. Lục Ngôn đỡ bạn nhỏ đứng lên. Đang muốn mở miệng, Lâm Cửu Cửu lại lộ ra biểu tình đáng thương.
Thôi quên đi, bạn nhỏ sĩ diện như vậy, hắn tốt nhất vẫn cứ giả bộ như cái gì cũng không biết đi.
Tối hôm đó, Lâm Cửu Cửu thậm chí còn không dám gửi tin nhắn cho Lục Ngôn, tan học trực tiếp trèo tường ra ngoài, định bụng đón taxi về nhà, về nhà rồi hãy báo cho Lục Ngôn biết.
Hứa Văn đứng ở dưới nâng Lâm Cửu Cửu lên, mệt muốn đứt hơi.
"Cửu Cửu, cậu nhớ dùng sức nha!"
Lâm Cửu Cửu đã trèo tới đỉnh tường, nghe vậy liền ừ một tiếng
Hứa Văn thở phì phò nói – "Cửu Cửu! Cậu nói thiệt cho tớ nghe, cậu với anh đẹp trai đó cãi nhau có đúng không?"
Lâm Cửu Cửu lắc đầu – "Không có"
Nhưng mà đời cậu coi như đã bỏ, cậu ở phòng vệ sinh chưa kịp giặt sạch quần lót, buổi sáng hôm sau khi tỉnh lại đã nhìn thấy cái quần lót đó phơi ở ngoài ban công.
Cho nên, chính là 'anh Lục Ngôn' đã giặt cho cậu.
Cậu đúng thật là biến thái!
Chỉ có bấy nhiêu thôi mà cũng cao hứng nổi!
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, hoàn toàn không biết Hứa Văn vừa mới nói cái gì.
"Cửu Cửu, cậu đừng cứ mãi ở đó phát ngốc nữa. Mệt chết tớ rồi" – Hứa Văn nỗ lực nâng Lâm Cửu Cửu lên.
Lâm Cửu Cửu đã ý thức trở lại, đưa mắt nhìn lên nhìn xuống, hai chân run run.
"A! Cửu Cửu, cậu đừng run, sắp ngã rồi!"
Lâm Cửu Cửu lại mất đi ý thức, bởi vì cậu nhìn thấy Lục Ngôn.
Lục Ngôn đứng ở phía dưới, ngẩng đầu, dang rộng vòng tay.
"Đừng sợ, tớ sẽ không sao"
Bạn học Hứa mệt tới chết đi sống lai, hoảng hốt nghe được tiếng người nói chuyện, còn chưa kịp định thần, Lâm Cửu Cửu bỗng nhiên nhảy xuống.
"Cửu Cửu! Tớ vẫn chưa mệt tới mức đó"
Lâm Cửu Cửu tự nhiên nhảy xuống hù cho Hứa Văn một phen chết khiếp.
Cậu được Lục Ngôn vững vàng tiếp lấy, choàng tay qua cổ hắn, cúi đầu đứng qua một bên.
Lục Ngôn bất lực – "Sao lại trèo tường?"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, nhỏ giọng nói – "Anh Lục Ngôn sao anh biết em ở đây?"
Lục Ngôn cười nói – "Anh trước kia cũng học ở đây. Ở trước cổng trường không thấy em, nên tới đây tìm thử"
Quả nhiên, là để hắn tìm được.
Dám giặt đồ, dám thẹn thùng, vậy mà lại trốn hắn.
Lục Ngôn cảm thấy không còn cách nào khác, Lâm Cửu Cửu lại đang căng thẳng. Hắn liền nắm lấy quyền chủ động – "Cửu Cửu, anh nghĩ rằng chúng ta nên yêu nhau đi"
Lâm Cửu Cửu đột nhiên ngẩng đầu, mặt đỏ bừng bừng.
"Vì....vì sao? Không phải anh đã nói......nói em không phải là tra nam mà?"
Lục Ngôn thở dài một hơi, đẩy Lâm Cửu Cửu vào tường, thấp giọng nói – "Từ lúc sáng anh đã muốn hôn em. Em đó, sáng sớm để chân trần, em có biết đối với một người đàn ông độc thân 26 tuồi như anh có bao nhiêu dụ hoặc hay không? Cửu Cửu, anh muốn giở trò lưu manh với em"
Lâm Cửu Cửu mặt đỏ như máu, lông mi chớp chớp, muốn mở miệng nói chuyện lại bị Lục Ngôn nâng cằm lên. Khuôn mặt đẹp trai được phóng đại hết cỡ khiến cho Lâm Cửu Cửu không thể nào hô hấp được nữa.
"Nhắm mắt lại"
Lâm Cửu Cửu run rẩy nhắm hai mắt lại.
Hơi thở dần dần tới gần, cảm xúc ấm áp đè ở trên môi. Không còn là khoảnh khắc lướt qua trong giây lát như tối hôm trước, mà là dùng đầu lưỡi cậy môi cậu ra.
Xong rôi!
Cậu không còn trong sạch nữa.
Lâm Cửu Cửu nức nở vài tiếng, trong ngõ vắng, tiếng nước bọt vang lên rõ ràng.
"Thở đi"
Lục Ngôn chậm chậm rời khỏi môi của Lâm Cửu Cửu, thấp giọng nói.
Lâm Cửu Cửu hé miệng để thở, Lục Ngôn cười nhẹ, giây tiếp theo, môi cậu lại bị lấp kín.
Trong lúc đơ đẫn, Lâm Cửu Cửu hình như đã nghe được tiếng của Hứa Văn.
"Không được trèo tường! Đã tan học rồi còn trèo tường cái gì? Nếu còn trèo tường tớ sẽ báo với giáo viên"
Là một giọng nói lạ.
"Đờ mờ. Đội sao đỏ (*) từ đâu xuất hiện vậy?"
(*) QT là đạo đức đội quân danh dự, tui thấy chức năng giống như sao đỏ ấy nên để là sao đỏ cho dễ hiểu
Hứa Văn khẳng định là đã biết.
Cậu bị 'anh Lục Ngôn' hôn.
Thấy Lâm Cửu Cửu vẫn còn ngây người, Lục Ngôn hôn càng lúc càng sâu, một lát sau hắn còn cắn môi của cậu.
Tươi đẹp ướt át, vừa nhìn liền biết không phải là môi của một chú cẩu độc thân.
Quá mềm mại.
Lão lưu manh nhìn chằm chằm vào môi Lâm Cửu Cửu, tâm tư hiển nhiên trở nên xấu xa. Bạn nhỏ lại hé miệng hô hấp, hắn có thể nhìn thấy một đầu lưỡi nhỏ bên trong. Khóe môi của Lục Ngôn cong lên, thật là một chút phòng vệ cũng không có.
Lâm Cửu Cửu lại bị hôn tới ngẩn người.
"Lưu....lưu manh"
Lão lưu manh cười cười, từ trong túi quần lấy ra một cái khẩu trang mới – "Anh thừa nhận, lần này anh giở trò lưu manh thật"
Nói xong, hắn đeo khẩu trang lên cho Lâm Cửu Cửu.
Sau đó, nghiêm túc nhìn Lâm Cửu Cửu nói – "Cửu Cửu, đừng sợ. Trước mắt cứ yêu nhau đi, về sau, nếu không thích sẽ....."
Lục Ngôn nửa nói nửa dừng, khuôn mặt Lâm Cửu Cửu hiện tại chỉ lộ ra một đôi mắt, hơi thở phả ra đằng sau lớp khẩu trang, cậu hỏi – "Sẽ như thế nào?"
Lục Ngôn cười – "Sẽ nghĩ cách để bạn nhỏ tiếp tục thích anh"
Dù sao đi nữa cũng sẽ không chia tay.
Lâm Cửu Cửu có chút mềm lòng trước sự thẳng thắn của Lục Ngôn, nhưng cậu vẫn không nhịn được hỏi tiếp – "Nếu em cùng anh yêu nhau, vậy chuyện xảy ra sáng nay, có thể quên đi không?"
Lục Ngôn xoa đầu Lâm Cửu Cửu, ừ một tiếng.
Lâm Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vẫn còn một chuyện. Cậu đã lấy trộm quần lót của 'anh Lục Ngôn'.
Cho nên, nếu như cậu cùng hắn ở bên nhau, có thể hay không xóa bỏ toàn bộ?
Lâm Cửu Cửu có chút nói lắp – "Vậy nếu như em lấy quần lót của anh, sau đó cùng anh yêu đương, anh có cảm thấy em biến thái không?"
Quần lót sao?
Lục Ngôn biết, cái quần lót mà hắn bị mất đêm trước tự nhiên xuất hiện. Hóa ra, bạn nhỏ còn nhận thức được bản thân mình có chút biến thái.
Lâm Cửu Cửu lại bổ sung một câu – "Là nếu như!"
Lục Ngôn nghẹn cười – "Bất quá cũng không hẳn là biến thái"
Lâm Cửu Cửu lại thở phào một hơi, nhưng vẫn không mở miệng.
Lục Ngôn lại rất kiên nhẫn, chờ qua một lúc, cậu mới nói – "Em....em muốn hôn"
Cậu kéo khẩu trang xuống, Lục Ngôn mỉm cười – "Không phải không hôn nữa, nhưng mà anh trai em đang ở cổng chính chờ em"
Lâm Cửu Cửu –......
A.
Hóa ra, đeo khẩu trang là để tránh cho cậu bị anh trai giáo huấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất