Chương 27: Phiên ngoại: Một tháng
Lâm – rất được yêu thích – Cửu Cửu bị Lục Ngôn đè trên xe hôn rất lâu.
......
Lâm Cửu Cửu trước sau như một khẽ hé miệng, đôi tay nằm liệt trên đùi, đôi mắt đờ đẫn, cực kì giống như trai nhà lành bị người ta khi dễ.
"Hái hoa tặc" họ Lục nhẹ nhàng lau đi khóe miệng của "trai nhà lành" họ Lâm, lại giống như trong lúc lơ đãng từ khóe môi lướt qua, ngón tay cái chiếm hết tiện nghi, Lâm Cửu Cửu mới ngơ ngác mím chặt môi, không cho hắn chạm vào.
Lâm Cửu Cửu nép người vào một góc nhỏ trên xe, phía trước cậu cảm nhận được sức nặng của Lục Ngôn, hô hấp của hắn khó khăn. Hô hấp của cậu cũng rất nặng nề. Nhưng trong chốc lát, cảm giác áp bách không còn nữa, Lâm Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía xa, không nhúc nhích.
Lục Ngôn chiếm hết tiện nghi của bạn nhỏ xong, tùy tiện gõ vào vô lăng, nghiêng đầu ung dung nhắc nhở bé nó – "Hôm nay, sao em không nói anh giở trò lưu manh nữa?"
Bạn nhỏ đã quen với thẹn thùng, vừa mới nghe hắn nói, khuôn mặt đã đỏ hồng. Lục Ngôn thở dài sầu não, hắn rất muốn giúp Lâm Cửu Cửu chữa khỏi thẹn thùng. Bỗng nhiên, Lâm Cửu Cửu ngước mắt nhìn hắn, giọng nói dù nhỏ, nhưng vẫn rất nghiêm túc: "Anh đã là bạn trai, nên không tính là đang giở trò lưu manh."
Nói xong liền cúi đầu, không nhìn Lục Ngôn.
Lục Ngôn ở trong lòng chửi nhỏ một tiếng, mình quả là lưu manh, sau đó vẫn tiếp tục "ức hiếp" cậu.
Cằm của Lâm Cửu Cửu bị nâng lên, cậu còn chưa kịp phản ứng, môi lại bị ngậm lấy, Lâm Cửu Cửu hoảng loạn ngước mắt, nụ hôn này thật là quá bá đạo.
Lâm Cửu Cửu cảm thấy trong miệng mình khắp nơi đều là hương vị của 'anh Lục Ngôn'.
"A......" – Lâm Cửu Cửu có chút chịu không nổi, Lục Ngôn không quá tình nguyện buông cậu ra, áp tay lên mặt Lâm Cửu Cửu, thấp giọng hỏi – "Hiện tại có tính là đang giở trò lưu manh không?"
Lâm Cửu Cửu khẽ hé môi, hơi thở nặng nề, trông thấy lão lưu manh đắc ý mãn nguyện, còn muốn hôn tiếp. Thế nhưng, Lâm Cửu Cửu bị kích thích, hai mắt đã ngấn nước, giọng nói có chút run rẩy – "Hiện tại tính rồi"
Đàn ông 26 tuổi, thật là đáng sợ!
Lục Ngôn cười, thắt dây an toàn cho Lâm Cửu Cửu, không nhịn được hôn thêm một cái lên gò má nóng ấm của cậu – "Thật là đáng yêu."
Khuôn mặt Lâm Cửu Cửu bị đánh lén, tim đập không ngừng, đàn ông 26 tuổi, cậu không chống đỡ nổi nữa!
Lâm – không chống đỡ nổi – Cửu Cửu tạm thời bỏ qua, nhỏ giọng hỏi – "Hôm nay, em chơi bóng như thế nào?"
Lục Ngôn mỉm cười, thoáng nhìn qua Lâm Cửu Cửu – "Em còn muốn bị hôn sao?"
Lâm Cửu Cửu –........
Ngỡ ngàng, bật ngửa và ngơ ngác, sau này nhất định không để cho 'anh Lục Ngôn' xem cậu thi đấu nữa, biết đâu hắn lại giở trò lưu manh!
*
Thế nhưng, Lâm Cửu Cửu phát hiện, hình như cậu đã hiểu lầm 'anh Lục Ngôn'. Không biết có phải là vì yêu cầu ngày đó mà anh trai cậu nói với Lục Ngôn có hiệu quả hay không, 'anh Lục Ngôn' lương tâm trổi dậy, đã nhớ ra cậu còn chưa có thành niên. Trừ bỏ việc thích hôn cậu ở ngoài, hắn không có bất kì hành vi lưu manh quá phận nào khác.
Mỗi ngày, cậu ở nhà 'anh Lục Ngôn' làm bài tập, còn hắn thì ngồi bên cạnh xử lý công việc. Chờ cậu làm xong bài tập, hắn sẽ kiểm tra, rồi khen thưởng cậu một cái hôn, mỗi lần hôn đều tới mức "lau súng cướp cò" (*), nhưng hắn so với cậu lý trí hơn hẳn, sẽ rất nhanh mà buông cậu ra.
(*) Gì, ai biết gì đâu.....
Thế mà, lại có một ngày Lục Ngôn hôn xong cũng không buông cậu ra, Lâm Cửu Cửu có thể cảm nhận được 'anh Lục Ngôn' "phản ứng", nhưng đối với phương diện này Lâm Cửu Cửu vô cùng xấu hổ, cậu mặt đỏ tía tai, tới chết cũng không muốn phá vỡ trầm mặc.
......
Lục Ngôn xoa xoa tay còn trêu ghẹo Lâm Cửu Cửu – "Tiểu biến thái không giải thích gì hả?"
Tiểu biến thái không nghĩ tới sẽ nói chuyện, quyết định dùng hành động làm cho Lục Ngôn câm miệng. Nhưng Lục Ngôn nháy mắt bắt được tay của cậu.
Thật muốn chết.
Lâm Cửu Cửu cảm thấy thẹn, không dám ngẩng đầu, cậu cảm giác mu bàn tay của mình đang bị hôn, lại nghe thấy Lục Ngôn ở bên tai cậu thấp giọng nói – "Mới vậy mà đã thẹn thùng, chờ thêm lát nữa đi"
Cậu...... cậu không thẹn thùng.
*
Lục Ngôn đã giúp Lâm Cửu Cửu không ít lần, nhưng trước giờ Lâm Cửu Cửu lại chưa từng hỗ trợ Lục Ngôn giải quyết.
Lâm Cửu Cửu cũng đã từng hoài nghi chính mình, người đàn ông 26 tuổi này có được hay không? Nhưng mà, 'anh Lục Ngôn" xác thật ở trong phòng vệ sinh giải quyết quá nhanh đi.
Lâm Cửu Cửu tưởng tượng tới buồn cười, ra vẻ an ủi Lục Ngôn. Thời điểm bị Lục Ngôn hỏi tới, Lâm Cửu Cửu lập tức lắc đầu – "Em không phải ý này!"
Cửu Cửu mang nặng tâm sự.
Lục Ngôn mỉm cười, hắn cũng lười giải thích. Điều đó càng làm cho Lâm Cửu Cửu tin tưởng vững chắc rằng 'anh Lục Ngôn' không được.
Sau khi đã ở bên nhau, Lâm Cửu Cửu tuy rằng thỉnh thoảng sẽ mặt đỏ, nói lắp, nhưng cũng có nhiều lúc cậu sẽ ôm cứng Lục Ngôn không buông tay.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, cậu đều muốn cùng Lục Ngôn ngủ chung.
Lục Ngôn ngồi ở mép giường, đe dọa bạn nhỏ Lâm – "Không sợ anh làm gì hả?"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, ánh mắt run rẩy, chịu đựng ngượng ngùng mà lắc đầu – "Em không sợ" – Nói xong thấp hèn cúi đầu. Sau một lúc lâu, cậu mới nghe được tiếng 'anh Lục Ngôn' thở dài, đang muốn im lặng, giây tiếp theo đã bị hung hăng ôm lấy – "Em không muốn anh làm gì sao?"
Lâm Cửu Cửu khẩn trương tới nỗi tim đập thình thịch.
"Em còn một tháng thì 18 tuổi" – Lâm Cửu Cửu bổ sung, cũng vì một câu này, làm cho lão lưu manh thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Ngôn ôm lấy Lâm Cửu Cửu đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Nước từ vòi chậm rãi chảy ra. Lục Ngôn nghiêm túc rửa sạch bàn tay cậu, ngay cả tới móng tay cũng không buông tha.
Lâm Cửu Cửu hơi hơi ngước mắt, nhìn thoáng qua hình ảnh cả hai phản chiếu trong gương.
Mặt cậu đỏ muốn chết, trong khi đó đôi mắt của Lục Ngôn lại nhìn xuống, nghiêm túc xoa tay cậu. Quá..... quá xấu hổ.
......
Rửa tay xong, Lâm Cửu Cửu lại bị Lục Ngôn ôm trở về phòng, là phòng ngủ của hắn.
"Ngủ chung nha?" – Lục Ngôn khom lưng nhẹ giọng dò hỏi.
Lâm Cửu Cửu ôm lấy gối nằm che mặt lại, ừ một tiếng. Trong nháy mắt, cậu giống như còn ngửi được hương vị nào đó trên tay, khẳng định.....khẳng định là chưa rửa sạch!
Lục Ngôn thấp giọng cười, bạn nhỏ của hắn, quá dễ thẹn thùng. Lục Ngôn tìm một cái chăn khác, quấn chăn đem Lâm Cửu Cửu ôm chặt, tựa cằm lên đầu Lâm Cửu Cửu – "Cửu Cửu, đừng cảm thấy thẹn. Chúng ta là người yêu mà"
Lâm Cửu Cửu không hề hé răng.
Lục Ngôn cười một tiếng, thở dài nói – "Là anh quá nóng vội, lẽ ra nên chờ cho em thật thích anh mới đúng, ai lại đi sàm sở bạn nhỏ như vậy. Cửu Cửu, về sau sẽ không như vậy nữa đâu"
Lâm Cửu Cửu đưa lưng về phía Lục Ngôn. Một lúc sau, cậu xốc chăn lên, dưới ánh mắt biết cười của Lục Ngôn, chui vào trong chăn hắn, tìm được một vị trí thích hợp – "Em rất thích anh Lục Ngôn" – giọng nói như cũ vẫn run rẩy.
Lục Ngôn bật cười – "Thích từ lúc nào?"
Lâm Cửu Cửu đầu cúi thấp, hơi thở phả vào ngực Lục Ngôn. Lục Ngôn mỉm cười, muốn đẩy Lâm Cửu Cửu ra, nhưng lại luyến tiếc. Lâm Cửu Cửu bỗng nhiên mở miệng đánh gãy suy nghĩ miên man của Lục Ngôn – "Từ lần đầu tiên gặp mặt."
"Hả?"
Lâm Cửu Cửu ôm chặt Lục Ngôn, quyết định thẳng thắn – "Lần đầu tiên gặp mặt, liền đã rất thích anh Lục Ngôn"
Lục Ngôn ngẩn người ra, trong lòng tràn ngập ấm áp, thanh âm có chút khàn khàn – "Thiệt không?"
Lâm Cửu Cửu ừ một tiếng.
Lục Ngôn thiếu chút nữa là đem Lâm Cửu Cửu "làm" tại chỗ, nhưng vẫn không thể, bởi vì Lâm Cửu Cửu lại nói – "Nhưng anh Lục Ngôn lớn hơn em chín tuổi. Tuy rằng lúc ấy em luôn nói với anh, không để tâm tuổi tác của anh, nhưng thật lòng em rất để ý. Em chưa từng yêu đương, anh lại lớn hơn em nhiều như vậy. Chỉ là, em cảm thấy nếu cùng anh Lục Ngôn ở bên nhau, em sẽ thiệt thòi"
Lục Ngôn –.......
Con mẹ nó, càng muốn đem Lâm Cửu Cửu "làm".
"Vậy còn thích anh không?" – Lục Ngôn hiền lành hỏi.
Lâm Cửu Cửu không nhận ra tâm tình của Lục Ngôn biến hóa, cậu hơi hơi giãy giụa từ trong lồng ngực của Lục Ngôn ra tới, ôm đỉnh đầu của Lục Ngôn, nhẹ nhàng chạm vào môi của Lục Ngôn một chút, nghiêm túc nói – "Thích tới không kiềm chế được"
Dù có lớn hơn 19 tuổi vẫn rất thích.
Lúc cậu còn nhỏ, Lâm Thường đang trải qua giai đoạn phản nghịch, không thích chơi đùa cùng em trai, có một ngày anh còn một chân đá đổ lâu đài gỗ mà cậu mất công xếp. Lâm Cửu Cửu khóc lóc thương tâm, anh trai cậu ngại phiền, không kiên nhẫn dỗ dành cậu, đã vậy còn không muốn cùng cậu xếp lại lâu đài. Tới cuối cùng vẫn là 'anh Lục Ngôn' qua nhà chơi ôm lấy cậu, dỗ dành cậu, cùng cậu chơi suốt buổi trưa.
Ký ức của Lâm Cửu Cửu kì thật có chút hoảng loạn, dù sao khi đó cậu chỉ mới 4 tuổi. Thế nhưng, cậu nhớ rõ khi có người chơi cùng cậu vui tới cỡ nào, vốn dĩ vẫn luôn không có, vì vậy còn đặc biệt muốn đem anh trai mình đá đi, để 'anh Lục Ngôn' thay vào làm anh trai cậu.
Nhưng mà 'anh Lục Ngôn' khẳng định không nhớ rõ, ấn tượng của hẳn đối với cậu khi đó chính là một cục bông nhỏ thích khóc nhè.
Khi cả hai gặp lại nhau lần nữa, hộp ký ức hoàn toàn được mở ra. Đơn thuần của trước kia qua đi, dường như bị thêm mắm dặm muối, trở nên thật ái muội.
Cậu không còn xem Lục Ngôn là anh trai nữa, muốn hắn chân chính trở thành đối tượng của mình.
Lâm Cửu Cửu hôn hôn xong liền thẹn thùng, muốn chui trở lại vào trong chăn.
Bất chợt lại bị Lục Ngôn "đảo khách thành chủ", đem cậu đè nặng ở dưới thân, hôn tới tiếng người cũng không nói rõ.
"Một tháng. Cửu Cửu, sẽ thành một người khác"
......
Lâm Cửu Cửu trước sau như một khẽ hé miệng, đôi tay nằm liệt trên đùi, đôi mắt đờ đẫn, cực kì giống như trai nhà lành bị người ta khi dễ.
"Hái hoa tặc" họ Lục nhẹ nhàng lau đi khóe miệng của "trai nhà lành" họ Lâm, lại giống như trong lúc lơ đãng từ khóe môi lướt qua, ngón tay cái chiếm hết tiện nghi, Lâm Cửu Cửu mới ngơ ngác mím chặt môi, không cho hắn chạm vào.
Lâm Cửu Cửu nép người vào một góc nhỏ trên xe, phía trước cậu cảm nhận được sức nặng của Lục Ngôn, hô hấp của hắn khó khăn. Hô hấp của cậu cũng rất nặng nề. Nhưng trong chốc lát, cảm giác áp bách không còn nữa, Lâm Cửu Cửu thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía xa, không nhúc nhích.
Lục Ngôn chiếm hết tiện nghi của bạn nhỏ xong, tùy tiện gõ vào vô lăng, nghiêng đầu ung dung nhắc nhở bé nó – "Hôm nay, sao em không nói anh giở trò lưu manh nữa?"
Bạn nhỏ đã quen với thẹn thùng, vừa mới nghe hắn nói, khuôn mặt đã đỏ hồng. Lục Ngôn thở dài sầu não, hắn rất muốn giúp Lâm Cửu Cửu chữa khỏi thẹn thùng. Bỗng nhiên, Lâm Cửu Cửu ngước mắt nhìn hắn, giọng nói dù nhỏ, nhưng vẫn rất nghiêm túc: "Anh đã là bạn trai, nên không tính là đang giở trò lưu manh."
Nói xong liền cúi đầu, không nhìn Lục Ngôn.
Lục Ngôn ở trong lòng chửi nhỏ một tiếng, mình quả là lưu manh, sau đó vẫn tiếp tục "ức hiếp" cậu.
Cằm của Lâm Cửu Cửu bị nâng lên, cậu còn chưa kịp phản ứng, môi lại bị ngậm lấy, Lâm Cửu Cửu hoảng loạn ngước mắt, nụ hôn này thật là quá bá đạo.
Lâm Cửu Cửu cảm thấy trong miệng mình khắp nơi đều là hương vị của 'anh Lục Ngôn'.
"A......" – Lâm Cửu Cửu có chút chịu không nổi, Lục Ngôn không quá tình nguyện buông cậu ra, áp tay lên mặt Lâm Cửu Cửu, thấp giọng hỏi – "Hiện tại có tính là đang giở trò lưu manh không?"
Lâm Cửu Cửu khẽ hé môi, hơi thở nặng nề, trông thấy lão lưu manh đắc ý mãn nguyện, còn muốn hôn tiếp. Thế nhưng, Lâm Cửu Cửu bị kích thích, hai mắt đã ngấn nước, giọng nói có chút run rẩy – "Hiện tại tính rồi"
Đàn ông 26 tuổi, thật là đáng sợ!
Lục Ngôn cười, thắt dây an toàn cho Lâm Cửu Cửu, không nhịn được hôn thêm một cái lên gò má nóng ấm của cậu – "Thật là đáng yêu."
Khuôn mặt Lâm Cửu Cửu bị đánh lén, tim đập không ngừng, đàn ông 26 tuổi, cậu không chống đỡ nổi nữa!
Lâm – không chống đỡ nổi – Cửu Cửu tạm thời bỏ qua, nhỏ giọng hỏi – "Hôm nay, em chơi bóng như thế nào?"
Lục Ngôn mỉm cười, thoáng nhìn qua Lâm Cửu Cửu – "Em còn muốn bị hôn sao?"
Lâm Cửu Cửu –........
Ngỡ ngàng, bật ngửa và ngơ ngác, sau này nhất định không để cho 'anh Lục Ngôn' xem cậu thi đấu nữa, biết đâu hắn lại giở trò lưu manh!
*
Thế nhưng, Lâm Cửu Cửu phát hiện, hình như cậu đã hiểu lầm 'anh Lục Ngôn'. Không biết có phải là vì yêu cầu ngày đó mà anh trai cậu nói với Lục Ngôn có hiệu quả hay không, 'anh Lục Ngôn' lương tâm trổi dậy, đã nhớ ra cậu còn chưa có thành niên. Trừ bỏ việc thích hôn cậu ở ngoài, hắn không có bất kì hành vi lưu manh quá phận nào khác.
Mỗi ngày, cậu ở nhà 'anh Lục Ngôn' làm bài tập, còn hắn thì ngồi bên cạnh xử lý công việc. Chờ cậu làm xong bài tập, hắn sẽ kiểm tra, rồi khen thưởng cậu một cái hôn, mỗi lần hôn đều tới mức "lau súng cướp cò" (*), nhưng hắn so với cậu lý trí hơn hẳn, sẽ rất nhanh mà buông cậu ra.
(*) Gì, ai biết gì đâu.....
Thế mà, lại có một ngày Lục Ngôn hôn xong cũng không buông cậu ra, Lâm Cửu Cửu có thể cảm nhận được 'anh Lục Ngôn' "phản ứng", nhưng đối với phương diện này Lâm Cửu Cửu vô cùng xấu hổ, cậu mặt đỏ tía tai, tới chết cũng không muốn phá vỡ trầm mặc.
......
Lục Ngôn xoa xoa tay còn trêu ghẹo Lâm Cửu Cửu – "Tiểu biến thái không giải thích gì hả?"
Tiểu biến thái không nghĩ tới sẽ nói chuyện, quyết định dùng hành động làm cho Lục Ngôn câm miệng. Nhưng Lục Ngôn nháy mắt bắt được tay của cậu.
Thật muốn chết.
Lâm Cửu Cửu cảm thấy thẹn, không dám ngẩng đầu, cậu cảm giác mu bàn tay của mình đang bị hôn, lại nghe thấy Lục Ngôn ở bên tai cậu thấp giọng nói – "Mới vậy mà đã thẹn thùng, chờ thêm lát nữa đi"
Cậu...... cậu không thẹn thùng.
*
Lục Ngôn đã giúp Lâm Cửu Cửu không ít lần, nhưng trước giờ Lâm Cửu Cửu lại chưa từng hỗ trợ Lục Ngôn giải quyết.
Lâm Cửu Cửu cũng đã từng hoài nghi chính mình, người đàn ông 26 tuổi này có được hay không? Nhưng mà, 'anh Lục Ngôn" xác thật ở trong phòng vệ sinh giải quyết quá nhanh đi.
Lâm Cửu Cửu tưởng tượng tới buồn cười, ra vẻ an ủi Lục Ngôn. Thời điểm bị Lục Ngôn hỏi tới, Lâm Cửu Cửu lập tức lắc đầu – "Em không phải ý này!"
Cửu Cửu mang nặng tâm sự.
Lục Ngôn mỉm cười, hắn cũng lười giải thích. Điều đó càng làm cho Lâm Cửu Cửu tin tưởng vững chắc rằng 'anh Lục Ngôn' không được.
Sau khi đã ở bên nhau, Lâm Cửu Cửu tuy rằng thỉnh thoảng sẽ mặt đỏ, nói lắp, nhưng cũng có nhiều lúc cậu sẽ ôm cứng Lục Ngôn không buông tay.
Buổi tối khi nghỉ ngơi, cậu đều muốn cùng Lục Ngôn ngủ chung.
Lục Ngôn ngồi ở mép giường, đe dọa bạn nhỏ Lâm – "Không sợ anh làm gì hả?"
Lâm Cửu Cửu đỏ mặt, ánh mắt run rẩy, chịu đựng ngượng ngùng mà lắc đầu – "Em không sợ" – Nói xong thấp hèn cúi đầu. Sau một lúc lâu, cậu mới nghe được tiếng 'anh Lục Ngôn' thở dài, đang muốn im lặng, giây tiếp theo đã bị hung hăng ôm lấy – "Em không muốn anh làm gì sao?"
Lâm Cửu Cửu khẩn trương tới nỗi tim đập thình thịch.
"Em còn một tháng thì 18 tuổi" – Lâm Cửu Cửu bổ sung, cũng vì một câu này, làm cho lão lưu manh thiếu chút nữa mất đi lý trí.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Ngôn ôm lấy Lâm Cửu Cửu đi vào phòng vệ sinh rửa tay. Nước từ vòi chậm rãi chảy ra. Lục Ngôn nghiêm túc rửa sạch bàn tay cậu, ngay cả tới móng tay cũng không buông tha.
Lâm Cửu Cửu hơi hơi ngước mắt, nhìn thoáng qua hình ảnh cả hai phản chiếu trong gương.
Mặt cậu đỏ muốn chết, trong khi đó đôi mắt của Lục Ngôn lại nhìn xuống, nghiêm túc xoa tay cậu. Quá..... quá xấu hổ.
......
Rửa tay xong, Lâm Cửu Cửu lại bị Lục Ngôn ôm trở về phòng, là phòng ngủ của hắn.
"Ngủ chung nha?" – Lục Ngôn khom lưng nhẹ giọng dò hỏi.
Lâm Cửu Cửu ôm lấy gối nằm che mặt lại, ừ một tiếng. Trong nháy mắt, cậu giống như còn ngửi được hương vị nào đó trên tay, khẳng định.....khẳng định là chưa rửa sạch!
Lục Ngôn thấp giọng cười, bạn nhỏ của hắn, quá dễ thẹn thùng. Lục Ngôn tìm một cái chăn khác, quấn chăn đem Lâm Cửu Cửu ôm chặt, tựa cằm lên đầu Lâm Cửu Cửu – "Cửu Cửu, đừng cảm thấy thẹn. Chúng ta là người yêu mà"
Lâm Cửu Cửu không hề hé răng.
Lục Ngôn cười một tiếng, thở dài nói – "Là anh quá nóng vội, lẽ ra nên chờ cho em thật thích anh mới đúng, ai lại đi sàm sở bạn nhỏ như vậy. Cửu Cửu, về sau sẽ không như vậy nữa đâu"
Lâm Cửu Cửu đưa lưng về phía Lục Ngôn. Một lúc sau, cậu xốc chăn lên, dưới ánh mắt biết cười của Lục Ngôn, chui vào trong chăn hắn, tìm được một vị trí thích hợp – "Em rất thích anh Lục Ngôn" – giọng nói như cũ vẫn run rẩy.
Lục Ngôn bật cười – "Thích từ lúc nào?"
Lâm Cửu Cửu đầu cúi thấp, hơi thở phả vào ngực Lục Ngôn. Lục Ngôn mỉm cười, muốn đẩy Lâm Cửu Cửu ra, nhưng lại luyến tiếc. Lâm Cửu Cửu bỗng nhiên mở miệng đánh gãy suy nghĩ miên man của Lục Ngôn – "Từ lần đầu tiên gặp mặt."
"Hả?"
Lâm Cửu Cửu ôm chặt Lục Ngôn, quyết định thẳng thắn – "Lần đầu tiên gặp mặt, liền đã rất thích anh Lục Ngôn"
Lục Ngôn ngẩn người ra, trong lòng tràn ngập ấm áp, thanh âm có chút khàn khàn – "Thiệt không?"
Lâm Cửu Cửu ừ một tiếng.
Lục Ngôn thiếu chút nữa là đem Lâm Cửu Cửu "làm" tại chỗ, nhưng vẫn không thể, bởi vì Lâm Cửu Cửu lại nói – "Nhưng anh Lục Ngôn lớn hơn em chín tuổi. Tuy rằng lúc ấy em luôn nói với anh, không để tâm tuổi tác của anh, nhưng thật lòng em rất để ý. Em chưa từng yêu đương, anh lại lớn hơn em nhiều như vậy. Chỉ là, em cảm thấy nếu cùng anh Lục Ngôn ở bên nhau, em sẽ thiệt thòi"
Lục Ngôn –.......
Con mẹ nó, càng muốn đem Lâm Cửu Cửu "làm".
"Vậy còn thích anh không?" – Lục Ngôn hiền lành hỏi.
Lâm Cửu Cửu không nhận ra tâm tình của Lục Ngôn biến hóa, cậu hơi hơi giãy giụa từ trong lồng ngực của Lục Ngôn ra tới, ôm đỉnh đầu của Lục Ngôn, nhẹ nhàng chạm vào môi của Lục Ngôn một chút, nghiêm túc nói – "Thích tới không kiềm chế được"
Dù có lớn hơn 19 tuổi vẫn rất thích.
Lúc cậu còn nhỏ, Lâm Thường đang trải qua giai đoạn phản nghịch, không thích chơi đùa cùng em trai, có một ngày anh còn một chân đá đổ lâu đài gỗ mà cậu mất công xếp. Lâm Cửu Cửu khóc lóc thương tâm, anh trai cậu ngại phiền, không kiên nhẫn dỗ dành cậu, đã vậy còn không muốn cùng cậu xếp lại lâu đài. Tới cuối cùng vẫn là 'anh Lục Ngôn' qua nhà chơi ôm lấy cậu, dỗ dành cậu, cùng cậu chơi suốt buổi trưa.
Ký ức của Lâm Cửu Cửu kì thật có chút hoảng loạn, dù sao khi đó cậu chỉ mới 4 tuổi. Thế nhưng, cậu nhớ rõ khi có người chơi cùng cậu vui tới cỡ nào, vốn dĩ vẫn luôn không có, vì vậy còn đặc biệt muốn đem anh trai mình đá đi, để 'anh Lục Ngôn' thay vào làm anh trai cậu.
Nhưng mà 'anh Lục Ngôn' khẳng định không nhớ rõ, ấn tượng của hẳn đối với cậu khi đó chính là một cục bông nhỏ thích khóc nhè.
Khi cả hai gặp lại nhau lần nữa, hộp ký ức hoàn toàn được mở ra. Đơn thuần của trước kia qua đi, dường như bị thêm mắm dặm muối, trở nên thật ái muội.
Cậu không còn xem Lục Ngôn là anh trai nữa, muốn hắn chân chính trở thành đối tượng của mình.
Lâm Cửu Cửu hôn hôn xong liền thẹn thùng, muốn chui trở lại vào trong chăn.
Bất chợt lại bị Lục Ngôn "đảo khách thành chủ", đem cậu đè nặng ở dưới thân, hôn tới tiếng người cũng không nói rõ.
"Một tháng. Cửu Cửu, sẽ thành một người khác"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất