Chương 4: Mời phụ huynh
10.
Ngày hôm sau, Lâm Cửu Cửu đi cùng với Lục Ngôn tới trường học, cậu nói đi nói lại với hắn nhất định không được để cho anh trai cậu biết chuyện này.
Lục Ngôn rất đỗi thản nhiên – "Miệng của anh dính chặt như keo 520 vậy"
"Là 520 đó" – Hắn nhắc lại, nhưng tâm tư của Lâm Cửu Cửu đâu có đặt vô mấy chuyện này, cậu mới không thèm dính thính của hắn.
Lâm Cửu Cửu tạm thời tin tưởng Lục Ngôn.
Khi vừa đến trường, Lâm Cửu Cửu đi trước dẫn đường tới văn phòng, trên đường đi gặp được bạn học Hứa Văn.
Hứa Văn nhìn thoáng qua Lục Ngôn, sau đó lại nhướng mày nhìn về phía Lâm Cửu Cửu, bạn học Hứa có vẻ như muốn nói gì đó lại bị Lâm Cửu Cửu tiến lên bịt miệng lại không cho nói, cậu nhỏ giọng thì thầm vào tai Hứa Văn – "Là cậu nghĩ như vậy, đừng nói bừa"
Hứa Văn quả nhiên biểu hiện như mong đợi, ừ một tiếng, nghiêm túc gật đầu.
Lâm Cửu Cửu buông Hứa Văn ra, giới thiệu cậu ta với Lục Ngôn – "Đây là bạn học của em"
Lục Ngôn liếc nhìn Hứa Văn một cái rồi thu hồi ánh mắt, cùng Lâm Cửu Cửu tiếp tục đi tới văn phòng, ở trên đường hắn lơ đãng nói – "Em với bạn học coi bộ rất thân thiết"
Lâm Cửu Cửu không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn ừ lên ngọt xớt – "Cậu ấy là bạn thân nhất của em"
Lục Ngôn chua quá chua, hỏi – "Còn anh là gì của em?"
Trong nháy mắt, Lâm Cửu Cửu tự dưng bế tắc, cậu chỉ vào trước cửa văn phòng, nhanh chóng đổi đề tài – "Tới văn phòng rồi"
Lục Ngôn dừng bước chân, đứng cách cửa văn phòng chỉ chừng mấy mét – "Anh hỏi em đó, anh là cái gì của em?"
Thái độ của hắn đặc biệt dữ dội, Lâm Cửu Cửu nghĩ ngợi một lát rồi mới nói – "Là anh trai"
Anh trai?
Hắn chế nhạo – "Lâm Cửu Cửu, anh không phải là anh trai em, nếu không tin chúng ta đi làm xét nghiệm"
"Ách.....không phải làm anh trai em thì tốt hơn à?" – Lâm Cửu Cửu thở ra hổn hển, cậu nhìn thoáng qua sắc mặt của Lục Ngôn, có lẽ hiện tại không nên đi làm lành.
11.
Biểu tình của Lục Ngôn dường như không vui lắm, hắn đã muốn nhấc chân quay trở về.
Lâm Cửu Cửu vội vàng chạy lại lôi kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng đền bù – "Anh Lục Ngôn là anh trai không cùng huyết thống tốt nhất của em, như này đã được chưa?"
Mặc dù, Lâm Cửu Cửu nói năng không mạch lạc, nhưng hắn lại vì ba chữ 'anh Lục Ngôn' kia mà bị dụ dỗ, đi theo em bé đang đỏ mặt nào đó tiến vào trong văn phòng.
Thế mà, chưa kịp vào trong, Lục Ngôn lại không kiềm lòng được, véo véo lỗ tai của Lâm Cửu Cửu.
Lỗ tai nhỏ nhỏ mềm mềm, giống hệt như người, cũng nhỏ nhỏ mềm mềm.
Lâm Cửu Cửu đột nhiên cứng đờ, ở trước cửa văn phòng cậu không dám phản kháng, hệt như một chàng chồng nhỏ hờn dỗi cực mạnh, đẩy cửa bước vào.
"Thưa cô, anh trai em tới"
Giáo viên chủ nhiệm đang sửa bài tập, nghe cậu nói vậy thì đặt bút xuống, sau đó ngẩng đầu lên trông thấy người tới là Lục Ngôn, không khỏi nhíu mày – "Sao không giống với người lúc trước từng gặp? Đây thực sự là anh trai của em sao?"
Lâm Cửu Cửu trong lòng nhảy dựng, ngay tức thì hoảng loạn.
"Dạ là....là anh của em thật"
Cô chủ nhiệm càng thêm chau mày. Vẫn là Lục Ngôn có nghề hơn – "Tôi tên Lục Ngôn, là anh họ của Cửu Cửu. Lâm Thường hôm nay bị ốm không tới được"
Hắn nói chuyện trầm ổn, trên người còn mặc một bộ vest trông có vẻ đắt tiền, nhìn thế nào cũng không giống với mấy kẻ được thuê để giả mạo phụ huynh thường thấy.
Thấy được cô chủ nhiệm đã tin tưởng mình, Lâm Cửu Cửu có chút an tâm.
Thật ra thì, 'Anh Lục Ngôn', ngoại trừ phương thức theo đuổi người khác hơi bị lưu manh, những mặt còn lại đều rất tốt.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Lâm – chỉ đứng ở bên nghe không nói – Cửu Cửu lại thấy xấu hổ. Trong khi giáo viên chủ nhiệm đang phê bình về thành tích học tập sa sút của cậu với Lục Ngôn, thì Lục Ngôn lại khen gợi hết lời bởi vì năm nào cậu cũng đạt hạng nhất.
Cô chủ nhiệm thoáng có chút rối bời trước cách hành xử của vị 'phụ huynh' trước mắt, Lâm Cửu Cửu đành phải kéo kéo ngón tay của Lục Ngôn để làm hắn chú ý.
Cô chủ nhiệm giả vờ ho khan một tiếng – "Anh trai Cửu Cửu, hiện tại không thể khích lệ bé nó như vậy, phải phê bình, bằng không bé nó sẽ không tiến bộ. Anh cảm thấy tiếp theo nên làm gì đây?"
Lục Ngôn cười cười – "Bé nó rất thông minh, lại chăm chỉ. Thi thoảng thi trượt một lần, chỉ là chuyện run rủi. Điều chỉnh lại trạng thái là được"
Lâm Cửu Cửu cúi đầu càng thấp, tranh thủ lúc cô chủ nhiệm đang uống nước, túm lấy Lục Ngôn lần nữa nhắc nhở.
Cô chủ nhiệm tiếp tục nói – "Cửu Cửu đúng là thông minh. Nhưng lần này, bé nó thụt lùi rất nhiều, Thứ hạng lên xuống là chuyện bình thường, nhưng xuống hạng quá nhiều thì không còn bình thường nữa. Anh trai Cửu Cửu, tôi hy vọng anh có thể đặt nặng vấn đề này"
Chủ nhiệm lớp sau đó nói rất nhiều, Lục Ngôn đều nhất nhất đồng ý.
Lúc rời khỏi văn phòng, Lâm Cửu Cửu rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Lục Ngôn, lần sau đừng khen em như vậy nữa"
"Còn có lần sau?"
Lâm Cửu Cửu không dám hé răng. Tuy rằng, được 'anh Lục Ngôn' khen ngợi khiến cho cậu xấu hổ, nhưng lần sau nếu còn mời phụ huynh, cậu vẫn muốn nhờ vả hắn.
Lục Ngôn dịu dàng xoa đầu Lâm Cửu Cửu – "Anh không ngờ em lại bị rớt hạng nhiều như vậy, mấy ngày nay em nghĩ gì vậy?"
Lâm Cửu Cửu nhanh chân bỏ chạy, không chịu giải thích.
Hắn ở phía sau cười rộ lên, thật là quá đáng yêu.
Editor: Tác giả từ chương này đánh số giữa mỗi đoạn hơn bị loạn (chương trước mới 9 qua đây lên thành 14 luôn rồi chương sau lại đánh từ 13 lên, làm tui tưởng mình bỏ mất đoạn nào phải đi check lại raw) nên thôi tui tự sửa luôn cho theo thứ tự nha.
Ngày hôm sau, Lâm Cửu Cửu đi cùng với Lục Ngôn tới trường học, cậu nói đi nói lại với hắn nhất định không được để cho anh trai cậu biết chuyện này.
Lục Ngôn rất đỗi thản nhiên – "Miệng của anh dính chặt như keo 520 vậy"
"Là 520 đó" – Hắn nhắc lại, nhưng tâm tư của Lâm Cửu Cửu đâu có đặt vô mấy chuyện này, cậu mới không thèm dính thính của hắn.
Lâm Cửu Cửu tạm thời tin tưởng Lục Ngôn.
Khi vừa đến trường, Lâm Cửu Cửu đi trước dẫn đường tới văn phòng, trên đường đi gặp được bạn học Hứa Văn.
Hứa Văn nhìn thoáng qua Lục Ngôn, sau đó lại nhướng mày nhìn về phía Lâm Cửu Cửu, bạn học Hứa có vẻ như muốn nói gì đó lại bị Lâm Cửu Cửu tiến lên bịt miệng lại không cho nói, cậu nhỏ giọng thì thầm vào tai Hứa Văn – "Là cậu nghĩ như vậy, đừng nói bừa"
Hứa Văn quả nhiên biểu hiện như mong đợi, ừ một tiếng, nghiêm túc gật đầu.
Lâm Cửu Cửu buông Hứa Văn ra, giới thiệu cậu ta với Lục Ngôn – "Đây là bạn học của em"
Lục Ngôn liếc nhìn Hứa Văn một cái rồi thu hồi ánh mắt, cùng Lâm Cửu Cửu tiếp tục đi tới văn phòng, ở trên đường hắn lơ đãng nói – "Em với bạn học coi bộ rất thân thiết"
Lâm Cửu Cửu không hề ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, còn ừ lên ngọt xớt – "Cậu ấy là bạn thân nhất của em"
Lục Ngôn chua quá chua, hỏi – "Còn anh là gì của em?"
Trong nháy mắt, Lâm Cửu Cửu tự dưng bế tắc, cậu chỉ vào trước cửa văn phòng, nhanh chóng đổi đề tài – "Tới văn phòng rồi"
Lục Ngôn dừng bước chân, đứng cách cửa văn phòng chỉ chừng mấy mét – "Anh hỏi em đó, anh là cái gì của em?"
Thái độ của hắn đặc biệt dữ dội, Lâm Cửu Cửu nghĩ ngợi một lát rồi mới nói – "Là anh trai"
Anh trai?
Hắn chế nhạo – "Lâm Cửu Cửu, anh không phải là anh trai em, nếu không tin chúng ta đi làm xét nghiệm"
"Ách.....không phải làm anh trai em thì tốt hơn à?" – Lâm Cửu Cửu thở ra hổn hển, cậu nhìn thoáng qua sắc mặt của Lục Ngôn, có lẽ hiện tại không nên đi làm lành.
11.
Biểu tình của Lục Ngôn dường như không vui lắm, hắn đã muốn nhấc chân quay trở về.
Lâm Cửu Cửu vội vàng chạy lại lôi kéo cánh tay của hắn, nhỏ giọng đền bù – "Anh Lục Ngôn là anh trai không cùng huyết thống tốt nhất của em, như này đã được chưa?"
Mặc dù, Lâm Cửu Cửu nói năng không mạch lạc, nhưng hắn lại vì ba chữ 'anh Lục Ngôn' kia mà bị dụ dỗ, đi theo em bé đang đỏ mặt nào đó tiến vào trong văn phòng.
Thế mà, chưa kịp vào trong, Lục Ngôn lại không kiềm lòng được, véo véo lỗ tai của Lâm Cửu Cửu.
Lỗ tai nhỏ nhỏ mềm mềm, giống hệt như người, cũng nhỏ nhỏ mềm mềm.
Lâm Cửu Cửu đột nhiên cứng đờ, ở trước cửa văn phòng cậu không dám phản kháng, hệt như một chàng chồng nhỏ hờn dỗi cực mạnh, đẩy cửa bước vào.
"Thưa cô, anh trai em tới"
Giáo viên chủ nhiệm đang sửa bài tập, nghe cậu nói vậy thì đặt bút xuống, sau đó ngẩng đầu lên trông thấy người tới là Lục Ngôn, không khỏi nhíu mày – "Sao không giống với người lúc trước từng gặp? Đây thực sự là anh trai của em sao?"
Lâm Cửu Cửu trong lòng nhảy dựng, ngay tức thì hoảng loạn.
"Dạ là....là anh của em thật"
Cô chủ nhiệm càng thêm chau mày. Vẫn là Lục Ngôn có nghề hơn – "Tôi tên Lục Ngôn, là anh họ của Cửu Cửu. Lâm Thường hôm nay bị ốm không tới được"
Hắn nói chuyện trầm ổn, trên người còn mặc một bộ vest trông có vẻ đắt tiền, nhìn thế nào cũng không giống với mấy kẻ được thuê để giả mạo phụ huynh thường thấy.
Thấy được cô chủ nhiệm đã tin tưởng mình, Lâm Cửu Cửu có chút an tâm.
Thật ra thì, 'Anh Lục Ngôn', ngoại trừ phương thức theo đuổi người khác hơi bị lưu manh, những mặt còn lại đều rất tốt.
Tuy nhiên, rất nhanh sau đó Lâm – chỉ đứng ở bên nghe không nói – Cửu Cửu lại thấy xấu hổ. Trong khi giáo viên chủ nhiệm đang phê bình về thành tích học tập sa sút của cậu với Lục Ngôn, thì Lục Ngôn lại khen gợi hết lời bởi vì năm nào cậu cũng đạt hạng nhất.
Cô chủ nhiệm thoáng có chút rối bời trước cách hành xử của vị 'phụ huynh' trước mắt, Lâm Cửu Cửu đành phải kéo kéo ngón tay của Lục Ngôn để làm hắn chú ý.
Cô chủ nhiệm giả vờ ho khan một tiếng – "Anh trai Cửu Cửu, hiện tại không thể khích lệ bé nó như vậy, phải phê bình, bằng không bé nó sẽ không tiến bộ. Anh cảm thấy tiếp theo nên làm gì đây?"
Lục Ngôn cười cười – "Bé nó rất thông minh, lại chăm chỉ. Thi thoảng thi trượt một lần, chỉ là chuyện run rủi. Điều chỉnh lại trạng thái là được"
Lâm Cửu Cửu cúi đầu càng thấp, tranh thủ lúc cô chủ nhiệm đang uống nước, túm lấy Lục Ngôn lần nữa nhắc nhở.
Cô chủ nhiệm tiếp tục nói – "Cửu Cửu đúng là thông minh. Nhưng lần này, bé nó thụt lùi rất nhiều, Thứ hạng lên xuống là chuyện bình thường, nhưng xuống hạng quá nhiều thì không còn bình thường nữa. Anh trai Cửu Cửu, tôi hy vọng anh có thể đặt nặng vấn đề này"
Chủ nhiệm lớp sau đó nói rất nhiều, Lục Ngôn đều nhất nhất đồng ý.
Lúc rời khỏi văn phòng, Lâm Cửu Cửu rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Anh Lục Ngôn, lần sau đừng khen em như vậy nữa"
"Còn có lần sau?"
Lâm Cửu Cửu không dám hé răng. Tuy rằng, được 'anh Lục Ngôn' khen ngợi khiến cho cậu xấu hổ, nhưng lần sau nếu còn mời phụ huynh, cậu vẫn muốn nhờ vả hắn.
Lục Ngôn dịu dàng xoa đầu Lâm Cửu Cửu – "Anh không ngờ em lại bị rớt hạng nhiều như vậy, mấy ngày nay em nghĩ gì vậy?"
Lâm Cửu Cửu nhanh chân bỏ chạy, không chịu giải thích.
Hắn ở phía sau cười rộ lên, thật là quá đáng yêu.
Editor: Tác giả từ chương này đánh số giữa mỗi đoạn hơn bị loạn (chương trước mới 9 qua đây lên thành 14 luôn rồi chương sau lại đánh từ 13 lên, làm tui tưởng mình bỏ mất đoạn nào phải đi check lại raw) nên thôi tui tự sửa luôn cho theo thứ tự nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất