Chương 17: Tôi Không Sợ Cậu Đâu
Thầy chủ nhiệm có ý chỉ trích. Lâm Thanh Hòa mím chặt môi, chân thành gật đầu: "Em hiểu rồi."
Lâm Thanh Hòa sớm biết lý do học sinh lần trước bị đuổi ra khỏi lớp thực nghiệm, nhưng cô không muốn đề cập.
Bởi vì một khi nói ra, cô sẽ bị bị mang ra so sánh với học sinh đó.
Mà cô chỉ muốn dùng cách đùa giỡn để thầy chủ nhiệm bỏ qua cho cô.
Nhưng có vẻ như kế hoạch của cô không có tác dụng.
Lâm Thanh Hòa thở dài, cúi đầu chờ thầy chủ nhiệm mở miệng đuổi cô ra khỏi lớp thực nghiệm.
"Nhưng hôm nay." Ai ngờ thầy chủ nhiệm đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Tôi có thể cho em một cơ hội học tập, em muốn không?"
Lâm Thanh Hòa nghe vậy, bất ngờ ngẩng đầu lên, gần như không thể tin vào tai mình: "Thật không ạ? Em không muốn rời khỏi lớp thực nghiệm đâu!"
Cô đã phải nỗ lực rất nhiều mới đậu vào lớp thực nghiệm, khi mẹ cô biết tin này đã vui mừng đến mức mua cho cô một căn nhà ven biển làm phần thưởng. Nếu bây giờ bị đuổi ra, mẹ cô biết được chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Chỉ nghĩ đến biểu cảm của mẹ khi cầm giấy chứng nhận sở hữu nhà, cô đã cảm thấy tội lỗi và hối hận rồi.
Thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Thanh Hoà à, em là học sinh có tính cách và phẩm chất tốt nhất mà tôi từng gặp. Em vừa gặp Trần Tích Mặc, coi như là quen biết bạn ấy sớm hơn các bạn khác. Sau này nhất định phải giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn, biết không?"
"... Hả?" Lần này Lâm Thanh Hòa thật sự không hiểu.
Việc cô có bị đuổi ra khỏi lớp thực nghiệm và Trần Tích Mặc thì có liên quan gì đến nhau?
Thầy chủ nhiệm thấy biểu cảm nghi hoặc của cô, thở dài một hơi, đành nói rõ ràng hơn: "Bạn ấy là học sinh có tiềm năng nhất trong lớp chúng ta, em đừng để bạn ấy bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Em có tính cách tốt, khả năng chịu áp lực cao, sau này giúp bạn ấy nhiều hơn."
Lâm Thanh Hòa sững sờ rồi chợt hiểu ra.
Ôi trời, thầy chủ nhiệm muốn cô hỗ trợ tên điên đó!
Nếu như trong thời cổ đại, cô sẽ là thư đồng của hoàng gia, còn Trần Tích Mặc là thái tử. Nếu muốn ở lại lớp thực nghiệm thì phải giúp thái tử thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Thái tử thể hiện tốt, cô sẽ được thơm lây.
Thái tử ăn thịt, cô sẽ được húp canh.
Hai người họ có duyên phận sâu đậm đến mức nào, bao nhiêu học sinh như thế, lại nhắm trúng cô.
Thầy chủ nhiệm quan sát biểu cảm của cô: "Không muốn à? Đây là một cơ hội tốt, bao nhiêu người muốn vào lớp thực nghiệm mà không được."
"Em biết." Chỉ là Lâm Thanh Hòa có chút lo sợ, cô vừa mới đắc tội với Trần Tích Mặc, còn mạnh chân đá anh một cái nữa.
Giờ lại làm thư đồng cho anh, chẳng phải là con cừu nhỏ tự dâng mình lên sao?
Lâm Thanh Hòa chán nản, vừa rồi cô còn rất hùng hổ bảo anh đừng gây sự với cô cơ mà.
Thầy chủ nhiệm sắp xếp thế này, hai người chẳng phải sẽ gắn chặt với nhau sao? Hơn nữa hôm qua cô còn trong tình thế "bưng trà rót nước".
Cô sẽ đối phó với anh như thế nào đây?
Vô số suy nghĩ lướt qua đầu, đột nhiên Lâm Thanh Hòa muốn khóc quá.
Tại sao nhất định phải là Trần Tích Mặc chứ!
Thầy chủ nhiệm chờ đợi một lúc, cuối cùng có chút mất kiên nhẫn, hỏi: "Cân nhắc thế nào rồi?"
Mặc dù làm thư đồng cho Trần Tích Mặc có chút tổn thương lòng tự trọng, nhưng Lâm Thanh Hòa cũng không có cách nào khác, chán nản hỏi: "Chỉ cần em chăm sóc tốt cho cậu ấy là có thể ở lại lớp thực nghiệm sao? Có bất công với các bạn khác không?"
"Cơ hội chỉ có một lần, cho đến kỳ thi tháng sau, nếu điểm của em vẫn không cải thiện, tôi cũng không giúp được em."
Lâm Thanh Hòa sớm biết lý do học sinh lần trước bị đuổi ra khỏi lớp thực nghiệm, nhưng cô không muốn đề cập.
Bởi vì một khi nói ra, cô sẽ bị bị mang ra so sánh với học sinh đó.
Mà cô chỉ muốn dùng cách đùa giỡn để thầy chủ nhiệm bỏ qua cho cô.
Nhưng có vẻ như kế hoạch của cô không có tác dụng.
Lâm Thanh Hòa thở dài, cúi đầu chờ thầy chủ nhiệm mở miệng đuổi cô ra khỏi lớp thực nghiệm.
"Nhưng hôm nay." Ai ngờ thầy chủ nhiệm đột nhiên thay đổi giọng điệu: "Tôi có thể cho em một cơ hội học tập, em muốn không?"
Lâm Thanh Hòa nghe vậy, bất ngờ ngẩng đầu lên, gần như không thể tin vào tai mình: "Thật không ạ? Em không muốn rời khỏi lớp thực nghiệm đâu!"
Cô đã phải nỗ lực rất nhiều mới đậu vào lớp thực nghiệm, khi mẹ cô biết tin này đã vui mừng đến mức mua cho cô một căn nhà ven biển làm phần thưởng. Nếu bây giờ bị đuổi ra, mẹ cô biết được chắc chắn sẽ rất thất vọng.
Chỉ nghĩ đến biểu cảm của mẹ khi cầm giấy chứng nhận sở hữu nhà, cô đã cảm thấy tội lỗi và hối hận rồi.
Thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Thanh Hoà à, em là học sinh có tính cách và phẩm chất tốt nhất mà tôi từng gặp. Em vừa gặp Trần Tích Mặc, coi như là quen biết bạn ấy sớm hơn các bạn khác. Sau này nhất định phải giúp đỡ bạn ấy nhiều hơn, biết không?"
"... Hả?" Lần này Lâm Thanh Hòa thật sự không hiểu.
Việc cô có bị đuổi ra khỏi lớp thực nghiệm và Trần Tích Mặc thì có liên quan gì đến nhau?
Thầy chủ nhiệm thấy biểu cảm nghi hoặc của cô, thở dài một hơi, đành nói rõ ràng hơn: "Bạn ấy là học sinh có tiềm năng nhất trong lớp chúng ta, em đừng để bạn ấy bị ảnh hưởng bởi bên ngoài. Em có tính cách tốt, khả năng chịu áp lực cao, sau này giúp bạn ấy nhiều hơn."
Lâm Thanh Hòa sững sờ rồi chợt hiểu ra.
Ôi trời, thầy chủ nhiệm muốn cô hỗ trợ tên điên đó!
Nếu như trong thời cổ đại, cô sẽ là thư đồng của hoàng gia, còn Trần Tích Mặc là thái tử. Nếu muốn ở lại lớp thực nghiệm thì phải giúp thái tử thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại.
Thái tử thể hiện tốt, cô sẽ được thơm lây.
Thái tử ăn thịt, cô sẽ được húp canh.
Hai người họ có duyên phận sâu đậm đến mức nào, bao nhiêu học sinh như thế, lại nhắm trúng cô.
Thầy chủ nhiệm quan sát biểu cảm của cô: "Không muốn à? Đây là một cơ hội tốt, bao nhiêu người muốn vào lớp thực nghiệm mà không được."
"Em biết." Chỉ là Lâm Thanh Hòa có chút lo sợ, cô vừa mới đắc tội với Trần Tích Mặc, còn mạnh chân đá anh một cái nữa.
Giờ lại làm thư đồng cho anh, chẳng phải là con cừu nhỏ tự dâng mình lên sao?
Lâm Thanh Hòa chán nản, vừa rồi cô còn rất hùng hổ bảo anh đừng gây sự với cô cơ mà.
Thầy chủ nhiệm sắp xếp thế này, hai người chẳng phải sẽ gắn chặt với nhau sao? Hơn nữa hôm qua cô còn trong tình thế "bưng trà rót nước".
Cô sẽ đối phó với anh như thế nào đây?
Vô số suy nghĩ lướt qua đầu, đột nhiên Lâm Thanh Hòa muốn khóc quá.
Tại sao nhất định phải là Trần Tích Mặc chứ!
Thầy chủ nhiệm chờ đợi một lúc, cuối cùng có chút mất kiên nhẫn, hỏi: "Cân nhắc thế nào rồi?"
Mặc dù làm thư đồng cho Trần Tích Mặc có chút tổn thương lòng tự trọng, nhưng Lâm Thanh Hòa cũng không có cách nào khác, chán nản hỏi: "Chỉ cần em chăm sóc tốt cho cậu ấy là có thể ở lại lớp thực nghiệm sao? Có bất công với các bạn khác không?"
"Cơ hội chỉ có một lần, cho đến kỳ thi tháng sau, nếu điểm của em vẫn không cải thiện, tôi cũng không giúp được em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất