Chương 30: Phục hồi
Chuyện tặng quà, chung quy vẫn không xác định được, Cố Dương hỏi Lục Ngôn muốn cái gì, nhưng hắn không nói, cứ nhìn chằm chằm chân cậu mãi.
Cố Dương bắt đầu đoán mò, quần? Cái tất? Giày? A... Có khả năng nhất vẫn là muốn khỏe mạnh, đi đứng dễ dàng.
Cố Dương nghĩ như vậy, càng cảm thấy lần phục hồi chức năng lần này rất quan trọng, nhất định phải đốc thúc Lục Ngôn.
Tuy nhiên, cái này cũng không tính quà đâu.
Ban đầu đã nói là phần thưởng của Lục Ngôn vì đã ngoan ngoãn hợp tác.
Vì vậy, Cố Dương ghé người sát vào, truy hỏi Lục tiên sinh đến cùng là muốn cái gì, nhất định cậu sẽ tặng mà.
Lục tiên sinh lại đột nhiên như là bị cậu doạ, nhanh chóng lui về phía sau, lưng dính sát vào tựa ghế xe lan, còn nghiêng đầu dời tầm mắt, mi mắt khẽ run, vành tai còn hơi hồng lên.
Cố Dương chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ hình như mình nhìn nhầm rồi.
Lục tiên sinh, đây, là... Thẹn thùng sao?!!
Tên đại lưu manh?
Thẹn thùng?!
Cố Dương không dám tin, nhưng chính mắt mình nhìn thấy. Đột nhiên, Cố Dương cảm thấy Lục Ngôn...
Thật đáng yêu!
Hai mắt Cố Dương mở lớn nhìn chằm chằm Lục Ngôn, giống như bên trong là một đầu trời đầy sao.
Nhưng cậu sẽ không thể nghĩ ra, cái tên này căn bản không phải đang thẹn thùng mắc cỡ gì hết. Biến thái mà thẹn thùng cái gì? Lục Ngôn đơn thuần đang cực kỳ hưng phấn, nhìn thấy đôi chân trắng nõn thon dài của Cố Dương, không chịu nổi, toàn thân khô nóng đến cực hạn, thậm chí lo lắng mình sắp bị chảy máu mũi đến nơi rồi.
Dưới tình huống này, phải tiếp tục ngụy trang thành một nam nhân ôn nhu cấm dục thực sự khó lòng làm được, Lục Ngôn quả thực nghẹn đến độ phát bệnh, cũng may nhờ hôm nay hắn mặc quần coi như rộng rãi.
Cuối cùng, Lục Ngôn cũng không nói muốn thưởng cái gì, giữ lời hứa, chờ khi nào hắn nghĩ ra muốn được thưởng gì sẽ nói cho Cố Dương biết.
Cố Dương nhìn chằm chằm Lục Ngôn, đôi mắt đen láy trong suốt phản chiếu chỉ một mình hắn, điều này làm cho Lục Ngôn cực kỳ hưởng thụ.
Cố Dương không nhận được câu trả lời, nhìn lỗ tai "đỏ bừng" của Lục Ngôn từ từ biến mất, khôi phục dáng dấp ôn nhu hờ hững lúc thường, có hơi đáng tiếc, chậm rãi thu hồi tầm mắt, mềm giọng nói: "Vậy khi nào anh nghĩ ra thì nói với em."
Sau đó, cậu về phòng làm bài tập.
Lục Ngôn nhìn bóng người biến mất phía sau cửa, không có ánh mắt sáng lấp lánh chuyên chú nhìn hắn của Cố Dương, khiến hắn cảm thấy mất mát không ít. Nhưng nghĩ tới mình vừa lừa được một yêu cầu từ cậu, tâm tình của hắn liền tốt lên. Dương Dương nói chỉ cần làm được, nhất định sẽ cho hắn.
Lục Ngôn hơi híp mắt lại, thần sắc tối tăm không rõ, nhìn thế nào cũng biết đang suy tính làm chuyện xấu.
Cuối tuần, Lục Ngôn phải đến bệnh viện tiến hành kiểm tra trị liệu.
Đương nhiên Cố Dương cũng đi cùng, đứng bên cạnh Lục Ngôn, nghiêm túc giám sát.
Người làm kiểm tra cho Lục Ngôn chính là Phó viện trưởng bệnh viện, nhân vật bậc thầy trong nghề, đi vào phòng làm việc của Phó viện trưởng, bất ngờ lại là một vị bác sĩ trẻ tuổi, khoảng ba mươi tuổi, đeo mắt kính, rất bình dị gần gũi.
Phó viện trưởng nhìn thấy Lục Ngôn đến, nở nụ cười với hắn, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Cố Dương, không biết có phải ảo giác hay không, Cố Dương phát hiện ánh mắt Phó viện trưởng nhìn cậu dừng lại vài giây, mang theo ý tứ đánh giá tìm hiểu.
Chẳng mấy chốc, Phó viện trưởng lại dời tầm mắt, tựa như chỉ đơn thuần có hơi ngạc nhiên khi bên cạnh Lục Ngôn xuất hiện một người xa lạ.
Phó viện trưởng vừa nhìn về phía Lục Ngôn, cười như không cười nói: "Nghe nói cuối cùng anh cũng đồng ý đến trị liệu? Thật khó tin."
Lục Ngôn mỉm cười không chê vào đâu được, nói: "Bác sĩ, tôi muốn khôi phục khỏe mạnh, có thể đi lại bình thường như những người khác, tất cả phải làm phiền anh rồi."
Phó viện trưởng nói: "A, vậy rất tốt, bệnh nhân nguyện ý phối hợp trị liệu, chúng tôi cực kỳ hoan nghênh, nhất định sẽ làm cho anh hoàn toàn khôi phục, anh không cần lo lắng, cũng không cần có bất kỳ áp lực nào. Mặc dù trong giai đoạn phục hồi chức cực kỳ khổ, không phải ai cũng có thể kiên nhẫn được, mà vị bệnh nhân này tâm chí kiên định như vậy, tôi tin tưởng nhất định trời không phụ người có lòng."
Cố Dương hơi buồn bực, là ảo giác của cậu sao? Sao cậu có cảm giác Phó viện trưởng ngoài cười nhưng trong không cười, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi muốn mỉa mai Lục Ngôn vậy nhỉ?
Nhưng Cố Dương không bận tâm chút chuyện nhỏ này quá lâu, bởi vì cậu nghe thấy bác sĩ nói phục hồi chức năng rất cực khổ, không phải ai cũng có thể chịu nổi, có rất nhiều người kiên trì được mà từ bỏ.
Tim Cố Dương như bị nhéo một cái, cực kỳ đau lòng lo lắng. Hoá ra khổ sở đến vậy sao?
Trong đầu cậu tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh đáng sợ, mặt Lục Ngôn tái nhợt, đổ mồ hôi đầy trán, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, đau đến nỗi muốn phế luôn đôi chân... Cố Dương run lập cập, trong khoảng thời gian ngắn mà lại hối hận rồi, đau đến vậy không bằng không cần làm nữa.
Mà ý nghĩ này chỉ là vừa thoáng qua, lý trí vẫn còn sót lại, đương nhiên không thể từ bỏ, có thể đứng lên lại mới là điều tốt nhất cho Lục Ngôn.
Vì vậy, sau khi Phó viện trưởng kiểm tra chân hắn một lúc, trong lúc lên kế hoạch trị liệu, Cố Dương và Lục Ngôn đến một căn phòng khác để nghỉ ngơi.
Cố Dương mím môi cúi đầu, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn cả bệnh nhân Lục Ngôn này.
Lục Ngôn nhìn Cố Dương như vậy, trong lòng đặc biệt cảm động, còn có một chút hổ thẹn, mà một chút áy náy đã biến mất rất nhanh, tất cả thể hiện rằng hắn rất quan trọng trong lòng Cố Dương.
Lục Ngôn thích Cố Dương luôn đặt tầm mắt trên người hắn, quan tâm hắn.
Ngay lập tức, mi mắt Lục Ngôn khẽ rẩy, nói: "Dương Dương, tôi hơi lo lắng."
Cố Dương vừa nghe, vội vàng nắm lấy tay hắn thật chặt, nhẹ giọng an ủi dụ dành hắn, xem Lục Ngôn như một búp bê thuỷ tinh dễ vợ. Cảnh tượng này mà để cho đối thủ cạnh tranh thủ đoạn ác liệt nhìn thấy Lục Ngôn, chắc chắn tức giận đến độ muốn chửi đổng lên, cái tên này mà yếu đuối?! Vậy mỗi lần là ai không chút lưu tình nhai bọn họ thành bã?! Quỷ chắc?
Cố Dương nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng."
Nhưng mà nghĩ lại, không lo lắng là điều không thể, dù sao ai cũng sợ đau, hơn nữa Lục Ngôn còn phải chịu đựng trải qua những lần trị liệu thống khổ cũng không thể không có áp lực. Mặc dù mọi người thường nói đứng ở góc độ của người khác để cân nhắc vấn đề, nhưng không phải tự mình trải qua, sẽ không hiểu được nỗi đau của người trong cuộc.
Cố Dương càng đau lòng hơn, càng mềm giọng hơn, ánh mắt nhìn về phía Lục Ngôn thực sự dịu dàng đến mức chảy nước, "Không sao đâu, không quan tâm thế nào, em sẽ luôn bên cạnh anh."
Lục Ngôn sửng sốt, tự mình biết đây là giả, mà Dương Dương không biết, nhưng cậu vẫn dịu dàng kiên định, không ngại phiền mà ở bên cạnh hắn. Lục Ngôn cũng có thể biểu hiện được phương diện này, tất cả đều là giả, là hắn cố ý giả vờ để được Cố Dương thích. So với sự ấm áp chân thành từ trái tim của Cố Dương, hắn thấp kém đê tiện cỡ nào, như quái vật sống trong bóng tối, khao khát ánh sáng không thuộc về hắn.
Trên lý trí, Lục Ngôn biết lừa gạt Cố Dương là không đúng, nhưng chính hắn cũng không khống chế được, muốn đặt Cố Dương trên đầu quả tim mà yêu thương.
Lục Ngôn không nhịn được hỏi: "Nếu như trị liệu vô dụng, thất bại, tôi không đứng lên nổi thì làm sao bây giờ?"
Cố Dương theo bản năng liền nói: "Vậy em chăm sóc anh cả đời."
Gần như không cần suy nghĩ, thốt ra ngay lập tức, có lẽ đây đúng là phản ứng chân thật nhất từ sâu trong trái tim cậu.
Cố Dương lấy lại tinh thần, biết mình nói cái gì, cũng không hề hối hận. Lục Ngôn đã đến bên cậu lúc cậu chật vật tối tăm nhất, cứu cậu, kéo cậu ra khỏi bóng tối đáng sợ, cho cậu cảm nhận được vẻ đẹp cuộc sống. Lục Ngôn đối với cậu rất tốt, cậu cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ. Lục Ngôn là người cực kỳ quan trọng, xem như không phải vì báo đáp, cậu cũng muốn chăm sóc Lục Ngôn cả đời.
Một câu nói này của Cố Dương, khiến tim Lục Ngôn nhảy một cái, bắt đầu ngây dại.
Dương Dương... Mới vừa nói cái gì?
Đột nhiên, Lục Ngôn cảm thấy nếu bản thân thật sự tàn phế, vì câu nói này cũng đáng.
Tại sao cậu lại đáng yêu đến vậy!
Lục Ngôn rũ mắt, đầu ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn đang không ngừng phát run, chưa bao giờ có dòng điện hưng phấn lạ lẫm chạy nhanh qua từng dây thần kinh trong cơ thể hắn, vừa đau vừa tê. Bất giác gia tăng lực đạo, nắm thật chặt lấy tay Cố Dương, tựa như không màng thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay. Chỉ muốn mình và Dương Dương quấn lấy nhau mãi mãi.
Cố Dương đột nhiên bị nắm chặt, cho là Lục Ngôn thật sự sợ sệt sau này chân hắn không thể khôi phục bình thường, gấp đến nỗi nghĩ không kịp nghĩ, nhanh chóng giật giật ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Lục Ngôn, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua khiến người ngứa ngáy, là sự quan tâm, cũng là một lời động viên thầm lặng.
Sau đó, không thèm để ý đang ở bệnh viện, nhất thời kích động, vươn tay ôm lấy Lục Ngôn, nói như dỗ trẻ con: "Không phải sợ nha."
Lục Ngôn không kịp đề phòng bị mèo con ôm lấy, tâm tình chua xót phức tạp nhạt đi đôi chút, không khỏi bật cười, không ngờ có một ngày lại bị xem như đứa nhỏ mà dỗ dành. Dương Dương không phải cho là hắn sợ đến mức muốn khóc đấy chứ?
Lục Ngôn cũng không giải thích, chờ đến khi Phó viện trưởng dẫn đến phòng trị liệu, cũng vô cùng phối hợp, gần như Phó viện trưởng nói hắn làm gì, hắn sẽ làm đó.
Phó viện trưởng hơi kinh ngạc, chỉ cần giả bộ một chút thôi mà? Sao đột nhiên lại nghiêm túc quá vậy?
Vì thái độ Lục Ngôn thay đổi, Phó viện trưởng cũng nghiêm túc hơn vài phần. Tuy chân Lục Ngôn đã khôi phục đi lại từ lâu, nhưng cũng không tính là hoàn hảo, hẳn là nên tiến hành một số kiểm tra phục hồi chức năng, mà người bận rộn như Lục tổng đây, căn bản không nghe lời của bác sĩ, chỉ biết là vùi đầu vào công việc. Hiếm khi Lục tổng nguyện ý hợp tác, Phó viện trưởng cũng làm hết mình.
Bên cạnh, Cố Dương đang nhìn, quan tâm từng nhất cử nhất động của Lục Ngôn, hắn dừng lại, lập tức tiến đi tới đưa nước, lau mồ hôi, đáy mắt tràn ngập tia đau lòng không giấu được.
Phó viện trưởng không khỏi nhìn Cố Dương vài lần. Hoá ra, là bởi vì người này sao? Có thể thay đổi được Lục Ngôn?
Phó viện trưởng thầm nghĩ, bất giác nhìn chằm chằm Cố Dương đến nỗi ngẩn người.
Không bao lâu, Lục Ngôn xoay xe lăn, có ý định chắn trước mặt Cố Dương, ngăn cản tầm mắt Phó viện trưởng.
Phó viện trưởng: "..." Bệnh thần kinh!
Trong lúc Cố Dương đi rửa tay, Phó viện trưởng nở nụ cười nói: "Ha ha, từ khi nào Lục tổng lại bị một đứa nhỏ quản rồi?"
Lục Ngôn bất động thanh sắc, không để ý đến mấy lời trào phúng của anh, lười biếng ngồi xuống xe lăn, tùy ý dựa vào, đôi chân to dài không chỗ đặt, phỏng chừng người mẫu quốc tế thấy cũng phải ao ước.
Lục Ngôn nhàn nhạt nói: "Làm tốt chuyện của anh đi, đừng nói nhảm."
Phó viện trưởng: "Vì anh mà ngày nghỉ phép của tôi vẫn phải chạy đi làm, anh còn không cho tôi nói chuyện?"
Lục Ngôn nâng mắt, "Tôi không trả tiền?"
Phó viện trưởng: "Tiền của anh quan trọng hơn ngày nghỉ chơi cùng con gái của tôi?"
Lục Ngôn lạnh lùng nói một dãy số.
Phó viện trưởng lập tức đổi giọng: "Há, có, đúng là quan trọng hơn nhiều."
Phó viện trưởng bị tiền tài mê hoặc làm bộ thở dài, "Ông chủ à, tôi cũng chỉ là đang lo lắng cho anh thôi, anh cứ nói dối người ta thế này, nếu không cẩn thận bị phát hiện, anh định làm thế nào?"
Lục Ngôn định liệu trước: "Sẽ không bị phát hiện, bao nhiêu đối thủ cạnh tranh tôi đều giấu được, không phải chỉ có một người nghi ngờ?"
Phó viện trưởng: "Đi đêm có ngày gặp ma. Lỡ như đứa nhỏ nhà anh phát hiện, chắc chắn sẽ tức giận bỏ nhà đi, không để ý tới anh nữa, tôi chờ xem anh khóc thế nào."
Lục Ngôn không đáp, đang định trào phúng vài câu.
Lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói đầy nghi hoặc.
"Lục tiên sinh?"
—— là Cố Dương.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tổng: Ngoạ tào! Chơi ngu rồi! Σ(っ °Д °;) っ
Cố Dương bắt đầu đoán mò, quần? Cái tất? Giày? A... Có khả năng nhất vẫn là muốn khỏe mạnh, đi đứng dễ dàng.
Cố Dương nghĩ như vậy, càng cảm thấy lần phục hồi chức năng lần này rất quan trọng, nhất định phải đốc thúc Lục Ngôn.
Tuy nhiên, cái này cũng không tính quà đâu.
Ban đầu đã nói là phần thưởng của Lục Ngôn vì đã ngoan ngoãn hợp tác.
Vì vậy, Cố Dương ghé người sát vào, truy hỏi Lục tiên sinh đến cùng là muốn cái gì, nhất định cậu sẽ tặng mà.
Lục tiên sinh lại đột nhiên như là bị cậu doạ, nhanh chóng lui về phía sau, lưng dính sát vào tựa ghế xe lan, còn nghiêng đầu dời tầm mắt, mi mắt khẽ run, vành tai còn hơi hồng lên.
Cố Dương chớp chớp mắt, vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ hình như mình nhìn nhầm rồi.
Lục tiên sinh, đây, là... Thẹn thùng sao?!!
Tên đại lưu manh?
Thẹn thùng?!
Cố Dương không dám tin, nhưng chính mắt mình nhìn thấy. Đột nhiên, Cố Dương cảm thấy Lục Ngôn...
Thật đáng yêu!
Hai mắt Cố Dương mở lớn nhìn chằm chằm Lục Ngôn, giống như bên trong là một đầu trời đầy sao.
Nhưng cậu sẽ không thể nghĩ ra, cái tên này căn bản không phải đang thẹn thùng mắc cỡ gì hết. Biến thái mà thẹn thùng cái gì? Lục Ngôn đơn thuần đang cực kỳ hưng phấn, nhìn thấy đôi chân trắng nõn thon dài của Cố Dương, không chịu nổi, toàn thân khô nóng đến cực hạn, thậm chí lo lắng mình sắp bị chảy máu mũi đến nơi rồi.
Dưới tình huống này, phải tiếp tục ngụy trang thành một nam nhân ôn nhu cấm dục thực sự khó lòng làm được, Lục Ngôn quả thực nghẹn đến độ phát bệnh, cũng may nhờ hôm nay hắn mặc quần coi như rộng rãi.
Cuối cùng, Lục Ngôn cũng không nói muốn thưởng cái gì, giữ lời hứa, chờ khi nào hắn nghĩ ra muốn được thưởng gì sẽ nói cho Cố Dương biết.
Cố Dương nhìn chằm chằm Lục Ngôn, đôi mắt đen láy trong suốt phản chiếu chỉ một mình hắn, điều này làm cho Lục Ngôn cực kỳ hưởng thụ.
Cố Dương không nhận được câu trả lời, nhìn lỗ tai "đỏ bừng" của Lục Ngôn từ từ biến mất, khôi phục dáng dấp ôn nhu hờ hững lúc thường, có hơi đáng tiếc, chậm rãi thu hồi tầm mắt, mềm giọng nói: "Vậy khi nào anh nghĩ ra thì nói với em."
Sau đó, cậu về phòng làm bài tập.
Lục Ngôn nhìn bóng người biến mất phía sau cửa, không có ánh mắt sáng lấp lánh chuyên chú nhìn hắn của Cố Dương, khiến hắn cảm thấy mất mát không ít. Nhưng nghĩ tới mình vừa lừa được một yêu cầu từ cậu, tâm tình của hắn liền tốt lên. Dương Dương nói chỉ cần làm được, nhất định sẽ cho hắn.
Lục Ngôn hơi híp mắt lại, thần sắc tối tăm không rõ, nhìn thế nào cũng biết đang suy tính làm chuyện xấu.
Cuối tuần, Lục Ngôn phải đến bệnh viện tiến hành kiểm tra trị liệu.
Đương nhiên Cố Dương cũng đi cùng, đứng bên cạnh Lục Ngôn, nghiêm túc giám sát.
Người làm kiểm tra cho Lục Ngôn chính là Phó viện trưởng bệnh viện, nhân vật bậc thầy trong nghề, đi vào phòng làm việc của Phó viện trưởng, bất ngờ lại là một vị bác sĩ trẻ tuổi, khoảng ba mươi tuổi, đeo mắt kính, rất bình dị gần gũi.
Phó viện trưởng nhìn thấy Lục Ngôn đến, nở nụ cười với hắn, sau đó tầm mắt rơi vào trên người Cố Dương, không biết có phải ảo giác hay không, Cố Dương phát hiện ánh mắt Phó viện trưởng nhìn cậu dừng lại vài giây, mang theo ý tứ đánh giá tìm hiểu.
Chẳng mấy chốc, Phó viện trưởng lại dời tầm mắt, tựa như chỉ đơn thuần có hơi ngạc nhiên khi bên cạnh Lục Ngôn xuất hiện một người xa lạ.
Phó viện trưởng vừa nhìn về phía Lục Ngôn, cười như không cười nói: "Nghe nói cuối cùng anh cũng đồng ý đến trị liệu? Thật khó tin."
Lục Ngôn mỉm cười không chê vào đâu được, nói: "Bác sĩ, tôi muốn khôi phục khỏe mạnh, có thể đi lại bình thường như những người khác, tất cả phải làm phiền anh rồi."
Phó viện trưởng nói: "A, vậy rất tốt, bệnh nhân nguyện ý phối hợp trị liệu, chúng tôi cực kỳ hoan nghênh, nhất định sẽ làm cho anh hoàn toàn khôi phục, anh không cần lo lắng, cũng không cần có bất kỳ áp lực nào. Mặc dù trong giai đoạn phục hồi chức cực kỳ khổ, không phải ai cũng có thể kiên nhẫn được, mà vị bệnh nhân này tâm chí kiên định như vậy, tôi tin tưởng nhất định trời không phụ người có lòng."
Cố Dương hơi buồn bực, là ảo giác của cậu sao? Sao cậu có cảm giác Phó viện trưởng ngoài cười nhưng trong không cười, nói chuyện nghiến răng nghiến lợi muốn mỉa mai Lục Ngôn vậy nhỉ?
Nhưng Cố Dương không bận tâm chút chuyện nhỏ này quá lâu, bởi vì cậu nghe thấy bác sĩ nói phục hồi chức năng rất cực khổ, không phải ai cũng có thể chịu nổi, có rất nhiều người kiên trì được mà từ bỏ.
Tim Cố Dương như bị nhéo một cái, cực kỳ đau lòng lo lắng. Hoá ra khổ sở đến vậy sao?
Trong đầu cậu tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh đáng sợ, mặt Lục Ngôn tái nhợt, đổ mồ hôi đầy trán, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, đau đến nỗi muốn phế luôn đôi chân... Cố Dương run lập cập, trong khoảng thời gian ngắn mà lại hối hận rồi, đau đến vậy không bằng không cần làm nữa.
Mà ý nghĩ này chỉ là vừa thoáng qua, lý trí vẫn còn sót lại, đương nhiên không thể từ bỏ, có thể đứng lên lại mới là điều tốt nhất cho Lục Ngôn.
Vì vậy, sau khi Phó viện trưởng kiểm tra chân hắn một lúc, trong lúc lên kế hoạch trị liệu, Cố Dương và Lục Ngôn đến một căn phòng khác để nghỉ ngơi.
Cố Dương mím môi cúi đầu, thoạt nhìn còn khẩn trương hơn cả bệnh nhân Lục Ngôn này.
Lục Ngôn nhìn Cố Dương như vậy, trong lòng đặc biệt cảm động, còn có một chút hổ thẹn, mà một chút áy náy đã biến mất rất nhanh, tất cả thể hiện rằng hắn rất quan trọng trong lòng Cố Dương.
Lục Ngôn thích Cố Dương luôn đặt tầm mắt trên người hắn, quan tâm hắn.
Ngay lập tức, mi mắt Lục Ngôn khẽ rẩy, nói: "Dương Dương, tôi hơi lo lắng."
Cố Dương vừa nghe, vội vàng nắm lấy tay hắn thật chặt, nhẹ giọng an ủi dụ dành hắn, xem Lục Ngôn như một búp bê thuỷ tinh dễ vợ. Cảnh tượng này mà để cho đối thủ cạnh tranh thủ đoạn ác liệt nhìn thấy Lục Ngôn, chắc chắn tức giận đến độ muốn chửi đổng lên, cái tên này mà yếu đuối?! Vậy mỗi lần là ai không chút lưu tình nhai bọn họ thành bã?! Quỷ chắc?
Cố Dương nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Đừng lo lắng."
Nhưng mà nghĩ lại, không lo lắng là điều không thể, dù sao ai cũng sợ đau, hơn nữa Lục Ngôn còn phải chịu đựng trải qua những lần trị liệu thống khổ cũng không thể không có áp lực. Mặc dù mọi người thường nói đứng ở góc độ của người khác để cân nhắc vấn đề, nhưng không phải tự mình trải qua, sẽ không hiểu được nỗi đau của người trong cuộc.
Cố Dương càng đau lòng hơn, càng mềm giọng hơn, ánh mắt nhìn về phía Lục Ngôn thực sự dịu dàng đến mức chảy nước, "Không sao đâu, không quan tâm thế nào, em sẽ luôn bên cạnh anh."
Lục Ngôn sửng sốt, tự mình biết đây là giả, mà Dương Dương không biết, nhưng cậu vẫn dịu dàng kiên định, không ngại phiền mà ở bên cạnh hắn. Lục Ngôn cũng có thể biểu hiện được phương diện này, tất cả đều là giả, là hắn cố ý giả vờ để được Cố Dương thích. So với sự ấm áp chân thành từ trái tim của Cố Dương, hắn thấp kém đê tiện cỡ nào, như quái vật sống trong bóng tối, khao khát ánh sáng không thuộc về hắn.
Trên lý trí, Lục Ngôn biết lừa gạt Cố Dương là không đúng, nhưng chính hắn cũng không khống chế được, muốn đặt Cố Dương trên đầu quả tim mà yêu thương.
Lục Ngôn không nhịn được hỏi: "Nếu như trị liệu vô dụng, thất bại, tôi không đứng lên nổi thì làm sao bây giờ?"
Cố Dương theo bản năng liền nói: "Vậy em chăm sóc anh cả đời."
Gần như không cần suy nghĩ, thốt ra ngay lập tức, có lẽ đây đúng là phản ứng chân thật nhất từ sâu trong trái tim cậu.
Cố Dương lấy lại tinh thần, biết mình nói cái gì, cũng không hề hối hận. Lục Ngôn đã đến bên cậu lúc cậu chật vật tối tăm nhất, cứu cậu, kéo cậu ra khỏi bóng tối đáng sợ, cho cậu cảm nhận được vẻ đẹp cuộc sống. Lục Ngôn đối với cậu rất tốt, cậu cảm ơn bao nhiêu cũng không đủ. Lục Ngôn là người cực kỳ quan trọng, xem như không phải vì báo đáp, cậu cũng muốn chăm sóc Lục Ngôn cả đời.
Một câu nói này của Cố Dương, khiến tim Lục Ngôn nhảy một cái, bắt đầu ngây dại.
Dương Dương... Mới vừa nói cái gì?
Đột nhiên, Lục Ngôn cảm thấy nếu bản thân thật sự tàn phế, vì câu nói này cũng đáng.
Tại sao cậu lại đáng yêu đến vậy!
Lục Ngôn rũ mắt, đầu ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn đang không ngừng phát run, chưa bao giờ có dòng điện hưng phấn lạ lẫm chạy nhanh qua từng dây thần kinh trong cơ thể hắn, vừa đau vừa tê. Bất giác gia tăng lực đạo, nắm thật chặt lấy tay Cố Dương, tựa như không màng thế nào, hắn cũng sẽ không bao giờ buông tay. Chỉ muốn mình và Dương Dương quấn lấy nhau mãi mãi.
Cố Dương đột nhiên bị nắm chặt, cho là Lục Ngôn thật sự sợ sệt sau này chân hắn không thể khôi phục bình thường, gấp đến nỗi nghĩ không kịp nghĩ, nhanh chóng giật giật ngón tay, nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay Lục Ngôn, như lông chim nhẹ nhàng lướt qua khiến người ngứa ngáy, là sự quan tâm, cũng là một lời động viên thầm lặng.
Sau đó, không thèm để ý đang ở bệnh viện, nhất thời kích động, vươn tay ôm lấy Lục Ngôn, nói như dỗ trẻ con: "Không phải sợ nha."
Lục Ngôn không kịp đề phòng bị mèo con ôm lấy, tâm tình chua xót phức tạp nhạt đi đôi chút, không khỏi bật cười, không ngờ có một ngày lại bị xem như đứa nhỏ mà dỗ dành. Dương Dương không phải cho là hắn sợ đến mức muốn khóc đấy chứ?
Lục Ngôn cũng không giải thích, chờ đến khi Phó viện trưởng dẫn đến phòng trị liệu, cũng vô cùng phối hợp, gần như Phó viện trưởng nói hắn làm gì, hắn sẽ làm đó.
Phó viện trưởng hơi kinh ngạc, chỉ cần giả bộ một chút thôi mà? Sao đột nhiên lại nghiêm túc quá vậy?
Vì thái độ Lục Ngôn thay đổi, Phó viện trưởng cũng nghiêm túc hơn vài phần. Tuy chân Lục Ngôn đã khôi phục đi lại từ lâu, nhưng cũng không tính là hoàn hảo, hẳn là nên tiến hành một số kiểm tra phục hồi chức năng, mà người bận rộn như Lục tổng đây, căn bản không nghe lời của bác sĩ, chỉ biết là vùi đầu vào công việc. Hiếm khi Lục tổng nguyện ý hợp tác, Phó viện trưởng cũng làm hết mình.
Bên cạnh, Cố Dương đang nhìn, quan tâm từng nhất cử nhất động của Lục Ngôn, hắn dừng lại, lập tức tiến đi tới đưa nước, lau mồ hôi, đáy mắt tràn ngập tia đau lòng không giấu được.
Phó viện trưởng không khỏi nhìn Cố Dương vài lần. Hoá ra, là bởi vì người này sao? Có thể thay đổi được Lục Ngôn?
Phó viện trưởng thầm nghĩ, bất giác nhìn chằm chằm Cố Dương đến nỗi ngẩn người.
Không bao lâu, Lục Ngôn xoay xe lăn, có ý định chắn trước mặt Cố Dương, ngăn cản tầm mắt Phó viện trưởng.
Phó viện trưởng: "..." Bệnh thần kinh!
Trong lúc Cố Dương đi rửa tay, Phó viện trưởng nở nụ cười nói: "Ha ha, từ khi nào Lục tổng lại bị một đứa nhỏ quản rồi?"
Lục Ngôn bất động thanh sắc, không để ý đến mấy lời trào phúng của anh, lười biếng ngồi xuống xe lăn, tùy ý dựa vào, đôi chân to dài không chỗ đặt, phỏng chừng người mẫu quốc tế thấy cũng phải ao ước.
Lục Ngôn nhàn nhạt nói: "Làm tốt chuyện của anh đi, đừng nói nhảm."
Phó viện trưởng: "Vì anh mà ngày nghỉ phép của tôi vẫn phải chạy đi làm, anh còn không cho tôi nói chuyện?"
Lục Ngôn nâng mắt, "Tôi không trả tiền?"
Phó viện trưởng: "Tiền của anh quan trọng hơn ngày nghỉ chơi cùng con gái của tôi?"
Lục Ngôn lạnh lùng nói một dãy số.
Phó viện trưởng lập tức đổi giọng: "Há, có, đúng là quan trọng hơn nhiều."
Phó viện trưởng bị tiền tài mê hoặc làm bộ thở dài, "Ông chủ à, tôi cũng chỉ là đang lo lắng cho anh thôi, anh cứ nói dối người ta thế này, nếu không cẩn thận bị phát hiện, anh định làm thế nào?"
Lục Ngôn định liệu trước: "Sẽ không bị phát hiện, bao nhiêu đối thủ cạnh tranh tôi đều giấu được, không phải chỉ có một người nghi ngờ?"
Phó viện trưởng: "Đi đêm có ngày gặp ma. Lỡ như đứa nhỏ nhà anh phát hiện, chắc chắn sẽ tức giận bỏ nhà đi, không để ý tới anh nữa, tôi chờ xem anh khóc thế nào."
Lục Ngôn không đáp, đang định trào phúng vài câu.
Lúc này, đằng sau đột nhiên truyền đến giọng nói đầy nghi hoặc.
"Lục tiên sinh?"
—— là Cố Dương.
___________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tổng: Ngoạ tào! Chơi ngu rồi! Σ(っ °Д °;) っ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất