Chương 90: Tên lừa gạt
Hơn tám tháng tuổi, nhóc Bí Đỏ đã có thể đỡ ghế sô pha hay bàn thấp, tập tành đi bộ.
Cũng là lần đầu tiên kêu ba ba.
Giọng nói non nớt, cười lộ ra răng sữa nhỏ như hạt gạo trên khuôn mặt căng tròn như trái đào, vô cùng dễ thương.
Ai mà cưỡng lại được?
Cố Dương sướng đến phát rồ rồi, ôm nhóc Bí Đỏ hôn lấy hôn để.
Trong phòng quanh quẩn tiếng cười non nớt lanh lảnh.
Trong nhà có một tiểu bảo bối đáng yêu thế này, ai có thể không cố gắng cưng chiều?
Chỉ trên phương diện áo quần, hai người cha, bà cố Kiều An Na, ba người không ngừng mua mua mua, nhìn thấy một bộ đồ trẻ con đáng yêu thì không khống chế được tay mình. Trong phòng của nhóc Bí Đỏ, tất cả mọi thứ trong vòng ba tuổi không thiếu chút nào, phòng để quần áo đã chất đầy, đồ chơi cũng gần ngập cả căn phòng.
Có thể nói nhóc Bí Đỏ nhân được sự yêu thương vô vàn.
Hôm nay nhóc Bí Đỏ mặc một đồ sặc sỡ, mặt sau còn có một chiếc mũ, khi đội lên, che nửa khuôn mặt nhỏ nhóc Bí Đỏ, hai chiếc tai gấu tròn vo vểnh lên, thật sự rất giống một bé gấu con.
Bé con dính người theo sát Cố Dương, làm một cái đuôi nhỏ xứng danh, Cố Dương đến đâu, bé con cũng tập tễnh đi đến đó, cảm thấy mình đi quá chậm, bé con thở hổn hển bò thật nhanh, trông rất thú vị.
Kiều An Na nổi hứng muốn trêu đừa, cố ý chặn trước mặt bé con. Nhóc Bí Đỏ sững sờ, chuyển phương hướng, phải tiếp tục đuổi theo Cố Dương, nhưng Kiều An Na chỉ cần dịch chân, lại chặn được đường.
Cố Dương cách đó hơi xa. Nhóc Bí Đỏ nhìn, nhất thời cuống lên, vẫy vẫy móng thịt ngắn ngủn vỗ vỗ Kiều An Na nói: "Oai! Bà ~ bà ~ "
Kiều An Na mỉm cười, khom lưng ôm nhóc Bí Đỏ ôm vào trong lồng ngực, nói: "Được rồi, bà cố ôm con đến."
Sau đó, hai ba bước theo sau, giao nhóc Bí Đỏ vào tay Cố Dương, nói: "Tiểu Bí Đỏ thực sự là, y như gà con, cứ luôn muốn đi theo sau con."
Cố Dương bật cười, ôm Tiểu Bí Đỏ vào trong lòng, nói: "Vậy hôm nay ba ba sẽ tắm xong con."
Trong phòng tắm, có bồn tắm chuyên dụng cho nhóc Bí Đỏ, đổ đầy nước ấm, nhóc Bí Đỏ ngồi gọn bên trong, xung quanh đều là bọt biển trắng như tuyết.
Nhóc Bí Đỏ không chống cự, chẳng bằng nói rất thích, còn có thể mang vịt vàng nhỏ vào bồn tắm, vô vỗ nước, thổi bong bóng, chơi vui hết sức, thậm chí không muốn ra.
Tắm xong, Cố Dương dùng khăn tắm trùm nhóc Bí Đỏ lại mang vào trong phòng, giúp bé con mặc quần áo vào, biến thành một bé con vừa sạch sẽ vừa đáng yêu.
Đến tối, Cố Dương dựa theo thông lệ, đọc truyện cho nhóc Bí Đỏ ngủ trước. Cậu cầm truyện lên, lúc đi sang phòng bé con, tiểu bảo bối trên giường đã nghe âm thanh cậu đến, kéo lan can đứng lên, chớp chớp mắt, vẻ mặt mong đợi chờ cậu.
Cố Dương nhanh chân đi tới, ôm nhóc Bí Đỏ ra, chạm vào chiếc nơ bươm bướm trên đầu giường, cười nói: "Lục ba ba chuẩn bị cho con đúng không?"
Nhóc Bí Đỏ nghiêng đầu, cũng bi bô nói: "Baba, baba ~ "
Cố Dương cười một hồi, đặt nhóc Bí Đỏ trên đùi, vòng qua ôm vào trong ngực, đọc truyện cổ tích cho con nghe, một câu chuyện nhẹ nhàng ấm áp, rất thích hợp để con có một giấc mơ ngọt ngào, cũng có thể thuận tiện để bé con học một ít chữ.
Đến khi nhóc Bí Đỏ nghiêng nghiêng đầu, rồi ngủ thiếp đi, Cố Dương nhẹ nhàng thả con xuống giường, lặng lẽ tắt đèn rời đi.
Lúc cậu đi ra, đúng lúc Lục Ngôn mới về nhà.
Lục Ngôn đi lên ôm cậu, vòng tay qua eo, cúi đầu hôn sâu, sau đó cong môi nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Bí Đỏ đang ngủ?"
Cố Dương gật đầu, bị hôn đến mức thở không nổi.
"Vậy chúng ta cũng đi ngủ đi." Lục Ngôn lại bắt đầu không an phận.
Cố Dương đỏ mặt trừng hắn, "Về phòng trước."
Lục Ngôn cười híp mắt, "Vâng, đều nghe Dương Dương."
Cố Dương run lên, càng dữ dằn trừng mắt nhìn hắn, chỉ là ánh mắt mông lung sương mù bây giờ không có lực uy hiếp, thậm chí rơi vào trong mắt Lục Biến Thái, không hiểu sao thành câu dẫn.
Khi nằm trên giường, Cố Dương nghĩ tới chiếc nơ bươm bướm trên giường nhóc Bí Đỏ, không nhịn được cười.
Lục Ngôn cắn môi cậu, bất mãn vì cậu mất tập trung.
Cố Dương rên lên một tiếng, giơ tay không khách khí kéo kéo mặt hắn, nói: "Sao anh lại thắt nơ bươm bướm cho Tiểu Bí Đỏ? Anh muốn có thêm một cô con gái hả?"
Lục Ngôn suy nghĩ một hồi, so với thằng nhóc nghịch ngợm, đúng là hắn thích bé gái mềm mại đáng yêu hơn, có điều... Hắn thích nhất vẫn là chỉ có hai người hắn và Dương Dương. Nhóc Bí Đỏ quả thực khiến người yêu thích, nhưng thế giới hai người thì tốt hơn.
Cố Dương nhìn thấy hắn theo bản năng gật đầu, trầm ngâm nói: "Một trai một gái, đúng là rất hoàn mỹ."
Lục Ngôn lập tức nghĩ đến hình ảnh Cố Dương sinh thêm một bé gái nữa, nhất thời cau mày, lòng sinh chống cự, ôm cậu càng chặt hơn, như sợ buông lỏng tay cậu sẽ biến mất không còn tăm hơi, không chút do dự mà lắc đầu, "Không muốn, một đứa là đủ rồi, không tốt."
Cố Dương lại nhớ lần giải phẫu trước đó, tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng sắc mặt Lục Ngôn tái nhợt như tờ giấy, đáy mắt khủng hoảng, thậm chí có chút —— tuyệt vọng.
Cố Dương trong nháy mắt đau lòng, lúc trước Lục Ngôn chắc chắn đã rất sợ hãi. Cậu cũng không muốn trải qua lần nào nữa.
Cố Dương ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta có biện pháp phònh tránh mà? Không sao đâu."
Lục Ngôn vẫn vững vàng ôm lấy cậu như cũ, không chịu buông dù chỉ một chút, như thể ước gì ôm cậu hoà làm một, giọng nói trầm thấp tiếng được tiếng mất, "Dương Dương, đừng rời bỏ tôi."
Tôi không thể chịu đựng mất em thêm một lần nào nữa.
Cố Dương ôm lấy hắn, ôm thật chặt, nghiêm túc kiên định nói: "Em sẽ không xa anh. Em ở đây, em vẫn luôn ở đây."
Hai người ôm nhau, thân mật không có khoảng cách.
Khi nhóc Bí Đỏ được một tuổi, không mở tiệc linh đình, mà là làm bữa tiệc nhỏ trong biệt thự, chỉ có người nhà và bạn thân.
Cha mẹ nuôi Cố Dương, còn có Đào Tử An cũng tới.
Hôm nay là ngày sinh nhật đầu tiên trong đời của nhóc Bí Đỏ, nhận được rất nhiều quá, khóa Trường Mệnh, nhẫn vàng, vòng tay lục lạc, cổ phần, vân vân.
(Bé tí đã có cổ phần rồi uwu)
Bởi vì quá xa, cha mẹ Cố rất ít khi nhìn thấy cháu mình, lần trước gặp mặt, nhóc Bí Đỏ đã lớn lên không ít, lúc này trí nhớ của trẻ con chẳng hề tính rất tốt, người chỉ gặp mặt mấy lần, đối với bé con mà nói vẫn còn hơi xa lạ.
Mẹ Cố muốn ôm cháu, dịu dàng đưa tay ra. Nhưng nhóc Bí Đỏ bướng bỉnh tóm chặt áo Cố Dương, làm sao cũng không chịu thả ra, hiển nhiên đang chống cự, không cho ôm, còn bi bô gọi: "Ba ba ~ "
Cố Dương có chút xấu hổ, dụ dỗ nói: "Tiểu Bí Đỏ, đây là bà nội nha."
"A a!" Nhóc Bí Đỏ nghiêng đầu qua một bên, tiếp tục làm treo trên người cậu như gấu con, dính người ôm không buông.
Cố Dương hết cách rồi, mẹ Cố không được ôm cháu, rất thất vọng. Kiều An Na nói: "Nó cứ thế, Tiểu Bí Đỏ rất dính Dương Dương, ngoại trừ hai cha của nó, người khác đều không thể ôm được, tôi cũng phải bỏ ra một quãng thời gian dài mới thân thiết được với Tiểu Bí Đỏ."
Kiều An Na nói không sai. Nhóc Bí Đỏ thích Cố Dương nhất, một hồi không nhìn thấy, trong mắt đã ngậm nước, bắt đầu ào ào rơi xuống, khóc đến mức vô cùng đáng thương.
Hiện tại Tiểu Bí Đỏ đã tự bước đi, lực dính người thì càng ngày càng tăng. Trước đây chỉ có thể bò, nên chỉ theo được ở vài chỗ, bây giờ Cố Dương đi đâu, bé con đều dùng hết sức chạy theo.
Bởi vì chuyện này, Lục Ngôn đã có ý kiến, dấm chua quá mức!
Nhưng không may, Cố Dương cũng không để ý.
Dù sao, nhóc Bí Đỏ cũng là con của Lục Ngôn mà, lúc trước cũng vì thích nhóc Bí Đỏ, giành việc chăm sóc mà ầm ĩ một trận, chiến tranh lạnh rồi đó. Bây giờ đang ghen, nhất định là vì nhóc Bí Đỏ dính cậu mà thôi, Lục Ngôn dành thời gian vui đùa với nhóc Bí Đỏ một chút, dĩ nhiên nhóc Bí Đỏ cũng rất thân với Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhìn tình cảm giữa Cố Dương và nhóc Bí Đỏ tốt như vậy, thường thường vì nhóc Bí Đỏ mà lơ hắn, thậm chí có lúc hai người thân mật, nhóc Bí Đỏ oa oa khóc lóc cào cửa bên ngoài, Cố Dương lập tức ném hắn sang một bên rồi chạy đi mở cửa, nghe nói nhóc Bí Đỏ thấy ác mộng, còn để nhóc Bí Đỏ ngủ chung với hai người.
Ngủ chung...
Có con ngủ ở giữa, dĩ nhiên không thể thân mật.
Ánh mắt Lục Ngôn sâu kín nhìn chằm chằm nhóc Bí Đỏ, hận không thể ném cái tên này ra ngoài.
Thế nhưng, không thể.
Không chỉ có không thể, còn phải kìm nén dỗ thằng nhóc ngủ, vừa dỗ, vừa thầm trong lòng nhắc nhở, đây là con mình, ném đi thì Dương Dương sẽ tức giận.
Một lần, Cố Dương nhìn thấy hắn không vui, lần thứ hai hiểu lầm hắn là vì nhóc Bí Đỏ thân thiết với cậu hơn nên ăn dấm, Cố Dương để hắn chơi với nhóc Bí Đỏ. Cuối cùng Lục Ngôn không chịu được, nói ra sự thật: "Tôi không phải vì Tiểu Bí Đỏ thân thiết với em hơn nên tức giận, mà là vì nó suốt ngày bám vào em."
Cố Dương: "...?"
Cậu nghi ngờ không tin, còn trách cứ nói: "Vì muốn tranh Tiểu Bí Đỏ, mấy lời thế này mà anh cũng nói ra được? Đúng là không chừa thủ đoạn nào rồi!"
Lục Ngôn đúng là vì tranh sủng mà không chừa thủ đoạn nào. Nhưng đối tượng tranh sủng căn bản không đúng. Một lời khó nói hết, cảm thấy trước đây tự mình đào cái hố to, một lời nói dối phải dùng càng nhiều lời nói dối để che lấp.
Lục Ngôn: "... Tôi nói là sự thật, tin tôi đi."
Cố Dương hừ lạnh: "Anh nghĩ em ngu hả? Tiểu Bí Đỏ đáng yêu như thế, sao có khả năng anh không vì Tiểu Bí Đỏ mà ghen."
Tiểu Bí Đỏ đáng yêu, nhưng hơn Dương Dương sao?!
Lục Ngôn quả thực đang âm thầm gầm thét, bất lực cực kỳ. Thời đại này nói thật thì không ai tin?!
Lục Ngôn nói: "Tôi lừa Dương Dương làm gì, em còn đáng yêu hơn Tiểu Bí Đỏ nhiều."
Cố Dương ha ha cười lạnh, "Lục tiên sinh, anh gạt em ít lần quá hả? Anh chính là tên lừa gạt, tiền án dày một sấp đó biết không?!"
Lục Ngôn không thừa nhận: "Tôi gạt Dương Dương khi nào?"
Cố Dương lạnh lùng liếc hắn, "Trước đây rõ ràng anh đã khoẻ, lại nói chân anh chưa bình phục, sau đó cũng hay gạt em, tối hôm qua cũng vậy! Nói một lần cuối cùng một lần cuối cùng, căn bản không phải!"
Lục Ngôn nghẹn lại, nhất thời không có cách nào phản bác, chỉ có thể chột dạ sờ sờ mũi. Đó là vì Dương Dương quá dụ người mà.
Tiếp đến, Cố Dương nhìn chằm chằm hắn, sâu xa nói: "Hơn nữa, nếu như bây giờ anh đang nói thật, vậy những lời trước kia là gạt em?"
Giọng điệu này hiển nhiên rất nguy hiểm, nếu trả lời không được, sẽ bị xử trảm?
Lục Ngôn: "..."
Thôi, hay là xem như hắn chưa nói gì đi.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: _(′? "" ∠)_
Cũng là lần đầu tiên kêu ba ba.
Giọng nói non nớt, cười lộ ra răng sữa nhỏ như hạt gạo trên khuôn mặt căng tròn như trái đào, vô cùng dễ thương.
Ai mà cưỡng lại được?
Cố Dương sướng đến phát rồ rồi, ôm nhóc Bí Đỏ hôn lấy hôn để.
Trong phòng quanh quẩn tiếng cười non nớt lanh lảnh.
Trong nhà có một tiểu bảo bối đáng yêu thế này, ai có thể không cố gắng cưng chiều?
Chỉ trên phương diện áo quần, hai người cha, bà cố Kiều An Na, ba người không ngừng mua mua mua, nhìn thấy một bộ đồ trẻ con đáng yêu thì không khống chế được tay mình. Trong phòng của nhóc Bí Đỏ, tất cả mọi thứ trong vòng ba tuổi không thiếu chút nào, phòng để quần áo đã chất đầy, đồ chơi cũng gần ngập cả căn phòng.
Có thể nói nhóc Bí Đỏ nhân được sự yêu thương vô vàn.
Hôm nay nhóc Bí Đỏ mặc một đồ sặc sỡ, mặt sau còn có một chiếc mũ, khi đội lên, che nửa khuôn mặt nhỏ nhóc Bí Đỏ, hai chiếc tai gấu tròn vo vểnh lên, thật sự rất giống một bé gấu con.
Bé con dính người theo sát Cố Dương, làm một cái đuôi nhỏ xứng danh, Cố Dương đến đâu, bé con cũng tập tễnh đi đến đó, cảm thấy mình đi quá chậm, bé con thở hổn hển bò thật nhanh, trông rất thú vị.
Kiều An Na nổi hứng muốn trêu đừa, cố ý chặn trước mặt bé con. Nhóc Bí Đỏ sững sờ, chuyển phương hướng, phải tiếp tục đuổi theo Cố Dương, nhưng Kiều An Na chỉ cần dịch chân, lại chặn được đường.
Cố Dương cách đó hơi xa. Nhóc Bí Đỏ nhìn, nhất thời cuống lên, vẫy vẫy móng thịt ngắn ngủn vỗ vỗ Kiều An Na nói: "Oai! Bà ~ bà ~ "
Kiều An Na mỉm cười, khom lưng ôm nhóc Bí Đỏ ôm vào trong lồng ngực, nói: "Được rồi, bà cố ôm con đến."
Sau đó, hai ba bước theo sau, giao nhóc Bí Đỏ vào tay Cố Dương, nói: "Tiểu Bí Đỏ thực sự là, y như gà con, cứ luôn muốn đi theo sau con."
Cố Dương bật cười, ôm Tiểu Bí Đỏ vào trong lòng, nói: "Vậy hôm nay ba ba sẽ tắm xong con."
Trong phòng tắm, có bồn tắm chuyên dụng cho nhóc Bí Đỏ, đổ đầy nước ấm, nhóc Bí Đỏ ngồi gọn bên trong, xung quanh đều là bọt biển trắng như tuyết.
Nhóc Bí Đỏ không chống cự, chẳng bằng nói rất thích, còn có thể mang vịt vàng nhỏ vào bồn tắm, vô vỗ nước, thổi bong bóng, chơi vui hết sức, thậm chí không muốn ra.
Tắm xong, Cố Dương dùng khăn tắm trùm nhóc Bí Đỏ lại mang vào trong phòng, giúp bé con mặc quần áo vào, biến thành một bé con vừa sạch sẽ vừa đáng yêu.
Đến tối, Cố Dương dựa theo thông lệ, đọc truyện cho nhóc Bí Đỏ ngủ trước. Cậu cầm truyện lên, lúc đi sang phòng bé con, tiểu bảo bối trên giường đã nghe âm thanh cậu đến, kéo lan can đứng lên, chớp chớp mắt, vẻ mặt mong đợi chờ cậu.
Cố Dương nhanh chân đi tới, ôm nhóc Bí Đỏ ra, chạm vào chiếc nơ bươm bướm trên đầu giường, cười nói: "Lục ba ba chuẩn bị cho con đúng không?"
Nhóc Bí Đỏ nghiêng đầu, cũng bi bô nói: "Baba, baba ~ "
Cố Dương cười một hồi, đặt nhóc Bí Đỏ trên đùi, vòng qua ôm vào trong ngực, đọc truyện cổ tích cho con nghe, một câu chuyện nhẹ nhàng ấm áp, rất thích hợp để con có một giấc mơ ngọt ngào, cũng có thể thuận tiện để bé con học một ít chữ.
Đến khi nhóc Bí Đỏ nghiêng nghiêng đầu, rồi ngủ thiếp đi, Cố Dương nhẹ nhàng thả con xuống giường, lặng lẽ tắt đèn rời đi.
Lúc cậu đi ra, đúng lúc Lục Ngôn mới về nhà.
Lục Ngôn đi lên ôm cậu, vòng tay qua eo, cúi đầu hôn sâu, sau đó cong môi nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Bí Đỏ đang ngủ?"
Cố Dương gật đầu, bị hôn đến mức thở không nổi.
"Vậy chúng ta cũng đi ngủ đi." Lục Ngôn lại bắt đầu không an phận.
Cố Dương đỏ mặt trừng hắn, "Về phòng trước."
Lục Ngôn cười híp mắt, "Vâng, đều nghe Dương Dương."
Cố Dương run lên, càng dữ dằn trừng mắt nhìn hắn, chỉ là ánh mắt mông lung sương mù bây giờ không có lực uy hiếp, thậm chí rơi vào trong mắt Lục Biến Thái, không hiểu sao thành câu dẫn.
Khi nằm trên giường, Cố Dương nghĩ tới chiếc nơ bươm bướm trên giường nhóc Bí Đỏ, không nhịn được cười.
Lục Ngôn cắn môi cậu, bất mãn vì cậu mất tập trung.
Cố Dương rên lên một tiếng, giơ tay không khách khí kéo kéo mặt hắn, nói: "Sao anh lại thắt nơ bươm bướm cho Tiểu Bí Đỏ? Anh muốn có thêm một cô con gái hả?"
Lục Ngôn suy nghĩ một hồi, so với thằng nhóc nghịch ngợm, đúng là hắn thích bé gái mềm mại đáng yêu hơn, có điều... Hắn thích nhất vẫn là chỉ có hai người hắn và Dương Dương. Nhóc Bí Đỏ quả thực khiến người yêu thích, nhưng thế giới hai người thì tốt hơn.
Cố Dương nhìn thấy hắn theo bản năng gật đầu, trầm ngâm nói: "Một trai một gái, đúng là rất hoàn mỹ."
Lục Ngôn lập tức nghĩ đến hình ảnh Cố Dương sinh thêm một bé gái nữa, nhất thời cau mày, lòng sinh chống cự, ôm cậu càng chặt hơn, như sợ buông lỏng tay cậu sẽ biến mất không còn tăm hơi, không chút do dự mà lắc đầu, "Không muốn, một đứa là đủ rồi, không tốt."
Cố Dương lại nhớ lần giải phẫu trước đó, tỉnh lại nhìn thấy cảnh tượng sắc mặt Lục Ngôn tái nhợt như tờ giấy, đáy mắt khủng hoảng, thậm chí có chút —— tuyệt vọng.
Cố Dương trong nháy mắt đau lòng, lúc trước Lục Ngôn chắc chắn đã rất sợ hãi. Cậu cũng không muốn trải qua lần nào nữa.
Cố Dương ôm lấy hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Không sao, mọi chuyện đã qua rồi, chúng ta có biện pháp phònh tránh mà? Không sao đâu."
Lục Ngôn vẫn vững vàng ôm lấy cậu như cũ, không chịu buông dù chỉ một chút, như thể ước gì ôm cậu hoà làm một, giọng nói trầm thấp tiếng được tiếng mất, "Dương Dương, đừng rời bỏ tôi."
Tôi không thể chịu đựng mất em thêm một lần nào nữa.
Cố Dương ôm lấy hắn, ôm thật chặt, nghiêm túc kiên định nói: "Em sẽ không xa anh. Em ở đây, em vẫn luôn ở đây."
Hai người ôm nhau, thân mật không có khoảng cách.
Khi nhóc Bí Đỏ được một tuổi, không mở tiệc linh đình, mà là làm bữa tiệc nhỏ trong biệt thự, chỉ có người nhà và bạn thân.
Cha mẹ nuôi Cố Dương, còn có Đào Tử An cũng tới.
Hôm nay là ngày sinh nhật đầu tiên trong đời của nhóc Bí Đỏ, nhận được rất nhiều quá, khóa Trường Mệnh, nhẫn vàng, vòng tay lục lạc, cổ phần, vân vân.
(Bé tí đã có cổ phần rồi uwu)
Bởi vì quá xa, cha mẹ Cố rất ít khi nhìn thấy cháu mình, lần trước gặp mặt, nhóc Bí Đỏ đã lớn lên không ít, lúc này trí nhớ của trẻ con chẳng hề tính rất tốt, người chỉ gặp mặt mấy lần, đối với bé con mà nói vẫn còn hơi xa lạ.
Mẹ Cố muốn ôm cháu, dịu dàng đưa tay ra. Nhưng nhóc Bí Đỏ bướng bỉnh tóm chặt áo Cố Dương, làm sao cũng không chịu thả ra, hiển nhiên đang chống cự, không cho ôm, còn bi bô gọi: "Ba ba ~ "
Cố Dương có chút xấu hổ, dụ dỗ nói: "Tiểu Bí Đỏ, đây là bà nội nha."
"A a!" Nhóc Bí Đỏ nghiêng đầu qua một bên, tiếp tục làm treo trên người cậu như gấu con, dính người ôm không buông.
Cố Dương hết cách rồi, mẹ Cố không được ôm cháu, rất thất vọng. Kiều An Na nói: "Nó cứ thế, Tiểu Bí Đỏ rất dính Dương Dương, ngoại trừ hai cha của nó, người khác đều không thể ôm được, tôi cũng phải bỏ ra một quãng thời gian dài mới thân thiết được với Tiểu Bí Đỏ."
Kiều An Na nói không sai. Nhóc Bí Đỏ thích Cố Dương nhất, một hồi không nhìn thấy, trong mắt đã ngậm nước, bắt đầu ào ào rơi xuống, khóc đến mức vô cùng đáng thương.
Hiện tại Tiểu Bí Đỏ đã tự bước đi, lực dính người thì càng ngày càng tăng. Trước đây chỉ có thể bò, nên chỉ theo được ở vài chỗ, bây giờ Cố Dương đi đâu, bé con đều dùng hết sức chạy theo.
Bởi vì chuyện này, Lục Ngôn đã có ý kiến, dấm chua quá mức!
Nhưng không may, Cố Dương cũng không để ý.
Dù sao, nhóc Bí Đỏ cũng là con của Lục Ngôn mà, lúc trước cũng vì thích nhóc Bí Đỏ, giành việc chăm sóc mà ầm ĩ một trận, chiến tranh lạnh rồi đó. Bây giờ đang ghen, nhất định là vì nhóc Bí Đỏ dính cậu mà thôi, Lục Ngôn dành thời gian vui đùa với nhóc Bí Đỏ một chút, dĩ nhiên nhóc Bí Đỏ cũng rất thân với Lục Ngôn.
Lục Ngôn nhìn tình cảm giữa Cố Dương và nhóc Bí Đỏ tốt như vậy, thường thường vì nhóc Bí Đỏ mà lơ hắn, thậm chí có lúc hai người thân mật, nhóc Bí Đỏ oa oa khóc lóc cào cửa bên ngoài, Cố Dương lập tức ném hắn sang một bên rồi chạy đi mở cửa, nghe nói nhóc Bí Đỏ thấy ác mộng, còn để nhóc Bí Đỏ ngủ chung với hai người.
Ngủ chung...
Có con ngủ ở giữa, dĩ nhiên không thể thân mật.
Ánh mắt Lục Ngôn sâu kín nhìn chằm chằm nhóc Bí Đỏ, hận không thể ném cái tên này ra ngoài.
Thế nhưng, không thể.
Không chỉ có không thể, còn phải kìm nén dỗ thằng nhóc ngủ, vừa dỗ, vừa thầm trong lòng nhắc nhở, đây là con mình, ném đi thì Dương Dương sẽ tức giận.
Một lần, Cố Dương nhìn thấy hắn không vui, lần thứ hai hiểu lầm hắn là vì nhóc Bí Đỏ thân thiết với cậu hơn nên ăn dấm, Cố Dương để hắn chơi với nhóc Bí Đỏ. Cuối cùng Lục Ngôn không chịu được, nói ra sự thật: "Tôi không phải vì Tiểu Bí Đỏ thân thiết với em hơn nên tức giận, mà là vì nó suốt ngày bám vào em."
Cố Dương: "...?"
Cậu nghi ngờ không tin, còn trách cứ nói: "Vì muốn tranh Tiểu Bí Đỏ, mấy lời thế này mà anh cũng nói ra được? Đúng là không chừa thủ đoạn nào rồi!"
Lục Ngôn đúng là vì tranh sủng mà không chừa thủ đoạn nào. Nhưng đối tượng tranh sủng căn bản không đúng. Một lời khó nói hết, cảm thấy trước đây tự mình đào cái hố to, một lời nói dối phải dùng càng nhiều lời nói dối để che lấp.
Lục Ngôn: "... Tôi nói là sự thật, tin tôi đi."
Cố Dương hừ lạnh: "Anh nghĩ em ngu hả? Tiểu Bí Đỏ đáng yêu như thế, sao có khả năng anh không vì Tiểu Bí Đỏ mà ghen."
Tiểu Bí Đỏ đáng yêu, nhưng hơn Dương Dương sao?!
Lục Ngôn quả thực đang âm thầm gầm thét, bất lực cực kỳ. Thời đại này nói thật thì không ai tin?!
Lục Ngôn nói: "Tôi lừa Dương Dương làm gì, em còn đáng yêu hơn Tiểu Bí Đỏ nhiều."
Cố Dương ha ha cười lạnh, "Lục tiên sinh, anh gạt em ít lần quá hả? Anh chính là tên lừa gạt, tiền án dày một sấp đó biết không?!"
Lục Ngôn không thừa nhận: "Tôi gạt Dương Dương khi nào?"
Cố Dương lạnh lùng liếc hắn, "Trước đây rõ ràng anh đã khoẻ, lại nói chân anh chưa bình phục, sau đó cũng hay gạt em, tối hôm qua cũng vậy! Nói một lần cuối cùng một lần cuối cùng, căn bản không phải!"
Lục Ngôn nghẹn lại, nhất thời không có cách nào phản bác, chỉ có thể chột dạ sờ sờ mũi. Đó là vì Dương Dương quá dụ người mà.
Tiếp đến, Cố Dương nhìn chằm chằm hắn, sâu xa nói: "Hơn nữa, nếu như bây giờ anh đang nói thật, vậy những lời trước kia là gạt em?"
Giọng điệu này hiển nhiên rất nguy hiểm, nếu trả lời không được, sẽ bị xử trảm?
Lục Ngôn: "..."
Thôi, hay là xem như hắn chưa nói gì đi.
____________
Tác giả có lời muốn nói: Lục tiên sinh: _(′? "" ∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất