Đừng Nói Nhiều, Tới Theo Đuổi Em Đi!
Chương 44
Phàn Kỳ gần như bị Hứa Vị Trì vắt khô.
Sau khi bị Hứa Vị Trì tra tấn một đêm, Phàn Kỳ thật sự khóc nấc lên.
Phàn Kỳ không biết mình ngủ từ khi nào, chỉ biết nửa đêm nửa hôm mơ thấy mình chạy bộ, còn đổ rất nhiều mồ hôi trong mơ.
Sau khi tỉnh lại, trên người cậu quả nhiên dính dính, có lẽ là giấc mơ của cậu đang nói cho cậu biết, cậu cần phải đi tắm.
Vì vậy, cậu đã đi tắm.
Khi bước ra từ phòng tắm, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, cậu bỗng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên giường.
“Anh ngồi đấy làm em hết cả hồn”, Phàn Kỳ vò vò tóc: “Sao anh cũng dậy rồi?”
Hứa Vị Trì: “Vì bên cạnh không có ai.”
Phàn Kỳ nhảy vọt tới bên cạnh Hứa Vị Trì, nằm dính lấy anh.
“Sao chưa lau tóc?” Hứa Vị Trì hỏi.
Phàn Kỳ gối lên đùi Hứa Vị Trì: “Không muốn lau.”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Phàn Kỳ, xuống giường đi vào phòng tắm lấy khăn khô.
“Tóc chưa khô thì không được ngủ.”
Phàn Kỳ ngồi ngay ngắn: “Anh lau giúp em đi.”
Tất nhiên, anh trai đi lấy khăn mặt là vì muốn lau tóc giúp cậu, Phàn Kỳ ngồi ở trong ngực Hứa Vị Trì, cả người đều trao cho anh, đầu cũng theo động tác lau tóc của Hứa Vị Trì mà lắc lư trái phải.
Vì vai diễn lần này, Phàn Kỳ phải để tóc ngắn hơn một chút nên lau khô rất nhanh.
“Hứa Vị Trì em muốn chia sẻ với anh một chuyện.” Phàn Kỳ sợ mình ngủ, tìm đề tài trò chuyện.
Hứa Vị Trì: “Em nói đi.”
Phàn Kỳ mỉm cười: “Khoe chút khoe chút, bộ phim《Người thứ hai》được đánh giá khá tốt, hiện tại đã 9.3 rồi, sáng nay công ty có phát một bao lì xì rất lớn trong nhóm.”
Hứa Vị Trì cười: “Chúc mừng em.”
Phàn Kỳ đung đưa đầu, nghiêng trái, nghiêng phải.
Cậu đóng phim nhiều năm như vậy, quả thực không nên vì chút thành tựu này mà kiêu ngạo, nhưng hiện giờ cậu đang rất kiêu ngạo.
Lớn tuổi rồi, ở trong giới phải ăn nói trầm ổn một chút, không thể lúc nào cũng đem vui buồn viết hết lên mặt.
Nhưng có lẽ Phàn Kỳ thì khác.
“Ôi trời, em thật sự rất vui luôn đó, mặc dù không thể nói là đảm nhận được hết sức nặng của vai diễn, nhưng vai này mang đến một thu hoạch rất lớn.” Phàn Kỳ cười tủm tỉm tựa vào người Hứa Vị Trì: “Fan và lưu lượng có thể thấy rõ, đều đang tăng nhanh, còn thứ dùng mắt thường không thể nhìn thấy chính là tài nguyên, mới qua mấy ngày mà em có cảm giác công việc đã có sự thay đổi.“
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ bật cười: “Em diễn tốt lắm đúng không.”
Hứa Vị Trì cười: “Đúng vậy.”
“Ha ha ha,” Phàn Kỳ che mặt mình, ngẩng đầu nhìn Hứa Vị Trì: “Có phải em bay hơi cao rồi không?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không đâu, em thật sự rất giỏi, đây là thứ em nên nhận được.”
Phàn Kỳ bỗng liếm khóe môi: “Lúc trước sau khi Hứa Dục hủy hợp đồng với công ty, không bao lâu thì hot, chẳng biết em ấy có cảm giác không chân thật như em hay không? Em ấy có nói với anh gì không?”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ: “Không có, khi đó bên cạnh nó có người khác.”
Phàn Kỳ a một tiếng: “Tô Nguyên Cửu à, ha ha ha ha.”
Hứa Vị Trì: “Có Tô Nguyên Cửu, nó làm chuyện gì cũng không thèm tìm anh bàn bạc.”
“Ha ha ha, anh trai và chồng sao lại giống nhau được.” Phàn Kỳ vỗ bụng Hứa Vị Trì: “Nhưng khi ở bên em, anh trai và chồng lại giống nhau.”
Hứa Vị Trì thoáng dừng tay: “Cái gì?”
Phàn Kỳ lại ôm mặt mình: “Gọi chồng thôi mà sao thấy lẳng lơ thế nào ấy nhỉ, không gọi không gọi nữa.”
Vì cái gọi này mà Hứa Vị Trì đứng hình mất một lúc, với lại tóc Phàn Kỳ cũng đã gần như khô, Hứa Vị Trì đột nhiên ném khăn mặt qua một bên, xoay người đè lên Phàn Kỳ.
Hứa Vị Trì nói: “Không được.”
Phàn Kỳ không hiểu: “Cái gì không được?”
Hứa Vị Trì nhìn vào mắt Phàn Kỳ: “Gọi chồng.”
Phàn Kỳ: “Ha ha ha ha ha, em luôn nghe nói về các anh thế này, rất thích nghe đối phương gọi là chồng, em tưởng anh sẽ không vậy chứ.”
Hứa Vị Trì không thèm nghe những lời này: “Gọi.”
Phàn Kỳ liếm môi: “Anh có nghiêm túc không?”
Hứa Vị Trì: “Gọi.”
Phàn Kỳ ngượng tới mức không chịu nổi, nhưng xét thấy ánh mắt nóng bỏng kia của Hứa Vị Trì, cậu ho khan khụ khụ, mở miệng vô cùng ngọt ngào gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Phàn Kỳ vừa gọi xong lập tức “Fuck” một tiếng, kéo Hứa Vị Trì lại gần mình, chôn mặt vào trong ngực anh: “Má ơi xấu hổ quá.”
Hứa Vị Trì cúi đầu cười, tiến lên thêm một chút, ôm lấy Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ khẽ thở ra một hơi, cậu nhích nhích người, không cẩn thận cọ vào mười centimet của Hứa Vị Trì.
“Không phải chứ, Hứa cương cứng.” Phàn Kỳ bật cười.
Hứa Vị Trì chỉ mỉm cười, dùng mũi cọ cọ vào cổ Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cười hỏi: “Vì em gọi anh một tiếng chồng sao, hửm?”
Giọng nói trầm thấp của Hứa Vị Trì vang bên tai Phàn Kỳ: “Ừm.”
Đối mặt với Hứa Vị Trì thế này, Phàn Kỳ cũng bắt đầu có phản ứng.
Hơn nửa đêm, cậu bỗng nhiên nổi hứng, chui vào trong chăn để cho Hứa Vị Trì ăn một lần nữa.
Tiếp theo, Phàn Kỳ không biết mình ngủ quên từ lúc nào.
Trước khi ngủ, trong đầu cậu chỉ có một câu, không sao, lịch quay ngày mai là vào buổi chiều.
Hôm sau, Hứa Vị Trì vẫn không từ mà biệt.
Nhưng Phàn Kỳ lựa chọn bỏ qua cho anh.
Dù sao cũng chính miệng cậu từng nói, khi đi không cần báo lại.
Mấy ngày này, hai người gặp nhau một lần thì quan hệ lại tiến thêm một bước, chuyện này khiến Phàn Kỳ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhớ chín năm trước đó, cậu và Hứa Vị Trì thấy nhau một lần thì lại ít đi một lần, làm một lần lại bớt một lần, cho nên cậu ước gì mỗi ngày mình đều dính vào người Hứa Vị Trì.
Khi ấy Hứa Vị Trì cũng rất bận rộn, thường xuyên đi xã giao, cũng thường đi công tác, nhưng dù sao hai người ở trong cùng một thành phố, số lần gặp mặt nhau có rất nhiều, chẳng qua là thời gian không được bao lâu, vỏn vẹn chỉ có hai tháng.
Bây giờ không giống với ngày xưa nữa, tuy rằng số lần họ có thể ở bên nhau vẫn không nhiều, nhưng bọn họ còn có một tương lai vô hạn.
Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng nguyện vọng của Phàn Kỳ cũng không có lớn lao gì, về mặt gia đình, mong mọi người đều mạnh khỏe, bình an, về phía sự nghiệp thì chỉ cần ổn định là được, còn về phương diện tình yêu thì…
Phàn Kỳ nở nụ cười.
Cậu hằng mộng tưởng có thể có được Hứa Vị Trì lại lần nữa.
Giờ thì, tất cả đều đã trở thành hiện thực.
Thế nên buổi sáng hôm nay, dù Hứa Vị Trì đã đi mất nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Phàn Kỳ – người vẫn đang ngồi một mình vui vẻ trên giường.
Ha ha ha ha.
Hì hì hì.
He he.
Lúc tỉnh dậy đã là vào trưa, sau khi Phàn Kỳ rửa mặt xong xuôi thì bỗng nghe tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
Cậu mặc quần áo rồi đi ra mở cửa, bên ngoài là phục vụ của khách sạn.
“Xin chào Phàn tiên sinh, đây là bữa trưa của ngài.”
Phàn Kỳ thoáng sửng sốt: “Tôi không có gọi bữa trưa.”
Phục vụ mỉm cười: “Là Hứa tiên sinh đã gọi cho ngài.”
Phàn Kỳ à một tiếng, kéo cửa ra, bảo nhân viên phục vụ đẩy xe vào.
Sau khi bày xong đồ ăn, nhân viên phục vụ nói một câu dùng thư thả rồi bước ra ngoài, Phàn Kỳ lấy điện thoại chụp mỗi món ăn một tấm, rồi mở WeChat của Hứa Vị Trì, gửi tin cho anh.
Phàn Kỳ: Cảm ơn anh.
Hứa Vị Trì nhanh chóng trả lời: Đừng khách sáo.
Đoạn đối thoại vô cùng vô vị này, mấy ai có thể nghĩ đến chuyện hai người mới vừa thổ lộ với nhau hôm qua đâu chứ.
Phàn Kỳ ngồi xuống, đang định dùng mấy món ngon trên bàn thì nhóm studio bỗng nhiên sáng lên.
Phàn Kỳ nhấp mở ra xem, là Nhạc Nhạc gửi vào một tấm hình, hỏi mọi người.
Nhạc Nhạc: Mọi người có quen người này không?
Nhạc Nhạc: Fan Phàn Kỳ.
Cô nhắn xong câu này, lại tiếp tục gửi vào bốn tấm ảnh.
Phàn Kỳ lại mở để xem, mày nhíu lại ngay lập tức.
Cái người gọi là Fan Phàn Kỳ, vậy mà lại chạy tới khu bình luận dưới những bộ phim đang được phát sóng gần đây nhất, còn bị đẩy lên top 1 comment.
Người đó viết là: “Cả hai bộ này tôi đều đã xem rồi, nói chung thì, bộ này không bằng《 Người thứ hai 》.”
Đây là tấm ảnh đầu tiên mà Nhạc Nhạc gửi tới, tấm ảnh thứ hai cũng là bình luận của Fan Phàn Kỳ, nhưng bình luận không phải về bộ phim mới phát sóng gần đây mà là bộ phim đã được phát sóng lâu lắm rồi, Phàn Kỳ hoàn toàn không tham gia diễn xuất.
Người đó bình luận ngay dưới bài viết ghim đầu Official Weibo: “Xem vài tập thử đi, nhân vật Cổ Hành này, tôi thấy Phàn Kỳ đóng hợp hơn, Phàn Kỳ có khí thế thiếu niên rất mạnh.”
Bình luận này được đẩy lên top đầu.
Phàn Kỳ: “…”
Phàn Kỳ: “…”
Hình ảnh thứ ba, là bộ phim truyền hình vừa mới phát sóng của Phàn Kỳ, hôm qua mấy Official Weibo mới đăng một đoạn ngắn về Phàn Kỳ trong bộ phim này với một nam diễn viên cùng diễn khác.
Trong hàng trăm bình luận, bình luận của Fans Phàn Kỳ lại được đẩy lên top 1.
“Diễn xuất cao thấp thấy rõ, các diễn viên khác vẫn phải luyện tập nhiều hơn mới có thể lên tầm, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu cho người xem.”
Bức ảnh thứ tư cũng là một bộ phim đã chiếu từ lâu, là ảnh chụp màn hình bình luận trên một app, tập đầu tiên, không có nhiều lượt thích, nhưng comment đầu lại viết: “Phàn Kỳ xuất hiện trong tập mấy?”
Phàn Kỳ xấu hổ đến mức muốn cuộn lại thành một cục bé tí hin, cậu thoát ra khỏi đống ảnh đó, phát hiện mọi người trong nhóm đã nói chuyện được một lúc.
Tiểu Huy: Anh có theo dõi người này.
Tiểu Huy: Người này vừa đăng ký là ngày hôm sau anh đã biết rồi! Lúc ấy anh đã nghi ngờ người này không có ý tốt! Mấy cái bình luận này là cái quái gì thế không biết…
Tiểu Huy: Quả nhiên là anti-fan mà!
Nhạc Nhạc reply: Anh có biết người này không?
Tiểu Huy: Anh không biết.
Nhạc Nhạc:…
Nhạc Nhạc: Em đã hỏi một vòng rồi, không phải người trong fandom cũng không phải fans V, hiện tại trong fanclub đang tìm người này, nhưng người này có hơi thần bí, cỡ nào cũng không tìm được cách thức liên lạc, bình luận thì đóng, nhắn tin cũng không rep, không biết có phải cũng đóng luôn rồi hay không.
Nhạc Nhạc: Lạ là lạ ở chỗ, người này rất nghiêm túc cày số liệu cho Phàn Kỳ, hai ngày trước còn ở trong Super Topic《Người thứ hai》đập tiền, bỏ tiền bao mấy lần, còn đặt cái gì đó, mua món đồ gì đó mà trước kia Phàn Kỳ làm người phát ngôn.
Nhạc Nhạc: Có ý gì nhỉ? Em nhìn mà có hơi không hiểu, người nào ở sau màn.
Nhạc Nhạc: Phàn Kỳ có ở đây không?
Phàn kỳ: Có.
Nhạc Nhạc: Anh có biết không?
Phàn Kỳ: Không biết, Tiểu Huy chỉ từng nhắc với anh mấy câu thôi.
Vốn Phàn Kỳ cũng không quan tâm tới người này lắm, nhưng lần này cậu phải lập tức mò vào Weibo, tìm người nọ.
Tổng cộng chỉ mới theo dõi có mười mấy người, đầu tiên là theo dõi Phàn Kỳ, kế tiếp chính là Quách Hi.
Quái lạ đó chính là, mấy ngày trước rõ ràng Tiểu Huy đã nói người này cũng có theo dõi Trình Nhất Diệp, nhưng lúc này trong danh sách theo dõi lại không có.
Ngoại trừ Phàn Kỳ và Quách Hi ra, mấy cái theo dõi còn lại đều là Official Weibo của những bộ phim mà Phàn Kỳ từng diễn qua.
Quả thật, là fans của Phàn Kỳ không sai.
Trong nhóm studio lại trò chuyện.
Tiểu Huy: Vài ngày trước anh có nói với Phàn Kỳ rồi, người này rất kỳ lạ, nếu đây thật sự là một fan hâm mộ chân chính, tìm ai đó dạy người này lại đi.
Tiểu Huy: Trông thì không thiếu tiền, có điều não lại không tốt lắm.
Nhạc Nhạc: Trước mắt không nói những chuyện này nữa, mọi người rảnh rỗi thì để ý tới người này một chút, có động thái gì mới nói cho em biết, em đi liên hệ hỏi thăm xem có thể tìm được người này hay không.
Nhạc Nhạc: Em thực sự…phục luôn.
Sau khi đoạn tin nhắn này Nhạc Nhạc được gửi vào, mọi người nhìn thấy đều lần lượt thả tim, Phàn Kỳ cũng thả một cái.
Vừa mới thoát ra cậu lại thấy tin nhắn Hứa Vị Trì gửi tới.
Hứa Vị Trì: Ăn ngon không?
Phàn Kỳ: Vẫn được, cũng thường.
Hứa Vị Trì: Lần này vội quá, lần sau gặp anh sẽ đưa em đi ăn ngon.
Phàn Kỳ: Được á, mùa tôm hùm đất vẫn chưa qua, vậy lần sau gặp nhau vẫn kịp chứ?
Hứa Vị Trì: Vẫn kịp.
Phàn Kỳ mím môi, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Đại khái vừa mới tán gẫu trong nhóm studio, nhớ câu lúc nãy Nhạc Nhạc dặn dò nên Phàn Kỳ đột nhiên hỏi Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ: Anh ơi, anh từng theo đuổi thần tượng chưa?
Sau khi gửi qua, Phàn Kỳ tự mình bật cười.
Phàn Kỳ: Thôi quên đi, thấy bộ dạng của anh là biết không rồi, coi như em chưa hỏi đi.
Sau khi bị Hứa Vị Trì tra tấn một đêm, Phàn Kỳ thật sự khóc nấc lên.
Phàn Kỳ không biết mình ngủ từ khi nào, chỉ biết nửa đêm nửa hôm mơ thấy mình chạy bộ, còn đổ rất nhiều mồ hôi trong mơ.
Sau khi tỉnh lại, trên người cậu quả nhiên dính dính, có lẽ là giấc mơ của cậu đang nói cho cậu biết, cậu cần phải đi tắm.
Vì vậy, cậu đã đi tắm.
Khi bước ra từ phòng tắm, dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt, cậu bỗng nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên giường.
“Anh ngồi đấy làm em hết cả hồn”, Phàn Kỳ vò vò tóc: “Sao anh cũng dậy rồi?”
Hứa Vị Trì: “Vì bên cạnh không có ai.”
Phàn Kỳ nhảy vọt tới bên cạnh Hứa Vị Trì, nằm dính lấy anh.
“Sao chưa lau tóc?” Hứa Vị Trì hỏi.
Phàn Kỳ gối lên đùi Hứa Vị Trì: “Không muốn lau.”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu Phàn Kỳ, xuống giường đi vào phòng tắm lấy khăn khô.
“Tóc chưa khô thì không được ngủ.”
Phàn Kỳ ngồi ngay ngắn: “Anh lau giúp em đi.”
Tất nhiên, anh trai đi lấy khăn mặt là vì muốn lau tóc giúp cậu, Phàn Kỳ ngồi ở trong ngực Hứa Vị Trì, cả người đều trao cho anh, đầu cũng theo động tác lau tóc của Hứa Vị Trì mà lắc lư trái phải.
Vì vai diễn lần này, Phàn Kỳ phải để tóc ngắn hơn một chút nên lau khô rất nhanh.
“Hứa Vị Trì em muốn chia sẻ với anh một chuyện.” Phàn Kỳ sợ mình ngủ, tìm đề tài trò chuyện.
Hứa Vị Trì: “Em nói đi.”
Phàn Kỳ mỉm cười: “Khoe chút khoe chút, bộ phim《Người thứ hai》được đánh giá khá tốt, hiện tại đã 9.3 rồi, sáng nay công ty có phát một bao lì xì rất lớn trong nhóm.”
Hứa Vị Trì cười: “Chúc mừng em.”
Phàn Kỳ đung đưa đầu, nghiêng trái, nghiêng phải.
Cậu đóng phim nhiều năm như vậy, quả thực không nên vì chút thành tựu này mà kiêu ngạo, nhưng hiện giờ cậu đang rất kiêu ngạo.
Lớn tuổi rồi, ở trong giới phải ăn nói trầm ổn một chút, không thể lúc nào cũng đem vui buồn viết hết lên mặt.
Nhưng có lẽ Phàn Kỳ thì khác.
“Ôi trời, em thật sự rất vui luôn đó, mặc dù không thể nói là đảm nhận được hết sức nặng của vai diễn, nhưng vai này mang đến một thu hoạch rất lớn.” Phàn Kỳ cười tủm tỉm tựa vào người Hứa Vị Trì: “Fan và lưu lượng có thể thấy rõ, đều đang tăng nhanh, còn thứ dùng mắt thường không thể nhìn thấy chính là tài nguyên, mới qua mấy ngày mà em có cảm giác công việc đã có sự thay đổi.“
Hứa Vị Trì: “Ừm.”
Phàn Kỳ bật cười: “Em diễn tốt lắm đúng không.”
Hứa Vị Trì cười: “Đúng vậy.”
“Ha ha ha,” Phàn Kỳ che mặt mình, ngẩng đầu nhìn Hứa Vị Trì: “Có phải em bay hơi cao rồi không?”
Hứa Vị Trì lắc đầu: “Không đâu, em thật sự rất giỏi, đây là thứ em nên nhận được.”
Phàn Kỳ bỗng liếm khóe môi: “Lúc trước sau khi Hứa Dục hủy hợp đồng với công ty, không bao lâu thì hot, chẳng biết em ấy có cảm giác không chân thật như em hay không? Em ấy có nói với anh gì không?”
Hứa Vị Trì bất đắc dĩ: “Không có, khi đó bên cạnh nó có người khác.”
Phàn Kỳ a một tiếng: “Tô Nguyên Cửu à, ha ha ha ha.”
Hứa Vị Trì: “Có Tô Nguyên Cửu, nó làm chuyện gì cũng không thèm tìm anh bàn bạc.”
“Ha ha ha, anh trai và chồng sao lại giống nhau được.” Phàn Kỳ vỗ bụng Hứa Vị Trì: “Nhưng khi ở bên em, anh trai và chồng lại giống nhau.”
Hứa Vị Trì thoáng dừng tay: “Cái gì?”
Phàn Kỳ lại ôm mặt mình: “Gọi chồng thôi mà sao thấy lẳng lơ thế nào ấy nhỉ, không gọi không gọi nữa.”
Vì cái gọi này mà Hứa Vị Trì đứng hình mất một lúc, với lại tóc Phàn Kỳ cũng đã gần như khô, Hứa Vị Trì đột nhiên ném khăn mặt qua một bên, xoay người đè lên Phàn Kỳ.
Hứa Vị Trì nói: “Không được.”
Phàn Kỳ không hiểu: “Cái gì không được?”
Hứa Vị Trì nhìn vào mắt Phàn Kỳ: “Gọi chồng.”
Phàn Kỳ: “Ha ha ha ha ha, em luôn nghe nói về các anh thế này, rất thích nghe đối phương gọi là chồng, em tưởng anh sẽ không vậy chứ.”
Hứa Vị Trì không thèm nghe những lời này: “Gọi.”
Phàn Kỳ liếm môi: “Anh có nghiêm túc không?”
Hứa Vị Trì: “Gọi.”
Phàn Kỳ ngượng tới mức không chịu nổi, nhưng xét thấy ánh mắt nóng bỏng kia của Hứa Vị Trì, cậu ho khan khụ khụ, mở miệng vô cùng ngọt ngào gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Phàn Kỳ vừa gọi xong lập tức “Fuck” một tiếng, kéo Hứa Vị Trì lại gần mình, chôn mặt vào trong ngực anh: “Má ơi xấu hổ quá.”
Hứa Vị Trì cúi đầu cười, tiến lên thêm một chút, ôm lấy Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ khẽ thở ra một hơi, cậu nhích nhích người, không cẩn thận cọ vào mười centimet của Hứa Vị Trì.
“Không phải chứ, Hứa cương cứng.” Phàn Kỳ bật cười.
Hứa Vị Trì chỉ mỉm cười, dùng mũi cọ cọ vào cổ Phàn Kỳ.
Phàn Kỳ cười hỏi: “Vì em gọi anh một tiếng chồng sao, hửm?”
Giọng nói trầm thấp của Hứa Vị Trì vang bên tai Phàn Kỳ: “Ừm.”
Đối mặt với Hứa Vị Trì thế này, Phàn Kỳ cũng bắt đầu có phản ứng.
Hơn nửa đêm, cậu bỗng nhiên nổi hứng, chui vào trong chăn để cho Hứa Vị Trì ăn một lần nữa.
Tiếp theo, Phàn Kỳ không biết mình ngủ quên từ lúc nào.
Trước khi ngủ, trong đầu cậu chỉ có một câu, không sao, lịch quay ngày mai là vào buổi chiều.
Hôm sau, Hứa Vị Trì vẫn không từ mà biệt.
Nhưng Phàn Kỳ lựa chọn bỏ qua cho anh.
Dù sao cũng chính miệng cậu từng nói, khi đi không cần báo lại.
Mấy ngày này, hai người gặp nhau một lần thì quan hệ lại tiến thêm một bước, chuyện này khiến Phàn Kỳ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nhớ chín năm trước đó, cậu và Hứa Vị Trì thấy nhau một lần thì lại ít đi một lần, làm một lần lại bớt một lần, cho nên cậu ước gì mỗi ngày mình đều dính vào người Hứa Vị Trì.
Khi ấy Hứa Vị Trì cũng rất bận rộn, thường xuyên đi xã giao, cũng thường đi công tác, nhưng dù sao hai người ở trong cùng một thành phố, số lần gặp mặt nhau có rất nhiều, chẳng qua là thời gian không được bao lâu, vỏn vẹn chỉ có hai tháng.
Bây giờ không giống với ngày xưa nữa, tuy rằng số lần họ có thể ở bên nhau vẫn không nhiều, nhưng bọn họ còn có một tương lai vô hạn.
Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng nguyện vọng của Phàn Kỳ cũng không có lớn lao gì, về mặt gia đình, mong mọi người đều mạnh khỏe, bình an, về phía sự nghiệp thì chỉ cần ổn định là được, còn về phương diện tình yêu thì…
Phàn Kỳ nở nụ cười.
Cậu hằng mộng tưởng có thể có được Hứa Vị Trì lại lần nữa.
Giờ thì, tất cả đều đã trở thành hiện thực.
Thế nên buổi sáng hôm nay, dù Hứa Vị Trì đã đi mất nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới Phàn Kỳ – người vẫn đang ngồi một mình vui vẻ trên giường.
Ha ha ha ha.
Hì hì hì.
He he.
Lúc tỉnh dậy đã là vào trưa, sau khi Phàn Kỳ rửa mặt xong xuôi thì bỗng nghe tiếng chuông cửa bên ngoài vang lên.
Cậu mặc quần áo rồi đi ra mở cửa, bên ngoài là phục vụ của khách sạn.
“Xin chào Phàn tiên sinh, đây là bữa trưa của ngài.”
Phàn Kỳ thoáng sửng sốt: “Tôi không có gọi bữa trưa.”
Phục vụ mỉm cười: “Là Hứa tiên sinh đã gọi cho ngài.”
Phàn Kỳ à một tiếng, kéo cửa ra, bảo nhân viên phục vụ đẩy xe vào.
Sau khi bày xong đồ ăn, nhân viên phục vụ nói một câu dùng thư thả rồi bước ra ngoài, Phàn Kỳ lấy điện thoại chụp mỗi món ăn một tấm, rồi mở WeChat của Hứa Vị Trì, gửi tin cho anh.
Phàn Kỳ: Cảm ơn anh.
Hứa Vị Trì nhanh chóng trả lời: Đừng khách sáo.
Đoạn đối thoại vô cùng vô vị này, mấy ai có thể nghĩ đến chuyện hai người mới vừa thổ lộ với nhau hôm qua đâu chứ.
Phàn Kỳ ngồi xuống, đang định dùng mấy món ngon trên bàn thì nhóm studio bỗng nhiên sáng lên.
Phàn Kỳ nhấp mở ra xem, là Nhạc Nhạc gửi vào một tấm hình, hỏi mọi người.
Nhạc Nhạc: Mọi người có quen người này không?
Nhạc Nhạc: Fan Phàn Kỳ.
Cô nhắn xong câu này, lại tiếp tục gửi vào bốn tấm ảnh.
Phàn Kỳ lại mở để xem, mày nhíu lại ngay lập tức.
Cái người gọi là Fan Phàn Kỳ, vậy mà lại chạy tới khu bình luận dưới những bộ phim đang được phát sóng gần đây nhất, còn bị đẩy lên top 1 comment.
Người đó viết là: “Cả hai bộ này tôi đều đã xem rồi, nói chung thì, bộ này không bằng《 Người thứ hai 》.”
Đây là tấm ảnh đầu tiên mà Nhạc Nhạc gửi tới, tấm ảnh thứ hai cũng là bình luận của Fan Phàn Kỳ, nhưng bình luận không phải về bộ phim mới phát sóng gần đây mà là bộ phim đã được phát sóng lâu lắm rồi, Phàn Kỳ hoàn toàn không tham gia diễn xuất.
Người đó bình luận ngay dưới bài viết ghim đầu Official Weibo: “Xem vài tập thử đi, nhân vật Cổ Hành này, tôi thấy Phàn Kỳ đóng hợp hơn, Phàn Kỳ có khí thế thiếu niên rất mạnh.”
Bình luận này được đẩy lên top đầu.
Phàn Kỳ: “…”
Phàn Kỳ: “…”
Hình ảnh thứ ba, là bộ phim truyền hình vừa mới phát sóng của Phàn Kỳ, hôm qua mấy Official Weibo mới đăng một đoạn ngắn về Phàn Kỳ trong bộ phim này với một nam diễn viên cùng diễn khác.
Trong hàng trăm bình luận, bình luận của Fans Phàn Kỳ lại được đẩy lên top 1.
“Diễn xuất cao thấp thấy rõ, các diễn viên khác vẫn phải luyện tập nhiều hơn mới có thể lên tầm, nếu không sẽ để lại ấn tượng xấu cho người xem.”
Bức ảnh thứ tư cũng là một bộ phim đã chiếu từ lâu, là ảnh chụp màn hình bình luận trên một app, tập đầu tiên, không có nhiều lượt thích, nhưng comment đầu lại viết: “Phàn Kỳ xuất hiện trong tập mấy?”
Phàn Kỳ xấu hổ đến mức muốn cuộn lại thành một cục bé tí hin, cậu thoát ra khỏi đống ảnh đó, phát hiện mọi người trong nhóm đã nói chuyện được một lúc.
Tiểu Huy: Anh có theo dõi người này.
Tiểu Huy: Người này vừa đăng ký là ngày hôm sau anh đã biết rồi! Lúc ấy anh đã nghi ngờ người này không có ý tốt! Mấy cái bình luận này là cái quái gì thế không biết…
Tiểu Huy: Quả nhiên là anti-fan mà!
Nhạc Nhạc reply: Anh có biết người này không?
Tiểu Huy: Anh không biết.
Nhạc Nhạc:…
Nhạc Nhạc: Em đã hỏi một vòng rồi, không phải người trong fandom cũng không phải fans V, hiện tại trong fanclub đang tìm người này, nhưng người này có hơi thần bí, cỡ nào cũng không tìm được cách thức liên lạc, bình luận thì đóng, nhắn tin cũng không rep, không biết có phải cũng đóng luôn rồi hay không.
Nhạc Nhạc: Lạ là lạ ở chỗ, người này rất nghiêm túc cày số liệu cho Phàn Kỳ, hai ngày trước còn ở trong Super Topic《Người thứ hai》đập tiền, bỏ tiền bao mấy lần, còn đặt cái gì đó, mua món đồ gì đó mà trước kia Phàn Kỳ làm người phát ngôn.
Nhạc Nhạc: Có ý gì nhỉ? Em nhìn mà có hơi không hiểu, người nào ở sau màn.
Nhạc Nhạc: Phàn Kỳ có ở đây không?
Phàn kỳ: Có.
Nhạc Nhạc: Anh có biết không?
Phàn Kỳ: Không biết, Tiểu Huy chỉ từng nhắc với anh mấy câu thôi.
Vốn Phàn Kỳ cũng không quan tâm tới người này lắm, nhưng lần này cậu phải lập tức mò vào Weibo, tìm người nọ.
Tổng cộng chỉ mới theo dõi có mười mấy người, đầu tiên là theo dõi Phàn Kỳ, kế tiếp chính là Quách Hi.
Quái lạ đó chính là, mấy ngày trước rõ ràng Tiểu Huy đã nói người này cũng có theo dõi Trình Nhất Diệp, nhưng lúc này trong danh sách theo dõi lại không có.
Ngoại trừ Phàn Kỳ và Quách Hi ra, mấy cái theo dõi còn lại đều là Official Weibo của những bộ phim mà Phàn Kỳ từng diễn qua.
Quả thật, là fans của Phàn Kỳ không sai.
Trong nhóm studio lại trò chuyện.
Tiểu Huy: Vài ngày trước anh có nói với Phàn Kỳ rồi, người này rất kỳ lạ, nếu đây thật sự là một fan hâm mộ chân chính, tìm ai đó dạy người này lại đi.
Tiểu Huy: Trông thì không thiếu tiền, có điều não lại không tốt lắm.
Nhạc Nhạc: Trước mắt không nói những chuyện này nữa, mọi người rảnh rỗi thì để ý tới người này một chút, có động thái gì mới nói cho em biết, em đi liên hệ hỏi thăm xem có thể tìm được người này hay không.
Nhạc Nhạc: Em thực sự…phục luôn.
Sau khi đoạn tin nhắn này Nhạc Nhạc được gửi vào, mọi người nhìn thấy đều lần lượt thả tim, Phàn Kỳ cũng thả một cái.
Vừa mới thoát ra cậu lại thấy tin nhắn Hứa Vị Trì gửi tới.
Hứa Vị Trì: Ăn ngon không?
Phàn Kỳ: Vẫn được, cũng thường.
Hứa Vị Trì: Lần này vội quá, lần sau gặp anh sẽ đưa em đi ăn ngon.
Phàn Kỳ: Được á, mùa tôm hùm đất vẫn chưa qua, vậy lần sau gặp nhau vẫn kịp chứ?
Hứa Vị Trì: Vẫn kịp.
Phàn Kỳ mím môi, trong lòng cực kỳ vui vẻ.
Đại khái vừa mới tán gẫu trong nhóm studio, nhớ câu lúc nãy Nhạc Nhạc dặn dò nên Phàn Kỳ đột nhiên hỏi Hứa Vị Trì.
Phàn Kỳ: Anh ơi, anh từng theo đuổi thần tượng chưa?
Sau khi gửi qua, Phàn Kỳ tự mình bật cười.
Phàn Kỳ: Thôi quên đi, thấy bộ dạng của anh là biết không rồi, coi như em chưa hỏi đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất