Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân
Chương 40
Lâm Phi Vũ cẩn thận đẩy một khe cửa ra, bên trong phòng khách không mở đèn, một mảnh tối om om, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trên ghế sô pha có người nằm, tiếng hít thở đều đặn.
"Meow ~" Tiểu Hắc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhỏ giọng kêu một tiếng với người ngoài cửa.
Lâm Phi Vũ nhanh chóng trầm thấp mà "Xuỵt" một tiếng, Tiểu Hắc chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn không kêu nữa, nằm nhoài trong ổ mèo nhìn hắn.
Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng thả vali xuống, nhón chân đi tới cạnh ghế sô pha, cụp mắt nhìn người nằm trên đó.
Anh cuộn mình trên ghế sô pha, thân hình gầy gò, dường như rất mệt mỏi. Lông mi dài rũ xuống lưu lại hai bóng quạt nhỏ trên gò má tái nhợt, đôi môi màu nhạt hơi hé, thở ra hơi nóng nhợt nhạt.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi thanh tú kia, Lâm Phi Vũ có chút đau lòng, lại có chút ủy khuất, anh tình nguyện vất vả chuyển nhà, cũng muốn chạy trốn hắn...Hắn không cam lòng mà mím mím môi, sau đó chú ý tới áo khoác âu phục trên người Tống Nhiên.
Đó là một chiếc áo khoác màu xám, hoàn toàn mới, thuộc kiểu xuân hạ đặc trưng của MH, size cho người cao 1m85.
Lâm Phi Vũ chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ, đây là quần áo mới anh mua cho hắn? Anh đã từng nói hắn mặc MH rất dễ nhìn, hẵn cũng thường xuyên mua đồ của nhãn hiệu này, nhưng mà anh rất lười, đã rất lâu rồi không cùng hắn đi dạo phố mua quần áo, bây giờ sao bỗng nhiên nhớ tới mà mua quần áo cho hắn nhỉ?
Lẽ nào anh cảm thấy bỏ rơi hắn nên trong lòng vô cùng áy náy, vì vậy mới mua quà cho hắn?
Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực dâng lên từng đợt chua xót, lại có chút mềm nhũn. Âu phục này ấm áp như mặt trời, dễ dàng xua tan mây đen trong lòng hắn. Hắn rón rén đắp thảm len mà mình mang theo lên người Tống Nhiên, sau đó cẩn thận thử chiếc âu phục kia.
A, vai với eo hơi kích, năm nay hắn lại cao hơn nhưng hình như anh vẫn dựa theo số đo năm hắn 18 tuổi để mua. Bất quá vẫn có thể mặc, hơi chật một chút càng tôn lên dáng người, hắn rất thích.
Lâm Phi Vũ lại nhớ ra cái gì đó, nhìn quanh phòng một chút, phòng rõ ràng đã được thu dọn xong, hẳn là sau khi quét dọn xong anh trực tiếp đi ngủ, hơn phân nửa còn chưa ăn gì. Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng mím mím môi, không khỏi có chút đau lòng, liền đứng dậy đi vào bếp.
...
Ưmm... Thơm quá, gì vậy nhỉ?
Tống Nhiên khịt khịt mũi, từ từ mở mắt, vừa ngửi mùi hương cực kỳ mê người, vừa tiện tay vuốt tóc rối bời, mơ mơ màng màng bò dậy.
Nhà bếp truyền tới một giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Ca ca, anh tỉnh rồi? Em sợ nấu món xào sẽ làm ổn đến anh nên đành hầm canh gà nấm, là gà mái tươi, rất tốt cho dạ dày."
Nhóc con? Động tác gãi tóc của Tống Nhiên đình chỉ trong chốc lát, sau đó không nhịn được nở nụ cười khổ, tiểu tử này quả nhiên theo tới.
"Ca ca, chuẩn bị ăn canh nha." Lâm Phi Vũ vừa nói, vừa bưng nồi đất ra. Dáng dấp hắn cực kỳ xuất chúng, thân hình thon dài kiên cường, giờ khắc này đang mặc một chiếc áo khoác tây trang màu xám, càng tôn thêm vẻ đẹp tuấn mỹ. Một cậu thanh niên đẹp trai như vậy mà lại bưng nồi đất tròn tròn, thoạt nhìn có chút buồn cười, cũng có vẻ đáng yêu khó nói.
Tống Nhiên ngây ngốc nháy mắt một cái, chờ chút, đây không phải là áo khoác của anh sao? Sao thằng nhóc này lại mặc?
Lâm Phi Vũ thuận theo ánh mắt của Tống Nhiên, cúi đầu nhìn âu phục trên người, thoáng ngượng ngùng: "Hiếm khi anh mới mua quần áo mới cho em, em vừa mặc liền không nỡ cởi ra. Ban nãy hầm canh em rất cẩn thận, bên ngoài còn đeo tạp dề sạch sẽ, một chút cũng không làm bẩn đâu."
Hắn dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh đối với em thật tốt."
"Ha ha." Tống Nhiên vô lực kéo kéo khóe miệng, nói sang chuyện khác, "Em tới đây làm gì?"
Lâm Phi Vũ múc cho Tống Nhiên một bát canh gà hầm nấm, ôn nhu nói: "Anh không biết nấu ăn lại không mang theo chăn với áo khoác, em lo anh bị đói với lạnh nên tới xem một chút."
"Anh lớn như này..." Tống Nhiên còn chưa dứt lời, bụng liền truyền đến một âm thanh "Ùng ục ~", giống như đang cố vả mặt anh.
Lâm Phi Vũ mím mím môi, cố gắng nhịn cười.
Tống Nhiên trầm mặc một chút, trực tiếp bỏ qua mặt mũi, nhận bát canh gà hầm nấm kia, cẩn thận uống từng ngụm một. Canh gà hầm nấm vô cùng ngon, nồng đậm, nóng bỏng, bên trong còn có nấm được thái hạt lựu, vừa no vừa ấm bụng.
Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn anh ăn canh, lại giương mắt nhìn đồng hồ treo tường: "Ca ca, đã chín giờ rồi, có phải buổi chiều anh quét dọn nhà xong liền trực tiếp nằm ngủ trên sô pha không? Nếu như em không về thì tối nay anh cứ để bụng đói vậy sao?"
Tống Nhiên cúi đầu ăn canh, hoàn toàn không lên tiếng, kể từ khi sống chung với nhóc con, anh cảm thấy năng lực tự gánh vác của mình đã mai một xuống thành tiểu học, nhưng nhất định anh sẽ không chịu thừa nhận điều ấy đâu.
Lâm Phi Vũ sâu sắc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Ca ca, em suy nghĩ nghiêm túc rồi, chuyện kia là do em quá vội, nhất thời anh không thể tiếp thu là chuyện bình thường. Nhưng em thật sự không yên lòng để anh một mình ở ngoài, hay để em chăm sóc anh thật tốt, được không anh? Về chuyện kia, em có thể chờ, đợi đến khi anh có thể chấp nhận em."
Tống Nhiên đặt bát xuống, buồn bực mà xoa nhẹ đầu tóc: "Tiểu Vũ, em không hiểu... Em nói chuyện kia, anh cảm thấy anh không làm được, anh thật sự không tiếp nhận nổi."
Mặc kệ Lâm Phi Vũ có cầu xin thế nào, dù có muốn thế nào đi nữa, anh cũng cảm thấy mình không có cách nào xuống tay. Nhóc con làm đối tượng của anh, quả thực giống như chuyện Tiểu Hắc có thể ăn thịt vậy, nhìn như giống nhau như bản chất hoàn toàn khác.
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, sau đó nhỏ giọng nói: "Ca ca nói là... Cái kia sao? Anh không cần lo lắng, em đã học rồi."
Tống Nhiên có chút dại ra: "Em học rồi? Học cái gì?"
Lâm Phi Vũ tựa hồ có chút ngượng ngùng, gương mặt tuấn mỹ ửng đỏ, hắn do dự phút chốc, dinh dính nhơm nhớp vùi mặt vào hõm vai Tống Nhiên, rầu rĩ nói: "Chính là cái kia ý. Anh còn nhớ hôm sinh nhật 18 tuổi của em không? Trước đó em luôn tập luyện cách dùng lưỡi thắt cuống anh đào, luyện gần 1 tháng, về sau em vẫn còn luyện, ngoại trừ thắt cuống anh đào ra, những chuyện khác... chuyện khác cũng đã học."
Chờ chút, thắt nút cuống anh đào? Tống Nhiên dần dần nhớ lại cảm giác lúc đó, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Đệt, bảo sao mình lại có cảm giác như thế."
Chẳng trách lúc tiếp nhận nụ hôn đó anh lại có cảm giác như bị điện giật, hóa ra đối phương đã sớm chuẩn bị tất cả... Loại học bá như nhãi con này, chuyên tâm học hôn môi 1 tháng, không có cảm giác mới là lạ!
"Ca ca thích không?" Lâm Phi Vũ mặt đỏ tai hồng nói.
Tống Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ nói: "Tiểu Vũ, em không hiểu, vấn đề không phải có thích hay không, mà là em căn bản không cần làm những chuyện này."
"Làm sao lại không cần? Sau này em muốn 'hầu hạ' anh, luyện thắt cuống anh đào có thể giúp đầu lưỡi linh hoạt khi hôn, ngoại trừ hôn môi còn có thể...", nói đến đây, Lâm Phi Vũ liếc mắt nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tống Nhiên, không nói hết.
Dù sao những chuyện như vậy, anh mà nghe sẽ rất thẹn, mà hắn cũng đã cân nhắc cẩn thận. Phương diện kia hắn có thể có chút khoa trương, anh lại không có kinh nghiệm nên nhất định phải cẩn thận, không cần biết anh có xấu hổ hay không, hắn cũng phải ôn nhu mà dụ dỗ anh, cẩn thận giúp anh làm tốt công tác chuẩn bị, sau đó anh mới có thể thoải thoải mái mái trở thành người của hắn.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ chuyện này, chậm rãi nằm nhoài trên đầu gối Tống Nhiên, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Em thật sự vẫn luôn nghiêm túc học tập, em sẽ mang lại trải nghiệm thoải mái nhất cho anh mà."
Tống Nhiên nghe những lời nói thẳng thắn của hắn, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt. Ý của Lâm Phi Vũ là, nếu như anh không làm được, hắn nguyện ý.... như vậy hầu hạ anh? Thậm chí còn học rất lâu?
Anh thử tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, trong đầu hiện ra cảnh sau khi Lâm Phi Vũ uống sữa ngọt xong, dùng đôi mắt màu hổ phách ướt sũng nhìn anh, sau đó liếm liếm một vòng mạt sữa trên môi, dáng vẻ thiên chân vô tà...
Ngưng, ngưng! Tống Nhiên càng cảm thấy tội lỗi hơn, không được, căn bản không được.
Tuy rằng khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia, nhưng thái độ chủ động đến mức cơ hồ có chút hèn mọn của đối phương, vẫn khiến Tống Nhiên có chút động lòng. Rất nhiều tiểu thụ không có kinh nghiệm đều rất thận trọng ngại ngùng, cần được an ủi dỗ dành, vậy mà Lâm Phi Vũ có thể làm đến mức độ này, từ giật quần áo đến làm cơm nấu canh, rồi nguyện ý như vậy mà hầu hạ anh, cơ hồ thấp kém đến bụi bặm(?)
Đứng trước tình cảm thuần khiết, bướng bỉnh lại hèn mọn như vậy, những lời cự tuyệt kia của anh, tựa như nắm đấm đánh vào bông, một chút lực đạo cũng không có.
Tống Nhiên do dự phút chốc, chậm rãi nói: "Tiểu Vũ, tính cả tuổi mụ em mới có 20, rất nhiều chuyện em còn chưa rõ ràng, có thể đây chỉ là mê hoặc nhất thời. Hơn nữa những chuyện em muốn, anh thực sự không có cách nào cho em được. Em cho anh một chút thời gian, để anh suy nghĩ thật kỹ."
Chỉ có thể như vậy, song phương đều lui một bước, anh không đuổi Lâm Phi Vũ đi, Lâm Phi Vũ cũng không được voi đòi tiên, đợi đến khi anh tra được chân tướng cái chết của bố mẹ sẽ cân nhắc cẩn thận yêu cầu của Lâm Phi Vũ, cân nhắc xem xem có thể xem đối phương trở thành bạn đời mình hay không.
Mắt Lâm Phi Vũ sáng lấp lánh nhìn Tống Nhiên, ngoan ngoãn nói: "Ưm."
...
Một đoạn thời gian tiếp theo, ngược lại gió êm sóng lặng.
Lâm Phi Vũ mặt dày mày dạn dọn vào nhà cũ, Tống Nhiên cũng không đuổi hắn đi nữa, hai người khôi phục phương thức sống chung ngày trước. Lâm Phi Vũ cũng thành thật hơn rất nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng lén hôn Tống Nhiên một cái, cũng không làm chuyện gì khác thường.
Tống Nhiên thông qua các loại biện pháp, khái điều tra rõ tình hình hiện giờ của nhà cũ Tống gia. Tống Thanh Sương tìm một công ty dịch vụ dinh thự tư nhân cao cấp, tháng tám sẽ tiến hành một lần dọn dẹp sạch sẽ nhà cũ Tống gia, mà công ty dịch vụ kia hiện giờ đang tuyển dụng nhân viên.
Ngày đó, Tống Nhiên mặc một bộ đồ công nhân già dặn, đi tới ứng tuyển.
Chủ quản nhìn CV của Tống Nhiên: "A, cậu là Nhiễm Tiểu Tùng đúng không?"
Tống Nhiên gật đầu nói: "Đúng, là tôi."
"Tôi đã xem CV của cậu, trước đây cậu đã từng làm tại một số trung tâm mua sắm cao cấp? Hiện tại muốn làm nhân viên dọn vệ sinh máy điều hòa?"
"Đúng, trước đây tôi từng làm nhân viên bảo trì và dọn dẹp điều hòa trung tâm trong ba năm, phương diện này rất có kinh nghiệm." Tống Nhiên đã sớm chuẩn bị, mỉm cười nói.
Anh đã nghĩ kỹ, Tống gia diện tích lớn vô cùng, đội dịch vụ chia thành mấy chục ngành nghề, từ công nhân dọn vệ sinh, kỹ sư làm vườn, trừ sâu đến lau kính, không thiếu gì hết, đầy đủ đến mấy chục người.
Mà có thể tự do đi lại trong nhà cũ Tống gia chỉ có nhân viên phụ trách làm sạch thảm nền cùng với nhân viên làm sạch máy điều hòa. Nhân viên làm sạch thảm nền phải kéo theo một máy dọn vệ sinh có tiếng rất lớn, còn nhân viên làm sạch máy điều hòa thì tự do hơn, chỉ cần mang theo một thùng dụng cụ. Quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Chủ quản trầm ngâm nói: "CV của cậu quả thật không tệ, nhưng hạng mục chính của chúng tôi trong tháng này là tiến hành dọn dẹp sạch sẽ đại trạch Tống gia, yêu cầu sẽ nghiêm khắc hơn so với trung tâm thương mại cao cấp. Cậu hẳn phải biết Tống gia nhỉ, chính là tập đoàn Tống thị kia đó, đương gia Tống gia bây giờ là tiểu Tống tổng. Tiểu Tống tổng yêu cầu rất nghiêm ngặt, nếu cậu muốn thì phải chuẩn bị tâm lý."
"Được, tôi đã hiểu, khách hàng chính là Thượng Đế mà, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của khách hàng." Tống Nhiên trên mặt cười hì hì, trong lòng lại điên cuồn chửi bới. Cái thẳng quỷ khiết phích chết tiệt Tống Thanh Sương kia, nhiều năm như vậy một chút cũng không thay đổi, rất biết giày vò người khác.
Chủ quản thở dài: "Cậu không nên suy nghĩ đơn giản như thế, tiểu Tống tổng này so với khách bình thường còn xoi mói hơn rất nhiều. À, gần đây ngài ấy đang cần 4 hộ lý cao cấp, hôm nay tự mình đến chọn người."
Tống Nhiên hơi sững sờ: "Hộ lý?"
Tống gia bây giờ chỉ còn lại Tống Thanh Sương, còn lại tất cả đều là thân thích phương xa, mà Tống Thanh Sương bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, lại đang là độ tuổi cường tráng nhất, sao còn thuê hộ lý, còn đến 4 người?
Chủ quản nói: "Cụ thể tôi cũng không rõ. Tiểu Tống tổng còn đang bàn bạc với ông chủ ở trên lầu đây, cậu không nhìn thấy dáng vẻ chân chó ban nãy của ông chủ sao... Ai, hết cách rồi, khách hàng lớn mà, tiểu Tống tổng lần này tự mình chọn người, khẳng định rất coi trọng 4 người hộ lý này, tiền không là vấn đề."
Tống Thanh Sương tự mình đến chọn hộ lý... Tống Nhiên bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ rất 'khủng bố', Tống Thanh Sương không phải muốn chuyển thân thể người thực vật kia của anh về nhà cũ Tống gia đấy chứ? Nhưng phòng ngủ chính của gia chủ Tống gia năm đó anh ở, khẳng định đã bị Tống Thanh Sương chiếm, nó đem người thực vật về thì để ở đâu đây?
Chờ chút, lúc trước thân thể của anh còn ở trong bệnh viện, Tống Thanh Sương muốn làm bộ làm tịch một phen, hiện giờ nó đem thân thể anh trở về, chẳng phải sẽ đặt ở bên cạnh phòng ngủ chính, khó chịu liền đi qua tát hai cái thật mạnh, dù sao người thực vật cũng không thể phản kháng... Cũng không đúng, vậy Tống Thanh Sương thuê nhiều hộ lý như vậy là muốn làm gì? Nhìn nó ngược đãi thân thể người thực vật của anh nó sao?
"Meow ~" Tiểu Hắc mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhỏ giọng kêu một tiếng với người ngoài cửa.
Lâm Phi Vũ nhanh chóng trầm thấp mà "Xuỵt" một tiếng, Tiểu Hắc chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn không kêu nữa, nằm nhoài trong ổ mèo nhìn hắn.
Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng thả vali xuống, nhón chân đi tới cạnh ghế sô pha, cụp mắt nhìn người nằm trên đó.
Anh cuộn mình trên ghế sô pha, thân hình gầy gò, dường như rất mệt mỏi. Lông mi dài rũ xuống lưu lại hai bóng quạt nhỏ trên gò má tái nhợt, đôi môi màu nhạt hơi hé, thở ra hơi nóng nhợt nhạt.
Nhìn khuôn mặt mệt mỏi thanh tú kia, Lâm Phi Vũ có chút đau lòng, lại có chút ủy khuất, anh tình nguyện vất vả chuyển nhà, cũng muốn chạy trốn hắn...Hắn không cam lòng mà mím mím môi, sau đó chú ý tới áo khoác âu phục trên người Tống Nhiên.
Đó là một chiếc áo khoác màu xám, hoàn toàn mới, thuộc kiểu xuân hạ đặc trưng của MH, size cho người cao 1m85.
Lâm Phi Vũ chớp chớp mắt, trong lòng không khỏi vui vẻ, đây là quần áo mới anh mua cho hắn? Anh đã từng nói hắn mặc MH rất dễ nhìn, hẵn cũng thường xuyên mua đồ của nhãn hiệu này, nhưng mà anh rất lười, đã rất lâu rồi không cùng hắn đi dạo phố mua quần áo, bây giờ sao bỗng nhiên nhớ tới mà mua quần áo cho hắn nhỉ?
Lẽ nào anh cảm thấy bỏ rơi hắn nên trong lòng vô cùng áy náy, vì vậy mới mua quà cho hắn?
Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ chỉ cảm thấy lồng ngực dâng lên từng đợt chua xót, lại có chút mềm nhũn. Âu phục này ấm áp như mặt trời, dễ dàng xua tan mây đen trong lòng hắn. Hắn rón rén đắp thảm len mà mình mang theo lên người Tống Nhiên, sau đó cẩn thận thử chiếc âu phục kia.
A, vai với eo hơi kích, năm nay hắn lại cao hơn nhưng hình như anh vẫn dựa theo số đo năm hắn 18 tuổi để mua. Bất quá vẫn có thể mặc, hơi chật một chút càng tôn lên dáng người, hắn rất thích.
Lâm Phi Vũ lại nhớ ra cái gì đó, nhìn quanh phòng một chút, phòng rõ ràng đã được thu dọn xong, hẳn là sau khi quét dọn xong anh trực tiếp đi ngủ, hơn phân nửa còn chưa ăn gì. Lâm Phi Vũ nhẹ nhàng mím mím môi, không khỏi có chút đau lòng, liền đứng dậy đi vào bếp.
...
Ưmm... Thơm quá, gì vậy nhỉ?
Tống Nhiên khịt khịt mũi, từ từ mở mắt, vừa ngửi mùi hương cực kỳ mê người, vừa tiện tay vuốt tóc rối bời, mơ mơ màng màng bò dậy.
Nhà bếp truyền tới một giọng nói trong trẻo dễ nghe: "Ca ca, anh tỉnh rồi? Em sợ nấu món xào sẽ làm ổn đến anh nên đành hầm canh gà nấm, là gà mái tươi, rất tốt cho dạ dày."
Nhóc con? Động tác gãi tóc của Tống Nhiên đình chỉ trong chốc lát, sau đó không nhịn được nở nụ cười khổ, tiểu tử này quả nhiên theo tới.
"Ca ca, chuẩn bị ăn canh nha." Lâm Phi Vũ vừa nói, vừa bưng nồi đất ra. Dáng dấp hắn cực kỳ xuất chúng, thân hình thon dài kiên cường, giờ khắc này đang mặc một chiếc áo khoác tây trang màu xám, càng tôn thêm vẻ đẹp tuấn mỹ. Một cậu thanh niên đẹp trai như vậy mà lại bưng nồi đất tròn tròn, thoạt nhìn có chút buồn cười, cũng có vẻ đáng yêu khó nói.
Tống Nhiên ngây ngốc nháy mắt một cái, chờ chút, đây không phải là áo khoác của anh sao? Sao thằng nhóc này lại mặc?
Lâm Phi Vũ thuận theo ánh mắt của Tống Nhiên, cúi đầu nhìn âu phục trên người, thoáng ngượng ngùng: "Hiếm khi anh mới mua quần áo mới cho em, em vừa mặc liền không nỡ cởi ra. Ban nãy hầm canh em rất cẩn thận, bên ngoài còn đeo tạp dề sạch sẽ, một chút cũng không làm bẩn đâu."
Hắn dừng một chút, lại nhỏ giọng nói: "Ca ca, anh đối với em thật tốt."
"Ha ha." Tống Nhiên vô lực kéo kéo khóe miệng, nói sang chuyện khác, "Em tới đây làm gì?"
Lâm Phi Vũ múc cho Tống Nhiên một bát canh gà hầm nấm, ôn nhu nói: "Anh không biết nấu ăn lại không mang theo chăn với áo khoác, em lo anh bị đói với lạnh nên tới xem một chút."
"Anh lớn như này..." Tống Nhiên còn chưa dứt lời, bụng liền truyền đến một âm thanh "Ùng ục ~", giống như đang cố vả mặt anh.
Lâm Phi Vũ mím mím môi, cố gắng nhịn cười.
Tống Nhiên trầm mặc một chút, trực tiếp bỏ qua mặt mũi, nhận bát canh gà hầm nấm kia, cẩn thận uống từng ngụm một. Canh gà hầm nấm vô cùng ngon, nồng đậm, nóng bỏng, bên trong còn có nấm được thái hạt lựu, vừa no vừa ấm bụng.
Lâm Phi Vũ cụp mắt nhìn anh ăn canh, lại giương mắt nhìn đồng hồ treo tường: "Ca ca, đã chín giờ rồi, có phải buổi chiều anh quét dọn nhà xong liền trực tiếp nằm ngủ trên sô pha không? Nếu như em không về thì tối nay anh cứ để bụng đói vậy sao?"
Tống Nhiên cúi đầu ăn canh, hoàn toàn không lên tiếng, kể từ khi sống chung với nhóc con, anh cảm thấy năng lực tự gánh vác của mình đã mai một xuống thành tiểu học, nhưng nhất định anh sẽ không chịu thừa nhận điều ấy đâu.
Lâm Phi Vũ sâu sắc nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Ca ca, em suy nghĩ nghiêm túc rồi, chuyện kia là do em quá vội, nhất thời anh không thể tiếp thu là chuyện bình thường. Nhưng em thật sự không yên lòng để anh một mình ở ngoài, hay để em chăm sóc anh thật tốt, được không anh? Về chuyện kia, em có thể chờ, đợi đến khi anh có thể chấp nhận em."
Tống Nhiên đặt bát xuống, buồn bực mà xoa nhẹ đầu tóc: "Tiểu Vũ, em không hiểu... Em nói chuyện kia, anh cảm thấy anh không làm được, anh thật sự không tiếp nhận nổi."
Mặc kệ Lâm Phi Vũ có cầu xin thế nào, dù có muốn thế nào đi nữa, anh cũng cảm thấy mình không có cách nào xuống tay. Nhóc con làm đối tượng của anh, quả thực giống như chuyện Tiểu Hắc có thể ăn thịt vậy, nhìn như giống nhau như bản chất hoàn toàn khác.
Lâm Phi Vũ hơi sững sờ, sau đó nhỏ giọng nói: "Ca ca nói là... Cái kia sao? Anh không cần lo lắng, em đã học rồi."
Tống Nhiên có chút dại ra: "Em học rồi? Học cái gì?"
Lâm Phi Vũ tựa hồ có chút ngượng ngùng, gương mặt tuấn mỹ ửng đỏ, hắn do dự phút chốc, dinh dính nhơm nhớp vùi mặt vào hõm vai Tống Nhiên, rầu rĩ nói: "Chính là cái kia ý. Anh còn nhớ hôm sinh nhật 18 tuổi của em không? Trước đó em luôn tập luyện cách dùng lưỡi thắt cuống anh đào, luyện gần 1 tháng, về sau em vẫn còn luyện, ngoại trừ thắt cuống anh đào ra, những chuyện khác... chuyện khác cũng đã học."
Chờ chút, thắt nút cuống anh đào? Tống Nhiên dần dần nhớ lại cảm giác lúc đó, không nhịn được lẩm bẩm nói: "Đệt, bảo sao mình lại có cảm giác như thế."
Chẳng trách lúc tiếp nhận nụ hôn đó anh lại có cảm giác như bị điện giật, hóa ra đối phương đã sớm chuẩn bị tất cả... Loại học bá như nhãi con này, chuyên tâm học hôn môi 1 tháng, không có cảm giác mới là lạ!
"Ca ca thích không?" Lâm Phi Vũ mặt đỏ tai hồng nói.
Tống Nhiên xoa xoa huyệt thái dương, cười khổ nói: "Tiểu Vũ, em không hiểu, vấn đề không phải có thích hay không, mà là em căn bản không cần làm những chuyện này."
"Làm sao lại không cần? Sau này em muốn 'hầu hạ' anh, luyện thắt cuống anh đào có thể giúp đầu lưỡi linh hoạt khi hôn, ngoại trừ hôn môi còn có thể...", nói đến đây, Lâm Phi Vũ liếc mắt nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Tống Nhiên, không nói hết.
Dù sao những chuyện như vậy, anh mà nghe sẽ rất thẹn, mà hắn cũng đã cân nhắc cẩn thận. Phương diện kia hắn có thể có chút khoa trương, anh lại không có kinh nghiệm nên nhất định phải cẩn thận, không cần biết anh có xấu hổ hay không, hắn cũng phải ôn nhu mà dụ dỗ anh, cẩn thận giúp anh làm tốt công tác chuẩn bị, sau đó anh mới có thể thoải thoải mái mái trở thành người của hắn.
Lâm Phi Vũ suy nghĩ chuyện này, chậm rãi nằm nhoài trên đầu gối Tống Nhiên, nhỏ giọng lầu bầu nói: "Em thật sự vẫn luôn nghiêm túc học tập, em sẽ mang lại trải nghiệm thoải mái nhất cho anh mà."
Tống Nhiên nghe những lời nói thẳng thắn của hắn, quả thực không biết nên nói cái gì mới tốt. Ý của Lâm Phi Vũ là, nếu như anh không làm được, hắn nguyện ý.... như vậy hầu hạ anh? Thậm chí còn học rất lâu?
Anh thử tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, trong đầu hiện ra cảnh sau khi Lâm Phi Vũ uống sữa ngọt xong, dùng đôi mắt màu hổ phách ướt sũng nhìn anh, sau đó liếm liếm một vòng mạt sữa trên môi, dáng vẻ thiên chân vô tà...
Ngưng, ngưng! Tống Nhiên càng cảm thấy tội lỗi hơn, không được, căn bản không được.
Tuy rằng khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng kia, nhưng thái độ chủ động đến mức cơ hồ có chút hèn mọn của đối phương, vẫn khiến Tống Nhiên có chút động lòng. Rất nhiều tiểu thụ không có kinh nghiệm đều rất thận trọng ngại ngùng, cần được an ủi dỗ dành, vậy mà Lâm Phi Vũ có thể làm đến mức độ này, từ giật quần áo đến làm cơm nấu canh, rồi nguyện ý như vậy mà hầu hạ anh, cơ hồ thấp kém đến bụi bặm(?)
Đứng trước tình cảm thuần khiết, bướng bỉnh lại hèn mọn như vậy, những lời cự tuyệt kia của anh, tựa như nắm đấm đánh vào bông, một chút lực đạo cũng không có.
Tống Nhiên do dự phút chốc, chậm rãi nói: "Tiểu Vũ, tính cả tuổi mụ em mới có 20, rất nhiều chuyện em còn chưa rõ ràng, có thể đây chỉ là mê hoặc nhất thời. Hơn nữa những chuyện em muốn, anh thực sự không có cách nào cho em được. Em cho anh một chút thời gian, để anh suy nghĩ thật kỹ."
Chỉ có thể như vậy, song phương đều lui một bước, anh không đuổi Lâm Phi Vũ đi, Lâm Phi Vũ cũng không được voi đòi tiên, đợi đến khi anh tra được chân tướng cái chết của bố mẹ sẽ cân nhắc cẩn thận yêu cầu của Lâm Phi Vũ, cân nhắc xem xem có thể xem đối phương trở thành bạn đời mình hay không.
Mắt Lâm Phi Vũ sáng lấp lánh nhìn Tống Nhiên, ngoan ngoãn nói: "Ưm."
...
Một đoạn thời gian tiếp theo, ngược lại gió êm sóng lặng.
Lâm Phi Vũ mặt dày mày dạn dọn vào nhà cũ, Tống Nhiên cũng không đuổi hắn đi nữa, hai người khôi phục phương thức sống chung ngày trước. Lâm Phi Vũ cũng thành thật hơn rất nhiều, ngoại trừ thỉnh thoảng lén hôn Tống Nhiên một cái, cũng không làm chuyện gì khác thường.
Tống Nhiên thông qua các loại biện pháp, khái điều tra rõ tình hình hiện giờ của nhà cũ Tống gia. Tống Thanh Sương tìm một công ty dịch vụ dinh thự tư nhân cao cấp, tháng tám sẽ tiến hành một lần dọn dẹp sạch sẽ nhà cũ Tống gia, mà công ty dịch vụ kia hiện giờ đang tuyển dụng nhân viên.
Ngày đó, Tống Nhiên mặc một bộ đồ công nhân già dặn, đi tới ứng tuyển.
Chủ quản nhìn CV của Tống Nhiên: "A, cậu là Nhiễm Tiểu Tùng đúng không?"
Tống Nhiên gật đầu nói: "Đúng, là tôi."
"Tôi đã xem CV của cậu, trước đây cậu đã từng làm tại một số trung tâm mua sắm cao cấp? Hiện tại muốn làm nhân viên dọn vệ sinh máy điều hòa?"
"Đúng, trước đây tôi từng làm nhân viên bảo trì và dọn dẹp điều hòa trung tâm trong ba năm, phương diện này rất có kinh nghiệm." Tống Nhiên đã sớm chuẩn bị, mỉm cười nói.
Anh đã nghĩ kỹ, Tống gia diện tích lớn vô cùng, đội dịch vụ chia thành mấy chục ngành nghề, từ công nhân dọn vệ sinh, kỹ sư làm vườn, trừ sâu đến lau kính, không thiếu gì hết, đầy đủ đến mấy chục người.
Mà có thể tự do đi lại trong nhà cũ Tống gia chỉ có nhân viên phụ trách làm sạch thảm nền cùng với nhân viên làm sạch máy điều hòa. Nhân viên làm sạch thảm nền phải kéo theo một máy dọn vệ sinh có tiếng rất lớn, còn nhân viên làm sạch máy điều hòa thì tự do hơn, chỉ cần mang theo một thùng dụng cụ. Quả thực là lựa chọn tốt nhất.
Chủ quản trầm ngâm nói: "CV của cậu quả thật không tệ, nhưng hạng mục chính của chúng tôi trong tháng này là tiến hành dọn dẹp sạch sẽ đại trạch Tống gia, yêu cầu sẽ nghiêm khắc hơn so với trung tâm thương mại cao cấp. Cậu hẳn phải biết Tống gia nhỉ, chính là tập đoàn Tống thị kia đó, đương gia Tống gia bây giờ là tiểu Tống tổng. Tiểu Tống tổng yêu cầu rất nghiêm ngặt, nếu cậu muốn thì phải chuẩn bị tâm lý."
"Được, tôi đã hiểu, khách hàng chính là Thượng Đế mà, tôi nhất định sẽ cố gắng đáp ứng yêu cầu của khách hàng." Tống Nhiên trên mặt cười hì hì, trong lòng lại điên cuồn chửi bới. Cái thẳng quỷ khiết phích chết tiệt Tống Thanh Sương kia, nhiều năm như vậy một chút cũng không thay đổi, rất biết giày vò người khác.
Chủ quản thở dài: "Cậu không nên suy nghĩ đơn giản như thế, tiểu Tống tổng này so với khách bình thường còn xoi mói hơn rất nhiều. À, gần đây ngài ấy đang cần 4 hộ lý cao cấp, hôm nay tự mình đến chọn người."
Tống Nhiên hơi sững sờ: "Hộ lý?"
Tống gia bây giờ chỉ còn lại Tống Thanh Sương, còn lại tất cả đều là thân thích phương xa, mà Tống Thanh Sương bây giờ còn chưa tới ba mươi tuổi, lại đang là độ tuổi cường tráng nhất, sao còn thuê hộ lý, còn đến 4 người?
Chủ quản nói: "Cụ thể tôi cũng không rõ. Tiểu Tống tổng còn đang bàn bạc với ông chủ ở trên lầu đây, cậu không nhìn thấy dáng vẻ chân chó ban nãy của ông chủ sao... Ai, hết cách rồi, khách hàng lớn mà, tiểu Tống tổng lần này tự mình chọn người, khẳng định rất coi trọng 4 người hộ lý này, tiền không là vấn đề."
Tống Thanh Sương tự mình đến chọn hộ lý... Tống Nhiên bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ rất 'khủng bố', Tống Thanh Sương không phải muốn chuyển thân thể người thực vật kia của anh về nhà cũ Tống gia đấy chứ? Nhưng phòng ngủ chính của gia chủ Tống gia năm đó anh ở, khẳng định đã bị Tống Thanh Sương chiếm, nó đem người thực vật về thì để ở đâu đây?
Chờ chút, lúc trước thân thể của anh còn ở trong bệnh viện, Tống Thanh Sương muốn làm bộ làm tịch một phen, hiện giờ nó đem thân thể anh trở về, chẳng phải sẽ đặt ở bên cạnh phòng ngủ chính, khó chịu liền đi qua tát hai cái thật mạnh, dù sao người thực vật cũng không thể phản kháng... Cũng không đúng, vậy Tống Thanh Sương thuê nhiều hộ lý như vậy là muốn làm gì? Nhìn nó ngược đãi thân thể người thực vật của anh nó sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất