Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 70

Trước Sau
Lâm Phi Vũ xông vào?

Chờ chút, hắn cư nhiên công khai xông vào nhà người khác?!

Tống Nhiên mới vừa tỉnh ngủ, cả người còn có chút choáng váng, Tống Thanh Sương bên cạnh đã vuốt mắt, mơ mơ màng màng ngồi dậy: "A... anh, có chuyện gì thế?"

Tống Nhiên còn chưa kịp trả lời, ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ cửa "Cộc cộc cộc" và âm thanh sốt ruột của lão quản gia: "Thiếu gia, Tống Tiểu Nhiên tiên sinh, Lâm Phi Vũ bọn họ, bọn họ đã xông vào phòng ngủ chính rồi!"

Tống Nhiên lập tức bật dậy, luống cuống tay chân bắt đầu thay quần áo: "Để tôi đi xem xem!"

Tống Thanh Sương phục hồi tinh thần lại, cũng tiện tay khoác một cái áo lên người: "Anh, để em đi chung với anh."

Hai người vội vội vàng vàng chạy dọc hành lang ngắn ngủi lang uốn khúc và hoa viên ở trung đình, cuối cùng cũng tới trước cửa phòng ngủ chính. Mười mấy người giúp việc và bảo vệ đều bị hơn mười vệ sĩ mặc áo đen ngăn bên ngoài, trong phòng ngủ truyền đến từng đợt âm thanh vang dội, không biết đang xảy ra chuyện gì.

Tống Nhiên vừa muốn đi vào, liền bị hai tên vệ sĩ áo đen vừa cao vừa cường tráng ngăn cản: "Xin dừng bước."

"Tránh ra, tôi muốn gặp Lâm Phi Vũ!" Tống Nhiên tức giận nói.

Hai tên vệ sĩ áo đen không nhúc nhích, lạnh lùng lặp lại một lần nữa: "Xin dừng bước."

Tống Nhiên trợn mắt, lười nói nhảm với bọn họ, tay trái trực tiếp nắm lấy cổ tay vệ sĩ đứng bên trái vặn mạnh! Đồng thời cúi người xuống, khuỷu tay phải thúc vào bụng vệ sĩ đứng bên phải!

"Hự!" "Ôi!" Hai tên vệ sĩ đồng thời kêu lên thảm thiết, lảo đảo lùi lại mấy bước. Họ không ngờ tới người có vẻ ngoài thanh tú đẹp đẽ này lại dám động thủ nên không đề phòng, bị tấn công bất ngờ. Tống Nhiên không để ý đến bọn họ nữa, vội càng bước vào phòng ngủ, Tống Thanh Sương cũng đi vào theo.

Phòng ngủ bị đập phá lộn xộn. Cửa thư phòng và phòng thử đồ bị mở toang, nơi nào có thể người có thể trốn đều bị mở hết, ngay cả rèm cửa sổ cũng bị giật xuống. Nhưng những chuyện này không quan trọng, quan trọng là Lâm Phi Vũ đang gỡ đủ loại đường ống của người thực vật xuống.

Vì chức năng cơ thể suy nhược nên trên người thực vật có rất nhiều đường ống, như ống thở, dây theo dõi điện tâm đồ, còn có đủ loại kim truyền dịch, đây đều là những thứ cần thiết để duy trì sinh mệnh của người thực vật.

Đứng cạnh đó còn có hai người bác sĩ, thoạt nhìn có vẻ như là do Lâm Phi Vũ thuê, bọn họ đang giúp Lâm Phi Vũ tháo dỡ những ống trên người thực vật, sau đó nối những ống đó vào máy thở di động, máy theo dõi điện tâm đồ di động của bọn họ, giống như muốn đem người thực vật đi.

Tống Nhiên lạnh lùng nói: "Lâm Phi Vũ, cậu đang làm gì thế?!"

Lâm Phi Vũ đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp hung tợn trừng mắt nhìn Tống Nhiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vừa nãy em tìn khắp nơi cũng không tìm được anh, kết quả chỉ vừa động vào cái xác chết di động này anh lại tự mình đưa đến cửa! Nếu như em không tới, có phải anh định cả đời đều ở lại đây, hầu hạ cái tên sống dở chết dở vô dụng này đúng không?!"

Hắn ngay cả người thực vật cũng lười nói, nói thẳng là "sống dở chết dở ".

Tống Nhiên tức giận bật cười: "Lâm Phi Vũ, tôi ngốc ở đâu cậu quản được sao? Hay là cậu vẫn muốn để mấy tên vệ sĩ kia nhìn chằm chằm tôi? Cậu cảm thấy bọn họ có bản lĩnh đấy sao?"

Lâm Phi Vũ nở nụ cười đáng sợ, lộ ra hai hàm răng trắng noãn: "Em biết anh rất lợi hại, mấy tên phế vật kia đương nhiên không thể đánh bại anh, nhưng chỉ cần em đem cái xác chết di động này đi, anh không phải chỉ có thể đi theo em sao?"

Hắn vừa nói, vừa tiếp tục tháo ống trên người thực vật, dáng vẻ coi trời bằng vung.

Tống Nhiên lạnh lùng nói: "Lâm Phi Vũ, tôi, con mẹ nó, nhắc nhở cậu một lần cuối, dừng tay lại cho tôi!!"

Lâm Phi Vũ cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài hữu lực nắm chặt ống thở của người thực vật: "Ca ca, anh nhìn cho rõ, mạng sống của Tống Nhiên nằm trong tay em. Nếu anh không ngoan ngoãn nghe theo em, em sẽ trực tiếp rút ống thở của anh ta ra khiến anh ta từ một kẻ sống dở chết dở biến thành... người chết thật."

"Lâm Phi Vũ, cậu..." Tống Nhiên quả thực bị hắn chọc tức đến nỗi hai mắt tối sầm. Anh nuôi Lâm Phi Vũ nhiều năm như vậy, từ một thằng nhóc bẩn thỉu vẫn dưỡng thành đại minh tinh, hiện tại là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, có lẽ do chứng kiến hắn trưởng thành từng ngày nên tình cảm của anh đối với hắn rất phức tạp, không phải loại tình yêu thuần túy thề non hẹn biển, phần lớn là thương tiếc yêu thương, cùng với ý thức trách nhiệm của một người anh lớn.

Cho nên ngày hôm qua lúc ở văn phòng, tuy anh phẫn nộ không còn gì để nói, nhưng cũng sẽ không thương tâm muốn chết như người yêu bình thường, chỉ muốn muốn hung hăng giáo huấn thằng nhóc con chết bầm này một phen, cho hắn nếm chút vị đắng. Nhưng trước mắt xem ra, Lâm Phi Vũ quả thực muốn lật trời, tòa miếu nhỏ của anh không quản được vị Đại Phật này!

Tống Nhiên lười nói, trực tiếp đi qua, túm lấy tay Lâm Phi Vũ, muốn mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi người thực vật, nhưng cánh tay Lâm Phi Vũ như chì, căn bản kéo không ra!



Tống Nhiên cả giận nói: "Lâm Phi Vũ, cậu buông tay ra!". đam mỹ hài

"Anh coi cái xác chết di động này như bảo bối, sẽ không phải vẫn coi anh ta là nam nhân của anh đi?" Lâm Phi Vũ một bên nghiến răng nghiến lợi, một bên đưa tay muốn rút ống thở của người thực vật!

Tống Nhiên cuống lên, thúc cùi chỏ đẩy hắn ra: "Con mẹ nó, cậu làm gì thế?!"

Lâm Phi Vũ cười lạnh nói: "Anh không cho em động vào anh ta? Được, hôm nay em muốn giết chết anh ta!"

Tống Nhiên càng che chở người thực vật, Lâm Phi Vũ càng kích động ghen ghét. Vóc người của hắn cao hơn Tống Nhiên rất nhiều, hơn nữa nhiều năm luyện tập tán đả, Tống Nhiên tuy rằng rất biết đánh nhau, nhưng nhất thời cũng không làm gì được hắn. Hai người xô đẩy nửa ngày, Tống Nhiên vô cùng gian nan che chở cho người thực vật, mắt thấy sắp không cản được nữa, anh không thể nhịn được, giơ tay hung hăng cho Lâm Phi Vũ một bạt tai!

"Ba!!" Tiếng bạt tai vang vọng khắp phòng.

Phòng ngủ đột nhiên yên tĩnh lại, đến cả Tống Thanh Sương cũng không nhịn được nhướn mày, trong con ngươi đen kịt lãnh đạm hiện ra một tia mừng thầm.

Lâm Phi Vũ hơi nghiêng đầu, không thể tin nổi.

Qua hồi lâu, hắn mới chậm rãi quay đầu lại, sững sờ nhìn Tống Nhiên, giống như không dám tin anh sẽ động thủ với hắn. Hai người bọn họ đã sống chung với nhau gần 8 năm trời, vô luận hắn làm ra chuyện gì, từ đánh đuổi Từ Ngọc Tuyên, đến lừa gạt anhlên giường, lại tới chuyện lên kế hoạch cướp đoạt công ty, hắn làm nhiều chuyện xấu như thế nhưng Tống Nhiên chưa từng động thủ với hắn một lần nào. Cho tới hôm nay!

Trong không gian yên tĩnh, hai người cứ như vậy nhìn thẳng vào nhau. Ánh mắt Tống Nhiên lạnh như băng, Lâm Phi Vũ thì ngơ ngác, dần dần, trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Phi Vũ hiện lên dấu bàn tay màu đỏ.

Tống Nhiên lạnh lùng nói: "Tỉnh táo lại chưa?"

Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm Tống Nhiên, đôi môi xinh đẹp hơi run rẩy: "Ca ca, anh, quả nhiên, anh vẫn yêu anh ta, quả nhiên anh vẫn yêu anh ta... Anh ta đã biến thành một kẻ sống dở chết dở rồi nhưng anh vẫn yêu anh ta! Anh ta còn quan trọng hơn một người còn sống như em ư... Sao anh có thể đối xử với em như vậy..."

Sống dở chết dở cái đầu nhà cậu! Tống Nhiên bị hắn quấy nhiễu đến nỗi nổi trận lôi đình: "Lâm Phi Vũ, tôi đối xử với cậu như nào? Tôi nói cho cậu biết, tôi không nợ cậu gì cả! Coi như cậu cảm thấy tôi đang coi cậu là thế thân, có thể là chúng ta chung sống gần tám năm, nhưng tôi chưa từng làm tổn thương cậu một lần nào, đúng chứ? Cậu tự xem lại một đống chuyện xấu cậu đã làm đi, tôi vô cùng thất vọng!"

Lâm Phi Vũ lẩm bẩm nói: "Anh thừa nhận? Anh thật sự coi em là thế thân?"

Tống Nhiên cảm giác như muốn xung huyết, tức đến nổ phổi: "Lâm Phi Vũ, cậu thật đúng là biết nắm bắt trọng điểm, hóa ra vừa rồi tôi nói nhiều như vậy, mẹ nó cậu chỉ nghe lọt hai chữ "thế thân"? Bỏ đi, tôi cảm thấy chúng ta thật sự không quá thích hợp, cậu bây giờ liền cút ra ngoài cho tôi, sau này tự lo cho mình đi!"

Lâm Phi Vũ run giọng nói: "Ca ca, lời này của anh là có ý gì?"

Tống Thanh Sương đứng ở bên cạnh, ôm cánh tay lạnh lẽo nói: "Ý của anh ấy là, cậu bị đá."

Truyện đăng tải duy nhất tại wa//tt//pad, tất cả các trang khác đều là reup!!

Lâm Phi Vũ đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt màu đỏ tươi tàn bạo nhìn về phía Tống Thanh Sương: "Tống Thanh Sương, chuyện của tôi với anh của tôi, liên quan gì đến anh?!"

"Anh của cậu?" Tống Thanh Sương không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Lâm Phi Vũ cả giận nói: "Anh cười cái gì? Không phải anh của tôi, chẳng lẽ lại là anh của anh?"

Tống Thanh Sương nhìn Tống Nhiên một cái, cuối cùng vẫn nhịn không nói ra, chỉ nhàn nhạt: "Lâm Phi Vũ, tôi cho cậu biết, chỉ bằng chuyện ngày hôm nay cậu tự ý xông vào nhà tôi, chỉ cần tôi lấy video giám sát giao cho cảnh sát là có thể khiến cậu ngồi xổm trong cục mấy ngày. Chậc chặc, CEO tân nhiệm của tập đoàn Tống Thị lén xông vào nhà dân bị cảnh sát tạm giam, đúng là tin tức lớn."

Một khi "chiến đấu" với người ngoài, Lâm Phi Vũ nhanh tỉnh táo lại, hắn cười lạnh: "Tống Thanh Sương, anh cho rằng tôi không có chuẩn bị sao? Tô đã sớm sai người cắt đường dây giám sát, cho dù hiện tại tôi có rút ống thở của cái xác chết di động này, cũng có thể kết luận là trong lúc hỗn loạn, không biết bị ai đụng phải... Đúng rồi, nói không chừng là anh cố ý làm rơi ống thở! Dù sao Tiểu Tống tổng cùng Đại Tống tổng tranh giành tài sản năm đó đều là chuyện mọi người đều biết."

"Cậu, cậu..." Tống Thanh Sương nói không lại Lâm Phi Vũ, bị đối phương đổi trắng thay đen chọc tức đến nỗi gương mặt trắng trẻo cũng hơi ửng hồng.

Lâm Phi Vũ cười nhạo nói: "Cậu, cậu, cậu cái gì mà cậu? Tiểu Tống tổng sao mà nói cũng không rõ lời thế? Cũng may là anh đã giao tập đoàn Tống thị ra, nếu không, chỉ bằng trình độ đàm phán này của anh, không đến hai năm là tập đoàn sẽ phá sản."

Tống Thanh Sương xuất thân tốt, từ trước đến giờ có chút thận trọng, rất ít khi tiếp xúc với người không nói đạo lý như Lâm Phi Vũ, hắn không thể nhịn được mà bước lên trước một bước, giống như trực tiếp muốn động thủ.



Lâm Phi Vũ cười khẩy: "Làm sao, lần trước Tiểu Tống tổng bị đánh còn chưa đủ?"

"Đủ rồi." Tống Nhiên nhắm mắt lại, đưa tay ngăn Tống Thanh Sương lại, sau đó ngước mắt nhìn về phía Lâm Phi Vũ, thản nhiên nói, "Lâm Phi Vũ, tôi không muốn làm trò cười với cậu nữa, cậu muốn rút (ống thở) thì rút đi."

Lâm Phi Vũ sửng sốt, ngược lại không dám động thủ: "Ca ca, anh có ý gì?"

Tống Nhiên nhíu mày,dáng vẻ không sao cả: "Không phải cậu cảm thấy tôi yêu anh ấy đến chết đi sống sao? Dù sao anh ấy cũng đã như thế này, cậu rút ống của anh ấy ra, tôi tuẫn tình theo anh ấy."

Lâm Phi Vũ gắt gao nhìn chằm chằm anh, tựa hồ không thể tin được, nhưng lại không thể không tin, huyết sắc trên mặt dần dần rút đi.

Tống Nhiên cười lạnh nói: "Như thế nào, chẳng lẽ Lâm tổng không nghĩ tới chuyện này ư? Lâm tổng không phải luôn cảm thấy mình rất thông minh sao?"

Sắc mặt Lâm Phi Vũ tái nhợt, ngón tay thon dài không tự chủ buông lỏng ống thở ra, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh, anh đừng gọi em như thế."

Tống Thanh Sương không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Tống Nhiên lại lạnh lùng nói: "Lâm tổng, cậu đi đi."

Lâm Phi Vũ run giọng nói: "Anh, đừng, đừng như vậy mà."

Tống Nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng, không nhịn được đưa tay xoa xoa mi tâm, nhàn nhạt nói: "Cánh cậu cứng rồi, tôi không quản được cậu nữa, cứ như vậy đi."

Lâm Phi Vũ ngơ ngác nhìn Tống Nhiên, tựa hồ đang cố gắng tìm chút dấu vết mềm lòng trên mặt anh, chút dấu hiệu anh đang nói dối để hù dọa hắn, nhưng tìm hồi lâu, cái gì cũng không tìm được. Dần dần, trên khuôn mặt vị tổng giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Tống thị lộ ra biểu cảm không dám tin tưởng, đến một mặt mờ mịt, lại tới cực độ cầu xin, ngay cả vành mắt cũng đỏ lên: "Ca ca..."

Tống Nhiên cứng rắn nói: "Đừng giả bộ đáng thương, chiêu này vô dụng."

Lâm Phi Vũ không biết làm sao bước về phía trước một bước, đưa tay tựa hồ muốn nắm lấy cánh tay Tống Nhiên, nhưng lại do dự không dám chạm vào đối phương, chỉ có thể cứng ngắc đứng lại, ngực kịch liệt phập phồng, vành mắt đỏ hồng nhìn Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhìn bộ dạng đáng thương của hắn, trong lòng thoáng có chút không đành lòng, nhưng trong lòng lại cầm cố, cố gắng cứng rắn, trên mặt không lộ ra tia mềm lòng nào, chỉ có một mảnh lạnh như băng hờ hững.

Không biết qua bao lâu, lồng ngực phập phồng dồn dập của Lâm Phi Vũ mới dần dần bình tĩnh lại, hắn chậm rãi rũ con ngươi xuống, che đi đáy mắt hiện lên tia ngoan độc quyết tuyệt, thật cẩn thận nói: "Ca ca, hợp đồng của chúng ta còn nửa năm nữa, anh có thể hay cùng em quay "Hỏa Luân" xong được không? Nếu như khoảng thời gian ấy em biểu hiện tốt, có thể cho em một cơ hội nữa không?"

Tống Nhiên nhàn nhạt nói: "Tôi cũng định đợi quay xong "Hỏa Luân" rồi sẽ rời đi, lần này chủ yếu là vì muốn thực hiện lời hứa với Thôi đạo và Liễu Khiêm, sẽ không quanh quẩn bên cạnh cậu."

Lâm Phi Vũ trầm mặc hồi lâu, mới ủy ủy khuất khuất mà "Ừ" một tiếng. Giờ này khắc này, vành mắt tổng giám đốc mới của tập đoàn Tống thị đỏ bừng lên, cả người ủ rũ, quả thực đáng thương đến cực điểm. Ngoại hình của hắn vốn cực kỳ đẹp trai đáng yêu, bộ dáng này lại càng khiến người ta yêu thương, nhất là loại người có dục vọng bảo hộ rất mạnh như Tống Nhiên.

Tống Nhiên nhìn bộ dạng của hắn, nhịn không được nhẹ nhàng mím môi, Tống Thanh Sương lập tức hừ lạnh một tiếng: "Lâm Phi Vũ, cậu giả vờ cái gì chứ? Cậu cho rằng người khác sẽ bị lừa tiếp sao?"

Ánh mắt Lâm Phi Vũ lập tức trầm xuống, hắn từ trước đến nay luôn nhanh miệng lại biết làm nũng, Tống Thanh Sương căn bản không thể nói lại được hắn, nhưng sau khi khóe mắt liếc trộm Tống Nhiên một cái, hắn lập tức vô cùng đáng thương nói: "Tiểu Tống tổng, đại hội cổ đông hôm qua tôi thật sự vô cùng xin lỗi, tôi chỉ muốn biểu hiện trước mặt ca ca một phen, không cố ý muốn làm anh xấu hổ, tôi cũng không biết những người đó đều là cỏ đầu tường, cư nhiên không ai nguyện ý đi theo anh..."

"Không phải cố ý? Cậu nói cậu không phải cố ý?" Tống Thanh Sương quả thực bị hắn chọc tức đến bật cười.

"Thanh Sương, đi thôi." Tống Nhiên không nói lắc lắc đầu, nếu là lúc trước, nói không chừng anh còn có thể tin Lâm Phi Vũ hai, ba phân, nhưng đến giây phút này, anh quả thực lười nghe tiếp, đơn giản xoay người rời đi.

Tống Thanh Sương hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Phi Vũ một cái, xoay người đi theo.

Thanh Sương, Thanh Sương gì chứ? Từ lúc nào mà quan hệ của bọn họ lại tốt như thế? Lâm Phi Vũ âm trầm nhìn bóng lưng hai người sóng vai bỏ đi, trong lòng không hiểu sao nổi lên một trận không vui, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều gì, dù sao Tống Thanh Sương cũng giống như ca ca, đều thích kẻ sống dở chết dở kia, đối với hắn hẳn là không có uy hiếp gì.

Hắn không quan tâm đến Tống Thanh Sương nữa, ngược lại bắt đầu tính toán cục diện bây giờ. Anh vì xác chết di động kia mà nhẫn tâm không cần hắn nữa... Nghĩ tới đây, Lâm Phi Vũ cảm thấy trái tim thắt chặt lại, vừa căm hận vừa đau đớn, chỉ có thể gắt gao nắm chặt nắm đấm, để móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, dựa vào loại đau đớn ấy mới miễn cưỡng nghĩ tiếp.

Nếu anh không cần hắn nữa, như vậy thì chỉ có thể dựa vào cơ hội quay "Hỏa Luân".... Dù sao biển lớn mênh mông, một hai người mất tích cũng rất bình thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau