Đừng Sợ! Anh Bảo Kê Cưng!

Chương 7: Chuyện Bên Lề

Trước
Khúc Liên Đàn đứng như trời trồng, rơi vào trạng thái hoang mang trống rỗng, nhìn Khúc Thuận rồi nhìn sang Thiệu Huân đang quyết tâm chiến thắng.

“Con… cậu ta…” Tay Khúc Liên Đàn chầm chậm chỉ vào Khúc Thuận rồi hạ xuống, giống như hiệu ứng slow motion trong phim.

Khúc Thuận: “Không phải con, con không có, cha học động tác này ở đâu vậy?”

Thiệu Huân: “Chú, em ấy cũng đưa thẻ cho con rồi, công ty bất động sản bán xong cũng cho con, mà giờ em ấy lại bỏ chạy, chú nhìn xem.”

Khúc Thuận quýnh đít nhảy cẩn lên, tiền bán công ty bất động sản cậu gửi hết vào sổ tiết kiệm nhưng không nói với cha.

“Anh đừng có ăn nói xà lơ, tui bao nuôi anh hồi nào chứ?!”

Thiệu Huân ung dung móc điện thoại, mở ghi âm.

[Bé cưng có muốn chơi trò bao dưỡng hông?

Yên tâm, anh đây bao cưng anh bao cưng ở, tuyệt đối không phụ cưng đâu, chỉ cần… cưng hiểu hông?]

Khúc Thuận mếu máo: “Cha, cha hãy nghe con giải thích… dù có thì chuyện đó cũng kết thúc rồi.”

Khúc Liên Đàn: “À ra là có.”

Khúc Thuận: “…”

Thiệu Huân dòm cái mặt ỉu xìu như cọng bún thiêu của Khúc Thuận thì vui lắm, nhưng hắn vẫn cố nén xuống xúc động muốn ghẹo cậu đang trào dâng trong lòng.

Khúc Thuận: “Cha, nhà anh ta giàu lắm, sao con bao nổi anh ta, hiểu lầm thôi, thật đó, cha phải tin con trai cha chứ.”

Giọng cậu tha thiết nhưng Khúc Liên Đàn chỉ nhìn Thiệu Huân mặt mày xám xịt như vừa bò ra khỏi đống than, cộng với gương mặt bảnh bao và ghi âm, Khúc Thuận… mức độ tin cậy…

Thiệu Huân thấy Khúc Liên Đàn nhìn sang thì ra vẻ như oan ức lắm: “Con tìm em ấy rất lâu, hên con là đàn ông, chứ không bây giờ chắc có bé bi luôn rồi…”

Thiệu Huân, nửa tháng không gặp mà kỹ năng diễn xuất của anh tiến bộ vượt bậc luôn ha.

Khúc Thuận nổi cáu: “Thiệu Huân anh đừng có mồm điêu nữa được không?! Dù có bé bi cũng là tôi có!!”

Khúc Liên Đàn: “!!!”

Thiệu Huân nhướng mày.

Khúc Thuận: “…” Tui là ai, đây là đâu, tui mới nói gì vậy?

Không, cha, mọi chuyện không phải như cha nghĩ đâuuuuu!!!

Khúc Thuận càng nói càng thêm sai trái.

Khúc Liên Đàn: “Vậy cậu phải chịu trách nhiệm với Thuận Thuận nhà tôi đó.”

Thiệu Huân: “Dạ! Chuyện con nên làm ạ.”

Ngoài cửa lại có người xuất hiện: “Ông Khúc ơi, có đi câu cá không? Nay nhà ông có khách à.”



“Không, không có, tới ngay đây.” Khúc Liên Đàn lấy dụng cụ, rồi nhìn Khúc Thuận đầy sâu xa, “Thanh niên tụi bây trò chuyện đi, cha không xen vào nữa.”

Khuôn mặt Khúc Thuận trắng xám, vẫy tay: “Cha đi đường cẩn thận ạ.”

Cho tới khi ra ngoài, Khúc Liên Đàn vẫn chưa nhận ra vấn đề cốt yếu.

Tận lúc đến bờ hồ thả mồi, ông Thu hỏi: “Người hồi nãy là bạn của con trai ông hả?”

Đúng lúc cá cắn câu, Khúc Liên Đàn thu dây, thuận miệng “ừ” một tiếng, vào giây phút cá đang vùng vẫy trên không, Khúc Liên Đàn mới bừng tỉnh.

Đậu xanh, con mình là con trai mà, chịu trách nhiệm cái quần gì?!!!

“Ông Thu, ông Thu, không câu nữa.”

“Ông lại làm gì dậy?”

“Cứu con trai tui!”

Khúc Liên Đàn vừa về nhà đã thấy Khúc Thuận nằm dưới đất, Thiệu Huân đứng ngây người.

“Con trai sao vậy?!”

*

Một tiếng trước.

Hai người trừng mắt nhìn nhau không nói lời nào, Khúc Thuận đã quyết tâm rời xa Thiệu Huân nhưng khi gặp thì lòng không nhịn được mà gợn sóng.

Thiệu Huân chả biết bị gì, người ngợm đen thui.

“Anh… sao lại đến?”

“Lo cho em nên đến thôi.”

Khúc Thuận mặt đầy nghi ngờ nhìn Thiệu Huân, đâu có đần đâu, sao nói chuyện ngộ nghĩnh vậy ta?

“Anh nghe nói hầm mỏ xảy ra tai nạn, em không sao thì anh yên tâm rồi.”

Sự quan tâm của Thiệu Huân khiến Khúc Thuận lạ lẫm: “Tui không sao, anh đi đi.”

Đội cứu hộ chuyên nghiệp chắc cũng do Thiệu Huân phái tới.

Thiệu Huân không nhúc nhích, chỉ dùng đôi mắt dịu dàng nhìn Khúc Thuận.

Dịu dàng huần hoè, Khúc Thuận nghiêng đầu sang chỗ khác.

“Cạch” Âm thanh rất khẽ, là âm thanh thẻ đặt trên bàn.

Khúc Thuận thấy Thiệu Huân đặt thẻ tích điểm của quán trà sữa lên bàn.

“Anh chưa được uống trà sữa của quán này, em có bằng lòng dẫn anh đi không?”

Khúc Thuận: “?”



“Cạch.” Thẻ VIP của khu trò chơi.

“Gia đình anh khó, anh chưa từng được đi khu vui chơi lần nào.”

“Cạch.” Thẻ ngân hàng.

“Không có ai dùng cả cái thẻ này đi bao dưỡng, duy chỉ có em…”

“Đủ rồi!” Khúc Thuận thấy hai bên vai cứng đờ, cậu hai nhà họ Thiệu lại muốn đùa giỡn gì với cậu đây, diễn khổ nhục kế à.

Âm thanh mỗi tấm thẻ đặt bàn tựa như âm thanh bọt bong bóng vỡ tung khiến Khúc Thuận rối rắm, giống như cậu là một tên địa chủ xấu xa bắt nạt Thiệu Huân vậy.

“Mấy cái kia anh vứt hết rồi, tìm không thấy.” Thiệu Huân chuyển chủ đề, đôi mắt xinh đẹp vẫn chăm chú nhìn Khúc Thuận khiến tim cậu đập nhanh không ngừng.

“Tui nói rồi, quan hệ bao dưỡng của chúng ta đã kết thúc.”

Thiệu Huân chỉ mỉm cười dạt dào tình cảm, nói: “Vậy yêu đương thì sao? Hẹn hò không?”

“Vậy yêu đương thì sao? Hẹn hò không?”

“Vậy yêu đương thì sao? Hẹn hò không?”

Trong đầu Khúc Thuận chỉ còn sót lại câu này, làm đầu cậu như vỡ tung theo nhịp tim. Gương mặt Khúc Thuận phút chốc đỏ bừng, đầu óc cậu “phựt” một cái, sập nguồn.

Khoảnh khắc Khúc Thuận ngã xuống đất, cậu chỉ nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ hoang mang của Thiệu Huân.

Hẹn hò mả cha anh.

***

Hôn lễ của Thiệu Huân và Khúc Thuận tổ chức một tuần khiến nhiều người không hài lòng, may là có Thiệu Đông gánh nên cũng không xảy ra sóng gió gì quá lớn.

Sau đó người kiếm chuyện nhiều không đếm xuể, nhưng cuối cùng bọn họ cũng im miệng hết. Nguyên nhân là do ngày thứ hai sau đám cưới, Thiệu Huân triệu tập tất cả những ai không hài lòng với Khúc Thuận, lái xe mang cả đám người đến các đại lý vé số.

Mọi người nhìn thấy Thiệu Huân đứng một bên mua vé số, dịu dàng đưa cho Khúc Thuận.

Cả đám người đi theo xem Khúc Thuận cào vé số của hơn hai mươi đại lý, Khúc Thuận cào không nhiều, mỗi chỗ năm vé, không hơn.

Sau đó là công ty chứng khoán, cho Khúc Thuận nhắm mắt mua đại.

Mọi người đều xì mũi xem thường.

Một tuần sau công bố kết quả, Khúc Thuận mua một trăm vé trúng tám mươi vé, tổng giải thưởng hơn một trăm triệu (~350 tỷ VND), hai mươi mã cổ phiếu đỏ chét, toàn bộ tăng gấp đôi, sau khi bán tháo suýt chút bị người ta report.

Mọi người chết lặng.

Từ đó một truyền thuyết đô thị đáng sợ lưu truyền trong giới vé số (cổ phiếu).

Khi bạn nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai dẫn một người chàng trai trông ngố ngố đến mua vé số (cổ phiếu), thì tuyệt đối, tuyệt đối…

Thì tuyệt đối đừng bán vé số (cổ phiếu) cho họ!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước