Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu
Chương 14: Giá Trị Của Một Chiếc Đùi Vàng
"Sư đệ, chúc mừng ngươi, chỉ trong một ngày đã đột phá từ Trúc Cơ sơ kỳ lên đến Trúc Cơ hậu kỳ.
Đáng tiếc là chuyển tặng công đức phải hao phí ít nhất một nửa, nếu không ta thật muốn giúp ngươi một mạch đột phá đến Kết Đan."
Thanh âm Lý Kỳ Hi mang theo chút tiếc nuối.
Quý Trường Sinh vội vàng nói:
"Sư tỷ không cần phải khách khí như vậy, về sau ta tự mình tu luyện là được. Chỉ là hiện tại có chút phiền phức nhỏ."
"Phiền phức gì?"
Lý Kỳ Hi hỏi.
Quý Trường Sinh cẩn thận cân nhắc rồi mở miệng:
"Sư tỷ, tỷ cũng biết lai lịch của ta, một đường đi tới, khó tránh khỏi cảnh tượng máu chảy đầu rơi."
Lý Kỳ Hi gật đầu:
"Đó là lẽ tự nhiên, Phong Thần đại chiến quét sạch tiên giới, tuy ta sớm đã thành đạo, đứng ngoài quan sát, nhưng cũng biết đó là trận chiến định đỉnh thiên đình.
Thánh Nhân đích thân ra tay, Nhân tộc, Yêu tộc, Vu tộc vô số đại năng đều tham dự, tranh đoạt ba trăm sáu mươi lăm vị trí thần vị.
Cuối cùng người chiến thắng có ba trăm sáu mươi vị Chính Thần, cùng với năm vị Đế Tôn mạnh nhất, sư đệ chính là một trong năm vị Đế Tôn đó.
Sư đệ trong đại kiếp long trời lở đất như vậy một đường chém giết, cuối cùng leo lên ngôi vị Thiên Đế, nếu không có cảnh tượng máu chảy đầu rơi bên người mới là kỳ quái."
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, chính là một trong Lục Vị Thiên Đế sau Phong Thần đại chiến.
Ai cũng biết, Ngọc Hoàng Đại Đế là đồng tử của Đạo Tổ, thuộc dạng "con ông cháu cha", không cần phải đích thân ra tay.
Còn năm vị còn lại, đều là một đường chém giết mà thành Thiên Đế.
Quý Trường Sinh phát hiện ra hắn thật sự thích giao lưu với người "không bình thường".
Thế giới quan của Lý Kỳ Hi quá hoàn chỉnh, logic không thể chê vào đâu được.
Nếu như Quan chủ và những vị đại năng khác đều là những người "không bình thường" như Lý Kỳ Hi thì tốt biết mấy.
Than thở.
Đều tại bọn họ quá mức bình thường.
Quý Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
"Sư tỷ, tỷ biết lai lịch của ta, tự nhiên là tin tưởng ta.
Nhưng những người khác của Huyền Đô Quan chung quy đều là hạng tầm thường không nhìn thấu được huyễn cảnh, bọn họ chưa chắc đã hiểu được lai lịch của ta.
Trong số các đệ tử lần này nghe nói còn có gian tế của Thiên Ma giáo, ta rất lo lắng sẽ có kẻ mượn đề tài này gây chuyện, ngược lại có khả năng sẽ hiểu lầm ta là gian tế của Thiên Ma giáo."
Lý Kỳ Hi bật cười:
"Làm sao có thể, sư đệ ngươi nghĩ nhiều rồi.
Ngươi ở Huyền Đô Quan này chắc chắn là người tốt, kẻ ngu ngốc mới cho rằng ngươi là gian tế của Thiên Ma giáo."
Vừa rồi Quý Trường Sinh để lộ dị tượng Huyết Hà, cả người có chút tê dại, cho nên đầu óc xoay chuyển hơi chậm.
Lúc này nghe Lý Kỳ Hi nói như vậy, Quý Trường Sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Hắn chính là người đã tố cáo nhi tử riêng của giáo chủ Thiên Ma giáo.
Hoài nghi hắn là gian tế của Thiên Ma giáo, chẳng khác nào đang ca ngợi Dư lão ma là một vị thánh nhân hy sinh nhi tử vì tập thể.
Điều này không hợp lý.
Quý Trường Sinh hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.
Cho dù có lá bài Bỉnh Tử Bình này, dị tượng Huyết Hà của hắn e rằng cũng không dễ che giấu.
Vẫn cần phải có một lời giải thích.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để biện minh, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Quan chủ:
"Kỳ Hi, mở cửa Nguyệt cung."
Quý Trường Sinh trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên, dị tượng Huyết Hà vừa rồi chắc chắn đã kinh động đến cao tầng Huyền Đô Quan.
Hắn e rằng phải trải qua một phen "tam đường hội thẩm" rồi.
Phản ứng của Lý Kỳ Hi cũng rất nhanh.
Nàng liếc nhìn Quý Trường Sinh, ngữ khí vẫn ung dung như cũ:
"Sư đệ không cần lo lắng, có ta ở đây.
Ngươi ta ở tiên giới đều tung hoành vô địch, huống chi chỉ là huyễn cảnh nho nhỏ này, không đáng ngại."
"Sư tỷ nói chí lý."
Quý Trường Sinh dần dần ổn định tâm thần.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
May mà hắn thật sự đã giết chết nhi tử của Dư lão ma.
Lại còn ôm được "cái đùi" của Lý Kỳ Hi.
Tình hình vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.
Đừng hoảng, ưu thế thuộc về ta.
Quý Trường Sinh khôi phục lại sự bình tĩnh, chờ đợi sự thẩm vấn sắp tới.
Một lát sau.
Quan chủ dẫn theo một đám người tiến vào Nguyệt cung.
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt rơi vào người Quý Trường Sinh.
Sau đó...
"Trúc Cơ hậu kỳ rồi."
"Quả nhiên vẫn là bị Kỳ Hi dẫn lên con đường tà môn."
"Huyết sát nhập thể, Huyết Hà cuồn cuộn, vừa rồi luồng huyết sát chi khí kia quả nhiên là từ trên người tiểu tử này truyền ra."
Quý Trường Sinh không cố ý che giấu, dù sao vừa rồi đã bại lộ, cũng sẽ không có ai cho rằng là Lý Kỳ Hi tạo ra động tĩnh lớn như vậy, cho nên hắn cũng không làm chuyện vô ích, Quan chủ bọn họ tự nhiên cũng nhìn thấu được thực lực của Quý Trường Sinh.
Nhưng Quý Trường Sinh lưng thẳng tắp như cây trúc xanh, ánh mắt kiên định không sợ hãi, không hề có chút chột dạ.
Quan chủ cũng nhìn Quý Trường Sinh một cái thật sâu, sau đó chậm chậm mở miệng:
"Nói đi, vừa rồi Huyết Hà là chuyện gì vậy?"
Lý Kỳ Hi không kiên nhẫn nói:
"Sư đệ ta giết người hơi nhiều, có vấn đề gì sao?"
Quan chủ nhíu mày:
"Sư đệ?"
"Đúng vậy, ta phát hiện sư đệ chính là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chuyển thế, cho nên thay sư tôn thu đồ đệ, kết bái huynh đệ với hắn, hiện tại tiện thể thông báo cho các ngươi biết."
Quý Trường Sinh trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với Lý Kỳ Hi.
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng sự bất mãn và bá khí này đã thể hiện rõ ràng thực lực của Lý Kỳ Hi.
Quý Trường Sinh tuyệt đối tin tưởng Lý Kỳ Hi không phải dựa vào danh tiếng của Linh Lung tiên tử mới sống đến bây giờ, tất cả đều là dựa vào thực lực của bản thân.
Mà thần sắc của những người khác thì khó có thể diễn tả bằng lời.
"Nam Cực Trường Sinh Đại Đế?"
"Lại thêm một kẻ điên rồi sao?"
"Thật là thượng bất chính hạ tắc loạn."
"Haiz, trước kia ta còn rất xem trọng tiểu tử Quý Trường Sinh này."
"Hừ, ai biết là thật điên hay giả điên."
"Ta thấy hắn chính là gian tế do Thiên Ma giáo phái tới."
Ngoại trừ người "không bình thường" như Lý Kỳ Hi sẽ trực tiếp tin tưởng hắn là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chuyển thế, người bình thường hiển nhiên sẽ không tin.
Quan chủ là một người bình thường.
Cho nên ông ta vẫn nhìn Quý Trường Sinh, phớt lờ lời nói của Lý Kỳ Hi, tiếp tục mở miệng:
"Quý Trường Sinh, ngươi có gì muốn giải thích không?"
Quý Trường Sinh nghiêm túc hành lễ với chưởng quan, sau đó thốt ra lời khiến mọi người kinh hãi:
"Quan chủ, ta đề nghị lôi tên vừa nói ta là gian tế của Thiên Ma giáo kia ra ngoài chém đầu."
Tất cả mọi người bao gồm cả Quan chủ đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Bạch trưởng lão càng thêm phẫn nộ:
"Tiểu tử, ngươi nói lại lần nữa xem."
Quý Trường Sinh thuận theo:
"Ta đề nghị lôi tên ngu ngốc gieo rắc lời đồn nhảm nhí này ra ngoài chém đầu, giữ hắn ta lại chỉ làm giảm trình độ trung bình của Huyền Đô Quan.
Một con heo cũng biết, ta tuyệt đối không phải là gian tế của Thiên Ma giáo."
Bạch trưởng lão càng thêm tức giận:
"Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?"
Quý Trường Sinh thật sự không biết.
Nhưng hắn đã nhớ kỹ bộ dạng của lão già này.
Với tốc độ tu luyện của hắn, muốn giết chết lão già này cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian.
Từ lúc bước vào cửa, ánh mắt lão già này nhìn hắn đã mang theo sát khí không hề che giấu.
Quý Trường Sinh không biết hắn đã kết thù với lão già này như thế nào, nhưng điều đó không quan trọng.
Cần gì phải quan tâm đến chuyện của một kẻ sắp chết.
Quý Trường Sinh chỉ cười nhạo nói:
"Chỉ là một lão già ngu xuẩn không bằng con chó con heo thôi."
Tất cả mọi người lại một lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.
Quan chủ cũng có chút không chịu nổi, nhắc nhở:
"Cẩn thận lời nói, vị này là Bạch trưởng lão."
Quan chủ cố ý nhấn mạnh chữ "Bạch".
Đáng tiếc, Quý Trường Sinh chỉ là một đứa trẻ bình thường, đối với thế lực cao tầng của thế giới này không hề hiểu biết.
Hắn chỉ biết "cái đùi" của hắn là Lý Kỳ Hi, "cái đùi" của Lý Kỳ Hi là người đứng đầu đương thời Linh Lung tiên tử.
Bạch gia là cái thách gì?
Chưa từng nghe nói qua.
Cho nên Quý Trường Sinh hoàn toàn không để ý:
"Dù là Bạch gia hay Hắc gia, kẻ ngu xuẩn thì vẫn là kẻ ngu xuẩn."
Quan chủ: "..."
Ngay cả ông ta cũng không dám nói Bạch gia như vậy.
Tiểu tử này thật sự là gan to bằng trời.
Bạch trưởng lão tức giận đến mức bật cười:
"Tốt lắm nhóc con, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại của Bạch mỗ."
Lời còn chưa dứt, Bạch trưởng lão đã ra tay.
Sau đó...
Một vệt sáng trăng lóe lên.
Máu tươi bắn tung.
Cái đầu của Bạch trưởng lão trong nháy mắt đã xuất hiện dưới chân Quý Trường Sinh.
Lý Kỳ Hi chậm rãi thu hồi Nguyệt Nha nhận của mình, ngữ khí càng thêm không kiên nhẫn:
"Cũng không cần nói nhiều nữa, được rồi đấy, sư đệ ta đường đường là một trong Lục Vị Thiên Đế, các ngươi là cái thá gì, cũng xứng đáng tra hỏi hắn sao?
Cút hết cho ta."
Quý Trường Sinh kinh ngạc.
Đây chính là giá trị của một "cái đùi" sao?
Yêu chết mất thôi.
Đáng tiếc là chuyển tặng công đức phải hao phí ít nhất một nửa, nếu không ta thật muốn giúp ngươi một mạch đột phá đến Kết Đan."
Thanh âm Lý Kỳ Hi mang theo chút tiếc nuối.
Quý Trường Sinh vội vàng nói:
"Sư tỷ không cần phải khách khí như vậy, về sau ta tự mình tu luyện là được. Chỉ là hiện tại có chút phiền phức nhỏ."
"Phiền phức gì?"
Lý Kỳ Hi hỏi.
Quý Trường Sinh cẩn thận cân nhắc rồi mở miệng:
"Sư tỷ, tỷ cũng biết lai lịch của ta, một đường đi tới, khó tránh khỏi cảnh tượng máu chảy đầu rơi."
Lý Kỳ Hi gật đầu:
"Đó là lẽ tự nhiên, Phong Thần đại chiến quét sạch tiên giới, tuy ta sớm đã thành đạo, đứng ngoài quan sát, nhưng cũng biết đó là trận chiến định đỉnh thiên đình.
Thánh Nhân đích thân ra tay, Nhân tộc, Yêu tộc, Vu tộc vô số đại năng đều tham dự, tranh đoạt ba trăm sáu mươi lăm vị trí thần vị.
Cuối cùng người chiến thắng có ba trăm sáu mươi vị Chính Thần, cùng với năm vị Đế Tôn mạnh nhất, sư đệ chính là một trong năm vị Đế Tôn đó.
Sư đệ trong đại kiếp long trời lở đất như vậy một đường chém giết, cuối cùng leo lên ngôi vị Thiên Đế, nếu không có cảnh tượng máu chảy đầu rơi bên người mới là kỳ quái."
Nam Cực Trường Sinh Đại Đế, chính là một trong Lục Vị Thiên Đế sau Phong Thần đại chiến.
Ai cũng biết, Ngọc Hoàng Đại Đế là đồng tử của Đạo Tổ, thuộc dạng "con ông cháu cha", không cần phải đích thân ra tay.
Còn năm vị còn lại, đều là một đường chém giết mà thành Thiên Đế.
Quý Trường Sinh phát hiện ra hắn thật sự thích giao lưu với người "không bình thường".
Thế giới quan của Lý Kỳ Hi quá hoàn chỉnh, logic không thể chê vào đâu được.
Nếu như Quan chủ và những vị đại năng khác đều là những người "không bình thường" như Lý Kỳ Hi thì tốt biết mấy.
Than thở.
Đều tại bọn họ quá mức bình thường.
Quý Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
"Sư tỷ, tỷ biết lai lịch của ta, tự nhiên là tin tưởng ta.
Nhưng những người khác của Huyền Đô Quan chung quy đều là hạng tầm thường không nhìn thấu được huyễn cảnh, bọn họ chưa chắc đã hiểu được lai lịch của ta.
Trong số các đệ tử lần này nghe nói còn có gian tế của Thiên Ma giáo, ta rất lo lắng sẽ có kẻ mượn đề tài này gây chuyện, ngược lại có khả năng sẽ hiểu lầm ta là gian tế của Thiên Ma giáo."
Lý Kỳ Hi bật cười:
"Làm sao có thể, sư đệ ngươi nghĩ nhiều rồi.
Ngươi ở Huyền Đô Quan này chắc chắn là người tốt, kẻ ngu ngốc mới cho rằng ngươi là gian tế của Thiên Ma giáo."
Vừa rồi Quý Trường Sinh để lộ dị tượng Huyết Hà, cả người có chút tê dại, cho nên đầu óc xoay chuyển hơi chậm.
Lúc này nghe Lý Kỳ Hi nói như vậy, Quý Trường Sinh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Đúng vậy.
Hắn chính là người đã tố cáo nhi tử riêng của giáo chủ Thiên Ma giáo.
Hoài nghi hắn là gian tế của Thiên Ma giáo, chẳng khác nào đang ca ngợi Dư lão ma là một vị thánh nhân hy sinh nhi tử vì tập thể.
Điều này không hợp lý.
Quý Trường Sinh hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không hoàn toàn thả lỏng.
Cho dù có lá bài Bỉnh Tử Bình này, dị tượng Huyết Hà của hắn e rằng cũng không dễ che giấu.
Vẫn cần phải có một lời giải thích.
Còn chưa kịp nghĩ ra cách nào để biện minh, bên ngoài đã truyền đến giọng nói của Quan chủ:
"Kỳ Hi, mở cửa Nguyệt cung."
Quý Trường Sinh trong lòng trầm xuống.
Quả nhiên, dị tượng Huyết Hà vừa rồi chắc chắn đã kinh động đến cao tầng Huyền Đô Quan.
Hắn e rằng phải trải qua một phen "tam đường hội thẩm" rồi.
Phản ứng của Lý Kỳ Hi cũng rất nhanh.
Nàng liếc nhìn Quý Trường Sinh, ngữ khí vẫn ung dung như cũ:
"Sư đệ không cần lo lắng, có ta ở đây.
Ngươi ta ở tiên giới đều tung hoành vô địch, huống chi chỉ là huyễn cảnh nho nhỏ này, không đáng ngại."
"Sư tỷ nói chí lý."
Quý Trường Sinh dần dần ổn định tâm thần.
Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi.
May mà hắn thật sự đã giết chết nhi tử của Dư lão ma.
Lại còn ôm được "cái đùi" của Lý Kỳ Hi.
Tình hình vẫn chưa đến mức không thể cứu vãn.
Đừng hoảng, ưu thế thuộc về ta.
Quý Trường Sinh khôi phục lại sự bình tĩnh, chờ đợi sự thẩm vấn sắp tới.
Một lát sau.
Quan chủ dẫn theo một đám người tiến vào Nguyệt cung.
Hầu như ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt rơi vào người Quý Trường Sinh.
Sau đó...
"Trúc Cơ hậu kỳ rồi."
"Quả nhiên vẫn là bị Kỳ Hi dẫn lên con đường tà môn."
"Huyết sát nhập thể, Huyết Hà cuồn cuộn, vừa rồi luồng huyết sát chi khí kia quả nhiên là từ trên người tiểu tử này truyền ra."
Quý Trường Sinh không cố ý che giấu, dù sao vừa rồi đã bại lộ, cũng sẽ không có ai cho rằng là Lý Kỳ Hi tạo ra động tĩnh lớn như vậy, cho nên hắn cũng không làm chuyện vô ích, Quan chủ bọn họ tự nhiên cũng nhìn thấu được thực lực của Quý Trường Sinh.
Nhưng Quý Trường Sinh lưng thẳng tắp như cây trúc xanh, ánh mắt kiên định không sợ hãi, không hề có chút chột dạ.
Quan chủ cũng nhìn Quý Trường Sinh một cái thật sâu, sau đó chậm chậm mở miệng:
"Nói đi, vừa rồi Huyết Hà là chuyện gì vậy?"
Lý Kỳ Hi không kiên nhẫn nói:
"Sư đệ ta giết người hơi nhiều, có vấn đề gì sao?"
Quan chủ nhíu mày:
"Sư đệ?"
"Đúng vậy, ta phát hiện sư đệ chính là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chuyển thế, cho nên thay sư tôn thu đồ đệ, kết bái huynh đệ với hắn, hiện tại tiện thể thông báo cho các ngươi biết."
Quý Trường Sinh trong lòng âm thầm giơ ngón tay cái với Lý Kỳ Hi.
Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng sự bất mãn và bá khí này đã thể hiện rõ ràng thực lực của Lý Kỳ Hi.
Quý Trường Sinh tuyệt đối tin tưởng Lý Kỳ Hi không phải dựa vào danh tiếng của Linh Lung tiên tử mới sống đến bây giờ, tất cả đều là dựa vào thực lực của bản thân.
Mà thần sắc của những người khác thì khó có thể diễn tả bằng lời.
"Nam Cực Trường Sinh Đại Đế?"
"Lại thêm một kẻ điên rồi sao?"
"Thật là thượng bất chính hạ tắc loạn."
"Haiz, trước kia ta còn rất xem trọng tiểu tử Quý Trường Sinh này."
"Hừ, ai biết là thật điên hay giả điên."
"Ta thấy hắn chính là gian tế do Thiên Ma giáo phái tới."
Ngoại trừ người "không bình thường" như Lý Kỳ Hi sẽ trực tiếp tin tưởng hắn là Nam Cực Trường Sinh Đại Đế chuyển thế, người bình thường hiển nhiên sẽ không tin.
Quan chủ là một người bình thường.
Cho nên ông ta vẫn nhìn Quý Trường Sinh, phớt lờ lời nói của Lý Kỳ Hi, tiếp tục mở miệng:
"Quý Trường Sinh, ngươi có gì muốn giải thích không?"
Quý Trường Sinh nghiêm túc hành lễ với chưởng quan, sau đó thốt ra lời khiến mọi người kinh hãi:
"Quan chủ, ta đề nghị lôi tên vừa nói ta là gian tế của Thiên Ma giáo kia ra ngoài chém đầu."
Tất cả mọi người bao gồm cả Quan chủ đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Bạch trưởng lão càng thêm phẫn nộ:
"Tiểu tử, ngươi nói lại lần nữa xem."
Quý Trường Sinh thuận theo:
"Ta đề nghị lôi tên ngu ngốc gieo rắc lời đồn nhảm nhí này ra ngoài chém đầu, giữ hắn ta lại chỉ làm giảm trình độ trung bình của Huyền Đô Quan.
Một con heo cũng biết, ta tuyệt đối không phải là gian tế của Thiên Ma giáo."
Bạch trưởng lão càng thêm tức giận:
"Tiểu tử, ngươi có biết ta là ai không?"
Quý Trường Sinh thật sự không biết.
Nhưng hắn đã nhớ kỹ bộ dạng của lão già này.
Với tốc độ tu luyện của hắn, muốn giết chết lão già này cũng không cần tốn bao nhiêu thời gian.
Từ lúc bước vào cửa, ánh mắt lão già này nhìn hắn đã mang theo sát khí không hề che giấu.
Quý Trường Sinh không biết hắn đã kết thù với lão già này như thế nào, nhưng điều đó không quan trọng.
Cần gì phải quan tâm đến chuyện của một kẻ sắp chết.
Quý Trường Sinh chỉ cười nhạo nói:
"Chỉ là một lão già ngu xuẩn không bằng con chó con heo thôi."
Tất cả mọi người lại một lần nữa hít vào một ngụm khí lạnh.
Quan chủ cũng có chút không chịu nổi, nhắc nhở:
"Cẩn thận lời nói, vị này là Bạch trưởng lão."
Quan chủ cố ý nhấn mạnh chữ "Bạch".
Đáng tiếc, Quý Trường Sinh chỉ là một đứa trẻ bình thường, đối với thế lực cao tầng của thế giới này không hề hiểu biết.
Hắn chỉ biết "cái đùi" của hắn là Lý Kỳ Hi, "cái đùi" của Lý Kỳ Hi là người đứng đầu đương thời Linh Lung tiên tử.
Bạch gia là cái thách gì?
Chưa từng nghe nói qua.
Cho nên Quý Trường Sinh hoàn toàn không để ý:
"Dù là Bạch gia hay Hắc gia, kẻ ngu xuẩn thì vẫn là kẻ ngu xuẩn."
Quan chủ: "..."
Ngay cả ông ta cũng không dám nói Bạch gia như vậy.
Tiểu tử này thật sự là gan to bằng trời.
Bạch trưởng lão tức giận đến mức bật cười:
"Tốt lắm nhóc con, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại của Bạch mỗ."
Lời còn chưa dứt, Bạch trưởng lão đã ra tay.
Sau đó...
Một vệt sáng trăng lóe lên.
Máu tươi bắn tung.
Cái đầu của Bạch trưởng lão trong nháy mắt đã xuất hiện dưới chân Quý Trường Sinh.
Lý Kỳ Hi chậm rãi thu hồi Nguyệt Nha nhận của mình, ngữ khí càng thêm không kiên nhẫn:
"Cũng không cần nói nhiều nữa, được rồi đấy, sư đệ ta đường đường là một trong Lục Vị Thiên Đế, các ngươi là cái thá gì, cũng xứng đáng tra hỏi hắn sao?
Cút hết cho ta."
Quý Trường Sinh kinh ngạc.
Đây chính là giá trị của một "cái đùi" sao?
Yêu chết mất thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất