Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Ma Đầu

Chương 4: Hóa Ra Là Vậy

Trước Sau
Trong trận pháp dẫn khí, Quý Trường Sinh bỗng chốc trở thành kẻ sáng chói nhất, chấn động cả Huyền Đô Quan.

Tu vi của hắn tuy chẳng đáng nhắc tới, nhưng lại có thể ngưng tụ ra cánh sen Công Đức Kim Liên ngay từ Luyện Khí kỳ, lại còn được chí bảo số một Huyền Đô Quan là Huyền Hoàng Công Đức Tháp công nhận. Điều này chẳng khác nào minh chứng cho một sự thật:

"Chẳng lẽ đứa trẻ này là đại năng chuyển thế? Hơn nữa còn là đại năng chính đạo, nếu không sao có thể tuổi còn nhỏ mà đã có công đức lớn lao đến vậy?"

Trong thế giới tu tiên, cái chết không phải là kết thúc của vạn sự, trừ phi hồn phi phách tán mới xem như chết hẳn.

Đại năng chuyển thế tuy không thường thấy, nhưng Huyền Đô Quan thân là tiên môn đệ nhất, kiến thức uyên bác, bối cảnh thâm hậu, nên việc có tiên nhân chuyển thế xuất hiện cũng không phải là chuyện gì quá bất ngờ.

Trước đây cũng từng xảy ra một hai lần.

Mà mỗi lần như vậy, người chuyển thế đều là nhân vật kiệt xuất, thậm chí còn rất có thể là tiên nhân đại năng đến từ thượng giới.

Nhận ra điểm này, các vị đại lão của Huyền Đô Quan không khỏi có chút kích động.

Chỉ có Lý Kỳ Hi là lên tiếng: "Cũng chưa chắc."

Mọi người đều nhìn về phía nàng.

Lý Kỳ Hi thản nhiên nói: "Người này tên là Quý Trường Sinh, sinh ra tại đất phong của gia tộc ta ở phàm tục, được Lý gia che chở, xuất thân hết sức bình thường.

Chỉ là không lâu trước đây, hắn đã thông qua cháu trai ta bí mật báo cáo về một tên gian tế của Thiên Ma Giáo."

Quan chủnghe vậy thì không khỏi ngạc nhiên, nhưng Trưởng lão Giới Luật lại bừng tỉnh:

"Ra là vậy, trách không được ngươi trước đó lại xử tử một tên đệ tử ngoại môn. Nhưng mà chỉ là tố giác một tên gian tế của Thiên Ma Giáo, hẳn là không thể khiến cho Quý Trường Sinh có được nhiều công đức như vậy chứ?"

Giọng nói của Lý Kỳ Hi có chút kỳ lạ:

"Trong trường hợp bình thường thì đúng là không thể, nhưng tên gian tế này lại không giống."

"Có lai lịch gì sao?"

Giọng nói của Lý Kỳ Hi càng thêm kỳ lạ:

"Lai lịch rất không tầm thường, là con riêng của Giáo chủ Thiên Ma Giáo."

Mọi người nghe vậy đều biến sắc.

Sau đó, tất cả đều đồng loạt nhìn về phía Quý Trường Sinh vẫn đang được công đức chi khí bao quanh.

"Không xong rồi, đứa trẻ này còn chưa Trúc Cơ mà đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với Ma đầu mạnh nhất đương thời."

"Dư lão ma của Thiên Ma Giáo, đó chính là Ma đầu có thể sánh ngang với Linh Lung sư tỷ, đứa nhỏ này gặp áp lực lớn rồi đây."

"Hẳn là có duyên với Huyền Đô Quan chúng ta."

"Con riêng của Dư lão ma?

Điều này thật thú vị.

Dư lão ma tuy kết duyên cùng Thánh nữ Hợp Hoan Tông, nhưng lại sinh ra một đứa con phế vật không có tư chất tu luyện.

Tên con riêng đã chết kia, hẳn là truyền nhân chân chính của Dư lão ma.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tên con riêng đó trong tương lai sẽ trở thành Ma đạo cự phách, gây ra vô biên sát nghiệt."

"Dư lão ma sao lại dám đưa con riêng của hắn đến Huyền Đô Quan chúng ta? Hắn có nắm chắc có thể vượt qua khảo hạch của chúng ta sao?"

Lý Kỳ Hi giải thích:

"Hắn thật sự có nắm chắc, ta điều tra ra được, Dư lão ma vì đứa con riêng này đã phái người tàn sát mười vạn sinh linh, sau đó đánh cho kẻ tàn sát đó chỉ còn lại một hơi thở cuối cùng, rồi để cho con riêng của hắn tự tay kết liễu.



Nếu không phải bị Quý Trường Sinh tố giác thì những dị tượng công đức ngày hôm nay có lẽ đã thuộc về tên con riêng đó rồi, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi."

Những người khác nghe vậy đều hít một hơi khí lạnh.

Ma đạo trung nhân tuy bất chấp thủ đoạn, nhưng bất chấp đến mức độ này thì vẫn là số ít.

Nếu không phải vì muốn mở đường cho nhi tử của mình thì Dư lão ma cũng sẽ không tốn nhiều công sức như vậy.

Trong trường hợp bình thường, Ma đạo đại lão cũng sẽ không để cho con cháu trực hệ của mình mạo hiểm như vậy.

Dù sao một khi bị Huyền Đô Quan phát hiện, lập tức sẽ là cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Nhưng Dư lão ma của Thiên Ma Giáo lại không giống.

Đứa con riêng này nếu ở lại Thiên Ma Giáo thì chưa chắc Giáo chủ phu nhân đã dung túng cho hắn.

Hợp Hoan Tông là đại phái ngang hàng với Thiên Ma Giáo, Thánh nữ Hợp Hoan Tông cũng không phải là kẻ để mặc cho Dư lão ma nhào nặn.

Nếu đứa con riêng này xuất hiện ở Thiên Ma Giáo, Thánh nữ Hợp Hoan Tông sẽ trực tiếp ra tay giết chết hắn, Hợp Hoan Tông cũng sẽ đứng ra bảo vệ nàng ta. Dù sao cũng chỉ là một đứa con riêng, chết cũng đã chết rồi.

Vì vậy, Dư lão ma mới phải tốn nhiều tâm tư như vậy, để mở đường cho con trai của mình.

"Để cho con riêng của mình bái nhập Huyền Đô Quan, nếu như lại xuất hiện dị tượng công đức, tên con riêng đó thật sự có khả năng nhận được sự bồi dưỡng toàn lực của Huyền Đô Quan chúng ta.

Huyền Đô Quan là tiên môn đệ nhất chính đạo, Thiên Ma Giáo là Ma đạo thủ lĩnh.

Có Dư lão ma ở phía sau chống lưng, tiền đồ của tên con riêng đó quả thực không thể đoán trước được, tương lai chưa chắc không có khả năng nắm giữ Huyền Đô Quan chúng ta."

Quan chủnói đến đây, cũng cảm thấy có chút kinh hãi:

"Tuy chỉ là suy đoán, nhưng cũng không phải là không có khả năng xảy ra.

Vậy Quý Trường Sinh đã phát hiện ra như thế nào?"

Khóe miệng Lý Kỳ Hi hiện lên một nụ cười nhạt, câu trả lời của Quý Trường Sinh đến bây giờ vẫn khiến nàng cảm thấy có chút buồn cười.

"Quý Trường Sinh nghe được tên con riêng đó nói mơ."

Quan chủ: "..."

Những người khác: "..."

Không ít người sau khi khiếp sợ xong, đều bật cười thành tiếng.

Một mối nguy hiểm tiềm ẩn to lớn của Huyền Đô Quan trong tương lai, vậy mà lại bị hóa giải một cách đơn giản như vậy, quả thực khiến cho bọn họ có chút dở khóc dở cười.

Lý Kỳ Hi tiếp tục nói:

"Cho nên ta phán đoán, Quý Trường Sinh chưa chắc đã là tiên nhân đại năng chuyển thế từ thượng giới, có thể chỉ là vô tình phá hỏng kế hoạch của Dư lão ma, cướp lấy cơ duyên mà Dư lão ma tạo ra cho con trai của hắn."

Quan chủ nghiêm mặt nói:

"Bất kể là Quý Trường Sinh có phải là tiên nhân chuyển thế hay không, hay chỉ là vô tình hóa giải một âm mưu cho Huyền Đô Quan chúng ta, thì đều là hạt giống công đức mà Huyền Đô Quan chúng ta cần phải dốc sức bồi dưỡng.

Thậm chí, nếu như Quý Trường Sinh không phải là tiên nhân chuyển thế, chúng ta càng phải cẩn thận bồi dưỡng."

Các vị Mạch chủ khác đều gật đầu đồng ý.

Cho Quan chủ mặt mũi là một chuyện, mặt khác, tiên nhân chuyển thế tự có lai lịch của mình.

Nhưng nếu như Quý Trường Sinh là một tờ giấy trắng, thì hiển nhiên sẽ có cảm giác thuộc về Huyền Đô Quan hơn.

Hơn nữa, Huyền Đô Quan dù sao cũng là chính đạo.

Quý Trường Sinh tuổi còn nhỏ, mà đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với Giáo chủ Thiên Ma Giáo.



Nếu như Huyền Đô Quan không che chở cho Quý Trường Sinh thì còn nói gì đến trừ ma vệ đạo nữa.

"Ta thấy Quý Trường Sinh có thể vào môn hạ của ta..."

Lời của Quan chủ còn chưa dứt, đã bị Lý Kỳ Hi cắt ngang:

"Quan chủ, trước đó ta đã đáp ứng với Quý Trường Sinh rồi. Hắn tố giác gian tế Thiên Ma Giáo có công, chỉ cần có thể thông qua khảo hạch đệ tử nội môn, là có thể bái nhập môn hạ của ta."

Sắc mặt Quan chủvà các vị Mạch chủ khác đều đại biến.

So với lúc nghe được âm mưu của Dư lão ma còn kinh hãi hơn.

Quan chủ theo bản năng lên tiếng:

"Vạn vạn không thể."

Sắc mặt Lý Kỳ Hi lập tức trầm xuống, bất mãn nói:

"Quan chủ chẳng lẽ ngươi cũng giống như những người khác, cho rằng ta không thể làm một sư phụ tốt sao?"

Quan chủ: "..."

Nói như thế nào mới có thể giữ thể diện cho nàng ta đây?

Quan chủ rất khó xử.

Các vị Mạch chủ khác thì không khó xử, một gã đại hán râu quai nón trực tiếp lên tiếng:

"Ngươi đã thu nhận tám đồ đệ, chết hết tám đồ đệ rồi.

Quý Trường Sinh là một đứa trẻ tốt, ngươi hãy cho nó một con đường sống đi."

Giọng nói của Lý Kỳ Hi thản nhiên như mây gió:

"Nhân sinh như một giấc mộng lớn, hà tất phải câu nệ sống chết. Sự đặc sắc của cuộc đời không nằm ở độ dài, mà nằm ở độ rộng.

Ở trong môn hạ của ta học tập mười năm, còn hơn là bọn họ sống uổng phí trăm tuổi.

Hơn nữa, tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, sinh tử vốn là chuyện thường tình.

Tám tên đệ tử trước kia thực lực không đủ, cho nên mới không thể phá vỡ được ảo cảnh sinh tử.

Quý Trường Sinh thì không giống, Luyện Khí kỳ đã có thể ngưng tụ ra cánh sen công đức, ta rất kỳ vọng hắn có thể kế thừa y bát của ta, phá vỡ ảo cảnh, phi thăng thành tiên."

Đại hán râu quai nón ngửa mặt lên trời thở dài:

"Hỏng rồi, nàng ta lại cho rằng mình là dựa vào thực lực mà sống đến ngày hôm nay.

Xem ra hôm nay chưa uống thuốc, lại phát bệnh rồi."

Lý Kỳ Hi khinh thường cười một tiếng:

"Tiểu tu sĩ Hóa Thần cũng muốn phá hoại đạo tâm của ta.

Bản tọa rất bình thường, người có bệnh là các ngươi, chìm đắm trong ảo cảnh mà không tự biết.

Thôi vậy, giống như châu chấu không thể nói chuyện về băng tuyết, ve sầu không biết đến mùa thu, có một số chuyện nói với các ngươi cũng không hiểu.

Tóm lại, hạt giống công đức như Quý Trường Sinh chỉ có ta mới có thể dạy dỗ, giao cho các ngươi chính là đang lãng phí nhân tài."

Mọi người nghe vậy đều cười ha hả.

Quan chủ khẽ ho một tiếng, trực tiếp ra quyết định: "Để cho Quý Trường Sinh tự mình lựa chọn."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau