Chương 14
Sau khi sảng khoái bắn ra, Trần Ương mau chóng kiệt sức. Cậu rất xấu hổ nhưng dường như lỗ nhỏ khát khao bị cắm, khi Nhai Thạch đâm vào chỗ sâu, thành ruột thít chặt chảy ra rất nhiều dâm dịch như sắp lên đỉnh lần nữa.
Cậu muốn nói mình đầu hàng nhưng một câu cũng không thể nói trọn vẹn, trong cổ chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Lần này cậu chủ động nên Nhai Thạch không chịu dừng mà càng thao ác hơn đêm qua, lý trí Trần Ương nói cho cậu biết không thể ở lại đây nhưng lỗ nhỏ bị ra vào liên tục làm cả người cậu trở nên kỳ quái.
"Tôi không muốn bị ai thấy đâu......" Khi áo bị lột ra, Trần Ương khó nhọc mở miệng nói với Nhai Thạch, "Cậu chậm, chậm một chút, tôi không chịu nổi......"
Nhai Thạch nghĩ giờ đang là ban ngày, dưới núi thỉnh thoảng có thôn dân lên đây. Lỡ bị những người kia quấy rầy, A Ương không chịu làm tiếp với hắn chẳng phải sẽ hỏng việc sao.
Nghĩ vậy nên dù trong lòng không muốn ngừng nhưng hắn vẫn giảm bớt tốc độ rồi bế A Ương tới chỗ kín đáo hơn trên thềm đá.
Bên trong A Ương rất mềm, vách trong chảy ra d*m thủy bao bọc dương v*t của hắn cực kỳ sảng khoái, hèn gì các yêu quái tiền bối đều nói nhân loại thích làm chuyện này.
Trần Ương cảm nhận được ánh nắng nóng rực chiếu vào lưng trần của mình, mồ hôi rịn ra nhỏ xuống gạch đá đọng lại một vệt nước nhỏ.
Cậu không biết tại sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, rõ ràng lần trước còn thấy đau và khó chịu nhưng lần này bị thao một cách thô bạo lại vui vẻ lạ thường, còn muốn thiếu niên ôm mình có thể đâm vào sâu hơn, mạnh mẽ va chạm chỗ sâu nóng ướt của mình.
Sao có thể để người khác biết được chứ? Sau khi cậu bị yêu quái cưỡng ép làm chuyện này lại rung động vì chiếc nhẫn dây leo vô giá trị kia, còn chủ động lên núi để bị thao.
Thân thể và ý thức của cậu như chia ra thành hai loại tồn tại, một bên bị liêm sỉ nhân loại trói buộc, một bên lại sa vào dục vọng nguyên thủy cuồng dã không cách nào khống chế.
Vì vậy miệng cậu không chịu thừa nhận mình sảng khoái nhưng thân thể lại vô thức uốn éo trong ngực Nhai Thạch để cây gậy thô to kia có thể cắm vào sâu hơn.
Khi Nhai Thạch bắn chất lỏng đặc sệt vào cơ thể cậu, bụng cậu khẽ run một cái, muốn kêu lên nhưng miệng đã bị đầu lưỡi thiếu niên xâm chiếm.
Đối phương quả thực vô sự tự thông, đầu lưỡi hơi lạnh quét qua răng cậu, mút lưỡi cậu, cậu chỉ có thể nghẹn ngào thút thít gần như ngạt thở.
Bụng lại bị bắn tinh căng phồng, dường như tinh lực của yêu quái kia không bao giờ cạn, khi Trần Ương được thả ra hoàn toàn đi không nổi mà đối phương vẫn còn tiếp tục cày cấy trên người cậu.
"Tôi chịu thua, tôi mệt quá......" Hai đùi Trần Ương bị banh ra, khóc đến khàn giọng, "Lần sau, lần sau làm tiếp được không, tôi muốn về ăn cơm......"
Buổi sáng cậu tới đây, giờ đã là giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống qua kẽ lá làm cậu chảy mồ hôi đầm đìa, tóc tai ướt sũng như mới gội đầu.
Cửa huyệt đỏ bừng, dương v*t thô to kia cắm vào làm cậu thấy hơi đau rát.
Hơn nữa cậu cũng không phải người siêng vận động nên lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy để làm với yêu quái, cứ tiếp tục thế này kiểu gì cậu cũng sẽ bị thao ngất xỉu.
"A Ương đói à?" Nhai Thạch nghe lời rút dương v*t ra ngoài hỏi cậu.
Cậu cố nén đau nhức đứng dậy lau nước mắt trên mặt rồi khẽ gật đầu.
Nhai Thạch không nói đưa cậu về nhà mà cầm mấy quả và một hũ sành nhỏ đựng nước đưa cho cậu.
"Đây là gì thế, uống được không?" Trần Ương khát nước cực kỳ nên lập tức nhận lấy thứ Nhai Thạch đưa.
Cậu ngửi nước trong hũ, cảm thấy đây không phải nước bình thường mà có mùi rất thơm giống nước ép cây cỏ. Cũng không có côn trùng, màu nước trong veo.
Thôi, chắc yêu quái này cũng không hại cậu đâu. Trần Ương liếm đôi môi khô khốc rồi ngửa đầu uống hết nước trong hũ sành.
Cậu muốn nói mình đầu hàng nhưng một câu cũng không thể nói trọn vẹn, trong cổ chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.
Lần này cậu chủ động nên Nhai Thạch không chịu dừng mà càng thao ác hơn đêm qua, lý trí Trần Ương nói cho cậu biết không thể ở lại đây nhưng lỗ nhỏ bị ra vào liên tục làm cả người cậu trở nên kỳ quái.
"Tôi không muốn bị ai thấy đâu......" Khi áo bị lột ra, Trần Ương khó nhọc mở miệng nói với Nhai Thạch, "Cậu chậm, chậm một chút, tôi không chịu nổi......"
Nhai Thạch nghĩ giờ đang là ban ngày, dưới núi thỉnh thoảng có thôn dân lên đây. Lỡ bị những người kia quấy rầy, A Ương không chịu làm tiếp với hắn chẳng phải sẽ hỏng việc sao.
Nghĩ vậy nên dù trong lòng không muốn ngừng nhưng hắn vẫn giảm bớt tốc độ rồi bế A Ương tới chỗ kín đáo hơn trên thềm đá.
Bên trong A Ương rất mềm, vách trong chảy ra d*m thủy bao bọc dương v*t của hắn cực kỳ sảng khoái, hèn gì các yêu quái tiền bối đều nói nhân loại thích làm chuyện này.
Trần Ương cảm nhận được ánh nắng nóng rực chiếu vào lưng trần của mình, mồ hôi rịn ra nhỏ xuống gạch đá đọng lại một vệt nước nhỏ.
Cậu không biết tại sao mình lại trở nên nhạy cảm như vậy, rõ ràng lần trước còn thấy đau và khó chịu nhưng lần này bị thao một cách thô bạo lại vui vẻ lạ thường, còn muốn thiếu niên ôm mình có thể đâm vào sâu hơn, mạnh mẽ va chạm chỗ sâu nóng ướt của mình.
Sao có thể để người khác biết được chứ? Sau khi cậu bị yêu quái cưỡng ép làm chuyện này lại rung động vì chiếc nhẫn dây leo vô giá trị kia, còn chủ động lên núi để bị thao.
Thân thể và ý thức của cậu như chia ra thành hai loại tồn tại, một bên bị liêm sỉ nhân loại trói buộc, một bên lại sa vào dục vọng nguyên thủy cuồng dã không cách nào khống chế.
Vì vậy miệng cậu không chịu thừa nhận mình sảng khoái nhưng thân thể lại vô thức uốn éo trong ngực Nhai Thạch để cây gậy thô to kia có thể cắm vào sâu hơn.
Khi Nhai Thạch bắn chất lỏng đặc sệt vào cơ thể cậu, bụng cậu khẽ run một cái, muốn kêu lên nhưng miệng đã bị đầu lưỡi thiếu niên xâm chiếm.
Đối phương quả thực vô sự tự thông, đầu lưỡi hơi lạnh quét qua răng cậu, mút lưỡi cậu, cậu chỉ có thể nghẹn ngào thút thít gần như ngạt thở.
Bụng lại bị bắn tinh căng phồng, dường như tinh lực của yêu quái kia không bao giờ cạn, khi Trần Ương được thả ra hoàn toàn đi không nổi mà đối phương vẫn còn tiếp tục cày cấy trên người cậu.
"Tôi chịu thua, tôi mệt quá......" Hai đùi Trần Ương bị banh ra, khóc đến khàn giọng, "Lần sau, lần sau làm tiếp được không, tôi muốn về ăn cơm......"
Buổi sáng cậu tới đây, giờ đã là giữa trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống qua kẽ lá làm cậu chảy mồ hôi đầm đìa, tóc tai ướt sũng như mới gội đầu.
Cửa huyệt đỏ bừng, dương v*t thô to kia cắm vào làm cậu thấy hơi đau rát.
Hơn nữa cậu cũng không phải người siêng vận động nên lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy để làm với yêu quái, cứ tiếp tục thế này kiểu gì cậu cũng sẽ bị thao ngất xỉu.
"A Ương đói à?" Nhai Thạch nghe lời rút dương v*t ra ngoài hỏi cậu.
Cậu cố nén đau nhức đứng dậy lau nước mắt trên mặt rồi khẽ gật đầu.
Nhai Thạch không nói đưa cậu về nhà mà cầm mấy quả và một hũ sành nhỏ đựng nước đưa cho cậu.
"Đây là gì thế, uống được không?" Trần Ương khát nước cực kỳ nên lập tức nhận lấy thứ Nhai Thạch đưa.
Cậu ngửi nước trong hũ, cảm thấy đây không phải nước bình thường mà có mùi rất thơm giống nước ép cây cỏ. Cũng không có côn trùng, màu nước trong veo.
Thôi, chắc yêu quái này cũng không hại cậu đâu. Trần Ương liếm đôi môi khô khốc rồi ngửa đầu uống hết nước trong hũ sành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất