Chương 26: “Anh sẽ không hiểu được.” Ninh Cốc nói tiếp
Đinh Tử ngồi trước cửa căn nhà xập xệ của chú Điên, hôm nay đã là ngày thứ tư, mặt cũng đã bị gió thổi cho tê rần.
Chú Điên vẫn không có ở nhà, không biết đã đi đâu.
Đinh Tử còn nghi ngờ phải chăng lão này đã ra ngoài đi dạo một mình, bị dân bản địa lang thang trong sương đen ăn mất rồi.
Có tiếng bước chân đi vòng từ sau căn nhà tới, Đinh Tử đầu tiên là mừng rỡ ngoài ý muốn, mà ngay sau đó đã thất vọng rất nhanh, tiếng bước chân này quá quen thuộc, là anh trai ruột nó.
“Ăn gì đi.” Chùy Tử ném một hộp đựng khối vuông màu vàng tới, đây là thứ gã mang về từ lần đến chủ thành, ăn ngon hơn đồ ở quỷ thành.
“Không đói bụng.” Đinh Tử nói.
“Trưởng đoàn đang tìm mày đấy.” Chùy Tử ngồi xuống bên cạnh nó.
“Em cũng có biết gì về Ninh Cốc đâu, tìm em làm gì?” Đinh Tử nói, “Không phải trước đó trưởng đoàn đã hỏi anh về chuyện Ninh Cốc ở chủ thành rồi à?”
“Không biết,” Chùy Tử xoa xoa đầu nó mấy cái, “Cũng không gấp lắm, mày mà rảnh thì tới tìm trưởng đoàn, biết đâu trưởng đoàn lại có tin tức gì về Ninh Cốc.”
Gã chưa kịp nói xong câu này, Đinh Tử đã nhảy dựng dậy, chạy giữa gió về khu công sự.
“Hai đứa từ nhỏ đã lang thang cùng nhau,” Lý Hướng ngồi bên bàn, nhìn Đinh Tử, “Có lần đến mấy ngày cũng không thấy về, toàn là đi đâu đấy?”
“Đi hết mấy khu công sự,” Đinh Tử nói, “Thi thoảng ngủ ở chỗ người khác, cũng hay tới bãi rác tìm kiếm đồ… không phải mọi người đều biết rồi à?”
“Có gì chú không biết không?” Lý Hướng hỏi.
Đinh Tử ngơ ngác: “Không biết?”
“Không biết.” Lý Hướng nhìn nó.
“Không biết…” Đinh Tử hơi ngập ngừng, “Vịnh Lưỡi?”
“Tới đâu trong Vịnh Lưỡi?” Lý Hướng tiếp tục hỏi.
“Chỗ đầu lưỡi thôi,” Vẻ mặt Đinh Tử trông rất mờ mịt, “Nhưng cũng không hay đi, Ninh Cốc nói đi đến đó dễ gặp dân bản địa, chết rồi cũng không ai biết.”
“Về sau cháu cũng đừng đi cùng nó, gan nó to, cháu còn đi lang thang bừa theo nó nữa.” Lý Hướng thở dài.
“Nó không phải là gan to,” Đinh Tử nằm nhoài ra bàn, mũi bỗng nhiên hơi cay, “Nó chỉ tò mò thôi, chuyện gì cũng muốn biết.”
“Chẳng hạn?” Trưởng đoàn vẫn luôn khoanh tay đứng cạnh đó hỏi một câu.
“Bên ngoài sương đen là gì, quỷ thành rộng chừng nào, nó…”, Đinh Tử thoáng ngập ngừng, đó đều là thắc mắc từ nhỏ tới lớn của Ninh Cốc, “Cha mẹ của nó là ai, ngoài chủ thành và quỷ thành ra thì còn có nơi nào có đất liền nữa không… nhiều lắm.”
Trưởng đoàn cũng thở dài.
“Vẫn chưa có tin tức gì về nó à?” Đinh Tử cẩn thận hỏi.
“Tàu vẫn chưa tới,” Lý Hướng nói, “Không có ai đến chủ thành, cũng không dò hỏi được tin tức.”
“À.” Đinh Tử lau nước mắt.
Lúc Đinh Tử trở về bên ngoài căn nhà của chú Điên, Chùy Tử vẫn đang ngồi ở đó chờ nó.
“Hỏi mày gì thế?” Chùy Tử nhìn nó.
“Cũng không hỏi chuyện gì quan trọng,” Hai mắt Đinh Tử ửng đỏ, nó gỡ kính ra, rồi lại lau nước mắt, “Nhưng có hơi lạ.”
“Lạ thế nào?” Chùy Tử hơi ngạc nhiên, “Sao mày lại còn khóc nữa?”
“Muốn khóc thì khóc,” Đinh Tử nói, rồi hạ thấp giọng xuống, “Với cả, em mà không khóc, làm sao bọn họ tin lời em nói được.”
“Mày còn diễn kịch?” Chùy Tử cũng hạ thấp giọng.
“Bên trong Vịnh Lưỡi,” Đinh Tử dùng giọng nhỏ tới nỗi vừa ra khỏi miệng là có thể bị gió thổi tan đi, nói rằng, “chắc chắn là có thứ gì đó.”
Chùy Tử kinh ngạc nhìn nó.
“Lý Hướng hỏi em là bọn em có đến chỗ nào mà chú ấy không biết không,” Đinh Tử hạ thấp giọng nói, “Nếu em không kể ra từng đến Vịnh Lưỡi, bọn họ chắc chắn sẽ không tin, nên em đã nói Vịnh Lưỡi, kết quả là bọn họ hỏi ở đâu trong Vịnh Lưỡi.”
“Đúng là hỏi lạ thật, bọn mày có đến thì cũng chắc chắn sẽ không dám đi vào,” Chùy Tử suy tư, “Ninh Cốc từng vào đó rồi à?”
“Lúc bọn em đi cùng nhau thì chưa bao giờ vào,” Đinh Tử xoa mũi, “Ninh Cốc chưa biết chừng đã đi vào rồi, nó chuyện gì chả muốn biết…”
“Đừng nói với người khác chuyện này, nói ra có khi bọn mình sẽ xong đời hết,” Chùy Tử thở dài, “Nhưng sao anh lại có cảm giác… Ninh Cốc…”
“Cũng không được nói!” Đinh Tử kêu lên.
“Không nói không nói,” Chùy Tử đứng lên, “Anh đi về đây, mày vẫn chờ ở đây hả?”
“Chờ,” Đinh Tử cắn môi, “Ông đây sẽ ngồi đây chờ lão Điên trở về, không hỏi được gì thì cũng phải đánh cho lão một trận.”
“Được thôi.” Chùy Tử bỏ đồ ăn lên tay nó, rồi xoay người bỏ đi.
Lúc bóng người chú Điên thoắt ẩn thoắt hiện như một cái chăn bông rách giữa sương đen, Đinh Tử đã cảm giác mông mình bị ngồi tê rần rồi, bụng cũng đói cồn cào.
Nó nhảy dựng dậy lao tới, cách từ thật xa đã nhảy lên, một chân đá ra.
Đây là chiêu Ninh Cốc dạy nó, Ninh Cốc đã dạy nó rất nhiều chiêu dùng trong đánh nhau, dù sao thì ở quỷ thành, kẻ lữ hành không có năng lực muốn không bị bắt nạt đều sẽ phải giỏi đánh nhau.
Thế nhưng, cách chỉ còn có một mét, chú Điên đã giơ tay lên, nó bị ném về chỗ cũ.
“Lão cáo già,” Đinh Tử bò dậy chỉ vào chú Điên, “Ông chắc chắn là có bí mật gì đó, xưa nay chưa bao giờ nghe Ninh Cốc kể ông có năng lực gì cả.”
“Tôi có năng lực tiên đoán,” Chú Điên thoắt cái đã tới trước mặt nó, “Tôi tiên đoán, cậu đã đói bụng.”
Đinh Tử vừa muốn mắng chửi, bụng đã rọt một tiếng, như thể rống giận, giữa gió mạnh mà vẫn nghe thấy được.
“Trở về ăn cơm đi.” Chú Điên vừa nói vừa đi vào phòng.
“Ông chắc chắn biết nhiều hơn tôi,” Đinh Tử chen người vào khe cửa lúc chú Điên đóng cửa, “Ninh Cốc đến chủ thành rốt cuộc có gặp nguy hiểm không? Vì sao mấy người trưởng đoàn đều vẫn luôn không cho nó đi?”
Chú Điên đẩy cửa, mặt Đinh Tử đã bị cửa kẹp biến dạng, nhưng vẫn kiên trì chen vào cửa: “Ông cũng từng nói nó không nên đi, tại sao?”
“Bảo vệ tốt cho bản thân,” chú Điên nói, “Chờ nó trở về.”
“Nếu ông không nói, ông sẽ không đợi được nó về đâu, ông tin không!” Đinh Tử quát to, “Ngày mai tôi sẽ mang mìn lại đây nổ tung nhà ông!”
“Đừng đến Vịnh Lưỡi.” Chú Điên nói.
Đinh Tử nhìn ông ta.
“Tôi biết cậu muốn đi,” chú Điên nói, “Đừng đi.”
“Cứ đi đấy!” Đinh Tử nói.
“Không sợ không được gặp lại bạn tốt của cậu nữa à?” Chú Điên ấn mặt nó, đẩy nó ra ngoài cửa.
Đinh Tử là người cố chấp, hơn nữa còn rất có nghĩa khí, giống như Ninh Cốc, cho nên hai đứa mới có thể chơi cùng nhau nhiều năm như vậy, giờ bị nhốt bên ngoài cửa cũng vẫn không bỏ cuộc, có thể nghe thấy thằng bé vẫn đang hùng hùng hổ hổ đi xung quanh căn nhà.
Chú Điên thở dài, không để ý tới nó nữa.
Cúi đầu nhanh chóng bỏ những thứ đồ lặt vặt đã dọn ra trên bàn vào trong một cái túi, rồi bỏ vào ba lô.
Lần này Ninh Cốc đi, chỉ e sự bình lặng của quỷ thành chẳng mấy chốc sẽ bị phá vỡ.
Tuy biết đây là chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng chú Điên vẫn thấy tiếc đời sống đắc ý mấy năm nay ở quỷ thành, hỗn loạn mà có sức sống, không đầu không đuôi rồi lại cũng bừng bừng sinh cơ.
Chú Điên không biết nếu như quỷ thành lâm vào hỗn loạn, mình còn có thể đi đâu nữa, nhưng cũng vẫn sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
“Bên ngoài sương đen có gì? Có người sao? Có quái vật sao?”
Ninh Cốc ngồi trong động như một pho tượng, đã ngồi như thế rất lâu rồi, Liên Xuyên vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cậu có thể ngồi yên lặng quá năm phút đồng hồ, ngoài lúc ngủ.
Trước đó đã có thể nhìn ra được, quan hệ giữa Ninh Cốc với trưởng đoàn không giống như với những kẻ lữ hành khác, người có thể khiến cho cả mấy người trưởng đoàn cùng lúc ra tay cứu giúp, ít nhất cũng phải là quan hệ rất gần gũi.
Mà với quan hệ gần gũi như vậy, Ninh Cốc lại có vẻ hoàn toàn chẳng hay biết gì về qua lại giữa quỷ thành và chủ thành.
Đã vậy, sự thật này còn khiến Ninh Cốc khá là sốc, quát hắn xong thì chẳng nói chẳng rằng.
Có điều, giờ Liên Xuyên cũng đang ngồi ngây người y như vậy.
Trưởng đoàn và Lý Hướng bí mật vận chuyển nguyên liệu cho chủ thành, chuyện này không phải là bí mật ở cả sở thành vụ lẫn bộ nội phòng, nguyên liệu cho kế hoạch trái quy tắc nếu như chỉ dựa vào các loại nhân khẩu dư thừa, người sinh đẻ trái phép cùng với BUG bị thu gom, thì rất khó đáp ứng được nhu cầu, dân cư sinh ra bằng đơn xin sinh cũng không thể đụng vào, bị kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, sở thành vụ cũng không cho phép hành vi “phản nhân đạo” như vậy.
Cho nên, một bộ phận nguyên liệu đến từ quỷ thành, chuyện này thì Liên Xuyên biết.
Nhưng đoạn ký ức ngày hôm nay Ninh Cốc kể cho hắn thì hẳn là đã bị reset, hắn không nhớ.
Nguyên nhân bị reset, chính là bộ phận mà hắn vẫn luôn hoài nghi.
Thực sự có những thí nghiệm khác đang được tiến hành bên cạnh kế hoạch trái quy tắc.
Những thể thí nghiệm chạy thoát cần tới đội dọn dẹp giải quyết gọn gàng hậu quả, những thể thí nghiệm quái dị khiến người ta nghi ngờ rằng kế hoạch trái quy tắc đã vượt qua mục đích ban đầu, những thể thí nghiệm cần vận chuyển ngược trở về quỷ thành… Nội phòng biết, sở thành vụ chưa chắc đã biết, dù sao thì kẻ làm những công việc dơ bẩn cũng đều là đội dọn dẹp.
“Tôi phải về quỷ thành.” Ninh Cốc tự nhiên quay đầu sang nhìn hắn, nói một câu.
“Giờ không thể về được.” Liên Xuyên nói.
“Tàu tới tôi sẽ đi về,” Ninh Cốc nói, “Anh đừng bắt tôi, để tôi trở về.”
Liên Xuyên nhìn cậu, giọng Ninh Cốc hơi trầm, trong suốt khoảng thời gian ở cạnh nhau, đây mới là lần đầu tiên Liên Xuyên không nghe thấy vẻ dương dương tự đắc hay cơn giận dữ sôi gan trong giọng nói của cậu.
“Tôi biết anh có nhiệm vụ,” Ninh Cốc nói, “Nhưng không giao tôi cho bọn họ, chắc chắn sẽ còn tốt cho anh hơn, bằng không sau đó bọn họ bỏ tôi vào cột nước, làm ra một vạn người như tôi… cũng không biết rốt cuộc sẽ có tác dụng gì, nhưng anh và Betelgeuse chắc chắn đều sẽ xong đời.”
“Đã tới lúc này,” Liên Xuyên nói, “còn đe dọa tôi?”
“Giao dịch,” Ninh Cốc duỗi tay, “Anh thả tôi đi, anh muốn tôi giúp anh thế nào cũng được.”
“Cậu có nghĩ tới hậu quả nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ này không?” Liên Xuyên hỏi.
“Nghĩ tới rồi,” Ninh Cốc vẫn duỗi tay ra, “Nhưng không cần tới tôi nghĩ, lúc anh ném tôi vào Thung lũng lạc lối anh cũng đã nghĩ tới hậu quả rồi, giờ anh cũng đã biết, bắt tôi trở về sẽ có ý nghĩa thế nào với anh, dựa theo kế hoạch ban đầu của anh, hiện giờ hẳn là có hai con đường, một, tôi giúp anh, hai, tôi không giúp anh anh giết tôi, bất kể là con đường nào đi nữa, anh cũng đều sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.”
Liên Xuyên nhìn tay cậu, một lúc sau mới lên tiếng: “Cậu cũng không phải là thật sự không có não.”
“Nói bằng thừa, không có não thật là Cửu Dực,” Ninh Cốc cau mày, “Tôi phải đi về, anh giúp tôi, tôi hứa sẽ lên chuyến tàu gần nhất quay lại đây tìm anh.”
“Tại sao nhất định phải về?” Liên Xuyên hỏi.
“Tôi không tin những lời anh vừa nói,” Ninh Cốc nói, “Tôi muốn tự mình làm rõ.”
“Không tin thật?” Liên Xuyên lại hỏi.
“Không tin.” Ninh Cốc nhìn chằm chằm hắn.
Liên Xuyên nâng tay lên, vỗ nhẹ lên tay cậu.
“Chốt.” Ninh Cốc nói.
“Cho cậu kiến nghị này.” Liên Xuyên nói.
“Kiến nghị gì?” Ninh Cốc hỏi.
“Đừng hỏi thẳng,” Liên Xuyên nói, “Tôi sợ cậu không quay lại được.”
Ninh Cốc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Liên Xuyên không nói gì nữa.
“Tôi sẽ hỏi thẳng.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên liếc nhìn cậu, rồi quay đầu đi.
“Tôi không tin! Anh hiểu không! Không tin!” Ninh Cốc bỗng dưng cất cao giọng, “Anh không hiểu gì về trưởng đoàn cả! Tôi không tin trưởng đoàn sẽ làm chuyện như vậy! Anh bảo trưởng đoàn đưa dân bản địa tới đây tôi còn tin, nhưng còn đưa kẻ lữ hành? Tôi không tin!”
Liên Xuyên giơ tay ấn lên yết hầu cậu: “Đừng có hét, sợ Cửu Dực không tìm thấy chúng ta à?”
“Tôi cứ hét!” Giọng Ninh Cốc đã hơi run, lẫn trong đó là phẫn nộ.
Liên Xuyên nhấn ngón tay xuống.
Ninh Cốc không phát ra được âm thanh nữa.
Lúc hắn thả ngón tay ra, Ninh Cốc dựa vào vách động phía sau, trông có vẻ rất chán chường.
Giọng cũng hạ xuống rất thấp: “Tôi chưa bao giờ biết cha mẹ tôi là ai cả, đối với tôi, trưởng đoàn giống như cha.”
Liên Xuyên không nói gì.
“Chú ấy rất nghiêm khắc, rất hung dữ,” Ninh Cốc nói, “tôi rất sợ chú ấy.”
“Anh sẽ không hiểu được.” Ninh Cốc nói tiếp.
Chú Điên vẫn không có ở nhà, không biết đã đi đâu.
Đinh Tử còn nghi ngờ phải chăng lão này đã ra ngoài đi dạo một mình, bị dân bản địa lang thang trong sương đen ăn mất rồi.
Có tiếng bước chân đi vòng từ sau căn nhà tới, Đinh Tử đầu tiên là mừng rỡ ngoài ý muốn, mà ngay sau đó đã thất vọng rất nhanh, tiếng bước chân này quá quen thuộc, là anh trai ruột nó.
“Ăn gì đi.” Chùy Tử ném một hộp đựng khối vuông màu vàng tới, đây là thứ gã mang về từ lần đến chủ thành, ăn ngon hơn đồ ở quỷ thành.
“Không đói bụng.” Đinh Tử nói.
“Trưởng đoàn đang tìm mày đấy.” Chùy Tử ngồi xuống bên cạnh nó.
“Em cũng có biết gì về Ninh Cốc đâu, tìm em làm gì?” Đinh Tử nói, “Không phải trước đó trưởng đoàn đã hỏi anh về chuyện Ninh Cốc ở chủ thành rồi à?”
“Không biết,” Chùy Tử xoa xoa đầu nó mấy cái, “Cũng không gấp lắm, mày mà rảnh thì tới tìm trưởng đoàn, biết đâu trưởng đoàn lại có tin tức gì về Ninh Cốc.”
Gã chưa kịp nói xong câu này, Đinh Tử đã nhảy dựng dậy, chạy giữa gió về khu công sự.
“Hai đứa từ nhỏ đã lang thang cùng nhau,” Lý Hướng ngồi bên bàn, nhìn Đinh Tử, “Có lần đến mấy ngày cũng không thấy về, toàn là đi đâu đấy?”
“Đi hết mấy khu công sự,” Đinh Tử nói, “Thi thoảng ngủ ở chỗ người khác, cũng hay tới bãi rác tìm kiếm đồ… không phải mọi người đều biết rồi à?”
“Có gì chú không biết không?” Lý Hướng hỏi.
Đinh Tử ngơ ngác: “Không biết?”
“Không biết.” Lý Hướng nhìn nó.
“Không biết…” Đinh Tử hơi ngập ngừng, “Vịnh Lưỡi?”
“Tới đâu trong Vịnh Lưỡi?” Lý Hướng tiếp tục hỏi.
“Chỗ đầu lưỡi thôi,” Vẻ mặt Đinh Tử trông rất mờ mịt, “Nhưng cũng không hay đi, Ninh Cốc nói đi đến đó dễ gặp dân bản địa, chết rồi cũng không ai biết.”
“Về sau cháu cũng đừng đi cùng nó, gan nó to, cháu còn đi lang thang bừa theo nó nữa.” Lý Hướng thở dài.
“Nó không phải là gan to,” Đinh Tử nằm nhoài ra bàn, mũi bỗng nhiên hơi cay, “Nó chỉ tò mò thôi, chuyện gì cũng muốn biết.”
“Chẳng hạn?” Trưởng đoàn vẫn luôn khoanh tay đứng cạnh đó hỏi một câu.
“Bên ngoài sương đen là gì, quỷ thành rộng chừng nào, nó…”, Đinh Tử thoáng ngập ngừng, đó đều là thắc mắc từ nhỏ tới lớn của Ninh Cốc, “Cha mẹ của nó là ai, ngoài chủ thành và quỷ thành ra thì còn có nơi nào có đất liền nữa không… nhiều lắm.”
Trưởng đoàn cũng thở dài.
“Vẫn chưa có tin tức gì về nó à?” Đinh Tử cẩn thận hỏi.
“Tàu vẫn chưa tới,” Lý Hướng nói, “Không có ai đến chủ thành, cũng không dò hỏi được tin tức.”
“À.” Đinh Tử lau nước mắt.
Lúc Đinh Tử trở về bên ngoài căn nhà của chú Điên, Chùy Tử vẫn đang ngồi ở đó chờ nó.
“Hỏi mày gì thế?” Chùy Tử nhìn nó.
“Cũng không hỏi chuyện gì quan trọng,” Hai mắt Đinh Tử ửng đỏ, nó gỡ kính ra, rồi lại lau nước mắt, “Nhưng có hơi lạ.”
“Lạ thế nào?” Chùy Tử hơi ngạc nhiên, “Sao mày lại còn khóc nữa?”
“Muốn khóc thì khóc,” Đinh Tử nói, rồi hạ thấp giọng xuống, “Với cả, em mà không khóc, làm sao bọn họ tin lời em nói được.”
“Mày còn diễn kịch?” Chùy Tử cũng hạ thấp giọng.
“Bên trong Vịnh Lưỡi,” Đinh Tử dùng giọng nhỏ tới nỗi vừa ra khỏi miệng là có thể bị gió thổi tan đi, nói rằng, “chắc chắn là có thứ gì đó.”
Chùy Tử kinh ngạc nhìn nó.
“Lý Hướng hỏi em là bọn em có đến chỗ nào mà chú ấy không biết không,” Đinh Tử hạ thấp giọng nói, “Nếu em không kể ra từng đến Vịnh Lưỡi, bọn họ chắc chắn sẽ không tin, nên em đã nói Vịnh Lưỡi, kết quả là bọn họ hỏi ở đâu trong Vịnh Lưỡi.”
“Đúng là hỏi lạ thật, bọn mày có đến thì cũng chắc chắn sẽ không dám đi vào,” Chùy Tử suy tư, “Ninh Cốc từng vào đó rồi à?”
“Lúc bọn em đi cùng nhau thì chưa bao giờ vào,” Đinh Tử xoa mũi, “Ninh Cốc chưa biết chừng đã đi vào rồi, nó chuyện gì chả muốn biết…”
“Đừng nói với người khác chuyện này, nói ra có khi bọn mình sẽ xong đời hết,” Chùy Tử thở dài, “Nhưng sao anh lại có cảm giác… Ninh Cốc…”
“Cũng không được nói!” Đinh Tử kêu lên.
“Không nói không nói,” Chùy Tử đứng lên, “Anh đi về đây, mày vẫn chờ ở đây hả?”
“Chờ,” Đinh Tử cắn môi, “Ông đây sẽ ngồi đây chờ lão Điên trở về, không hỏi được gì thì cũng phải đánh cho lão một trận.”
“Được thôi.” Chùy Tử bỏ đồ ăn lên tay nó, rồi xoay người bỏ đi.
Lúc bóng người chú Điên thoắt ẩn thoắt hiện như một cái chăn bông rách giữa sương đen, Đinh Tử đã cảm giác mông mình bị ngồi tê rần rồi, bụng cũng đói cồn cào.
Nó nhảy dựng dậy lao tới, cách từ thật xa đã nhảy lên, một chân đá ra.
Đây là chiêu Ninh Cốc dạy nó, Ninh Cốc đã dạy nó rất nhiều chiêu dùng trong đánh nhau, dù sao thì ở quỷ thành, kẻ lữ hành không có năng lực muốn không bị bắt nạt đều sẽ phải giỏi đánh nhau.
Thế nhưng, cách chỉ còn có một mét, chú Điên đã giơ tay lên, nó bị ném về chỗ cũ.
“Lão cáo già,” Đinh Tử bò dậy chỉ vào chú Điên, “Ông chắc chắn là có bí mật gì đó, xưa nay chưa bao giờ nghe Ninh Cốc kể ông có năng lực gì cả.”
“Tôi có năng lực tiên đoán,” Chú Điên thoắt cái đã tới trước mặt nó, “Tôi tiên đoán, cậu đã đói bụng.”
Đinh Tử vừa muốn mắng chửi, bụng đã rọt một tiếng, như thể rống giận, giữa gió mạnh mà vẫn nghe thấy được.
“Trở về ăn cơm đi.” Chú Điên vừa nói vừa đi vào phòng.
“Ông chắc chắn biết nhiều hơn tôi,” Đinh Tử chen người vào khe cửa lúc chú Điên đóng cửa, “Ninh Cốc đến chủ thành rốt cuộc có gặp nguy hiểm không? Vì sao mấy người trưởng đoàn đều vẫn luôn không cho nó đi?”
Chú Điên đẩy cửa, mặt Đinh Tử đã bị cửa kẹp biến dạng, nhưng vẫn kiên trì chen vào cửa: “Ông cũng từng nói nó không nên đi, tại sao?”
“Bảo vệ tốt cho bản thân,” chú Điên nói, “Chờ nó trở về.”
“Nếu ông không nói, ông sẽ không đợi được nó về đâu, ông tin không!” Đinh Tử quát to, “Ngày mai tôi sẽ mang mìn lại đây nổ tung nhà ông!”
“Đừng đến Vịnh Lưỡi.” Chú Điên nói.
Đinh Tử nhìn ông ta.
“Tôi biết cậu muốn đi,” chú Điên nói, “Đừng đi.”
“Cứ đi đấy!” Đinh Tử nói.
“Không sợ không được gặp lại bạn tốt của cậu nữa à?” Chú Điên ấn mặt nó, đẩy nó ra ngoài cửa.
Đinh Tử là người cố chấp, hơn nữa còn rất có nghĩa khí, giống như Ninh Cốc, cho nên hai đứa mới có thể chơi cùng nhau nhiều năm như vậy, giờ bị nhốt bên ngoài cửa cũng vẫn không bỏ cuộc, có thể nghe thấy thằng bé vẫn đang hùng hùng hổ hổ đi xung quanh căn nhà.
Chú Điên thở dài, không để ý tới nó nữa.
Cúi đầu nhanh chóng bỏ những thứ đồ lặt vặt đã dọn ra trên bàn vào trong một cái túi, rồi bỏ vào ba lô.
Lần này Ninh Cốc đi, chỉ e sự bình lặng của quỷ thành chẳng mấy chốc sẽ bị phá vỡ.
Tuy biết đây là chuyện không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra, nhưng chú Điên vẫn thấy tiếc đời sống đắc ý mấy năm nay ở quỷ thành, hỗn loạn mà có sức sống, không đầu không đuôi rồi lại cũng bừng bừng sinh cơ.
Chú Điên không biết nếu như quỷ thành lâm vào hỗn loạn, mình còn có thể đi đâu nữa, nhưng cũng vẫn sẽ chuẩn bị sẵn sàng.
“Bên ngoài sương đen có gì? Có người sao? Có quái vật sao?”
Ninh Cốc ngồi trong động như một pho tượng, đã ngồi như thế rất lâu rồi, Liên Xuyên vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cậu có thể ngồi yên lặng quá năm phút đồng hồ, ngoài lúc ngủ.
Trước đó đã có thể nhìn ra được, quan hệ giữa Ninh Cốc với trưởng đoàn không giống như với những kẻ lữ hành khác, người có thể khiến cho cả mấy người trưởng đoàn cùng lúc ra tay cứu giúp, ít nhất cũng phải là quan hệ rất gần gũi.
Mà với quan hệ gần gũi như vậy, Ninh Cốc lại có vẻ hoàn toàn chẳng hay biết gì về qua lại giữa quỷ thành và chủ thành.
Đã vậy, sự thật này còn khiến Ninh Cốc khá là sốc, quát hắn xong thì chẳng nói chẳng rằng.
Có điều, giờ Liên Xuyên cũng đang ngồi ngây người y như vậy.
Trưởng đoàn và Lý Hướng bí mật vận chuyển nguyên liệu cho chủ thành, chuyện này không phải là bí mật ở cả sở thành vụ lẫn bộ nội phòng, nguyên liệu cho kế hoạch trái quy tắc nếu như chỉ dựa vào các loại nhân khẩu dư thừa, người sinh đẻ trái phép cùng với BUG bị thu gom, thì rất khó đáp ứng được nhu cầu, dân cư sinh ra bằng đơn xin sinh cũng không thể đụng vào, bị kiểm soát vô cùng nghiêm ngặt, sở thành vụ cũng không cho phép hành vi “phản nhân đạo” như vậy.
Cho nên, một bộ phận nguyên liệu đến từ quỷ thành, chuyện này thì Liên Xuyên biết.
Nhưng đoạn ký ức ngày hôm nay Ninh Cốc kể cho hắn thì hẳn là đã bị reset, hắn không nhớ.
Nguyên nhân bị reset, chính là bộ phận mà hắn vẫn luôn hoài nghi.
Thực sự có những thí nghiệm khác đang được tiến hành bên cạnh kế hoạch trái quy tắc.
Những thể thí nghiệm chạy thoát cần tới đội dọn dẹp giải quyết gọn gàng hậu quả, những thể thí nghiệm quái dị khiến người ta nghi ngờ rằng kế hoạch trái quy tắc đã vượt qua mục đích ban đầu, những thể thí nghiệm cần vận chuyển ngược trở về quỷ thành… Nội phòng biết, sở thành vụ chưa chắc đã biết, dù sao thì kẻ làm những công việc dơ bẩn cũng đều là đội dọn dẹp.
“Tôi phải về quỷ thành.” Ninh Cốc tự nhiên quay đầu sang nhìn hắn, nói một câu.
“Giờ không thể về được.” Liên Xuyên nói.
“Tàu tới tôi sẽ đi về,” Ninh Cốc nói, “Anh đừng bắt tôi, để tôi trở về.”
Liên Xuyên nhìn cậu, giọng Ninh Cốc hơi trầm, trong suốt khoảng thời gian ở cạnh nhau, đây mới là lần đầu tiên Liên Xuyên không nghe thấy vẻ dương dương tự đắc hay cơn giận dữ sôi gan trong giọng nói của cậu.
“Tôi biết anh có nhiệm vụ,” Ninh Cốc nói, “Nhưng không giao tôi cho bọn họ, chắc chắn sẽ còn tốt cho anh hơn, bằng không sau đó bọn họ bỏ tôi vào cột nước, làm ra một vạn người như tôi… cũng không biết rốt cuộc sẽ có tác dụng gì, nhưng anh và Betelgeuse chắc chắn đều sẽ xong đời.”
“Đã tới lúc này,” Liên Xuyên nói, “còn đe dọa tôi?”
“Giao dịch,” Ninh Cốc duỗi tay, “Anh thả tôi đi, anh muốn tôi giúp anh thế nào cũng được.”
“Cậu có nghĩ tới hậu quả nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ này không?” Liên Xuyên hỏi.
“Nghĩ tới rồi,” Ninh Cốc vẫn duỗi tay ra, “Nhưng không cần tới tôi nghĩ, lúc anh ném tôi vào Thung lũng lạc lối anh cũng đã nghĩ tới hậu quả rồi, giờ anh cũng đã biết, bắt tôi trở về sẽ có ý nghĩa thế nào với anh, dựa theo kế hoạch ban đầu của anh, hiện giờ hẳn là có hai con đường, một, tôi giúp anh, hai, tôi không giúp anh anh giết tôi, bất kể là con đường nào đi nữa, anh cũng đều sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ.”
Liên Xuyên nhìn tay cậu, một lúc sau mới lên tiếng: “Cậu cũng không phải là thật sự không có não.”
“Nói bằng thừa, không có não thật là Cửu Dực,” Ninh Cốc cau mày, “Tôi phải đi về, anh giúp tôi, tôi hứa sẽ lên chuyến tàu gần nhất quay lại đây tìm anh.”
“Tại sao nhất định phải về?” Liên Xuyên hỏi.
“Tôi không tin những lời anh vừa nói,” Ninh Cốc nói, “Tôi muốn tự mình làm rõ.”
“Không tin thật?” Liên Xuyên lại hỏi.
“Không tin.” Ninh Cốc nhìn chằm chằm hắn.
Liên Xuyên nâng tay lên, vỗ nhẹ lên tay cậu.
“Chốt.” Ninh Cốc nói.
“Cho cậu kiến nghị này.” Liên Xuyên nói.
“Kiến nghị gì?” Ninh Cốc hỏi.
“Đừng hỏi thẳng,” Liên Xuyên nói, “Tôi sợ cậu không quay lại được.”
Ninh Cốc không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Liên Xuyên không nói gì nữa.
“Tôi sẽ hỏi thẳng.” Ninh Cốc nói.
Liên Xuyên liếc nhìn cậu, rồi quay đầu đi.
“Tôi không tin! Anh hiểu không! Không tin!” Ninh Cốc bỗng dưng cất cao giọng, “Anh không hiểu gì về trưởng đoàn cả! Tôi không tin trưởng đoàn sẽ làm chuyện như vậy! Anh bảo trưởng đoàn đưa dân bản địa tới đây tôi còn tin, nhưng còn đưa kẻ lữ hành? Tôi không tin!”
Liên Xuyên giơ tay ấn lên yết hầu cậu: “Đừng có hét, sợ Cửu Dực không tìm thấy chúng ta à?”
“Tôi cứ hét!” Giọng Ninh Cốc đã hơi run, lẫn trong đó là phẫn nộ.
Liên Xuyên nhấn ngón tay xuống.
Ninh Cốc không phát ra được âm thanh nữa.
Lúc hắn thả ngón tay ra, Ninh Cốc dựa vào vách động phía sau, trông có vẻ rất chán chường.
Giọng cũng hạ xuống rất thấp: “Tôi chưa bao giờ biết cha mẹ tôi là ai cả, đối với tôi, trưởng đoàn giống như cha.”
Liên Xuyên không nói gì.
“Chú ấy rất nghiêm khắc, rất hung dữ,” Ninh Cốc nói, “tôi rất sợ chú ấy.”
“Anh sẽ không hiểu được.” Ninh Cốc nói tiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất