Dung Thành

Chương 79: Ba bóng đen phóng qua bãi đổ nát giữa một mảng lặng ngắt, lao về phía giọt sương

Trước Sau
Một câu “chào buổi trưa” này, Liên Xuyên nghe xong mà lạnh toát cả người.

Giọng nói này là của Ninh Cốc, nếu không phải trước đó đã biết đây chắc chắn không phải Ninh Cốc, chỉ nghe đúng ba chữ này, hắn tuyệt đối sẽ không nghe ra được bất cứ sơ hở nào, hiện giờ chỉ có thể phân biệt bằng giọng điệu.

Ninh Cốc sẽ không nói như vậy.Vỏn vẹn chỉ có vậy.

Nếu Ninh Cốc cũng nói như vậy, hoặc là chủ nhân của câu “chào buổi trưa” này gọi hắn “Tiểu Loa”, chỉ e hắn sẽ cho rằng đó là Ninh Cốc…

Liên Xuyên nắm chặt lấy tay Ninh Cốc, nhấn mạnh lên màn hình, sau khi hệ thống hiện lên nhắc nhở nhập thông tin thành công, hắn vẫn không buông tay ra.

Mã hóa ghi ghép thông tin của hai người họ cũng lần lượt hiện lên.

Một chuỗi quầng sáng mờ ảo xẹt qua mu bàn tay hai người họ, tiếp đó biến mất.

Nhưng Liên Xuyên liếc mắt một cái đã phát hiện ra chuỗi sáng trên mu bàn tay Ninh Cốc trông hơi quen mắt, có lẽ là bởi vì nhân viên quản lý đặc biệt phê chuẩn, lại là kẻ lữ hành mà không phải cư dân chủ thành, cho nên chuỗi số mã hóa của Ninh Cốc hoàn toàn không giống với chuỗi số của hắn.

Là một chuỗi những chấm tròn lớn nhỏ khác nhau.

Nhỏ, to nhỏ nhỏ to, nhỏ nhỏ, to…

Đây là thứ tự trên viên bi chìa khóa bí mật.

“EXIT,” No. N đứng đằng sau mở miệng, giọng vẫn không thể nào phân biệt được với Ninh Cốc, “Là bắt đầu từ cậu, truyền thuyết về lối thoát là cậu.”

Tay Ninh Cốc cử động, Liên Xuyên quay đầu sang nhìn cậu, cậu cũng quay đầu sang, trong ánh mắt chứa đầy kinh ngạc và ngờ vực.

“Mã Morse (*),” No. N nói, “Cậu chính là lối thoát, cậu chính là khởi nguồn của truyền thuyết này.”

(*) có thể nhập exit vào để xem nhỏ to là thế nào, nhỏ là một chấm, to là một vạch: https://morsedecoder.com/vi/

“Nói vớ vẩn gì đấy?” Ninh Cốc nói.

No. N cúi đầu nhìn lên mu bàn tay mình, thở dài: “Tôi không có.”

Trong giọng nói mang theo tiếc nuối rõ mồn một.

Thời gian không tồn tại, không có bắt đầu, cũng không có kết thúc.

Tất cả mọi Ninh Cốc đã bắt đầu muốn tìm kiếm lối thoát, muốn giữ lại thế giới của mình từ lúc nào, không một ai biết, cũng không thể nào tìm hiểu rõ được.

Thứ được gọi là chìa khóa bí mật, mang theo chuỗi thông tin này, bọn họ vẫn luôn không thể phá giải, đây thậm chí còn không phải mã hóa mật khẩu của chủ thành, song từ EXIT này lại là thứ bọn họ tình cờ nhìn thấy ở vô số những mảnh ký ức, truyền thuyết về lối thoát cũng đến từ truyền thuyết của một đời chủ thành nào đó không rõ…

Nhưng hiện giờ tất cả những điều này đã xảy ra, đan xen, chồng chéo như vậy.

Vô số Ninh Cốc N đã muốn trở thành chúa cứu thế bởi vì EXIT này, bởi vì lối thoát này, mà Ninh Cốc lại xem nơi cuối cùng thành bắt đầu…

Liên Xuyên không biết tất cả những thứ này sẽ tiếp tục đan xen như thế nào, nhưng hắn biết, No. N trước mặt mang theo hi vọng đã bị hủy diệt để đến nơi này.

Gã không phải kẻ lữ hành Ninh Cốc, không phải visual quỷ thành, không phải Tiểu Bi Sắt, gã chỉ là một kẻ bất chấp mọi giá để kéo dài thế giới của mình.

Đối với gã, Ninh Cốc không phải một gã khác, có thể chỉ là một cột mốc, đánh dấu mốc lên những thế giới gã có thể đi tới mà thôi.

“Anh tới muộn rồi,” Liên Xuyên nói, “Nơi này đã bắt đầu hủy diệt.”

“Chưa muộn,” No. N nói, “Kẻ lữ hành chính là một kỳ tích, khiến cho Ninh Cốc trở thành kẻ lữ hành, an toàn lớn lên lại càng là một kỳ tích, một hành động vĩ đại……”

“Nếu như anh muốn hợp tác,” Ninh Cốc ngắt lời gã, “thì……”

“Không được.” No. N bỗng bật cười, “Tại sao cậu lại có ý nghĩ như vậy nhỉ? Thật là kỳ lạ.”

“Vậy anh muốn làm gì.” Ninh Cốc nhìn gã.

“Lấy lại thế giới của tôi,” No. N duỗi tay về phía cậu, “Chính là nơi này.”

Cùng lúc Liên Xuyên kéo Ninh Cốc về phía sau rồi nhảy lên, Ninh Cốc giơ cao tay, ánh sáng vàng chói lóa mắt tuôn ra từ trong cơ thể, như thể khóa hai người lại giữa thác nước.

Tiếp đó là vài đường sáng bạc, xẹt qua sát sịt mặt No. N.

Mặt No. N tức khắc xuất hiện vài vết thương màu đen, nhưng chẳng mấy chốc, vài giây sau, vết thương đã biến mất.

“Anh ta không sao chép được ký hiệu của tôi,” Ninh Cốc nhỏ giọng nói bên người Liên Xuyên, “Cũng không sao chép được năng lực.”

Ninh Cốc vào lúc này làm Liên Xuyên phải vuốt mắt mà nhìn, như thể đang đi lại nhặt được não Cửu Dực.

Câu nói của No. N đã nói cho bọn họ biết, kẻ lữ hành là một kỳ tích.

Mà thay đổi mạnh mẽ nhất của kẻ lữ hành với tư cách là thể đột biến, chính là năng lực.

Thế giới của No. N hẳn không có những người mang năng lực như vậy, bọn họ có thể sẽ có khoa học kỹ thuật ở trình độ cao hơn, ví dụ như có thể dễ dàng sao chép ra một người, một vật thể, nhưng bọn họ không có tinh thần lực, cũng không thể nào sao chép được tinh thần lực.

Đồng thời bọn họ cũng có thể đoán được, thế giới của No. N có lẽ đã biết được rằng, một đặc tính nào đó của kẻ lữ hành có thể chống lại được phu dọn đường.

“Đúng vậy,” No. N gật đầu, “Nhưng cậu cũng không giết được tôi.”

“Muốn thử không.” Ninh Cốc nói.

“Được thôi.” No. N hất cằm, mang theo vẻ tiểu nhân đắc chí.

Động tác này làm cho Liên Xuyên cả kinh trong lòng.

Ninh Cốc có vẻ cũng rất giật mình, bàn tay đã giơ cao cứng đờ giữa không trung.

“Giết gã.” Giọng Liên Xuyên trầm xuống.

Ánh sáng bạc xẹt qua giữa không trung, thân thể No. N bị bắn nát, như thể có một cơn gió bỗng nhiên thoảng qua, những mảnh vụn biến mất giữa không khí.

“Liên Cẩu.” Ninh Cốc trợn trừng mắt nhìn không khí trước mắt, qua một lúc lâu sau mới ngoảnh mặt sang.

“Ừ.” Liên Xuyên đáp lại.

“Tôi là Ninh Cốc.” Ninh Cốc nói.

“Tôi biết.” Liên Xuyên vẫn đang nắm lấy tay cậu không dám buông ra, giờ lại lấy sức nắm chặt hơn nữa.

Một chuỗi sáng chữ số đồng thời hiện lên trên mu bàn tay hai người họ.

Kiến nghị của Cửu Dực vẫn rất đáng tin.

Quầng sáng này làm người yên tâm.

“Dáng vẻ vừa rồi của gã,” Ninh Cốc vẫn chưa hoàn hồn, “quá giống đúng không? Tôi còn nghĩ rằng mình đang soi gương …”



“Vẫn…” Liên Xuyên nói, “có thể phân biệt được.”

“Câu này của anh vừa nghe đã biết là nói dối,” Ninh Cốc nhìn hắn, “Tôi còn nhìn ra được là anh đã giật mình.”

“Nếu như gã không học theo cách nói chuyện của cậu, không học theo động tác của cậu,” Liên Xuyên nói, “thì vẫn phân biệt được.”

“Mới đầu tôi thật sự không hề cảm thấy gã giống tôi là bao, chỉ có giọng nói…” Ninh Cốc nhìn chằm chằm vào Liên Xuyên, “Giờ tôi còn không dám thả tay ra nữa, tôi sợ bỗng nhiên lại tòi ra một N+1.”

“Mới đầu…” Liên Xuyên liếc mắt nhìn về vị trí No. N đã đứng trước đó, “Mới đầu…”

“Làm sao vậy?” Ninh Cốc hỏi.

“Mới đầu không cảm thấy gã giống mấy, là bởi vì gã vẫn chưa bắt chước giọng điệu và động tác của cậu,” Liên Xuyên thu tầm mắt về, “Gã không bắt chước được, hay là không bắt chước?”

“Ý của anh là… mới đầu gã chỉ sao chép được cái xác?” Ninh Cốc nói.

“Không rõ lắm,” Liên Xuyên nói, “Trở về thung lũng lạc lối ngay bây giờ đi, nếu gã có thể tới nơi này, đến thung lũng lạc lối chắc cũng không khó.”

“Bọn họ vẫn chưa biết gì cả,” Ninh Cốc đột nhiên thấy hoảng hốt, “Lập tức báo cho Lôi Dự, chúng ta hiện không ở trong thung lũng lạc lối!”

Liên Xuyên kéo Ninh Cốc lao ra khỏi giáo đường, ấn xuống bộ đàm: “Lôi Dự, thung lũng lạc lối có thể sẽ có Ninh Cốc bị sao chép xuất hiện.”

“Cậu ta… Ý cậu là gì?” Bộ đàm phát ra giọng Lôi Dự, “Ninh Cốc đang ở đây, tôi thấy cậu ta chính là Ninh Cốc.”

“Giết gã đi.” Liên Xuyên nói.

“Cái gì?” Lôi Dự nói câu này rất khó khăn, có vẻ như đang cố hết sức lý giải nhanh chóng lời Liên Xuyên nói, “Liên Xuyên, chúng ta không phân biệt được thật giả, nếu như có thể sao chép được cả Ninh Cốc, sao tôi có thể phán đoán được người bên cạnh cậu mới là Ninh Cốc? Còn người này không phải?”

“Gã không sao chép được năng lực của Ninh Cốc,” Liên Xuyên nói, “Khống chế gã trước đã.”

Lôi Dự nhìn Ninh Cốc đang đứng bên cạnh xe tiếp viện chỉ cách gã có mười mấy mét, không do dự nữa, gã tin vào phán đoán của Liên Xuyên.

“Đội dọn dẹp,” Lôi Dự ra lệnh, “Lập tức khống chế Ninh Cốc.”

Đội viên đội dọn dẹp xung quanh đều ngạc nhiên quay đầu sang, Ninh Cốc đằng đó cũng ngoảnh mặt sang nhìn gã.

Long Bưu là người đầu tiên phản ứng, vũ khí trong tay chĩa thật nhanh về phía Ninh Cốc, một điểm sáng màu lam dừng lại trên ngực Ninh Cốc.

Tiếp đó vũ khí của mọi đội viên đội dọn dẹp đứng cạnh cũng đều đồng loạt nhắm vào Ninh cốc.

“Chỗ cậu còn có thông tin gì để tham khảo nữa không?” Lôi Dự ấn xuống bộ đàm, Ninh Cốc trước mặt thật sự làm cho gã rất khó tưởng tượng được chỉ là một sản phẩm sao chép lại, “Ngoài trực tiếp giết chết.”

“Miệng vết thương,” Liên Xuyên nói, “miệng vết thương của thể sao chép có thể nhanh chóng phục hồi như cũ…”

Liên Xuyên còn chưa nói xong, phía sau đã vang lên tiếng vang khi kim loại bắn lên mặt đất sắt đen.

“Giết.” Phía sau vang lên giọng Cửu Dực.

Lôi Dự chưa kịp mở miệng, một mảng ánh sáng kim loại đã hiện lên ngay sát người gã, giống như một tấm lưới đổ ập về phía “Ninh Cốc” hãy còn đang đứng nguyên tại chỗ, cắt gã thành từng mảnh vụn trong một nháy mắt.

Lôi Dự quay đầu lại, giật mình nhìn Cửu Dực đứng sau.

“Có kiến nghị gì sao?” Cửu Dực nhìn gã, “đội trưởng Lôi.”

“Hiện giờ không còn nữa,” Lôi Dự nói, “Về sau sẽ có.”

“Nói ra tôi nghe thử.” Cửu Dực nói.

“Làm bị thương là được rồi,” Lôi Dự nói, “Bị thương mà có thể lập tức khôi phục chính là thể sao chép.”

“Lần sau sẽ chú ý.” Cửu Dực xoay người, chậm rãi đi về phía một chồng sắt đen bên trên thung lũng lạc lối, nhảy lên trên, xoay người khoanh tay, nhìn về phía giọt sương đằng xa, gai trên ngón tay gõ nhè nhẹ lên mặt nạ.

Lúc Liên Xuyên và Ninh Cốc trở về thung lũng lạc lối, xe vận chuyển của Trần Phi đã rời đi, để lại một đống vật tư.

Ninh Cốc sao chép, giống như khi ở giáo đường, đã biến mất.

Liên Xuyên cẩn thận tìm kiếm tại nơi gã bị bắn nát, không phát hiện ra được gì bất thường.

“Liệu còn có người khác bị sao chép nữa không? Tôi đang lo liệu còn có những thể sao chép khác trà trộn vào không,” Lôi Dự nói, “Chúng ta căn bản không biết nguyên lý và hạn chế của việc sao chép, hoặc là có hạn chế hay không, có muốn phòng cũng không biết nên phòng như thế nào.”

“Lúc số lượng lớn thể sao chép xuất hiện, là có thứ gì đó đang khống chế, tôi đã nhìn thấy bọn họ có kết nối với cơ thể mẹ giọt sương, một khi bị thương thì sẽ lập tức cắt đứt,” Liên Xuyên nói rất nhanh, “Bọn họ không thể nào sao chép ra một thân thể độc lập, chỉ sao chép được đúng Ninh Cốc, bởi vì gã và Ninh Cốc… giống nhau như đúc.”

Lôi Dự liếc mắt nhìn Ninh Cốc.

“Hiện tại, mục tiêu chính của giọt sương vẫn là Ninh Cốc,” Liên Xuyên hạ thấp giọng nói, “Gã có hứng thú với kẻ lữ hành hơn, thế giới của gã cho rằng kẻ lữ hành có thể đối kháng với phu dọn đường… sao chép người thường có ý nghĩa không lớn đối với bọn họ, có thể chỉ là để tiếp cận thung lũng lạc lối.”

“Thứ này còn rắc rối hơn nhiều so với phu dọn đường,” Lôi Dự nói, “Trước đó không ngừng sao chép số lượng lớn như vậy chính là để tiêu hao tài nguyên của chủ thành, cho dù có thể xóa sạch đi nữa, song tài nguyên bị tiêu hao hết, cuối cùng người thua vẫn sẽ là chúng ta, bây giờ còn có thể sao chép cả Ninh Cốc, bất kể chúng ta đánh như thế nào, phán đoán ra sao, cũng đều chỉ có thể dọn sạch thể sao chép…”

“Tôi muốn đến giọt sương.” Ninh Cốc nói.

“Cái gì?” Lôi Dự quay đầu sang.

“Tôi muốn đi vào,” Ninh Cốc nói, “Thứ đang lảng vảng ở bên đều không phải thân thể thật của No. N, gã vẫn đang trốn bên trong giọt sương, không nhổ gã tận gốc, vĩnh viễn sẽ không giết sạch được những thứ bên ngoài.”

“Quá nguy hiểm.” Lôi Dự phản đối.

“Đi thôi,” Cửu Dực ngồi trên chồng sắt đen bỗng nhiên lên tiếng, “Dù sao cũng không thể lưu lại nơi này được, nếu như Ninh Cốc đã là mục tiêu của giọt sương, cậu ta ở nơi nào, thể sao chép sẽ xuất hiện ở nơi đó, nếu lúc này…”

Cửu Dực chỉ vào một căn cứ xa hơn của đội dọn dẹp: “Nơi đó có một Ninh Cốc, anh cảm thấy liệu có ai nghi ngờ không?”

Lôi Dự nhíu mày.

“Gã muốn Ninh Cốc chết,” Cửu Dực nói, “Ninh Cốc không chết gã sẽ không bỏ cuộc, trước khi phu dọn đường xuất hiện, giữa gã và Ninh Cốc dù sao cũng sẽ có một người phải chết.”

“Đây là thi nhân.” Ninh Cốc nhìn Cửu Dực, trầm giọng nói vào tai Liên Xuyên.

“Ừ.” Liên Xuyên đáp.

Chỉ cần xem hành động giết chết thể sao chép của Ninh Cốc không hề do dự trước đó, đây đã không thể nào là Cửu Dực.

Có điều, tuy lời nói lạnh lùng thật, nhưng cũng không nói sai.

Mục tiêu của No. N chính là giết chết Ninh Cốc đoạt lấy thế giới này, về phần đoạt như thế nào thì bọn họ vẫn chưa hiểu rõ, nhưng giết chết Ninh Cốc là bước đầu tiên, có thể chắc chắn điều này.

Biện pháp duy nhất chính là chủ động xuất kích.

Hiển nhiên là mạo hiểm, đi đến giờ phút này, mỗi một bước đi của bọn họ đều đã là giẫm lên dây thép, đầu kia của dây thép chưa chắc đã có ánh sáng, nhưng ngã xuống vào lúc này sẽ chỉ có hủy diệt.

“Cược đâu thắng đó.” Ninh Cốc nói.

Liên Xuyên nhìn cậu: “Tôi đi cùng cậu.”

“Gã cũng phải đi cùng chúng ta.” Ninh Cốc nhìn Cửu Dực, “Gã đã nhìn thấy hủy diệt, cũng có kinh nghiệm như chúng ta, ván cược lần này rất lớn, phải đảm bảo nhiều hơn một chút.”



“Được.” Liên Xuyên nói.

“Đã vậy vừa nãy gã còn xuống tay tàn nhẫn giết tôi như vậy.” Ninh Cốc nói.

“Tại sao.” Cửu Dực ngồi xổm trên chồng sắt, vẫn không hề nhúc nhích.

“Tại vì anh muốn tồn tại.” Ninh Cốc nói.

“Tôi vào đó nhỡ chết mất thì sao?” Cửu Dực nói.

“Anh ở lại đây thì sẽ chết chắc.” Ninh Cốc nói.

Cửu Dực ngước mắt lên, đảo mắt qua hai người họ: “Hai người kết hôn chưa?”

“… Kết hôn rồi.” Ninh Cốc nói.

“Đánh ký hiệu chưa?” Cửu Dực hỏi.

Ninh Cốc kéo tay Liên Xuyên sang, nắm lấy, mu bàn tay hiện lên quầng sáng.

Khi nhìn thấy vầng sáng trên mu bàn tay cậu, Cửu Dực bất chợt đứng bật dậy.

“Anh biết chuỗi mật mã này,” Ninh Cốc nhìn gã, “Đúng không?”

“Tại sao lại như vậy.” Cửu Dực giật mình đến mức mặt nạ cũng rung theo.

“Cái chìa khóa bí mật kia có lẽ đúng như anh nói với Phúc Lộc, có vô số viên,” Ninh Cốc nói, “Nhưng nó chỉ có đúng một ý nghĩa, đó chính là lối thoát.”

Cửu Dực không nói gì.

“No. N tới đây vì thứ này.” Ninh Cốc nói.

Cửu Dực vẫn không nói gì.

“Bất kể tôi là bắt đầu hay là kết thúc,” Ninh Cốc nói, “Cũng mặc kệ rẽ qua rẽ lại đi qua đi lại thế nào, nói chung tôi vẫn đều là chúa cứu thế, anh muốn tồn tại, còn có lựa chọn nào khác sao?”

“Nếu như tôi chết,” Cửu Dực nói, “Thì hãy mang tôi trở về thung lũng lạc lối.”

“Nếu như anh chết không còn mảnh vụn nào thì sao?” Ninh Cốc hỏi.

Liên Xuyên quay đầu sang, câu này thẳng tuột tới độ hắn lo Cửu Dực sẽ gây nội chiến.

“Mang thứ này về.” Cửu Dực nhẹ nhàng búng ngón tay một cái, mặt nạ tuột xuống khỏi mặt, rơi xuống tay.

Ngay khi Ninh Cốc và Liên Xuyên cùng nhau rướn tới nhìn mặt gã, gã lại đeo mặt nạ trở về.

“Mặt không bị hai màu à?” Ninh Cốc nói.

“Nắng còn chẳng có lấy đâu ra hai màu!” Cửu Dực quát.

“Gió thổi bụi đập đó,” Ninh Cốc nói, “Lúc tôi ở quỷ thành còn không có nắng hơn, đeo kính bảo hộ lâu tôi còn cảm thấy da xung quanh mắt non mịn hơn những nơi khác.”

“Thung lũng lạc lối không có gió!” Cửu Dực quát.

“Có đi hay không đây?” Liên Xuyên bị gã quát mà đau cả đầu.

Lúc đứng dậy chuẩn bị rời đi, Đại Ca nhảy tới từ một nơi nào đó.

“Đại Ca,” Liên Xuyên ngồi xổm xuống, duỗi nắm tay ấn ấn lên bàn chân Đại Ca, “Đừng lo.”

Đại Ca cúi đầu, thả thứ đang ngậm trong miệng vào tay hắn.

Là một cái móng vuốt lớn hiện lên màu xanh lam nhàn nhạt.

Đây là cái móng vuốt rụng xuống khi chân trước của Đại Ca bị thương trước kia, Xuân Tam mang về phòng thí nghiệm, cải tạo lại, rồi lắp trở về cho Đại Ca.

Nhưng Đại Ca không hay dùng, nó là một con linh miêu tai đen hung mãnh, thiếu một móng vuốt vẫn rất lợi hại.

Trước đó Liên Xuyên muốn dùng nó thay thế cho móng hổ trong trang bị, móng vuốt tuy không có chức năng gì khác, nhưng lại cực kỳ chắc chắn, vào lúc vũ khí xảy ra tình huống bất ngờ sẽ trở thành một món đồ có tác dụng rất lớn, nhưng Đại Ca không cho hắn.

Hiện tại nhìn cái móng vuốt này, Liên Xuyên đột nhiên có cảm giác khó nói rõ.

Tất cả những gì hắn cảm thấy mình đều có thể buông bỏ được cho tới giờ phút này, thực ra đều chưa chắc đã buông bỏ được.

“Cho tôi mượn dùng,” Liên Xuyên bỏ móng vuốt vào cái hộp bên sườn chân mình, “Trở về sẽ trả lại cho anh.”

Đại Ca khịt khịt mũi, rồi xoay người tránh đi.

Không có từ biệt, cũng không có gì để dặn dò, Liên Xuyên và Ninh Cốc, thêm một Cửu Dực, giống như một chuyến hành trình bình thường, nhân lúc giọt sương đang tạm ngừng tấn công để thâm nhập vào nội bộ kẻ địch.

Ngoài Lôi Dự và Phúc Lộc Thọ Hỉ, Ninh Cốc thậm chí còn không nói cho trưởng đoàn.

Cậu sợ trưởng đoàn sẽ lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, không trở về được, trưởng đoàn cũng sẽ chỉ buồn bã kể từ giây phút cậu xảy ra chuyện, mà không phải từ giờ đã phải lo âu.

“Chốc nữa phải tiến vào vòng vây của chủ thành như thế nào?” Cửu Dực ngồi xổm trên cây cột trong một căn nhà sập ở khu C, nhìn giọt sương trước mặt trở nên to lớn hơn nhiều vì nằm ở khoảng cách gần.

“Xông vào thôi.” Liên Xuyên nói.

“Anh kéo được hai người hả?” Ninh Cốc hỏi.

“Gã bám theo được,” Liên Xuyên nói, “Cậu quên rồi à?”

“Ồ,” Ninh Cốc quay đầu lại liếc mắt nhìn Cửu Dực, không phục lắm, “Suýt nữa thì quên.”

“Đừng xông thẳng vào,” Cửu Dực nói, “Đừng để bọn họ biết tôi đang không ở trong thung lũng lạc lối, bọn họ có thể làm được mọi chuyện.”

“Ừ,” Liên Xuyên hiểu ý của gã, “Vậy phải xem Ninh Cốc.”

“Ba giây.” Ninh Cốc nói.

Ba người lặng yên không một tiếng động nhảy ra từ trên bãi đổ nát.

Lúc hạ xuống đất, Ninh Cốc giơ tay trái lên.

Không có ánh sáng.

Không khí đột nhiên hiện lên một vòng gợn sóng trong suốt, phảng phất như đang tỏa ra theo nhịp tim đập, lấy đầu ngón tay làm tâm, rồi lan nhanh ra ngoài.

Bốn bề như ngưng đọng lại.

Ba bóng đen phóng qua bãi đổ nát giữa một mảng lặng ngắt, lao về phía giọt sương.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau