Đừng Tưởng Em Trang Điểm Thì Anh Sẽ Không Nhận Ra
Chương 3
3.
Ngày hôm sau, Mai Nhân che nửa mặt bước vào giảng đường.
Vừa che nửa mặt vừa tìm người, vừa che nửa mặt vừa ngồi xuống, cuối cùng Cương Tử bên cạnh không nhịn được hỏi: “Người đẹp, mày làm gì đấy? Huỷ dung rồi hả?”
Mai Nhân im lặng quay mặt, nếu bị huỷ dung thật thì tốt rồi…
Cương Tử bị cái lườm u oán của anh doạ run người, đánh trống lảng: “Hôm qua mày không đến, bọn tao chờ mày hơn nửa ngày đấy.”
Không nhắc thì tốt, vừa nhắc Mai Nhân liền xù lông: “Đm, không phải chúng mày nói là đánh nhau ư? Kết quả ra sao hả?”
“Đánh nhau gì?” Cương Tử bối rối: “Ban đầu thì loạn lắm, sau đó Hác thiếu bên trường S tới thì ổn định lại, anh ấy còn luôn đứng bên cạnh xem chúng tao đánh bóng rổ đấy.”
Mai Nhân: “……”
Cương Tử hiển nhiên vô cùng sùng bái cao phú soái, hai mắt lóng la lóng lánh: “Khi kết thúc, Hác thiếu còn nói đại học chúng mình quả nhiên nhiều người đẹp, chính hôm qua anh ấy cũng ‘nhất kiến chung tình’ với một vị, còn cầm giày của người ta đó!”
Mai Nhân: “……”
Bỗng Cương Tử phiền não cau cau mày, ngoảnh đầu nhìn Mai Nhân hỏi: “À mà, người đẹp này, trường chúng mình có người đẹp nào chân lớn tới size 42 không?”
Câu trả lời của Mai Nhân là dứt khoát dùng cả hai tay che kín mặt……
Việc học hành của năm ba đại học có thể nói là tương đối nhẹ nhàng, buổi chiều không có lớp, tất nhiên có một nhóm nam sinh đông đúc chạy tới sân bóng vận động ra mồ hôi. Vì sự việc Avatar trước đó (…..) nên Mai Nhân nảy sinh sự ‘thẹn thùng xấu hổ’ với sân thể thao này, luôn có ảo giác rằng khuôn mặt của mình còn lớn hơn cả cái sân thể thao này tận mấy lần…..
Cương Tử thì tích cực hơn anh nhiều, từ xa vẫy tay với sân thể thao, hét lớn: “Hác thiếu! Hác thiếu!”
Hác Thiếu đang cúi đầu buộc dây giày, nghe thấy người hét tên hắn liền nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Mai Nhân thầm nghĩ: Cao phú soái là thế này chứ còn gì, tư thế nâng mặt góc 45 độ cũng quyến rũ ơi là quyến rũ, hơn xa người bình thường….
Hác Cung đứng lên liền chào hỏi với Cương Tử, sau đó nhìn về khuôn mặt Mai Nhân ở sau.
Mai Nhân cực bình tĩnh tiếp tục che nửa mặt.
Hác Cung nhướn nhướn mày, hai tay nhàn nhã đút túi không nói chuyện.
Cương Tử bức bối kẹp giữa hai người, cứng nhắc cười ngốc nghếch: “Hề hề, người đẹp của chúng ta hôm nay đau răng…Ừ đau răng ha ha…”
Sau đó Mai Nhân rất nể tình gã mà ậm ờ một tiếng…
Hác Cung ôn hoà mỉm cười: “Không sao, chân tôi hôm nay cũng bất tiện, cùng nhau ngồi ngoài xem mọi người chơi cũng ổn.” 3.5
Cả người Mai Nhân cứng nhắc ngồi ở sân bóng, nửa mặt bị che sắp nổi rôm tới nơi, so với anh thì Hác Cung ngồi cạnh nhàn nhã dã man, chân dài duỗi thoải mái, hai tay chống trên đất.
Dù không nói chuyện, Mai Nhân cũng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng ánh mắt của Hác Cung chưa hề rời khỏi mặt anh.
“Tôi bảo…” Hác Cung thong thả mở miệng.
Bọn thảo nê mã [đmm] trong nội tâm Mai Nhân run lẩy bà lẩy bẩy gào rú: “Tới rồi tới rồi tới rồi!!!! Rốt cuộc tới rồi!!!!!”
Hác Cung lạnh nhạt nói: “Mặt của cậu bị bịt ra mồ hôi rồi.”
Mai Nhân mê mang nhìn đối phương: “…..?”
Hác Cung dĩ nhiên lộ ra biểu cảm nhịn cười tới khổ sở, nhích sát lại tỉ mỉ đánh giá Mai Nhân một phen, thuận miệng hỏi: “Mai Nhân, cậu có chị em ruột không?”
Mai Nhân lập tức cảnh giác: “Làm chi?”
Hác Cung mỉm cười ôn hoà: “À, hôm qua tôi gặp được một cô gái, nhìn khá giống cậu, tiện thể hỏi chút.”
Bề ngoài thì trông Mai Nhân cực bình tĩnh, nội tâm thì không biết đã rối loạn như tơ vò tới cỡ nào. Nào là Biến thái! Nhân yêu [8]! Lai Tây! Avatar! Nam sinh năm ba đại học! Đội trưởng healer [9] của WOW (World of Warcraft)! (…..) Bôi đen, heading 2, font huáwén xīn wèi [10] tràn ngập như nước lũ xâm lược tế bào não của anh….Mai Nhân dùng hết toàn bộ sức mạnh tiểu vũ trụ nội tại [11] chỉ còn tồn tại leo lắt trong tâm hồn mình để ngăn bản thân quay đầu tháo chạy, thâm trầm nói: “Đừng có tán em gái tôi!”[11] Tiểu vũ trụ nội tại: sức mạnh của nhân vật trong bộ truyện Saint SeyaHác Cung nhún nhún vai, cười giả dối: “Vậy cậu có quen cô gái nào mà cao từa tựa cậu, hơi giống con lai, lông mi rất dài, à phải… cổ chân rất nhỏ.”
Mai Nhân vô thức rụt rụt chân mình, Hác Cung làm như không thấy, tiếp tục hỏi: “Cậu có ấn tượng gì không?”
Mai Nhân tiếp tục che mặt, hàm hồ đáp: “À… Không, không có…”
Hác Cung lộ rõ sự thất vọng, vô cùng đau lòng nhìn y: “Thật sự không có à?”
Mai Nhân: “……”
Sao không ai nói trước với anh rằng cao phú soái, ngoài ba ưu điểm phô giàu, giỡn gái* và quẹt thẻ còn có thể giả đáng yêu chọi tim như vậy hả!!! Chết mất thôi aaaaa!!!
* Cảm ơn em thechronicles0134 đã giúp mình dịch từ 泡马 ~
Lúc giải tán, Hác Cung bỗng gọi một tiếng: “Mai Nhân.”
Mai Nhân rất cẩn trọng quay nửa mặt lại, nghiêng mắt nhìn đối phương.
Hác Cung lấy từ trong túi ra một hộp giày đưa cho anh: “Ngày hôm qua lúc cô ấy đá tôi rơi mất một chiếc giày. Tôi không tìm được nhãn hiệu giống nó, nhưng đôi này không tệ. Nếu cậu có thể tìm được cô ấy thì tặng cô ấy hộ tôi nhé, được không?”
Lòng Mai Nhân xoắt quýt nhận hộp giày, mở ra xem liền giật mình, giá đôi giày này cao gấp n lần giá đôi giày mà anh làm rớt một chiếc kia.
“Đôi này đắt lắm…” Mai Nhân đẩy hộp giày lại.
Hác Cung chẳng định giơ tay ra xíu nào, lạ kỳ nói: “Cũng chẳng phải cho cậu, cậu băn khoăn nỗi gì?”
Mai Nhân sặc nước miếng của mình dữ dội, anh ý thức được rõ rành rành rằng trước mặt đối phương, trí thông minh của mình quá thiếu hụt…
Mai Nhân do dự hồi lâu mới có can đảm nói: “Vậy… Vậy tôi thử… giúp, giúp cậu tặng cô ấy…”
Hác Cung cong khoé miệng: “Ừ, tôi tin tưởng cậu, phiền cậu rồi.”Chú giải 3.5
[8] Nhân yêu: nam giả nữ
[9] Healer: nhân vật có nhiệm vụ chính là chữa lành, cung cấp buff phòng thủ trong WoW.
[10] Font chữ huáwén xīn wèi 华文新魏 là một font chữ dáng trịnh trọng và đẹp đẽ, thường được dùng trên logo, ảnh của truyền thông, học viện, website.
Heading 2 là một cách format tiêu đề, thường là size chữ 22, tương đối lớn.
Ngày hôm sau, Mai Nhân che nửa mặt bước vào giảng đường.
Vừa che nửa mặt vừa tìm người, vừa che nửa mặt vừa ngồi xuống, cuối cùng Cương Tử bên cạnh không nhịn được hỏi: “Người đẹp, mày làm gì đấy? Huỷ dung rồi hả?”
Mai Nhân im lặng quay mặt, nếu bị huỷ dung thật thì tốt rồi…
Cương Tử bị cái lườm u oán của anh doạ run người, đánh trống lảng: “Hôm qua mày không đến, bọn tao chờ mày hơn nửa ngày đấy.”
Không nhắc thì tốt, vừa nhắc Mai Nhân liền xù lông: “Đm, không phải chúng mày nói là đánh nhau ư? Kết quả ra sao hả?”
“Đánh nhau gì?” Cương Tử bối rối: “Ban đầu thì loạn lắm, sau đó Hác thiếu bên trường S tới thì ổn định lại, anh ấy còn luôn đứng bên cạnh xem chúng tao đánh bóng rổ đấy.”
Mai Nhân: “……”
Cương Tử hiển nhiên vô cùng sùng bái cao phú soái, hai mắt lóng la lóng lánh: “Khi kết thúc, Hác thiếu còn nói đại học chúng mình quả nhiên nhiều người đẹp, chính hôm qua anh ấy cũng ‘nhất kiến chung tình’ với một vị, còn cầm giày của người ta đó!”
Mai Nhân: “……”
Bỗng Cương Tử phiền não cau cau mày, ngoảnh đầu nhìn Mai Nhân hỏi: “À mà, người đẹp này, trường chúng mình có người đẹp nào chân lớn tới size 42 không?”
Câu trả lời của Mai Nhân là dứt khoát dùng cả hai tay che kín mặt……
Việc học hành của năm ba đại học có thể nói là tương đối nhẹ nhàng, buổi chiều không có lớp, tất nhiên có một nhóm nam sinh đông đúc chạy tới sân bóng vận động ra mồ hôi. Vì sự việc Avatar trước đó (…..) nên Mai Nhân nảy sinh sự ‘thẹn thùng xấu hổ’ với sân thể thao này, luôn có ảo giác rằng khuôn mặt của mình còn lớn hơn cả cái sân thể thao này tận mấy lần…..
Cương Tử thì tích cực hơn anh nhiều, từ xa vẫy tay với sân thể thao, hét lớn: “Hác thiếu! Hác thiếu!”
Hác Thiếu đang cúi đầu buộc dây giày, nghe thấy người hét tên hắn liền nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Mai Nhân thầm nghĩ: Cao phú soái là thế này chứ còn gì, tư thế nâng mặt góc 45 độ cũng quyến rũ ơi là quyến rũ, hơn xa người bình thường….
Hác Cung đứng lên liền chào hỏi với Cương Tử, sau đó nhìn về khuôn mặt Mai Nhân ở sau.
Mai Nhân cực bình tĩnh tiếp tục che nửa mặt.
Hác Cung nhướn nhướn mày, hai tay nhàn nhã đút túi không nói chuyện.
Cương Tử bức bối kẹp giữa hai người, cứng nhắc cười ngốc nghếch: “Hề hề, người đẹp của chúng ta hôm nay đau răng…Ừ đau răng ha ha…”
Sau đó Mai Nhân rất nể tình gã mà ậm ờ một tiếng…
Hác Cung ôn hoà mỉm cười: “Không sao, chân tôi hôm nay cũng bất tiện, cùng nhau ngồi ngoài xem mọi người chơi cũng ổn.” 3.5
Cả người Mai Nhân cứng nhắc ngồi ở sân bóng, nửa mặt bị che sắp nổi rôm tới nơi, so với anh thì Hác Cung ngồi cạnh nhàn nhã dã man, chân dài duỗi thoải mái, hai tay chống trên đất.
Dù không nói chuyện, Mai Nhân cũng có thể cảm nhận được rõ ràng rằng ánh mắt của Hác Cung chưa hề rời khỏi mặt anh.
“Tôi bảo…” Hác Cung thong thả mở miệng.
Bọn thảo nê mã [đmm] trong nội tâm Mai Nhân run lẩy bà lẩy bẩy gào rú: “Tới rồi tới rồi tới rồi!!!! Rốt cuộc tới rồi!!!!!”
Hác Cung lạnh nhạt nói: “Mặt của cậu bị bịt ra mồ hôi rồi.”
Mai Nhân mê mang nhìn đối phương: “…..?”
Hác Cung dĩ nhiên lộ ra biểu cảm nhịn cười tới khổ sở, nhích sát lại tỉ mỉ đánh giá Mai Nhân một phen, thuận miệng hỏi: “Mai Nhân, cậu có chị em ruột không?”
Mai Nhân lập tức cảnh giác: “Làm chi?”
Hác Cung mỉm cười ôn hoà: “À, hôm qua tôi gặp được một cô gái, nhìn khá giống cậu, tiện thể hỏi chút.”
Bề ngoài thì trông Mai Nhân cực bình tĩnh, nội tâm thì không biết đã rối loạn như tơ vò tới cỡ nào. Nào là Biến thái! Nhân yêu [8]! Lai Tây! Avatar! Nam sinh năm ba đại học! Đội trưởng healer [9] của WOW (World of Warcraft)! (…..) Bôi đen, heading 2, font huáwén xīn wèi [10] tràn ngập như nước lũ xâm lược tế bào não của anh….Mai Nhân dùng hết toàn bộ sức mạnh tiểu vũ trụ nội tại [11] chỉ còn tồn tại leo lắt trong tâm hồn mình để ngăn bản thân quay đầu tháo chạy, thâm trầm nói: “Đừng có tán em gái tôi!”[11] Tiểu vũ trụ nội tại: sức mạnh của nhân vật trong bộ truyện Saint SeyaHác Cung nhún nhún vai, cười giả dối: “Vậy cậu có quen cô gái nào mà cao từa tựa cậu, hơi giống con lai, lông mi rất dài, à phải… cổ chân rất nhỏ.”
Mai Nhân vô thức rụt rụt chân mình, Hác Cung làm như không thấy, tiếp tục hỏi: “Cậu có ấn tượng gì không?”
Mai Nhân tiếp tục che mặt, hàm hồ đáp: “À… Không, không có…”
Hác Cung lộ rõ sự thất vọng, vô cùng đau lòng nhìn y: “Thật sự không có à?”
Mai Nhân: “……”
Sao không ai nói trước với anh rằng cao phú soái, ngoài ba ưu điểm phô giàu, giỡn gái* và quẹt thẻ còn có thể giả đáng yêu chọi tim như vậy hả!!! Chết mất thôi aaaaa!!!
* Cảm ơn em thechronicles0134 đã giúp mình dịch từ 泡马 ~
Lúc giải tán, Hác Cung bỗng gọi một tiếng: “Mai Nhân.”
Mai Nhân rất cẩn trọng quay nửa mặt lại, nghiêng mắt nhìn đối phương.
Hác Cung lấy từ trong túi ra một hộp giày đưa cho anh: “Ngày hôm qua lúc cô ấy đá tôi rơi mất một chiếc giày. Tôi không tìm được nhãn hiệu giống nó, nhưng đôi này không tệ. Nếu cậu có thể tìm được cô ấy thì tặng cô ấy hộ tôi nhé, được không?”
Lòng Mai Nhân xoắt quýt nhận hộp giày, mở ra xem liền giật mình, giá đôi giày này cao gấp n lần giá đôi giày mà anh làm rớt một chiếc kia.
“Đôi này đắt lắm…” Mai Nhân đẩy hộp giày lại.
Hác Cung chẳng định giơ tay ra xíu nào, lạ kỳ nói: “Cũng chẳng phải cho cậu, cậu băn khoăn nỗi gì?”
Mai Nhân sặc nước miếng của mình dữ dội, anh ý thức được rõ rành rành rằng trước mặt đối phương, trí thông minh của mình quá thiếu hụt…
Mai Nhân do dự hồi lâu mới có can đảm nói: “Vậy… Vậy tôi thử… giúp, giúp cậu tặng cô ấy…”
Hác Cung cong khoé miệng: “Ừ, tôi tin tưởng cậu, phiền cậu rồi.”Chú giải 3.5
[8] Nhân yêu: nam giả nữ
[9] Healer: nhân vật có nhiệm vụ chính là chữa lành, cung cấp buff phòng thủ trong WoW.
[10] Font chữ huáwén xīn wèi 华文新魏 là một font chữ dáng trịnh trọng và đẹp đẽ, thường được dùng trên logo, ảnh của truyền thông, học viện, website.
Heading 2 là một cách format tiêu đề, thường là size chữ 22, tương đối lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất