Được Chiều Chuộng Bởi Bạn Cùng Phòng Thẳng Nam
Chương 1: Có thể mong đợi tương lai
Vào giữa đến cuối tháng sáu, thành phố Tam Nguyên nóng không thể chịu nổi.
Ban đêm, gió ngoài cửa sổ nóng ran phả vào mặt, Thời Nhất rốt cuộc nhịn không được chạy vào phòng tắm một cách vội vàng.
Khi trở lại, cậu nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mà trằn trọc.Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, cậu chắc chắn sẽ không gặp Từ Tân Triêu trong tương lai.
Từ Tân Triêu có bờ vai rộng và eo hẹp, đẹp trai và làn da màu lúa mì.
Nghĩ đến mỗi lần nắm tay hắn, lòng bàn tay cậu lại đổ mồ hôi và tim cậu đập thình thịch.
Điều kinh khủng nhất là mỗi lần Từ Tân Triêu nói chuyện với cậu đều rất nhẹ nhàng, ánh mắt tập trung, cả người như sáng lên.
Mọi người trong lớp cảm thấy hai người đang có quan hệ tình cảm, kể cả giáo viên, cứ thỉnh thoảng họ lại nở những nụ cười ngầm.
Từ Tân Triêu lúc nào cũng thích ôm anh, khi không có ai hắn sẽ mò tay vào áo cậu, cùng nhau ngồi trong lớp tự học và lặng lẽ nắm tay cậu dạy toán cho cậu.
Cho cậu hỏi, thẳng nam nào sẽ chơi như hắn ta?
"Anh Triêu, không tệ lắm phải không?" Khi Thời Nhất nói vậy, cậu đã định đẩy nó đi, nhưng Từ Tân Triêu càng hăng hái hơn.
"một lúc thôi, để ta sờ một chút."
Khi Từ Tân Triêu nói, giọng nói của hắn đặc biệt trầm, và mỗi khi hắn ta nghiêng người, động tác của hắn càng trở nên thân mật hơn.
Điều này hoàn toàn vượt qua tình bạn giữa những người bạn tốt, Thời Nhất hoàn toàn không thể chịu đựng được và thật khó khăn.
Cậu và Kiều Trác cũng là bạn tốt của nhau, nhưng họ không chạm hay nắm tay, và họ đi vệ sinh cùng nhau chỉ một vài lần.
Từ đầu đến cuối, Thời Nhất cảm thấy cậu và Từ Tân Triêu có cảm tình hai chiều.
Tình hình bên Từ Tân Triêu, cậu nghĩ nó đã quá rõ ràng.
Từ Tân Triêu thích chơi bóng rổ, mỗi khi chơi bóng rổ, rất nhiều nữ sinh trong trường đều bị mê hoặc.
Nhiều nữ sinh trong trường thích đến sân bóng rổ để đưa nước cho Từ Tân Triêu, nhưng lần nào Từ Tân Triêu cũng yêu cầu cậu giao nước.
Cậu luôn cảm thấy rằng đây là Từ Tân Triêu thông báo mối quan hệ của cậu với hắn cho những người khác biết.
Về phần tại sao cậu không hiểu hắn, hẳn là bởi vì tư duy của học giả khác với người thường.
Kết quả là gần cuối năm hai trung học, cậu và Từ Tân Triêu cắt đứt liên lạc.
Nguyên nhân là do Từ Tân Triêu cho rằng việc đàn ông thích đàn ông là điều kinh tởm.
Lúc này Thời Nhất mới nhận ra rằng dường như cậu không hề hiểu rõ Từ Tân Triêu.
Khi các bạn học kỳ thị đồng tính nam nói những câu như vậy, trong lòng cậu không có cảm giác gì, nhưng khi những lời này thốt ra khỏi miệng Từ Tân Triêu, cậu không thể chờ đợi được xông lên đập vào mặt hắn.
Lúc thường hắn hay quàng vai bá cổ, đi vệ sinh với cậu thì có cố ý sờ mông hay không, sao hắn ta không nói rõ.
Theo Kiều Trác, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường đã cho Từ Tân Triêu vào vị trí duy nhất trong Nam Đại được tiến cử.
Đó là ngôi trường mơ ước của cậu.
Nghĩ đến điều này khiến cậu tức giận.
Chết tiệt, đồ cặn bã!
Ngay cả khi không thể đánh bại Từ Tân Triêu, cậu vẫn sẽ nói ra.
Cuối năm thứ hai trung học, cậu xin nghỉ phép, thứ nhất, cậu không muốn nhìn thấy Từ Tân Triêu, thứ hai, thành tích của cậu trong các khóa học văn hóa không đủ để vào Nam Đại.
Vì từng học nghệ thuật từ nhỏ, lại có sở thích và năng khiếu về lĩnh vực này nên Thời Nhất quyết định chọn học nghệ thuật và quyết định thi vào ngành nghệ thuật.
Cóc ba chân khó kiếm, đàn ông hai chân cũng nhiều.
Từ Tân Triêu đồ cặn bã này! Cậu đây không muốn nữa!
Trong nửa năm, Thời Nhất cắt đứt mọi phương tiện liên lạc, trừ một khoảng thời gian ra ngoài vẽ phác thảo, mỗi ngày cậu đều ở trong phòng thu, từ sáng đến tối.
Mỗi lần soi gương, cậu có thể thấy quầng thâm ngày càng nặng hơn.
Cậu đã đạt chứng chỉ nghiệp vụ của Nam Đại, xếp loại tương đối cao, theo phương thức xét tuyển của Nam Đại thì điểm văn hóa, chuyên môn mỗi môn chiếm 50%, điểm tổng kết xếp loại từ cao xuống dưới.
Thời Nhất nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, gác chân lên chăn bông của Hạ Lương.
Cậu không thể nghĩ về Từ Tân Triêu nữa.
Nếu bạn nói không với liên lạc, thì bạn phải làm những gì bạn nói.
Trên cành có mấy cây liễu rủ, cũng chẳng có cỏ thơm nơi nào trên đời.
Cậu, Thời Nhất, phải có một tương lai tươi sáng.
Ban đêm, gió ngoài cửa sổ nóng ran phả vào mặt, Thời Nhất rốt cuộc nhịn không được chạy vào phòng tắm một cách vội vàng.
Khi trở lại, cậu nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mà trằn trọc.Kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc, cậu chắc chắn sẽ không gặp Từ Tân Triêu trong tương lai.
Từ Tân Triêu có bờ vai rộng và eo hẹp, đẹp trai và làn da màu lúa mì.
Nghĩ đến mỗi lần nắm tay hắn, lòng bàn tay cậu lại đổ mồ hôi và tim cậu đập thình thịch.
Điều kinh khủng nhất là mỗi lần Từ Tân Triêu nói chuyện với cậu đều rất nhẹ nhàng, ánh mắt tập trung, cả người như sáng lên.
Mọi người trong lớp cảm thấy hai người đang có quan hệ tình cảm, kể cả giáo viên, cứ thỉnh thoảng họ lại nở những nụ cười ngầm.
Từ Tân Triêu lúc nào cũng thích ôm anh, khi không có ai hắn sẽ mò tay vào áo cậu, cùng nhau ngồi trong lớp tự học và lặng lẽ nắm tay cậu dạy toán cho cậu.
Cho cậu hỏi, thẳng nam nào sẽ chơi như hắn ta?
"Anh Triêu, không tệ lắm phải không?" Khi Thời Nhất nói vậy, cậu đã định đẩy nó đi, nhưng Từ Tân Triêu càng hăng hái hơn.
"một lúc thôi, để ta sờ một chút."
Khi Từ Tân Triêu nói, giọng nói của hắn đặc biệt trầm, và mỗi khi hắn ta nghiêng người, động tác của hắn càng trở nên thân mật hơn.
Điều này hoàn toàn vượt qua tình bạn giữa những người bạn tốt, Thời Nhất hoàn toàn không thể chịu đựng được và thật khó khăn.
Cậu và Kiều Trác cũng là bạn tốt của nhau, nhưng họ không chạm hay nắm tay, và họ đi vệ sinh cùng nhau chỉ một vài lần.
Từ đầu đến cuối, Thời Nhất cảm thấy cậu và Từ Tân Triêu có cảm tình hai chiều.
Tình hình bên Từ Tân Triêu, cậu nghĩ nó đã quá rõ ràng.
Từ Tân Triêu thích chơi bóng rổ, mỗi khi chơi bóng rổ, rất nhiều nữ sinh trong trường đều bị mê hoặc.
Nhiều nữ sinh trong trường thích đến sân bóng rổ để đưa nước cho Từ Tân Triêu, nhưng lần nào Từ Tân Triêu cũng yêu cầu cậu giao nước.
Cậu luôn cảm thấy rằng đây là Từ Tân Triêu thông báo mối quan hệ của cậu với hắn cho những người khác biết.
Về phần tại sao cậu không hiểu hắn, hẳn là bởi vì tư duy của học giả khác với người thường.
Kết quả là gần cuối năm hai trung học, cậu và Từ Tân Triêu cắt đứt liên lạc.
Nguyên nhân là do Từ Tân Triêu cho rằng việc đàn ông thích đàn ông là điều kinh tởm.
Lúc này Thời Nhất mới nhận ra rằng dường như cậu không hề hiểu rõ Từ Tân Triêu.
Khi các bạn học kỳ thị đồng tính nam nói những câu như vậy, trong lòng cậu không có cảm giác gì, nhưng khi những lời này thốt ra khỏi miệng Từ Tân Triêu, cậu không thể chờ đợi được xông lên đập vào mặt hắn.
Lúc thường hắn hay quàng vai bá cổ, đi vệ sinh với cậu thì có cố ý sờ mông hay không, sao hắn ta không nói rõ.
Theo Kiều Trác, trước kỳ thi tuyển sinh đại học, trường đã cho Từ Tân Triêu vào vị trí duy nhất trong Nam Đại được tiến cử.
Đó là ngôi trường mơ ước của cậu.
Nghĩ đến điều này khiến cậu tức giận.
Chết tiệt, đồ cặn bã!
Ngay cả khi không thể đánh bại Từ Tân Triêu, cậu vẫn sẽ nói ra.
Cuối năm thứ hai trung học, cậu xin nghỉ phép, thứ nhất, cậu không muốn nhìn thấy Từ Tân Triêu, thứ hai, thành tích của cậu trong các khóa học văn hóa không đủ để vào Nam Đại.
Vì từng học nghệ thuật từ nhỏ, lại có sở thích và năng khiếu về lĩnh vực này nên Thời Nhất quyết định chọn học nghệ thuật và quyết định thi vào ngành nghệ thuật.
Cóc ba chân khó kiếm, đàn ông hai chân cũng nhiều.
Từ Tân Triêu đồ cặn bã này! Cậu đây không muốn nữa!
Trong nửa năm, Thời Nhất cắt đứt mọi phương tiện liên lạc, trừ một khoảng thời gian ra ngoài vẽ phác thảo, mỗi ngày cậu đều ở trong phòng thu, từ sáng đến tối.
Mỗi lần soi gương, cậu có thể thấy quầng thâm ngày càng nặng hơn.
Cậu đã đạt chứng chỉ nghiệp vụ của Nam Đại, xếp loại tương đối cao, theo phương thức xét tuyển của Nam Đại thì điểm văn hóa, chuyên môn mỗi môn chiếm 50%, điểm tổng kết xếp loại từ cao xuống dưới.
Thời Nhất nằm trên giường lăn qua lăn lại mấy vòng, gác chân lên chăn bông của Hạ Lương.
Cậu không thể nghĩ về Từ Tân Triêu nữa.
Nếu bạn nói không với liên lạc, thì bạn phải làm những gì bạn nói.
Trên cành có mấy cây liễu rủ, cũng chẳng có cỏ thơm nơi nào trên đời.
Cậu, Thời Nhất, phải có một tương lai tươi sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất