Được Chiều Chuộng Bởi Bạn Cùng Phòng Thẳng Nam

Chương 4: Bốn tên ngớ ngẩn

Trước Sau
 Nếu loại trừ điều kiện Từ Tân Triêu là "trai thẳng" thì hắn ta thực sự là một người bạn trai hoàn hảo.

  Thời Nhất cảm thấy rằng cậu không thể chống lại sự tiếp xúc cơ thể của Từ Tân Triêu chút nào, và ngay khi nắm tay nhau, hơi thở của cậu trở lên gấp gáp.

  Khi phát hiện có một người con trai đang nhìn hai người họ, thần kinh của Thời Nhất căng thẳng lên đến cực đại, cậu nhanh chóng rút tay ra.

  Tốt hơn là vẽ một đường rõ ràng, để không bị hiểu lầm.

  "Có chuyện gì vậy?" Từ Tân Triêu, giống như trong quá khứ, sẽ nói chuyện với cậu rất nhẹ nhàng.

  Từ Tân Triêu là một người thẳng tính, hắn hoàn toàn khg hiểu những khó khăn khi trở thành người đồng tính, nếu bạn không thích thì đừng nên mập mờ với hắn.

  "Không có gì."

  Thời Nhất bước tới trước mặt Từ Tân Triêu sau đó cúi xuống tự mình nhặt tấm ván giường lên.

  Nhìn thấy Từ Tân Triêu cầm nó dễ dàng như thế nào, cậu thả lỏng người, cho rằng bản thân cũng có thể làm được, nhưng cậu có thể tưởng tượng, sau khi nhặt nó lên và đi được vài bước, cậu cảm thấy cánh tay mình run lên.

  Khi cậu đi đến góc đường, thắt lưng đều theo bản năng cong xuống một chút nhưng cậu hoàn toàn không để ý, cậu nghiến răng, và khuôn mặt bắt đầu đỏ lên.

  Từ Tân Triêu còn muốn nhận lấy, Thời Nhất lại cau mày, "Một mình tôi làm được."

  Đây là một sự từ chối rõ ràng cho Từ Tân Triêu.

  "mặt của cậu......"

  Thấy Từ Tân Triêu dường như có điều gì muốn nói, Thời Nhất trực tiếp nói với, "Thời tiết đang nóng."

  Sau khi hai người nhìn nhau, Từ Tân Triêu không nói.

  Về phần quá khứ, bọn họ cũng tỏ vẻ ngầm hiểu, cũng không ai nhắc tới.

  Cậu thay một chiếc giường mới, và khi cậu đi lên cầu thang để trở về ký túc xá, cậu cảm thấy cánh tay của cậu tê cứng.

Cậu không phải loại gà yếu không nhấc tay nổi, chỉ có thể lấy ván giường, một mình cậu làm được.

  Sau khi trở về ký túc xá, cậu mở cửa, một chàng trai gầy và trắng bước ra, trông thấp hơn cậu một chút, khoảng 1m70, tóc hơi xoăn.

  "Cậu là Thời Nhất, chúng ta đều là bạn cùng phòng, còn tôi là Quý Dương, giường số 4." Quý Dương vừa nói vừa giúp cầm lấy một đầu ván giường trong tay Thời Nhất.

  "Cảm ơn." Thời Nhất cảm thấy nụ cười của Quý Dương rất có sức cuốn hút, siêu dễ thương và mềm mại.

  Lại nhớ khi Từ Tân Triêu gặp mặt, Quý Dương cũng nhiệt tình như vậy, trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại không vui.

  -

  Chăn đệm của Thời Nhất đã được đóng gói và giao trước, phí bưu điện chỉ có 10 tệ, đồ ở nhà đã quen và thoải mái hơn nhiều so với đồ mua ở trường.

  Còn ba ngày nữa là đến ngày huấn luyện quân sự nên cậu cũng không vội, sau khi dọn giường xong, bọn họ bắt đầu cùng nhau thảo luận về cách dọn dẹp ký túc xá.



  Thời Nhất có nhiều kinh nghiệm trong việc dọn dẹp, ngày trước khi vào cấp ba, cậu thực sự không thích học, đặc biệt là khi cậu đi học vào buổi sáng, điều này khiến khoảng thời gian vui vẻ vốn đã không nhiều lại càng ngắn hơn.

  Cậu nghĩ về việc được giao nhiệm vụ quét sân chơi bên ngoài cả ngày và cậu có thể thư giãn khi đổ rác. Tốt nhất là nên trì hoãn việc đó cho đến giờ học đầu tiên.

  Rác trên sàn ký túc xá bị cuốn vào hành lang, nhà trường phát túi rác màu đen quá khổ, tất cả đều để ở cửa ký túc xá, khi xuống lầu có thể mang theo.

  Thời Nhất tìm thấy một mảnh khăn tắm đã qua sử dụng, tách khỏi Quý Dương, một nửa trong số họ, bắt đầu lau cửa phòng và cửa sổ. Trần Hào đang lau sàn nhà bằng cây lau nhà.

  "Thời Nhất, cậu ăn trưa chưa, sau này có muốn cùng nhau đi ăn tối không?"

  Khi việc dọn dẹp sắp kết thúc, khi đối mặt với một cậu bé dễ thương như Quý Dương, cậu đáp: "Được rồi."

  Trần Hào đi ra khỏi nhà vệ sinh và tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, "Tôi cũng còn chưa ăn, cùng đi chứ?"

  "Được rồi!" Quý Dương đồng ý rất nhanh, Thời Nhất ấp a ấp úng định nói gì lại thôi rồi gật gật đầu.

  Cậu không thể nói với người khác rằng cậu không muốn cùng Từ Tân Triêu đi ăn tối cùng nhau.

  Cậu đã quyết định trở thành người xa lạ thân thuộc nhất trong tương lai, loại người không bao giờ tương tác với nhau. Điều này rất khó khi bắt đầu.

  Cậu nên tuân theo các nguyên tắc của mình.

  Trường học có vài nhà ăn, gần nhất là nhà ăn thứ tư, đi ngang qua ký túc xá, đối diện sân bóng rổ.

  Quý Dương cùng Trần Hào đi giữa, cậu và Từ Tân Triêu ở hai bên, không ai trong bốn tên ngớ ngẩn này đi dưới bóng cây.

  Mọi người vừa gặp mặt, cũng không có chuyện gì nói, nếu không nói chuyện, cậu cùng Từ Tân Triêu cũng không có bị nghi ngờ quan hệ.

  Lúc gần tới nơi, hiện tại đang là lúc nắng nhất, nền bê tông đều bị phơi đến nóng bỏng, cả đoạn đường không có ngọn gió nào, Thời Nhất cảm thấy hoa mắt, chóng mặt.

  Cậu không nên vì chút thể diện đi dưới ánh mặt trời.

  Vừa bước tới cửa nhà ăn liền bị một luồng khí lạnh chào đón, nhất thời không nhịn được muốn hướng vào trong mà đi vào.

  Được rồi, cậu ngả bài, không phải giả vờ nữa.

  Cậu sợ nóng.

  Các tân sinh đưa tin rằng có rất nhiều người trong nhà ăn, và có rất nhiều phụ huynh đi theo họ.

  " Cậu muốn ăn cái nào?" Trần Hào dẫn đầu.

  Thời Nhất đi theo họ vào trong, nhìn lên cửa sổ bán hàng.

  "Tôi ăn cơm niêu với canh xương." Trần Hào nói rồi dừng lại.

  Thời Nhất chỉ muốn hỏi Quý Dương rằng cậu ta có muốn ăn cơm trộn kiểu Hàn với sốt cay ngọt không, siêu ngon, hai người có thể đi cùng. Quý Dương liền mở miệng tỏ vẻ muốn ăn cơm gà xé hạt sốt tiêu đen.



  Cứ như vậy, cậu chỉ có thể mua một mình.

  Còn chưa đi đến chỗ cửa sổ bán cơm, Từ Tân Triêu đã đến trước mặt cậu.

  Tức giận.

  Thời Nhất đã do dự khi mua cái này, Từ Tân Triều có thể hay không cho rằng cậu là cố ý xếp sau hắn?

  Thời gian căn bản không kịp để cho cậu tự hỏi, bà bán cơm đã gọi cậu là soái ca rồi.

  Thời Nhất đang mải mê né về phía sau, chuẩn bị né người, vừa vặn không khéo không chú ý tới phía sau, lại bị ai đó vô tình đá vào người, hoàn toàn không đứng vững, sắp trực tiếp ngã xuống đất.

  Đại khái là phản ứng theo bản năng, và cậu không quan tâm đến những câu nói khoa trương như "sống chết có nhau". Lúc này, cậu muốn nắm một thứ gì đó.

  Sau khi Từ Tân Triêu nghe thấy động tĩnh, hắn mới quay lại, và khi cậu phản ứng, Thời Nhất nhận ra rằng cậu đang nắm cổ áo Từ Tân Triêu.

  Ngón tay cậu cũng chạm vào cơ ngực cường tráng của Từ Tân Triêu, thực hảo man*, dù chỉ là trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cậu vẫn cảm nhận được.

(hảo man:kiểu như đàn ông đích thực á, tui cảm thấy hán việt hay hơn nên để vậy:>>)

  "Bạn học, cậu không sao chứ?" Lời xin lỗi của cậu bé từ phía sau truyền đến, Thời Nhất vội vàng rút tay lại, ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, mới phát hiện gần đó có rất nhiều người đang nhìn.

  Người dẻo miệng như cậu bây giờ không thể thốt ra một lời, và đầu óc cậu trống rỗng.

  Từ Tân Triêu trông không quá to nhưng cảm giác cơ ngực của hắn còn to hơn trước.

  Sau khi bạn học nam rời đi, Thời Nhất nhận ra rằng Từ Tân Triêu đã cầm trên tay tô cơm trộn và mỉm cười nhìn cậu.

  "Có chỗ ngồi rồi, chúng ta ngồi đi."

  Nghe những lời của Từ Tân Triêu, Thời Nhất không phản ứng gì, vì vậy cậu gật đầu theo bản năng và đi theo hắn.

  Sau khi ngồi xuống, Thời Nhất vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng, khẳng định là do thời tiết nóng hơn rồi.

  "Vừa rồi sao cậu không nói gì?" Từ Tân Triêu vừa mở miệng vừa đưa thìa cho anh.

  Sau một hồi suy nghĩ, cậu nắm chặt cái thìa, trộn vài lần trong bát.

  Từ Tân Triêu có ý tứ gì?

  Không phải không cẩn thận sờ soạng một chút thôi sao, hắn so đo như vậy làm gì......

cơm trộn Hàn Quốc ( chắc nhiều bạn biết rồi nhưng mình thích để đây đấy:))))



cơm gà xé hạt sốt tiêu đen

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau