Chương 15
Bạch Đàm lộ ra vẻ mặt ngoan độc: “Không đi? Để bổn tọa trở thành con rùa đen rút đầu? Mặc cho người người trên giang hồ lưu truyền đồn đãi vớ vẩn, nói bổn tọa là luyến sủng lấy sắc hoặc nhân, dựa vào thân thể, dựa vào mị thuật, mới có thể ngồi lên vị trí giáo chủ, ngàn người kị, vạn người làm? Cơn giận này, bản tọa không nhịn được. Bọn họ muốn nhìn xem bổn tọa là dáng vẻ gì, bổn tọa sẽ cho bọn họ thấy.”
Ly Vô Chướng miệng câm như hến, mấy lời đồn đó xác thực là truyền đi nhanh như gió, mà nguồn cơn chính là từ Nguyệt Ẩn cung.
Từ lúc cung chủ tiền nhiệm Kỳ Dã chết, Nguyệt Ẩn cung như rắn mất đầu, nội loạn không ngừng, vị trí của cung chủ cho tới nay vẫn chưa quyết định được, tạm thời để Nhị đường chủ Phục Lộc thay thế chủ quản.
Phục Lộc là một trong những nghĩa tử của Kỳ Dã, tất nhiên là cực kì căm hận Bạch Đàm, ở đại hội võ lâm lần trước gã xếp thứ nhất trở thành một trong bảy đại cao thủ đứng đầu võ lâm Tây Vực, nung nóng dã tâm xưng bá Tây Vực, vì thế ở trong giang hồ treo thưởng lấy đầu Bạch Đàm, cũng tùy ý nói xa nói gần, muốn ép hắn ra ngoài ứng chiến, một là vì Kỳ Dã báo thù, hai là dùng việc này chứng minh bản thân gã hơn bá chủ võ lâm Vu Diêm Phù ngày xưa.
Lời đồn giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng lăn càng nhiều, bây giờ, toàn bộ người trên giang hồ ở Tây Vực đều coi Bạch Đàm là nổi sỉ nhục của võ lâm, mang chuyện của hắn trở thành đề tài để bàn chuyện phiếm cũng không phải ít, thậm chí cũng có đám người “Ngưỡng mộ” muốn xem hắn đẹp đến cỡ nào. Tuy rằng Bạch Đàm đã phái mười tên La Sát giết không ít người, nhưng lời đồn kia cũng không lắng xuống, làm hắn tức đến thổ huyết. Đại hội võ lâm năm ngoái, hắn đang bế quan luyện công nên không đi, đại hội năm nay nếu còn không đi, không biết những lời đồn này sẽ thành loại gì.
Suy nghĩ một chút, Bạch Đàm đã không còn do dự, lập tức đề bút, viết hồi âm.
Ly Vô Chướng có chút lo âu nhìn hắn: “Giáo chủ, nên cân nhắc kỹ rồi hãy hành động, người bây giờ đại công chưa thành, thật sự là quá mạo hiểm.”
Bạch Đàm không để ý tới hắn, giương tay một cái, một con chim ưng lớn đầu bạc “Phần phật” đập cánh bay vào cửa sổ, thoáng chốc đã ngậm lấy phong thư bay đi. Tầm mắt hắn dõi theo chim ưng bay hòa vào đêm tối, như có điều suy nghĩ, nói: “Thật khéo, nhân lúc tham dự đại hội võ lâm lần này, bản tọa cũng cần tìm một người thích hợp, trợ giúp ta tu luyện Lục Dục Thiên.”
Vu Diêm Phù nghe vậy mặt liền biến sắc, nhìn lại hắn.
Hắn sờ sờ khuôn mặt của chính mình, tự giễu nói: “Sư huynh, ngươi nói xem, khuôn mặt này của ta, dụ một nam nhân luyện đồng tử công có nội lực tinh thuần yêu mình, có khó không?”
Ly Vô Chướng không được tự nhiên đem tầm mắt dời đi, nhìn mặt tường: “Giáo chủ là đang nói giỡn?”
Bạch Đàm nở nụ cười: “Dù sao cũng tẩy không sạch, không bằng đơn giản làm thật. Chỉ cần có thể luyện thành Lục Dục Thiên, ngồi vững trên vị trí bá chủ võ lâm Tây Vực, khiến cho người người phải ngửa đầu nhìn ta, ta xem còn có ai dám đề cập đến hai từ luyến sủng? Chẳng qua chỉ là hy sinh thân thể này một chút, dù sao thân thể này vốn cũng phải hiến cho lão ma đầu, cùng ai giao hợp cũng là như nhau, bản tọa không phải nữ nhân, còn có thể mang thai hài tử hay sao?”
Vu Diêm Phù nghe hắn nói năng hời hợt, ánh mắt càng thêm u ám sâm nghiêm.
Ly Vô Chướng lúc này mới phản ứng: “Lẽ nào…lẽ nào, đây là biện pháp cuối cùng mà Cơ Độc nói trong “Hành Dục Kinh”?”
“Đúng vậy.”
Ly Vô Chướng cắn chặt hàm răng, không biết nên nói cái gì, nào còn thái độ cợt nhã như thường ngày, miễn cưỡng kéo lên khoé môi: “Thuộc hạ sẽ giúp giáo chủ xem xét ứng cử viên thích hợp.”
Bạch Đàm rũ mắt: “Sư huynh đối với ta thật tốt, tốt đến không thể tin là thật. Ở cõi đời này, con người quá giỏi đổi thay, một khắt trước còn nói lời hay âu yếm, một khắt sau đã đẩy người vào địa ngục. Lão mà đầu là vậy, mà ta cũng là như vậy, huynh có biết y làm sao chết trong tay ta không?”
Vừa nói, hắn trải một mảnh giấy trống bằng da dê, ngòi bút chấm vào mực xích luyện trùng vô sắc vô vị, trên giấy vẽ ra một vệt nước vô hình, nhanh chóng phát họa, cong cong vẹo vẹo không biết là muốn vẽ hoa văn gì.
Ly Vô Chướng nhìn chằm chằm mảnh da dê kia, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
“Ta nói, ‘Sư tôn, Mạng Đàm Nhi là của người, vì người mà chết, Đàm Nhi rất vui.’ Y liền tin, uống cam lộ ta đút cho y.” Ngòi bút dưới tay Bạch Đàm ngừng lại, “Huynh nói xem, có buồn cười hay không?”
Ly Vô Chướng lặng im không lên tiếng, hô hấp nghẹn lại.
“Y không biết, ta ở trong cam lộ bỏ vào mực xích luyện trùng này, vô sắc vô vị, gặp nhiệt sẽ phát độc tính, cho nên, y mới có thể trong lúc tẩu hỏa nhập ma mà ngũ tạng thiêu cháy, không còn sức đánh trả. Sư huynh, ngươi còn nhớ trước ngày hôm ấy, ta cầu huynh mang cho ta một quyển ” Hành dịch thuật” không?
Bạch Đàm nghiêng người ngã trên bàn, hạ bút vẽ những đường nét tinh tế, chẳng khác nào dây tơ dệt ra nội tình bí ẩn.
“Ta đem đốt nó, mới chế thành bột phấn kia.”
“Như vậy, ta với sư huynh xem như đồng mưu, sư tôn không chết, ta cùng huynh sẽ phải chết, không phải sao?” Ly Vô Chướng bi ai nở nụ cười, ” Lúc ta cầm “Hành dịch thuật” phát hiện thiếu mất một tờ, biết ngay có điểm đáng nghi. Mà ngày đó sư tôn cùng đệ bế quan song tu, lúc người tẩu hỏa nhập ma huynh cũng ở bên ngoài, sao có thể không biết động tĩnh bên trong được? Sư tôn trước khi chết còn nói, y có một bí mật muốn nói với đệ, phải không?”
“Ngươi biết bí mật kia là gì không?” Bạch Đàm mở mắt ra.
“Không biết.”
Ly Vô Chướng vậy mà vì Bạch Đàm phản bội mình? Vu Diêm Phù trong lòng cười lạnh, điều này cũng không ngoài dự liệu.
Tiểu yêu nghiệt Bạch Đàm này, Nhiêu Cốt trưởng thành, mị thuật tuyệt vời, thật là họa thủy. Như là hắn vô ý cũng được, nếu có tâm câu dẫn, sợ là không có mấy người có thể ngăn cản được. Dù có là y cũng giống như vậy.
“Thôi, nguyên lai sư huynh liệu sự như thần. Nếu không phải nhờ huynh, ta sợ rằng mình cũng không có đủ thời gian lấy huyết xá lợi. Bạch Đàm thở dài, ” Huynh tới, cởi quần áo ra.”
Ly Vô Chướng không rõ hắn định làm gì, nhưng vẫn cởi áo xuống, lộ ra một bộ thân thể gầy gò.
Bạch Đàm cầm lên mảnh da dê giống như không có viết cái gì, đi tới, áp lên lồng ngực trắng nõn của nam tử, dùng thân thể ôm lấy hắn, ép chặt vào.
Ly Vô Chướng giật mình đứng cứng ngắt, cũng hiểu được, nhẹ nhàng ôm lưng thiếu niên.
“Mực Xích Luyện dính trên da người sẽ không tẩy được, đã như vậy, huynh hãy trở thành bản đồ kho báu da người của ta, là đích nhắm mà võ lâm hướng tới, chỉ có ta mới có thể che chở huynh, huynh muốn phản bội ta, cũng phản không được.”
Ly Vô Chướng ngửi mùi thơm như có như không trên người hắn: “Giáo chủ quả thật lòng dạ độc ác. Nhưng là, Vô Chướng không thể làm Bách Hề của ngài sao?”
Bạch Đàm khẽ mỉm cười, đem tấm da dê ném vào lò sưởi: “Còn không phải là Bách Hề của ta? Ngươi chính là Bách Hề của ta, muội muội ngươi Nhân Hà cũng đối ta khăng khăng một mực, thế cờ này ta hạ có được hay không?”
Ly Vô Chướng cất giọng cười to, vỗ tay tán thưởng: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Mảnh da dê cháy khô biến đen, bị Bạch Đàm nhẹ nhàng thổi một hơi, ở trong gió hóa thành bột mịn.
Hắn hạ mắt nhìn chằm chằm tia tàn lửa bên trong than tro, chớp chớp tắt tắt: “Sư huynh, huynh đối với ta ra sao, trong lòng ta hiểu rõ. Chỉ là ta mệnh phạm sát tinh, huynh xem, hễ có nguời cùng ta liên quan, không người nào có kết quả tốt. Người như ta mặc dù không hiểu cái gì là đại ân đại nghĩa, cũng sẽ không giống như Vu Diêm Phù lãnh huyết, huynh đi theo ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta cũng sẽ toàn lực không để cho huynh phải chết.”
Ly Vô Chướng nghe hắn nói như thế, trong lòng cũng là thở dài.
Sư tôn có thật như lời hắn nói lãnh huyết hay không, trên đời này ngoại trừ mình ra, thật không có mấy người biết đến. Nhưng chân tướng này, Bạch Đàm vĩnh viễn không biết là tốt nhất.
Người cũng đã bị hắn tự tay lột da tróc thịt, biết được, chỉ có càng thêm thống khổ.
Si oán phẫn nộ trên thế gian này, không phải cũng đều bắt nguồn từ sống thì cầu chết, chết rồi không thể quên sao?
Nếu Bạch Đàm đã chọn cắt đứt, vậy thì cho đệ ấy cắt đứt thôi.
…
“Ý của giáo chủ, Vô Chướng đã hiểu.” Ly Vô Chướng đeo mặt nạ, xoay người, trên lồng ngực hắn đã mơ hồ hiện lên đường nét bản đồ kho báu, lại bị áo bào của hắn phủ lên che lại.
“Lần này xuất hành, nguy cơ tứ phía, bản tọa không muốn bại lộ hành tung, ngươi một người, cùng với Cơ Độc, lại có thêm một Tác Đồ, là đủ. Ngươi đi tìm một tên La Sát, giả thành bộ dáng của bản tọa, để ba vị đàn chủ khác giống trống khua chiên hộ tống, cùng chúng ta chia binh hai đường.”
“Giáo chủ đoán không sai, đại hội võ lâm lần này, trên đường phải vạn phần cẩn thận.” Ly Vô Chướng có hơi chút lo âu hạ thấp giọng, “Cũng thật trùng hợp, thuộc hạ nghe nói, mấy ngày gần đây có đội ngũ sứ giả muốn đi Yên Kì, vừa vặn lộ trình đề ra, cùng đường với chúng ta. Chi bằng, chúng ta trà trộn vào trong đó?”
“Trà trộn vào trong đó?” Bạch Đàm trong mắt lộ ra tia sắc bén, ” Vì sao không dứt khoát thay mận đổi đào? Sứ giả Ba Tư không tới được Yên Kì, thì có liên quan gì chúng ta?”
Ly Vô Chướng thấy buồn cười: “Việc đó xem ra cũng đúng. Chúng ta khi nào thì xuất phát?”
“Tất nhiên là nhân lúc đêm.”
“Đã hiểu.” Ly Vô Chướng lại hỏi: “Dược nhân cũng phải mang theo sao?”
Bạch Đàm nhíu mày: “Để y ở chỗ này, không phải chỉ trong nháy mắt sẽ bị người khác mang đi? Bản tọa hiện giờ, không thể thiếu máu của y.”
Ly Vô Chướng lộ ra vẻ mặt lo lắng “Thứ cho thuộc hạ mạo muội hỏi thêm một câu, giáo chủ hiện tại là cách bao lâu thì uống máu dược nhân?”
Bạch Đàm có chút không kiên nhẫn: “Một ngày… Một lần.”
“Như vậy, thỉnh giáo chủ từ hôm nay trở đi, trong vòng một tháng đừng nên lại uống.” Ly Vô Chướng thấp giọng nói, “Quỷ Đằng nuôi máu dược nhân không phải là dược vật tầm thường, tuy có thể giải bách độc, bổ sung nội lực, như mà trong vạn vật đều là vật cực tốt tất sẽ hại, thuộc hạ mặc dù không biết uống nhiều sẽ có hậu quả gì, cũng xin nhắc nhở giáo chủ phải cẩn thận hơn.”
“Được rồi.” Bạch Đàm cũng không phản đối, “Ngươi mau đi đi”
Dặn dò tùy tùng thu thập xong hành trang, hắn mới nhớ tới việc nên đem các loại bí tịch trong tàng kinh các kia giấu kỹ, đỡ cho bị người khác trộm, liền vội vã rời đi, đem các cơ quan trong ngoài đều gia cố thêm một tầng.
…
Khè khè… Khè khè…
Trong không gian yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng kêu quỷ dị, dường như có một con rắn đang trườn.
Vu Diêm Phù nheo cặp mắt, dựa theo tiếng động mà nhìn lại.
Trên cây trụ cột bằng đá cách đó vài bước chân, bỗng nhiên xuất hiện một con rắn độc vảy đỏ, nó dựng cái đầu hình tam giác, lưỡi rắn phun ra rút vào, nghiễm nhiên chính là tư thế phát động tấn công trí mạng.
Y lại làm như không thấy thu lại tầm mắt, tư thái như một bức tượng đá.
“Sư tôn… Là ngươi sao? Con rắn kia vẫy vẫy cái đuôi, bỗng phát ra tiếng người.
“Ba hồn bảy phách chỉ còn lưu lại trong thi thể một phách, cũng không thể chạy ra khỏi núi…”
“Thì như thế nào?” Vu Diêm Phù mặt không cảm xúc, duỗi ra cánh tay quấn đầy dây leo, đầu ngón tay chạm vào đầu rắn, thấy nó sợ hãi rục lại phía sau, thì lật tay nắm chặt 7 tất rắn, tuy không có lực độ, nhưng ý uy hiến không chút nào yếu thế, “Ngươi cho rằng bây giờ có thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn, giết chết sư phụ sao?”
“Khè…khè…Đồ nhi tất nhiên là không dám.” Cơ Độc không ngờ y lại thản nhiên như vậy, không hề có thái độ của kẻ thất thế, mà là ngược lại trước ra tay khống chế kẻ khác, nội tâm dâng lên tầng tầng sợ hãi.
Mặc dù đã thay đổi thân xác, diện mạo cũng lộ ra vẻ bệnh hoạn, thế nhưng ngôn hành cử chỉ, vẫn còn là khí thế của bá chủ võ lâm Tây Vực, dù là Cơ Độc mang theo ý sát hại tới đây thăm dò, nhưng hiện tại lại không dám manh động. Phải biết rằng từ trước đến nay Phu Diêm Phù liệu sự như thần, bày mưu nghĩ kế, ngang dọc triều đình cùng võ lâm, một tay che trời, trong mắt người đời y giống như một nhân vật ma thần, dù là trong mắt đồ đệ cũng như vậy. Cho dù đánh sai một con cờ mang tên Bạch Đàm, thi thể có bị lột da tróc thịt, nhưng xem ra trước mắt, y cũng tuyệt không rơi vào tử cục.
“Không dám? Thiên Sơn này vừa mới đổi chủ, ta thấy ngươi liền đối với tiểu yêu nghiệt kia hỏi han ân cần, tâm tư còn đánh chủ ý lên thi thể vi sư…” Giọng nói của Vu Diêm Phù đột nhiên trầm xuống, lộ ra mấy phần tàn nhẫn, “Ngược lại lá gan cũng quá lớn đấy.”
“Nếu như biết sư tôn đã tá thi hoàn hồn, đồ nhi chắc chắn sẽ không làm như vậy.” Cơ Độc cẩn thận thăm dò, “Sư tôn, người quả nhiên là thần cơ diệu toán, chắc chắn thân thể dược nhân này cũng không phải là phàm vật, muốn khôi phục lại công lực cũng chẳng phải việc gì khó.”
Vu Diêm Phù nheo con ngươi lại, khoé môi giễu cợt cong lên: “Ngươi dùng chiêu này hô hoán tiểu yêu nghiệt thì còn có thể, chứ đối với vi sư thì không cần. Vi sư mặc dù đã bước vào đường này, nhưng chú ấn trên cơ thể ngươi vẫn là chưa quên đâu.”
Cơ Độc trong lòng chợt căng thẳng: “Sư tôn làm chú ấn trên người đồ nhi lúc nào?”
“Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao gần một năm nay công lực của ngươi ngưng trệ không tiến, dung mạo cũng dần suy kiệt? Lúc sư phụ phát hiện ngươi lén lúc cùng người của Nguyệt Ẩn Cung qua lại, liền hạ chú ấn “Lòng son dạ sắc”. Vốn là xem nếu ngươi biết lạc đường quay đầu, thì chú ấn này cũng không xâm nhập vào phế phủ, nhiều nhất là làm cho mắt ngươi yếu đi. Nhưng, vi sư ngày hôm trước thấy được đáy mắt ngươi tích huyết, chắc chắn hai con ngươi đã huyết trướng, thị lực lúc tốt lúc xấu, chính là dấu hiệu chú ấn đã đi vào phế phủ..”, “Sư tôn quả thật là thủ đoạn cao minh, đồ nhi không hề hay biết lúc nào người hạ chú ấn, còn tưởng rằng nếu ai tu luyện “Bách trùng chú độc kinh” tất nhiên phải trải qua…” Giọng nói Cơ Độc mang vẻ oán độc, thân rắn trườn lên cổ nam tử.
Vu Diêm Phù lại không chút để ý, một tay thong thả nắm lấy đuôi rắn thưởng thức, đùa cợt nói: “Sư phụ cũng biết, ngươi cầu tiểu yêu nghiệt kia, chẳng qua chỉ là vì bản đồ kho báu trong đầu của hắn, vì cầu một chén nước trong Biển Sửa ở thần điện, để giải độc cho ngươi. Nhưng mà chính là ngươi không biết, trong thiên hạ này người có thể cứu được ngươi, chỉ có mình vi sư.”
Rắn độc dịu ngoan nằm trên cổ tay y: “Vậy, phải làm thế nào thì sư tôn mới bằng lòng giải trừ chú ấn cho đồ đệ?”
“Ngươi hãy đứng ở cạnh bên hắn, làm phụ tá đắc lực cho hắn, biểu hiện càng trung thành càng tốt.” Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, lông mi rũ xuống che bóng làm con ngươi u lam trở nên thâm trầm, giọng nói cũng cực kì trầm thấp, “Sư phụ chỉ cần ngươi, tại lúc thích hợp đẩy hắn một cái…đem hắn đẩy vào lòng bàn tay của sư phụ.”
“Sư tôn, muốn hạ bước cờ đầu như thế nào?”
Vu Diêm Phù lạnh nhạt nói: “Mượn lực đả lực, bốn lạng đẩy ngàn cân. Nguyên thân này vốn là quân cờ được xếp trong Nguyệt Ẩn cung, thật là có thể dùng tới. Ngươi đem tin tức thả ra, nói Đại đường chủ Thiên Túc vẫn còn trên nhân thế.”
Cơ Độc suy nghĩ một lúc, hiểu được dụng ý, lại cười: “Sư tôn, kế sách tuyệt diệu. Bây giờ sư tôn ở trong thân xác Thiên Túc, năm đó sư tôn hạ một bước cờ tốt, làm cho danh vọng của hắn ở Nguyệt Ẩn cung cực cao, không ít người như Thiên Lôi hắn sai đâu đánh đó, đặc biệc là tam đường chủ Liên Cưu khăng khăng một mực. Bây giờ người trở về đó, gã sẽ là tâm phúc của người. Đến Nguyệt Ẩn cung, chính là địa bàn của người, để xem tiểu yêu nghiệt kia phát điên lên thế nào?”
Môi Vu Diêm Phù tựa cười mà không cười cong lên: “Bây giờ nói đến cái này, xem ra vẫn còn quá sớm, đi một bước tính một bước. Ngươi lúc này, tuyệt đối đừng để cho vi sư thất vọng.” Y lạnh mặt, thu lại ý cười, “Còn có, trước khi sư phụ ra tay, nếu có người động tới một sợi lông của hắn, sư phụ sẽ bắt ngươi hỏi tội.”
“Tuân mệnh, đồ nhi bây giờ chỉ nguyện lập công chuộc tội, cùng sư phụ tôn hòa nhau một trận.”
Vu Diêm Phù lại nói: “Đã trung tâm như vậy, ngươi đem yểm xà cho vi sư dùng, còn nữa, lấy châm con rối cũng đưa tới đây. Vi sư bây giờ không tiện sử dụng binh khí lớn, châm con rối này nhưng lại hữu dụng.”
“Vâng”
Vừa dứt lời, con rắn quấn trên cổ tay y biến mất như một làn khói vào chỗ tối, sau nửa nén hương, đã trường tới cánh tay y, Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn xuống, quả nhiên thấy miệng con rắn ngậm mấy cây châm con rối.
Mấy nhánh Quỷ Đằng đem từng cây châm cuốn lấy, lần lượt đâm vào mất chỗ đại huyệt ở cổ tay và mắt cá chân y. Châm con rối đâm vào da thịt tới nửa tấc, thẳng vào tận xương, nhưng y cũng không chớp mắt một cái, chỉ có đồng tử là hơi co rút lại.
Mấy giây sau, y giật giật tay chân, thở dài một hơi.
Mặc dù vẫn không thể hoạt động giống như người thường, nhưng so với ban đầu vẫn có lực nhiều hơn.
Người chân chính cần nước suối Biển Sữa “Bất tử cam lộ” trong lời đồn đãi ở trong thần điện, không phải là Cơ Độc, mà chính là y.
Biển Sữa, cũng chính là Quỷ Đằng—— chân chính khởi nguồn gọi là “Cánh tay A Tu La”
Trong thần thoại ở Thiên Trúc, lúc Vishnu đem “Cam lộ bất tử” đổ vào Biển Sữa để phân phát cho cho các chúng thần, A Tu La vì muốn lấy một chén nước thánh, đã hóa thân thành thiên thần, bị Vishnu nhìn thấu, lấy ra Diệu Hóa Thiên Luân—— một bảo vật trong thần điện, chém xuống một cánh tay và đầu của A Tu La, nhưng A Tu La lúc đó đã uống cam lộ, đầu liền bay lên trời, được trường sinh bất tử, tay thì rớt lại trong Biển Sữa, hóa thành “Quỷ Đằng” như bây giờ.
Thần thoại này mặc dù không rõ thực hư, như bảo vật trong thần điện xác thực là tồn tại, có thợ thủ công đã vẽ ra được bức tranh hiện thế “Diệu hóa thiên luân”, Quỷ Đằng sẽ xuyên qua tầng tầng băng tuyết, từ dưới nền đất trong thần điện sinh trưởng ra bên ngoài.
Bởi vì xa cách nước trong Biển Sữa, Quỷ Đằng ký sinh trên thân thể con người bắt đầu dị hóa, đến ngày nhật thực, sẽ làm cho người bị kí sinh đánh mất thần trí, trở thành một thi thể tựa như ma thú hung ác, cuồng tính điên loạn. Y cũng đã tận mắt nhìn thấy phù thủy Shaman dùng xích sắt buộc lại những thi thể biết đi hung ác ở trong núi tuyết, đây cũng chính là nguyên nhân cốt yếu sau khi y phế bỏ một thân võ công của nguyên thân dược nhân, còn phải cắt bỏ gân mạch tay chân của gã, khóa trói lại bên trong thủy lao.
Năm đó vì muốn Bạch Đàm khởi tử hoàn sinh, y đã đem người này hành hạ đến sống không bằng chết, không hề nghĩ rằng y sẽ có ngày gặp phải báo ứng, cũng không từng ngờ tới, báo ứng ngày hôm nay sẽ như nguyên dạng báo thẳng trên người mình.
Thực sự đúng là nghiệp chướng.
Y tất nhiên không muốn nhận mệnh, cẩn thận nghĩ lại, ngày nhật thực trước cũng đã qua bảy năm, chiếu theo tinh tượng năm đó y quan sát được từ sao “Kế Đô”, nhật thực lần này, chính là cuối năm nay.
Ngày nhật thực, chính là lúc A Tu La trong thần thoại cắn nuốt mặt trời, thiên địa tối tăm, bách quỷ hoành hành.
Quỷ Đằng, cũng sẽ ở nơi này hưởng ứng lời triệu hoán của A Tu La, mà hóa thành ma vật.
Nếu muốn vào thần điện lấy được nước trong Biển sữa, vẫn còn phải lấy vài món pháp khí của Vishnu. Nếu muốn chiếm được pháp khí kia, y chỉ có thể sử dụng thân phận này, ván cờ kế tiếp, phải cẩn trọng từng bước.
Đàm Nhi, cho dù ngươi có trở thành bá chủ võ lâm Tây Vực, cũng không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của sư phụ. Coi như ngươi đã ngồi lên thượng vị bá chủ, bễ nghễ thiên hạ, bao quát chúng sinh, thì cũng phải thần phục dưới thân sư phụ này.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích
【 “Biển Sữa” 】 Xuất phát từ chuyện xưa nổi danh trong thần thoại Ấn Độ “Khuấy Biển Sữa”, nội dung cơ bản là ngày xưa có ba vị thần ở Ấn Độ là hóa thân của Vishnu vì muốn phân chia “Cam lộ bất tử” cho chúng thần, đã đem cam lộ đổ vào trong Biển Sữa khuấy, sau đó đã dẫn tới nhiều chiến tranh cùng xung đột. (Xem thêm tại đây)
【 bách hề 】 Ngày xưa bách tính sử dụng mộc nhân này thờ trong nhà để xua đuổi bệnh tật, thế thân thay thế gia chủ chịu tai họa.
Ly Vô Chướng miệng câm như hến, mấy lời đồn đó xác thực là truyền đi nhanh như gió, mà nguồn cơn chính là từ Nguyệt Ẩn cung.
Từ lúc cung chủ tiền nhiệm Kỳ Dã chết, Nguyệt Ẩn cung như rắn mất đầu, nội loạn không ngừng, vị trí của cung chủ cho tới nay vẫn chưa quyết định được, tạm thời để Nhị đường chủ Phục Lộc thay thế chủ quản.
Phục Lộc là một trong những nghĩa tử của Kỳ Dã, tất nhiên là cực kì căm hận Bạch Đàm, ở đại hội võ lâm lần trước gã xếp thứ nhất trở thành một trong bảy đại cao thủ đứng đầu võ lâm Tây Vực, nung nóng dã tâm xưng bá Tây Vực, vì thế ở trong giang hồ treo thưởng lấy đầu Bạch Đàm, cũng tùy ý nói xa nói gần, muốn ép hắn ra ngoài ứng chiến, một là vì Kỳ Dã báo thù, hai là dùng việc này chứng minh bản thân gã hơn bá chủ võ lâm Vu Diêm Phù ngày xưa.
Lời đồn giống như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, càng lăn càng nhiều, bây giờ, toàn bộ người trên giang hồ ở Tây Vực đều coi Bạch Đàm là nổi sỉ nhục của võ lâm, mang chuyện của hắn trở thành đề tài để bàn chuyện phiếm cũng không phải ít, thậm chí cũng có đám người “Ngưỡng mộ” muốn xem hắn đẹp đến cỡ nào. Tuy rằng Bạch Đàm đã phái mười tên La Sát giết không ít người, nhưng lời đồn kia cũng không lắng xuống, làm hắn tức đến thổ huyết. Đại hội võ lâm năm ngoái, hắn đang bế quan luyện công nên không đi, đại hội năm nay nếu còn không đi, không biết những lời đồn này sẽ thành loại gì.
Suy nghĩ một chút, Bạch Đàm đã không còn do dự, lập tức đề bút, viết hồi âm.
Ly Vô Chướng có chút lo âu nhìn hắn: “Giáo chủ, nên cân nhắc kỹ rồi hãy hành động, người bây giờ đại công chưa thành, thật sự là quá mạo hiểm.”
Bạch Đàm không để ý tới hắn, giương tay một cái, một con chim ưng lớn đầu bạc “Phần phật” đập cánh bay vào cửa sổ, thoáng chốc đã ngậm lấy phong thư bay đi. Tầm mắt hắn dõi theo chim ưng bay hòa vào đêm tối, như có điều suy nghĩ, nói: “Thật khéo, nhân lúc tham dự đại hội võ lâm lần này, bản tọa cũng cần tìm một người thích hợp, trợ giúp ta tu luyện Lục Dục Thiên.”
Vu Diêm Phù nghe vậy mặt liền biến sắc, nhìn lại hắn.
Hắn sờ sờ khuôn mặt của chính mình, tự giễu nói: “Sư huynh, ngươi nói xem, khuôn mặt này của ta, dụ một nam nhân luyện đồng tử công có nội lực tinh thuần yêu mình, có khó không?”
Ly Vô Chướng không được tự nhiên đem tầm mắt dời đi, nhìn mặt tường: “Giáo chủ là đang nói giỡn?”
Bạch Đàm nở nụ cười: “Dù sao cũng tẩy không sạch, không bằng đơn giản làm thật. Chỉ cần có thể luyện thành Lục Dục Thiên, ngồi vững trên vị trí bá chủ võ lâm Tây Vực, khiến cho người người phải ngửa đầu nhìn ta, ta xem còn có ai dám đề cập đến hai từ luyến sủng? Chẳng qua chỉ là hy sinh thân thể này một chút, dù sao thân thể này vốn cũng phải hiến cho lão ma đầu, cùng ai giao hợp cũng là như nhau, bản tọa không phải nữ nhân, còn có thể mang thai hài tử hay sao?”
Vu Diêm Phù nghe hắn nói năng hời hợt, ánh mắt càng thêm u ám sâm nghiêm.
Ly Vô Chướng lúc này mới phản ứng: “Lẽ nào…lẽ nào, đây là biện pháp cuối cùng mà Cơ Độc nói trong “Hành Dục Kinh”?”
“Đúng vậy.”
Ly Vô Chướng cắn chặt hàm răng, không biết nên nói cái gì, nào còn thái độ cợt nhã như thường ngày, miễn cưỡng kéo lên khoé môi: “Thuộc hạ sẽ giúp giáo chủ xem xét ứng cử viên thích hợp.”
Bạch Đàm rũ mắt: “Sư huynh đối với ta thật tốt, tốt đến không thể tin là thật. Ở cõi đời này, con người quá giỏi đổi thay, một khắt trước còn nói lời hay âu yếm, một khắt sau đã đẩy người vào địa ngục. Lão mà đầu là vậy, mà ta cũng là như vậy, huynh có biết y làm sao chết trong tay ta không?”
Vừa nói, hắn trải một mảnh giấy trống bằng da dê, ngòi bút chấm vào mực xích luyện trùng vô sắc vô vị, trên giấy vẽ ra một vệt nước vô hình, nhanh chóng phát họa, cong cong vẹo vẹo không biết là muốn vẽ hoa văn gì.
Ly Vô Chướng nhìn chằm chằm mảnh da dê kia, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
“Ta nói, ‘Sư tôn, Mạng Đàm Nhi là của người, vì người mà chết, Đàm Nhi rất vui.’ Y liền tin, uống cam lộ ta đút cho y.” Ngòi bút dưới tay Bạch Đàm ngừng lại, “Huynh nói xem, có buồn cười hay không?”
Ly Vô Chướng lặng im không lên tiếng, hô hấp nghẹn lại.
“Y không biết, ta ở trong cam lộ bỏ vào mực xích luyện trùng này, vô sắc vô vị, gặp nhiệt sẽ phát độc tính, cho nên, y mới có thể trong lúc tẩu hỏa nhập ma mà ngũ tạng thiêu cháy, không còn sức đánh trả. Sư huynh, ngươi còn nhớ trước ngày hôm ấy, ta cầu huynh mang cho ta một quyển ” Hành dịch thuật” không?
Bạch Đàm nghiêng người ngã trên bàn, hạ bút vẽ những đường nét tinh tế, chẳng khác nào dây tơ dệt ra nội tình bí ẩn.
“Ta đem đốt nó, mới chế thành bột phấn kia.”
“Như vậy, ta với sư huynh xem như đồng mưu, sư tôn không chết, ta cùng huynh sẽ phải chết, không phải sao?” Ly Vô Chướng bi ai nở nụ cười, ” Lúc ta cầm “Hành dịch thuật” phát hiện thiếu mất một tờ, biết ngay có điểm đáng nghi. Mà ngày đó sư tôn cùng đệ bế quan song tu, lúc người tẩu hỏa nhập ma huynh cũng ở bên ngoài, sao có thể không biết động tĩnh bên trong được? Sư tôn trước khi chết còn nói, y có một bí mật muốn nói với đệ, phải không?”
“Ngươi biết bí mật kia là gì không?” Bạch Đàm mở mắt ra.
“Không biết.”
Ly Vô Chướng vậy mà vì Bạch Đàm phản bội mình? Vu Diêm Phù trong lòng cười lạnh, điều này cũng không ngoài dự liệu.
Tiểu yêu nghiệt Bạch Đàm này, Nhiêu Cốt trưởng thành, mị thuật tuyệt vời, thật là họa thủy. Như là hắn vô ý cũng được, nếu có tâm câu dẫn, sợ là không có mấy người có thể ngăn cản được. Dù có là y cũng giống như vậy.
“Thôi, nguyên lai sư huynh liệu sự như thần. Nếu không phải nhờ huynh, ta sợ rằng mình cũng không có đủ thời gian lấy huyết xá lợi. Bạch Đàm thở dài, ” Huynh tới, cởi quần áo ra.”
Ly Vô Chướng không rõ hắn định làm gì, nhưng vẫn cởi áo xuống, lộ ra một bộ thân thể gầy gò.
Bạch Đàm cầm lên mảnh da dê giống như không có viết cái gì, đi tới, áp lên lồng ngực trắng nõn của nam tử, dùng thân thể ôm lấy hắn, ép chặt vào.
Ly Vô Chướng giật mình đứng cứng ngắt, cũng hiểu được, nhẹ nhàng ôm lưng thiếu niên.
“Mực Xích Luyện dính trên da người sẽ không tẩy được, đã như vậy, huynh hãy trở thành bản đồ kho báu da người của ta, là đích nhắm mà võ lâm hướng tới, chỉ có ta mới có thể che chở huynh, huynh muốn phản bội ta, cũng phản không được.”
Ly Vô Chướng ngửi mùi thơm như có như không trên người hắn: “Giáo chủ quả thật lòng dạ độc ác. Nhưng là, Vô Chướng không thể làm Bách Hề của ngài sao?”
Bạch Đàm khẽ mỉm cười, đem tấm da dê ném vào lò sưởi: “Còn không phải là Bách Hề của ta? Ngươi chính là Bách Hề của ta, muội muội ngươi Nhân Hà cũng đối ta khăng khăng một mực, thế cờ này ta hạ có được hay không?”
Ly Vô Chướng cất giọng cười to, vỗ tay tán thưởng: “Tốt lắm, tốt lắm.”
Mảnh da dê cháy khô biến đen, bị Bạch Đàm nhẹ nhàng thổi một hơi, ở trong gió hóa thành bột mịn.
Hắn hạ mắt nhìn chằm chằm tia tàn lửa bên trong than tro, chớp chớp tắt tắt: “Sư huynh, huynh đối với ta ra sao, trong lòng ta hiểu rõ. Chỉ là ta mệnh phạm sát tinh, huynh xem, hễ có nguời cùng ta liên quan, không người nào có kết quả tốt. Người như ta mặc dù không hiểu cái gì là đại ân đại nghĩa, cũng sẽ không giống như Vu Diêm Phù lãnh huyết, huynh đi theo ta, chỉ cần ta còn một hơi thở, ta cũng sẽ toàn lực không để cho huynh phải chết.”
Ly Vô Chướng nghe hắn nói như thế, trong lòng cũng là thở dài.
Sư tôn có thật như lời hắn nói lãnh huyết hay không, trên đời này ngoại trừ mình ra, thật không có mấy người biết đến. Nhưng chân tướng này, Bạch Đàm vĩnh viễn không biết là tốt nhất.
Người cũng đã bị hắn tự tay lột da tróc thịt, biết được, chỉ có càng thêm thống khổ.
Si oán phẫn nộ trên thế gian này, không phải cũng đều bắt nguồn từ sống thì cầu chết, chết rồi không thể quên sao?
Nếu Bạch Đàm đã chọn cắt đứt, vậy thì cho đệ ấy cắt đứt thôi.
…
“Ý của giáo chủ, Vô Chướng đã hiểu.” Ly Vô Chướng đeo mặt nạ, xoay người, trên lồng ngực hắn đã mơ hồ hiện lên đường nét bản đồ kho báu, lại bị áo bào của hắn phủ lên che lại.
“Lần này xuất hành, nguy cơ tứ phía, bản tọa không muốn bại lộ hành tung, ngươi một người, cùng với Cơ Độc, lại có thêm một Tác Đồ, là đủ. Ngươi đi tìm một tên La Sát, giả thành bộ dáng của bản tọa, để ba vị đàn chủ khác giống trống khua chiên hộ tống, cùng chúng ta chia binh hai đường.”
“Giáo chủ đoán không sai, đại hội võ lâm lần này, trên đường phải vạn phần cẩn thận.” Ly Vô Chướng có hơi chút lo âu hạ thấp giọng, “Cũng thật trùng hợp, thuộc hạ nghe nói, mấy ngày gần đây có đội ngũ sứ giả muốn đi Yên Kì, vừa vặn lộ trình đề ra, cùng đường với chúng ta. Chi bằng, chúng ta trà trộn vào trong đó?”
“Trà trộn vào trong đó?” Bạch Đàm trong mắt lộ ra tia sắc bén, ” Vì sao không dứt khoát thay mận đổi đào? Sứ giả Ba Tư không tới được Yên Kì, thì có liên quan gì chúng ta?”
Ly Vô Chướng thấy buồn cười: “Việc đó xem ra cũng đúng. Chúng ta khi nào thì xuất phát?”
“Tất nhiên là nhân lúc đêm.”
“Đã hiểu.” Ly Vô Chướng lại hỏi: “Dược nhân cũng phải mang theo sao?”
Bạch Đàm nhíu mày: “Để y ở chỗ này, không phải chỉ trong nháy mắt sẽ bị người khác mang đi? Bản tọa hiện giờ, không thể thiếu máu của y.”
Ly Vô Chướng lộ ra vẻ mặt lo lắng “Thứ cho thuộc hạ mạo muội hỏi thêm một câu, giáo chủ hiện tại là cách bao lâu thì uống máu dược nhân?”
Bạch Đàm có chút không kiên nhẫn: “Một ngày… Một lần.”
“Như vậy, thỉnh giáo chủ từ hôm nay trở đi, trong vòng một tháng đừng nên lại uống.” Ly Vô Chướng thấp giọng nói, “Quỷ Đằng nuôi máu dược nhân không phải là dược vật tầm thường, tuy có thể giải bách độc, bổ sung nội lực, như mà trong vạn vật đều là vật cực tốt tất sẽ hại, thuộc hạ mặc dù không biết uống nhiều sẽ có hậu quả gì, cũng xin nhắc nhở giáo chủ phải cẩn thận hơn.”
“Được rồi.” Bạch Đàm cũng không phản đối, “Ngươi mau đi đi”
Dặn dò tùy tùng thu thập xong hành trang, hắn mới nhớ tới việc nên đem các loại bí tịch trong tàng kinh các kia giấu kỹ, đỡ cho bị người khác trộm, liền vội vã rời đi, đem các cơ quan trong ngoài đều gia cố thêm một tầng.
…
Khè khè… Khè khè…
Trong không gian yên tĩnh, bỗng vang lên một tiếng kêu quỷ dị, dường như có một con rắn đang trườn.
Vu Diêm Phù nheo cặp mắt, dựa theo tiếng động mà nhìn lại.
Trên cây trụ cột bằng đá cách đó vài bước chân, bỗng nhiên xuất hiện một con rắn độc vảy đỏ, nó dựng cái đầu hình tam giác, lưỡi rắn phun ra rút vào, nghiễm nhiên chính là tư thế phát động tấn công trí mạng.
Y lại làm như không thấy thu lại tầm mắt, tư thái như một bức tượng đá.
“Sư tôn… Là ngươi sao? Con rắn kia vẫy vẫy cái đuôi, bỗng phát ra tiếng người.
“Ba hồn bảy phách chỉ còn lưu lại trong thi thể một phách, cũng không thể chạy ra khỏi núi…”
“Thì như thế nào?” Vu Diêm Phù mặt không cảm xúc, duỗi ra cánh tay quấn đầy dây leo, đầu ngón tay chạm vào đầu rắn, thấy nó sợ hãi rục lại phía sau, thì lật tay nắm chặt 7 tất rắn, tuy không có lực độ, nhưng ý uy hiến không chút nào yếu thế, “Ngươi cho rằng bây giờ có thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn, giết chết sư phụ sao?”
“Khè…khè…Đồ nhi tất nhiên là không dám.” Cơ Độc không ngờ y lại thản nhiên như vậy, không hề có thái độ của kẻ thất thế, mà là ngược lại trước ra tay khống chế kẻ khác, nội tâm dâng lên tầng tầng sợ hãi.
Mặc dù đã thay đổi thân xác, diện mạo cũng lộ ra vẻ bệnh hoạn, thế nhưng ngôn hành cử chỉ, vẫn còn là khí thế của bá chủ võ lâm Tây Vực, dù là Cơ Độc mang theo ý sát hại tới đây thăm dò, nhưng hiện tại lại không dám manh động. Phải biết rằng từ trước đến nay Phu Diêm Phù liệu sự như thần, bày mưu nghĩ kế, ngang dọc triều đình cùng võ lâm, một tay che trời, trong mắt người đời y giống như một nhân vật ma thần, dù là trong mắt đồ đệ cũng như vậy. Cho dù đánh sai một con cờ mang tên Bạch Đàm, thi thể có bị lột da tróc thịt, nhưng xem ra trước mắt, y cũng tuyệt không rơi vào tử cục.
“Không dám? Thiên Sơn này vừa mới đổi chủ, ta thấy ngươi liền đối với tiểu yêu nghiệt kia hỏi han ân cần, tâm tư còn đánh chủ ý lên thi thể vi sư…” Giọng nói của Vu Diêm Phù đột nhiên trầm xuống, lộ ra mấy phần tàn nhẫn, “Ngược lại lá gan cũng quá lớn đấy.”
“Nếu như biết sư tôn đã tá thi hoàn hồn, đồ nhi chắc chắn sẽ không làm như vậy.” Cơ Độc cẩn thận thăm dò, “Sư tôn, người quả nhiên là thần cơ diệu toán, chắc chắn thân thể dược nhân này cũng không phải là phàm vật, muốn khôi phục lại công lực cũng chẳng phải việc gì khó.”
Vu Diêm Phù nheo con ngươi lại, khoé môi giễu cợt cong lên: “Ngươi dùng chiêu này hô hoán tiểu yêu nghiệt thì còn có thể, chứ đối với vi sư thì không cần. Vi sư mặc dù đã bước vào đường này, nhưng chú ấn trên cơ thể ngươi vẫn là chưa quên đâu.”
Cơ Độc trong lòng chợt căng thẳng: “Sư tôn làm chú ấn trên người đồ nhi lúc nào?”
“Nếu không thì ngươi cho rằng tại sao gần một năm nay công lực của ngươi ngưng trệ không tiến, dung mạo cũng dần suy kiệt? Lúc sư phụ phát hiện ngươi lén lúc cùng người của Nguyệt Ẩn Cung qua lại, liền hạ chú ấn “Lòng son dạ sắc”. Vốn là xem nếu ngươi biết lạc đường quay đầu, thì chú ấn này cũng không xâm nhập vào phế phủ, nhiều nhất là làm cho mắt ngươi yếu đi. Nhưng, vi sư ngày hôm trước thấy được đáy mắt ngươi tích huyết, chắc chắn hai con ngươi đã huyết trướng, thị lực lúc tốt lúc xấu, chính là dấu hiệu chú ấn đã đi vào phế phủ..”, “Sư tôn quả thật là thủ đoạn cao minh, đồ nhi không hề hay biết lúc nào người hạ chú ấn, còn tưởng rằng nếu ai tu luyện “Bách trùng chú độc kinh” tất nhiên phải trải qua…” Giọng nói Cơ Độc mang vẻ oán độc, thân rắn trườn lên cổ nam tử.
Vu Diêm Phù lại không chút để ý, một tay thong thả nắm lấy đuôi rắn thưởng thức, đùa cợt nói: “Sư phụ cũng biết, ngươi cầu tiểu yêu nghiệt kia, chẳng qua chỉ là vì bản đồ kho báu trong đầu của hắn, vì cầu một chén nước trong Biển Sửa ở thần điện, để giải độc cho ngươi. Nhưng mà chính là ngươi không biết, trong thiên hạ này người có thể cứu được ngươi, chỉ có mình vi sư.”
Rắn độc dịu ngoan nằm trên cổ tay y: “Vậy, phải làm thế nào thì sư tôn mới bằng lòng giải trừ chú ấn cho đồ đệ?”
“Ngươi hãy đứng ở cạnh bên hắn, làm phụ tá đắc lực cho hắn, biểu hiện càng trung thành càng tốt.” Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, lông mi rũ xuống che bóng làm con ngươi u lam trở nên thâm trầm, giọng nói cũng cực kì trầm thấp, “Sư phụ chỉ cần ngươi, tại lúc thích hợp đẩy hắn một cái…đem hắn đẩy vào lòng bàn tay của sư phụ.”
“Sư tôn, muốn hạ bước cờ đầu như thế nào?”
Vu Diêm Phù lạnh nhạt nói: “Mượn lực đả lực, bốn lạng đẩy ngàn cân. Nguyên thân này vốn là quân cờ được xếp trong Nguyệt Ẩn cung, thật là có thể dùng tới. Ngươi đem tin tức thả ra, nói Đại đường chủ Thiên Túc vẫn còn trên nhân thế.”
Cơ Độc suy nghĩ một lúc, hiểu được dụng ý, lại cười: “Sư tôn, kế sách tuyệt diệu. Bây giờ sư tôn ở trong thân xác Thiên Túc, năm đó sư tôn hạ một bước cờ tốt, làm cho danh vọng của hắn ở Nguyệt Ẩn cung cực cao, không ít người như Thiên Lôi hắn sai đâu đánh đó, đặc biệc là tam đường chủ Liên Cưu khăng khăng một mực. Bây giờ người trở về đó, gã sẽ là tâm phúc của người. Đến Nguyệt Ẩn cung, chính là địa bàn của người, để xem tiểu yêu nghiệt kia phát điên lên thế nào?”
Môi Vu Diêm Phù tựa cười mà không cười cong lên: “Bây giờ nói đến cái này, xem ra vẫn còn quá sớm, đi một bước tính một bước. Ngươi lúc này, tuyệt đối đừng để cho vi sư thất vọng.” Y lạnh mặt, thu lại ý cười, “Còn có, trước khi sư phụ ra tay, nếu có người động tới một sợi lông của hắn, sư phụ sẽ bắt ngươi hỏi tội.”
“Tuân mệnh, đồ nhi bây giờ chỉ nguyện lập công chuộc tội, cùng sư phụ tôn hòa nhau một trận.”
Vu Diêm Phù lại nói: “Đã trung tâm như vậy, ngươi đem yểm xà cho vi sư dùng, còn nữa, lấy châm con rối cũng đưa tới đây. Vi sư bây giờ không tiện sử dụng binh khí lớn, châm con rối này nhưng lại hữu dụng.”
“Vâng”
Vừa dứt lời, con rắn quấn trên cổ tay y biến mất như một làn khói vào chỗ tối, sau nửa nén hương, đã trường tới cánh tay y, Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn xuống, quả nhiên thấy miệng con rắn ngậm mấy cây châm con rối.
Mấy nhánh Quỷ Đằng đem từng cây châm cuốn lấy, lần lượt đâm vào mất chỗ đại huyệt ở cổ tay và mắt cá chân y. Châm con rối đâm vào da thịt tới nửa tấc, thẳng vào tận xương, nhưng y cũng không chớp mắt một cái, chỉ có đồng tử là hơi co rút lại.
Mấy giây sau, y giật giật tay chân, thở dài một hơi.
Mặc dù vẫn không thể hoạt động giống như người thường, nhưng so với ban đầu vẫn có lực nhiều hơn.
Người chân chính cần nước suối Biển Sữa “Bất tử cam lộ” trong lời đồn đãi ở trong thần điện, không phải là Cơ Độc, mà chính là y.
Biển Sữa, cũng chính là Quỷ Đằng—— chân chính khởi nguồn gọi là “Cánh tay A Tu La”
Trong thần thoại ở Thiên Trúc, lúc Vishnu đem “Cam lộ bất tử” đổ vào Biển Sữa để phân phát cho cho các chúng thần, A Tu La vì muốn lấy một chén nước thánh, đã hóa thân thành thiên thần, bị Vishnu nhìn thấu, lấy ra Diệu Hóa Thiên Luân—— một bảo vật trong thần điện, chém xuống một cánh tay và đầu của A Tu La, nhưng A Tu La lúc đó đã uống cam lộ, đầu liền bay lên trời, được trường sinh bất tử, tay thì rớt lại trong Biển Sữa, hóa thành “Quỷ Đằng” như bây giờ.
Thần thoại này mặc dù không rõ thực hư, như bảo vật trong thần điện xác thực là tồn tại, có thợ thủ công đã vẽ ra được bức tranh hiện thế “Diệu hóa thiên luân”, Quỷ Đằng sẽ xuyên qua tầng tầng băng tuyết, từ dưới nền đất trong thần điện sinh trưởng ra bên ngoài.
Bởi vì xa cách nước trong Biển Sữa, Quỷ Đằng ký sinh trên thân thể con người bắt đầu dị hóa, đến ngày nhật thực, sẽ làm cho người bị kí sinh đánh mất thần trí, trở thành một thi thể tựa như ma thú hung ác, cuồng tính điên loạn. Y cũng đã tận mắt nhìn thấy phù thủy Shaman dùng xích sắt buộc lại những thi thể biết đi hung ác ở trong núi tuyết, đây cũng chính là nguyên nhân cốt yếu sau khi y phế bỏ một thân võ công của nguyên thân dược nhân, còn phải cắt bỏ gân mạch tay chân của gã, khóa trói lại bên trong thủy lao.
Năm đó vì muốn Bạch Đàm khởi tử hoàn sinh, y đã đem người này hành hạ đến sống không bằng chết, không hề nghĩ rằng y sẽ có ngày gặp phải báo ứng, cũng không từng ngờ tới, báo ứng ngày hôm nay sẽ như nguyên dạng báo thẳng trên người mình.
Thực sự đúng là nghiệp chướng.
Y tất nhiên không muốn nhận mệnh, cẩn thận nghĩ lại, ngày nhật thực trước cũng đã qua bảy năm, chiếu theo tinh tượng năm đó y quan sát được từ sao “Kế Đô”, nhật thực lần này, chính là cuối năm nay.
Ngày nhật thực, chính là lúc A Tu La trong thần thoại cắn nuốt mặt trời, thiên địa tối tăm, bách quỷ hoành hành.
Quỷ Đằng, cũng sẽ ở nơi này hưởng ứng lời triệu hoán của A Tu La, mà hóa thành ma vật.
Nếu muốn vào thần điện lấy được nước trong Biển sữa, vẫn còn phải lấy vài món pháp khí của Vishnu. Nếu muốn chiếm được pháp khí kia, y chỉ có thể sử dụng thân phận này, ván cờ kế tiếp, phải cẩn trọng từng bước.
Đàm Nhi, cho dù ngươi có trở thành bá chủ võ lâm Tây Vực, cũng không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của sư phụ. Coi như ngươi đã ngồi lên thượng vị bá chủ, bễ nghễ thiên hạ, bao quát chúng sinh, thì cũng phải thần phục dưới thân sư phụ này.
Tác giả có lời muốn nói:
Chú thích
【 “Biển Sữa” 】 Xuất phát từ chuyện xưa nổi danh trong thần thoại Ấn Độ “Khuấy Biển Sữa”, nội dung cơ bản là ngày xưa có ba vị thần ở Ấn Độ là hóa thân của Vishnu vì muốn phân chia “Cam lộ bất tử” cho chúng thần, đã đem cam lộ đổ vào trong Biển Sữa khuấy, sau đó đã dẫn tới nhiều chiến tranh cùng xung đột. (Xem thêm tại đây)
【 bách hề 】 Ngày xưa bách tính sử dụng mộc nhân này thờ trong nhà để xua đuổi bệnh tật, thế thân thay thế gia chủ chịu tai họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất