Chương 23
Ly Vô Chướng đưa tay tìm kiếm mạch môn của Bạch Đàm, thì phát hiện hắn chỉ hôn mê, cũng không có gì đáng ngại, nên nhẹ nhàng ấn huyệt nhân trung* của hắn, Bạch Đàm liền tỉnh dậy, mí mắt run rẩy, chậm rãi mở ra.
*Huyệt nhân trung: là huyệt nằm ở vùng rãnh của mũi và môi.
Thấy rõ người trước mắt, Bạch Đàm mới nhìn quanh bốn phía, rồi thở phào nhẹ nhõm, muốn tự đứng dậy thì đầu váng mắt hoa, không có chút khí lực, cũng không nhớ rõ bản thân vừa nãy tại sao lại hôn mê bất tỉnh, hắn nghĩ lại mà thấy hơi sợ: “Các ngươi tới thật đúng lúc.” Ngừng một chút, hắn sực nhớ ra cái gì, “Đúng rồi, tên mắt xanh kia đâu?”
Ly Vô Chướng đáp: “Đã chạy mất.”
“Chết tiệt. Tên kia sẽ không đành như vậy mà bỏ cuộc, để cho gã chạy, hậu quả khôn lường. Hắn yếu ớt nhìn lướt qua Vu Diêm Phù, thấy y vô sự, cũng không cố chịu nữa mà cả người mềm nhũn dựa vào bả vai y, trong miệng mơ hồ phân phó, “Xem mấy tên còn lại còn sống hay không…đều mang đi.”
“Vâng.” Ly Vô Chướng gỡ hai cái tay vướng víu của Vu Diêm Phù, một tay mang Bạch Đàm ôm vào lòng ngực, một tay kéo Vu Diêm Phù dậy, thi triển khinh công, trở về địa đạo dẫn tới thạch miếu dưới lòng đất này——
Là một đường thẳng tới khách điếm.
Thì ra Thận Lâu, chính là một phần nổi lên của quần thể thạch miếu ở dưới lòng đất, sau đó được người đại Tần di cư tới đây tận dụng làm nền, phía trên di tích xây dựng nên cái thành mới.
Đem Bạch Đàm đặt ở trên giường nhỏ, Ly Vô Chướng ngồi xếp bằng ở phía sau hắn, đem người ôm vào trong ngực, mở ra áo bào của mình rồi cởi bỏ phục sức trên thân Bạch Đàm, lấy lồng ngực dán chặt vào lưng hắn, bốn tay giao triều, vận công điều tức, đem một cỗ chân khí chậm rãi theo mạch đập đưa vào cơ thể Bạch Đàm, thúc đẩy nội lực chầm chậm chạy một vòng chu thiên.
Còn chưa đi xong một vòng tiểu Chu Thiên, hắn phát hiện cả người Bạch Đàm nóng lên, mà cả chân khí bản thân rót vào cũng bắt đầu hỗn loạn, là dấu hiệu huyết khí ngược chiều, sắp tẩu hỏa nhập ma.
Ly Vô Chướng đầu đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy chân khí của mình như đá chìm đáy biển, tất cả đều chảy tới đan điền của đối phương, giống như bị một dòng xoáy hấp thu, mạnh mẽ cắn xé, nuốt vào vực sâu không đáy, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Còn đang muốn tăng cường gượng chống đỡ, thì bên gáy hắn chợt đau nhói, cả người liền mất đi ý thức, thân người lệch qua lăn xuống khỏi giường nhỏ, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, khuôn mặt đã nằm cạnh bên Vu Diêm Phù
Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn hắn một cái, rồi duỗi hai ngón tay thon dài, rút lấy kim châm bên cổ hắn, rồi chuyển mình ôm Bạch Đàm vào lồng ngực, ôm lại trên giường nhỏ, cắn chóp lưỡi của mình, đút vào một ngụm máu tươi.
Bạch Đàm lập tức quấn quýt như đỉa mà mút mấp giữa môi lưỡi, cũng duỗi ra hai cánh tay ôm chặt lấy cổ y, Vu Diêm Phù nâng hắn ôm chặt, dùng tư thế Minh Phi quấn Kim Cương để hắn ngồi trên người mình, hai tay theo trình tự của vòng chu thiên mà ấn từng cái trên kỳ kinh bát mạch, khai thông từng chỗ ngăn cản nội lực của hắn.
Suy cho cùng cũng từng là nhất đại tông sư, vô luân là nội công hay chiêu pháp, đều đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, mặc dù hiện tại nội lực mỏng manh, cũng là gốc gác mấy chục năm võ học, tuyệt đối tốt hơn hậu bối Ly Vô Chướng không phải chỉ hai, ba lần, Vu Diêm Phù hướng khí huyết ngược chiều của Bạch Đàm vào đường ngay, như trăm sông chảy về một bể, trở về lại đan điền.
Bạch Đàm thở dài nhẹ nhõm, hô hấp cũng bình ổn vững vàng.
Trong lúc mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy mình được che chở trong ngực một người, từng ngụm từng ngụm đút nước cho hắn giải khát, bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, làm đầu óc hắn không khỏi lửng lơ bồng bềnh, trở lại ác mộng nhiều năm về trước.
Tại lúc hắn thần trí mơ hồ gần như sắp chết, cũng có một người, ôn nhu đối xử với hắn như vậy.
Trong hốt hoảng, giống như tại địa lao tăm tối không có ánh mặt trời, cả người hắn run lẩy bẩy, vươn tay ra, ôm lấy cổ đối phương, tựa đầu vào ngực y, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng mà hữu lực, mới an tâm một chút, sống mũi đau xót, không nhịn được khóc sụt sùi: “Ân nhân…là ngươi sao, ân nhân?”
Tiếng hít thở bên gáy bỗng dưng trầm lại, vành tay đột nhiên bị lôi tới đau đớn.
Bạch Đàm đau đến mức rên lên một tiếng, thân thể cũng bị ôm càng thêm chặt, xương cốt tựa như bị cắt đứt. Mười khớp xương tay tái nhợt ở sau lưng hắn chầm chập cuộn lại, ở trên lưng hắn lưu lại vài đường máu.
Bị ăn đau, Bạch Đàm tỉnh táo hơn một chút, mở mắt thì đối diện với con ngươi màu lam. Vì khoảng cách rất gần, hắn bỗng nhìn thấy rõ ràng con ngươi vốn dĩ mờ mịt mơ hồ, nhưng giờ đây tựa như sông ngầm dưới mặt băng, bền ngoài tuy bình tĩnh, nhưng đáy nước lại sâu thăm thẳm khó lường, giống như che dấu một dòng nước xiết, nháy mắt sẽ nhấn nuốt mạng người.
Hắn rùng mình một cái, tim bỗng dưng đập nhanh: “A Si?”
“Chủ nhân.” Nam tử trừng mắt nhìn hắn, trong đáy mắt, những khác lạ vụt qua rồi biến mất.
Bạch Đàm nhút nhít cơ thể mới phát hiện bản thân bị ôm, chỉ cảm thấy tựa như trong mơ, nhất thời tơ vò trăm mối, tự như y là người gần hắn nhất thế gian, nên cứ mềm nhũn mặc y ôm mình.
“A Si, ngươi đối với ta thật tốt.”
Vu Diêm Phù trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thật?”
Bạch Đàm gật gật đầu, chỉ cảm thấy dựa sát vào ngực người này, có an tâm hắn chưa từng có. Cơn mệt mỏi dần dần kéo tới, hắn mơ màng tự mình bẩm bẩm, giọng nói cũng nhỏ và nhẹ: “Ngươi năm đó cứu ta một lần, bây giờ lại cứu thêm một lần, ngươi nhớ cũng được, không nhớ rõ cũng được, ta Bạch Đàm sẽ tích thủy chi ân dũng tuyền báo đáp.”
Vu Diêm Phù mang thiếu niên trong lồng ngực đặt trên giường nhỏ, nhìn chằm chằn khuôn mặt ngủ say ngọt ngào, sắc mặt liền tái nhợt, gân xanh hai tay nổi lên uốn lượn, ngón tay xuyên qua đệm giường, khảm vào ba tất giường gỗ, khoé miệng run rẩy, cuối cùng mới đứng lên.
Dùng cái gì để báo đáp?
Ly Vô Chướng thở gấp một hơi cuối cùng từ trong mộng dài tỉnh lại, dụi dụi con mắt, liếc mắt thì thấy dược nhân đang đắp chăn cho Bạch Đàm, mà Bạch Đàm thì hô hấp ổn định, đã khôi phục lại như thường, không khỏi hơi sửng sốt.
Mình lúc trị thương cho Bạch Đàm thì ngất đi?
Vậy ai trị thương cho Bạch Đàm, chẳng lẽ là dược nhân?
Ly Vô Chướng thăm dò mạch đập của Bạch Đàm, không vui nhìn cái mặt không cảm xúc của tên dược nhân quỳ ở một bên, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy…là ngươi cứu hắn?”
Dược nhân gật gật đầu: “Ta cho chủ nhân uống máu mình.”
Ly Vô Chướng khó mà tin nổi lắc lắc đầu, thầm nghĩ, có một tên dược nhân bên người, quả nhiên so với linh đan diệu dược còn tốt hơn, bữa khác mình cũng luyện thử một tên. Hôm nay may nhờ có dược nhân này, nếu không chẳng biết hắn sẽ thế nào. Nghĩ như thế, tầm mắt cũng cúi xuống nhìn khuôn mặt Bạch Đàm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, môi thiếu niên như nhuộm sắc máu, da rất trắng, chỉ là có hơi nhợt nhạt, giống như một con búp bê bằng sứ mỏng manh chạm vào sẽ vỡ, so với trước đây còn đẹp hơn một chút, đẹp đến mức gần như không thật.
Ly Vô Chướng như người mộng du vô thức vươn tay, chỉ muốn chạm thử cái người ngày thường nhìn nhiều cũng khó, lại bị một cái tay như kiềm sắt lạnh lẽo giữ lấy, ý lạnh thấu xương.
Nhấc mắt lên, đã thấy một đôi con ngươi gần trong gang tấc, Ly Vô Chướng cảm thấy bản thân như bị sinh vật ăn đêm ẩn núp nhìn chằm chằm, tới sởn tóc gáy.
Dược nhân nhìn hắn như vậy, âm trầm nói: “Chủ nhân đang ngủ.”
Ly Vô Chướng rút tay về, mang theo một cảm giác sợ hãi không rõ rời khỏi phòng.
Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm thiếu niên một hồi, rồi cúi người thổi tắt nến bên giường.
Đêm dài đằng đẳng, độc hắn một người khó mà ngủ được.
…
Ngày hôm sau, theo lời khuyên của Quỹ Ngư Nhi, đoàn người không tiếp tục ở lại khách điếm, mà rời khỏi cổ thành Thận Lâu, đi tới một tòa tháp ở cảng sông rồi lên một con thuyền đỗ bến ở đó.
Bên trong khoang thuyền, mùi máu tươi tràn ngập, tiếng roi từng đợt hòa vào tiếng kêu la thảm thiết.
Bạch Đàm thu lại cây roi đầy gai độc, dùng một cái khăn lụa sạch sẽ lau vết máu bắn trên mặt, rồi cúi người liếc nhìn vạt áo hồ phục màu trắng giờ đã nhuốm máu đỏ tươi, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người mấy tên bị trói trên cây cột, máu me đầm đìa, đầy người thịt nát be bét.
“Người của Nguyệt Ẩn Cung….động tác quả thực là rất nhanh nhẹn, bản tọa vừa mới xuống núi, các ngươi đã nghe tiếng chạy tới?” Bạch Đàm dùng cán roi trong tay nâng cằm một tên râu ria mặt sẹo, bẻ về hướng Vu Diêm Phù đang ngồi, “Ta nghe cái gã gọi là Liên Cưu nói, y là đại đường chủ của các ngươi, có đúng hay không?”
“Không sai.” Tên hán tử râu ria dùng ánh mắt sung huyết nhìn chằm chằm hắn, “ Yêu nghiệt, ngươi muốn thế nào?”
“Bản tọa chẳng muốn thế nào, bản tọa chỉ muốn biết, cái điều Liên Cưu nói có đúng sự thật hay không, năm đó, có phải y đã mang bản tọa rời khỏi Nguyệt Ẩn Cung, sau đó cùng Vu Diêm Phù giao thủ?” Nhắc tới sự việc năm đó, Bạch Đàm ra tay càng nặng hơn một phần, đầu roi liền “Chát” một tiếng mà quất vào bụng tên kia, “ Nếu ngươi đưa được chứng cứ chứng minh lời Liên Cưu nói là thật hay giả, bản tọa sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Người kia hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến một phần khí lực nói cũng không có, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định: “Hừ, tại sao ta phải nói cho tiểu yêu nghiệt nhà ngươi! Ngươi cái loại giết sư đoạt vị, vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân hèn hạ, đại đường chủ ta năm đó có cứu ngươi hay không cứu thì khác biệt gì!”
“Xương cũng thật sự rất cứng, bản tọa thật thích.” Bạch Đàm môi đỏ hé ra, hai chữ “Thật thích” còn chưa thốt ra, cây roi trong tay khẽ quất một cái, khúc ruột trắng toái lập tức “Soạt” cái rơi đầy đất.
Tầm mắt Vu Diêm Phù dừng lại trên gò má lạnh lẽo nhuốm máu của thiếu niên, yết hầu hơi động.
“Không chút thú vị, vậy mà chết rồi.”
Bạch Đàm nhíu nhíu đuôi lông mày, thong thả đi tới chỗ một tên đầu trọc khác hiện giờ sợ tới nỗi mặt như màu đất, cây roi một tấc lại một tất, dịch tới hốc mắt tên kia, nhẹ giọng hỏi nhỏ, “Thế nào, ngươi có phải có lời muốn nói với bổn tọa không?”
“Hắn, hắn năm đó cùng Vu Diêm Phù giao thủ, ôm ngươi trong ngực, liên tục bắn ba mũi tên về phía Vu Diêm Phù, bị y dùng hai chiêu đã đánh bại, mũi tên thứ ba còn chưa có bắn, thì kinh mạch đã đứt đoạn, miệng phun máu tươi, ngươi… Ngươi ở trước mặt Vu Diêm Phù giật lấy mũi tên, đâm vào bụng, muốn cùng hắn tuẫn tình!”
Bàn tay Bạch Đàm hơi động, cây roi chọc thẳng vào mắt tên kia, đã làm cho gã đau ngất.
“Ha ha! Ha ha!” Tên đại hán râu ria bị đánh lòi ruột vẫn còn thoi thóp chút hơi tàn, vì kịch độc ngấm trong roi mà bắt đầu điên loạn, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy, lúc này đột nhiên cười như điên: “Tuẫn tình? Ngươi, tên yêu nghiệt này mà cũng có tình, nhưng mà đáng tiếc, ngươi là một thân tình nguyện, mà Đại đường chủ của bọn ta – người năm đó được lão đường chủ xác định làm thiếu cung chủ- ngươi cho rằng hắn sẽ thật tâm vì ngươi, vì ngươi một tên bị vứt bỏ mà phản bội rồi chạy trốn?”
“Ngươi nói cái gì?” Mặt Bạch Đàm nhất thời biến sắc, còn đang muốn truy hỏi, người kia đã ngẹo đầu, không còn động đậy.
Hắn liền quay đầu lại, nắm cằm người cuối cùng, đánh hai cái tát vào chan chát vào mặt gã: “Tên kia vừa nói cái gì? Hắn là người mà Nguyệt Ẩn Cung chỉ định làm thiếu cung chủ?”
Hàm răng gã kia run bần bật: “Vâng, đúng là.…đúng là như vậy.”
“Vậy các ngươi phí nhiều tâm tư, nhất quyết cứu hắn trở về, có phải là vì nguyên nhân này không?”
“Đúng, đúng là như thế! Mấy vị trưởng lão trong cung đều rất tin phục hắn, Tam đường chủ cứu hắn trở về, là muốn dùng thanh danh của hắn để thống nhất đông đường bị chia rẽ ở Nguyệt Ẩn Cung!”
“Ồ? Nói như vậy, hiện tại Nguyệt Ẩn Cung của các ngươi không có cung chủ, điều do đường chủ định đoạt?” Bạch Đàm nhẹ nhàng dùng lực, cán roi hơi chọc vào mắt người kia, “Vậy tên treo thưởng đầu bổn tọa, trắng trợn tung ra lời đồn ở đại hội võ lâm, là vị Đường chủ nào của ngươi?”
“Là Nhị đường chủ, Nhị đường chủ Phục Lộc!”
“Ngươi biết đi đâu để tìm gã?”
“Gã, gã muốn đến đại hội võ lâm.…Hiện giờ, chắc hẳn là trên đường tới.”
“Vậy thì…Ngươi giúp ta tìm gã.” Bạch Đàm lật cổ tay lại, “Tam độc” liền chui ra từ ống tay áo, bò đến cổ người kia, chích mạnh một cái, “Ngươi giết Đường chủ của ngươi, ta sẽ kêu sủng vật cứu ngươi một mạng, nếu không giết được gã, ngươi cứ chờ độc phát thân vong.”
Dứt lời, hắn phất tay áo rời khỏi khoang thuyền, hít một khoảng không khí tươi mát vào phế phủ, đè lại cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng—— dược nhân này, thật đúng là ân nhân của mình.
Chỉ có điều, nếu thật như tên đó vừa nói, một người có danh vọng cực cao, chỉ chút nữa thôi là thành thiếu cung chủ, tại sao vì giúp mình trốn thoát, cam tâm từ bỏ địa vị ở Nguyệt Ẩn Cung?
Có thật là vì thích mình hay không?
Hay là bởi vì… Lợi dụng mình? Lợi dụng mình để làm cái gì? Dụ Vu Diêm Phù trở lại?
Tức cười. Tuy hắn chẳng biết vì sao năm đó Vu Diêm Phù lại quay trở về nhưng tất nhiên không phải là vì y hồi tâm chuyển ý, muốn lượm lại cái người bị vứt bỏ này, chắc hẳn là vì trong Nguyệt Ẩn Cung có đồ vật quan trọng mà y muốn lấy.
“Giáo chủ.”
Lúc này, một giọng nói dịu dàng đáng yêu của nữ tử ở phía sau truyền tới, Bạch Đàm nghiêng đầu, cánh tay bị một bàn tay mềm mại cầm lấy, ngón tai cái đặt tại gang bàn tay của hắn, Quỹ Ngư Nhi nhìn hắn, một đôi mắt hạnh ánh lên vẻ sầu lo: “Xin hỏi giáo chủ, lúc ngài ở dưới lòng đất đã xảy ra việc gì, tại sao Nhiêu Cốt lại sinh trưởng nhiều đến vậy?”
Trong lòng Bạch Đàm nhất thời cả kinh: “Cái gì?”
Quỹ Ngư Nhi lật tay hắn lại, chỉ chỉ phần xương nơi cổ tay, quả thật chỗ đó mơ hồ ửng hồng.
“Nhiêu Cốt mặc dù sinh trưởng ở xương cùng nhưng lại liên thông với xương cổ tay, hai nơi này màu sắc càng tiêm diễm, Nhiêu Cốt cũng sẽ càng trưởng thành. Thiếp cùng giáo chủ là huyết thống tương liên, cho nên có thể cảm nhận được. Giáo chủ, thiếp ngày trước đã nói với ngài phương pháp bổ dương, còn có một điều kiêng kỵ, thiếp không thể không nói.”
Bạch Đàm nhíu nhíu lông mày: “Cứ nói đừng ngại.”
“Giáo chủ, ngài có người trong lòng không?”
Bạch Đàm ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi. Giáo chủ nếu không muốn Nhiêu Cốt trưởng thành, điều nhất thiết là không động chân tâm với người khác, càng phải né tránh cùng người trong lòng da thịt tương liên, nếu không làm như vậy, Nhiêu Cốt sẽ hóa thành Hồ Cốt, hậu quả khôn lường.” Mí mắt Quỹ Ngư Nhi hơi rũ xuống, lông mi như cánh chim lướt trên mặt nước mà đáy mắt lại nổi lên gợn sóng, giống như bi thương vô cùng, “Thiếp là năm đó, cũng được một phen giáo huấn, cái danh Lâu Lan yêu nữ, cũng chính bởi vậy mà thành.”
Nói đến đây, Quỹ Ngư Nhi giơ tay lên, sửa lại phần tóc mai của hắn: “Thiếp như vậy, mẫu phi của ngài cũng như vậy, đều khốn khổ vì tình, muội ấy yêu phụ vương của ngài, cuối cùng phải chịu cái danh mê loạn cung đình, bị giam cầm đến chết.”
“Trên thế gian tình là vật gì, đó chính là… Thiên hạ chí độc.”
*Huyệt nhân trung: là huyệt nằm ở vùng rãnh của mũi và môi.
Thấy rõ người trước mắt, Bạch Đàm mới nhìn quanh bốn phía, rồi thở phào nhẹ nhõm, muốn tự đứng dậy thì đầu váng mắt hoa, không có chút khí lực, cũng không nhớ rõ bản thân vừa nãy tại sao lại hôn mê bất tỉnh, hắn nghĩ lại mà thấy hơi sợ: “Các ngươi tới thật đúng lúc.” Ngừng một chút, hắn sực nhớ ra cái gì, “Đúng rồi, tên mắt xanh kia đâu?”
Ly Vô Chướng đáp: “Đã chạy mất.”
“Chết tiệt. Tên kia sẽ không đành như vậy mà bỏ cuộc, để cho gã chạy, hậu quả khôn lường. Hắn yếu ớt nhìn lướt qua Vu Diêm Phù, thấy y vô sự, cũng không cố chịu nữa mà cả người mềm nhũn dựa vào bả vai y, trong miệng mơ hồ phân phó, “Xem mấy tên còn lại còn sống hay không…đều mang đi.”
“Vâng.” Ly Vô Chướng gỡ hai cái tay vướng víu của Vu Diêm Phù, một tay mang Bạch Đàm ôm vào lòng ngực, một tay kéo Vu Diêm Phù dậy, thi triển khinh công, trở về địa đạo dẫn tới thạch miếu dưới lòng đất này——
Là một đường thẳng tới khách điếm.
Thì ra Thận Lâu, chính là một phần nổi lên của quần thể thạch miếu ở dưới lòng đất, sau đó được người đại Tần di cư tới đây tận dụng làm nền, phía trên di tích xây dựng nên cái thành mới.
Đem Bạch Đàm đặt ở trên giường nhỏ, Ly Vô Chướng ngồi xếp bằng ở phía sau hắn, đem người ôm vào trong ngực, mở ra áo bào của mình rồi cởi bỏ phục sức trên thân Bạch Đàm, lấy lồng ngực dán chặt vào lưng hắn, bốn tay giao triều, vận công điều tức, đem một cỗ chân khí chậm rãi theo mạch đập đưa vào cơ thể Bạch Đàm, thúc đẩy nội lực chầm chậm chạy một vòng chu thiên.
Còn chưa đi xong một vòng tiểu Chu Thiên, hắn phát hiện cả người Bạch Đàm nóng lên, mà cả chân khí bản thân rót vào cũng bắt đầu hỗn loạn, là dấu hiệu huyết khí ngược chiều, sắp tẩu hỏa nhập ma.
Ly Vô Chướng đầu đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy chân khí của mình như đá chìm đáy biển, tất cả đều chảy tới đan điền của đối phương, giống như bị một dòng xoáy hấp thu, mạnh mẽ cắn xé, nuốt vào vực sâu không đáy, trong lòng đột nhiên cả kinh.
Còn đang muốn tăng cường gượng chống đỡ, thì bên gáy hắn chợt đau nhói, cả người liền mất đi ý thức, thân người lệch qua lăn xuống khỏi giường nhỏ, chỉ nghe “Bịch” một tiếng, khuôn mặt đã nằm cạnh bên Vu Diêm Phù
Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn hắn một cái, rồi duỗi hai ngón tay thon dài, rút lấy kim châm bên cổ hắn, rồi chuyển mình ôm Bạch Đàm vào lồng ngực, ôm lại trên giường nhỏ, cắn chóp lưỡi của mình, đút vào một ngụm máu tươi.
Bạch Đàm lập tức quấn quýt như đỉa mà mút mấp giữa môi lưỡi, cũng duỗi ra hai cánh tay ôm chặt lấy cổ y, Vu Diêm Phù nâng hắn ôm chặt, dùng tư thế Minh Phi quấn Kim Cương để hắn ngồi trên người mình, hai tay theo trình tự của vòng chu thiên mà ấn từng cái trên kỳ kinh bát mạch, khai thông từng chỗ ngăn cản nội lực của hắn.
Suy cho cùng cũng từng là nhất đại tông sư, vô luân là nội công hay chiêu pháp, đều đã đạt tới cảnh giới thượng thừa, mặc dù hiện tại nội lực mỏng manh, cũng là gốc gác mấy chục năm võ học, tuyệt đối tốt hơn hậu bối Ly Vô Chướng không phải chỉ hai, ba lần, Vu Diêm Phù hướng khí huyết ngược chiều của Bạch Đàm vào đường ngay, như trăm sông chảy về một bể, trở về lại đan điền.
Bạch Đàm thở dài nhẹ nhõm, hô hấp cũng bình ổn vững vàng.
Trong lúc mơ hồ, hắn chỉ cảm thấy mình được che chở trong ngực một người, từng ngụm từng ngụm đút nước cho hắn giải khát, bàn tay còn nhẹ nhàng vuốt ve lưng hắn, làm đầu óc hắn không khỏi lửng lơ bồng bềnh, trở lại ác mộng nhiều năm về trước.
Tại lúc hắn thần trí mơ hồ gần như sắp chết, cũng có một người, ôn nhu đối xử với hắn như vậy.
Trong hốt hoảng, giống như tại địa lao tăm tối không có ánh mặt trời, cả người hắn run lẩy bẩy, vươn tay ra, ôm lấy cổ đối phương, tựa đầu vào ngực y, lắng nghe tiếng tim đập rõ ràng mà hữu lực, mới an tâm một chút, sống mũi đau xót, không nhịn được khóc sụt sùi: “Ân nhân…là ngươi sao, ân nhân?”
Tiếng hít thở bên gáy bỗng dưng trầm lại, vành tay đột nhiên bị lôi tới đau đớn.
Bạch Đàm đau đến mức rên lên một tiếng, thân thể cũng bị ôm càng thêm chặt, xương cốt tựa như bị cắt đứt. Mười khớp xương tay tái nhợt ở sau lưng hắn chầm chập cuộn lại, ở trên lưng hắn lưu lại vài đường máu.
Bị ăn đau, Bạch Đàm tỉnh táo hơn một chút, mở mắt thì đối diện với con ngươi màu lam. Vì khoảng cách rất gần, hắn bỗng nhìn thấy rõ ràng con ngươi vốn dĩ mờ mịt mơ hồ, nhưng giờ đây tựa như sông ngầm dưới mặt băng, bền ngoài tuy bình tĩnh, nhưng đáy nước lại sâu thăm thẳm khó lường, giống như che dấu một dòng nước xiết, nháy mắt sẽ nhấn nuốt mạng người.
Hắn rùng mình một cái, tim bỗng dưng đập nhanh: “A Si?”
“Chủ nhân.” Nam tử trừng mắt nhìn hắn, trong đáy mắt, những khác lạ vụt qua rồi biến mất.
Bạch Đàm nhút nhít cơ thể mới phát hiện bản thân bị ôm, chỉ cảm thấy tựa như trong mơ, nhất thời tơ vò trăm mối, tự như y là người gần hắn nhất thế gian, nên cứ mềm nhũn mặc y ôm mình.
“A Si, ngươi đối với ta thật tốt.”
Vu Diêm Phù trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Thật?”
Bạch Đàm gật gật đầu, chỉ cảm thấy dựa sát vào ngực người này, có an tâm hắn chưa từng có. Cơn mệt mỏi dần dần kéo tới, hắn mơ màng tự mình bẩm bẩm, giọng nói cũng nhỏ và nhẹ: “Ngươi năm đó cứu ta một lần, bây giờ lại cứu thêm một lần, ngươi nhớ cũng được, không nhớ rõ cũng được, ta Bạch Đàm sẽ tích thủy chi ân dũng tuyền báo đáp.”
Vu Diêm Phù mang thiếu niên trong lồng ngực đặt trên giường nhỏ, nhìn chằm chằn khuôn mặt ngủ say ngọt ngào, sắc mặt liền tái nhợt, gân xanh hai tay nổi lên uốn lượn, ngón tay xuyên qua đệm giường, khảm vào ba tất giường gỗ, khoé miệng run rẩy, cuối cùng mới đứng lên.
Dùng cái gì để báo đáp?
Ly Vô Chướng thở gấp một hơi cuối cùng từ trong mộng dài tỉnh lại, dụi dụi con mắt, liếc mắt thì thấy dược nhân đang đắp chăn cho Bạch Đàm, mà Bạch Đàm thì hô hấp ổn định, đã khôi phục lại như thường, không khỏi hơi sửng sốt.
Mình lúc trị thương cho Bạch Đàm thì ngất đi?
Vậy ai trị thương cho Bạch Đàm, chẳng lẽ là dược nhân?
Ly Vô Chướng thăm dò mạch đập của Bạch Đàm, không vui nhìn cái mặt không cảm xúc của tên dược nhân quỳ ở một bên, nghi ngờ hỏi: “Vừa nãy…là ngươi cứu hắn?”
Dược nhân gật gật đầu: “Ta cho chủ nhân uống máu mình.”
Ly Vô Chướng khó mà tin nổi lắc lắc đầu, thầm nghĩ, có một tên dược nhân bên người, quả nhiên so với linh đan diệu dược còn tốt hơn, bữa khác mình cũng luyện thử một tên. Hôm nay may nhờ có dược nhân này, nếu không chẳng biết hắn sẽ thế nào. Nghĩ như thế, tầm mắt cũng cúi xuống nhìn khuôn mặt Bạch Đàm.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, môi thiếu niên như nhuộm sắc máu, da rất trắng, chỉ là có hơi nhợt nhạt, giống như một con búp bê bằng sứ mỏng manh chạm vào sẽ vỡ, so với trước đây còn đẹp hơn một chút, đẹp đến mức gần như không thật.
Ly Vô Chướng như người mộng du vô thức vươn tay, chỉ muốn chạm thử cái người ngày thường nhìn nhiều cũng khó, lại bị một cái tay như kiềm sắt lạnh lẽo giữ lấy, ý lạnh thấu xương.
Nhấc mắt lên, đã thấy một đôi con ngươi gần trong gang tấc, Ly Vô Chướng cảm thấy bản thân như bị sinh vật ăn đêm ẩn núp nhìn chằm chằm, tới sởn tóc gáy.
Dược nhân nhìn hắn như vậy, âm trầm nói: “Chủ nhân đang ngủ.”
Ly Vô Chướng rút tay về, mang theo một cảm giác sợ hãi không rõ rời khỏi phòng.
Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm thiếu niên một hồi, rồi cúi người thổi tắt nến bên giường.
Đêm dài đằng đẳng, độc hắn một người khó mà ngủ được.
…
Ngày hôm sau, theo lời khuyên của Quỹ Ngư Nhi, đoàn người không tiếp tục ở lại khách điếm, mà rời khỏi cổ thành Thận Lâu, đi tới một tòa tháp ở cảng sông rồi lên một con thuyền đỗ bến ở đó.
Bên trong khoang thuyền, mùi máu tươi tràn ngập, tiếng roi từng đợt hòa vào tiếng kêu la thảm thiết.
Bạch Đàm thu lại cây roi đầy gai độc, dùng một cái khăn lụa sạch sẽ lau vết máu bắn trên mặt, rồi cúi người liếc nhìn vạt áo hồ phục màu trắng giờ đã nhuốm máu đỏ tươi, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên người mấy tên bị trói trên cây cột, máu me đầm đìa, đầy người thịt nát be bét.
“Người của Nguyệt Ẩn Cung….động tác quả thực là rất nhanh nhẹn, bản tọa vừa mới xuống núi, các ngươi đã nghe tiếng chạy tới?” Bạch Đàm dùng cán roi trong tay nâng cằm một tên râu ria mặt sẹo, bẻ về hướng Vu Diêm Phù đang ngồi, “Ta nghe cái gã gọi là Liên Cưu nói, y là đại đường chủ của các ngươi, có đúng hay không?”
“Không sai.” Tên hán tử râu ria dùng ánh mắt sung huyết nhìn chằm chằm hắn, “ Yêu nghiệt, ngươi muốn thế nào?”
“Bản tọa chẳng muốn thế nào, bản tọa chỉ muốn biết, cái điều Liên Cưu nói có đúng sự thật hay không, năm đó, có phải y đã mang bản tọa rời khỏi Nguyệt Ẩn Cung, sau đó cùng Vu Diêm Phù giao thủ?” Nhắc tới sự việc năm đó, Bạch Đàm ra tay càng nặng hơn một phần, đầu roi liền “Chát” một tiếng mà quất vào bụng tên kia, “ Nếu ngươi đưa được chứng cứ chứng minh lời Liên Cưu nói là thật hay giả, bản tọa sẽ tha cho ngươi một mạng.”
Người kia hét lên một tiếng thảm thiết, đau đến một phần khí lực nói cũng không có, nhưng vẻ mặt vẫn kiên định: “Hừ, tại sao ta phải nói cho tiểu yêu nghiệt nhà ngươi! Ngươi cái loại giết sư đoạt vị, vong ân phụ nghĩa, tiểu nhân hèn hạ, đại đường chủ ta năm đó có cứu ngươi hay không cứu thì khác biệt gì!”
“Xương cũng thật sự rất cứng, bản tọa thật thích.” Bạch Đàm môi đỏ hé ra, hai chữ “Thật thích” còn chưa thốt ra, cây roi trong tay khẽ quất một cái, khúc ruột trắng toái lập tức “Soạt” cái rơi đầy đất.
Tầm mắt Vu Diêm Phù dừng lại trên gò má lạnh lẽo nhuốm máu của thiếu niên, yết hầu hơi động.
“Không chút thú vị, vậy mà chết rồi.”
Bạch Đàm nhíu nhíu đuôi lông mày, thong thả đi tới chỗ một tên đầu trọc khác hiện giờ sợ tới nỗi mặt như màu đất, cây roi một tấc lại một tất, dịch tới hốc mắt tên kia, nhẹ giọng hỏi nhỏ, “Thế nào, ngươi có phải có lời muốn nói với bổn tọa không?”
“Hắn, hắn năm đó cùng Vu Diêm Phù giao thủ, ôm ngươi trong ngực, liên tục bắn ba mũi tên về phía Vu Diêm Phù, bị y dùng hai chiêu đã đánh bại, mũi tên thứ ba còn chưa có bắn, thì kinh mạch đã đứt đoạn, miệng phun máu tươi, ngươi… Ngươi ở trước mặt Vu Diêm Phù giật lấy mũi tên, đâm vào bụng, muốn cùng hắn tuẫn tình!”
Bàn tay Bạch Đàm hơi động, cây roi chọc thẳng vào mắt tên kia, đã làm cho gã đau ngất.
“Ha ha! Ha ha!” Tên đại hán râu ria bị đánh lòi ruột vẫn còn thoi thóp chút hơi tàn, vì kịch độc ngấm trong roi mà bắt đầu điên loạn, miệng sùi bọt mép, cả người run rẩy, lúc này đột nhiên cười như điên: “Tuẫn tình? Ngươi, tên yêu nghiệt này mà cũng có tình, nhưng mà đáng tiếc, ngươi là một thân tình nguyện, mà Đại đường chủ của bọn ta – người năm đó được lão đường chủ xác định làm thiếu cung chủ- ngươi cho rằng hắn sẽ thật tâm vì ngươi, vì ngươi một tên bị vứt bỏ mà phản bội rồi chạy trốn?”
“Ngươi nói cái gì?” Mặt Bạch Đàm nhất thời biến sắc, còn đang muốn truy hỏi, người kia đã ngẹo đầu, không còn động đậy.
Hắn liền quay đầu lại, nắm cằm người cuối cùng, đánh hai cái tát vào chan chát vào mặt gã: “Tên kia vừa nói cái gì? Hắn là người mà Nguyệt Ẩn Cung chỉ định làm thiếu cung chủ?”
Hàm răng gã kia run bần bật: “Vâng, đúng là.…đúng là như vậy.”
“Vậy các ngươi phí nhiều tâm tư, nhất quyết cứu hắn trở về, có phải là vì nguyên nhân này không?”
“Đúng, đúng là như thế! Mấy vị trưởng lão trong cung đều rất tin phục hắn, Tam đường chủ cứu hắn trở về, là muốn dùng thanh danh của hắn để thống nhất đông đường bị chia rẽ ở Nguyệt Ẩn Cung!”
“Ồ? Nói như vậy, hiện tại Nguyệt Ẩn Cung của các ngươi không có cung chủ, điều do đường chủ định đoạt?” Bạch Đàm nhẹ nhàng dùng lực, cán roi hơi chọc vào mắt người kia, “Vậy tên treo thưởng đầu bổn tọa, trắng trợn tung ra lời đồn ở đại hội võ lâm, là vị Đường chủ nào của ngươi?”
“Là Nhị đường chủ, Nhị đường chủ Phục Lộc!”
“Ngươi biết đi đâu để tìm gã?”
“Gã, gã muốn đến đại hội võ lâm.…Hiện giờ, chắc hẳn là trên đường tới.”
“Vậy thì…Ngươi giúp ta tìm gã.” Bạch Đàm lật cổ tay lại, “Tam độc” liền chui ra từ ống tay áo, bò đến cổ người kia, chích mạnh một cái, “Ngươi giết Đường chủ của ngươi, ta sẽ kêu sủng vật cứu ngươi một mạng, nếu không giết được gã, ngươi cứ chờ độc phát thân vong.”
Dứt lời, hắn phất tay áo rời khỏi khoang thuyền, hít một khoảng không khí tươi mát vào phế phủ, đè lại cảm xúc cuồn cuộn ở trong lòng—— dược nhân này, thật đúng là ân nhân của mình.
Chỉ có điều, nếu thật như tên đó vừa nói, một người có danh vọng cực cao, chỉ chút nữa thôi là thành thiếu cung chủ, tại sao vì giúp mình trốn thoát, cam tâm từ bỏ địa vị ở Nguyệt Ẩn Cung?
Có thật là vì thích mình hay không?
Hay là bởi vì… Lợi dụng mình? Lợi dụng mình để làm cái gì? Dụ Vu Diêm Phù trở lại?
Tức cười. Tuy hắn chẳng biết vì sao năm đó Vu Diêm Phù lại quay trở về nhưng tất nhiên không phải là vì y hồi tâm chuyển ý, muốn lượm lại cái người bị vứt bỏ này, chắc hẳn là vì trong Nguyệt Ẩn Cung có đồ vật quan trọng mà y muốn lấy.
“Giáo chủ.”
Lúc này, một giọng nói dịu dàng đáng yêu của nữ tử ở phía sau truyền tới, Bạch Đàm nghiêng đầu, cánh tay bị một bàn tay mềm mại cầm lấy, ngón tai cái đặt tại gang bàn tay của hắn, Quỹ Ngư Nhi nhìn hắn, một đôi mắt hạnh ánh lên vẻ sầu lo: “Xin hỏi giáo chủ, lúc ngài ở dưới lòng đất đã xảy ra việc gì, tại sao Nhiêu Cốt lại sinh trưởng nhiều đến vậy?”
Trong lòng Bạch Đàm nhất thời cả kinh: “Cái gì?”
Quỹ Ngư Nhi lật tay hắn lại, chỉ chỉ phần xương nơi cổ tay, quả thật chỗ đó mơ hồ ửng hồng.
“Nhiêu Cốt mặc dù sinh trưởng ở xương cùng nhưng lại liên thông với xương cổ tay, hai nơi này màu sắc càng tiêm diễm, Nhiêu Cốt cũng sẽ càng trưởng thành. Thiếp cùng giáo chủ là huyết thống tương liên, cho nên có thể cảm nhận được. Giáo chủ, thiếp ngày trước đã nói với ngài phương pháp bổ dương, còn có một điều kiêng kỵ, thiếp không thể không nói.”
Bạch Đàm nhíu nhíu lông mày: “Cứ nói đừng ngại.”
“Giáo chủ, ngài có người trong lòng không?”
Bạch Đàm ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Không có.”
“Vậy thì tốt rồi. Giáo chủ nếu không muốn Nhiêu Cốt trưởng thành, điều nhất thiết là không động chân tâm với người khác, càng phải né tránh cùng người trong lòng da thịt tương liên, nếu không làm như vậy, Nhiêu Cốt sẽ hóa thành Hồ Cốt, hậu quả khôn lường.” Mí mắt Quỹ Ngư Nhi hơi rũ xuống, lông mi như cánh chim lướt trên mặt nước mà đáy mắt lại nổi lên gợn sóng, giống như bi thương vô cùng, “Thiếp là năm đó, cũng được một phen giáo huấn, cái danh Lâu Lan yêu nữ, cũng chính bởi vậy mà thành.”
Nói đến đây, Quỹ Ngư Nhi giơ tay lên, sửa lại phần tóc mai của hắn: “Thiếp như vậy, mẫu phi của ngài cũng như vậy, đều khốn khổ vì tình, muội ấy yêu phụ vương của ngài, cuối cùng phải chịu cái danh mê loạn cung đình, bị giam cầm đến chết.”
“Trên thế gian tình là vật gì, đó chính là… Thiên hạ chí độc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất