Chương 27
Sau lại thế?
Hắn không khỏi hơi nghi hoặc mà rụt tay về, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.
Năm ngón tay lạnh lẽo đan xen giữa những ngón tay, môi mỏng chạm tới vành tai, hô hấp nặng nề mà áp lực, nhưng giọng nói lại cực kỳ rõ ràng: “A Si…Thích người.”
Mấy chữ vừa thốt ra khỏi miệng, Vu Diêm Phù đã âm thầm tự giễu bản thân. Đời này của y, đứng ở nơi cao lạnh lẽo vô cùng, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng kẻ khác, thân tín bằng hữu cũng không được mấy người, tất nhiên cũng không nhớ rõ bao lần nói dối, có bao nhiêu âm hiểm, hạ xuống bao nhiêu bẫy rập âm mưu, chỉ có một câu này… Không kìm lòng được, mỗi từ mỗi chữ đều là thật lòng.
Nhưng lại trong lớp da của kẻ khác.
Bạch Đàm giật mình ngồi đó, nghi hoặc mà nghiêng mặt nhìn, tầm mắt nhất thời bị hãm trong đôi con ngươi lam sắc cực gần, đáy mắt kia loang lỗ khó hiểu, làm cho hắn chỉ cảm thấy như lạc vào vùng sương mù, nhất thời không rời mắt được, trốn cũng không xong.
Trong cõi đời này, rất nhiều người ghét hắn hận hắn, người xem thường hắn cũng nhiều, mơ ước hắn lại càng cả khối, nhưng mà không có bất cứ kẻ nào, thẳng thắn trần trụi, không hề che dấu nói với hắn, yêu thích hắn.
Mà lại là tên căn bản không thể có tình người- dược nhân.
Nhưng trên đời, cũng không có kẻ nào, so với dược nhân này đối với hắn thật lòng hơn.
Bạch Đàm mở to mắt mê mang nhìn dược nhân, lòng ngực đóng băng từ lâu giống như bị nứt, mang theo nỗi đau đớn kịch liệt.
Cơn đau bất ngờ chợt kéo tới, làm cho hắn chẳng biết làm sao, vội vội vàng vàng lấy tay che mặt, chôn đầu vào giữa hai gối, như muốn đem bản thân giấu đi.
Thân thể lại bị đôi tay phía sau giữ lấy, mạnh mẽ vững vàng mang hắn tiến vào lòng ngực, sau đó hõm vai hơi trầm, thì ra người phía sau đã dựa cằm vào, Bạch Đàm theo bản năng vùng vẫy một lúc, lại càng cảm thấy cánh tay phía trước nắm lấy thật chặt, môi mỏng lành lạnh lướt qua gò má hắn, đem hết thảy nước mắt xóa đi.
Bạch Đàm rụt đầu lại, buông lỏng hai tay, định tách cánh tay y ra. Vu Diêm Phù thoáng thấy một giọt nước mắt trượt tới khoé môi hắn, giống như mê muội cúi đầu liếm sạch, tựa như trời nắng hạn gặp cơn mưa rào, có thể nếm thấy muôn ngàn tư vị.
Bạch Đàm tất nhiên không chịu để y trói buộc bản thân, nhưng hắn vừa mới bị liếm, Nhiêu Cốt bỗng mang theo ngứa ngái từng trận, lập tức kinh hoàng biến sắc, xoay người dùng một chưởng bổ ra phía sau. Hắn một chưởng tùy ý dùng lực, kình đạo rất lớn, đánh bay Vu Diêm Phù đập thẳng vào tường, vô cùng chật vật mà rớt xuống đất. Vu Diêm Phù thở hổn hển mấy hơi, đẩy thân người dậy, lập tức nôn ra một ngụm máu, khoé môi mỉa mai hơi cong lên “Chủ nhân… A Si đã làm sai?”
“Ngươi biết thì tốt.” Bạch Đàm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khi lại mở ra, sắc mặt đã lạnh, nhưng khoé mắt vẫn còn lệ quang, tựa như băng tuyết ngàn năm vươn sương lạnh, không sao thấy được chút tâm tình?
Tâm tính hắn vốn như nước, tâm địa hiền dịu, lại nhát gan nhút nhát, nhưng để đóng băng ba thước, nước thành băng cứng, không phải do trời đông lạnh một ngày, hắn chập choạng, lần mò, đi tới bước đường hôm nay, ngồi lên vị trí giáo chủ, nói ra cũng không phải dễ? Nếu như hắn thật sự dễ dàng động tình, thì sao có thể không lo không sợ, ngang dọc thế gian?
Là ân nhân thì đã làm sao? Vong ân phụ nghĩa thì đã thế nào?
Hắn khi sư diệt tổ thì cũng đã làm, nào còn sợ tới trời báo ứng?
Không chờ cho dược nhân bò dậy, hắn đã giơ tay, làm y khom lưng uốn gối phủ phục dưới chân mình, hắn hạ mắt nhìn xuống, bễ nghễ như thần linh nhìn xuống con giun cái kiến: ” Ngươi phải biết, ngươi chỉ là dược nhân của bản tọa, sống là dược, chết cũng là dược, những cái khác, chớ mà mơ hão.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền ngưng thở, lui vài bước về sau, che chặt miệng lại.
Vì cái gì… Vì cái gì lời càng nói lại càng giống người kia?
Tại sao?
Bạch Đàm tâm loạn như ma, ánh mắt lơ đãng thoáng thấy một vò rượu bên cạnh, một mạch đã đem nắp mở ra, đập tan nát, nâng vò rượu lên cố sức uống khiến cho khắp mặt đều là rượu. Một hơi nốc rượu tới cạn đáy, thì tửu lực cũng đã chống đỡ không nổi, tiện tay ném thẳng vò rượu, đập bể tan nát, nghiêng trái ngã phải ngồi ở một bên bàn thấp, lấy Đàn Không bên góc tường ôm vào lồng ngực, đàn loạn một hồi.
Âm không thành âm, luật chẳng thành luật, đúng như nỗi lòng ngổng ngang bất khan.
Hắn lần đầu uống nhiều rượu như vậy, say đến nói năng hồ đồ, trong miệng đều là hồ ngôn loạn ngữ: “Ai nói cái gì rượu không say người tự say, hoa không mê người tự mê…đều là si nhân, ta mới không thèm làm cái si nhân.”
Dứt lời, liền ôm đàn, nằm ở án thượng, say đến ngủ thiếp đi.
Si nhân?
Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm người thiếu niên đang ngủ, một tay lướt qua má hắn nhẹ nhàng đặt trên dây dàn, một tay cầm lên vò rượu ngã loạn trên án thượng, cười không thành tiếng, ngửa cổ, đem rượu còn sót lại trong vò một hơi cạn sạch.
Đàm Nhi, ngươi nào biết, kẻ bây giờ si… Cũng chẳng phải là ngươi.
—————–
Giờ sửu, Đêm hôm đó.
Khi tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, không một ai phát hiện, có một người lặng lẽ đột nhập vào khoang thuyền.
“Khè khè, khè khè…”
Trong bóng tối, có một người bị trói trên cột thuyền máu thịt be bét không còn hô hấp, ở chỗ trống trong tròng mắt gã, có một sinh vật màu trắng to bằng ngón tay đang chậm rãi ngọ nguậy, đang từng chút từng chút bò ra.
Lúc nó vừa mớ thò đầu ra, một bàn tay thon dài tái nhợt từ phía trên hạ xuống, kẹp chặt nó ở giữa ngón tay.
Đôi con ngươi màu lam nửa nheo lại, quan sát tỉ mỉ cổ trùng vừa mới nuôi được trong chốc lát, rồi đem nó đặt trên mạch máu của chính mình, cổ trùng dài nhỏ vừa rời khỏi tay, liền chui vào biểu bì da, biến mất không còn bóng dáng, chỉ có lưu lại một lỗ máu nhỏ. Nhưng trên cánh tay của y, lại có một mạch máu hơi hơi dịch chuyển.
Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, ngón tay hợp lại rồi mở ra, hai huyệt mạch nhâm đốc từng cái chảy ra một dòng máu, cũng chẳng bao lâu, thân thể y đã máu me đầm đìa, khí lưu trong kì kinh bát mạch dần dần mãnh liệt. Làm toàn thân y cảm thấy khoan khoái, y thở dài một hơi, hai ngón tay tại huyệt Thần Phong nhấn nhấn một chút.
Mò tới một điểm nhô ra, liền lập tức bóp lấy, một đường ấn ép tới mạch đập, đầu ngón tay chen vào, mang cổ trùng khoét ra, ném xuống đất, ngón tay giữa của y phất lấy một cái, kim châm đột ngột phóng ra, lập tức đâm chết sinh vật nọ. “Kẽo kẹt”, ngay đúng lúc này, sau lưng Vu Diêm Phù bỗng nhiên truyền tới một tiếng động.
Y nghiêng đầu nhìn sang, thấy ánh trăng xuyên qua khe cửa chật hẹp chiếu vào, chính là khuôn mặt tinh xảo như ngọc của người thiếu niên.
Bạch Đàm đẩy cửa ra chậm rãi đi vào. Hắn xõa tóc, trên người chỉ khoác một cái trường bào mỏng màu tím bọc lấy cơ thể như ngọc, cả người nhưng bị bao quanh bởi sương mù.
Vu Diêm Phù ngưng mắt nhìn theo hắn, không nói lời nào, thiếu niên vậy mà xoay người lại, ngồi vào lồng ngực của y…
Một đầu tóc đen như thác của hắn, toàn bộ đều tiến vào lòng ngực, hai tay mềm mại ôm lấy cổ y, thân mật như liễu quấn trụ, đôi môi mỏng đỏ cũng nửa mở, chậm rãi hướng hai má y sáp lại.
Ánh mắt Vu Diêm Phù lập loè sáng, xoa hai gò má hắn, một tay lại thuận theo trượt xuống, đè xuống bả vai thiếu niên.
“Liên Cưu, đệ dọc đường đều đi theo tới sao?”
Trong phút chốc, ảo ảnh chợt tan.
Thiếu niên dựa vào lòng ngực Vu Diêm Phù nhìn thoáng có góc cạnh hơn, biến thành một gương mặt thanh niên tuấn tứ, thân thể cũng thon dài hơn rất nhiều.
“Thật là mất hứng, chút thủ đoạn của tiểu đệ, xưa nay đều không gạt được đại ca.”Liên Cưu thở dài, dùng tay lấy xuống hai cánh mê hồn điệp ở mi tâm, lưu luyến từ trong lòng ngực Vu Diêm Phù đứng dậy, nào ngờ bên hông lại đột nhiên siết chặt, thân thể cũng bị người ôm vào.
Liên Cưu hơi giật mình, xoay mặt lại, trong ánh sáng lờ mờ, che khuất đi hai gò má nhàn nhạt đỏ ửng: “Đại ca? Đệ nghĩ huynh với tên yêu nghiệt kia đã…”
“Làm sao có thể?” Vu Diêm Phù cầm lên bím tóc nhỏ vắt trên cổ gã, xoay xoay giữa những đầu ngón tay, trầm giọng nói, “Năm đó vi huynh cứu giúp hắn, chẳng qua là vì muốn đối phó Vu Diêm Phù, bây giờ ngày ngày dính bên người hắn, chính là sống không bằng chết. Hơn nữa, tâm ý của vi huynh, đệ còn không rõ sao?”
Liên Cưu nghe thế vui mừng khôn xiết, đem cái người sớm nhớ chiều mong ôm lấy thật chặt, động tình chui đầu vào lồng ngực y hạ xuống một nụ hôn, lại lơ đãng thoáng thấy mấy cái lỗ máu mới khỏi, không khỏi nghi vấn hỏi: “Đại ca, chuyện này là tại sao…” Nghĩ lại một chút, mặt gã mới biến sắc, giận dữ hỏi, “Tiểu yêu nghiệt kia hạ cỗ trùng lên người huynh?”
Rồi gã mới chú ý tới cánh tay phải hoàn hảo không chút tổn hại của y, lại càng thêm kinh ngạc.
Vu Diêm Phù nói: “Chớ có ngạc nhiên, ngày sau, vi huynh sẽ giải thích cho đệ.” Nói đoạn, liền duỗi hai chân ra, chấm một chút lân phấn đặt lên mũi ngửi, “Liên Cưu, thừa dịp không có người ở bên, đệ mau đem chặt hai chân của huynh đi.”
“Việc này?” Liên Cưu nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của y, mới do do dự dự lấy ra câu hồn trảo ở trong tay áo, nhắm mắt lại, đem vuốt sắc bén nhọn hướng thẳng xuống chân y, trong thoáng chốc cái chân đã đứt lìa, máu tươi văng tung toé, Vu Diêm Phù rên lên một tiếng rồi nghiến răng ken két, sau mới thở ra một hơi, run rẩy nói, “Lại đến.”
Liên Cưu lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, đang định ra tay chặt luôn cái chân còn lại, thì nghe một chuỗi tiếng bước chân ở ngoài khoang thuyền, lúc định ôm lấy Vu Diêm Phù chạy chốn.
Thì Vu Diêm Phù gỡ cánh tay của gã ra: “Liên Cưu, đệ không thể mang ta đi lúc này.”
Liên Cưu khẽ cắn chặt hàm răng, lại nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, không thể làm gì đành rụt người lại, lẫn vào trong chỗ tối.
Bạch Đàm vốn uống khá nhiều rượu, định xuống dưới xả nước, nhưng vừa mới đến cạnh khoang nhà xí, thì nghe thấy tiếng động lạ ở đáy khoang, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mấy tên tù binh hôm nay còn có khí lực chạy trốn?
Hắn nhịn xuống cảm giác buồn tiểu, nắm chặt Thí Nguyệt Câu mới đẩy cửa khoang đáy, vừa bước vào khoang thuyền, hắn đã bị một mùi máu hôi tanh phả thẳng vào mặt.
Đúng lúc này, mây mù che nguyệt, trong khoang thuyền tối tăm cực kì, hắn chỉ có thể dựa vào ánh sáng phát ra từ bảo thạch trên chuôi Thí Nguyệt, mới có thể mù mờ nhìn thấy tình huống trong khoang, mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người nằm sấp trên mặt đất, sống lưng chập trùng, nghe thấy tiếng y thở dốc, trong lòng nhất thời cả kinh, nóng lòng cất tiếng gọi “A Si”, sau mới nhanh chóng chạy lên phía trước.
Mới nhìn đã thấy dược nhân nằm trong vũng máu, một cái chân bị chặt đứt lìa, Bạch Đàm không khỏi cả kinh, lại nghe thấy cánh cửa phía sau “Cọt kẹt” đóng lại, ánh sáng trong khoang thuyền lại càng tối tăm. Phát hiện sau lưng có sát ý đánh tới, hàn quang Thí Nguyệt trong tay bỗng loé lên, liền hướng phía sau phóng tới, một đường hàn quang bổ vào bóng tối dày đặc, soi sáng một khuôn mặt người.
Trong thoáng chốc mặt Bạch Đàm trắng bệch, hai chân như nhũn ra, nghiêng ngã lảo đảo, rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Bóng người kia từng bước từng bước tiến lại gần chỗ hắn, càng đi càng gần, hàn quang lạnh lẽo khắc họa nên khuôn mặt tựa cười mà không cười cong nhẹ khoé môi, một đôi mắt sâu không lường được, con ngươi không chút ánh sáng, tóc mai mày kiếm.
Thật rõ ràng trước mắt, ác mộng đã thành sự thật.
Bạch Đàm cảm thấy đầu ngón tay của mình như đang run lên, bàn tay cũng run rẩy, sau đó cảm giác run rẩy như ôn dịch ăn mòn cả cánh tay, làm tay hắn cầm Thí Nguyệt Câu cũng không xong, Câu ngâm cũng phát ra tiếng kêu ong ong run rẩy.
“Ngươi đừng tới đây!”
Bóng người mắt điếc tai ngơ ung dung mà bước tới, càng đi càng gần.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi sao có khả năng còn sống?”
Bạch Đàm nhìn chằm chằm y, bờ môi run lẩy bẩy, viền mắt cũng đỏ lên.
Bóng người không đáp, chỉ chậm rãi vươn tay về phía trước, ngăn lại Thí Nguyệt câu đang lay động trước mặt, trong ánh sáng mờ nhạt, chỉ có thể thấy độ cong cánh môi càng lúc càng sâu, ngón tay thon dài dọc theo hình dáng thanh đao một đường trượt xuống, giống như khi đó, tựa như muốn xoa mặt hắn, lại tựa như có dục vọng muốn bóp lấy cổ hắn. Bạch Đàm đứng thở hổn hển, cánh tay hơi động, chỉ muốn đem lưỡi đao chém toạt lồng ngực nam nhân, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích dù một chút, lại càng run rẩy đến lợi hại.
“Làm sao, ngươi lại sợ ta đến vậy?”
Người kia khẽ cười, thanh âm như tấm lưới cửi dệt, làm Bạch Đàm có cảm giác như tim bị siết chặt, cổ họng dâng lên một luồng nóng rát, lưỡi cũng nếm được cả mùi máu tanh. “A!” Hắn giơ một tay che kín miệng, miễn cưỡng ngăn lại ngụm máu tươi.
Ánh mắt Vu Diêm Phù đột nhiên trầm xuống, mắt nhanh như chớp bắn về phía người đối diện.
Hứng thú của Liên Cưu chính là đang tăng, nào đâu chịu từ bỏ, thấy dáng vẻ Bạch Đàm như thế, thì biết mê hồn điệp đã đụng đến tâm ma của hắn, liền càng được nước lấn tới, chỉ muốn lợi dụng cơ hội này tra tấn hắn một phen.
“Nhớ ta sao…” Bạch Đàm nghe thấy tiếng cười thoảng như trong cơn ác mộng, ngữ khí như ẩn ý đưa tình, đầu ngón tay như gần như xa mà chạm vào khoé mắt hắn, chạm qua chóp mũi, rơi xuống mu bàn tay che miệng, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, lại làm Bạch Đàm giống như bị tia lửa bắn trúng lùi lại một bước, đạp vũng máu đặt mông ngồi trên mặt đất, chân co lại lùi về phía sau, lưỡi đao trong tay lại cũng nắm thật chặt, lưỡi đao không chút sai lệch nhắm vào ngực đối phương——
Đúng rồi, hắn từng dùng lưỡi đao này khoét tim y, người này sao có khả năng còn sống chứ?
Nghĩ như vậy, nhưng mùi máu tanh trong miệng hắn vẫn còn nồng nặc.
“Nhìn ngươi sợ hãi như vậy kìa, ta cũng không có ăn thịt ngươi…”
Liên Cưu thở dài, cúi người xuống, lại càng lớn mật cũng càng thêm hưng phấn.
“Ngươi sợ vi sư, sợ tới vậy, là vì không bỏ xuống được hay vì không thể quên?”
“Ngươi đừng tới đây!” Bạch Đàm toàn thân run lên cầm cập, giọng nói cũng biến đổi, thứ nhất là bởi vì sợ, thứ hai là vì Nhiêu Cốt phía sau lại như đuôi hồ ly mà đang lay động, chốc chốc, lại càng thêm kịch liệt. Mắt thấy mặt Vu Diêm Phù càng lúc càng lại gần, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của Quỹ Ngư Nhi, thầm thấy kinh hãi, nghẹn giọng hô lên: “Ngươi là người cũng được, là quỷ cũng được, ta có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai!”
Lòng Vu Diêm Phù thít chặt một cái, lại thấy thiếu niên giống như phát điên mà giơ tay bổ tới, làm bóng người trước mắt trong khoảnh khắc tiêu tan.
Bạch Đàm cứ thế mà chém vào khoảng không, hai cánh bướm xanh lam phát quang lả tả rơi xuống, vỡ tan thành bột mịn, hắn lúc này mới tỉnh khỏi mộng, nhìn quanh bốn phía, nào đâu còn cái bóng của Vu Diêm Phù?
Vừa rồi, thì ra là ảo giác.
Cánh tay vẫn còn đang run lẩy bẩy, tim đập mãnh liệt như liệt mã thoát cương, Bạch Đàm nắm chặt Thí Nguyệt Câu, ở trong khoang thuyền tìm kiếm một vòng, cũng không tìm thấy cái vị khách không mời mà tới tạo ra ảo ảnh, nên đành đến bên cạnh dược nhân, thấy cái chân đứt lìa của y đã mọc trở lại, hắn mới khom lưng nâng người ngồi dậy, nào biết hai chân giờ mềm nhũn đến lợi hại, đã khụy xuống đất.
Một đôi tay lạnh lẽo nắm chặt lấy bả vai hắn, Bạch Đàm như người vừa sống sót qua tai ương, vẫn chưa hết sợ hãi, trái tim như muốn rơi mất, ôm lấy cổ dược nhân, đặt đầu vào hõm cổ của y: “A Si!”
Vu Diêm Phù xoa xoa lưng hắn, lúc chạm đến trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực, thì rõ hiện giờ hắn thực sợ hãi.
—— đối ân nhân thì ỷ lại như vậy, còn đối với sư phụ…thì sợ như rắn rết? Tốt, thật sự tốt lắm.
“Ngươi tại sao lại tới nơi này? Có phải mấy người hôm trước lại tới tìm ngươi không?”
Vu Diêm Phù không đáp, ngân châm trong tay bỗng nhiên loé lên, đâm vào huyệt Não Hộ của Bạch Đàm, khiến hắn rên lên một tiếng, rồi mất đi ý thức.
“Thì ra tiểu yêu nghiệt này đối với đại ca lại sinh tâm ỷ lại như vậy…”Ở một góc nào đó bỗng nhiên truyền tới tiếng than nhẹ của gã thanh niên, “Là tiểu đệ nghĩ quá đơn giản. Đại ca, cũng là huynh cao minh.”
Vu Diêm Phù mở mắt, nhìn bóng người trong góc tối, đồng tử hơi mơ hồ hiện lên tia huyết sắc, sát ý ẩn hiện, nhưng thoáng cái đã biến mất, dịu giọng nói: “Liên Cưu, lần sau nếu đệ lại bướng bỉnh dằn vặt tiểu yêu nghiệt này, không khéo dọa hắn tới điên, chết mất, đại ca đành phí công nhọc sức, đệ có nghĩ tới lợi hại trong đó?”
Phải lúc lâu sau, giọng nói mang đầy oán giận kia mới đáp lại một tiếng: “….đã hiểu.”
Hắn không khỏi hơi nghi hoặc mà rụt tay về, nhưng cổ tay lại bị nắm chặt.
Năm ngón tay lạnh lẽo đan xen giữa những ngón tay, môi mỏng chạm tới vành tai, hô hấp nặng nề mà áp lực, nhưng giọng nói lại cực kỳ rõ ràng: “A Si…Thích người.”
Mấy chữ vừa thốt ra khỏi miệng, Vu Diêm Phù đã âm thầm tự giễu bản thân. Đời này của y, đứng ở nơi cao lạnh lẽo vô cùng, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng kẻ khác, thân tín bằng hữu cũng không được mấy người, tất nhiên cũng không nhớ rõ bao lần nói dối, có bao nhiêu âm hiểm, hạ xuống bao nhiêu bẫy rập âm mưu, chỉ có một câu này… Không kìm lòng được, mỗi từ mỗi chữ đều là thật lòng.
Nhưng lại trong lớp da của kẻ khác.
Bạch Đàm giật mình ngồi đó, nghi hoặc mà nghiêng mặt nhìn, tầm mắt nhất thời bị hãm trong đôi con ngươi lam sắc cực gần, đáy mắt kia loang lỗ khó hiểu, làm cho hắn chỉ cảm thấy như lạc vào vùng sương mù, nhất thời không rời mắt được, trốn cũng không xong.
Trong cõi đời này, rất nhiều người ghét hắn hận hắn, người xem thường hắn cũng nhiều, mơ ước hắn lại càng cả khối, nhưng mà không có bất cứ kẻ nào, thẳng thắn trần trụi, không hề che dấu nói với hắn, yêu thích hắn.
Mà lại là tên căn bản không thể có tình người- dược nhân.
Nhưng trên đời, cũng không có kẻ nào, so với dược nhân này đối với hắn thật lòng hơn.
Bạch Đàm mở to mắt mê mang nhìn dược nhân, lòng ngực đóng băng từ lâu giống như bị nứt, mang theo nỗi đau đớn kịch liệt.
Cơn đau bất ngờ chợt kéo tới, làm cho hắn chẳng biết làm sao, vội vội vàng vàng lấy tay che mặt, chôn đầu vào giữa hai gối, như muốn đem bản thân giấu đi.
Thân thể lại bị đôi tay phía sau giữ lấy, mạnh mẽ vững vàng mang hắn tiến vào lòng ngực, sau đó hõm vai hơi trầm, thì ra người phía sau đã dựa cằm vào, Bạch Đàm theo bản năng vùng vẫy một lúc, lại càng cảm thấy cánh tay phía trước nắm lấy thật chặt, môi mỏng lành lạnh lướt qua gò má hắn, đem hết thảy nước mắt xóa đi.
Bạch Đàm rụt đầu lại, buông lỏng hai tay, định tách cánh tay y ra. Vu Diêm Phù thoáng thấy một giọt nước mắt trượt tới khoé môi hắn, giống như mê muội cúi đầu liếm sạch, tựa như trời nắng hạn gặp cơn mưa rào, có thể nếm thấy muôn ngàn tư vị.
Bạch Đàm tất nhiên không chịu để y trói buộc bản thân, nhưng hắn vừa mới bị liếm, Nhiêu Cốt bỗng mang theo ngứa ngái từng trận, lập tức kinh hoàng biến sắc, xoay người dùng một chưởng bổ ra phía sau. Hắn một chưởng tùy ý dùng lực, kình đạo rất lớn, đánh bay Vu Diêm Phù đập thẳng vào tường, vô cùng chật vật mà rớt xuống đất. Vu Diêm Phù thở hổn hển mấy hơi, đẩy thân người dậy, lập tức nôn ra một ngụm máu, khoé môi mỉa mai hơi cong lên “Chủ nhân… A Si đã làm sai?”
“Ngươi biết thì tốt.” Bạch Đàm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, khi lại mở ra, sắc mặt đã lạnh, nhưng khoé mắt vẫn còn lệ quang, tựa như băng tuyết ngàn năm vươn sương lạnh, không sao thấy được chút tâm tình?
Tâm tính hắn vốn như nước, tâm địa hiền dịu, lại nhát gan nhút nhát, nhưng để đóng băng ba thước, nước thành băng cứng, không phải do trời đông lạnh một ngày, hắn chập choạng, lần mò, đi tới bước đường hôm nay, ngồi lên vị trí giáo chủ, nói ra cũng không phải dễ? Nếu như hắn thật sự dễ dàng động tình, thì sao có thể không lo không sợ, ngang dọc thế gian?
Là ân nhân thì đã làm sao? Vong ân phụ nghĩa thì đã thế nào?
Hắn khi sư diệt tổ thì cũng đã làm, nào còn sợ tới trời báo ứng?
Không chờ cho dược nhân bò dậy, hắn đã giơ tay, làm y khom lưng uốn gối phủ phục dưới chân mình, hắn hạ mắt nhìn xuống, bễ nghễ như thần linh nhìn xuống con giun cái kiến: ” Ngươi phải biết, ngươi chỉ là dược nhân của bản tọa, sống là dược, chết cũng là dược, những cái khác, chớ mà mơ hão.”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, hắn liền ngưng thở, lui vài bước về sau, che chặt miệng lại.
Vì cái gì… Vì cái gì lời càng nói lại càng giống người kia?
Tại sao?
Bạch Đàm tâm loạn như ma, ánh mắt lơ đãng thoáng thấy một vò rượu bên cạnh, một mạch đã đem nắp mở ra, đập tan nát, nâng vò rượu lên cố sức uống khiến cho khắp mặt đều là rượu. Một hơi nốc rượu tới cạn đáy, thì tửu lực cũng đã chống đỡ không nổi, tiện tay ném thẳng vò rượu, đập bể tan nát, nghiêng trái ngã phải ngồi ở một bên bàn thấp, lấy Đàn Không bên góc tường ôm vào lồng ngực, đàn loạn một hồi.
Âm không thành âm, luật chẳng thành luật, đúng như nỗi lòng ngổng ngang bất khan.
Hắn lần đầu uống nhiều rượu như vậy, say đến nói năng hồ đồ, trong miệng đều là hồ ngôn loạn ngữ: “Ai nói cái gì rượu không say người tự say, hoa không mê người tự mê…đều là si nhân, ta mới không thèm làm cái si nhân.”
Dứt lời, liền ôm đàn, nằm ở án thượng, say đến ngủ thiếp đi.
Si nhân?
Vu Diêm Phù nhìn chằm chằm người thiếu niên đang ngủ, một tay lướt qua má hắn nhẹ nhàng đặt trên dây dàn, một tay cầm lên vò rượu ngã loạn trên án thượng, cười không thành tiếng, ngửa cổ, đem rượu còn sót lại trong vò một hơi cạn sạch.
Đàm Nhi, ngươi nào biết, kẻ bây giờ si… Cũng chẳng phải là ngươi.
—————–
Giờ sửu, Đêm hôm đó.
Khi tất cả mọi người đều chìm trong giấc ngủ, không một ai phát hiện, có một người lặng lẽ đột nhập vào khoang thuyền.
“Khè khè, khè khè…”
Trong bóng tối, có một người bị trói trên cột thuyền máu thịt be bét không còn hô hấp, ở chỗ trống trong tròng mắt gã, có một sinh vật màu trắng to bằng ngón tay đang chậm rãi ngọ nguậy, đang từng chút từng chút bò ra.
Lúc nó vừa mớ thò đầu ra, một bàn tay thon dài tái nhợt từ phía trên hạ xuống, kẹp chặt nó ở giữa ngón tay.
Đôi con ngươi màu lam nửa nheo lại, quan sát tỉ mỉ cổ trùng vừa mới nuôi được trong chốc lát, rồi đem nó đặt trên mạch máu của chính mình, cổ trùng dài nhỏ vừa rời khỏi tay, liền chui vào biểu bì da, biến mất không còn bóng dáng, chỉ có lưu lại một lỗ máu nhỏ. Nhưng trên cánh tay của y, lại có một mạch máu hơi hơi dịch chuyển.
Vu Diêm Phù nhắm mắt lại, ngón tay hợp lại rồi mở ra, hai huyệt mạch nhâm đốc từng cái chảy ra một dòng máu, cũng chẳng bao lâu, thân thể y đã máu me đầm đìa, khí lưu trong kì kinh bát mạch dần dần mãnh liệt. Làm toàn thân y cảm thấy khoan khoái, y thở dài một hơi, hai ngón tay tại huyệt Thần Phong nhấn nhấn một chút.
Mò tới một điểm nhô ra, liền lập tức bóp lấy, một đường ấn ép tới mạch đập, đầu ngón tay chen vào, mang cổ trùng khoét ra, ném xuống đất, ngón tay giữa của y phất lấy một cái, kim châm đột ngột phóng ra, lập tức đâm chết sinh vật nọ. “Kẽo kẹt”, ngay đúng lúc này, sau lưng Vu Diêm Phù bỗng nhiên truyền tới một tiếng động.
Y nghiêng đầu nhìn sang, thấy ánh trăng xuyên qua khe cửa chật hẹp chiếu vào, chính là khuôn mặt tinh xảo như ngọc của người thiếu niên.
Bạch Đàm đẩy cửa ra chậm rãi đi vào. Hắn xõa tóc, trên người chỉ khoác một cái trường bào mỏng màu tím bọc lấy cơ thể như ngọc, cả người nhưng bị bao quanh bởi sương mù.
Vu Diêm Phù ngưng mắt nhìn theo hắn, không nói lời nào, thiếu niên vậy mà xoay người lại, ngồi vào lồng ngực của y…
Một đầu tóc đen như thác của hắn, toàn bộ đều tiến vào lòng ngực, hai tay mềm mại ôm lấy cổ y, thân mật như liễu quấn trụ, đôi môi mỏng đỏ cũng nửa mở, chậm rãi hướng hai má y sáp lại.
Ánh mắt Vu Diêm Phù lập loè sáng, xoa hai gò má hắn, một tay lại thuận theo trượt xuống, đè xuống bả vai thiếu niên.
“Liên Cưu, đệ dọc đường đều đi theo tới sao?”
Trong phút chốc, ảo ảnh chợt tan.
Thiếu niên dựa vào lòng ngực Vu Diêm Phù nhìn thoáng có góc cạnh hơn, biến thành một gương mặt thanh niên tuấn tứ, thân thể cũng thon dài hơn rất nhiều.
“Thật là mất hứng, chút thủ đoạn của tiểu đệ, xưa nay đều không gạt được đại ca.”Liên Cưu thở dài, dùng tay lấy xuống hai cánh mê hồn điệp ở mi tâm, lưu luyến từ trong lòng ngực Vu Diêm Phù đứng dậy, nào ngờ bên hông lại đột nhiên siết chặt, thân thể cũng bị người ôm vào.
Liên Cưu hơi giật mình, xoay mặt lại, trong ánh sáng lờ mờ, che khuất đi hai gò má nhàn nhạt đỏ ửng: “Đại ca? Đệ nghĩ huynh với tên yêu nghiệt kia đã…”
“Làm sao có thể?” Vu Diêm Phù cầm lên bím tóc nhỏ vắt trên cổ gã, xoay xoay giữa những đầu ngón tay, trầm giọng nói, “Năm đó vi huynh cứu giúp hắn, chẳng qua là vì muốn đối phó Vu Diêm Phù, bây giờ ngày ngày dính bên người hắn, chính là sống không bằng chết. Hơn nữa, tâm ý của vi huynh, đệ còn không rõ sao?”
Liên Cưu nghe thế vui mừng khôn xiết, đem cái người sớm nhớ chiều mong ôm lấy thật chặt, động tình chui đầu vào lồng ngực y hạ xuống một nụ hôn, lại lơ đãng thoáng thấy mấy cái lỗ máu mới khỏi, không khỏi nghi vấn hỏi: “Đại ca, chuyện này là tại sao…” Nghĩ lại một chút, mặt gã mới biến sắc, giận dữ hỏi, “Tiểu yêu nghiệt kia hạ cỗ trùng lên người huynh?”
Rồi gã mới chú ý tới cánh tay phải hoàn hảo không chút tổn hại của y, lại càng thêm kinh ngạc.
Vu Diêm Phù nói: “Chớ có ngạc nhiên, ngày sau, vi huynh sẽ giải thích cho đệ.” Nói đoạn, liền duỗi hai chân ra, chấm một chút lân phấn đặt lên mũi ngửi, “Liên Cưu, thừa dịp không có người ở bên, đệ mau đem chặt hai chân của huynh đi.”
“Việc này?” Liên Cưu nghe vậy thì ngạc nhiên không thôi, nhưng nhìn thấy thái độ kiên quyết của y, mới do do dự dự lấy ra câu hồn trảo ở trong tay áo, nhắm mắt lại, đem vuốt sắc bén nhọn hướng thẳng xuống chân y, trong thoáng chốc cái chân đã đứt lìa, máu tươi văng tung toé, Vu Diêm Phù rên lên một tiếng rồi nghiến răng ken két, sau mới thở ra một hơi, run rẩy nói, “Lại đến.”
Liên Cưu lau mồ hôi nhễ nhại trên trán, đang định ra tay chặt luôn cái chân còn lại, thì nghe một chuỗi tiếng bước chân ở ngoài khoang thuyền, lúc định ôm lấy Vu Diêm Phù chạy chốn.
Thì Vu Diêm Phù gỡ cánh tay của gã ra: “Liên Cưu, đệ không thể mang ta đi lúc này.”
Liên Cưu khẽ cắn chặt hàm răng, lại nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng gần, không thể làm gì đành rụt người lại, lẫn vào trong chỗ tối.
Bạch Đàm vốn uống khá nhiều rượu, định xuống dưới xả nước, nhưng vừa mới đến cạnh khoang nhà xí, thì nghe thấy tiếng động lạ ở đáy khoang, thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ mấy tên tù binh hôm nay còn có khí lực chạy trốn?
Hắn nhịn xuống cảm giác buồn tiểu, nắm chặt Thí Nguyệt Câu mới đẩy cửa khoang đáy, vừa bước vào khoang thuyền, hắn đã bị một mùi máu hôi tanh phả thẳng vào mặt.
Đúng lúc này, mây mù che nguyệt, trong khoang thuyền tối tăm cực kì, hắn chỉ có thể dựa vào ánh sáng phát ra từ bảo thạch trên chuôi Thí Nguyệt, mới có thể mù mờ nhìn thấy tình huống trong khoang, mơ mơ hồ hồ thấy một bóng người nằm sấp trên mặt đất, sống lưng chập trùng, nghe thấy tiếng y thở dốc, trong lòng nhất thời cả kinh, nóng lòng cất tiếng gọi “A Si”, sau mới nhanh chóng chạy lên phía trước.
Mới nhìn đã thấy dược nhân nằm trong vũng máu, một cái chân bị chặt đứt lìa, Bạch Đàm không khỏi cả kinh, lại nghe thấy cánh cửa phía sau “Cọt kẹt” đóng lại, ánh sáng trong khoang thuyền lại càng tối tăm. Phát hiện sau lưng có sát ý đánh tới, hàn quang Thí Nguyệt trong tay bỗng loé lên, liền hướng phía sau phóng tới, một đường hàn quang bổ vào bóng tối dày đặc, soi sáng một khuôn mặt người.
Trong thoáng chốc mặt Bạch Đàm trắng bệch, hai chân như nhũn ra, nghiêng ngã lảo đảo, rồi ngã ngồi trên mặt đất.
Bóng người kia từng bước từng bước tiến lại gần chỗ hắn, càng đi càng gần, hàn quang lạnh lẽo khắc họa nên khuôn mặt tựa cười mà không cười cong nhẹ khoé môi, một đôi mắt sâu không lường được, con ngươi không chút ánh sáng, tóc mai mày kiếm.
Thật rõ ràng trước mắt, ác mộng đã thành sự thật.
Bạch Đàm cảm thấy đầu ngón tay của mình như đang run lên, bàn tay cũng run rẩy, sau đó cảm giác run rẩy như ôn dịch ăn mòn cả cánh tay, làm tay hắn cầm Thí Nguyệt Câu cũng không xong, Câu ngâm cũng phát ra tiếng kêu ong ong run rẩy.
“Ngươi đừng tới đây!”
Bóng người mắt điếc tai ngơ ung dung mà bước tới, càng đi càng gần.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi sao có khả năng còn sống?”
Bạch Đàm nhìn chằm chằm y, bờ môi run lẩy bẩy, viền mắt cũng đỏ lên.
Bóng người không đáp, chỉ chậm rãi vươn tay về phía trước, ngăn lại Thí Nguyệt câu đang lay động trước mặt, trong ánh sáng mờ nhạt, chỉ có thể thấy độ cong cánh môi càng lúc càng sâu, ngón tay thon dài dọc theo hình dáng thanh đao một đường trượt xuống, giống như khi đó, tựa như muốn xoa mặt hắn, lại tựa như có dục vọng muốn bóp lấy cổ hắn. Bạch Đàm đứng thở hổn hển, cánh tay hơi động, chỉ muốn đem lưỡi đao chém toạt lồng ngực nam nhân, nhưng cơ thể không thể nhúc nhích dù một chút, lại càng run rẩy đến lợi hại.
“Làm sao, ngươi lại sợ ta đến vậy?”
Người kia khẽ cười, thanh âm như tấm lưới cửi dệt, làm Bạch Đàm có cảm giác như tim bị siết chặt, cổ họng dâng lên một luồng nóng rát, lưỡi cũng nếm được cả mùi máu tanh. “A!” Hắn giơ một tay che kín miệng, miễn cưỡng ngăn lại ngụm máu tươi.
Ánh mắt Vu Diêm Phù đột nhiên trầm xuống, mắt nhanh như chớp bắn về phía người đối diện.
Hứng thú của Liên Cưu chính là đang tăng, nào đâu chịu từ bỏ, thấy dáng vẻ Bạch Đàm như thế, thì biết mê hồn điệp đã đụng đến tâm ma của hắn, liền càng được nước lấn tới, chỉ muốn lợi dụng cơ hội này tra tấn hắn một phen.
“Nhớ ta sao…” Bạch Đàm nghe thấy tiếng cười thoảng như trong cơn ác mộng, ngữ khí như ẩn ý đưa tình, đầu ngón tay như gần như xa mà chạm vào khoé mắt hắn, chạm qua chóp mũi, rơi xuống mu bàn tay che miệng, chỉ là nhẹ nhàng chạm vào, lại làm Bạch Đàm giống như bị tia lửa bắn trúng lùi lại một bước, đạp vũng máu đặt mông ngồi trên mặt đất, chân co lại lùi về phía sau, lưỡi đao trong tay lại cũng nắm thật chặt, lưỡi đao không chút sai lệch nhắm vào ngực đối phương——
Đúng rồi, hắn từng dùng lưỡi đao này khoét tim y, người này sao có khả năng còn sống chứ?
Nghĩ như vậy, nhưng mùi máu tanh trong miệng hắn vẫn còn nồng nặc.
“Nhìn ngươi sợ hãi như vậy kìa, ta cũng không có ăn thịt ngươi…”
Liên Cưu thở dài, cúi người xuống, lại càng lớn mật cũng càng thêm hưng phấn.
“Ngươi sợ vi sư, sợ tới vậy, là vì không bỏ xuống được hay vì không thể quên?”
“Ngươi đừng tới đây!” Bạch Đàm toàn thân run lên cầm cập, giọng nói cũng biến đổi, thứ nhất là bởi vì sợ, thứ hai là vì Nhiêu Cốt phía sau lại như đuôi hồ ly mà đang lay động, chốc chốc, lại càng thêm kịch liệt. Mắt thấy mặt Vu Diêm Phù càng lúc càng lại gần, bên tai hắn bỗng nhiên vang lên giọng nói của Quỹ Ngư Nhi, thầm thấy kinh hãi, nghẹn giọng hô lên: “Ngươi là người cũng được, là quỷ cũng được, ta có thể giết ngươi một lần, thì cũng có thể giết ngươi lần thứ hai!”
Lòng Vu Diêm Phù thít chặt một cái, lại thấy thiếu niên giống như phát điên mà giơ tay bổ tới, làm bóng người trước mắt trong khoảnh khắc tiêu tan.
Bạch Đàm cứ thế mà chém vào khoảng không, hai cánh bướm xanh lam phát quang lả tả rơi xuống, vỡ tan thành bột mịn, hắn lúc này mới tỉnh khỏi mộng, nhìn quanh bốn phía, nào đâu còn cái bóng của Vu Diêm Phù?
Vừa rồi, thì ra là ảo giác.
Cánh tay vẫn còn đang run lẩy bẩy, tim đập mãnh liệt như liệt mã thoát cương, Bạch Đàm nắm chặt Thí Nguyệt Câu, ở trong khoang thuyền tìm kiếm một vòng, cũng không tìm thấy cái vị khách không mời mà tới tạo ra ảo ảnh, nên đành đến bên cạnh dược nhân, thấy cái chân đứt lìa của y đã mọc trở lại, hắn mới khom lưng nâng người ngồi dậy, nào biết hai chân giờ mềm nhũn đến lợi hại, đã khụy xuống đất.
Một đôi tay lạnh lẽo nắm chặt lấy bả vai hắn, Bạch Đàm như người vừa sống sót qua tai ương, vẫn chưa hết sợ hãi, trái tim như muốn rơi mất, ôm lấy cổ dược nhân, đặt đầu vào hõm cổ của y: “A Si!”
Vu Diêm Phù xoa xoa lưng hắn, lúc chạm đến trái tim đang đập mãnh liệt trong lồng ngực, thì rõ hiện giờ hắn thực sợ hãi.
—— đối ân nhân thì ỷ lại như vậy, còn đối với sư phụ…thì sợ như rắn rết? Tốt, thật sự tốt lắm.
“Ngươi tại sao lại tới nơi này? Có phải mấy người hôm trước lại tới tìm ngươi không?”
Vu Diêm Phù không đáp, ngân châm trong tay bỗng nhiên loé lên, đâm vào huyệt Não Hộ của Bạch Đàm, khiến hắn rên lên một tiếng, rồi mất đi ý thức.
“Thì ra tiểu yêu nghiệt này đối với đại ca lại sinh tâm ỷ lại như vậy…”Ở một góc nào đó bỗng nhiên truyền tới tiếng than nhẹ của gã thanh niên, “Là tiểu đệ nghĩ quá đơn giản. Đại ca, cũng là huynh cao minh.”
Vu Diêm Phù mở mắt, nhìn bóng người trong góc tối, đồng tử hơi mơ hồ hiện lên tia huyết sắc, sát ý ẩn hiện, nhưng thoáng cái đã biến mất, dịu giọng nói: “Liên Cưu, lần sau nếu đệ lại bướng bỉnh dằn vặt tiểu yêu nghiệt này, không khéo dọa hắn tới điên, chết mất, đại ca đành phí công nhọc sức, đệ có nghĩ tới lợi hại trong đó?”
Phải lúc lâu sau, giọng nói mang đầy oán giận kia mới đáp lại một tiếng: “….đã hiểu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất