Dược Nhân Độc

Chương 29

Trước Sau
“Cho nên các ngươi tới tìm bản tọa là vì muốn cùng bản tọa liên thủ giết chết Phục Lộc?”

Di Lan Sanh bị khẩu khí của hắn làm cho tức gần chết, gầm lên: “Không sai.”

“Tên Phục Lộc kia trắn trợn tung tin đồn về bản tọa, còn treo giải thưởng đầu của bản tọa, ta thực sự có ý định giết chết gã, nhưng là đáng tiếc, bản tọa bình sinh không thích bị người khác làm vướng tay vướng chân.” Cho dù nói như thế, nhưng lòng Bạch Đàm vẫn có chút tiếc nuối mấy lời nói khi nãy của lão Shaman, đành cắn răng quay lưng đi, “Còn nữa, Di môn chủ, ngươi yên tâm, chuyện vừa rồi, ngươi cùng ta xác thực không có phát sinh bất cứ chuyện gì, là trong sạch, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.”

Tầm mắt Di Lan Sanh nhìn vào vạt áo nơi vết máu loang lỗ—— là một nam nhân, lại còn là xử nam, đã bị mình phá thân, chứng thực rành rành, nhưng dáng vẻ lại như thường vô sự, quả thực là cầm được mà buông cũng được.

Nhìn Bạch Đàm sắp đi vào khoang thuyền, máu nóng gã dâng lên, một phát đã bắt được cánh tay của hắn “Bạch giáo chủ.”

Bạch Đàm nhìn cánh tay, rồi mới nhìn chằm chằm gã: “Chuyện gì?”

“Bạch giáo chủ, nếu ngài muốn giết chết Phục Lộc, với công lực hiện giờ của ngài e là không địch lại. Phục Lộc xem lão cung chủ Nguyệt Ẩn cung như cha, nếu như thua trong tay gã, e rằng, điều gã thực sự muốn cũng không chỉ đơn giản là mạng của Bạch giáo chủ.” Di Lan Sanh nắm chặt ngón tay, “Bạch giáo chủ, ngài có bao giờ nghĩ tới kết cục nếu thua trong tay gã?”

Bạch Đàm không đáp, đồng tử co rụt lại.

……

“Giáo chủ.” Đúng lúc này, một giọng nữ tử dịu dàng vang lên.

Ngẩng đầu nhìn, Quỹ Ngư Nhi đang chậm rãi đi tới. Di Lan Sanh vừa nhìn thấy nàng thì lập tức kinh ngạc, cầm Đồ La Phá Chướng Quyết ý định ra tay, nhưng lại bị lão Shaman miễn cưỡng ngăn cản. Bỗng nhiên, Quỹ Ngư Nhi quỳ xuống.

“Môn chủ, trưởng lão, thuộc hạ Tô Quỹ Vũ xin nguyện ý lấy công chuộc tội, toàn lực ứng phó lấy thủ cấp Phục Lộc.”

“Ngươi sao lại ở đây?” Di Lan Sanh nhìn chằm chằm nàng, rồi lại nhìn về phía Bạch Đàm, “Bạch giáo chủ, ngươi tại sao lại cùng kẻ phản bội giáo ta đi chung một thuyền?”

Bạch Đàm bước lên một bước che trước mặt Quỹ Ngư Nhi: ” Nàng là người quen cũ của đàn chủ Cơ Độc, chỉ là tình cờ đi chung một thuyền, ngươi tin cũng được không tin cũng chẳng sao. Bản tọa không hề biết nàng là người dưới trướng của Di môn chủ, bản tọa chỉ biết, nàng đã cứu bản tọa một mạng. Nếu Di môn chủ có ý định làm khó dễ nàng, trước tiên phải bước qua ải này của bản tọa.”

“Giáo chủ…” Lúc Quỹ Ngư Nhi nghe vậy thì vừa mừng lại vừa lo, mừng vì cháu ngoại trai nhìn như bạc tình sẽ vì người dì mới quen không lâu mà chịu đứng ra, còn lo, cũng bởi vì hắn chẳng hề vô tình bạc nghĩa.

Tâm tính đơn thuần yêu ghét rõ ràng, lại lộ hết ra mặt, không biết ngày sau sẽ chọc đến phiền toái cỡ nào.

“Ngươi ——” Mặt Di Lan Sanh tức khắc xám xịt.

“Aiiii, cần chi phải làm cho to chuyện.” Lão Shaman vừa run gậy lên, một luồng khí lạnh vô hình đã phóng tới ngăn cách giữa bọn họ, chỉ nghe “Răng rắc” một tiếng, boong tàu dưới chân đã nứt ra một cái khe.

Bạch Đàm cúi đầu nhìn xuống, thì thấy trong khe nứt đã bị băng đá lấp đầy, trong lòng lập tức kinh hãi, hóa mới biết nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên. Di Lan Sanh không tính là lợi hại, thế nhưng lão nhân trước mắt này, ấy vậy mà là thế ngoại cao nhân. Chỉ cần dùng một động tác nhỏ, nhưng hắn đã cảm thấy nội lực âm hàn quái lạ cỡ này, đúng là thế gian hiếm có.

Thật không biết vừa rồi lúc cùng Di Lan Sanh so tài. Tại sao lão Shaman lại không ra tay. Nếu như lão ra tay, bản thân mình chính là không có đường thắng, chỉ đành đàm phán với bọn họ.

Hắn lùi về sau một bước, thái độ hung hăng vênh váo giờ đã thay đổi, ôm quyền: “Là vãn bối…thất kính.”

Sắc mặt Di Lan Sanh lúc này mới hơi thu lại, thấp giọng hừ một tiếng, thầm nghĩ, tiểu yêu nghiệt này cũng còn biết lễ độ.

Lão Shaman hơi gật đầu, lại nói: “Bạch giáo chủ, nếu như ngài cứ khăng khăng muốn bảo vệ tô quỹ vũ. Lão hủ cùng môn chủ tất sẽ nể mặt ngài, thế nhưng Tô Vũ Quỹ vốn là kẻ phản bội trong giáo ta, nên phải chịu cực hình lăng trì, mặc dù có ý nguyện lấy công chuộc tội, nhưng hành động cũng phải dưới sự giám sát của môn chủ. Nếu Bạch giáo chủ có ý cùng chúng ta liên thủ đối phó Phục Lộc, không biết, có thể cho người của môn chủ ta lên thuyền đồng hành, cũng là thuận tiện bảo hộ lẫn nhau?”

Sắc mặt Ly Vô Chướng có hơi do dự: “Giáo chủ chuyện này…e là không tiện?”

Bạch Đàm phất tay ngăn hắn lại, ra hiệu cho hắn im lặng: “Lời cũng đã nói tới đây, nếu như vãn bối còn không đáp ứng thì cũng không phải phép.” Dứt lời, hắn lại nhìn lướt qua tầng hai khoang thuyền, “Nhưng mà, tâm phòng người không thể không có, trên thuyền nếu có nhiều người của các vị, vãn bối ngủ cũng không an tâm. Cho nên vãn bốn chỉ có thể đáp ứng, trưởng lão cùng di môn chủ, hai người.”

Di Lan Sanh hơi nhếch khoé môi “Bạch giáo chủ, ngài thật là người sảng khoái. Không sao, những người khác, tại hạ sẽ phân phó bọn họ đi theo đường bộ.”

Bạch Đàm gật đầu, liền dặn dò nhóm La Sát đi chuẩn bị tiệc rượu muộn, mới đính thân dẫn hai người lên tầng hai khoang thuyền.

Màn đêm buông xuống, tuy mỗi người một ý nhưng cùng chung mục tiêu mà “Đồng tâm hiệp lực”

Nhưng bọn họ nào biết, tình cảnh này, đã bị một người ẩn nấp tại bờ sông phía xa thu hết vào đáy mắt.

…..

Đêm nay Bạch Đàm thực sự là ngủ không được.

Hắn lăn lộn khó ngủ, trong đầu toàn là mấy câu nói ban ngày của lão Shaman.

Cái gì là Tu Di Cốc, cái gì là hàn đàm, hắn cùng lão ma đầu đi qua nơi đó từ lúc nào?



Theo lời của lão, dường như lão ma đầu giấu hắn một chuyện gì đó cực kì bí mật.

Có tâm với hắn? Có tâm với hắn? Y làm sao lại có lòng với hắn chứ?!

Chỉ là một lão già chẳng biết nội tình thôi!

Hắn lật người qua, mở to mắt, hoàn tòan không thể ngủ được.

“Chủ nhân, người tỉnh?”

Nghe trong bóng tối có tiếng người khẽ gọi, Bạch Đàm theo tiếng nhìn lại, xuyên qua mành giường, nhìn tới bóng người ngâm mình trong bồn nước, ẩn ẩn hiện hiện, như cách một tầng sương mù.

“Chủ nhân, ngài muốn uống máu?”

“Ừm… uh” Bạch Đàm đáp lời, cổ họng có hơi khan khát, mới biết chứng nghiện máu của mình lại tái phát.

“Ào” một tiếng, dược nhân từ trong thùng nước đẩy người đứng dậy, lộ ra thân thể tinh tráng. Trong lòng Bạch Đàm có hơi hoảng hốt, co rút người vào trong chăn, từ cái chuyện phát sinh đêm qua, nghe dược nhân thổ lộ tiếng lòng, hắn đối mặt với y, đã có chút không được tự nhiên. Khi trước hắn chỉ xem y là một dược nhân. Nhưng bây giờ hắn chẳng những biết y là ân nhân cứu mạng của mình mà còn có chút quan hệ mờ ám. Nên việc hắn lấy thuốc trên người y cũng không còn dễ dàng như trước.

“Chủ nhân, người muốn uống máu?” Giọng nói dịu dàng của nam tử lại vang lên bên tai.

Bạch Đàm nuốt một ngụm nước bọt, duỗi cánh tay nâng mành trướng lên, tạo thành một cái khe nhỏ.

Vu Diêm Phù xuyên qua khe hở nhìn vào trong, thiếu niên tóc đen rối tung, mặc áo lót màu đỏ thẫm, đôi môi mím chặt thành rãnh nhỏ, tựa như nương tử ngượng ngùng sợ hãi bị tân lang vén mở khăn voan.

Cảnh tượng này mông lung như tranh vẽ lại ám muội cực kì.

Tay Vu Diêm Phù đem mành xốc lên, trong nháy mắt, y đã không còn là dược nhân thân thể tàn tật, cũng chẳng phải là bá chủ võ lâm võ công cái thế, mà chỉ là một cái tân lang, cưới được thê tử xinh đẹp như hoa, một đời một kiếp một đôi người.

Thiếu niên mở to đôi mắt đen lay láy, tiến đầu lại gần, môi mỏng dán lên cổ y. Lực cắn da rất nhẹ, hút máu cũng không còn hung ác như trước, miệng nhỏ vô cùng khắc chế mà mút lấy.

Vu Diêm Phù sớm đã quen hắn như hổ đói vồ mồi, khắt này chỉ thấy hắn như hôn chính mình, một cái tay cũng nhẹ nhàng khoát lên vai y, lông mi run rẫy thỉnh thoảng quét qua cằm, tạo ra ý ngứa đến tận xương tủy.

Cái ý ngứa này dẫn dụ y sờ lên tóc thiếu niên. Y cúi đầu, như có như không mà hôn hai má mềm mại, làm trong lòng sinh ra một cỗ kích động, chỉ muốn ấn hắn xuống giường mà mạnh mẽ khi dễ. Nhưng Bạch Đàm chỉ hút lấy mấy cái đã ngưng lại, lật người qua, rồi rút thân vào ổ chăn, chỉ chừa ra cái vành tai trắng trẻo.

“Chủ nhân?”

Vu Diêm Phù gọi một tiếng, lại không thấy hắn đáp lời, hô hấp cũng dần dần đều đều, vậy mà lại ngủ.

Y chạm vào cổ của mình, vết thương cũng không sâu, khoé môi bất giác cong lên. Lúc tầm mắt rơi trên dấu răng ở vành tai thiếu niên, ý cười thoáng đã thu lại, cúi người, để đầu sát vào vành tai hắn.

Bạch Đàm mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy vành tai mình giờ đã tê rần, giống như người kia trước khi chết cắn hắn một cái, bản thân trở thành con mồi bị mãnh thú vây nhốt, lôi hắn vào địa ngục, dùng mọi cách dằn vặt. Trái tim bị sợ hãi cùng cực làm hắn hít thở không xong, ngón tay dài theo bản năng xiết chặt tấm chăn, nói sảng lung tung: “Sư tôn, đừng quấn lấy ta! Đừng quấn lấy ta!”

Vành tai bỗng nhiên được thả ra, nhưng sau gáy lại bị người nắm chặt như bắt mèo.

Cái cảm giác chân thực làm Bạch Đàm run lên cầm cập, lúc mơ màng, hắn chỉ cảm thấy ngón tay nắm sau gáy lần lên vén tóc dài, môi mỏng ẩm ướt chạm vào bên tai, dọc theo cổ mà một đường hôn xuống.

Cực kì dịu dàng, cũng cực kì nguy hiểm, tựa kẻ say đi trên lưỡi dao, một nửa là băng nhưng một nửa là hỏa.

Hắn bước chân đi trên lưỡi dao mà kinh hồn bạt vía, lại lưu luyến quên về. Tim hắn đập đến kịch liệt, hô hấp cũng dần dồn dập, lúc chăn bị mở ra, tấm lưng đơn bạc đã thấm một tầng mồ hôi mỏng, như chất ngọc lộng lẫy phát sáng trong màn đêm, hai mảng xương quai xanh yếu đuôi rụt lại thật khẩn trương.

Khiến Vu Diêm Phù chỉ muốn bẻ chúng trong bàn tay.

Nếu như y không có ở bên cạnh, hiện giờ hắn đã sớm đập cánh mà bay, ngủ trong lồng ngực kẻ khác?

Nghĩ đến đây, lồng ngực y như trăm trùng cắn xé.

Ngươi càng sợ vi sư quấn lấy, vi sư lại càng muốn trói ngươi đến chết.

Y nheo mắt lại, cong gối quỳ trên giường nhỏ, năm ngón tay sờ lấy Nhiêu Cốt.

Dưới bàn tay, vật nhỏ nhẹ nhàng nhút nhít, Vu Diêm Phù đưa tay nhấc lên vạt áo, nhìn chằm chằm cái vật ướt át kiều diễm nhô ra ——

Nhiêu Cốt của hắn…. vì “y” mà lay động?



Nhất thời tay y cứng đờ, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.

“Ưm….” Bạch Đàm bị Nhiêu Cốt quấy rối làm giật mình tỉnh dậy, giơ tay lần về phía sau, Vu Diêm Phù đúng lúc thu tay về. Bạch Đàm xoay người lại, thoáng nhìn thấy một bóng người bên giường, chợt giật mình, cách màng đối diện với đôi con ngươi u lam hẹp dài, Nhiêu Cốt càng làm loạn đến lợi hại.

Nhớ tới khi nãy mộng thấy cái gì, hắn khóc không ra nước mắt ——

Chẳng phải gì khác mà mơ thấy cùng một người giao hoan, hắn bị người kia đè dưới thân tùy ý giữ lấy, có lúc như nam tử trước mắt, lại có lúc như lão ma đầu, thân ảnh của hai người giao thoa lại dung nhập..

Bạch Đàm kéo tấm chăn lên, co đầu gối, giọng nói có phần run rẩy: “Ngươi…, cút ngay!”

“Chủ nhân, ngài làm sao vậy?” Con ngươi lam sắc chăm chăm nhìn thẳng về phía hắn, không hề chớp động.

Trong lòng Bạch Đàm dâng lên cảm giác sợ hãi khó hiểu, chỉ cảm thấy bản thân như con mồi sắp chết bị mãnh thú nhìn chằm chằm. Mắt cá chân lộ ra ngoài chăn cũng bị cái tay lạnh lẽo thình lình nắm chặt, làm hắn rùng mình.

Người kia nghiêng thân người xuống, vây hắn ở bên dưới: “Chủ nhân, người thích A Si, đúng hay không?”

Mấy chữ tựa như xoắn nát hàm răng, từ trong kẽ răng thốt ra vài tiếng, gần như ép hỏi. Trong bóng tối, hô hấp hai người giao thoa giống như lưới võng. Bạch Đàm nhất thời còn tưởng mình vẫn còn trong mộng, thấy người trước mắt cực kì giống Vu Diêm Phù.

Tim hắn kinh hoảng đập nhảy thình thịch, vừa hoảng vừa sợ, rụt thân mình lại, cả người như muốn co rút vào trong chăn. Người phía trên đột nhiên cúi đầu xuống, ngăn chặn môi hắn. Môi răng nháy mắt bị đầu lưỡi khai phá, chiếm đoạt quét qua kẽ răng, quấn lấy đầu lưỡi mút vào như công thành đoạt đất mà chinh phạt.

Dù đã luyện tập mị thuật nhiều năm nhưng Bạch Đàm cũng chỉ là thiếu niên mới biết yêu, làm sao có thể cản được kỹ năng hôn bá đạo, lập tức bị hôn đến đầu choáng mắt hoa. Vu Diêm Phù một tay dọc theo gáy hắn xoa xuống, cảm thấy cả người hắn cực kì mềm mại. Trông hắn giờ đây nào phải là con sói con hung hăng, mà rõ ràng chính là hồ yêu vừa mới hóa hình người, lại còn vọng tưởng thoát khỏi bàn tay y. Nhớ lại hôm trước hắn làm sao mê hoặc Di Lan Sanh, lực đạo y càng tăng thêm mấy phần, cắn Bạch Đàm tới bật máu——

Thôi, đơn giản cứ đem công lực đoạt lại, dạy dỗ mở ra Nhiêu Cốt, làm cho thằng nhãi này không thể rời xa mình.

Vu Diêm Phù nắm hai vai mảnh mai của hắn, trong lòng tình triều mãnh liệt: Cái dáng vẻ non nớt thanh thuần như vậy mà còn muốn luyện “Thiên nữ câu hồn”? Chỉ e là bị người một ngụm nuốt trọn, nhai tới xương vụn cũng không còn. Tầm mắt y men theo cổ dài của hắn nhìn xuống, thoáng thấy trong áo mỏng bán mở lộ ra một hạt phù du non hồng, nhịn không được cúi đầu, cắn một cái, làm Bạch Đàm thoáng cái rùng mình, phát ra một tiềng khóc nức nở tựa như rên rỉ.

Lúc thấy hai người trên giường nhỏ thân thể giao triều, một người đứng quan sát bên cạnh rốt cuộc không kiềm chế nổi. Đại ca, chỉ là diễn kịch, huynh cũng không cần thiết cùng hắn thân mật như vậy mà? Nghĩ như thế, Liên Cưu tay nắm chặt thành quyền, im lặng không một tiếng động tiếp cận, không ngờ toàn thân tràn đầy sát khí,lại làm Thí Nguyệt kêu lên một tiếng nhuệ ngâm!

Bạch Đàm thoáng cái đã bừng tỉnh, thấy phía sau dược nhân có bóng người nhá lên, nhảy ra cửa sổ. Hắn lập tức nắm lấy “Thí Nguyệt” nhảy xuống giường, theo sát phía sau. Người kia lại nhảy xuống nước, nháy mắt đã không thấy bóng dáng. Lúc này chính là giữa xuân, dòng sông chảy xiết, thuyền chạy cực nhanh, Bạch Đàm trong lòng biết, cho dù công phu dước nước của hắn có tốt cũng chưa chắc có thể tìm được người. Cái tên khách không mời mà tới này, chắc hẳn chính là mấy tên ở Nguyệt Ẩn cung mấy hôm trước đột kích.

Cư nhiên một đường theo đuôi

Bạch Đàm nhìn chằm chằm mặt nước, thần chí có chút mơ hồ, thân người cũng hơi lảo đảo. Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh làm nước bắn lên tung toé, có một cái bóng thật dài tựa như rắn nước bơi về phía hắn! Hắn nhảy về sau một bước, thì thấy rõ bóng đó là đầu chim ưng, sau đó mắt cá chân đột nhiên người bị kéo lấy, lôi cả thân người cùng chìm vào trong nước.

Đồng tử Vu Diêm Phù đột nhiên co lại —— cái người tập kích Bạch Đàm, hình như là…..

Lập tức, y đẩy cửa sổ ra, thả người nhảy vào trong nước.

Lúc này, Bạch Đàm đang bị chìm trong dòng nước chảy xiết, cơ thể bị giữ chặt, nhất thời không thoát ra được, bị sặc mấy ngụm nước, một lúc sau, hắn bị người nhấc ra khỏi nước, ngã ập trên bờ. Người kèm hắn theo khinh công cực tốt, chỉ trong chớp mắt, đã cắp hắn bay mấy chục dặm trên biển cát, cũng sử dụng chiêu “Vũ phong lộng nguyệt”.

Cho dù hắn không nhìn thấy mặt nhưng Bạch Đàm cũng biết người này là ai—— đúng là người trong ngày hắn đại khai sát giới, người duy nhất trong tứ đại hộ pháp bỏ trốn – “Tử ma”. Hắn cười lạnh: “Tư U, uổng cho ngươi xưng là người trung thành tận tâm với lão ma đầu, y vừa chết, ngươi đảo mắt đã cùng một bọn với đám người Nguyệt Ẩn cung?”

Người kia nghiêng mặt nhìn sang, liếc xéo hắn một cái. Gã có một cặp mắt hẹp dài, ngũ quan thanh tú, nhưng môi lại có màu đen tím, hai gò má dày đặc tơ máu lan tràn tới tận cổ, bộ dạng trông cực kì yêu dị: “Phục Lộc treo thưởng lấy đầu tiểu yêu nghiệt ngươi, lấy một hạt tràng cốt làm thù lao, có cốt tràng hạt trong tay, là có thể giúp giáo chủ cải tử hồi sinh, chuyệt tốt như vậy, sao bản ma lại không làm?”

Dứt lời, gã ra tay nhanh như cắt, điểm mấy đại huyệt trên thân Bạch Đàm, cũng che hai mắt hắn lại.

Bạch Đàm không nhìn thấy mình đang đi hướng nào, chỉ nghe thấy bên tay tiếng gió vun vút, sau đó, hắn bị ném vào một chiếc xe ngựa, xốc xốc nảy nảy một hồi, bốn phía mới dần dần náo nhiệt.

Đại huyệt trong người hắn đều bị phong bế, hiện tại không có cách nào vận công, tứ chi cũng không còn khí lực.

Hắn không thể làm gì khác là cúi đầu, dùng đầu gối gạt đi băng vải che mắt, nhìn ra bên ngoài.

Xa xa, hắn nhìn thấy trong biển cát mênh mông xuất hiện một ốc đảo. Những con sông đều tụ hội tại hồ nước khổng lồ có ốc đảo trung tâm, như trăm sông đổ về một biển, nguy nga cực kì. Trên mặt hồ mây khói lượn lờ, sương mù mờ ảo, giữa hồ mơ hồ lộ ra một đảo nhỏ hình rồng uốn lượn, tựa như Thận Lâu hư ảo không thật, rồi lại xác thật tồn tại.

Hắn lập tức ý thức được nơi này là La Bố Bạc*, được người vùng này gọi là “Xương bồ hải”, đảo ở trong hồ, là nơi từ xưa tới nay tổ chức đại hội võ lâm, cũng là điểm cuối trong chuyến đi lần này của hắn—— Tàng Long đảo.

Khi vào Tàng Long đảo, là đứng trên một bàn cờ, địch thủ như mây, nguy cơ tứ phía.

Hắn vốn không có gì lo sợ thế nhưng lúc này một thân một mình, lại bị người khác quản chế, không trách được có chút khẩn trương.

Nhưng Tư U cũng không có ý định đi thẳng đến trung tâm hòn đảo, mà điều khiển xe ngựa rẽ sang một lối khác, cách đảo trong hồ càng lúc càng xa, Bạch Đầu nghi hoặc ló đầu ra, theo phương xe mà hướng mắt nhìn.

—————————

* La Bố Bạc hay Lop Nur (tiếng Trung: 罗布泊; Pinyin: Luóbù Pō) là một nhóm các hố, hồ muối nhỏ nằm giữa sa mạc Taklamakan và sa mạc Kuruktag thuộc phía Đông khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương, Trung Quốc

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau