Chương 39
Bạch Đàm gọi to vài tiếng nhưng không thấy người đáp lại.
Hắn cảm thấy thật kì quái, mới phái người lục soát trên thuyền, chỉ chốc lát sau, đã nghe ở tầng hai có tiếng người hô to: “Giáo chủ, không xong rồi!”
Vài người theo tiếng mà đi, men theo cầu thang lên tầng hai, vừa mở cửa khoang thuyền, thì một mùi máu tươi đã xộc thẳng vào mặt, định thần nhìn lại, mới phát hiện một người máu me đầm đìa đang nằm trên mặt đất, người kia có thân hình cường tráng, đầu đội mũ nỉ, không phải Tác Đồ thì là ai? Gã đã bị mổ bụng, ngũ tạng lục phủ không cánh mà bay, thi hài gần như bị cắt thành hai đoạn, nhìn xem tử trạng giống như bị dã thú cắn xé, cực kì thê thảm.
“Là nhân trùng, nhân trùng độc đã tới!” Di Lan Sanh kinh hãi hô lên.
Trong lòng Bạch Đàm cũng lấy làm kinh sợ, đêm qua hắn ngủ ở phía dưới, lại không phát hiện được điều gì. Vài người trên thuyền này cũng là cao thủ, ngay cả bản thân Tác Đồ, cũng có thân thủ bất phàm, vậy mà đám nhân trùng kia lại đi như vào chốn không người, giết chết gã, cắn nuốt một phần thi thể, mà lại không kinh động một người, thật đúng là có chút khủng bố.
“Qủa nhiên lời đồn không phải giả, nhân trùng này như quỷ tựa ma, đến không ảnh đi không tung, làm người khác khó bề phòng bị. Bọn chúng đến vì Phục Lân nên nhất định vẫn còn ở gần đây, nói như vậy Phục Lộc cũng đã tới”
Bạch Đàm lại nói: “Xét tới việc đêm qua không nhìn thấy Quỷ Ngư Nhi, hẳn không phải là do trùng hợp, có thể cô ta đã nhìn thấy Phục Lộc nên đuổi theo. Nhắc mới nhớ, ngày đó lúc ta nhìn thấy Phục Lộc, gã có đeo nhân cốt tràng hạt trên cổ.”
“Bạch giáo chủ quả thật quan tâm đến nhân cốt tràng hạt.” Di Lan Sanh nhìn xoáy vào trong mắt hắn, gã thật sự không thể hiểu nổi, tiểu yêu nghiệt này quan tâm đến chuyện sư tôn của hắn như vậy, cớ sao năm đó lại giết chết y?
” Tại hạ nói ra điều này tuy có hơi mạo phạm nhưng nhân cốt tràng hạt là thánh vật của giáo chúng ta, sẽ không chia sẻ cho người khác, cho dù Bạch giáo chủ có hiệp trợ chúng ta đoạt lại thánh vật từ tay Phục Lộc, thì cũng chỉ xem là trưởng lão mượn sức của ngươi một chút thôi, nên chớ sinh lòng tham, nếu không cho dù ngươi có là bá chủ võ lâm, thì cũng là kẻ trơ trẽn trong thiên hạ.”
Bạch Đàm bị gã kích động, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xem bổn tọa thành loại người gì? Bổn tọa chỉ có hứng thú với vị trí bá chủ võ lâm, thánh vật hay không thánh vật, ở trong mắt bổn tọa chính là một đống phân chó.”
“Ngươi!” Di Lan Sanh trợn mắt tức tối nhìn hắn.
“Ôi chao, Bạch giáo chủ cùng môn chủ đã quá lời rồi.” Lão Tát mãn đành phải nói chen vào, “Lão hủ tin tưởng Bạch giáo chủ là người có tính cách ngay thẳng, nhìn xa trông rộng, tuyệt đối không phải là loại người thất tín bội nghĩa. Lão hủ chỉ mong Phù Đồ giáo cùng Mạn Đồ La Môn có thể trăm năm hảo hữu, trở thành bạn bè của nhau, nắm tay cùng tiến.”
“Vẫn là tiền bối thông tuệ.” Bạch Đàm cười cười, có thể sống được bao lâu, hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần lúc sống thống khoái phong quang, không có điều gì nuối tiếc, thì dù cho nhân cốt tràng hạt có thể làm người chết sống lại, thế nhân cầu mà không được, thì hắn đây cũng chẳng nghĩ tới việc sống lại một lần. Hắn đưa ba ngón tay lên, “Ta Bạch Đàm tại đây xin thề, tuyệt đối không có ý định chiếm đoạt nhân cốt tràng hạt, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!”
Vừa dứt lời, phía chân trời thật truyền tới một chuỗi dài tiếng sấm. Chỉ chốc lát sau, cuồng phong gào thét, mây đen dày đặc, báo hiệu một trận mưa rền gió dữ ầm vang sắp sửa xảy ra.
Ngực Ly Vô Chướng như bị người bóp chặt, tay nắm lại thành đấm.
Bị thiên lôi đánh, chết không tử tế…Sư đệ, chính ngươi cũng biết rằng, bản thân nào còn mệnh để chết không tử tế chứ?
Nếu thật sự phải chịu hình phạt, thật bị người trong thiên hạ khinh bỉ… thì người đó cũng không phải là ngươi.
Cho người xử lý thi thể Tác Đồ xong, Bạch Đàm xoay người bước xuống cầu thang, đến khoang đáy chỗ Phục Lân. Thiếu niên gầy yếu đã được người tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên giường, trên người cậu ta mặc là quần áo của hắn, bởi vì hình thể không chêch lệch lắm, cũng xem là vừa. Cậu đang nhắm hai mắt, lông mi không kiểm soát được run rẩy, ngực phập phồng đến kịch liệt, tựa như trong mơ có ác thú từng bước tiến lại gần, làm cho cậu sợ hãi tới cùng cực.
Bạch Đàm nhìn dáng vẻ này của cậu ta, trong lòng vậy mà trào ra một cảm giác thương xót, tiện tay đắp lại chăn cho cậu.
Tuy rằng hắn có ý lấy nhi tử Phục Lộc này làm con tin, nhưng lại vô tình thương tổn cậu, càng không nghĩ cậu ta bị làm nhục, đặc biệt là rơi vào cái việc bất kham này…
Hắn tuy có ý đem Phục Lộc này nhi tử làm như con tin, lại vô tình thương hắn, càng không nghĩ như thế làm nhục hắn, đặc biệt là này bất kham việc……
Tay lơ đãng chạm vào da thiếu niên, cảm thấy nơi đó nóng bỏng vô cùng, Bạch Đàm nhăn mày, kiểm tra trán cậu một chút, quả nhiên phát hiện giờ đã sốt tới lợi hại, nên cầm bầu rượu trên bàn lấy chút rượu, thấm vào khăn lụa, cẩn thận chà lau gương mặt nóng hổi tái nhợt của thiếu niên.
Chưa lau được vài cái, hắn đã cảm thấy tay áo bị người kéo lại: “Ngươi…”
Mí mắt thiếu niên khẽ động đậy, sau hàng lông mi lộ ra đáy mắt giờ đã vô hồn, đôi môi không huyết sắc giật giật, phát ra tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu, cơ hồ bị tiếng giông bão bên ngoài che lấp.
“Ngươi còn mèo khóc chuột giả từ bi.”
Dường như sợ hắn không nghe thấy, thiếu niên càng cố sức đề cao âm lượng.
“Kêu người làm nhục tiểu vương xong, giờ lại đối xử tốt với tiểu vương, ngươi cho rằng tiểu vương sẽ cảm kích ngươi sao?”
Bạch Đàm thu khăn tay về, đứng dậy quay người đi: “Đây không phải là lệnh của ta.” Dừng lại giây lát, hắn mới nói tiếp, ” Lại nói, người kia cũng đã bị nhân trùng độc của ngươi giết chết, gã tốt xấu gì cũng là dục chủ của giáo ta, gã phạm sai lầm, nhân trùng độc của ngươi cũng đã giết chết gã, bổn tọa không so đo với ngươi, ngươi còn muốn thế nào!”
“Không so đo cùng ta… được, ngươi nhớ kỹ cho ta”, giọng thiếu niên run rẩy, ho khan vài cái, thế nhưng lại nở nụ cười, ” Phụ thân ta cực kì thương ta, nhất định là người sẽ không tha cho ngươi!”
Bạch Đàm liếc nhìn cậu ta, nhịn không được hỏi ngược lại “Thương ngươi, thương ngươi mà biến ngươi thành mẫu trùng?”
Thiếu niên cười xong, dùng tay áo xoa xoa miệng, “Ngươi thì biết cái gì! Trở thành mẫu trùng, ta chính là vũ khí lợi hại nhất của phụ thân, cha lấy ta làm vinh, cũng không rời ta được.”
Bạch Đàm nghe câu nói này của cậu có hàm chứa mùi ái muội, thì không khỏi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ thầm, câu tứ như vậy, nào giống nhi tử bình thường dựa dẫm vào phụ thân, mà ngược lại càng giống như luyến ái thật.
Lo sợ Phục Lân tỉnh táo sẽ dẫn nhân trùng độc cùng Phục Lộc tới, Bạch Đàm bèn xoay người điểm huyệt ngủ của cậu.
Lúc đi lên boong tàu, mưa đã ngừng hẳn, nhưng sắc trời vẫn rất âm u, như đêm đen đặc.
Trên mặt hồ không biết tựa khi nào đã bị màng sương mù dày đặc bao phủ, nhìn xa xa, trong màn sương có vô số ngọn đèn dầu lập loè, càng lúc càng nhiều, giống như lửa lan khắp đồng cỏ, cũng không ít thuyền con hướng thẳng vào bờ.
Bạch Đàm nheo mắt, là người của môn phái khác tới sao?
Di lan sanh chậm rãi tới bên cạnh hắn, trong tay áo lấy ra ưng kính hướng mặt hồ quan sát một hồi, lòng u ám: “Bạch giáo chủ, chúng ta tốt nhất là lên đảo trước. Thanh danh của ngươi vốn đã không tốt, lại bị Phục Lộc treo giải thưởng lấy thủ cấp, nên bị người trong giang hồ xem như là đinh trong mắt gai trong thịt, giờ xem ra lên đảo vào trận “lục đạo luân hồi”, vậy mà an toàn hơn một chút. Qua được trận “lục đạo luân hồi”, vào Tàng Long đảo, bên trong có “Giác giả” trấn trụ, những người gây bất lợi với ngươi, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Muốn đánh, cũng chỉ có thể quang minh chính đại lên lôi đài. Nhưng nếu ở chỗ này, bọn họ có thể cùng nhau vây công.”
Bạch Đàm a một tiếng, hỏi lại: ” Giác giả là người thế nào?”
Di Lan Sanh thấy hắn không chút lo lắng bản thân thành đích nhắm cho mọi người chỉ trích, ngược lại còn tò mò đặt câu hỏi, vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười: “Giác giả, đó chính là Lạt Ma. Mấy trăm năm trước, Tàng Long đảo chính là thiền viện của một số tăng lữ ở Thiên Trúc tu hành, những tăng lữ đó cả đời thanh tâm khổ tu, chưa bao giờ ra khỏi đảo, trở thành Lạt Ma, thân thể không hoại không diệt, vẫn còn lưu giữ linh hồn lúc sinh thời, luôn bảo vệ Long Thành. Ai có thể bước vào thần điện Đế Thích Thiên, trèo lên đỉnh đầu bức tượng ngài ấy lấy một hạt xá lợi Phật, thì giác giả sẽ nghe theo lệnh kẻ đó, nhận người đó làm Đế Thích Thiên, tôn lên làm Phật chủ.”
“Thì ra là thế.” Bạch Đàm sờ sờ ngực, thầm nghĩ, chẳng lẽ hạt xá lợi huyết mà hắn đào ra từ tim Vu Diêm Phù, chính là xá lợi Phật năm đó y lấy được lúc bước lên vị trí bá chủ võ lâm sao? Nói như vậy chẳng lẽ hắn vừa vào thành Tàng Long, những “giác giả” đó sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn?
Hắn sờ sờ cằm, nếu là dễ dàng như vậy, thì cũng chẳng còn gì thú vị.
“Xem ra, Bạch giáo chủ đã dự liệu từ trước?”Di Lan Sanh nhịn không được hỏi.
Bạch Đàm che miệng, mới ý thức đã buột miệng nói ra những suy nghĩ trong đầu mình, đành cười nói: “Đó là tất nhiên, võ công bổn tọa vốn đã cao cường, còn sợ gì ai nữa? Ở Lâu Lan, bổn tọa đã từng giao thủ với Phục Lộc, gã cơ bản chẳng phải là đối thủ của ta, vị trí bá chủ võ lâm, với bổn tọa mà nói chính là vật nằm trong túi.” Di Lan Sanh nghe hắn nói mấy câu ngông cuồng tự đại như vậy, khoé miệng bất giác cong lên, không nhịn được mỉm cười. Mấy ngày này ở chung, gã càng ngày càng cảm thấy hắn nào giống như trong tưởng tượng âm tàng thâm hiểm, mà chỉ giống như tiểu hài tử xấu bụng, đem bản thân ngụy trang thành dáng vẻ mỹ nhân rắn rết, nhưng bên trong kì thật là con người đơn thuần thẳng thắn mà thành thật.
Thật sự là… không làm cho người khác hận được.
“Nếu là như vậy, tại hạ trước cầu chúc cho Bạch giáo chủ sớm ngày ngồi lên vị trí bá chủ võ lâm.”
“Mong như lời chúc lành của Di môn chủ” Bạch Đàm đứng thẳng lưng, hướng mắt nhìn về những ngọn đèn dầu sặc sỡ trên mặt hồ, thực sự có cảm giác bễ nghễ thiên hạ, “Vậy chúng ta càng cần sớm ra tay hành động, chiếm lấy tiên cơ.”
Không đợi những chiếc thuyền đó cập vào bờ, người trên thuyền đã thu dọn xong hành trang, đặt chân lên Tàng Long đảo, đi không được bao lâu, phía trước đã xuất hiện một quần thể đá hình thù quái dị. Những phiến đá nơi đây khá kì lạ dường như được thiên nhiên đẽo gọt rất tinh sảo, phần lớn đều cao đến vài chục trượng, dài vài trăm thước, đặt sát nhau tạo thành từng lớp hàng rào tự nhiên, từ bên ngoài nhìn vào quần thể đá, chẳng có gì khác lạ, như từng lớp đá bên trong lại có địa hình phức tạp, tồn tại không ít bẫy rập ảo cảnh, là do những thiền sư ở Thiên Trúc năm đó vì muốn khảo nghiệm kẻ hữu tâm đến tu hành mà thiết đặt, có thể so sánh với mê cung, vì có sáu ải trận tương ứng với sáu đường luân hồi, nên được gọi là “Lục đạo luân hồi”.
Tác mãn lão vu nói: “Chư vị có đem theo la bàn trong người chứ?”
Mọi người nhanh chóng lấy la bàn trong bọc hành lý ra, Bạch Đàm cũng nhận được một cái từ trong tay Ly Vô Chướng, cầm trong tay cân nhắc xem xét. Bởi vì hắn xuống núi không được mấy lần, nên cũng không biết cách sử dụng la bàn, lúc này lại ngại đi hỏi kẻ khác, đành bắt chước mọi người cầm trong tay, quan sát la ban hoạt động.
La bàn này trong ngoài chia thành bảy lớp, theo thứ tự có thể thấy ba mươi lăm vì tinh tú, mười hai thiên can địa chi cùng sáu mươi giáp, ở giữa còn có một quả cá, lúc này đầu đuôi chỉ đúng ngay chính bắc cùng chính nam.
“Hướng của thành Tàng Long, chính là tâm của rồng, tức là tâm túc —— là hướng của thương tinh*. Lão Tác Mãn chỉ vào một chỗ ở vòng bên ngoài của la bàn, “lúc đồng cá chỉ vào hướng Thương Tinh, thì chính là đúng hướng, vào lúc này bất kể phía trước là vật gì, cũng phải một đường đi thẳng, không được để ảo cảnh mê hoặc.”
* Thương tinh: sao hôm
Bạch Đàm lẳng lặng nhớ kĩ những lời này trong lòng, nhìn về phía thạch trận, lại trùng hợp thấy một bóng người thấp thoáng ẩn hiện phía trước, như muốn xông vào thạch trận, hình như là một nữ tử.
Chẳng lẽ là dì? Bạch Đàm lo lắng an nguy của Quỹ Ngư Nhi, nên lập tức đuổi theo.
“Giáo chủ!” Ly vô chướng thấy thế, lập tức ngăn cản, nhưng thân ảnh Bạch Đàm thoáng cái đã không thấy tăm hơi, hắn đuổi theo đi vào thạch trận, chỉ chốc lát sau, kì thạch chẳng qua chỉ cao vài chục trượng giờ đã che ngợp bầu trời, vươn thẳng lên trời cao, làm cho con người phía dưới cảm thấy nhỏ bé đến cực điểm, như là kiến hôi.
Lòng Ly Vô Chướng biết rõ, đây là do hắn đã xông vào trận đầu tiên của lục đạo luân hồi mang tên– Thiên đạo.
Trận này đã được Vu Diêm Phù cải tiến thêm, rất là khó phá.
Ly Vô Chướng không tiếp tục nhìn lên trên mà chỉ xem đường dưới chân, lần mò tiến bước, đó là vì hắn chợt nhớ tới câu Vu Diêm Phù từng nói—— “Ngoài người có người hơn, ngoài trời có trời cao, nếu cùng trời cao so, là vật dưới chân người”
Trong thoáng chốc, hắn lại như biến thành người thiếu niên của mười sáu năm về trước, cung cung kính kính quỳ gối trước bảo tọa của Vu Diêm Phù, nhận lấy ly hồn trùy mà y ban tặng, đứng dậy, để đối phuơng tự tay đeo cho hắn quan đầu hộ pháp.
Hắn còn nhớ rất rõ ràng, khi đó Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn xuống hắn, khẽ mỉm cười, trong đôi mắt thâm thúy dường như ẩn chứa sự hài lòng.
“Vô Chướng, ngươi là đồ đệ xuất sắc nhất trong mấy chục năm nay của vi sư, ngày sau chớ làm cho vi sư thất vọng.”
Cảm giác ái náy tự đáy lòng dần dần dâng lên, Ly Vô Chướng quỳ xuống mặt đất, dập đầu thật mạnh ba cái.
“Sư tôn, đồ nhi một phút sai lầm mà hại người chết hận uất. Bây giờ vậy mà lại dựa vào lời dạy của người thoát khỏi cảnh khốn cùng, thực sự nghiệp chướng nặng nề. Đồ nhi không phá được tình chướng, phạm phải đại sai lầm, nhưng là không oán không hối, chỉ nguyện tại đây lập lấy lời thề, chết rồi nguyện vào súc sinh đạo, vĩnh viễn không bao giờ đầu thai làm người.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng lấy “tam độc” trong ngực, đặt ở bụi cỏ trên mặt đất: “Tam độc, dẫn ta đi tìm hắn.”
……
Bạch Đàm ngẩn đầu nhìn lên, mày nhăn lại, hắn nhớ rất rõ khi tiến vào, những tảng đá nhìn thấy cũng không mấy cao, ai ngờ khi tiến vào thạch trận, xung quanh như biến thành cảnh tượng khác, nên trong lòng kinh ngạc không thôi.
Hắn nhìn la bàn trong lòng bàn tay, đồng cá di chuyển không ngừng, cơ bản là không thể xác định được phương hướng, đành phải vòng tới vòng lui, đi qua vài ngã rẽ bằng đá, thì trước mắt bỗng rộng rãi thông thoáng, một pho tượng Thần khổng lồ uy nghiêm sừng sững xuất hiện ở trước mắt Bạch Đàm, vị Thần này cưỡi lưng khổng tước, đầu quay về tứ phía, là dáng vẻ thiên uy bễ nghễ chúng sinh, rõ ràng đây chính là Đại Phạm Thiên*.
*Đại Phạm Thiên hay Phạm Thiên ( Brahma) là vị thần sáng tạo của vũ trụ này, giống như Thượng đế hay Sáng tạo chủ. Vị thần Brahma là một trong ba vị thần nổi tiếng của đạo Hindu, hai vị còn lại là thần Vishnu và thần Shiva.
Phía sau tượng Đại Phạm Thiên là một tòa thạch miếu to lớn uy nghiêm, cao chừng bảy tầng, xung quanh có mây mù bao phủ.
Tại sao lúc bên ngoài lại không nhìn thấy thần miếu, ngay cả tường đá xung quanh cũng không cao như thế?
Chẳng lẽ đây là ảo ảnh?
Bạch Đàm lạnh cả sống lưng cẩn thận tiến lại gần pho tượng Thần kia, duỗi tay chạm vào một chút.
—— cảm thấy bề mặt đá thô ráp dưới bàn tay rất chân thật.
Hắn bèn nhanh chóng giẫm lên đầu khổng tước, xoay người nhảy lên cây phật thủ, lại men theo phật thủ dựng đứng tung người bay lên vai tượng Thần, quan sát cảnh tượng xung quanh, nhưng trông thấy vẫn là tường đá, biên giáp giữa hồ nước và đảo cũng không thấy, lại thấy phía dưới Thần tọa có một toà hoa sen, bốn tay của ngài chỉ về bốn phía, trong đầu bỗng loé lên ý tưởng.
Đúng rồi, Đại Phạm Thiên chính là tứ diện thần*, bốn tay chỉ về bốn hướng đông tây nam bắc, ngàn đời bất biến, trong Phật giáo ngài là Thần dẫn đường cho thập nhị chư thiên, tượng Thần được đúc tại đây, hẳn là có dụng ý đó.
Tứ Diện Thần: gồm bốn khuôn mặt quay ra bốn hướng với đầy đủ mắt tai mũi miệng.
Bạch Đàm giơ la bàn lên cao, quả nhiên thấy đồng cá đã ổn định trở lại, chỉ về hướng chính bắc cùng chính nam.
Lúc này nhìn về chỗ thương tinh, chính là hướng tây nam. Bạch Đàm nghĩ thầm, xem ra, đó hẳn là hướng tới thành Tàng Long, nhưng mà, việc đầu tiên bây giờ là phải tìm được dì, không thể để dì đi vào chỗ chết được.
Mới nghĩ như vậy, một cái bóng tại dư quang khoé mắt vụt qua.
Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người.
Một nam tử mặt huyền y dáng người thon dài đang đứng trước cửa điện, quay lưng về phía hắn, hai tay chắp lại.
Tại sao lại là… Vu Diêm Phù.
Trái tim Bạch Đàm nhảy lên thình thịch, trong lòng biết rõ đây chỉ là ảo cảnh.
Cùng lúc này nam tử cũng quay người, ngẩng đầu lên, nhìn vào hắn mỉm cười: “Đàm Nhi, ngươi đứng ở trên đó làm cái gì? Lại bướng bỉnh nữa rồi. Còn không mau xuống dưới, nếu không, vi sư sẽ lên đó bắt ngươi.”
Bạch Đàm nhắm mắt, không quan tâm, xếp bằng ngồi xuống, thì nghe một tiếng gió xẹt ở bên tai.
“Đàm Nhi” Giọng nói trầm khàn của nam tử vang lên bên cạnh, giống như đang đứng cạch hắn.
Bạch Đàm nhăn mi, vẫn không hề nhúc nhích.
“Đàm Nhi, tới nếm thử hoa quỳnh vi sư nhưỡng đi. Thật là kì quái, rượu năm nay hình như còn ngọt hơn năm rồi, không biết, có phải là liên quan tới việc Đàm Nhi lần trước bất cẩn rơi vào trong giếng hay không.”
Bạch Đàm rốt cuộc nhịn không được mở to mắt nhìn, lại thấy bản thân tự lúc nào đã ngồi trên cây ưu đàm bị hắn thiêu hủy từ rất lâu, từng đóa hoa nở rộ rực rỡ, trắng hơn cả tuyết, đẹp như sao trời.
Nam tử mặc huyền y tung người nhảy lên, đưa cho hắn một cành hoa nhỏ, nằm xuống cành cây bên cạnh hắn, một tay cầm bình rượu, một tay gối sau đầu, lười biếng nhìn hắn mà cười: “Đàm Nhi, lại đây, vào trong ngực vi sư nào.”
Cảnh tượng này chân thật như vậy, một chút cũng không giống ảo ảnh, Bạch Đàm chớp mắt, thu người lại, định đứng lên, nhưng bởi vì tinh thần quá hoảng hốt, dưới chân bị trượt, nên ngã nhào vào lồng ngực người đối diện”
Đầu đụng vào lồng ngực rắn chắc, bàn tay chạm vào tấm vải trơn nhẵn, trong khoang mũi cũng tràn đầy mùi thanh u mê hoặc, ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn gương mặt hắn: “Đàm Nhi…”
Trừ bỏ giọng nói của nam nhân, âm thanh bốn phía đều tịch lặng, không có tiếng gió, cũng chẳng có tiếng chim hót, Bạch Đàm biết này đây đều là giả, theo bản năng hắn muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng đã bị đôi con ngươi đen đặc hẹp dài bao trùm, cả người như bị yểm bùa không nghe theo điều khiển, thân mình cứng còng tại chỗ, cả trí não cũng bắt đầu choáng váng.
Nam tử ngẩng đầu uống một ngụm rượu, ngón tay bắt lấy cằm hắn, cúi đầu, mùi rượu trên môi như có như không cọ qua tai hắn, cắn xuống một cánh đàm hoa rơi trên tóc, ngậm trên môi phớt qua góc mai, nhẹ cười: “Đàm hoa xinh đẹp, nhưỡng rượu thơm nồng, nhưng lại vẫn không thể nào so được với Đàm Nhi ngươi…”
“Đàm Nhi, ở đây cạnh vi sư một đời một kiếp có được hay không?”
Bạch Đàm bị chọc tới mơ mơ hồ hồ, nhiêu cốt cũng run rẩy động đậy hai cái, như muốn thôi thúc hắn gật đầu, cũng làm hắn bừng tỉnh.
Hắn cắn chặt hàm răng, vươn tay triệu hồi Thí Nguyệt, hướng người đối diện chém xuống.
Thoáng cái bóng người đã vỡ vụn, như cánh hoa phân, ảo cảnh tan tành.
“Duyên khởi duyên diệt duyên tan mất, hoa khai hoa tận hoa về trần.”
Một tiếng nói nhỏ vang lên sau lưng hắn, Bạch Đàm quay người lại, đã thấy một tăng lữ mặt đen vận áo tràng đỏ phi thân bay tới.
Trong lòng hắn cả kinh, lui ra sau tránh né, nhưng chân lại đạp vào khoảng không, từ vai Thần rơi xuống, tăng lữ mặt đen thế nhưng cũng nhanh chóng tung người lao theo, sau lưng sinh ra vô số tay dài, tựa như con nhện đồng loạt bao lấy hắn.
Bạch Đàm lật người rơi xuống đất, một đao chém tới, chính là nhắm thẳng ngay cổ tăng lữ mặt đen, nhưng lại giống như chém vào kim cương, ma sát tạo ra tia lửa đỏ, tăng lữ mặt đen lùi cũng không lùi mà áp lại gần, vô số những đôi tay thi triển chiêu thức kì quái, trên dưới vây công, Bạch Đàm đỡ trái chặn phải, cùng tăng lữ chiến thành một đoàn, cảm giác giống như cùng mười cao thủ so chiêu, nhưng một chiêu cũng không thể thương tổn đối phương, đánh được một lúc thì thể lực cũng không thể chống đỡ nổi.
Nhiêu Cốt hắn vừa mới xao động, thân mình cũng yếu hơn, thoáng cái đã rơi vào thế yếu.
Chính vào lúc cực kì hung hiểm, bên hông hắn như bị vật gì quấn chặt, thân thể thoát khỏi vòng vây, rơi vào cái ôm của một người, người kia tung người bay vào trong thạch miếu, dừng lại dưới chân tượng thần.
Mà tăng lữ mặt đen cũng đuổi theo tới cửa, một giây sau đã hóa thành một pho tượng đá.
“Đó là ‘ giác giả ‘, đã luyện được thân bất tử, không thể đánh được, chỉ có thể trốn.”
Bạch Đàm lập tức tránh thoát cái ôm của người này, lui về sau vài bước, nghiêng đầu nhìn: “Sao lại là ngươi?”
Nam tử đầu bạc nheo mắt mỉm cười: “A Si cảm nhận được giáo chủ gặp nạn, thì đã tới rồi”
“Kẻ hai mặt.” Bạch Đàm tức giận tới không được, lạnh lùng nói, “Ngươi không phải cùng một chỗ với Tư U sao? Gã đi đâu rồi?”
Vu Diêm Phù lảng tránh lời hắn: “Chủ nhân vì sao lại tức giận như vậy, chẳng lẽ đây là ghen?”
Bạch Đàm giơ tay tính cho y một cái tát, nào ngờ cánh tay lại bị Quỷ Đằng quấn lấy.
“Chủ nhân đã vài ngày không có uống huyết, còn chịu nổi sao?”
“Cút!” Tay Bạch Đàm tránh thoát ra, hô hấp cũng dồn dập, vội vàng xoay người đi chỗ khác. Việc này không đề cập tới thì còn nhịn được, vừa nhắc tới, làm cơn nghiện huyết của hắn càng dâng trào, quả thực là cào tâm gãi gan mà.
Thấy Bạch Đàm xoay người có ý định đi, Vu Diêm Phù sắn tay áo lên, móng tay rạch qua lòng bàn tay, từ phía sau ôm chầm lấy hắn, dùng tay che miệng người trong lòng. Bạch Đàm không kịp phòng bị mà ăn đầy một miệng huyết, giống người cấm dục đã lâu chạm vào thì phát hỏa, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt lấy tay Vu Diêm Phù hút lên mạnh mẽ, nuốt xong mấy ngụm máu tươi, thân mình đã mềm nhũn.
Vu Diêm Phù dựa vào tường ngồi xuống, ôm sát thiếu niên mềm như bông trong lòng ngực, tham hít ngửi mùi hương mê người trên thân thể thiếu niên, trong lòng có chút hối hận vì đã trút bỏ tầng ngụy trang si khờ của dược nhân quá sớm.
Bây giờ, nếu muốn cùng sói con răng bén vuốt sắc thân cận một chút, đúng là thật khó khăn.
Nhưng mà, sớm một chút cũng tốt, đỡ cho hắn ngày sau không tiếp thu được mình bên dưới lớp da này.
Đàm Nhi, không biết sau khi ngươi đoạt được nhân cốt tràng hạt, từ miệng những kẻ khác biết được sự việc năm đó thì sẽ làm cái gì?
Ngươi có hay không vì vi sư rơi một giọt nước mắt? Có thể hay không nguyện ý quay về vòng tay của vi sư?
Vi sư… Thật sự có chút không chờ được.
Không, phải đợi thêm một chút nữa, chờ tới khi vi sư tự tay vì ngươi phủ thêm áo cưới bá chủ Tây Vực này.
——————–
Chú thích ảnh:
La bàn ( minh họa):
Đại Phạm Thiên:
Hắn cảm thấy thật kì quái, mới phái người lục soát trên thuyền, chỉ chốc lát sau, đã nghe ở tầng hai có tiếng người hô to: “Giáo chủ, không xong rồi!”
Vài người theo tiếng mà đi, men theo cầu thang lên tầng hai, vừa mở cửa khoang thuyền, thì một mùi máu tươi đã xộc thẳng vào mặt, định thần nhìn lại, mới phát hiện một người máu me đầm đìa đang nằm trên mặt đất, người kia có thân hình cường tráng, đầu đội mũ nỉ, không phải Tác Đồ thì là ai? Gã đã bị mổ bụng, ngũ tạng lục phủ không cánh mà bay, thi hài gần như bị cắt thành hai đoạn, nhìn xem tử trạng giống như bị dã thú cắn xé, cực kì thê thảm.
“Là nhân trùng, nhân trùng độc đã tới!” Di Lan Sanh kinh hãi hô lên.
Trong lòng Bạch Đàm cũng lấy làm kinh sợ, đêm qua hắn ngủ ở phía dưới, lại không phát hiện được điều gì. Vài người trên thuyền này cũng là cao thủ, ngay cả bản thân Tác Đồ, cũng có thân thủ bất phàm, vậy mà đám nhân trùng kia lại đi như vào chốn không người, giết chết gã, cắn nuốt một phần thi thể, mà lại không kinh động một người, thật đúng là có chút khủng bố.
“Qủa nhiên lời đồn không phải giả, nhân trùng này như quỷ tựa ma, đến không ảnh đi không tung, làm người khác khó bề phòng bị. Bọn chúng đến vì Phục Lân nên nhất định vẫn còn ở gần đây, nói như vậy Phục Lộc cũng đã tới”
Bạch Đàm lại nói: “Xét tới việc đêm qua không nhìn thấy Quỷ Ngư Nhi, hẳn không phải là do trùng hợp, có thể cô ta đã nhìn thấy Phục Lộc nên đuổi theo. Nhắc mới nhớ, ngày đó lúc ta nhìn thấy Phục Lộc, gã có đeo nhân cốt tràng hạt trên cổ.”
“Bạch giáo chủ quả thật quan tâm đến nhân cốt tràng hạt.” Di Lan Sanh nhìn xoáy vào trong mắt hắn, gã thật sự không thể hiểu nổi, tiểu yêu nghiệt này quan tâm đến chuyện sư tôn của hắn như vậy, cớ sao năm đó lại giết chết y?
” Tại hạ nói ra điều này tuy có hơi mạo phạm nhưng nhân cốt tràng hạt là thánh vật của giáo chúng ta, sẽ không chia sẻ cho người khác, cho dù Bạch giáo chủ có hiệp trợ chúng ta đoạt lại thánh vật từ tay Phục Lộc, thì cũng chỉ xem là trưởng lão mượn sức của ngươi một chút thôi, nên chớ sinh lòng tham, nếu không cho dù ngươi có là bá chủ võ lâm, thì cũng là kẻ trơ trẽn trong thiên hạ.”
Bạch Đàm bị gã kích động, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi xem bổn tọa thành loại người gì? Bổn tọa chỉ có hứng thú với vị trí bá chủ võ lâm, thánh vật hay không thánh vật, ở trong mắt bổn tọa chính là một đống phân chó.”
“Ngươi!” Di Lan Sanh trợn mắt tức tối nhìn hắn.
“Ôi chao, Bạch giáo chủ cùng môn chủ đã quá lời rồi.” Lão Tát mãn đành phải nói chen vào, “Lão hủ tin tưởng Bạch giáo chủ là người có tính cách ngay thẳng, nhìn xa trông rộng, tuyệt đối không phải là loại người thất tín bội nghĩa. Lão hủ chỉ mong Phù Đồ giáo cùng Mạn Đồ La Môn có thể trăm năm hảo hữu, trở thành bạn bè của nhau, nắm tay cùng tiến.”
“Vẫn là tiền bối thông tuệ.” Bạch Đàm cười cười, có thể sống được bao lâu, hắn cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần lúc sống thống khoái phong quang, không có điều gì nuối tiếc, thì dù cho nhân cốt tràng hạt có thể làm người chết sống lại, thế nhân cầu mà không được, thì hắn đây cũng chẳng nghĩ tới việc sống lại một lần. Hắn đưa ba ngón tay lên, “Ta Bạch Đàm tại đây xin thề, tuyệt đối không có ý định chiếm đoạt nhân cốt tràng hạt, nếu vi phạm lời thề, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế!”
Vừa dứt lời, phía chân trời thật truyền tới một chuỗi dài tiếng sấm. Chỉ chốc lát sau, cuồng phong gào thét, mây đen dày đặc, báo hiệu một trận mưa rền gió dữ ầm vang sắp sửa xảy ra.
Ngực Ly Vô Chướng như bị người bóp chặt, tay nắm lại thành đấm.
Bị thiên lôi đánh, chết không tử tế…Sư đệ, chính ngươi cũng biết rằng, bản thân nào còn mệnh để chết không tử tế chứ?
Nếu thật sự phải chịu hình phạt, thật bị người trong thiên hạ khinh bỉ… thì người đó cũng không phải là ngươi.
Cho người xử lý thi thể Tác Đồ xong, Bạch Đàm xoay người bước xuống cầu thang, đến khoang đáy chỗ Phục Lân. Thiếu niên gầy yếu đã được người tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên giường, trên người cậu ta mặc là quần áo của hắn, bởi vì hình thể không chêch lệch lắm, cũng xem là vừa. Cậu đang nhắm hai mắt, lông mi không kiểm soát được run rẩy, ngực phập phồng đến kịch liệt, tựa như trong mơ có ác thú từng bước tiến lại gần, làm cho cậu sợ hãi tới cùng cực.
Bạch Đàm nhìn dáng vẻ này của cậu ta, trong lòng vậy mà trào ra một cảm giác thương xót, tiện tay đắp lại chăn cho cậu.
Tuy rằng hắn có ý lấy nhi tử Phục Lộc này làm con tin, nhưng lại vô tình thương tổn cậu, càng không nghĩ cậu ta bị làm nhục, đặc biệt là rơi vào cái việc bất kham này…
Hắn tuy có ý đem Phục Lộc này nhi tử làm như con tin, lại vô tình thương hắn, càng không nghĩ như thế làm nhục hắn, đặc biệt là này bất kham việc……
Tay lơ đãng chạm vào da thiếu niên, cảm thấy nơi đó nóng bỏng vô cùng, Bạch Đàm nhăn mày, kiểm tra trán cậu một chút, quả nhiên phát hiện giờ đã sốt tới lợi hại, nên cầm bầu rượu trên bàn lấy chút rượu, thấm vào khăn lụa, cẩn thận chà lau gương mặt nóng hổi tái nhợt của thiếu niên.
Chưa lau được vài cái, hắn đã cảm thấy tay áo bị người kéo lại: “Ngươi…”
Mí mắt thiếu niên khẽ động đậy, sau hàng lông mi lộ ra đáy mắt giờ đã vô hồn, đôi môi không huyết sắc giật giật, phát ra tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu, cơ hồ bị tiếng giông bão bên ngoài che lấp.
“Ngươi còn mèo khóc chuột giả từ bi.”
Dường như sợ hắn không nghe thấy, thiếu niên càng cố sức đề cao âm lượng.
“Kêu người làm nhục tiểu vương xong, giờ lại đối xử tốt với tiểu vương, ngươi cho rằng tiểu vương sẽ cảm kích ngươi sao?”
Bạch Đàm thu khăn tay về, đứng dậy quay người đi: “Đây không phải là lệnh của ta.” Dừng lại giây lát, hắn mới nói tiếp, ” Lại nói, người kia cũng đã bị nhân trùng độc của ngươi giết chết, gã tốt xấu gì cũng là dục chủ của giáo ta, gã phạm sai lầm, nhân trùng độc của ngươi cũng đã giết chết gã, bổn tọa không so đo với ngươi, ngươi còn muốn thế nào!”
“Không so đo cùng ta… được, ngươi nhớ kỹ cho ta”, giọng thiếu niên run rẩy, ho khan vài cái, thế nhưng lại nở nụ cười, ” Phụ thân ta cực kì thương ta, nhất định là người sẽ không tha cho ngươi!”
Bạch Đàm liếc nhìn cậu ta, nhịn không được hỏi ngược lại “Thương ngươi, thương ngươi mà biến ngươi thành mẫu trùng?”
Thiếu niên cười xong, dùng tay áo xoa xoa miệng, “Ngươi thì biết cái gì! Trở thành mẫu trùng, ta chính là vũ khí lợi hại nhất của phụ thân, cha lấy ta làm vinh, cũng không rời ta được.”
Bạch Đàm nghe câu nói này của cậu có hàm chứa mùi ái muội, thì không khỏi ngạc nhiên, trong lòng nghĩ thầm, câu tứ như vậy, nào giống nhi tử bình thường dựa dẫm vào phụ thân, mà ngược lại càng giống như luyến ái thật.
Lo sợ Phục Lân tỉnh táo sẽ dẫn nhân trùng độc cùng Phục Lộc tới, Bạch Đàm bèn xoay người điểm huyệt ngủ của cậu.
Lúc đi lên boong tàu, mưa đã ngừng hẳn, nhưng sắc trời vẫn rất âm u, như đêm đen đặc.
Trên mặt hồ không biết tựa khi nào đã bị màng sương mù dày đặc bao phủ, nhìn xa xa, trong màn sương có vô số ngọn đèn dầu lập loè, càng lúc càng nhiều, giống như lửa lan khắp đồng cỏ, cũng không ít thuyền con hướng thẳng vào bờ.
Bạch Đàm nheo mắt, là người của môn phái khác tới sao?
Di lan sanh chậm rãi tới bên cạnh hắn, trong tay áo lấy ra ưng kính hướng mặt hồ quan sát một hồi, lòng u ám: “Bạch giáo chủ, chúng ta tốt nhất là lên đảo trước. Thanh danh của ngươi vốn đã không tốt, lại bị Phục Lộc treo giải thưởng lấy thủ cấp, nên bị người trong giang hồ xem như là đinh trong mắt gai trong thịt, giờ xem ra lên đảo vào trận “lục đạo luân hồi”, vậy mà an toàn hơn một chút. Qua được trận “lục đạo luân hồi”, vào Tàng Long đảo, bên trong có “Giác giả” trấn trụ, những người gây bất lợi với ngươi, cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ. Muốn đánh, cũng chỉ có thể quang minh chính đại lên lôi đài. Nhưng nếu ở chỗ này, bọn họ có thể cùng nhau vây công.”
Bạch Đàm a một tiếng, hỏi lại: ” Giác giả là người thế nào?”
Di Lan Sanh thấy hắn không chút lo lắng bản thân thành đích nhắm cho mọi người chỉ trích, ngược lại còn tò mò đặt câu hỏi, vừa kinh ngạc lại vừa buồn cười: “Giác giả, đó chính là Lạt Ma. Mấy trăm năm trước, Tàng Long đảo chính là thiền viện của một số tăng lữ ở Thiên Trúc tu hành, những tăng lữ đó cả đời thanh tâm khổ tu, chưa bao giờ ra khỏi đảo, trở thành Lạt Ma, thân thể không hoại không diệt, vẫn còn lưu giữ linh hồn lúc sinh thời, luôn bảo vệ Long Thành. Ai có thể bước vào thần điện Đế Thích Thiên, trèo lên đỉnh đầu bức tượng ngài ấy lấy một hạt xá lợi Phật, thì giác giả sẽ nghe theo lệnh kẻ đó, nhận người đó làm Đế Thích Thiên, tôn lên làm Phật chủ.”
“Thì ra là thế.” Bạch Đàm sờ sờ ngực, thầm nghĩ, chẳng lẽ hạt xá lợi huyết mà hắn đào ra từ tim Vu Diêm Phù, chính là xá lợi Phật năm đó y lấy được lúc bước lên vị trí bá chủ võ lâm sao? Nói như vậy chẳng lẽ hắn vừa vào thành Tàng Long, những “giác giả” đó sẽ nghe theo mệnh lệnh của hắn?
Hắn sờ sờ cằm, nếu là dễ dàng như vậy, thì cũng chẳng còn gì thú vị.
“Xem ra, Bạch giáo chủ đã dự liệu từ trước?”Di Lan Sanh nhịn không được hỏi.
Bạch Đàm che miệng, mới ý thức đã buột miệng nói ra những suy nghĩ trong đầu mình, đành cười nói: “Đó là tất nhiên, võ công bổn tọa vốn đã cao cường, còn sợ gì ai nữa? Ở Lâu Lan, bổn tọa đã từng giao thủ với Phục Lộc, gã cơ bản chẳng phải là đối thủ của ta, vị trí bá chủ võ lâm, với bổn tọa mà nói chính là vật nằm trong túi.” Di Lan Sanh nghe hắn nói mấy câu ngông cuồng tự đại như vậy, khoé miệng bất giác cong lên, không nhịn được mỉm cười. Mấy ngày này ở chung, gã càng ngày càng cảm thấy hắn nào giống như trong tưởng tượng âm tàng thâm hiểm, mà chỉ giống như tiểu hài tử xấu bụng, đem bản thân ngụy trang thành dáng vẻ mỹ nhân rắn rết, nhưng bên trong kì thật là con người đơn thuần thẳng thắn mà thành thật.
Thật sự là… không làm cho người khác hận được.
“Nếu là như vậy, tại hạ trước cầu chúc cho Bạch giáo chủ sớm ngày ngồi lên vị trí bá chủ võ lâm.”
“Mong như lời chúc lành của Di môn chủ” Bạch Đàm đứng thẳng lưng, hướng mắt nhìn về những ngọn đèn dầu sặc sỡ trên mặt hồ, thực sự có cảm giác bễ nghễ thiên hạ, “Vậy chúng ta càng cần sớm ra tay hành động, chiếm lấy tiên cơ.”
Không đợi những chiếc thuyền đó cập vào bờ, người trên thuyền đã thu dọn xong hành trang, đặt chân lên Tàng Long đảo, đi không được bao lâu, phía trước đã xuất hiện một quần thể đá hình thù quái dị. Những phiến đá nơi đây khá kì lạ dường như được thiên nhiên đẽo gọt rất tinh sảo, phần lớn đều cao đến vài chục trượng, dài vài trăm thước, đặt sát nhau tạo thành từng lớp hàng rào tự nhiên, từ bên ngoài nhìn vào quần thể đá, chẳng có gì khác lạ, như từng lớp đá bên trong lại có địa hình phức tạp, tồn tại không ít bẫy rập ảo cảnh, là do những thiền sư ở Thiên Trúc năm đó vì muốn khảo nghiệm kẻ hữu tâm đến tu hành mà thiết đặt, có thể so sánh với mê cung, vì có sáu ải trận tương ứng với sáu đường luân hồi, nên được gọi là “Lục đạo luân hồi”.
Tác mãn lão vu nói: “Chư vị có đem theo la bàn trong người chứ?”
Mọi người nhanh chóng lấy la bàn trong bọc hành lý ra, Bạch Đàm cũng nhận được một cái từ trong tay Ly Vô Chướng, cầm trong tay cân nhắc xem xét. Bởi vì hắn xuống núi không được mấy lần, nên cũng không biết cách sử dụng la bàn, lúc này lại ngại đi hỏi kẻ khác, đành bắt chước mọi người cầm trong tay, quan sát la ban hoạt động.
La bàn này trong ngoài chia thành bảy lớp, theo thứ tự có thể thấy ba mươi lăm vì tinh tú, mười hai thiên can địa chi cùng sáu mươi giáp, ở giữa còn có một quả cá, lúc này đầu đuôi chỉ đúng ngay chính bắc cùng chính nam.
“Hướng của thành Tàng Long, chính là tâm của rồng, tức là tâm túc —— là hướng của thương tinh*. Lão Tác Mãn chỉ vào một chỗ ở vòng bên ngoài của la bàn, “lúc đồng cá chỉ vào hướng Thương Tinh, thì chính là đúng hướng, vào lúc này bất kể phía trước là vật gì, cũng phải một đường đi thẳng, không được để ảo cảnh mê hoặc.”
* Thương tinh: sao hôm
Bạch Đàm lẳng lặng nhớ kĩ những lời này trong lòng, nhìn về phía thạch trận, lại trùng hợp thấy một bóng người thấp thoáng ẩn hiện phía trước, như muốn xông vào thạch trận, hình như là một nữ tử.
Chẳng lẽ là dì? Bạch Đàm lo lắng an nguy của Quỹ Ngư Nhi, nên lập tức đuổi theo.
“Giáo chủ!” Ly vô chướng thấy thế, lập tức ngăn cản, nhưng thân ảnh Bạch Đàm thoáng cái đã không thấy tăm hơi, hắn đuổi theo đi vào thạch trận, chỉ chốc lát sau, kì thạch chẳng qua chỉ cao vài chục trượng giờ đã che ngợp bầu trời, vươn thẳng lên trời cao, làm cho con người phía dưới cảm thấy nhỏ bé đến cực điểm, như là kiến hôi.
Lòng Ly Vô Chướng biết rõ, đây là do hắn đã xông vào trận đầu tiên của lục đạo luân hồi mang tên– Thiên đạo.
Trận này đã được Vu Diêm Phù cải tiến thêm, rất là khó phá.
Ly Vô Chướng không tiếp tục nhìn lên trên mà chỉ xem đường dưới chân, lần mò tiến bước, đó là vì hắn chợt nhớ tới câu Vu Diêm Phù từng nói—— “Ngoài người có người hơn, ngoài trời có trời cao, nếu cùng trời cao so, là vật dưới chân người”
Trong thoáng chốc, hắn lại như biến thành người thiếu niên của mười sáu năm về trước, cung cung kính kính quỳ gối trước bảo tọa của Vu Diêm Phù, nhận lấy ly hồn trùy mà y ban tặng, đứng dậy, để đối phuơng tự tay đeo cho hắn quan đầu hộ pháp.
Hắn còn nhớ rất rõ ràng, khi đó Vu Diêm Phù rũ mắt nhìn xuống hắn, khẽ mỉm cười, trong đôi mắt thâm thúy dường như ẩn chứa sự hài lòng.
“Vô Chướng, ngươi là đồ đệ xuất sắc nhất trong mấy chục năm nay của vi sư, ngày sau chớ làm cho vi sư thất vọng.”
Cảm giác ái náy tự đáy lòng dần dần dâng lên, Ly Vô Chướng quỳ xuống mặt đất, dập đầu thật mạnh ba cái.
“Sư tôn, đồ nhi một phút sai lầm mà hại người chết hận uất. Bây giờ vậy mà lại dựa vào lời dạy của người thoát khỏi cảnh khốn cùng, thực sự nghiệp chướng nặng nề. Đồ nhi không phá được tình chướng, phạm phải đại sai lầm, nhưng là không oán không hối, chỉ nguyện tại đây lập lấy lời thề, chết rồi nguyện vào súc sinh đạo, vĩnh viễn không bao giờ đầu thai làm người.”
Dứt lời, hắn nhanh chóng lấy “tam độc” trong ngực, đặt ở bụi cỏ trên mặt đất: “Tam độc, dẫn ta đi tìm hắn.”
……
Bạch Đàm ngẩn đầu nhìn lên, mày nhăn lại, hắn nhớ rất rõ khi tiến vào, những tảng đá nhìn thấy cũng không mấy cao, ai ngờ khi tiến vào thạch trận, xung quanh như biến thành cảnh tượng khác, nên trong lòng kinh ngạc không thôi.
Hắn nhìn la bàn trong lòng bàn tay, đồng cá di chuyển không ngừng, cơ bản là không thể xác định được phương hướng, đành phải vòng tới vòng lui, đi qua vài ngã rẽ bằng đá, thì trước mắt bỗng rộng rãi thông thoáng, một pho tượng Thần khổng lồ uy nghiêm sừng sững xuất hiện ở trước mắt Bạch Đàm, vị Thần này cưỡi lưng khổng tước, đầu quay về tứ phía, là dáng vẻ thiên uy bễ nghễ chúng sinh, rõ ràng đây chính là Đại Phạm Thiên*.
*Đại Phạm Thiên hay Phạm Thiên ( Brahma) là vị thần sáng tạo của vũ trụ này, giống như Thượng đế hay Sáng tạo chủ. Vị thần Brahma là một trong ba vị thần nổi tiếng của đạo Hindu, hai vị còn lại là thần Vishnu và thần Shiva.
Phía sau tượng Đại Phạm Thiên là một tòa thạch miếu to lớn uy nghiêm, cao chừng bảy tầng, xung quanh có mây mù bao phủ.
Tại sao lúc bên ngoài lại không nhìn thấy thần miếu, ngay cả tường đá xung quanh cũng không cao như thế?
Chẳng lẽ đây là ảo ảnh?
Bạch Đàm lạnh cả sống lưng cẩn thận tiến lại gần pho tượng Thần kia, duỗi tay chạm vào một chút.
—— cảm thấy bề mặt đá thô ráp dưới bàn tay rất chân thật.
Hắn bèn nhanh chóng giẫm lên đầu khổng tước, xoay người nhảy lên cây phật thủ, lại men theo phật thủ dựng đứng tung người bay lên vai tượng Thần, quan sát cảnh tượng xung quanh, nhưng trông thấy vẫn là tường đá, biên giáp giữa hồ nước và đảo cũng không thấy, lại thấy phía dưới Thần tọa có một toà hoa sen, bốn tay của ngài chỉ về bốn phía, trong đầu bỗng loé lên ý tưởng.
Đúng rồi, Đại Phạm Thiên chính là tứ diện thần*, bốn tay chỉ về bốn hướng đông tây nam bắc, ngàn đời bất biến, trong Phật giáo ngài là Thần dẫn đường cho thập nhị chư thiên, tượng Thần được đúc tại đây, hẳn là có dụng ý đó.
Tứ Diện Thần: gồm bốn khuôn mặt quay ra bốn hướng với đầy đủ mắt tai mũi miệng.
Bạch Đàm giơ la bàn lên cao, quả nhiên thấy đồng cá đã ổn định trở lại, chỉ về hướng chính bắc cùng chính nam.
Lúc này nhìn về chỗ thương tinh, chính là hướng tây nam. Bạch Đàm nghĩ thầm, xem ra, đó hẳn là hướng tới thành Tàng Long, nhưng mà, việc đầu tiên bây giờ là phải tìm được dì, không thể để dì đi vào chỗ chết được.
Mới nghĩ như vậy, một cái bóng tại dư quang khoé mắt vụt qua.
Hắn quay đầu nhìn lại, lập tức ngây ngẩn cả người.
Một nam tử mặt huyền y dáng người thon dài đang đứng trước cửa điện, quay lưng về phía hắn, hai tay chắp lại.
Tại sao lại là… Vu Diêm Phù.
Trái tim Bạch Đàm nhảy lên thình thịch, trong lòng biết rõ đây chỉ là ảo cảnh.
Cùng lúc này nam tử cũng quay người, ngẩng đầu lên, nhìn vào hắn mỉm cười: “Đàm Nhi, ngươi đứng ở trên đó làm cái gì? Lại bướng bỉnh nữa rồi. Còn không mau xuống dưới, nếu không, vi sư sẽ lên đó bắt ngươi.”
Bạch Đàm nhắm mắt, không quan tâm, xếp bằng ngồi xuống, thì nghe một tiếng gió xẹt ở bên tai.
“Đàm Nhi” Giọng nói trầm khàn của nam tử vang lên bên cạnh, giống như đang đứng cạch hắn.
Bạch Đàm nhăn mi, vẫn không hề nhúc nhích.
“Đàm Nhi, tới nếm thử hoa quỳnh vi sư nhưỡng đi. Thật là kì quái, rượu năm nay hình như còn ngọt hơn năm rồi, không biết, có phải là liên quan tới việc Đàm Nhi lần trước bất cẩn rơi vào trong giếng hay không.”
Bạch Đàm rốt cuộc nhịn không được mở to mắt nhìn, lại thấy bản thân tự lúc nào đã ngồi trên cây ưu đàm bị hắn thiêu hủy từ rất lâu, từng đóa hoa nở rộ rực rỡ, trắng hơn cả tuyết, đẹp như sao trời.
Nam tử mặc huyền y tung người nhảy lên, đưa cho hắn một cành hoa nhỏ, nằm xuống cành cây bên cạnh hắn, một tay cầm bình rượu, một tay gối sau đầu, lười biếng nhìn hắn mà cười: “Đàm Nhi, lại đây, vào trong ngực vi sư nào.”
Cảnh tượng này chân thật như vậy, một chút cũng không giống ảo ảnh, Bạch Đàm chớp mắt, thu người lại, định đứng lên, nhưng bởi vì tinh thần quá hoảng hốt, dưới chân bị trượt, nên ngã nhào vào lồng ngực người đối diện”
Đầu đụng vào lồng ngực rắn chắc, bàn tay chạm vào tấm vải trơn nhẵn, trong khoang mũi cũng tràn đầy mùi thanh u mê hoặc, ngón tay thon dài chậm rãi mơn trớn gương mặt hắn: “Đàm Nhi…”
Trừ bỏ giọng nói của nam nhân, âm thanh bốn phía đều tịch lặng, không có tiếng gió, cũng chẳng có tiếng chim hót, Bạch Đàm biết này đây đều là giả, theo bản năng hắn muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng đã bị đôi con ngươi đen đặc hẹp dài bao trùm, cả người như bị yểm bùa không nghe theo điều khiển, thân mình cứng còng tại chỗ, cả trí não cũng bắt đầu choáng váng.
Nam tử ngẩng đầu uống một ngụm rượu, ngón tay bắt lấy cằm hắn, cúi đầu, mùi rượu trên môi như có như không cọ qua tai hắn, cắn xuống một cánh đàm hoa rơi trên tóc, ngậm trên môi phớt qua góc mai, nhẹ cười: “Đàm hoa xinh đẹp, nhưỡng rượu thơm nồng, nhưng lại vẫn không thể nào so được với Đàm Nhi ngươi…”
“Đàm Nhi, ở đây cạnh vi sư một đời một kiếp có được hay không?”
Bạch Đàm bị chọc tới mơ mơ hồ hồ, nhiêu cốt cũng run rẩy động đậy hai cái, như muốn thôi thúc hắn gật đầu, cũng làm hắn bừng tỉnh.
Hắn cắn chặt hàm răng, vươn tay triệu hồi Thí Nguyệt, hướng người đối diện chém xuống.
Thoáng cái bóng người đã vỡ vụn, như cánh hoa phân, ảo cảnh tan tành.
“Duyên khởi duyên diệt duyên tan mất, hoa khai hoa tận hoa về trần.”
Một tiếng nói nhỏ vang lên sau lưng hắn, Bạch Đàm quay người lại, đã thấy một tăng lữ mặt đen vận áo tràng đỏ phi thân bay tới.
Trong lòng hắn cả kinh, lui ra sau tránh né, nhưng chân lại đạp vào khoảng không, từ vai Thần rơi xuống, tăng lữ mặt đen thế nhưng cũng nhanh chóng tung người lao theo, sau lưng sinh ra vô số tay dài, tựa như con nhện đồng loạt bao lấy hắn.
Bạch Đàm lật người rơi xuống đất, một đao chém tới, chính là nhắm thẳng ngay cổ tăng lữ mặt đen, nhưng lại giống như chém vào kim cương, ma sát tạo ra tia lửa đỏ, tăng lữ mặt đen lùi cũng không lùi mà áp lại gần, vô số những đôi tay thi triển chiêu thức kì quái, trên dưới vây công, Bạch Đàm đỡ trái chặn phải, cùng tăng lữ chiến thành một đoàn, cảm giác giống như cùng mười cao thủ so chiêu, nhưng một chiêu cũng không thể thương tổn đối phương, đánh được một lúc thì thể lực cũng không thể chống đỡ nổi.
Nhiêu Cốt hắn vừa mới xao động, thân mình cũng yếu hơn, thoáng cái đã rơi vào thế yếu.
Chính vào lúc cực kì hung hiểm, bên hông hắn như bị vật gì quấn chặt, thân thể thoát khỏi vòng vây, rơi vào cái ôm của một người, người kia tung người bay vào trong thạch miếu, dừng lại dưới chân tượng thần.
Mà tăng lữ mặt đen cũng đuổi theo tới cửa, một giây sau đã hóa thành một pho tượng đá.
“Đó là ‘ giác giả ‘, đã luyện được thân bất tử, không thể đánh được, chỉ có thể trốn.”
Bạch Đàm lập tức tránh thoát cái ôm của người này, lui về sau vài bước, nghiêng đầu nhìn: “Sao lại là ngươi?”
Nam tử đầu bạc nheo mắt mỉm cười: “A Si cảm nhận được giáo chủ gặp nạn, thì đã tới rồi”
“Kẻ hai mặt.” Bạch Đàm tức giận tới không được, lạnh lùng nói, “Ngươi không phải cùng một chỗ với Tư U sao? Gã đi đâu rồi?”
Vu Diêm Phù lảng tránh lời hắn: “Chủ nhân vì sao lại tức giận như vậy, chẳng lẽ đây là ghen?”
Bạch Đàm giơ tay tính cho y một cái tát, nào ngờ cánh tay lại bị Quỷ Đằng quấn lấy.
“Chủ nhân đã vài ngày không có uống huyết, còn chịu nổi sao?”
“Cút!” Tay Bạch Đàm tránh thoát ra, hô hấp cũng dồn dập, vội vàng xoay người đi chỗ khác. Việc này không đề cập tới thì còn nhịn được, vừa nhắc tới, làm cơn nghiện huyết của hắn càng dâng trào, quả thực là cào tâm gãi gan mà.
Thấy Bạch Đàm xoay người có ý định đi, Vu Diêm Phù sắn tay áo lên, móng tay rạch qua lòng bàn tay, từ phía sau ôm chầm lấy hắn, dùng tay che miệng người trong lòng. Bạch Đàm không kịp phòng bị mà ăn đầy một miệng huyết, giống người cấm dục đã lâu chạm vào thì phát hỏa, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, bắt lấy tay Vu Diêm Phù hút lên mạnh mẽ, nuốt xong mấy ngụm máu tươi, thân mình đã mềm nhũn.
Vu Diêm Phù dựa vào tường ngồi xuống, ôm sát thiếu niên mềm như bông trong lòng ngực, tham hít ngửi mùi hương mê người trên thân thể thiếu niên, trong lòng có chút hối hận vì đã trút bỏ tầng ngụy trang si khờ của dược nhân quá sớm.
Bây giờ, nếu muốn cùng sói con răng bén vuốt sắc thân cận một chút, đúng là thật khó khăn.
Nhưng mà, sớm một chút cũng tốt, đỡ cho hắn ngày sau không tiếp thu được mình bên dưới lớp da này.
Đàm Nhi, không biết sau khi ngươi đoạt được nhân cốt tràng hạt, từ miệng những kẻ khác biết được sự việc năm đó thì sẽ làm cái gì?
Ngươi có hay không vì vi sư rơi một giọt nước mắt? Có thể hay không nguyện ý quay về vòng tay của vi sư?
Vi sư… Thật sự có chút không chờ được.
Không, phải đợi thêm một chút nữa, chờ tới khi vi sư tự tay vì ngươi phủ thêm áo cưới bá chủ Tây Vực này.
——————–
Chú thích ảnh:
La bàn ( minh họa):
Đại Phạm Thiên:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất