Chương 44
Ý niệm này như cây đinh cắm vào đại não Bạch Đàm, từng chút từng chút đâm sâu vào, làm ký ức ở nơi sâu nhất vỡ ra thành một khe hở, khiến cho đủ loại nghi hoặc trong đầu nháy mắt tuôn ra.
Chẳng lẽ năm đó…… Lão ma đầu thật sự phái Thiên Túc đang làm mật thám ở Nguyệt Ẩn Cung đến cứu hắn, Thiên Túc phản bội, không hành động theo lệnh của y, ngược lại giữ hắn làm con tin để đối phó chủ nhân cũ?
Nhưng lão ma đầu vì sao lại coi trọng con tin là hắn chứ, còn tình nguyện vì hắn mà bị thương?
Lúc y tự tay đẩy hắn vào địa ngục, dù bản thân cầu xin thế nào y cũng chưa từng do dự một chút mà.
Nhiêu Cốt lại nhói lên đau đớn, Bạch Đàm vội vã lắc đầu, ép buộc bản thân không được suy nghĩ nữa, chợt vào lúc này, hắn bị một cái bóng đen to lớn khuất trong bóng tối cách mười bước chân thu hút. Hình dáng cái bóng kia cực kì quỷ dị, giống như có ba đầu sáu tay, sau lưng còn đeo một tấm chắn to nhỏ hình tròn.
Sợ rằng lại gặp “Giác giả”, Bạch Đàm nắm chặt Thí Nguyệt Câu, lập tức nghĩ muốn tránh đi, lại thấy cái bóng kì dị cứ đứng im không động, làm hắn có hơi tò mò không muốn chạy, đánh bạo nhìn chằm chằm nó một hồi.
Cái bóng bất động tại chỗ, lặng yên không tiếng mà cũng không phản ứng.
Bạch Đàm ngừng thở tiến về phía trước vài bước, thấy rõ gương mặt hung tợn của cái bóng, thì giật mình, nhưng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra. Không phải “Giác giả”? Chỉ là một bức tượng A Tu La bằng đá thôi.
Nhưng khi vừa lướt qua tượng đá, phía sau bỗng vang lên tiếng kêu “kẽo kẹt”. Tiếng vang này vừa chui vào vành tai Bạch Đàm, đã làm da đầu hắn tê rần, đúng lúc quay đầu lại chỉ thấy khuôn mặt tượng A Tu La không biết từ lúc nào đã quay về bên trái, khoé mắt xếch lên, hàm răng trắng dày đặc, như cười như giận, biểu tình dữ tợn mà khủng bố.
Cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan lên, hắn lập tức quay đầu, thi triển khinh công chạy nhanh về trước một đoạn, liếc mắt lại trông thấy bức tượng A Tu La đã ở ngay trước mặt, cái đầu của nó vặn ngược ra sau.
——còn hắn vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
Là quỷ đánh tường?
Lông tơ Bạch Đàm dựng đứng, nhớ tới hung binh vẫn còn trong bàn tay, lập tức bổ thẳng về phía A Tu La, nhưng chỉ chém được khoảng không mơ hồ, thoáng chốc A Tu La đã hóa thành làn sương mù, giây sau đã xuất hiện sau lưng hắn.
“Trong lòng có oán tức hóa ma chướng; thân vướng ma chướng tức thành Tu La.”
Một giọng nói quen thuộc từ chỗ nào đó vang lên, khiến Bạch Đàm rùng mình.
Hắn toàn thân cứng ngắt quay đầu nhìn lại, quả nhiên là thấy…. chính mình.
Thiếu niên giống hắn như đúc đang đứng trước tượng đá A Tu La, cười như không cười nhìn hắn chằm chằm, trên người cậu ta mặc một bộ áo gấm thêu long ngân, một tay cũng cầm Thí Nguyệt câu hàn quang sáng lấp lánh.
Đối diện với tình huống như xem hình chiếu của mình trong gương thế này, làm Bạch Đàm bất giác lui về: “Ngươi…..”
“Ta chính là ngươi, là ác chấp của ngươi biến thành A Tu La.”
“Bạch Đàm” kia giơ cao Thí Nguyệt Câu, khoé môi cong lên, ánh mắt hung ác, “Ác chấp không trừ, ngươi vĩnh viễn ở lại nơi đây cùng ta đấu tới chết.”
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, Bạch Đàm biết rõ bản thân lại bị vây trong ảo cảnh. Lần trước ảo cảnh rất tốt đẹp, như ở tiên cảnh, chắc là Thiên Đạo, lần này ở A Tu La đạo, sẽ nhìn thấy ảo giác này.
Ảo giác do ác chấp của hắn biến thành, gọi là ma từ tâm sinh.
Nhưng hắn phải làm thế nào để phá giải đây?
Nhớ tới cách làm lần trước, Bạch Đàm quyết tâm, giơ Thí Nguyệt câu đánh thẳng vào “Bạch Đàm”, mắt thấy đối phương cũng đồng thời xuất thủ, lưỡi đao chạm nhau, phát ra tiếng “keng” bén nhọn ngân vang, đao phong chấn động mãnh liệt khiến hắn bật về sau mấy mét, đập thẳng vào vách đá, làm ngực đau nhói, huyết khí cuồn cuộn.
Hắn chống tay vào vách đá thở hổn hển, giương mắt nhìn, thì thấy tên “Bạch Đàm” kia cũng đồng một dạng như mình.
Không được…. hắn không thể lấy cứng đối cứng, nếu không hắn sẽ hại chết chính mình.
Đánh không được, hắn tránh cũng không được hay sao?
Ý nghĩ này vừa loé, Bạch Đàm lập tức dùng “Vũ phong lộng nguyệt” chạy nhanh về trước, hang đá này tựa như không biên không giới, hắn đã chạy một đoạn dài vẫn không không tìm thấy lối ra, phía sau “Bạch Đàm” lại như bóng với hình, một tất không rời đuổi theo, hắn chạy tới nơi nào, “Bạch Đàm” đuổi theo tới đó.
Bây giờ, Bạch Đàm xem như đã khẳng định, hắn bị vây trong A Tu La đạo.
Hắn quay đầu, cố nén nỗi sợ hãi đối diện với “Bạch Đàm”: “Phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng thả ta?.”
“Bạch Đàm” cười cười nói: “Vì yêu mà sinh sầu, vì yêu mà sợ hãi… không phải ta không chịu thả ngươi, mà là ngươi không chịu rời bỏ ta. Ngươi nếu thật sự vô ưu vô sợ, ta tự nhiên sẽ không có. Đã là người sắp chết, ác chấp lại nặng như vậy, sau này khi chết tất đọa A Tu La, hồn phi phách tán, không được siêu sinh!”
Bạch Đàm ngẩn người, tức giận rống to: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi cút ngay! Ta không có ưu phiều sợ hãi cái gì hết!”
“Ngươi nếu không có, vì sao tâm sinh ma chướng, vì sao bị bệnh đến nguy kịch?”
“Ta không có!” Bạch Đàm lạnh giọng phản bác, che lỗ tai, nhắm mắt ngồi xếp bằng, vội vàng hồi tưởng lại chính xác trình tự niệm tâm kinh của Lục Dục Thiên, thử thanh trừ tạp niệm, ngưng thần tĩnh khí. Mặc niệm tâm kinh được một lúc, quả nhiên, hắn đã không còn nghe thấy tiếng động xung quanh, nội tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc hắn mở mắt ra, “Bạch Đàm” cùng tượng A Tu La đã biến mất không còn.
—– Như vậy xem ra, tuy tâm tư của tên Thiên Túc kia có phần khó đoán, nhưng vẫn có thể giúp hắn một tay.
Thôi, xem ra sau này phải tìm y song tu thêm mới được. Nghĩ như vậy Bạch Đàm liền đứng dậy, xa xa đã trông thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, trong lòng thầm vui vẻ, men theo ánh sáng mà đi, ra khỏi hang đá, trước mắt lập tức rộng rãi quang đãng hơn nhiều.
Xuất hiện trước tầm mắt hắn là một con đường hẹp dài gập ghềng trong sơn cốc, những tia nắng ban mai trong rừng lá chiếu xuống bên dưới, trang hoàng cho không gian khe nước thêm mấy phần lấp lánh ánh bạc.
Lúc này, Bạch Đàm mới thấy khát khô cả cổ, một đường lao thẳng xuống bờ suối, ra sức uống nước. Uống xong một bụng nước, hắn lại cảm thấy cả người dính nhớp khó chịu, lại nhớ tới hai ngày rồi chưa có tắm qua, hắn xưa nay luôn thích sạch sẽ, lập tức cởi hết quần áo, quăng lên tảng đá bên dòng suối, khỏa thân lao vào dòng nước sấp ngang hông tắm rửa thân mình.
Nước suối trong văn vắt, nhìn xuống có thể thấy đàn cá nhỏ sống động bơi qua bơi lại giữa hai chân, trêu chọc Bạch Đàm đến nổi hứng chơi đùa, như mèo nhỏ bướng bỉnh dùng tay không bắt cá. Lấy Tru thiên hóa ma chưởng đã luyện đến thập phần thuần thục ra, bắt một cái chuẩn một cái, không bao lâu đã bắt đầy hai tay, vui vẻ cười tít mắt.
Nếu có người nhìn thấy tình cảnh này, chắn hẳn sẽ thấy thập phần ngạc nhiên——
Nhưng xét cho cùng, việc Ma giáo giáo chủ ở khe nước chơi với cá cũng không phải là nhiều đâu.
Đây còn chưa hết, Ma giáo giáo chủ lại đem cá bắt đầy tay quăng lên tảng đá cạnh khe suối, vận công xuất chưởng, dùng nội lực nóng cháy bắt đầu nướng cá, rất nhanh đã thấy đói bụng nên bắt đầu ăn. Mặc dù không có muối, thịt cá vẫn thơm giòn ngon ngọt, hắn một hơi ăn hết mười con cá, nhồi đến cái bụng căng tròn, muốn đi cũng đi không nổi.
Ăn no uống say đã đời hắn mới mặc quần áo, leo lên cái cây bên cạnh ngủ khò khò.
————————-
Lại nói Vu Diêm Phù đã một đêm chưa ngủ, sau khi đút cho Tư U đang thoi thóp nửa viên Nhân Cốt Tràng Hạt, lại vận công chữa thương cho gã đến giữa trưa, Tư U mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Vừa mở mắt, Tư U đã phun ra một ngụm máu đặc, tơ máu trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều, hiện ra khuôn mặt tú lệ ban đầu, đôi mắt lá liễu cũng có chút thần thái.
Vu Diêm Phù rút lại song trưởng, thu lại nội tức, môi mỏng khẽ mở: “Tư U, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Giáo chủ……”
Tư u nghe giọng y thì lập tức ngẩn người, xoa xoa máu bên môi, xoay người quỳ gối trước mặt nam tử.
“Thuộc hạ…… Tạ giáo chủ ban thuộc hạ một mạng”
“Đứng dậy đi.” Vu Diêm Phù cũng đứng dậy, “Nửa viên Nhân Cốt Tràng Hạt không biết kéo dài mạng ngươi được bao lâu, nhưng mà hiện tại kinh mạch hư tổn xem ra đã được chữa hơn phân nửa, giờ ngươi cùng ta thử so hai chiêu xem?”
“Vâng.” Tư U gật đầu, rút ra dây roi đầu ưng bên hông, “Giáo chủ, đắc tội!”
Vừa dứt lời, gã một tay nắm lấy chuôi roi, súc mãn nội lực giơ tay vung roi, thân roi lập tức phát ra tiếng ưng rít hung tợn, xé gió hướng thẳng tới Vu Diêm Phù. Vu Diêm Phù lắc mình tránh né, hai ngón tay kẹp lấy ngọn roi, lập tức bị một cổ nội lực chấn động đến bàn tay tê rần, thật vất vả mới đỡ được, trong lòng kinh hãi.
Phải biết rằng y dựa vào cổ trùng hấp thụ nội lực của mấy tên tù nhân Nguyệt Ẩn Cũng Bạch Đàm bắt giữ, lại lấy hơn phân nửa nội lực của Tư U, lấy đây làm cơ sở, một mình luyện trước năm tầng Lục Dục Thiên, hiện giờ nội lực đã tăng gấp bội, tuy vẫn còn chưa bằng mình trước đây, nhưng vẫn vượt xa nội lực Tư U, việc này xem ra, Nhân Cốt Tràng Hạt không chỉ có thể khởi tử hoàn sinh, mà còn có tác dụng tăng cường nội lực như lời đồn.
“Giáo chủ…… Người truyền nội lực cho thuộc hạ?” Tư U kinh ngạc thu hồi vũ khí.
Vu Diêm Phù im lặng không đáp, chỉ đặt tay lên mạch đập của Tư U, lấy “Thôi hoa chiết chi thủ” ấn vào huyệt Kinh Cừ của gã, muốn đem nội lực mới sinh ra dẫn vào cơ thể mình, lúc đang hấp thu hơn phân nửa, thì cảm thấy cánh tay Tư U cứng đờ, ngưng hô hấp, dường như không muốn độ thêm nội lực.
Y nhìn chằm chằm đối phương, nửa khép tầm mắt: “Tư U?”
“Giáo chủ!” Tư U quỳ xuống, “Thuộc hạ khẩn xin giáo chủ cho thuộc hạ giữ lại một phần nội lực.”
Vu Diêm Phù tựa tiếu phi tiếu nâng đầu gã lên, trêu chọc: “Ngươi đã không muốn bỏ nội lực, vậy sao còn muốn làm Minh Phi của bổn tọa?”
Tư U nắm lấy tay y cúi đầu: “Thuộc hạ đã chết một lần, đã nghĩ thông suốt. Minh Phi chẳng qua chỉ là lô đỉnh để luyện công, là phải chết, dù giáo chủ nhất thời có nhớ tới thuộc hạ, về sau cũng sẽ quên. Thuộc hạ bây giờ chỉ muốn tồn tại, cống hiến vì giáo chủ, cúc cung tận tụy, đến chết mới ngừng.”
——muốn làm bạn bên cạnh giáo chủ, ít nhất, phải sống lâu hơn tiểu yêu nghiệt kia.
Tư U nuốt xuống câu này không nói, ngẩng đầu, thấy Vu Diêm Phù không nói một lời rũ mắt nhìn gã, thì kinh hoảng đưa tay: “Nếu giáo chủ nhất quyết muốn lấy, thuộc hạ không oán hận một câu.”
“Được rồi, ngươi xưa nay đều rất đúng mực, vậy lưu cho ngươi một ít.” Vu Diêm Phù phất tay nhàn nhạt nói, “Cũng vừa lúc, bổn tọa giờ không có cách nào phân thân, ngươi tìm giúp bổn tọa một người.”
“Giáo chủ muốn tìm người nào?”
“Nhân da điêu tượng Nhan Như Ngọc, nàng hiện giờ đang ở trong cung Tây Dạ.”
Tư U không kìm được vui mừng: “Giáo chủ….. người muốn sửa lại khuôn mặt về nguyên dạng?”
Lời vừa nói ra, gã đã thấy mặt Vu Diêm Phù lộ ra vẻ hài lòng, không biết đang nghĩ tới việc gì: “Không tồi, vẫn là ngươi hiểu tâm tư bổn tọa. Đi thôi, đi sớm về sớm.”
Tư U tay nắm thành quyền: “Tuân mệnh.”
—————
Bạch Đàm ngủ một giấc tới chạng vạng mới tỉnh.
Vừa mở mắt ra, hoàng hôn nồng đượm, ráng chiều đã lan tỏa khắp nơi.
Hắn xoa đôi mắt còn nhập nhèm ngáy ngủ, duỗi thẳng thắt lưng, vẫn còn muốn nằm lại trên giường, à, nằm lại trên cây, thì nghe dưới nhánh cây truyền tới một loạt tiếng động “Sột sột soạt soạt”.
Bạch Đàm cảnh giác đứng dậy, nhìn chăm chú dưới nhánh cây, thì thấy một con ngựa màu đỏ sẫm từ trong rừng chui ra, thở hồng hộc lao nhanh tới dòng suối uống nước, trên lưng nó có đeo yên ngựa, phía trên còn dính không ít vệt máu, chắc hẳn không phải ngựa hoang, hơn nữa chủ nhân của nó còn là bị thương.
Hắn hơi ngạc nhiên nhảy khỏi cây, làm cho con ngựa chấn kinh, nhưng nó không quay đầu bỏ chạy, mà như con người đứng lại xem xét hắn, hai mắt rưng rưng, hí vang một tiếng, hai chân trước khụy xuống.
Nhớ lại “Bạch Giao” sau khi lão ma đầu chết cũng rên rĩ không ngừng, Bạch Đàm thầm nghĩ, xem ra loài ngựa đều có nhân tính, không lẽ nó đang hướng hắn cầu xin giúp đỡ hay sao? Hắn tiến lại chỗ nó, sờ sờ bờm ngựa, con ngựa xoay đầu cắn tay áo hắn lôi kéo, lúc này, hắn mới phát hiện trên thân ngựa có treo một cái túi gấm. Trên túi gấm có hình thêu rất tinh xảo, là vật dụng của nữ nhi, mặt trên thêu một chữ “Tô”. Bạch Đàm liền giật mình, tô —— tên của dì là Tô Quỹ Vũ, chẳng lẽ là dì?
Hắn lập tức nhảy lên lưng ngựa, vừa mới nắm chặt dây cương, con ngựa đã quay đầu chạy như điên.
Dọc theo sơn cốc một đường thẳng về phía bắc, xa xa Bạch Đàm trông thấy một tòa thành trì mây mù lượn lờ ở trung tâm đảo, thành trì khúc chiết uốn lượn trên triền núi, thế như rồng cuộn.
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, vội vàng lấy la bàn ra nhìn, thấy kim chỉ nan quả nhiên chỉ vào Thương Tinh.
Đây chính là lôi đài đại hội võ lâm, Tàng Long Thành! Hắn vậy mà đã đến được?
Thì ra, vào Tàng Long Thành không nhất thiết phải xông vào hết ải của lục đạo luân hồi, mà chính là một nơi trong lục đạo.
Bạch Đàm xoa xoa nắm tay, gấp không chờ nổi, nhưng con ngựa lại không hướng về phía Tàng Long Thành, mà lại chạy vọt vào mảnh rừng rậm bên cạnh triền núi. Trong rừng cây đỏ rực diễm lệ, sương mù dày đặc, không khí thoang thoảng một mùi hương lạ lùng, hít vào làm đầu óc hắn choáng váng.
Sợ đây lại là một loại khói độc, Bạch Đàm vội vàng nín thở, lấy khăn lau mồ hôi che mũi miệng, ghìm chặt dây cương, ra lệch cho con ngựa đi chậm lại. Đi vào rừng rậm không được bao lâu, hắn đã nghe thấy tiếng người cười nói rôn rả, phía trước bụi cây có ánh lửa bập bùng.
Con ngựa dừng chân, lỗ mũi thở phì phò.
Bạch Đàm xoa xoa đầu ngựa đang nôn nóng bất an, nhảy xuống, lặng lẽ tiếp cận nhóm người, xuyên qua kẽ lá nhìn lén vào, thì thấy một nhóm mười mấy gã nam tử đang ngồi quanh đống lửa trò chuyện đến vui vẻ, phần lớn tóc trên đỉnh đầu của bọn họ đều bị cạo, lộ ra da đầu hình bán nguyệt, tóc sau đầu cột lại như cây chổi, trang phục hết sức kì lạ, vai áo rất rộng, quần rộng thùng thình, dưới chân còn mang guốc gỗ, bên hông đeo một thanh kiếm hẹp dài, giống như võ sĩ được mô tả trong sách.
Những người Đông Doanh, cũng lặn lội đường xa tham dự đại hội võ lâm hay sao?
Bỗng nhiên, một người trong đó cười ha hả đứng lên, nói một câu gì đó, rồi đi thẳng vào lều bạt bên cạnh, cùng tiếng kêu sợ hãi vang lên, một nữ nhân bị võ sĩ kéo ra, ôm đến ngồi bên cạnh đống lửa.
Nương theo ánh lửa, Bạch Đàm cẩn thận xem xét, phát hiện nữ tử kia trên người mặc trang phục tộc Hồi Hột, tuổi tác còn khá nhỏ, thật không phải Quỹ Ngư Nhi, lại thấy đám người kia thò tay tiến tới người nàng sờ soạt, thì lập tức nhịn không nổi.
Hắn không muốn trước đại hội võ lâm đại khai sát giới, bị người phê phán, đành giấu Thí Nguyệt câu vào trong tay áo, tung người nhảy lên cây, bẻ vài phiến lá, gập lại, lá cây lập tức biến thành mũi tên nhọn, bay tới mấy ngón tay đang sờ nữ tử kia, “phập phập” đem mấy ngón tay chém đứt tận gốc.
Mấy tên võ sĩ đồng loạt che tay lại, kêu rên thảm thiết, đau đớn đồng loạt lăn lộn trên mặt đất.
Thủ lĩnh đám võ sĩ ôm nữ tử nhịn đau đứng lên, hét to một tiếng, rút đao nhìn về phía trước, nhìn lên chỉ thấy một người nho nhỏ mặc bạch y che mặt ngồi trên cây, cặp chân tinh tế quơ tới quơ lui, không chút để ý ngắm nghía phiến lá trong tay, giống như hài tử đang chơi đùa.
Bạch Đàm thổi thổi phiến lá nói: “Ngươi nếu còn không cút, tay cầm đao cũng đừng nghĩ giữ lại.”
Tên thủ lĩnh võ sĩ đâu chịu từ bỏ, giơ thanh kiếm lên, muốn lao đến giết người trên cây, mà đúng lúc này người bịt mặt chỉ bình thản lắc lắc đôi chân, lục lạc trên hai cổ chân đồng thời run lên, trong tai gã đột nhiên văng vẳng tiếng linh âm nhiếp hồn, chỉ trong giây lát hai mắt đã mơ hồ, mất đi thần trí, thân thể cũng cứng còng tại chỗ.
Bạch Đàm nhanh chóng lao tới trước mặt nữ tử tộc Hồi Hột đang run lẩy bẩy, vươn tay ra: “Cô nương không có việc gì chứ?”
Giọng nói của hắn cực kì trong trẻo, khiến Tô Mạn Nhĩ nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh. Nàng mở to mắt đánh giá người mặc bạch y, thoáng thấy người này mắt sáng như sao, khí độ bất phàm, tuy chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng vẫn biết được hắn là một thiếu niên, hơn nữa tuổi tác cũng không chênh lêch với nàng, lại còn rất tuấn tú.
“Ta bị trúng mê hương, hiện tại không còn sức lực.” Tô Mạn Nhĩ lắc lắc đầu, giọng nói yếu ớt.
Bạch Đàm không kiêng nhẫn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cúi người, ôm ngang nữ nhân này lên, phi thân nhảy lên lưng ngựa, hỏi: “Ngươi là người ở đâu?”
Tô Mạn Nhĩ tựa vào lòng ngực của hắn, cảm thấy trên người hắn tản ra một loại mị lực không thể miêu tả, làm nàng ngây người một lúc mới lấy lại tinh thần, chạm vào đầu ngựa, con ngựa lập tức chở hai người vội vã chạy thẳng tới phía đông của khu rừng.
Lúc này sắc trời đã mờ tối, xa xa có mấy túp lều đang dựng trên sườn núi, có bóng người thoáng lập loè quanh lửa trại. Bạch Đàm đề phòng thả chậm tốc độ, thiếu nữ tộc Hồi Hột lúc này hô to, lập tức có năm ba người chạy lại nghênh đón, trên đầu bọn họ đều quấn khăn, chân cũng mang ủng của bộ tộc Hồi Hột.
Người dẫn đầu có thân hình gầy gò, râu tóc hoa râm, nhưng bước chân của ông cực kì nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã tới trước mặt hai người, chỉ nghe thiếu nữ kêu “cha” một tiếng, Bạch Đàm liền ôm nàng nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt người nọ, đem thiếu nữ giao vào tay người, rồi lập tức quay đầu định đi, nhưng cánh tay lại bị giữ lại.
Người này lực tay rất lớn, giống như ưng trảo, làm Bạch Đàm rùng mình, đành phải quay người lại.
Người kia hỏi: “Ngươi là người phương nào? Vì sao đi cùng tiểu nữ của ta?”
“Cha, khi nãy con bị lạc trong rừng, gặp bọn lãng khách Đông Doanh, là người này đã cứu con.” Tô Mạn Nhĩ trộm nhìn về phía Bạch Đàm, thấy trong bóng đêm, khuôn mặt nghiêng của người thiếu niên trông rất đẹp, làm tim nàng lỗi nhịp, đánh bạo nói to: “Ca ca, huynh đã cứu mạng ta, ta thích huynh.”
Bạch Đàm sợ hết hồn, vốn đã nghe danh nữ tử Hồi Hột nhiệt tình phóng khoáng, thì ra quả là vậy.
Người trung niên tộc Hồi Hột nghe vậy thì sửng sốt, cao giọng cười ha ha: “Thì ra là ân nhân cứu mạng nữ nhi ta, đa tạ! Ân nhân, vì sao không lưu lại nghĩ tạm một đêm? Chúng ta vừa giết được một đầu lộc, có thịt, cũng có rượu ngon. Người muốn ở đại hội võ lâm triểu khai quyền cước, phải ăn uống mới có sức lực!”
Bạch Đàm vừa nghe vậy cũng có chút thèm ăn, nghĩ thầm ở lại một đêm cũng không sao, không chút khách khí đồng ý ngồi xuống.
Cũng không câu nệ tiểu tiết giáo chủ, Bạch Đàm cùng mấy người xa lạ ngồi quay lửa trại. Hắn như trút được gánh nặng thả lỏng người, dùng con dao nhỏ cắt thịt đưa lên miệng, mới phát hiện có gì đó không đúng.
Tô Mạn Nhĩ “xì” cười một tiếng: “Ca ca, huynh ăn mà che mặt làm gì a?”
Bạch Đàm xấu hổ cắn môi, tháo khăn lụa xuống.
Thoáng chốc, ánh lửa cũng bị dung mạo của người thiếu niên làm cho ảm đạm, đồng tử Tô Mạn Nhĩ đột ngột dãn to, nghẹn họng nhìn hắn trân trố, nhưng lại không phát hiện người trung niên bên cạnh đang lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Ông quét mắt nhìn khuôn mặt Bạch Đàm thêm vài lần, tầm mắt lúc này càng thêm thâm trầm.
Chẳng lẽ năm đó…… Lão ma đầu thật sự phái Thiên Túc đang làm mật thám ở Nguyệt Ẩn Cung đến cứu hắn, Thiên Túc phản bội, không hành động theo lệnh của y, ngược lại giữ hắn làm con tin để đối phó chủ nhân cũ?
Nhưng lão ma đầu vì sao lại coi trọng con tin là hắn chứ, còn tình nguyện vì hắn mà bị thương?
Lúc y tự tay đẩy hắn vào địa ngục, dù bản thân cầu xin thế nào y cũng chưa từng do dự một chút mà.
Nhiêu Cốt lại nhói lên đau đớn, Bạch Đàm vội vã lắc đầu, ép buộc bản thân không được suy nghĩ nữa, chợt vào lúc này, hắn bị một cái bóng đen to lớn khuất trong bóng tối cách mười bước chân thu hút. Hình dáng cái bóng kia cực kì quỷ dị, giống như có ba đầu sáu tay, sau lưng còn đeo một tấm chắn to nhỏ hình tròn.
Sợ rằng lại gặp “Giác giả”, Bạch Đàm nắm chặt Thí Nguyệt Câu, lập tức nghĩ muốn tránh đi, lại thấy cái bóng kì dị cứ đứng im không động, làm hắn có hơi tò mò không muốn chạy, đánh bạo nhìn chằm chằm nó một hồi.
Cái bóng bất động tại chỗ, lặng yên không tiếng mà cũng không phản ứng.
Bạch Đàm ngừng thở tiến về phía trước vài bước, thấy rõ gương mặt hung tợn của cái bóng, thì giật mình, nhưng cũng nhẹ nhàng thở hắt ra. Không phải “Giác giả”? Chỉ là một bức tượng A Tu La bằng đá thôi.
Nhưng khi vừa lướt qua tượng đá, phía sau bỗng vang lên tiếng kêu “kẽo kẹt”. Tiếng vang này vừa chui vào vành tai Bạch Đàm, đã làm da đầu hắn tê rần, đúng lúc quay đầu lại chỉ thấy khuôn mặt tượng A Tu La không biết từ lúc nào đã quay về bên trái, khoé mắt xếch lên, hàm răng trắng dày đặc, như cười như giận, biểu tình dữ tợn mà khủng bố.
Cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân bắt đầu lan lên, hắn lập tức quay đầu, thi triển khinh công chạy nhanh về trước một đoạn, liếc mắt lại trông thấy bức tượng A Tu La đã ở ngay trước mặt, cái đầu của nó vặn ngược ra sau.
——còn hắn vẫn đang đứng ở chỗ cũ.
Là quỷ đánh tường?
Lông tơ Bạch Đàm dựng đứng, nhớ tới hung binh vẫn còn trong bàn tay, lập tức bổ thẳng về phía A Tu La, nhưng chỉ chém được khoảng không mơ hồ, thoáng chốc A Tu La đã hóa thành làn sương mù, giây sau đã xuất hiện sau lưng hắn.
“Trong lòng có oán tức hóa ma chướng; thân vướng ma chướng tức thành Tu La.”
Một giọng nói quen thuộc từ chỗ nào đó vang lên, khiến Bạch Đàm rùng mình.
Hắn toàn thân cứng ngắt quay đầu nhìn lại, quả nhiên là thấy…. chính mình.
Thiếu niên giống hắn như đúc đang đứng trước tượng đá A Tu La, cười như không cười nhìn hắn chằm chằm, trên người cậu ta mặc một bộ áo gấm thêu long ngân, một tay cũng cầm Thí Nguyệt câu hàn quang sáng lấp lánh.
Đối diện với tình huống như xem hình chiếu của mình trong gương thế này, làm Bạch Đàm bất giác lui về: “Ngươi…..”
“Ta chính là ngươi, là ác chấp của ngươi biến thành A Tu La.”
“Bạch Đàm” kia giơ cao Thí Nguyệt Câu, khoé môi cong lên, ánh mắt hung ác, “Ác chấp không trừ, ngươi vĩnh viễn ở lại nơi đây cùng ta đấu tới chết.”
Mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, Bạch Đàm biết rõ bản thân lại bị vây trong ảo cảnh. Lần trước ảo cảnh rất tốt đẹp, như ở tiên cảnh, chắc là Thiên Đạo, lần này ở A Tu La đạo, sẽ nhìn thấy ảo giác này.
Ảo giác do ác chấp của hắn biến thành, gọi là ma từ tâm sinh.
Nhưng hắn phải làm thế nào để phá giải đây?
Nhớ tới cách làm lần trước, Bạch Đàm quyết tâm, giơ Thí Nguyệt câu đánh thẳng vào “Bạch Đàm”, mắt thấy đối phương cũng đồng thời xuất thủ, lưỡi đao chạm nhau, phát ra tiếng “keng” bén nhọn ngân vang, đao phong chấn động mãnh liệt khiến hắn bật về sau mấy mét, đập thẳng vào vách đá, làm ngực đau nhói, huyết khí cuồn cuộn.
Hắn chống tay vào vách đá thở hổn hển, giương mắt nhìn, thì thấy tên “Bạch Đàm” kia cũng đồng một dạng như mình.
Không được…. hắn không thể lấy cứng đối cứng, nếu không hắn sẽ hại chết chính mình.
Đánh không được, hắn tránh cũng không được hay sao?
Ý nghĩ này vừa loé, Bạch Đàm lập tức dùng “Vũ phong lộng nguyệt” chạy nhanh về trước, hang đá này tựa như không biên không giới, hắn đã chạy một đoạn dài vẫn không không tìm thấy lối ra, phía sau “Bạch Đàm” lại như bóng với hình, một tất không rời đuổi theo, hắn chạy tới nơi nào, “Bạch Đàm” đuổi theo tới đó.
Bây giờ, Bạch Đàm xem như đã khẳng định, hắn bị vây trong A Tu La đạo.
Hắn quay đầu, cố nén nỗi sợ hãi đối diện với “Bạch Đàm”: “Phải làm thế nào ngươi mới bằng lòng thả ta?.”
“Bạch Đàm” cười cười nói: “Vì yêu mà sinh sầu, vì yêu mà sợ hãi… không phải ta không chịu thả ngươi, mà là ngươi không chịu rời bỏ ta. Ngươi nếu thật sự vô ưu vô sợ, ta tự nhiên sẽ không có. Đã là người sắp chết, ác chấp lại nặng như vậy, sau này khi chết tất đọa A Tu La, hồn phi phách tán, không được siêu sinh!”
Bạch Đàm ngẩn người, tức giận rống to: “Ngươi câm miệng cho ta! Ngươi cút ngay! Ta không có ưu phiều sợ hãi cái gì hết!”
“Ngươi nếu không có, vì sao tâm sinh ma chướng, vì sao bị bệnh đến nguy kịch?”
“Ta không có!” Bạch Đàm lạnh giọng phản bác, che lỗ tai, nhắm mắt ngồi xếp bằng, vội vàng hồi tưởng lại chính xác trình tự niệm tâm kinh của Lục Dục Thiên, thử thanh trừ tạp niệm, ngưng thần tĩnh khí. Mặc niệm tâm kinh được một lúc, quả nhiên, hắn đã không còn nghe thấy tiếng động xung quanh, nội tâm cũng dần dần bình tĩnh lại.
Lúc hắn mở mắt ra, “Bạch Đàm” cùng tượng A Tu La đã biến mất không còn.
—– Như vậy xem ra, tuy tâm tư của tên Thiên Túc kia có phần khó đoán, nhưng vẫn có thể giúp hắn một tay.
Thôi, xem ra sau này phải tìm y song tu thêm mới được. Nghĩ như vậy Bạch Đàm liền đứng dậy, xa xa đã trông thấy ánh sáng ở cuối đường hầm, trong lòng thầm vui vẻ, men theo ánh sáng mà đi, ra khỏi hang đá, trước mắt lập tức rộng rãi quang đãng hơn nhiều.
Xuất hiện trước tầm mắt hắn là một con đường hẹp dài gập ghềng trong sơn cốc, những tia nắng ban mai trong rừng lá chiếu xuống bên dưới, trang hoàng cho không gian khe nước thêm mấy phần lấp lánh ánh bạc.
Lúc này, Bạch Đàm mới thấy khát khô cả cổ, một đường lao thẳng xuống bờ suối, ra sức uống nước. Uống xong một bụng nước, hắn lại cảm thấy cả người dính nhớp khó chịu, lại nhớ tới hai ngày rồi chưa có tắm qua, hắn xưa nay luôn thích sạch sẽ, lập tức cởi hết quần áo, quăng lên tảng đá bên dòng suối, khỏa thân lao vào dòng nước sấp ngang hông tắm rửa thân mình.
Nước suối trong văn vắt, nhìn xuống có thể thấy đàn cá nhỏ sống động bơi qua bơi lại giữa hai chân, trêu chọc Bạch Đàm đến nổi hứng chơi đùa, như mèo nhỏ bướng bỉnh dùng tay không bắt cá. Lấy Tru thiên hóa ma chưởng đã luyện đến thập phần thuần thục ra, bắt một cái chuẩn một cái, không bao lâu đã bắt đầy hai tay, vui vẻ cười tít mắt.
Nếu có người nhìn thấy tình cảnh này, chắn hẳn sẽ thấy thập phần ngạc nhiên——
Nhưng xét cho cùng, việc Ma giáo giáo chủ ở khe nước chơi với cá cũng không phải là nhiều đâu.
Đây còn chưa hết, Ma giáo giáo chủ lại đem cá bắt đầy tay quăng lên tảng đá cạnh khe suối, vận công xuất chưởng, dùng nội lực nóng cháy bắt đầu nướng cá, rất nhanh đã thấy đói bụng nên bắt đầu ăn. Mặc dù không có muối, thịt cá vẫn thơm giòn ngon ngọt, hắn một hơi ăn hết mười con cá, nhồi đến cái bụng căng tròn, muốn đi cũng đi không nổi.
Ăn no uống say đã đời hắn mới mặc quần áo, leo lên cái cây bên cạnh ngủ khò khò.
————————-
Lại nói Vu Diêm Phù đã một đêm chưa ngủ, sau khi đút cho Tư U đang thoi thóp nửa viên Nhân Cốt Tràng Hạt, lại vận công chữa thương cho gã đến giữa trưa, Tư U mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Vừa mở mắt, Tư U đã phun ra một ngụm máu đặc, tơ máu trên mặt cũng nhạt đi rất nhiều, hiện ra khuôn mặt tú lệ ban đầu, đôi mắt lá liễu cũng có chút thần thái.
Vu Diêm Phù rút lại song trưởng, thu lại nội tức, môi mỏng khẽ mở: “Tư U, ngươi cảm thấy thế nào?”
“Giáo chủ……”
Tư u nghe giọng y thì lập tức ngẩn người, xoa xoa máu bên môi, xoay người quỳ gối trước mặt nam tử.
“Thuộc hạ…… Tạ giáo chủ ban thuộc hạ một mạng”
“Đứng dậy đi.” Vu Diêm Phù cũng đứng dậy, “Nửa viên Nhân Cốt Tràng Hạt không biết kéo dài mạng ngươi được bao lâu, nhưng mà hiện tại kinh mạch hư tổn xem ra đã được chữa hơn phân nửa, giờ ngươi cùng ta thử so hai chiêu xem?”
“Vâng.” Tư U gật đầu, rút ra dây roi đầu ưng bên hông, “Giáo chủ, đắc tội!”
Vừa dứt lời, gã một tay nắm lấy chuôi roi, súc mãn nội lực giơ tay vung roi, thân roi lập tức phát ra tiếng ưng rít hung tợn, xé gió hướng thẳng tới Vu Diêm Phù. Vu Diêm Phù lắc mình tránh né, hai ngón tay kẹp lấy ngọn roi, lập tức bị một cổ nội lực chấn động đến bàn tay tê rần, thật vất vả mới đỡ được, trong lòng kinh hãi.
Phải biết rằng y dựa vào cổ trùng hấp thụ nội lực của mấy tên tù nhân Nguyệt Ẩn Cũng Bạch Đàm bắt giữ, lại lấy hơn phân nửa nội lực của Tư U, lấy đây làm cơ sở, một mình luyện trước năm tầng Lục Dục Thiên, hiện giờ nội lực đã tăng gấp bội, tuy vẫn còn chưa bằng mình trước đây, nhưng vẫn vượt xa nội lực Tư U, việc này xem ra, Nhân Cốt Tràng Hạt không chỉ có thể khởi tử hoàn sinh, mà còn có tác dụng tăng cường nội lực như lời đồn.
“Giáo chủ…… Người truyền nội lực cho thuộc hạ?” Tư U kinh ngạc thu hồi vũ khí.
Vu Diêm Phù im lặng không đáp, chỉ đặt tay lên mạch đập của Tư U, lấy “Thôi hoa chiết chi thủ” ấn vào huyệt Kinh Cừ của gã, muốn đem nội lực mới sinh ra dẫn vào cơ thể mình, lúc đang hấp thu hơn phân nửa, thì cảm thấy cánh tay Tư U cứng đờ, ngưng hô hấp, dường như không muốn độ thêm nội lực.
Y nhìn chằm chằm đối phương, nửa khép tầm mắt: “Tư U?”
“Giáo chủ!” Tư U quỳ xuống, “Thuộc hạ khẩn xin giáo chủ cho thuộc hạ giữ lại một phần nội lực.”
Vu Diêm Phù tựa tiếu phi tiếu nâng đầu gã lên, trêu chọc: “Ngươi đã không muốn bỏ nội lực, vậy sao còn muốn làm Minh Phi của bổn tọa?”
Tư U nắm lấy tay y cúi đầu: “Thuộc hạ đã chết một lần, đã nghĩ thông suốt. Minh Phi chẳng qua chỉ là lô đỉnh để luyện công, là phải chết, dù giáo chủ nhất thời có nhớ tới thuộc hạ, về sau cũng sẽ quên. Thuộc hạ bây giờ chỉ muốn tồn tại, cống hiến vì giáo chủ, cúc cung tận tụy, đến chết mới ngừng.”
——muốn làm bạn bên cạnh giáo chủ, ít nhất, phải sống lâu hơn tiểu yêu nghiệt kia.
Tư U nuốt xuống câu này không nói, ngẩng đầu, thấy Vu Diêm Phù không nói một lời rũ mắt nhìn gã, thì kinh hoảng đưa tay: “Nếu giáo chủ nhất quyết muốn lấy, thuộc hạ không oán hận một câu.”
“Được rồi, ngươi xưa nay đều rất đúng mực, vậy lưu cho ngươi một ít.” Vu Diêm Phù phất tay nhàn nhạt nói, “Cũng vừa lúc, bổn tọa giờ không có cách nào phân thân, ngươi tìm giúp bổn tọa một người.”
“Giáo chủ muốn tìm người nào?”
“Nhân da điêu tượng Nhan Như Ngọc, nàng hiện giờ đang ở trong cung Tây Dạ.”
Tư U không kìm được vui mừng: “Giáo chủ….. người muốn sửa lại khuôn mặt về nguyên dạng?”
Lời vừa nói ra, gã đã thấy mặt Vu Diêm Phù lộ ra vẻ hài lòng, không biết đang nghĩ tới việc gì: “Không tồi, vẫn là ngươi hiểu tâm tư bổn tọa. Đi thôi, đi sớm về sớm.”
Tư U tay nắm thành quyền: “Tuân mệnh.”
—————
Bạch Đàm ngủ một giấc tới chạng vạng mới tỉnh.
Vừa mở mắt ra, hoàng hôn nồng đượm, ráng chiều đã lan tỏa khắp nơi.
Hắn xoa đôi mắt còn nhập nhèm ngáy ngủ, duỗi thẳng thắt lưng, vẫn còn muốn nằm lại trên giường, à, nằm lại trên cây, thì nghe dưới nhánh cây truyền tới một loạt tiếng động “Sột sột soạt soạt”.
Bạch Đàm cảnh giác đứng dậy, nhìn chăm chú dưới nhánh cây, thì thấy một con ngựa màu đỏ sẫm từ trong rừng chui ra, thở hồng hộc lao nhanh tới dòng suối uống nước, trên lưng nó có đeo yên ngựa, phía trên còn dính không ít vệt máu, chắc hẳn không phải ngựa hoang, hơn nữa chủ nhân của nó còn là bị thương.
Hắn hơi ngạc nhiên nhảy khỏi cây, làm cho con ngựa chấn kinh, nhưng nó không quay đầu bỏ chạy, mà như con người đứng lại xem xét hắn, hai mắt rưng rưng, hí vang một tiếng, hai chân trước khụy xuống.
Nhớ lại “Bạch Giao” sau khi lão ma đầu chết cũng rên rĩ không ngừng, Bạch Đàm thầm nghĩ, xem ra loài ngựa đều có nhân tính, không lẽ nó đang hướng hắn cầu xin giúp đỡ hay sao? Hắn tiến lại chỗ nó, sờ sờ bờm ngựa, con ngựa xoay đầu cắn tay áo hắn lôi kéo, lúc này, hắn mới phát hiện trên thân ngựa có treo một cái túi gấm. Trên túi gấm có hình thêu rất tinh xảo, là vật dụng của nữ nhi, mặt trên thêu một chữ “Tô”. Bạch Đàm liền giật mình, tô —— tên của dì là Tô Quỹ Vũ, chẳng lẽ là dì?
Hắn lập tức nhảy lên lưng ngựa, vừa mới nắm chặt dây cương, con ngựa đã quay đầu chạy như điên.
Dọc theo sơn cốc một đường thẳng về phía bắc, xa xa Bạch Đàm trông thấy một tòa thành trì mây mù lượn lờ ở trung tâm đảo, thành trì khúc chiết uốn lượn trên triền núi, thế như rồng cuộn.
Ánh mắt hắn lập tức sáng lên, vội vàng lấy la bàn ra nhìn, thấy kim chỉ nan quả nhiên chỉ vào Thương Tinh.
Đây chính là lôi đài đại hội võ lâm, Tàng Long Thành! Hắn vậy mà đã đến được?
Thì ra, vào Tàng Long Thành không nhất thiết phải xông vào hết ải của lục đạo luân hồi, mà chính là một nơi trong lục đạo.
Bạch Đàm xoa xoa nắm tay, gấp không chờ nổi, nhưng con ngựa lại không hướng về phía Tàng Long Thành, mà lại chạy vọt vào mảnh rừng rậm bên cạnh triền núi. Trong rừng cây đỏ rực diễm lệ, sương mù dày đặc, không khí thoang thoảng một mùi hương lạ lùng, hít vào làm đầu óc hắn choáng váng.
Sợ đây lại là một loại khói độc, Bạch Đàm vội vàng nín thở, lấy khăn lau mồ hôi che mũi miệng, ghìm chặt dây cương, ra lệch cho con ngựa đi chậm lại. Đi vào rừng rậm không được bao lâu, hắn đã nghe thấy tiếng người cười nói rôn rả, phía trước bụi cây có ánh lửa bập bùng.
Con ngựa dừng chân, lỗ mũi thở phì phò.
Bạch Đàm xoa xoa đầu ngựa đang nôn nóng bất an, nhảy xuống, lặng lẽ tiếp cận nhóm người, xuyên qua kẽ lá nhìn lén vào, thì thấy một nhóm mười mấy gã nam tử đang ngồi quanh đống lửa trò chuyện đến vui vẻ, phần lớn tóc trên đỉnh đầu của bọn họ đều bị cạo, lộ ra da đầu hình bán nguyệt, tóc sau đầu cột lại như cây chổi, trang phục hết sức kì lạ, vai áo rất rộng, quần rộng thùng thình, dưới chân còn mang guốc gỗ, bên hông đeo một thanh kiếm hẹp dài, giống như võ sĩ được mô tả trong sách.
Những người Đông Doanh, cũng lặn lội đường xa tham dự đại hội võ lâm hay sao?
Bỗng nhiên, một người trong đó cười ha hả đứng lên, nói một câu gì đó, rồi đi thẳng vào lều bạt bên cạnh, cùng tiếng kêu sợ hãi vang lên, một nữ nhân bị võ sĩ kéo ra, ôm đến ngồi bên cạnh đống lửa.
Nương theo ánh lửa, Bạch Đàm cẩn thận xem xét, phát hiện nữ tử kia trên người mặc trang phục tộc Hồi Hột, tuổi tác còn khá nhỏ, thật không phải Quỹ Ngư Nhi, lại thấy đám người kia thò tay tiến tới người nàng sờ soạt, thì lập tức nhịn không nổi.
Hắn không muốn trước đại hội võ lâm đại khai sát giới, bị người phê phán, đành giấu Thí Nguyệt câu vào trong tay áo, tung người nhảy lên cây, bẻ vài phiến lá, gập lại, lá cây lập tức biến thành mũi tên nhọn, bay tới mấy ngón tay đang sờ nữ tử kia, “phập phập” đem mấy ngón tay chém đứt tận gốc.
Mấy tên võ sĩ đồng loạt che tay lại, kêu rên thảm thiết, đau đớn đồng loạt lăn lộn trên mặt đất.
Thủ lĩnh đám võ sĩ ôm nữ tử nhịn đau đứng lên, hét to một tiếng, rút đao nhìn về phía trước, nhìn lên chỉ thấy một người nho nhỏ mặc bạch y che mặt ngồi trên cây, cặp chân tinh tế quơ tới quơ lui, không chút để ý ngắm nghía phiến lá trong tay, giống như hài tử đang chơi đùa.
Bạch Đàm thổi thổi phiến lá nói: “Ngươi nếu còn không cút, tay cầm đao cũng đừng nghĩ giữ lại.”
Tên thủ lĩnh võ sĩ đâu chịu từ bỏ, giơ thanh kiếm lên, muốn lao đến giết người trên cây, mà đúng lúc này người bịt mặt chỉ bình thản lắc lắc đôi chân, lục lạc trên hai cổ chân đồng thời run lên, trong tai gã đột nhiên văng vẳng tiếng linh âm nhiếp hồn, chỉ trong giây lát hai mắt đã mơ hồ, mất đi thần trí, thân thể cũng cứng còng tại chỗ.
Bạch Đàm nhanh chóng lao tới trước mặt nữ tử tộc Hồi Hột đang run lẩy bẩy, vươn tay ra: “Cô nương không có việc gì chứ?”
Giọng nói của hắn cực kì trong trẻo, khiến Tô Mạn Nhĩ nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh. Nàng mở to mắt đánh giá người mặc bạch y, thoáng thấy người này mắt sáng như sao, khí độ bất phàm, tuy chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhưng vẫn biết được hắn là một thiếu niên, hơn nữa tuổi tác cũng không chênh lêch với nàng, lại còn rất tuấn tú.
“Ta bị trúng mê hương, hiện tại không còn sức lực.” Tô Mạn Nhĩ lắc lắc đầu, giọng nói yếu ớt.
Bạch Đàm không kiêng nhẫn nhíu nhíu mày, nhưng vẫn cúi người, ôm ngang nữ nhân này lên, phi thân nhảy lên lưng ngựa, hỏi: “Ngươi là người ở đâu?”
Tô Mạn Nhĩ tựa vào lòng ngực của hắn, cảm thấy trên người hắn tản ra một loại mị lực không thể miêu tả, làm nàng ngây người một lúc mới lấy lại tinh thần, chạm vào đầu ngựa, con ngựa lập tức chở hai người vội vã chạy thẳng tới phía đông của khu rừng.
Lúc này sắc trời đã mờ tối, xa xa có mấy túp lều đang dựng trên sườn núi, có bóng người thoáng lập loè quanh lửa trại. Bạch Đàm đề phòng thả chậm tốc độ, thiếu nữ tộc Hồi Hột lúc này hô to, lập tức có năm ba người chạy lại nghênh đón, trên đầu bọn họ đều quấn khăn, chân cũng mang ủng của bộ tộc Hồi Hột.
Người dẫn đầu có thân hình gầy gò, râu tóc hoa râm, nhưng bước chân của ông cực kì nhanh nhẹn, trong chớp mắt đã tới trước mặt hai người, chỉ nghe thiếu nữ kêu “cha” một tiếng, Bạch Đàm liền ôm nàng nhảy xuống ngựa, đi đến trước mặt người nọ, đem thiếu nữ giao vào tay người, rồi lập tức quay đầu định đi, nhưng cánh tay lại bị giữ lại.
Người này lực tay rất lớn, giống như ưng trảo, làm Bạch Đàm rùng mình, đành phải quay người lại.
Người kia hỏi: “Ngươi là người phương nào? Vì sao đi cùng tiểu nữ của ta?”
“Cha, khi nãy con bị lạc trong rừng, gặp bọn lãng khách Đông Doanh, là người này đã cứu con.” Tô Mạn Nhĩ trộm nhìn về phía Bạch Đàm, thấy trong bóng đêm, khuôn mặt nghiêng của người thiếu niên trông rất đẹp, làm tim nàng lỗi nhịp, đánh bạo nói to: “Ca ca, huynh đã cứu mạng ta, ta thích huynh.”
Bạch Đàm sợ hết hồn, vốn đã nghe danh nữ tử Hồi Hột nhiệt tình phóng khoáng, thì ra quả là vậy.
Người trung niên tộc Hồi Hột nghe vậy thì sửng sốt, cao giọng cười ha ha: “Thì ra là ân nhân cứu mạng nữ nhi ta, đa tạ! Ân nhân, vì sao không lưu lại nghĩ tạm một đêm? Chúng ta vừa giết được một đầu lộc, có thịt, cũng có rượu ngon. Người muốn ở đại hội võ lâm triểu khai quyền cước, phải ăn uống mới có sức lực!”
Bạch Đàm vừa nghe vậy cũng có chút thèm ăn, nghĩ thầm ở lại một đêm cũng không sao, không chút khách khí đồng ý ngồi xuống.
Cũng không câu nệ tiểu tiết giáo chủ, Bạch Đàm cùng mấy người xa lạ ngồi quay lửa trại. Hắn như trút được gánh nặng thả lỏng người, dùng con dao nhỏ cắt thịt đưa lên miệng, mới phát hiện có gì đó không đúng.
Tô Mạn Nhĩ “xì” cười một tiếng: “Ca ca, huynh ăn mà che mặt làm gì a?”
Bạch Đàm xấu hổ cắn môi, tháo khăn lụa xuống.
Thoáng chốc, ánh lửa cũng bị dung mạo của người thiếu niên làm cho ảm đạm, đồng tử Tô Mạn Nhĩ đột ngột dãn to, nghẹn họng nhìn hắn trân trố, nhưng lại không phát hiện người trung niên bên cạnh đang lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Ông quét mắt nhìn khuôn mặt Bạch Đàm thêm vài lần, tầm mắt lúc này càng thêm thâm trầm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất