Chương 45
“Ân nhân, Tô Mạn Nhĩ, các ngươi ăn trước đi, ta vào trong lều lấy một ít rượu nho!”
Dứt lời, nam nhân tộc Hồi Hột liền quay người đi vào lều vải.
Tô Mạn Nhĩ lúc này mới lấy lại tinh thần, trừng mắt si ngốc nói: “Ca ca, huynh thật là dễ nhìn a…”
Bạch Đàm hiện đang há to mồm cắn một miếng thịt hươu, mặt dính đầy dầu mỡ, bất thình lình nghe thấy câu này, ho sặc sụa, quẫn bách lấy mu bàn tay chà chà miệng: “Ngươi đừng chỉ lo nhìn ta, mau ăn đi.”
Tô Mạn Nhĩ đỏ bừng mặt, cắt một phần thịt hươu xuống, miệng nhỏ cẩn thận cắn một miếng: “Ca ca, muội còn chưa biết tên huynh là gì đó! Muội tên là Tô Mạn Nhĩ, nhũ danh là Mạn Mạn, còn huynh?”
Bạch Đàm nuốt xuống một miếng thịt hươu: “Bạch… Bạch, Bạch Lộc.”
Tô Mạn Nhĩ nở nụ cười, đôi mắt sáng như lưu ly lập loè nhấp nháy: “Là Lộc trong con hươu sao?”
Bạch Đàm gật gật đầu, bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu vùi mặt gặm thịt.
Đây là xấu hổ ư? Nam tử của tộc Hồi Hột sẽ không có thẹn thùng nha! Tô Mạn Nhĩ càng nghĩ càng thêm phấn khởi, xích lại gần một chút, ánh mắt trông mong truy hỏi: “Đúng rồi, ca ca lớn hơn ta vài tuổi phải hông? Chắc không phải là đệ đệ chứ!”
Bạch Đàm bị một khối thịt hươu chặn nghẹn họng, che miệng, hai lỗ tai đều đã đỏ rần, mới miễn cưỡng nuốt xuống: “Tiểu cô nương ngươi nghĩ gì thế! Ta, ta làm sao mà nhỏ hơn ngươi được, ta cũng đã mười chín, chỉ có điều… thoạt nhìn hơi nhỏ một chút mà thôi!”
“Mười chín?” Tô Mạn Nhĩ trợn tròn con mắt, xoè năm ngón tay ra đếm đếm, cười hì hì, “Muội năm nay mười lăm, ca ca hơn muội bốn tuổi. Tộc Hồi Hột chúng ta mười lăm tuổi đều phải bàn chuyện cưới xin, muội…. năm nay muội cũng là nên lấy chồng rồi.”
Mí mắt Bạch Đàm giật giật: Tiểu cô nương nói với hắn chuyện này làm cái gì a, không phải là muốn…
Ý nghĩ này vừa mới hiện ra, Tô Mạn Nhĩ đã áp sát vào tai hắn nói nhỏ: “Ca ca, nếu huynh chưa có cưới vợ, ta gả cho huynh được không?”
——đúng thật là! Bạch Đàm che miệng ho sặc sụa lúc lâu, lắc đầu như trống bỏi.
Tô Mạn Nhĩ mân mê môi, không tha hỏi theo: “Tại sao? Chẳng lẽ ca ca có vợ rồi?”
Bạch Đàm vội vã gật gật đầu.
Tô Mạn Nhĩ cả người như bị sét đánh, làm rơi cả thịt hươu trong tay, hai con mắt ươn ướt.
“Ca ca không giống người có thê tử chút nào, nhất định là Tô Mạn Nhĩ sinh ra quá xấu, ca ca mới không thích, đáng đời Tô Mạn Nhĩ phải gả cho người mà mình không thích!” Dứt lời, thiếu nữ tộc Hồi Hột đứng lên, một mình chạy lên sườn núi ngồi xuống, cả người co lại thành một đoàn.
Bạch Đàm nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng không khỏi thương tiếc.
Nếu không nói rõ với tiểu cô nương, hắn sau này ra đi, chỉ sợ rằng nàng nhớ hắn tới già.
Cảm giác yêu đơn phương, là sống rất khổ sở.
Bạch Bàm hai ba ngụm đã ăn xong miếng thịt cuối cùng, liền tới cạnh Tô Mạn Nhĩ ngồi xuống, do do dự dự chạm nhẹ vào bờ vai rung rẩy của nàng, giọng mềm mỏng: “Ngoan, đừng khóc. Muội nhất định sẽ tìm được người mình thích mà gả cho hắn, ngàn vạn lần không được ủy khuất chính mình. Huynh không phải không thể cưới thê tử, chỉ là… huynh sống không được lâu. Muội nếu gả cho huynh, sau này phải thủ tiết.”
Tô Mạn Nhĩ vừa nghe xong, khóc còn lợi hại hơn.
Bạch Đàm nào biết an ủi nữ hài tử, nói ra câu này không đúng chỗ, rồi mới nhớ cái túi gấm, từ trong người lấy ra, nhét vào tay Tô Mạn Nhĩ: “À… túi gấm này, chính là của muội đi. Lúc huynh nhìn thấy nó, mới tìm được muội. Nếu muội không muốn, huynh sẽ ném đi?”
Tô Mạn Nhĩ không ngẩng đầu, chỉ ngưng khóc: “Ca ca, ngươi cầm.”
Bạch Đàm không hiểu ra sao, dỗ dành an ủi nàng: “Được, được, huynh cầm cũng được.”
Tô Mạn Nhĩ lúc này mới ngẩng đầu, nước mắt doanh tròng nhìn hắn: “Ca ca, tại sao sẽ không sống lâu?”
Bạch Đàm ợ một tiếng no nê, dang hai tay chân nằm xuống, nhìn cảnh trời đêm trên đỉnh đầu.
Lúc này mây giăng thưa thớt, bầu trời đầy sao, tựa như cách rất gần, giống như vươn tay là có thể chạm tới.
Hắn kìm lòng không đặng đưa tay nắm một ngôi sao sáng nhất, lẩm bẩm: “Huynh… bị một loại bệnh, là không cứu chữa được nữa. Cho nên, muội ngàn vạn lần đừng có nhớ huynh, nếu sau này muội nhớ, thì nhìn lên ngôi sao kia. Khi huynh chết, hồn phách sẽ bay tới nơi đó.”
Tô Mạn Nhĩ cũng nằm xuống, ngơ ngác nhìn vì sao hắn chỉ, hồi lâu không nói gì.
Một trận gió đêm thổi qua sườn núi, cỏ dại xào xạc đong đưa, như hơi thở hiền từ của Thần Phật.
Bạch Đàm nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm thấy nội tâm bình thản tới vậy, dường như đang nằm trong tay Phật Thần, không còn sợ hãi, không còn đau thương, nếu cứ như vậy mà ngủ đi, thì có cảm giác an nghỉ không muốn tỉnh.
Tô Mạn Nhĩ nhẹ nhàng ngâm nga một bài đồng dao, là bài khúc ngủ yên của tộc Hồi Hột.
………
Người lạc đường ơi, người khi nào về nhà?
Đêm đã khuya, ta vẫn còn chờ người,
Nhìn sao trời, nào muốn nhắm mắt lại….
……
Bạch Đàm không tự chủ cong cong khoé môi, khoé mắt lăn xuống một giọt nước mặn chát.
Đường về a? Hắn đi chuyến này e rằng đã là điểm cuối.
Cũng may, cũng may không có người đợi chờ hắn…
…
Giờ tý đêm đó,
Một người âm thầm lặng lẽ đi tới sau hai người, cái bóng phủ lên gương mặt Tô Mạn Nhĩ.
Tô Mạn Nhĩ ngồi dậy, nhìn thấy phụ thân sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Bạch Lộc, chỉ chỉ người bên cạnh nàng, làm cái thủ thế im lặng, rồi xoay người đi tới lều trại. Tô Mạn Nhĩ nhìn thấy thiếu niên đang ngủ bên cạnh, cũng không đành lòng đánh thức, liền rón rét bò lên, đi theo sau phụ thân nàng.
Vừa vào trong lều, Tô Mạc Già cầm một cái chén sừng trâu đựng rượu nho lên, Tô Mạn Nhĩ cười cười vươn cầm lấy, muốn nếm thử một ngụm, thì Tô Mạn Già dùng tay ngăn miệng chén, móc ra một viên đan dược màu đỏ ấn vào miệng nàng, nhỏ giọng nói: “Con trước ăn cái này, rồi mang rượu đến cho hắn uống, con uống ít thôi, chớ chỉ lo uống rượu.”
Tô Mạn Nhĩ nuốt đan dược vào bụng, chép chép miệng: “Cha, đây không phải là “giải độc đường” sao?”
Tô Mạc Già sờ sờ đầu nhi nữ: “Con cứ nghe lời cha, đi nhanh thôi.”
Tô Mạn Nhĩ nhìn rượu trong tay mình, rất nhanh đã hiểu rõ, lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Cha muốn làm gì? Cha hạ độc vào trong rượu này?”
Tô Mạc Già “Xuỵt” một tiếng: “Tên kia là người của ma giáo, con nhớ cha đã nói gì với con không? Người trong ma giác tội ác tày trời, chúng ta cùng bọn họ không đội trời chung, cha cũng không phải muốn lấy mạng hắn, chỉ là làm hắn hôn mê, sau đó giao cho người treo thưởng bắt hắn.”
Nói đoạn, ông lấy ra một quyển da dê trong tay áo, mở ra cáo lệnh treo giải trên giang hồ, bên trong phát họa một gương mặt cực kì thanh tú, nhìn kĩ rất giống “Bạch Lộc”.
Hắn là yêu nghiệt giết bá chủ võ lâm mà giang hồ đồn?
Tô Mạn Nhĩ không thể tin lắc đầu: “Nhưng hắn đã cứu nhi nữ, không giống người xấu chút nào!”
Tô Mạc Già “hừ” lạnh một tiếng: “Người trong ma giáo, làm sao có thể tin? Nói không chừng, chính hắn ta đã bắt cóc con, sau mới tranh thủ sự tín nhiệm của chúng ta, muốn thực hiện cái quỷ kế gì đó. Con quên mẹ con chết trong tay Ma giáo thế nào sao? Nhi nữ ngoan, thừa dịp hắn còn chưa tỉnh, mau mau ra tay.”
Tô Mạn Nhĩ nắm chặt chén rượu sừng trâu trong tay, nước mắt chảy ra, không được lắc lắc đầu.
Ánh mắt Tô Mạc Già trở nên nghiêm khắt: “Nếu tên kia là người đã giết chết mẹ ngươi, ngươi cũng yếu đuối như vậy sao? Còn xin cha đem ngươi đến đây rèn luyện cái gì, ngươi sớm phải lấy chồng cho mau!”
Tô Mạn Nhĩ ngừng khóc, cắn chặt hàm răng: “Nữ nhi… nữ nhi nghe lời là được.”
Tô Mạn Nhĩ cầm rượu từ trong lều đi ra, mắt thấy Bạch Đàm đã ngồi dậy, giống như mới tỉnh được một lúc. Nàng đành đi nhanh hơn, tới bên cạnh hắn ngồi xuống, chén sừng trâu từ bàn tay nhỏ run run trượt xuống, lại bị một cánh tay trắng nhỏ khác bắt được: “Cẩn thận.”
Tô Mạn Nhĩ nâng mắt nhìn hắn, thấy đôi mắt phượng chiếu ra ánh lửa bập bùng, không giống như thời điểm ban đầu hàn tinh sắc bén, ngược lại giống màu lưu ly, long lanh thuần khiết. Người có đôi mắt như thế, sao có thể là người xấu?
Thấy Bạch Đàm nâng chén rượu sừng trâu lên uống, Tô Mạn Nhĩ hớt hãi kéo tay hắn lại, tựa như muốn cùng hắn uống rượu hợp cẩn, ngửa đầu cạn sạch, nước mắt doanh tròng, nhỏ giọng nói: “Ca ca, huynh đi mau đi.”
Nội tâm Bạch Đàm khẽ động—— thế gian không phải khắp nơi đều hiểm ác, vẫn còn có người có thể tin. Khi Tô Mãn Nhi vừa tiến vào lều, hắn đã tỉnh rồi, cuộc đối thoại của hai cha con họ đều không thoát khỏi tai hắn, nếu như Tô Mạn Nhĩ mà lừa hắn, có lẽ nàng đã bỏ mạng dưới đôi tay này, nhưng Tô Mạn Nhĩ đã không. Hắn cuối cùng cũng giữ được một chút lương thiện, không phải tạo ra sai lầm.
“Tô Mạn Nhĩ, muội là cô nương tốt, nhưng thật đáng tiếc, ca ca không thú được muội!”
Dứt lời, Bạch Đàm bỏ chén rượu xuống, tung người nhảy lên lưng ngựa, thì chợt nghe một tiếng hét lớn đằng sau, mấy người từ trong lều đồng loạt chạy về phía hắn, vây lại xung quanh, tay bọn họ đều cầm đoản kiếm, mỗi người đứng một vị trí, tổng cộng có tám người bày ra trận thế hình tròn, vây hắn nhốt ở trong.
“Cha!”
“Thiên địa bát dương trận.” Bạch Đàm nhìn xung quanh một lúc, trào phúng mà cười lạnh, “Uổng cho Thiên Dương Phái là chính phái đứng đầu trong tam đại phái ở Tây Vực, vậy mà lại lấy oán trả ơn, lấy đông hiếp ít?”
“Yêu nhân ma giáo đừng có nói bậy, ta thấy mấy tên Đông Doanh lãng khách kia cũng chính là thuộc hạ của ngươi mà thôi!” Tô Mạn Già lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi nếu bó tay chịu trói, còn có thể bớt nếm chút khổ!”
“Không biết là ai phải chịu khổ đây!” Bạch Đàm rung tay áo, Thí Nguyệt câu từ trong tay áo chui ra, hắn giẫm lên lưng ngựa phi thân nhảy lên, mũi kiếm của mấy người kia đồng loạt đâm về phía hắn, nhưng làm sao vươn tới khinh công tuyệt diệu của “Vũ phong lộng nguyệt”, thoáng cái, Bạch Đàm đã nhảy ra khỏi kiếm trận, đáp xuống sườn núi bên cạnh thảo nguyên.
Tô Mạn Già thấy hắn có ý định chạy trốn, liền ra lệnh một tiếng, mấy người trong trận nhất tề phóng tám thanh lợi kiếm về phía hắn, hợp thành một trận kiếm thế, bị Tô Mạn Già dùng nội lực tạo thành lực đẩy bắn ra, mấy thanh kiếm xoay vòng vòng trên không trung, hàn quang sáng loáng, tạo thành cơn lốc cuồn cuồn, thoáng cái đã cuốn lấy cỏ cây tung bay, che lấp bầu trời.
Nhìn ra sự lợi hại của kiếm trận, Bạch Đàm xoay người nghênh đón, một đao còn chưa vung, đã thấy một bóng người nho nhỏ đang cưỡi ngựa vọt tới, tung người nhảy lên không trung, trong tay cầm một thanh kiếm: “Ca ca cẩn thận, huynh đi mau, muội giúp huynh cản cha!”
“Tô Mạn Nhĩ!”
Bạch Đàm cả kinh, muốn ngăn cản cũng quá muộn, thiếu nữ như châu chấu đá xe, trong chớp mắt bị cuốn vào trong kiếm trận, thân thể lập tức bị xoắn đến máu thịt be bét, tứ chi đều đứt đoạn, hắn lập tức nắm chặt dây cương, mạnh mẽ xông tới, một đao bổ vào kiếm trận, không thèm để ý kiếm khí chấn động đến đau nhức, dùng tay không trong luồn kiếm ôm chặt thân thể đẫm máu của thiếu nữ, chỉ thấy mắt nàng mở to, ho ra một búng máu, đã không còn động đậy được nữa——
Chính là chết ngay tại chỗ.
Bạch Đàm như bị nện một cái cực mạnh, đứng chết trân tại chỗ, chỉ thấy gã trung niên phía sau rống to thất thanh, như phát điên đâm về phía hắn, cũng quên mất sử dụng khinh công tránh đi, làm con ngựa phía dưới kinh sợ, hất mạnh Bạch Đàm ra khỏi lưng ngựa, làm hắn không thể ôm được thi thể, bị người đoạt đi.
“Trả nữ nhi lại cho ta!”
Mũi kiếm đối diện đâm mạnh tới lệch đi, làm hàn quang loé vào trong tầm mắt, Bạch Đàm giờ mới cảm thấy bả vai đau đớn, máu tươi ấm nóng bắn lên khắp mặt, hồi phục tinh thần. Hắn ngơ ngơ ngác ngác chưởng gãy đoản kiếm, lại vung mạnh một đao về phía lão trung niên, nhảy lên lưng ngựa, một đường lao đi, chạy vọt vào rừng cây rậm rạp.
Đất trời tối tăm không biết là chạy được bao xa, con ngựa bỗng nhiên kinh hãi hí vang, hai chi trước vung lên.
Bạch Đàm lơ là không nắm chặt dây cương, chưa kịp chuẩn bị đã bị ngã khỏi lưng ngựa, chỉ thấy có bóng người trong rừng tối vút qua, thân thể hắn bị ôm vào một lồng ngực vững chãi, mùi dược huyết nồng nặc phả vào mặt.
Giọng nam quen thuộc vang vọng bên tai: “Ngươi từ chỗ nào tới đây, bộ dạng sao lại thế này?”
“Cút!” Bạch Đàm đột nhiên đẩy đối phương ra, lảo đảo quỳ xuống, nhìn đôi tay đầy máu của mình, run lẩy bẩy lấy túi gấm trong ngực, nhìn nó ngẩn người.
Vu Diêm Phù thấy hắn phản ứng như vậy, máu me đầy người, lông mày y nhíu chặt, “Ngươi bị thương?”
Bạch Đàm ngoảnh mặt làm ngơ, như không có nhìn thấy hắn, nước mắt như chuỗi hạt châu rơi trên túi gấm, tự lẩm bẩm: “Tô Mạn Nhĩ, ngươi là cô nương tốt, nhưng đáng tiếc lại gặp ca ca là tên họa tinh. Ngươi nếu như muốn gả cho ca ca, rượu hợp cẩn cũng đã uống, ca ca sẽ thú ngươi.”
Vu Diêm Phù kinh ngạc, mới một ngày không coi chừng hắn, sói con ngay cả rượu hợp cẩn cũng uống rồi?
Vi sư còn chưa có uống rượu hợp cẩn với ngươi đây.
“Từ nay về sau, muội đã là thê tử của huynh, huynh chính là phu quân của muội.”
Nói tới đây, Bạch Đàm cẩn thận từng li từng tí đặt túi gấm xuống mặt đất, rồi cúi người, như muốn cùng túi gấm đối lạy trời đất, Vu Diêm Phù ra tay ghì chặt bờ vai hắn, lại bị cào không chút lưu tình.
“Đừng quấy rầy bản tọa thành thân, cút ngay.”
Vu Diêm Phù nheo mắt, đi tới trước mặt Bạch Đàm, cầm túi gấm trên mặt đất, nửa quỳ xuống, vén vạt áo qua, hướng hắn xá một cái, trầm giọng nói: “Được lắm, thành thân.”
“Đừng đụng vào thê tử của ta!” Bạch Đàm giận tím mặt, chồm tới đoạt lại túi gấm, lại cảm thấy bả vai đột nhiên đau nhức, cánh tay lúc này cũng nhấc lên không nổi, giờ mới nhớ chính mình chịu không ít vết thương.
Vu Diêm Phù kéo thiếu niên vào lòng ngực, hai, ba cái đã kéo mở thắt lưng thiếu niên, đem quần áo ướt đẫm kéo ra, đồng tử y co rụt. Thân thể thiếu niên trắng nõn như ngọc, khắp nơi chằng chịt vết thương do kiếm đả thương, ở bả vai còn có một hố máu, hiện giờ vẫn đang chảy ra, rất may không có thương tổn tới tâm mạch, tạm thời không bị đe dọa tới tính mạng.
Y ra tay nhanh như cắt, thay hắn cầm máu, tay lướt qua lưỡi đao Thí Nguyệt, tạo ra một đường máu, đưa bàn tay đến bên môi Bạch Đàm. Bạch Đàm nghiêng đầu tránh đi chỗ khác, lạnh giọng nói: “Bản tọa không cần.”
“Uống.” Vu Diêm Phù vặn cằm hắn lại, đem bàn tay dính máu ép sát trên đôi môi đóng chặt.
“Không cần!” Thiếu niên liều mạng lắc đầu quầy quậy, hắn ở trong lòng y vừa cào vừa cắn, muốn dùng sát chiêu, giống như con sói con điên cuồng, Vu Diêm Phù ôm chặt hắn vào lồng ngực, vừa dụ dỗ vừa bắt hắn uống nửa ngụm dược huyết, nhưng vẫn không áp chế nổi, để hắn tránh thoát, cong lưng cuộn thành một đoàn, không cho y chữa trị.
“Ngươi cút ngay, bản tọa muốn ở đây một mình yên tĩnh.”
“Thứ cho ta bất tòng mệnh.”
Vu Diêm Phù luồn tay dưới cổ hắn, sốc cả người hắn lên, ôm tới trên lưng ngựa.
……
——————————–
Yori: Ngôn tình trong đam mỹ là bi kịch, em Tô Mạn Nhĩ xuất hiện được hai chương đã được phát lương cho về nhà.
Dứt lời, nam nhân tộc Hồi Hột liền quay người đi vào lều vải.
Tô Mạn Nhĩ lúc này mới lấy lại tinh thần, trừng mắt si ngốc nói: “Ca ca, huynh thật là dễ nhìn a…”
Bạch Đàm hiện đang há to mồm cắn một miếng thịt hươu, mặt dính đầy dầu mỡ, bất thình lình nghe thấy câu này, ho sặc sụa, quẫn bách lấy mu bàn tay chà chà miệng: “Ngươi đừng chỉ lo nhìn ta, mau ăn đi.”
Tô Mạn Nhĩ đỏ bừng mặt, cắt một phần thịt hươu xuống, miệng nhỏ cẩn thận cắn một miếng: “Ca ca, muội còn chưa biết tên huynh là gì đó! Muội tên là Tô Mạn Nhĩ, nhũ danh là Mạn Mạn, còn huynh?”
Bạch Đàm nuốt xuống một miếng thịt hươu: “Bạch… Bạch, Bạch Lộc.”
Tô Mạn Nhĩ nở nụ cười, đôi mắt sáng như lưu ly lập loè nhấp nháy: “Là Lộc trong con hươu sao?”
Bạch Đàm gật gật đầu, bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, cúi đầu vùi mặt gặm thịt.
Đây là xấu hổ ư? Nam tử của tộc Hồi Hột sẽ không có thẹn thùng nha! Tô Mạn Nhĩ càng nghĩ càng thêm phấn khởi, xích lại gần một chút, ánh mắt trông mong truy hỏi: “Đúng rồi, ca ca lớn hơn ta vài tuổi phải hông? Chắc không phải là đệ đệ chứ!”
Bạch Đàm bị một khối thịt hươu chặn nghẹn họng, che miệng, hai lỗ tai đều đã đỏ rần, mới miễn cưỡng nuốt xuống: “Tiểu cô nương ngươi nghĩ gì thế! Ta, ta làm sao mà nhỏ hơn ngươi được, ta cũng đã mười chín, chỉ có điều… thoạt nhìn hơi nhỏ một chút mà thôi!”
“Mười chín?” Tô Mạn Nhĩ trợn tròn con mắt, xoè năm ngón tay ra đếm đếm, cười hì hì, “Muội năm nay mười lăm, ca ca hơn muội bốn tuổi. Tộc Hồi Hột chúng ta mười lăm tuổi đều phải bàn chuyện cưới xin, muội…. năm nay muội cũng là nên lấy chồng rồi.”
Mí mắt Bạch Đàm giật giật: Tiểu cô nương nói với hắn chuyện này làm cái gì a, không phải là muốn…
Ý nghĩ này vừa mới hiện ra, Tô Mạn Nhĩ đã áp sát vào tai hắn nói nhỏ: “Ca ca, nếu huynh chưa có cưới vợ, ta gả cho huynh được không?”
——đúng thật là! Bạch Đàm che miệng ho sặc sụa lúc lâu, lắc đầu như trống bỏi.
Tô Mạn Nhĩ mân mê môi, không tha hỏi theo: “Tại sao? Chẳng lẽ ca ca có vợ rồi?”
Bạch Đàm vội vã gật gật đầu.
Tô Mạn Nhĩ cả người như bị sét đánh, làm rơi cả thịt hươu trong tay, hai con mắt ươn ướt.
“Ca ca không giống người có thê tử chút nào, nhất định là Tô Mạn Nhĩ sinh ra quá xấu, ca ca mới không thích, đáng đời Tô Mạn Nhĩ phải gả cho người mà mình không thích!” Dứt lời, thiếu nữ tộc Hồi Hột đứng lên, một mình chạy lên sườn núi ngồi xuống, cả người co lại thành một đoàn.
Bạch Đàm nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng không khỏi thương tiếc.
Nếu không nói rõ với tiểu cô nương, hắn sau này ra đi, chỉ sợ rằng nàng nhớ hắn tới già.
Cảm giác yêu đơn phương, là sống rất khổ sở.
Bạch Bàm hai ba ngụm đã ăn xong miếng thịt cuối cùng, liền tới cạnh Tô Mạn Nhĩ ngồi xuống, do do dự dự chạm nhẹ vào bờ vai rung rẩy của nàng, giọng mềm mỏng: “Ngoan, đừng khóc. Muội nhất định sẽ tìm được người mình thích mà gả cho hắn, ngàn vạn lần không được ủy khuất chính mình. Huynh không phải không thể cưới thê tử, chỉ là… huynh sống không được lâu. Muội nếu gả cho huynh, sau này phải thủ tiết.”
Tô Mạn Nhĩ vừa nghe xong, khóc còn lợi hại hơn.
Bạch Đàm nào biết an ủi nữ hài tử, nói ra câu này không đúng chỗ, rồi mới nhớ cái túi gấm, từ trong người lấy ra, nhét vào tay Tô Mạn Nhĩ: “À… túi gấm này, chính là của muội đi. Lúc huynh nhìn thấy nó, mới tìm được muội. Nếu muội không muốn, huynh sẽ ném đi?”
Tô Mạn Nhĩ không ngẩng đầu, chỉ ngưng khóc: “Ca ca, ngươi cầm.”
Bạch Đàm không hiểu ra sao, dỗ dành an ủi nàng: “Được, được, huynh cầm cũng được.”
Tô Mạn Nhĩ lúc này mới ngẩng đầu, nước mắt doanh tròng nhìn hắn: “Ca ca, tại sao sẽ không sống lâu?”
Bạch Đàm ợ một tiếng no nê, dang hai tay chân nằm xuống, nhìn cảnh trời đêm trên đỉnh đầu.
Lúc này mây giăng thưa thớt, bầu trời đầy sao, tựa như cách rất gần, giống như vươn tay là có thể chạm tới.
Hắn kìm lòng không đặng đưa tay nắm một ngôi sao sáng nhất, lẩm bẩm: “Huynh… bị một loại bệnh, là không cứu chữa được nữa. Cho nên, muội ngàn vạn lần đừng có nhớ huynh, nếu sau này muội nhớ, thì nhìn lên ngôi sao kia. Khi huynh chết, hồn phách sẽ bay tới nơi đó.”
Tô Mạn Nhĩ cũng nằm xuống, ngơ ngác nhìn vì sao hắn chỉ, hồi lâu không nói gì.
Một trận gió đêm thổi qua sườn núi, cỏ dại xào xạc đong đưa, như hơi thở hiền từ của Thần Phật.
Bạch Đàm nhắm mắt lại, lần đầu tiên cảm thấy nội tâm bình thản tới vậy, dường như đang nằm trong tay Phật Thần, không còn sợ hãi, không còn đau thương, nếu cứ như vậy mà ngủ đi, thì có cảm giác an nghỉ không muốn tỉnh.
Tô Mạn Nhĩ nhẹ nhàng ngâm nga một bài đồng dao, là bài khúc ngủ yên của tộc Hồi Hột.
………
Người lạc đường ơi, người khi nào về nhà?
Đêm đã khuya, ta vẫn còn chờ người,
Nhìn sao trời, nào muốn nhắm mắt lại….
……
Bạch Đàm không tự chủ cong cong khoé môi, khoé mắt lăn xuống một giọt nước mặn chát.
Đường về a? Hắn đi chuyến này e rằng đã là điểm cuối.
Cũng may, cũng may không có người đợi chờ hắn…
…
Giờ tý đêm đó,
Một người âm thầm lặng lẽ đi tới sau hai người, cái bóng phủ lên gương mặt Tô Mạn Nhĩ.
Tô Mạn Nhĩ ngồi dậy, nhìn thấy phụ thân sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Bạch Lộc, chỉ chỉ người bên cạnh nàng, làm cái thủ thế im lặng, rồi xoay người đi tới lều trại. Tô Mạn Nhĩ nhìn thấy thiếu niên đang ngủ bên cạnh, cũng không đành lòng đánh thức, liền rón rét bò lên, đi theo sau phụ thân nàng.
Vừa vào trong lều, Tô Mạc Già cầm một cái chén sừng trâu đựng rượu nho lên, Tô Mạn Nhĩ cười cười vươn cầm lấy, muốn nếm thử một ngụm, thì Tô Mạn Già dùng tay ngăn miệng chén, móc ra một viên đan dược màu đỏ ấn vào miệng nàng, nhỏ giọng nói: “Con trước ăn cái này, rồi mang rượu đến cho hắn uống, con uống ít thôi, chớ chỉ lo uống rượu.”
Tô Mạn Nhĩ nuốt đan dược vào bụng, chép chép miệng: “Cha, đây không phải là “giải độc đường” sao?”
Tô Mạc Già sờ sờ đầu nhi nữ: “Con cứ nghe lời cha, đi nhanh thôi.”
Tô Mạn Nhĩ nhìn rượu trong tay mình, rất nhanh đã hiểu rõ, lộ ra thần sắc kinh ngạc: “Cha muốn làm gì? Cha hạ độc vào trong rượu này?”
Tô Mạc Già “Xuỵt” một tiếng: “Tên kia là người của ma giáo, con nhớ cha đã nói gì với con không? Người trong ma giác tội ác tày trời, chúng ta cùng bọn họ không đội trời chung, cha cũng không phải muốn lấy mạng hắn, chỉ là làm hắn hôn mê, sau đó giao cho người treo thưởng bắt hắn.”
Nói đoạn, ông lấy ra một quyển da dê trong tay áo, mở ra cáo lệnh treo giải trên giang hồ, bên trong phát họa một gương mặt cực kì thanh tú, nhìn kĩ rất giống “Bạch Lộc”.
Hắn là yêu nghiệt giết bá chủ võ lâm mà giang hồ đồn?
Tô Mạn Nhĩ không thể tin lắc đầu: “Nhưng hắn đã cứu nhi nữ, không giống người xấu chút nào!”
Tô Mạc Già “hừ” lạnh một tiếng: “Người trong ma giáo, làm sao có thể tin? Nói không chừng, chính hắn ta đã bắt cóc con, sau mới tranh thủ sự tín nhiệm của chúng ta, muốn thực hiện cái quỷ kế gì đó. Con quên mẹ con chết trong tay Ma giáo thế nào sao? Nhi nữ ngoan, thừa dịp hắn còn chưa tỉnh, mau mau ra tay.”
Tô Mạn Nhĩ nắm chặt chén rượu sừng trâu trong tay, nước mắt chảy ra, không được lắc lắc đầu.
Ánh mắt Tô Mạc Già trở nên nghiêm khắt: “Nếu tên kia là người đã giết chết mẹ ngươi, ngươi cũng yếu đuối như vậy sao? Còn xin cha đem ngươi đến đây rèn luyện cái gì, ngươi sớm phải lấy chồng cho mau!”
Tô Mạn Nhĩ ngừng khóc, cắn chặt hàm răng: “Nữ nhi… nữ nhi nghe lời là được.”
Tô Mạn Nhĩ cầm rượu từ trong lều đi ra, mắt thấy Bạch Đàm đã ngồi dậy, giống như mới tỉnh được một lúc. Nàng đành đi nhanh hơn, tới bên cạnh hắn ngồi xuống, chén sừng trâu từ bàn tay nhỏ run run trượt xuống, lại bị một cánh tay trắng nhỏ khác bắt được: “Cẩn thận.”
Tô Mạn Nhĩ nâng mắt nhìn hắn, thấy đôi mắt phượng chiếu ra ánh lửa bập bùng, không giống như thời điểm ban đầu hàn tinh sắc bén, ngược lại giống màu lưu ly, long lanh thuần khiết. Người có đôi mắt như thế, sao có thể là người xấu?
Thấy Bạch Đàm nâng chén rượu sừng trâu lên uống, Tô Mạn Nhĩ hớt hãi kéo tay hắn lại, tựa như muốn cùng hắn uống rượu hợp cẩn, ngửa đầu cạn sạch, nước mắt doanh tròng, nhỏ giọng nói: “Ca ca, huynh đi mau đi.”
Nội tâm Bạch Đàm khẽ động—— thế gian không phải khắp nơi đều hiểm ác, vẫn còn có người có thể tin. Khi Tô Mãn Nhi vừa tiến vào lều, hắn đã tỉnh rồi, cuộc đối thoại của hai cha con họ đều không thoát khỏi tai hắn, nếu như Tô Mạn Nhĩ mà lừa hắn, có lẽ nàng đã bỏ mạng dưới đôi tay này, nhưng Tô Mạn Nhĩ đã không. Hắn cuối cùng cũng giữ được một chút lương thiện, không phải tạo ra sai lầm.
“Tô Mạn Nhĩ, muội là cô nương tốt, nhưng thật đáng tiếc, ca ca không thú được muội!”
Dứt lời, Bạch Đàm bỏ chén rượu xuống, tung người nhảy lên lưng ngựa, thì chợt nghe một tiếng hét lớn đằng sau, mấy người từ trong lều đồng loạt chạy về phía hắn, vây lại xung quanh, tay bọn họ đều cầm đoản kiếm, mỗi người đứng một vị trí, tổng cộng có tám người bày ra trận thế hình tròn, vây hắn nhốt ở trong.
“Cha!”
“Thiên địa bát dương trận.” Bạch Đàm nhìn xung quanh một lúc, trào phúng mà cười lạnh, “Uổng cho Thiên Dương Phái là chính phái đứng đầu trong tam đại phái ở Tây Vực, vậy mà lại lấy oán trả ơn, lấy đông hiếp ít?”
“Yêu nhân ma giáo đừng có nói bậy, ta thấy mấy tên Đông Doanh lãng khách kia cũng chính là thuộc hạ của ngươi mà thôi!” Tô Mạn Già lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, “Ngươi nếu bó tay chịu trói, còn có thể bớt nếm chút khổ!”
“Không biết là ai phải chịu khổ đây!” Bạch Đàm rung tay áo, Thí Nguyệt câu từ trong tay áo chui ra, hắn giẫm lên lưng ngựa phi thân nhảy lên, mũi kiếm của mấy người kia đồng loạt đâm về phía hắn, nhưng làm sao vươn tới khinh công tuyệt diệu của “Vũ phong lộng nguyệt”, thoáng cái, Bạch Đàm đã nhảy ra khỏi kiếm trận, đáp xuống sườn núi bên cạnh thảo nguyên.
Tô Mạn Già thấy hắn có ý định chạy trốn, liền ra lệnh một tiếng, mấy người trong trận nhất tề phóng tám thanh lợi kiếm về phía hắn, hợp thành một trận kiếm thế, bị Tô Mạn Già dùng nội lực tạo thành lực đẩy bắn ra, mấy thanh kiếm xoay vòng vòng trên không trung, hàn quang sáng loáng, tạo thành cơn lốc cuồn cuồn, thoáng cái đã cuốn lấy cỏ cây tung bay, che lấp bầu trời.
Nhìn ra sự lợi hại của kiếm trận, Bạch Đàm xoay người nghênh đón, một đao còn chưa vung, đã thấy một bóng người nho nhỏ đang cưỡi ngựa vọt tới, tung người nhảy lên không trung, trong tay cầm một thanh kiếm: “Ca ca cẩn thận, huynh đi mau, muội giúp huynh cản cha!”
“Tô Mạn Nhĩ!”
Bạch Đàm cả kinh, muốn ngăn cản cũng quá muộn, thiếu nữ như châu chấu đá xe, trong chớp mắt bị cuốn vào trong kiếm trận, thân thể lập tức bị xoắn đến máu thịt be bét, tứ chi đều đứt đoạn, hắn lập tức nắm chặt dây cương, mạnh mẽ xông tới, một đao bổ vào kiếm trận, không thèm để ý kiếm khí chấn động đến đau nhức, dùng tay không trong luồn kiếm ôm chặt thân thể đẫm máu của thiếu nữ, chỉ thấy mắt nàng mở to, ho ra một búng máu, đã không còn động đậy được nữa——
Chính là chết ngay tại chỗ.
Bạch Đàm như bị nện một cái cực mạnh, đứng chết trân tại chỗ, chỉ thấy gã trung niên phía sau rống to thất thanh, như phát điên đâm về phía hắn, cũng quên mất sử dụng khinh công tránh đi, làm con ngựa phía dưới kinh sợ, hất mạnh Bạch Đàm ra khỏi lưng ngựa, làm hắn không thể ôm được thi thể, bị người đoạt đi.
“Trả nữ nhi lại cho ta!”
Mũi kiếm đối diện đâm mạnh tới lệch đi, làm hàn quang loé vào trong tầm mắt, Bạch Đàm giờ mới cảm thấy bả vai đau đớn, máu tươi ấm nóng bắn lên khắp mặt, hồi phục tinh thần. Hắn ngơ ngơ ngác ngác chưởng gãy đoản kiếm, lại vung mạnh một đao về phía lão trung niên, nhảy lên lưng ngựa, một đường lao đi, chạy vọt vào rừng cây rậm rạp.
Đất trời tối tăm không biết là chạy được bao xa, con ngựa bỗng nhiên kinh hãi hí vang, hai chi trước vung lên.
Bạch Đàm lơ là không nắm chặt dây cương, chưa kịp chuẩn bị đã bị ngã khỏi lưng ngựa, chỉ thấy có bóng người trong rừng tối vút qua, thân thể hắn bị ôm vào một lồng ngực vững chãi, mùi dược huyết nồng nặc phả vào mặt.
Giọng nam quen thuộc vang vọng bên tai: “Ngươi từ chỗ nào tới đây, bộ dạng sao lại thế này?”
“Cút!” Bạch Đàm đột nhiên đẩy đối phương ra, lảo đảo quỳ xuống, nhìn đôi tay đầy máu của mình, run lẩy bẩy lấy túi gấm trong ngực, nhìn nó ngẩn người.
Vu Diêm Phù thấy hắn phản ứng như vậy, máu me đầy người, lông mày y nhíu chặt, “Ngươi bị thương?”
Bạch Đàm ngoảnh mặt làm ngơ, như không có nhìn thấy hắn, nước mắt như chuỗi hạt châu rơi trên túi gấm, tự lẩm bẩm: “Tô Mạn Nhĩ, ngươi là cô nương tốt, nhưng đáng tiếc lại gặp ca ca là tên họa tinh. Ngươi nếu như muốn gả cho ca ca, rượu hợp cẩn cũng đã uống, ca ca sẽ thú ngươi.”
Vu Diêm Phù kinh ngạc, mới một ngày không coi chừng hắn, sói con ngay cả rượu hợp cẩn cũng uống rồi?
Vi sư còn chưa có uống rượu hợp cẩn với ngươi đây.
“Từ nay về sau, muội đã là thê tử của huynh, huynh chính là phu quân của muội.”
Nói tới đây, Bạch Đàm cẩn thận từng li từng tí đặt túi gấm xuống mặt đất, rồi cúi người, như muốn cùng túi gấm đối lạy trời đất, Vu Diêm Phù ra tay ghì chặt bờ vai hắn, lại bị cào không chút lưu tình.
“Đừng quấy rầy bản tọa thành thân, cút ngay.”
Vu Diêm Phù nheo mắt, đi tới trước mặt Bạch Đàm, cầm túi gấm trên mặt đất, nửa quỳ xuống, vén vạt áo qua, hướng hắn xá một cái, trầm giọng nói: “Được lắm, thành thân.”
“Đừng đụng vào thê tử của ta!” Bạch Đàm giận tím mặt, chồm tới đoạt lại túi gấm, lại cảm thấy bả vai đột nhiên đau nhức, cánh tay lúc này cũng nhấc lên không nổi, giờ mới nhớ chính mình chịu không ít vết thương.
Vu Diêm Phù kéo thiếu niên vào lòng ngực, hai, ba cái đã kéo mở thắt lưng thiếu niên, đem quần áo ướt đẫm kéo ra, đồng tử y co rụt. Thân thể thiếu niên trắng nõn như ngọc, khắp nơi chằng chịt vết thương do kiếm đả thương, ở bả vai còn có một hố máu, hiện giờ vẫn đang chảy ra, rất may không có thương tổn tới tâm mạch, tạm thời không bị đe dọa tới tính mạng.
Y ra tay nhanh như cắt, thay hắn cầm máu, tay lướt qua lưỡi đao Thí Nguyệt, tạo ra một đường máu, đưa bàn tay đến bên môi Bạch Đàm. Bạch Đàm nghiêng đầu tránh đi chỗ khác, lạnh giọng nói: “Bản tọa không cần.”
“Uống.” Vu Diêm Phù vặn cằm hắn lại, đem bàn tay dính máu ép sát trên đôi môi đóng chặt.
“Không cần!” Thiếu niên liều mạng lắc đầu quầy quậy, hắn ở trong lòng y vừa cào vừa cắn, muốn dùng sát chiêu, giống như con sói con điên cuồng, Vu Diêm Phù ôm chặt hắn vào lồng ngực, vừa dụ dỗ vừa bắt hắn uống nửa ngụm dược huyết, nhưng vẫn không áp chế nổi, để hắn tránh thoát, cong lưng cuộn thành một đoàn, không cho y chữa trị.
“Ngươi cút ngay, bản tọa muốn ở đây một mình yên tĩnh.”
“Thứ cho ta bất tòng mệnh.”
Vu Diêm Phù luồn tay dưới cổ hắn, sốc cả người hắn lên, ôm tới trên lưng ngựa.
……
——————————–
Yori: Ngôn tình trong đam mỹ là bi kịch, em Tô Mạn Nhĩ xuất hiện được hai chương đã được phát lương cho về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất