Chương 14: [ÔN CHƯỚC NGÔN] 3.8
Vừa ăn trưa xong thì có mấy người đàn ông trung niên lạ mắt tới. Họ ăn mặc thời thượng hơn nhiều so với người nông thôn. Một vị cao gầy như cây tre, vài vị khác thì đều đã ưỡn bụng bia. Quan Hạc và Nhiếp Hàn Sơn dẫn người đi trang viên, sau đó phần lớn thời gian đều bận xã giao. Đây hẳn là những vị khách đã nhắc tới tối hôm trước. Thư Ý và Tào Hiểu Linh đều đề nghị làm một chuyến lên núi. Tào Hiểu Linh biết đường nên nếu còn thời gian thì cũng có thể làm một vòng đến vườn đào. Ôn Chước Ngôn không có việc gì để làm nên tự nhiên là thành người hầu đi theo. Nhưng thực tế khác xa với tưởng tượng. Dù sao hai cô nàng này cũng đã quen ở thành phố, đặc biệt là Thư Ý, thường xuyên ngồi trong phòng làm việc, thể lực không theo kịp nên mới đi được một phần ba đường đến vườn đào đã quyết đoán vòng lại, đổi thành ngồi thuyền đến ao sen.
Về đến trang trại cũng mới hơn ba giờ.
Nhiếp Hàn Sơn, Quan Hạc cùng với các vị khách kia cũng đã về, đang câu cá bên cái ao nhỏ.
Đi ngang qua ban công bên ngoài phòng chính, Thư Ý và Tào Hiểu Linh lấy một vòng hoa rơm ghẹo Lâm Uyển: "Là vòng hoa mà anh này làm cho con. Nếu con nhận thì con phải gả cho anh ấy. Uyển Uyển có muốn gả không nào?"
Lâm Uyển ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ôn Chước Ngôn.
Buổi đi chơi ngày hôm đó bị Nhiếp Hàn Sơn và những người khác làm gián đoạn, sau đó Ôn Chước Ngôn cũng không có thời gian nói chuyện với bé. Giờ phút này, bị ánh mắt to tròn của cô bé khóa chặt vào mình, cậu tự nhiên là có chút căng thẳng.
Cuối cùng, Lâm Uyển duỗi tay cầm lấy vòng hoa.
Tào Hiểu Linh và Thư Ý cùng cười rộ lên. Nhiếp Hàn Sơn tình cờ đi qua để đến nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh này khó tránh khỏi đặt câu hỏi. Tào Hiểu Linh bèn kể lại sự việc cho hắn.
Sau đó còn nói thêm: "Lần trước ông dùng nhẫn hỏi Uyển Uyển có muốn gả không, Uyển Uyển không thèm suy nghĩ, từ chối luôn. Nhẫn bạch kim cũng không bằng một vòng hoa rơm! Lão Nhiếp có ức không?"
Nhẫn bạch kim.
Nhiếp Hàn Sơn không phản bác, mà là liếc mắt nhìn Ôn Chước Ngôn cười.
Đưa vòng hoa rồi, mối quan hệ giữa Lâm Uyển và Ôn Chước Ngôn có vẻ như trở lại như khi họ còn chơi trò chơi với nhau. Ôn Chước Ngôn ngồi xuống nói chuyện với bé, còn có phúc được ôm mèo của bé.
Cơm tối, nhà họ Lâm, Thư Ý, Tào Hiểu Linh và Ôn Chước Ngôn ngồi một bàn, Quan Hạc và Nhiếp Hàn Sơn tiếp khách ngồi một bàn. Ôn Chước Ngôn và Lâm Uyển đã thân thiết hơn, cô bé ngồi ăn cũng phải ngồi cạnh cậu. Thư Ý và Tào Hiểu Linh vui mừng khôn xiết, còn gọi Lâm Uyển là phu nhân lão gia tiểu Ôn. Đến mức mà cô bé cũng không kìm lòng được mà cười toe toét. Ôn Chước Ngôn vươn tay nhéo nhéo mặt bé, bé giãy dụa muốn trốn đi, cười khúc khích. Mẹ bé vội vàng nói: "Đừng cho thức ăn vào miệng, cẩn thận không nghẹn đấy."
Ôn Chước Ngôn thu tay về không quấy rối bé nữa, ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhiếp Hàn Sơn ở bàn đối diện đang nhìn mình.
Uống hết ba vòng rượu, khách cũng bắt đầu cùng hai người Quan Nhiếp chén anh chén chú. Hai vị kia có vẻ rất hào hứng, nhưng họ vẫn còn tỉnh táo. Sau đó, tài xế của khách đến cửa, hai người dìu khách lên xe. Ôn Chước Ngôn cũng tới giúp. Sức cậu không nhỏ, người ta to gần gấp đôi cậu mà cậu cũng có thể đỡ được thoải mái.
Lúc chuẩn bị lên xe, cậu cảm giác mông mình bị ai đó sờ soạng một phen. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Nhiếp Hàn Sơn đã kéo cậu lại bên rồi nhét cậu vào ghế sau như nhét một cái bao tải. Cơ thể trưởng thành, đầy đặn của một người đàn ông dường như không có trọng lượng trong tay Nhiếp Hàn Sơn. Bản thân hắn cũng đã đầu óc mụ mị, lên xe một cái là nghiêng đầu thiếp đi.
Ôn Chước Ngôn quay đầu nhìn Nhiếp Hàn Sơn, cười một cái với hắn.
Nhiếp Hàn Sơn thản nhiên vỗ lên đầu cậu một cái.
Một ngày cứ thế qua đi, cũng chẳng làm được bao nhiêu nhưng Ôn Chước Ngôn vẫn thấy có chút mệt mỏi. Lúc tắm rửa phải chờ một chút, ưu tiên nữ giới trước, sau đó là hai con ma men, cuối cùng mới đến cậu. Nước nóng rất nóng, tắm không bao lâu cậu đã đi ra. Khi trở lại phòng, cậu chủ động leo lên giường của Nhiếp Hàn Sơn. Chắc là uống nhiều nên thấy nóng mà thân trên của Nhiếp Hàn Sơn hoàn toàn trần trụi. Ôn Chước Ngôn lập tức dán vào người hắn, bàn tay tùy ý sờ soạng trên da thịt hắn. Nhiếp Hàn Sơn nửa ngủ nửa tỉnh, nuốt nước bọt hừ một tiếng, nhướng mày.
"Trêu chán phu nhân tiểu Ôn của em xong lại qua trêu anh à?"
Ôn Chước Ngôn dừng lại, ghé sát mặt vào tai hắn, xoa nhẹ cằm lên vai người kia, ủ rũ cười.
Nhiếp Hàn Sơn mệt đến mức không đẩy cậu ra mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sớm mai về là phải ngủ riêng, mà hồi sáng mình còn làm linh tinh, để đối phương không thoải mái được bao lâu. Thỉnh thoảng nghĩ tới, Ôn Chước Ngôn lại có chút thấp thỏm. Đắn đo mãi cậu mới mò đến vật giữa hai chân Nhiếp Hàn Sơn, bản thân cũng móc của mình ra khỏi quần, cẩn thận nắm trong tay vuốt ve. Cậu có thể cảm giác Nhiếp Hàn Sơn cương cứng rất nhanh, nhịp thở trong giấc ngủ của hắn cũng tăng dần. Ôn Chước Ngôn lại nâng đầu gối lên, vòng chân ngồi người hắn, đung đưa thắt lưng để quy đầu và dương v*t hai người cọ xát vào nhau.
Nhiếp Hàn Sơn hô hấp càng lúc càng gấp gàng, ngực phập phồng ngày càng kịch liệt. Không bao lâu sau, người cũng bắt đầu tỉnh giấc, đập vào mắt chính là hình ảnh Ôn Chước Ngôn hiên ngang, dâm đãng đang ngồi trên người mình cọ xát. Ánh mắt hỗn loạn lập tức rắn lại. Ôn Chước Ngôn vờ như không thấy gì, động tác càng ngày càng mau. dương v*t Nhiếp Hàn Sơn mau chóng đạt đến cực hạn, cứng đến một kích thước kinh người.
Đang định dừng lại, Nhiếp Hàn Sơn lại bỗng nhiên tóm chặt lấy cánh tay cậu, lật người đè cậu xuống dưới.
Vị trí cơ thể đột nhiên bị đảo ngược, nhưng Ôn Chước Ngôn không hề cuống, thuận thế đặt tay lên vòng eo đầy sức sống của Nhiếp Hàn Sơn, luồn lòng bàn tay xuống, véo mạnh vào bờ mông rắn chắc của hắn. Nhiếp Hàn Sơn không hề hay biết, ngón tay bóp mạnh hàm dưới, một ngụm cắn chặt môi cậu, hạ thể đồng thời nhấn xuống, dương v*t thô bạo đâm vào giữa hai chân cậu.
Công kích bất ngờ như vậy khiến Ôn Chước Ngôn khó lòng đề phòng được. Bị Nhiếp Hàn Sơn cọ xát như vậy, khoái cảm liền như dựng sào thấy bóng. Nhiếp Hàn Sơn có vẻ rất hài lòng với cảm giác bị đùi cậu kẹp. Hắn nhả môi cậu ra, một bàn tay lập tức bám chặt lấy xương hông của cậu, vòng eo cũng theo đó mà mau chóng đung đưa thúc vào.
Ôn Chước Ngôn bị hắn bóp có chút đau. Vốn cũng không có định làm vậy, nhưng hiện tại bị Nhiếp Hàn Sơn đùa bỡn như vậy thì cậu cũng có chút mụ mị đầu óc. Lúc tỉnh táo lại thì ngón giữa bên tay phải đã cắm vào trong hậu môn của Nhiếp Hàn Sơn rồi.
Không có gì để bôi trơn, tràng đạo chưa bao giờ bị khai thác vừa khô khốc lại vừa chật khít. Ôn Chước Ngôn vô tình nhét một nửa ngón tay vào, chỉ cảm thấy động thịt cực kỳ bài xích. Cậu bóp một bên mông Nhiếp Hàn Sơn, ý đồ kéo cánh mông mở ra. Nhưng chưa kịp tiến vào thêm thì có lẽ cảm giác đau đớn đã kích thích đến Nhiếp Hàn Sơn. Động tác nơi hạ bộ lập tức ngưng lại, ngón tay tại xương hông cùng với trên cằm Ôn Chước Ngôn cùng lúc siết thật chặt. Ôn Chước Ngôn rùng mình, toát mồ hôi hột vì đau.
Nhiếp Hàn Sơn tỉnh táo lại thì cậu cũng hoàn hồn.
Ôn Chước Ngôn ngậm miệng rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt của Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn nhìn anh thật sâu, ánh mắt đó giống như một cái gai, chọc thủng một lớp da thịt, không thể làm tổn thương cậu, nhưng lại đau ngứa khó nhịn như bị muỗi đốt lúc trước.
Ôn Chước Ngôn biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến — chỉ là cậu không nghĩ nó sẽ nhanh như vậy. Thời gian càng dài, khả năng thừa nhận của Nhiếp Hàn Sơn sẽ lại càng lớn.
Vừa rồi cậu chắc chắn là bị ma nhập.
Nhiếp Hàn Sơn mặc áo phông vào nhà tắm, khi quay lại thì quần của hắn đã phẳng phiu. Hắn tắt đèn như thường lệ, nằm lên giường Ôn Chước Ngôn, còn dặn cậu đắp chăn cho cẩn thận. Ôn Chước Ngôn an tâm hơn chút, nhưng vẫn chẳng thể ngủ ngon. Vừa nhắm mắt không bao lâu, cậu đã nghe thấy trong phòng có âm thanh giống như sóng điện từ, trầm thấp dài dài, liên miên không dứt, hình như là Nhiếp Hàn Sơn đang nói chuyện điện thoại.
Lúc tỉnh lại lần nữa, phía bên kia giường đã trống trơn, hành lý cũng không cánh mà bay.
Quan Hạc nói có chuyện gấp, lão Nhiếp không ngừng dặn dò phải đưa tiểu Ôn về trường cẩn thận, không được trễ lớp buổi chiều. Lúc nói chuyện anh ta còn cố ý nói kiểu khôi hài, Tào Hiểu Linh và Thư Ý cũng hát đệm vào. Thành ra Ôn Chước Ngôn chỉ có thể cười, không dám làm mọi người mất hứng.
Về đến trang trại cũng mới hơn ba giờ.
Nhiếp Hàn Sơn, Quan Hạc cùng với các vị khách kia cũng đã về, đang câu cá bên cái ao nhỏ.
Đi ngang qua ban công bên ngoài phòng chính, Thư Ý và Tào Hiểu Linh lấy một vòng hoa rơm ghẹo Lâm Uyển: "Là vòng hoa mà anh này làm cho con. Nếu con nhận thì con phải gả cho anh ấy. Uyển Uyển có muốn gả không nào?"
Lâm Uyển ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Ôn Chước Ngôn.
Buổi đi chơi ngày hôm đó bị Nhiếp Hàn Sơn và những người khác làm gián đoạn, sau đó Ôn Chước Ngôn cũng không có thời gian nói chuyện với bé. Giờ phút này, bị ánh mắt to tròn của cô bé khóa chặt vào mình, cậu tự nhiên là có chút căng thẳng.
Cuối cùng, Lâm Uyển duỗi tay cầm lấy vòng hoa.
Tào Hiểu Linh và Thư Ý cùng cười rộ lên. Nhiếp Hàn Sơn tình cờ đi qua để đến nhà vệ sinh, nhìn thấy cảnh này khó tránh khỏi đặt câu hỏi. Tào Hiểu Linh bèn kể lại sự việc cho hắn.
Sau đó còn nói thêm: "Lần trước ông dùng nhẫn hỏi Uyển Uyển có muốn gả không, Uyển Uyển không thèm suy nghĩ, từ chối luôn. Nhẫn bạch kim cũng không bằng một vòng hoa rơm! Lão Nhiếp có ức không?"
Nhẫn bạch kim.
Nhiếp Hàn Sơn không phản bác, mà là liếc mắt nhìn Ôn Chước Ngôn cười.
Đưa vòng hoa rồi, mối quan hệ giữa Lâm Uyển và Ôn Chước Ngôn có vẻ như trở lại như khi họ còn chơi trò chơi với nhau. Ôn Chước Ngôn ngồi xuống nói chuyện với bé, còn có phúc được ôm mèo của bé.
Cơm tối, nhà họ Lâm, Thư Ý, Tào Hiểu Linh và Ôn Chước Ngôn ngồi một bàn, Quan Hạc và Nhiếp Hàn Sơn tiếp khách ngồi một bàn. Ôn Chước Ngôn và Lâm Uyển đã thân thiết hơn, cô bé ngồi ăn cũng phải ngồi cạnh cậu. Thư Ý và Tào Hiểu Linh vui mừng khôn xiết, còn gọi Lâm Uyển là phu nhân lão gia tiểu Ôn. Đến mức mà cô bé cũng không kìm lòng được mà cười toe toét. Ôn Chước Ngôn vươn tay nhéo nhéo mặt bé, bé giãy dụa muốn trốn đi, cười khúc khích. Mẹ bé vội vàng nói: "Đừng cho thức ăn vào miệng, cẩn thận không nghẹn đấy."
Ôn Chước Ngôn thu tay về không quấy rối bé nữa, ngẩng đầu liền nhìn thấy Nhiếp Hàn Sơn ở bàn đối diện đang nhìn mình.
Uống hết ba vòng rượu, khách cũng bắt đầu cùng hai người Quan Nhiếp chén anh chén chú. Hai vị kia có vẻ rất hào hứng, nhưng họ vẫn còn tỉnh táo. Sau đó, tài xế của khách đến cửa, hai người dìu khách lên xe. Ôn Chước Ngôn cũng tới giúp. Sức cậu không nhỏ, người ta to gần gấp đôi cậu mà cậu cũng có thể đỡ được thoải mái.
Lúc chuẩn bị lên xe, cậu cảm giác mông mình bị ai đó sờ soạng một phen. Trước khi kịp nhận ra chuyện gì đang xảy ra, Nhiếp Hàn Sơn đã kéo cậu lại bên rồi nhét cậu vào ghế sau như nhét một cái bao tải. Cơ thể trưởng thành, đầy đặn của một người đàn ông dường như không có trọng lượng trong tay Nhiếp Hàn Sơn. Bản thân hắn cũng đã đầu óc mụ mị, lên xe một cái là nghiêng đầu thiếp đi.
Ôn Chước Ngôn quay đầu nhìn Nhiếp Hàn Sơn, cười một cái với hắn.
Nhiếp Hàn Sơn thản nhiên vỗ lên đầu cậu một cái.
Một ngày cứ thế qua đi, cũng chẳng làm được bao nhiêu nhưng Ôn Chước Ngôn vẫn thấy có chút mệt mỏi. Lúc tắm rửa phải chờ một chút, ưu tiên nữ giới trước, sau đó là hai con ma men, cuối cùng mới đến cậu. Nước nóng rất nóng, tắm không bao lâu cậu đã đi ra. Khi trở lại phòng, cậu chủ động leo lên giường của Nhiếp Hàn Sơn. Chắc là uống nhiều nên thấy nóng mà thân trên của Nhiếp Hàn Sơn hoàn toàn trần trụi. Ôn Chước Ngôn lập tức dán vào người hắn, bàn tay tùy ý sờ soạng trên da thịt hắn. Nhiếp Hàn Sơn nửa ngủ nửa tỉnh, nuốt nước bọt hừ một tiếng, nhướng mày.
"Trêu chán phu nhân tiểu Ôn của em xong lại qua trêu anh à?"
Ôn Chước Ngôn dừng lại, ghé sát mặt vào tai hắn, xoa nhẹ cằm lên vai người kia, ủ rũ cười.
Nhiếp Hàn Sơn mệt đến mức không đẩy cậu ra mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sớm mai về là phải ngủ riêng, mà hồi sáng mình còn làm linh tinh, để đối phương không thoải mái được bao lâu. Thỉnh thoảng nghĩ tới, Ôn Chước Ngôn lại có chút thấp thỏm. Đắn đo mãi cậu mới mò đến vật giữa hai chân Nhiếp Hàn Sơn, bản thân cũng móc của mình ra khỏi quần, cẩn thận nắm trong tay vuốt ve. Cậu có thể cảm giác Nhiếp Hàn Sơn cương cứng rất nhanh, nhịp thở trong giấc ngủ của hắn cũng tăng dần. Ôn Chước Ngôn lại nâng đầu gối lên, vòng chân ngồi người hắn, đung đưa thắt lưng để quy đầu và dương v*t hai người cọ xát vào nhau.
Nhiếp Hàn Sơn hô hấp càng lúc càng gấp gàng, ngực phập phồng ngày càng kịch liệt. Không bao lâu sau, người cũng bắt đầu tỉnh giấc, đập vào mắt chính là hình ảnh Ôn Chước Ngôn hiên ngang, dâm đãng đang ngồi trên người mình cọ xát. Ánh mắt hỗn loạn lập tức rắn lại. Ôn Chước Ngôn vờ như không thấy gì, động tác càng ngày càng mau. dương v*t Nhiếp Hàn Sơn mau chóng đạt đến cực hạn, cứng đến một kích thước kinh người.
Đang định dừng lại, Nhiếp Hàn Sơn lại bỗng nhiên tóm chặt lấy cánh tay cậu, lật người đè cậu xuống dưới.
Vị trí cơ thể đột nhiên bị đảo ngược, nhưng Ôn Chước Ngôn không hề cuống, thuận thế đặt tay lên vòng eo đầy sức sống của Nhiếp Hàn Sơn, luồn lòng bàn tay xuống, véo mạnh vào bờ mông rắn chắc của hắn. Nhiếp Hàn Sơn không hề hay biết, ngón tay bóp mạnh hàm dưới, một ngụm cắn chặt môi cậu, hạ thể đồng thời nhấn xuống, dương v*t thô bạo đâm vào giữa hai chân cậu.
Công kích bất ngờ như vậy khiến Ôn Chước Ngôn khó lòng đề phòng được. Bị Nhiếp Hàn Sơn cọ xát như vậy, khoái cảm liền như dựng sào thấy bóng. Nhiếp Hàn Sơn có vẻ rất hài lòng với cảm giác bị đùi cậu kẹp. Hắn nhả môi cậu ra, một bàn tay lập tức bám chặt lấy xương hông của cậu, vòng eo cũng theo đó mà mau chóng đung đưa thúc vào.
Ôn Chước Ngôn bị hắn bóp có chút đau. Vốn cũng không có định làm vậy, nhưng hiện tại bị Nhiếp Hàn Sơn đùa bỡn như vậy thì cậu cũng có chút mụ mị đầu óc. Lúc tỉnh táo lại thì ngón giữa bên tay phải đã cắm vào trong hậu môn của Nhiếp Hàn Sơn rồi.
Không có gì để bôi trơn, tràng đạo chưa bao giờ bị khai thác vừa khô khốc lại vừa chật khít. Ôn Chước Ngôn vô tình nhét một nửa ngón tay vào, chỉ cảm thấy động thịt cực kỳ bài xích. Cậu bóp một bên mông Nhiếp Hàn Sơn, ý đồ kéo cánh mông mở ra. Nhưng chưa kịp tiến vào thêm thì có lẽ cảm giác đau đớn đã kích thích đến Nhiếp Hàn Sơn. Động tác nơi hạ bộ lập tức ngưng lại, ngón tay tại xương hông cùng với trên cằm Ôn Chước Ngôn cùng lúc siết thật chặt. Ôn Chước Ngôn rùng mình, toát mồ hôi hột vì đau.
Nhiếp Hàn Sơn tỉnh táo lại thì cậu cũng hoàn hồn.
Ôn Chước Ngôn ngậm miệng rút ngón tay ra khỏi hậu huyệt của Nhiếp Hàn Sơn. Nhiếp Hàn Sơn nhìn anh thật sâu, ánh mắt đó giống như một cái gai, chọc thủng một lớp da thịt, không thể làm tổn thương cậu, nhưng lại đau ngứa khó nhịn như bị muỗi đốt lúc trước.
Ôn Chước Ngôn biết ngày này sớm hay muộn cũng sẽ đến — chỉ là cậu không nghĩ nó sẽ nhanh như vậy. Thời gian càng dài, khả năng thừa nhận của Nhiếp Hàn Sơn sẽ lại càng lớn.
Vừa rồi cậu chắc chắn là bị ma nhập.
Nhiếp Hàn Sơn mặc áo phông vào nhà tắm, khi quay lại thì quần của hắn đã phẳng phiu. Hắn tắt đèn như thường lệ, nằm lên giường Ôn Chước Ngôn, còn dặn cậu đắp chăn cho cẩn thận. Ôn Chước Ngôn an tâm hơn chút, nhưng vẫn chẳng thể ngủ ngon. Vừa nhắm mắt không bao lâu, cậu đã nghe thấy trong phòng có âm thanh giống như sóng điện từ, trầm thấp dài dài, liên miên không dứt, hình như là Nhiếp Hàn Sơn đang nói chuyện điện thoại.
Lúc tỉnh lại lần nữa, phía bên kia giường đã trống trơn, hành lý cũng không cánh mà bay.
Quan Hạc nói có chuyện gấp, lão Nhiếp không ngừng dặn dò phải đưa tiểu Ôn về trường cẩn thận, không được trễ lớp buổi chiều. Lúc nói chuyện anh ta còn cố ý nói kiểu khôi hài, Tào Hiểu Linh và Thư Ý cũng hát đệm vào. Thành ra Ôn Chước Ngôn chỉ có thể cười, không dám làm mọi người mất hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất